Bách Luyện Thành Tiên

Chương 472: Cứu hay không cứu?

Thanh thế lớn như vậy, tự nhiên tất cả tu tiên giả La gia tại Vọng Nguyệt Sơn đều kinh hoảng, chỉ thấy linh quang nổi lên, hàng ngàn tu tiên giả hiện ra giữa không trung.
Nhìn qua dị tượng xa xa, quần tu trợn mắt há mồm, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Là kẻ thù bên ngoài sao? Phóng mắt chỗ xa lại chỉ thấy một thanh niên xa lạ mà thôi.
Chúng tu La gia ngự khí phiêu phù ở giữa không trung xì xào bàn tán.
"Là vị cao nhân nào giá lâm bổn phân đà, xin thứ cho Lam mỗ không tiếp đón từ xa."
Theo âm thanh vang vọng truyền vào tai. Chỉ thấy linh quang phát ra bốn phía, một đạo kinh hồng xanh thẳm trên vách núi đá bắn ra, chớp mắt đã tới trước người Lâm Hiên.
Là một trung niên tứ tuần mày lãng mắt tinh thần thái phiêu diêu, tu vị là Nguyên Anh trung kỳ.
Không cần phải nói, người này là tu sĩ cảnh giới cao nhất của La gia tại đây. Có điều với Lâm Hiên, hắn bất quá chỉ là con kiến hôi mà thôi.
Ánh mắt Lâm Hiên vừa đảo qua, linh áp cuồng bạo khiến người run rẩy bắn ra. Thực lực đáng sợ khiến không gian xuất hiện hiện tượng vặn vẹo rất nhỏ.
Lập tức Nguyên Anh trung kỳ tu tiên giả mặt trắng như tờ giấy, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc kinh hô lên:
"Tiền bối. . . Tiền bối Ly hợp kỳ?"
Chỉ một thoáng hắn giống như rơi vào trong hầm băng toàn thân phát run. Các tu sĩ khác càng không phải nói. Tiếng vèo vèo truyền ra, tất cả đều bị linh áp ép thẳng từ bầu trời rơi xuống.
Đối với địch nhân Lâm Hiên nào có chút khách khí, phất tay áo một cái. Vun vút những tiếng xé gió rợn người truyền vào tai. Lập tức một vùng không gian đều bị hằng hà sa số Phong đao do thiên địa nguyên khí biến thành phủ khuất.
Những lưỡi phong đao này không đều, nhỏ thì như bàn tay còn lớn thì đường kính tới hơn trượng, nhìn qua chói mắt vô cùng.
Tu sĩ La gia mặt mũi tràn đầy sợ hãi nhưng trong vòng vài dặm đều bị uy áp Lâm Hiên bao phủ, toàn thân không thể động đậy, trơ mắt nhìn mình cùng đồng bạn bị chém giết.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, trong không khí tràn ngập máu tanh nồng đậm. Bất quá non nửa tuần trà, cả ngàn tu tiên giả đã hóa thành vong hồn dưới tay Lâm Hiên.
Không trừu hồn luyện phách đã là khai ân nhưng Lâm Hiên sẽ không lãng phí nguyên thần bọn họ.
Tay phải lật một cái, một cây phiên kỳ nhỏ như bàn tay hiện ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Thu!"
Lâm Hiên điểm ra một chỉ. Lập tức âm phong thảm thảm như mực, Thú Hồn Phiên nghênh phong hóa lớn lát sau đã lớn gần một mẫu. Một hắc động sâu không thấy đáy tản ra quỷ khí khiến người sợ hãi hiện ra ở giữa phiên kỳ.
Nương theo tiếng quỷ khóc thê lương, vô số xúc tua dài ngắn không đều xuất hiện, như quần ma loạn vũ bắt đầu thu thập hồn phách tu sĩ.
Một lát sau Lâm Hiên vẫy tay, phiên kỳ nhanh chóng thu nhỏ lại rớt xuống lòng bàn tay.
Trong mắt Lâm Hiên lộ vẻ phức tạp, Thú Hồn phiên thu nạp vô số sinh hồn, uy lực thậm chí đã vượt qua cả Cửu Thiên Minh Nguyệt hoàn.
