Bách Luyện Thành Tiên

Chương 471: Vọng Nguyệt Sơn

Trịnh Tuyền rất thông minh, nhìn vẻ mặt của mẫu thân như đã đoán ra, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
"Tuyền nhi, phụ thân ngươi …hắn... Hai mươi năm trước tọa hóa." Từ Nhân than thở nhẹ, dù sao giấy mỏng cũng gói không được lửa.
"Cái gì, không. . . Không có khả năng, chẳng lẽ phụ thân luyện công tẩu hỏa nhập ma. Nương, vì sao không phái người tới cho đưa tin con?" Mấy giọt lệ óng ánh như pha lê lăn theo khuôn mặt bạch ngọc, thanh âm Trịnh Tuyền trở nên nức nở.
"Tuyền nhi, không phải vi nương lòng dạ ác độc, nói cho con cũng không hẳn tốt. Sư huynh hắn không phải luyện công phạm sai lầm, chỉ là thọ nguyên hao tận nên đã tọa hóa mà thôi." Từ Nhân thở dài, nàng muốn thông tri cho ái nữ nhưng trải qua một phen suy tư đem ý nghĩ này bỏ đi.
Sinh lão bệnh tử chính là quy luật nhân sinh. Tu tiên giả cũng vô pháp thoát khỏi, chỉ là thọ nguyên dài hơn thường nhân mà thôi, nói cho nhi nữ lại khiến nàng thương tâm ảnh hưởng tu luyện.
Lâm Hiên lẳng lặng nhưng cũng có chút cảm xúc. Từ Nhân nhìn qua như thiếu phụ nhưng kỳ thực niên kỷ xấp xỉ so với hắn, đã khoảng hơn ba trăm bốn mươi tuổi.
Thiên Tuyền Môn chủ còn lớn hơn, năm nay tính ra hẳn là hơn bốn trăm năm tuổi. Nếu không Kết Anh thành công, tọa hóa là chuyện đương nhiên.
Lâm Hiên thở dài, cũng thuận miệng an ủi vài câu.
Đoàn người một đường vô sự trở về. Lúc chạng vạng tối, một vùng núi lớn mênh mông mắt vào mi mắt, khí thế hùng vĩ khuất trong sương mù. Sau trăm năm Lâm Hiên lần nữa trở lại Bích Vân Sơn.
Do chiến cuộc căng thẳng nên lượng tu sĩ cảnh giới tăng mạnh, cách Bích Vân Sơn khoảng trăm dặm đã bị đệ tử tuần tra phát hiện.
Trượng phu tọa hóa, Từ Nhân tiếp nhận chưởng quản Thiên Tuyền Môn. Những đệ tử này trông thấy nàng tự nhiên mừng rỡ, lại nghe thái thượng trưởng lão cũng trở về càng mừng rỡ không thôi. Vừa tham kiến vừa phát ra Truyền Âm Phù.
Thời gian gần non nửa bữa cơm, kinh hồng xa xa nổi lên. Vô số tu sĩ bay ra nghênh đón, điều khiến Lâm Hiên kinh ngạc là ngoài Thiên Tuyền Môn đệ tử còn có mấy trăm tu sĩ Bái Hiên Các.
Cầm đầu là một thiếu nữ dung nhan ngọt ngào, mặc bộ cung trang màu xanh biếc.
Lưu Tâm!
Đây không phải tổng đà Bái Hiên Các. Nhìn thấy nàng Lâm Hiên có chút ngạc nhiên nhưng cũng rất vui mừng.
Lại một phen thăm viếng, Lâm Hiên được chúng tu sĩ túm tụm tiến nhập tông môn, sau đó đám đệ tử lui xuống.
Nguyệt Nhi cũng đưa Trịnh Tuyền đi nghỉ ngơi, tuy sinh lão bệnh tử không thể tránh né nhưng phụ thân ngã xuống khiến nàng thương tâm đến cực điểm. Nguyệt nhi định an ủi nàng cho tốt.
Lúc này trong đại điện rộng rãi chỉ có Lâm Hiên cùng Lưu Tâm và Từ Nhân.
"Chúc mừng thiếu gia tiến giai Ly Hợp."
