Bạch xà phu quân
Chương 9:
Đêm đó, Hứa Huyên Thảo nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Chăn êm nệm ấm, gối mềm nhét đầy bông, mùi hương thoang thoảng, đưa nàng say sưa đi vào giấc mộng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng chậm rãi mở to mắt, nhận ra ở dưới thân là giường hỉ phượng hoàng đỏ, một lớp tơ lụa đỏ thẫm che khuất khuôn mặt nàng.
Hửm… Đây là nơi nào?
Nàng muốn xốc khăn voan lên nhưng cơ thể lại không cách nào nhúc nhích, tầm mắt chỉ có thể nhìn xuống phía dưới khăn voan —— áo cưới thêu long phượng tơ vàng rực rỡ.
Đây là hôn lễ của nàng sao?
Không đúng, rõ ràng nàng không nhìn được gì, vì sao lại có thể thấy rõ chứ?
Đầu giống như bị ấn xuống gối êm, nặng nề gục xuống, đầu óc trống rỗng, sức lực dường như bị rút cạn.
Đột nhiên, có tiếng bước chân lại gần phía nàng, tầm nhìn xuất hiện một đôi ủng nam thêu rồng vàng.
Người nọ có vòng eo săn chắc, vạt áo phẳng phiu mở rộng, hồng y như lửa nhưng lại không thể nhìn thấy mặt hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết ai là tân lang, trong lòng nàng thấp thỏm.
Một bàn tay trắng nõn như ngọc chậm rãi duỗi tới chỗ nàng, ngón tay thon dài vân vê một góc của khăn voan đỏ.
Trái tim nàng thắt chặt, nhìn chằm chằm cái tay kia, muốn nhìn rõ dáng vẻ của người kia.
Tay ngọc xốc lớp khăn voan đỏ lên, nhẹ nhàng chậm chạp nhưng cũng nghiêm túc, chậm rãi hiện ra dáng người vai rộng chân dài của hắn.
Hắn là ai?
Hít, một cơn gió thổi qua, nến đỏ chợt tắt.
Ngay lúc khăn voan bị vén lên, phòng hỉ ảm đạm không có một ánh sáng.
Hứa Huyên Thảo đang đứng hình trong một cái chớp mắt thì lập tức cảm thấy trên người mình có gì ấn xuống một vòng ôm rộng lớn, kết hợp với khuôn ngực rộng lớn giữ chặt nàng trên giường như xiềng xích.
Đôi môi mỏng lạnh như băng của hắn phủ lên nàng, để lại một nụ hôn ướt nóng.
Nàng chưa bao giờ bị nam nhân làm nhục, cả người lập tức nổi một lớp da gà.
Nếu là bình thường thì chắc chắn nàng sẽ vô cùng tức giận. Nhưng vào giờ phút này, đầu óc lại như bị mất trí, mơ mơ màng màng bị hắn hôn lên môi mình, cọ cọ lên người mình.
Từng nút thắt trên áo cưới bị cởi bỏ, bàn tay to rộng cách lớp áo lót mà vỗ về chơi đùa một bên đồi núi mềm mại.
Nàng ngây thơ không biết làm gì, hai tay hai chân như bị ngâm nước vậy, vừa mềm vừa yếu ớt, chỉ có để để mặc cho hắn xoa nắn thân thể của mình.
Hắn hạ thấp người xuống, âu yếm rồi liếm láp cổ của nàng. Làm ướt cần cổ tinh tế.
Môi lưỡi trượt xuống theo xương quai xanh, răng nanh cắn cởi chiếc yếm lỏng lẻo, ngậm lấy hạt anh đào hồng nhạt, dùng sức mút bộ ngực căng tròn của nàng.
“Ưm…” Cơn ngứa không ngừng kéo tới, che lấp khắp cả người nàng giống như sóng thần.
Một tiếng “Nương tử” phát ra theo hơi thở nóng rực của hắn, giọng điệu khàn khàn gợi cảm, hòa lẫn với ham muốn mà nàng vẫn chưa được làm quen là dục vọng chiếm hữu.
Giọng nói của hắn, thật là quen tai.
Giống như dòng điện truyền vào tuỷ não của nàng vậy.
Đột nhiên, nàng bừng tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, nàng nhận ra mình đang nằm với lớp xiêm y chỉnh tề, băng gạc vẫn ngay ngắn trên mắt.
Ngoài cửa sổ nổi lên một luồng gió yêu.
Hứa Huyên Thảo đột nhiên đứng dậy, rút Kiếm Thái Hư ra, vô cùng cảnh giác bay ra bên ngoài phòng, dùng linh thức của Kiếm Thái Hư dẫn đường.
Rất hiển nhiên, có người dùng ảo thuật tạo ra cảnh trong mơ để trói nàng lại.
Loại ảo thuật thế này thì phải là đại yêu mới có thể thi triển.
Chẳng lẽ là đại yêu nấp vào nơi ở của Bạch Tự Cẩn?
Phòng ngủ của Bạch Tự Cẩn ở kế bên vườn hoa. Hứa Huyên Thảo còn chưa đi vào đã cảm thấy có một kết giới vô cùng mạnh đang vây quanh vườn hoa.
Có thể Bạch Tự Cẩn đang gặp nguy hiểm!