Đem ma phiên thu vào trong túi trữ vật, Lâm Hiên nhắm mắt đem thần thức cường đại thả ra. Trong vòng ngàn dặm tất cả đều bị hắn khống chế. Từng cọng cây ngọn cỏ, mảnh lá hay con kiến xuất động, tất cả đều rất rõ ràng.
Ít lâu sau Lâm Hiên mở mắt, đã tìm cẩn thận khắp Vọng Nguyệt Sơn một lần. La gia tu sĩ đều đã đền tội, không có kẻ nào sống sót.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, sau đó toàn thân thanh quang nổi lên phá không bay đi.
Đã diệt sát địch nhân, kế tiếp Tâm nhi sẽ mang đệ tử tới thu thập tàn cuộc. Vọng Nguyệt Sơn lần nữa trở về với sự tĩnh mịch.
Thiên Hoa Sơn là nơi linh mạch chi địa ở cực tây U Châu. Thế núi khởi phục, thậm chí còn có khí đế vương.
Một canh giờ sau Lâm Hiên đến nơi này. Không cần phải nói, đây cũng là chỗ La gia tu sĩ tụ tập.
Lâm Hiên không che dấu hành tích, vừa xuất hiện đã gặp tuần tra đệ tử. Hắn không nhiều lời mà trực tiếp sưu hồn đối phương.
Sau khi bị động thì tu sĩ La gia ở Thiên Hoa Sơn quá sợ hãi, mang cấm chế đại trận mở ra. Bất quá chỉ được một khắc đã bị đồ sát không còn.
Sau đó Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng biến mất tại không trung.
Ngắn ngủn ba canh giờ, các phân đàn cùng cứ điểm bí mật La gia tại U Châu đều bị một tu sĩ thần bí, thần thông cường đại không thể tưởng tượng nổi tập kích. Người này ra tay gọn gàng không để một ai sống sót.

La gia trăm năm qua nằm gai nếm mật vất vả phát triển thế lực, hôm nay chỉ một thời gian ngắn ngủi đã bị tu sĩ thần bí nọ cắt đứt đường sinh cơ.
***
Mạc Sầu Cốc ở sâu trong Khuê Âm Sơn, chính là tổng đà La gia.
Là lãnh địa của yêu thú nhưng chung quanh cốc lại không có quái vật ẩn hiện. Nguyên nhân thế nào không ai rõ, nhưng hiển nhiên La gia ẩn giấu ở chỗ này vô cùng an toàn.
Nếu không phải Bái Hiên Các là địa đầu xà U Châu, thế lực đã trải rộng cả châu phủ, thậm chí có liên lạc cùng Mặc Nguyệt Tộc thì muốn tra được nơi này thật sự quá khó khăn.
Nhìn qua dãy đại sơn trải dài trước mắt, Lâm Hiên có chút cảm khái. Khi xưa Thanh Nhi chính là lĩnh chủ một phương trong chỗ này. Tình cảnh lần đầu gặp nàng ở truyền tống trận lại rõ mồn một trước mắt. Trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ ôn nhu vẻ, bất quá rất nhanh trở nên ngoan lệ.
Sau một lát hắn đã gặp các tu tiên giả cảnh giới tuần tra. Năm người này đều là Ngưng Đan kỳ tu tiên giả. Đương nhiên kết quả vẫn như trước. Thủ cấp bị cắt còn nguyên thần bị hút vào trong ma phiên.
Lâm Hiên ra tay cố tình tạo động tĩnh lớn. Tức thời quang hoa nổi lên bốn phía Mạc Sầu Cốc, mấy trăm đạo độn quang tiến vào tầm mắt.
Nhân số tuy không bằng các phân đà nhưng thực lực vượt trội hơn hẳn. Hơn hai trăm tu tiên giả này chính là tinh nhuệ cuối cùng của La gia.
Trong đó tu sĩ Ngưng Đan kỳ chiếm tới bảy thành, Trúc Cơ kỳ tiểu tu thì tư chất xuất chúng. Bắt mắt nhất chính là ba nam hai nữ đứng ở phía trước. Tuy tướng mạo trang phục khác nhau nhưng khí thế trên người vô cùng mạnh.
Không cần phải nói, bọn họ chính là trưởng lão Nguyên Anh kỳ. Cảm nhận được uy áp đáng sợ của đối phương. La gia tính dốc toàn bộ lực lượng đối phó.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười lạnh. đối phương làm vậy khác gì đưa dê vào miệng cọp. Càng đông đủ thì một mẻ hốt càng gọn cho tiện.