"Được rồi Tâm nhi, những lời này nói sau. Ngươi đến chỗ này phải chăng là có biến cố gì?" Lâm Hiên nhìn thiếu nữ trước người, thanh âm trầm thấp mở miệng.

Trên mặt Lưu Tâm hiện một tia ảm đạm, đột nhiên quỳ gối xuống: "Thiếu gia, là Tâm nhi vô dụng, tổng đà bổn môn bị đối phương đánh lén, đệ tử tử thương vô số, tiểu tỳ liều chết mở đường máu dẫn đệ tử chạy tới Bích Vân sơn này"
"Cái gì?" Lâm Hiên nhíu mày không khỏi biến sắc.
"Điều này. . . Điều này sao có thể ?" Bộ dáng Từ Nhân cũng không sai biệt, lấy tay che miệng cùng ánh mắt kinh ngạc, thanh âm có chút run rẩy: "Bái Hiên Các do Tâm nhi muội muội gây dựng lâu như vậy. Tuyệt như tường đồng vách sắt, đối phương dù có Nguyên Anh kỳ tu tiên giả nhưng tuyệt không thể công phá cấm chế trùng trùng, chẳng lẽ... Chẳng lẽ có nội ứng."
Từ khi trở thành Thiên Tuyền Môn môn chủ, Từ Nhân cũng rất quen thuộc đối với sự tình tông môn. Nghi hoặc này của nàng khiến Lâm Hiên khẽ gật đầu.
"Không phải, thiếu gia, Bái Hiên Các không có người làm phản theo địch, sở dĩ tổng đà bị công phá vì địch nhân xuất hiện một tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ" Lưu Tâm lắc đầu, khẽ cắn hàm răng nhỏ.
"Cái gì, đại tu tiên giả?" Sắc mặt Từ Nhân thoáng cái trắng bệch: "Điều này sao có thể. Giao thủ đã mấy tuần trăng, kẻ có tu vị cao nhất của đối phương chỉ là Nguyên Anh trung kỳ mà thôi."
"Ta cũng không rõ, có lẽ đối phương vẫn ản dấu thực lực hoặc là cơ duyên xảo hợp, thời khắc trọng yếu có người đột phá bình cảnh."
Nói đến đây mi mắt Lưu Tâm đỏ lên. Thân là Nhị Các chủ Bái Hiên Các trách nhiệm không thể từ chối, nàng hướng tới Lâm Hiên dập đầu ba cái: "Hết thảy đều là lỗi của Tâm nhi, kính xin thiếu gia trách phạt."
"Sư thúc. . ."
Trong mắt Từ Nhân hiện tia đồng cảm, những năm gần đây Thiên Tuyền Môn cùng Bái Hiên Các đồng tâm hiệp lực, giao tình giữa hai nàng trở nên rất tốt. Tuy vậy để mất tổng đà là sai lầm nghiêm trọng, nàng không biết mở miệng sao mà xin cho Tâm Nhi.
"Việc đã rồi, Tâm nhi, đứng dậy rồi nói sau" Không ngờ Lâm Hiên không nổi giận, ôn hoà mở miệng.
"Thiếu gia, ta..." Lưu Tâm kinh ngạc, trên mặt đẹp hiện vẻ mờ mịt chần chờ.
"Để mất tổng đà đúng là phải gánh trọng trách, bất quá quy củ đều là do người định, thiếu gia ta không phải không nói lý. Đối phương xuất hiện Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả, khẳng định các ngươi không ngăn cản nổi. Chẳng lẽ ta còn muốn các ngươi tử thủ tại đó sao, lần này ta không phạt ngươi."
"Sư thúc thật là anh minh thần võ. Tâm nhi muội muội còn ngẩn người làm gì, nhanh tạ ơn sư thúc lão nhân gia." Tuy việc không liên quan đến mình nhưng Từ Nhân cũng không yên, nghe Lâm Hiên nói như vậy không khỏi lộ vẻ vui mừng.
"Đa tạ thiếu gia, đại ân đại đức của người, Tâm nhi nhất định phân thân toái cốt báo thù địch nhân."