Hứa Huyên Thảo nhận ra được điểm này thì dùng sức vung Kiếm Thái Hư, chém lên lớp kết giới rắn chắc kia.
Kết giới lại như vách tường, phát ra tiếng “keng keng”, không hề xi nhê chút nào.
“Đáng chết!” Hứa Huyên Thảo chỉ có thể dùng hạ sách, nâng Kiếm Thái Hư, cắt ngón tay mình, nhỏ máu tươi lên thân kiếm sắc bén.
Sư phụ đã từng nói nàng rằng nhất định không thể dùng cách xài máu tươi, cũng không thể nói cho bất kỳ kẻ nào biết sức mạnh có liên quan đến máu của nàng.
Đối mặt với cái bẫy hiện nay, nàng chỉ có thể gác những lời của sư phụ qua một bên.
Hứa Huyên Thảo giơ Kiếm Thái Hư lên, nhảy xuống từ chỗ cao, đâm vào kết giới trong suốt vô hình.
Kết giới bị phá thành một cái lỗ lớn, đủ để nàng có thể nhảy vào trong.
Vào trong sân vườn, Hứa Huyên Thảo xông thẳng phòng ngủ.
Mới vừa tới gần cửa phòng, trong phòng trào ra một màn sương đen nồng đậm, giống như cơn lốc mà bật tung cửa phòng, lơ lửng giữa không trung, mơ hồ hiện ra một bóng người.
Sương đen cười quái dị: “Ha ha, ngươi đã đến rồi.”
Hứa Huyên Thảo nghe thấy giọng nói của con yêu quái kia thì trái tim đột nhiên treo lên: “Là ngươi sao?”
Không sai, nàng đã biết yêu vật này từ lâu.
Lần đầu tiên Hứa Huyên Thảo xuống núi trừ yêu là đi theo sau sư phụ, đi ngang qua một thôn trang bị tai họa gặm nhấm, đầu sỏ gây tội chính là đại yêu sương đen này.
Đại yêu bị sư phụ đả thương không nhẹ, nhưng bởi vì hắn quá giảo hoạt, lươn lẹo thoát khỏi truy bắt của sư phụ.
Từ đó về sau, sương đen đại yêu kết thù với Phái Quy Vân, hay phái thủ hạ của hắn đi tàn hại đồng môn.
Theo lời sư phụ nói, sương đen đại yêu là lão Vị Uyên ở Ma Sát Cảnh, thân phận tôn quý, tính tình táo bạo kiêu ngạo, có thù tất báo.
Mà Ma Sát Cảnh lại là thế lực đứng đầu tộc yêu ma.
Phái Quy Vân được lập ra là để tiêu diệt tộc yêu ma, đương nhiên cũng đứng hai bên bờ đối đầu với Ma Sát Cảnh.
Hứa Huyên Thảo nhìn vào bên trong cánh cửa, gấp gáp nói: “Bạch đại phu đâu, ngươi đã làm gì hắn rồi?”
Vị Uyên đánh giá Hứa Huyên Thảo, líu lưỡi nói: “Thật không hổ danh là đệ tử đứng đầu Phái Quy Vân, ảo thuật cũng không giữ chân ngươi được. Thế nào, giấc mộng kia có phải khiến ngươi rất thoải mái hay không, a ha ha ha…”
Hứa Huyên Thảo bị kích động mà vừa thẹn vừa giận, vung kiếm đến chỗ hắn: “Đi tìm chết đi!”
Kiếm Thái Hư chém thẳng về phía sương đen, màn sương đen giống như phun vòng khói, phí công vô ích, nhanh chóng tránh né sự tấn công của Kiếm Thái Hư.
“Đi xem người trong mộng của ngươi đi đi ha ha ha…” Vị Uyên cười xấu xa bay đi mất.
Hứa Huyên Thảo thu hồi Kiếm Thái Hư, tức giận đến mức ngực phập phồng, nhưng nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, nhanh chóng đi vào cửa phòng.
“Bạch đại phu!” Nàng ngửi được một mùi máu tươi, lập tức hoảng loạn bất an.
Nàng ảo não mình không thấy đường, không biết Bạch Tự Cẩn còn sống hay đã chết.
Bạch Tự Cẩn từng nói, hôm nay nàng có thể tháo bịt mắt xuống nhưng đôi mắt sẽ khôi phục không tốt, cần phải chữa trị thêm mấy ngày.
Bất đắc dĩ, nàng kéo bịt mắt xuống dưới, thử mở căng mí mắt.
Đau quá… Đôi mắt thật là đau…
Hứa Huyên Thảo chống trợn mắt, ánh đèn trong phòng ngủ u ám, trong mắt càng mơ hồ không rõ.
Trên mặt đất sáng bóng dường như có một bóng người màu trắng, mơ mơ hồ hồ trong tầm mắt của nàng.
Hứa Huyên Thảo ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ soạng bóng người đó, khô khốc nói: “Bạch Tự Cẩn, ngươi ở đâu?”
Một đôi tay hơi lạnh nâng tay nàng lên, cẩn thận xoa trong lòng bàn tay.
Bên tai là âm thanh lẩm bẩm nhẹ nhàng của hắn, giống như đang thương xót vì nàng.
“Ta ở đây.”
Bạch xà phu quân