Lâm Hiên nâng tay phải lên, những người này trong mắt hắn đều sắp chết, cùng người chết còn dài dòng làm gì.
Ông ...
Chỉ một thoáng thiên địa bắt đầu biến sắc nhưng đúng lúc này Lâm Hiên lại trừng lớn mắt, trên mặt hiện vẻ không thể tin.
"Điều này..."
Ánh mắt đảo qua các Nguyên Anh kỳ tu sĩ, dừng lại ở thân hình nữ tử có tu vị cao nhất là cảnh giới hậu kỳ.
Lâm Hiên kinh ngạc không phải tu vị của nàng mà là dung mạo vô cùng quen mắt.
Khuôn mặt đẹp tựa trăm rằm, mắt mũi như họa, làn da mềm mại như nước hồ thu, đôi mày như liễu phất phơ trước gió. Có thể nói nhân gian tuyệt sắc nhưng thần sắc lại có một cỗ sát ý. Nàng tu luyện chính đạo công pháp nhưng lệ khí toàn thân không hề kém các ma đạo cự kiêu.
Khí chất đặc biệt khiến tròng mắt Lâm Hiên co lại, pháp lực trên người nàng dao động phi thường quen thuộc khiến thanh âm hắn có chút khô khốc.
"Hồng lăng tiên tử."
Chínhg là cổ tu Ngọc Huyền tông!
Từ Diệp Bình Nhi. Hắn đã biết nơi Yêu Linh đảo phát sinh đại họa. Tu vị Hồng Lăng tiên tử cao hơn nhiều so với Bình Nhi. Có thể ngẫu nhiên chạy tới đây là điều không lạ.
Điều khiến Lâm Hiên khó hiểu là sao nàng ở cùng một chỗ với tu sĩ La gia, xem ra đã trở thành đại trưởng lão của bọn hắn.
Bất quá rất nhanh Lâm Hiên nhịn không được phá cười lên, hiện nghĩ nhiều mà làm gì.
Ngày xưa khi là Ngưng Đan kỳ tu sĩ thì bị nàng đuổi đến chạy đông trốn tây. Nhưng hiện tại tình thế đảo ngược, hắn đã tiến giai Ly Hợp còn Hồng Lăng chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ.
Nghĩ tới đây vẻ mặt Lâm Hiên trở nên lạnh lẽo.
Lúc này đám La gia tu sĩ phát hiện địch nhân chỉ có một người nhưng cường đại không thể tưởng tượng nổi. Các Nguyên Anh lão quái sắc mặt tái nhợt đến cực điểm. Trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai chân trở nên mềm nhũn.
Đối phương là Ly Hợp kỳ tu tiên giả sao?
Điều này sao có thể, Ly Hợp tu sĩ đến U Châu man hoang này làm gì.
Chẳng lẽ bọn họ đã bạo lộ thân phận khi xung đột cùng Bái Hiên Các. Nhưng dù thế cũng không thể kinh động Ly Hợp kỳ tu tiên giả. Cùng lắm đẳng cấp Nguyên Anh tới truy sát là cùng.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, lão Thiên muốn diệt vong La gia sao?
"Đại trưởng lão..." Một hoàng bào lão giả khàn giọng ấp úng.

Tuyệt không thể chạy trốn trước mắt Ly Hợp kỳ tu tiên giả. Làm như vậy kết quả chỉ chết nhanh hơn. Không ngờ đám tu sĩ thêm kinh ngạc chính là phản ứng của đại trưởng lão.
Lúc này nàng đang lấy tay che miệng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ khó tin. Thậm chí thân thể mềm mại đang không ngừng run rẩy.
Hồng Lăng đang hoài nghi ánh mắt của mình.
Làm sao có thể!
Tu tiên giả trước mắt dung mạo bình thường nhưng nàng sao lại không biết. Nếu không phải do tiểu tử đáng ghét kia thì nàng sao bị hút vào khe hở không gian. Lạc vào Yêu Linh đảo khỉ ho cò gáy, ăn không biết bao nhiêu đau khổ.
Nếu không phải lần này cơ duyên xảo hợp, nhân họa đắc phúc thì nàng sao có thể trở lại Nhân Giới.