"Nói bậy!"
Lời nàng còn chưa dứt, không ngờ Lâm Hiên đã quát lớn: "Không biết nói lời dễ nghe sao, cái gì phấn thân toái cốt, ta muốn các ngươi đều sống cho tốt, Kết Anh thành công. Phân thân toái cốt thì ích gì."
"Vâng, tiểu tỳ nói bậy, ta nhất định tu hành cho tốt, tuyệt không phụ kỳ vọng hiếu gia." Tuy bị quở trách đến khuôn mặt đỏ bừng nhưng Lưu Tâm vô cùng cảm kích, vui mừng dập đầu ba cái sau đó đứng lên cung kính khoanh tay.
"Thiếu gia, hiện tại chúng ta ứng nên sao? Kính xin người phân phó. Dù nước sôi lửa bỏng tiểu tỳ cũng không nan từ"
"Đúng vậy sư thúc, Thiên Tuyền Môn nhất định toàn lực phối hợp, cho dù lên núi đao xuống vạc dầu cũng tuyệt không chút nhíu mày." Từ Nhân cũng hé mở đôi môi anh đào.

"Sao phiền toái như vậy, cái gì vào nơi nước sôi lửa bỏng, lại lên núi đao xuống vạc dầu. Bất quá chỉ là vài tên La gia dư nghiệt mà thôi. Cho dù đại tu tiên giả thì sao, ở trước mặt ta cũng không khác con kiến hôi. Các ngươi không cần lo lắng nhiều, chỉ cần điều tra rõ sào huyệt đối phương ở đâu, ta sẽ đem toàn bộ đám gia hỏa không biết sống chết này Trừu Hồn Luyện Phách." Lâm Hiên cười lạnh mở miệng.
Người không phạm ta thì ta không phạm người. Nhưng nếu người phạm ta, ta liền sát diệt cả nhà hắn, gà chó cũng không tha.
Lâm Hiên vốn rất bao che thuộc cấp. Hơn nữa tại Vô Định Hà, nếu không phải Nguyệt nhi dung hợp thành công Tu La Thần Huyết thì hắn đã chết trong tay La gia lão tổ. Đối với đồ tử đồ tôn của lão còn khách khí cái gì, huống hồ là bọn họ trước dám đến tấn công trước.
Nghe Lâm Hiên kiêu ngạo như thế, hai nàng kinh ngạc nhưng rất nhanh vui vẻ ra mặt.
"Ha ha, nô tỳ sao lại quên thiếu gia đã là Ly Hợp kỳ tu tiên giả trong truyền thuyết. Những kẻ kia trong mắt chúng ta là đáng sợ cường địch nhưng đối với người thì không đáng nhắc" Lưu Tâm vuốt lại mái tóc, trên mặt đẹp tràn đầy vẻ sùng bái.
Nhớ lại nàng cùng Doanh tỷ tỷ lần đầu gặp thiếu gia, bất quá người chỉ là Ngưng Đan kỳ. Hơn hai trăm năm mà đã tiến giai Ly Hợp, tốc độ như thế khiến tiểu nha đầu sùng bái đến tột đỉnh.
Đáng tiếc nàng quá mức vụng về. Lưu Tâm thở dài, trên mặt hiện vẻ ảm đạm bất quá rất nhanh thu liễm: "Cẩn tôn thiếu gia phân phó, tiểu tỳ đi thăm dò, mau chóng đem sào huyệt đối phương bẩm cáo lại."
"Ừm." Lâm Hiên nhẹ gật đầu: "Được rồi, không cần lo lắng cường địch, hết thảy có ta."
"Vâng, xin thiếu gia nghỉ ngơi, ta trước cáo từ" Lưu Tâm uyển chuyển thi lễ rồi cung kính lui xuống.
"Sư thúc, người đi đường lâu như vậy chắc hẳn cũng mệt mỏi, động phủ khi trước tại Bích Vân sơn vẫn còn giữ, để sư điệt dẫn người đi"
"Không cần, ta còn nhớ rõ nơi đó, ta có chuyện khác muốn hỏi ngươi." Lâm Hiên nói xong nhìn thoáng qua Từ Nhân. Hai người quen biết hơn ba trăm năm, hẳn nàng cũng không còn bao nhiêu thọ nguyên, cũng may đã là tu tiên giả Ngưng Đan kỳ đỉnh phong, vẫn còn hy vọng Kết Anh.
