Bạch xà phu quân
Chương 10:
Tròng mắt của Hứa Huyên Thảo khô khốc, đau đớn như bị cát cọ vào, khóe mắt trào nước mắt.
Qua lớp nước mờ ảo, dung mạo của hắn giống như cách một tầng sương mù, chỉ có thể thấy rõ đường nét khuôn mặt tinh xảo, đôi môi mỏng có hình dạng cực kỳ đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai tay hắn giữ lấy mặt nàng, cẩn thận vuốt ve mí mắt: “Có phải đôi mắt đang đau lắm hay không?”
Hứa Huyên Thảo lắc đầu: “Ta không sợ đau.”
Trước kia nàng đã bị sư phụ dùng cách xử phạt, chiến đấu sống chết dài hạn với yêu thú, đã chịu khổ, những vết thương từng nhận được còn nhiều hơn thế này nữa.
Ngay lập tức, Hứa Huyên Thảo càng lo lắng cho hắn hơn, nhẹ nhàng túm tay áo hắn: “Ta ngửi thấy mùi máu tươi, ngươi bị thương ở nơi nào?”
Bạch Tự Cẩn lạnh nhạt nói: “Một chút vết thương nhỏ thôi.”
Hứa Huyên Thảo thấy xiêm y của hắn bị rách vài chỗ, có vẻ còn dính vết máu, trái tim đầy gấp gáp kéo vạt áo ra.
Ngực bất ngờ xuất hiện một vết móng vuốt rỉ máu.
Hứa Huyên Thảo tức giận nói: “Vì sao hắn lại đả thương ngươi chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở trong mắt Hứa Huyên Thảo, Bạch Tự Cẩn chỉ là một người thường, chỗ đặc biệt nhất cũng chỉ là hơi thở sạch sẽ của hắn giống như người lương thiện cả 10 kiếp mà thôi.
Nhớ lại những lời sư thúc từng nói, một vị tăng nhân ở phương Tây là người lương thiện 10 kiếp, bị vô số yêu quái nhớ thương máu thịt của hắn. Yêu quái ăn một miếng thịt của hắn vừa có thể gia tăng đạo hạnh vừa có thể trẻ mãi không già.
Hay là hắn thật sự là người lương thiện 10 kiếp?
Bạch Tự Cẩn cầm lấy miếng ngọc bội màu trắng treo trên cổ, bình tĩnh nói: “Hắn vốn định mổ ngực ta nhưng đụng phải miếng ngọc bội này thì không biết vì sao lại cứng đờ người, lúc này cũng ngay lúc ngươi đuổi tới.”
Hứa Huyên Thảo dùng tay bao lấy ngọc bội, cảm nhận linh khí của nó: “Ừm, là một miếng ngọc linh, có thể trừ tà.”
Bạch Tự Cẩn nói: “Là một vị cao tăng đắc đạo tặng cho ta.”
Hứa Huyên Thảo nhíu mày: “Ngọc bội này đối phó với yêu quái bình thường là đủ, còn loại như Vị Uyên thì khá khó giải quyết.”
Bạch Tự Cẩn lấy ấm thuốc từ hòm thuốc ra, lấy thuốc mỡ ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa mi mắt của nàng: “Có đỡ hơn chưa? Lần sau không được tùy ý tháo xuống.”
Chất thuốc mỏng nhẹ, có mùi hương bạc hà tươi mát, mát lạnh giảm cơn đau.
Hứa Huyên Thảo hưởng thụ để hắn xoa thuốc, thoải mái đến mức lỗ chân lông nở ra, trái tim lại lo sợ giống như bị đá đè.
Nàng không mong hắn gặp chuyện.
Có được thể chất thuần khiết như vậy sẽ có rất nhiều yêu quái muốn hắn, muốn cắn nuốt máu thịt của hắn.
Chỉ dựa vào một miếng ngọc là không đủ, cần phải có người có pháp lực cao cường ở bên cạnh hắn.
Nàng âm thầm quyết định, nhất định phải bảo vệ hắn cho tốt.
Thế nhưng, nàng có thể ở cạnh hắn cả đời sao?
Mà lúc này.