Cũng may hai trăm năm không uổng phí, nàng đã trở thành Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả.
Chỉ cần cố gắng hẳn có cơ hội tiến giai Ly Hợp. Nàng chưa thành công thì xú tiểu tử lại trở thành tu tiên giả Ly Hợp kỳ.
Điều này sao có thể?
Hai trăm năm trước hắn rõ ràng chỉ là Ngưng tu sĩ Đan kỳ. Hai trăm năm có thể tiến giai Ly Hợp thì có đánh chết Hồng Lăng cũng không tin.
Là dung mạo tương tự chăng? Có thể, nhưng trên đời tuyệt không có hai tu sĩ khí chất pháp lực hoàn toàn giống nhau.
Sự thật chính là sự thật!
Hồng Lăng không cam lòng đem thần thức quét trên người Lâm Hiên lần nữa. Tuyệt không sai, đối phương là tu sĩ Ly Hợp.
Sắc mặt nàng lo lắng đến cực điểm. Tuy năm xưa có một lần được một kẻ thần bí tương trợ nơi Yêu Linh Đảo nhưng tuyệt không thể là tiểu tử này. Những lần nàng truy sát chắc chắn khiến hắn vô cùng căm hận nàng, làm sao hắn có thể cứu nàng?
Cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, oan gia ngõ hẹp nhưng nên làm gì bây giờ?
Ý niệm song phương lưu chuyển, nhất thời tràng diện yên tĩnh vô cùng. Gió thổi báo giông tố sắp đến. Không khí như bị ngưng kết lại khiến người ngạt thở.
Đột nhiên một tiếng cười dài truyền vào tai, là Lâm Hiên phá vỡ sự trầm mặc:" Từ biệt nơi Yêu Linh đảo đã trăm năm qua, không ngờ chúng ta còn có ngày gặp lại. Phong thái tiên tử vẫn như xưa"
Lời còn chưa dứt trên mặt tu sĩ La gia không khỏi lộ vẻ kinh nghi. Mấy nguyên Anh kỳ tu tiên giả trở nên đề phòng, lẳng lặng đưa tay vào túi trữ vật.
Đại trưởng lão không có huyết thống với bọn họ, quan hệ bên ngoài hòa thuận nhưng cuối cùng chỉ là người ngoài mà thôi.
Ly Hợp kỳ tu tiên giả trước mắt hiển nhiên là địch, hai người rõ ràng là đã quen biết nhau. Chẳng lẽ đại trưởng lão trăm phương ngàn kế chính là gian tế. Nhưng điều này cũng không đúng, với thực lực hai người này căn bản không cần phải làm vậy.
Sắc mặt Hồng Lăng càng thêm xanh trắng, lúc này nào còn tâm tư để ý phản ứng tu sĩ La gia. Lâm Hiên mới là đại địch của nàng.
Trong lòng nàng cũng rất rõ, hôm nay rất khó đào thoát nhưng với tính cách cương liệt há lại bó tay chịu trói. Thà rằng nàng ngọc nát không làm ngói lành. Vô luận ra sao nàng sẽ không mở nửa lời van xin xú tiểu tử.
"Các ngươi còn nghĩ cái gì, bản cung có cừu oán cùng người này. Đến giờ còn gì để nói, mọi người hiệp lực mở một đường máu." Ánh mắt Hồng Lăng đảo qua trên mặt các La gia trưởng lão, lạnh lùng mở miệng.
"... Nhưng đối phương là tu sĩ Ly Hợp." Hoàng bào lão giả nuốt nước miếng, thanh âm khô khốc.
"Thì sao, chẳng lẽ ngươi tính cầu xin tha thứ? Ngươi cho rằng quỳ gối thì đối phương sẽ tha cho chúng ta?" Trong mắt đẹp của Hồng Lăng hiện lệ quang, ngữ khí không chút cảm tình.
La gia tu sĩ nhất thời lâm vào trầm mặc, bọn họ cũng không phải ngu ngốc. Đại trưởng lão nói rất đúng. Tu sĩ Ly Hợp kỳ tuy đáng sợ nhưng hôm nay đành phải tử chiến đến cùng.
"Chúng đệ tử nghe lệnh đồng loạt ra tay, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ không thể giết tiểu tử này sao?"
Hoàng bào lão giả vung tay hô to, bề ngoài mười phần sĩ khí nhưng chỉ là giả dối. Đệ tử phía dưới nếu không làm thế thân nộp mạng, bọn họ há lại có cơ hội đào tẩu.
Những tiểu tu tiên giả đúng là nghé non không sợ hổ, tuy bị đối phương chấn nhiếp nhưng cảnh giới cụ thể ra sao thì không rõ. Đám này ỷ vào người đông thế mạnh, nhất loạt đem pháp bảo cùng Linh khí tế ra.
Chỉ thấy linh quang bắn ra bốn phía, đao thương kiếm kích mười tám ban binh khí bay múa đầy trời, thanh thế vô cùng dọa người.
Đáng tiếc trong mắt Lâm Hiên, đám này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Hắn nâng tay phải lên, chỉ một thoáng thiên địa linh khí trong vòng hơn mười dặm cuồn cuộn tụ lại.
Phốc phốc phốc thanh âm truyền vào tai, hàng ngàn lưỡi Phong đao hình thành khắp quanh người. Sau đó tụ lại biến thành hơn chục con Phong long dài bảy tám trượng, bay múa trước người.

"Đây là bí thuật gì?"
Khác với đám tu sĩ cấp thấp, các Nguyên Anh kỳ lão quái tròng mắt co lại. Là Hóa Hình Thuật! Những Phong long này ẩn chứa pháp lực thật kinh người.
"Sát!"
Một gã tu sĩ cấp thấp phát ra một tiếng hô, đem phi kiếm hung hăng đánh tới Lâm Hiên. Những khác tu tiên giả bắt đầu động thủ. Đủ loại hỏa cầu, băng đạn lôi minh thiểm điện oanh tạc dữ dội trên bầu trời.
"Đi!"
Đối mặt công kích như bão táp mưa sa, Lâm Hiên quát khẽ một tiếng. Các Phong Long khổng lồ lập tức lao về phía trước.
Ầm ầm thanh âm truyền vào tai, các bảo vật cùng pháp thuật song phương chạm nhau ở giữa không trung. Chỉ thấy Pháp bảo thì linh tính đại thất bị đánh bay trở về, còn Linh Khí thì vỡ ra từng mảnh.
Phong Long không ngừng lại, tiếp tục giương nanh múa vuốt đánh về đám tu tiên giả.
Chỉ một thoáng liên tiếp tiếng kêu thảm thiết vang lên, đừng nói là La gia đệ tử mà các Nguyên Anh lão quái chỉ chèo chống vài hiệp liền trở thành vong hồn dưới trảo của Phong long.
Thời gian trước sau chưa tới tuần trà mà mấy trăm La gia tu sĩ nơi đây toàn bộ ngã xuống.
Lúc này trong Mạc Sầu Cốc rộng lớn nhuốm đấy mùi máu tanh, chỉ còn lại một nam một nữ. Lâm Hiên cùng Hồng Lăng tiên tử.
Lâm Hiên chắp tay đứng thần thái nhàn nhã còn sắc mặt Hồng Lăng hơi trắng nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn tràn đầy vẻ quật cường.
Thần thông của xú tiểu tử mạnh vượt xa tưởng tượng nhưng nàng không hề có ý nghĩ cầu xin tha thứ.
Một luồng sơn phong thổi qua làm tung bay mái tóc óng mượt nàng, thân hình xinh đẹp vô tình tản mát mị lực đến bức người. Ngọc thủ phất một cái, một chiếc ngọc hoàn tinh xảo là vật tùy thân của nữ tử được tế lên không trung.
Đã chứng kiến qua tại Yêu Linh Đảo, Lâm Hiên đương nhiên rõ ràng uy lực bất phàm của Thứ Linh Hoàn này. Đáng tiếc hiện cảnh giới đã quá chênh lệch.
"Tiên tử thật không chịu thúc thủ sao! Ngươi hẳn rõ ràng đào tẩu hay thủ thắng đều không chút cơ hội. Tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút." Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua trên mặt đẹp của Hồng Lăng, lạnh lùng mở miệng.
Có điều với lời cảnh cáo của hắn, nàng vẫn xem như không. Cảnh giới Ly Hợp Kỳ thì sao? Có thể khống chế thiên địa nguyên khí thì thế nào? Sĩ khả sát bất khả nhục, hôm nay nàng sẽ liều mạng cùng xú tiểu tử.