Bạch Tự Cẩn rũ mắt, ngắm nhìn nhan sắc của nàng khi đã nhắm hai mắt, khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, đôi mắt lại đen đặc giống như đổ mực.
Hương thơm độc đáo trên cơ thể nàng giống phấn hoa anh túc, rót vào phế quản theo hơi thở, tràn ngập vào mọi nơi trong cơ thể hắn.
Trong vô thức đã thành cơn nghiện.
Lòng bàn tay hắn mát xa mí mắt của nàng, giống như ngăn cản ham muốn.
Chắc nàng vĩnh viễn không biết, hắn phải bình tĩnh kiềm chế bao nhiêu mới có thể mạnh mẽ đè nén ham muốn chiếm hữu đó.
***
Con đường nhỏ trong núi rừng, đêm khuya tĩnh lặng.
A Thanh cưỡi một con lừa hôi hám, dùng gậy tre buộc dây cột một quả cà rốt, dụ dỗ con lừa ham ăn.
Lúc này hắn đã bị phong pháp lực, không thể bay tùy ý được, chỉ có thể cưỡi lừa vào thành, thế nhưng con lừa lại đôi co với hắn, không chịu nghe lời.
“Đồ con lừa ngu ngốc này, nhanh lên!” Hai chân hắn thúc vào bắp chân của con lừa.
Con lừa hí một tiếng, bỗng nhiên nhổ giò chạy như điên trong rừng cây, lá cây xào xạc quệt lên mặt A Thanh.
A Thanh túm chặt dây cương, hô to: “Ây da! Dừng lại!”
Con lừa hướng chạy về hướng một cái cây nhỏ, thân cây cong vèo đâm hắn rơi khỏi lưng nó.
Phịch một tiếng, mắt A Thanh đầy sao, ngã phịch xuống đất.
Con lừa thành công vứt bỏ hắn, chạy mất tăm.
Ngọn cây phát ra tiếng cười “Hì hì hì hi”, thấp đến mức biến thái.
A Thanh nghe thôi cũng nổi da gà, chịu đựng cơn đau đớn cả người mà tức giận ngồi dậy: “Cười cha ngươi đấy, lão biến thái!”
Vị Uyên lộ cái tay khỏi màn sương đen từ tán cây ra, quái gở nói: “Ta chỉ muốn gặp ngươi thôi. Khà khà khà, sao ngươi lại biến thành dáng vẻ này rồi?”
A Thanh giơ cái tay ngắn nhỏ rồi nắm tay lại múa may quay cuồng: “Lão tử có hứng, có con chim mới lo chuyện của ngươi! Có tin một đầu ngón tay của ta là có thể bắn ngươi không?”
“Ta sợ quá đấy.” Vị Uyên lay nhánh cây, thổi bay lá cây dính đầy đầu A Thanh: “Là đại nhân làm chứ gì, ta biết rồi, hì hì hì…”
Vị Uyên nổi danh kiêu căng ngạo mạn hết mức ở bên ngoài, chỉ khi ở trước mặt người quen mới bộc lộ tính cách thật sự, nhất là A Thanh đang gặp khổ này đây.
A Thanh sợ nổi da gà: “Đừng cười như quỷ thế nữa, ghê tởm muốn chết. Ngươi đến thành Lâm An làm chuyện gì?”
“Ha ~ vốn muốn mời đại nhân rời núi, nhưng ngài ấy không chịu, ta bày trò giúp đại nhân một chuyện thôi.”
A Thanh hừ một tiếng, lỗ mũi hướng lên trời: “Ca ca ta mà cần ngươi giúp à?”
“Nữ tử kia là một người có lòng đề phòng rất cao, ta chỉ thuận tay đẩy thuyền thôi, giúp đại nhân giải trừ hiềm nghi, còn có thể trải nghiệm thú vui động phòng, hì hì.”
A Thanh nhíu mày: “Ca ca của ta đã gặp qua hàng ngàn hàng vạn nữ tử, sao có thể thích nàng. Nàng là đệ tử Phái Quy Vân, là kẻ địch của chúng ta, ngươi không được tùy tiện làm chủ.”
“Ha ~ ta thấy đại nhân rất hưởng thụ.”
“Cút!”
Bạch xà phu quân