Hai bàn tay nhỏ nhắn nắm lại, đôi mắt đẹp hiện một tia quyết tuyệt, Hồng Lăng hé đôi môi anh đào nhả ra một ngụm tinh khí.
Bụp!
Một tiếng vang nhỏ truyền vào tai. Thứ Linh Hoàn hấp thu bổn mạng chân nguyên chủ nhân thì quay tròn, linh lực bàng bạc như gợn sóng khuếch tán ra bốn phía rồi huyễn hóa thành một Mỹ Nhân Diện.
Bình tâm mà nói, bảo vật này thật đúng là có vài phần đặc sắc. Lâm Hiên nhìn ra vài phần huyền diệu bên trong nhưng vẫn để sau lưng hai tay, cũng không vội động thủ.
Bù lại cho những ngày tháng trốn đông chạy tây, hôm nay hắn phải triệt để đánh tan sự kiêu ngạo của nàng.
Lâm Hiên khinh thường như thế khiến Hồng Lăng cầu còn không được. Cao thủ tranh phong vốn chỉ nhỉnh hơn nhau một thoáng.
"Đi!"
Hồng Lăng một tiếng khẽ quát, tay nâng lên như chậm mà nhanh điểm tới Mỹ nhân diện.
Lóe!
Đẹp mờ ảo như hoa trong gương, trăng trong nước. Mỹ nhân diện mơ hồ rồi tách ra làm bốn, lưu chuyển quanh thân thể mềm mại của Hồng Lăng.
Sau đó các Mỹ nhân diện há miệng, cái lưỡi thơm tho hướng lên, trong lệ quang lập lòe vô số tú châm nhỏ chi chít từ bên trong bắn ra.
Thấy thế vẻ mặt Lâm Hiên có chút ngưng trọng, thần niệm khẽ động. Tức thời thiên địa nguyên khí điên cuồng tụ thành một tấm thuẫn bài.
Vun vút những tiếng xé gió truyền vào tai, trong khoảng khắc đám phi châm nhỏ lông trâu như tia chớp bắn tới. Hàng ngàn tú châm hội tụ thành một bàn chông chi chít hung hăng xuyên thủng vô số lỗ nhỏ qua thuẫn bài.
Thiên địa nguyên khí phòng ngự không tác dụng!
Lâm Hiên không khỏi ngạc nhiên. Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả chết trên tay hắn cũng có nhiều. Đến như Vô Hối chủ trì Vạn Phật Tông cũng không có thần thông mạnh tới cỡ này.
Bất quá ngẫm lại, Hồng Lăng là cổ tu thời thượng cổ. Thực lực mạnh hơn tu tiên giả khác là bình thường.

Ý niệm lưu chuyển nhưng động tác của Lâm Hiên tuyệt không chậm, đầu vai khẽ rung lên thi triển Cửu Thiên Vi Bộ.
Chỉ thấy thân ảnh hắn mơ hồ đi, cùng sát na đám phi châm xẹt qua nhưng chỉ đánh trúng tàn ảnh.
"Không tồi, không tồi" Hiện ra cách đó hơn mười trượng, Lâm Hiên vỗ tay mà cười:" Thực lực của tiên tử thật khiến người ta ngạc nhiên a! Nhưng Lâm mỗ không phải người hẹp hòi như tiên tử nghĩ. Chỉ cần ngươi nguyện ý lập huyết khế chủ tớ, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không thì ngươi muốn thụ hưởng nỗi khổ rút hồn sao?"
Nghe thấy hai chữ rút hồn, sắc mặt Hồng Lăng cũng trắng bệch, trong mắt hiện vẻ sợ hãi. Sự khủng khiếp của nó dù hình phạt Lăng trì nơi thế tục cũng còn xa mới bằng.
Nhưng rất nhanh dung mạo nàng trở nên kiên định, thần thái trở nên xinh đẹp lạ thường. Hồng Lăng nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Hiên: "Trước kia ta đắc tội với ngươi thì sao? Hiện tu vị các hạ tiến nhanh mà muốn vũ nhục Hồng Lăng bằng cách nhận ta làm nô tài sao? Ngươi rõ là đang nằm mơ nói mộng"
Thanh âm của nàng trong trẻo vô cùng nhưng ngữ khí lại tràn đầy vẻ sát phạt. Lâm Hiên không khỏi có chút kinh ngạc, vẻ mặt trở nên cổ quái.
Khi xưa cũng tại Khuê Âm Sơn này, một nữ tử xinh đẹp quật cường đối mặt thượng giới mãnh thú Xuân Ky không chút sợ hãi. Thà kiêu ngạo ngã xuống cũng tuyệt không cầu xin.
Nghĩ đến ái thê ở nơi phương xa nghìn vạn dặm, trên mặt Lâm Hiên toát ra vài phần ấm áp.
Lúc này Hồng Lăng nào còn tâm tư chú ý. Nàng nhẹ thở ra, hai tay nâng lên vẽ trên hư không những quỹ tích kỳ dị, pháp quyết biến ảo không thôi. Đồng thời đôi môi anh đào hé mở, truyền ra các chú ngữ thần bí xưa cũ. Ngữ âm cực kỳ cổ quái tràn đầy khí tức cổ phác.
Ồ...
Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại. Đối phương đang thi triển bí thuật thần bí có chút quen thuộc.
Chỉ thấy Hồng Lăng hé miệng phun ra một đạo lệ quang quấn quanh tay trái, lập tức cổ tay trắng muốt như ngọc bị cắt một vết thương dài hơn tấc.
Tinh huyết của Hồng Lăng theo gió lan ra. Nhưng không có mùi máu tanh ngược lại tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Trên mặt Hồng Lăng hiện vẻ thống khổ nâng tay lên, ngón tay như tú châm thêu hoa liên tục vẩy nhè nhẹ trong hư không.
Bụp! Tiếng nổ nhẹ truyền vào tai. Những giọt tinh huyết lóe lên, đón gió hóa thành vô số huyết sắc phù văn cỡ nắm tay. Sau đó nhanh chóng thu nhỏ nhập vào trên trán Hồng Lăng.
Chỉ thấy nàng ưỡn ngực ngẩng đầu, đột nhiên từ trên không trung bắn thẳng xuống một cột sáng to cỡ cánh tay nhập vào mi tâm nàng.
Tức thời khí thế trên người Hồng Lăng bạo tăng lên.
Điều này...
Vẻ mặt Lâm Hiên tràn đầy kinh ngạc, rốt cục đã rõ Hồng Lăng đang làm gì.
Điều này có thể sao? Sở tu của Hồng Lăng là đạo gia huyền công. Tại sao nàng có thể mời ma khí nhập thể?
Không thể tưởng tượng nổi!
Tránh đêm dài lắm mộng, Lâm Hiên phất tay áo một cái. Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay vút ra bay múa trước người.
Hắn đã dùng đến bổn mạng pháp bảo, chứng tỏ nhờ ma khí mà thực lực Hồng Lăng bạo tăng gấp bội. Lâm Hiên nắm chặt hai tay, chuẩn bị thi triển thần thông nhưng đúng lúc này dị biến lại nổi lên.
A!
Một tiếng thét kinh hãi truyền vào tai, thanh âm mang đầy vẻ thống khổ. Bên kia cả người Hồng Lăng không ngừng phát run, hai tay khẽ ôm lấy cái đầu nhỏ nhắn. Ngũ quan vặn vẹo, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Lâm Hiên dừng động tác, chẳng lẽ đối phương hấp thu ma khí còn chưa đủ. Chuẩn bị ma hóa biến thân sao?
Nghĩ đến Già La Cổ Ma, vẻ mặt Lâm Hiên có chút ngưng trọng. Bất quá rất nhanh hắn phủ nhận suy đoán này.
Bộ dáng đối phương không phải biến thân. Chắc chắn bí thuật có sai lầm, ma khí dung hợp không thành bắt đầu cắn trả thân thể, nói cách khác nàng đã tẩu hỏa nhập ma.
Tuyệt không ngờ kết quả này. Lâm Hiên có chút dở khóc dở cười.
Dù hắn không động thủ thì nàng cũng sẽ điên lên bạo thể mà chết. Nhưng với thần thông của hắn cũng có thể cứu nàng một mạng.
Cứu hay là không cứu? Mà vì sao phải cứu nàng?
Lâm Hiên có chút chần chờ, rốt cuộc lại thở dài.


Bách Luyện Thành Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên Truyện Bách Luyện Thành Tiên Story Chương 472: Cứu hay không cứu?
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...