"Sư thúc, người còn gì phân phó?" Thấy Lâm Hiên ánh mắt nhấp nháy dò xét, trên mặt Từ Nhân không khỏi hiện vài phần kinh ngạc.
"Từ sư điệt, năm nay niên kỷ ngươi bao nhiêu?" Thần sắc Lâm Hiên bình thản mở miệng.
"A?" Từ Nhân kinh ngạc, bất luận thế tục hay là tu tiên giả khi hỏi điều này có phần không phải phép, sư thúc đột nhiên làm như vậy có thâm ý gì?
Tuy vậy thần sắc nàng cung kính, nhanh chóng mở miệng:"Kính sư thúc, ta hiện tại đã ba trăm năm mươi bảy tuổi."
"A!" Lâm Hiên nhẹ gật đầu còn chưa mở miệng thì thanh âm Từ Nhân lại truyền vào tai: "Sư thúc, thiếp biết thọ nguyên của mình còn không nhiều, về sau mong sư thúc trông nom Tuyền nhi nhiều hơn."
"Trịnh Tuyền là đồ đệ của Nguyệt nhi, ta đương nhiên sẽ quan tâm đến thị. Bất quá Từ sư điệt, ngươi hiện đã là tu sĩ Ngưng Đan kỳ đỉnh phong, chẳng lẽ không nghĩ tới ngưng anh sao?" Lâm Hiên nhìn thoáng qua thiếu phụ trước người, thanh âm trầm thấp mở miệng.
"Đa tạ sư thúc quan tâm, thiếp lại sao không nghĩ, chỉ tiếc là quá khó khăn." Nói đến đây, trên mặt Từ Nhân lộ một tia thảm thiết. Nàng đã thử qua hai lần, đáng tiếc không có kết quả tốt. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ta hiểu, bất quá ngươi cứ tu hành cho tốt, về sau ta sẽ nghĩ biện pháp xem có cơ hội Kết Anh cho ngươi hay không"
"Đa tạ sư thúc, đại ân đại đức vãn bối suốt đời khó quên."

Trên mặt Từ Nhân lộ vẻ mừng rỡ vô hạn. Lâm Hiên là tu sĩ Ly Hợp. Nếu hắn chịu xuất thủ tương trợ thì tỷ lệ thành công nhất định sẽ tăng nhiều.
Lâm Hiên khoát tay áo hóa thành một đạo kinh hồng bay ra ngoài đại điện.
Vừa mới rồi hắn nói như vậy, ngoài tình cố nhân giữa hai người cũng có phen tính toán.
Có Thiên Nhai Hải Các tương trợ, tương lai Bái Hiên Các phát triển sẽ rất nhanh. Thế lực tăng mạnh là tốt nhưng dẫn đến nhân thủ không đủ.
Lần này tại Cửu Lăng Sơn Lâm Hiên chứng kiến. Lục Doanh Nhi cùng Vũ Vân Nhi đều quá bận sự vụ trong môn. Doanh nhi từng nói qua muốn từ điều nhân thủ U Châu, Lâm Hiên tính đem Bái Hiên Các rời đi, còn U châu giao cho Thiên Tuyền Môn quản lý.
Một khi Từ Nhân ngã xuống, lấy ai thay hắn chưởng quản Thiên Tuyền Môn? Tuyền nhi còn nhỏ tuổi khiến kẻ dưới khó phục tùng, giao cho Từ Nhân quản lý mới yên tâm.
Lúc này Lâm Hiên đã tới hậu sơn. Đã hơn trăm năm nhưng động phủ vẫn như cũ, những năm nay Từ Nhân đều phái người định kỳ dọn dẹp.
Sáng hôm sau khi ngủ dậy tinh thần sảng khoái nhưng Nguyệt nhi còn chưa về. Bất quá với thần thức cường đại hắn cảm ứng tiểu nha đầu đang ở tại động phủ của Trịnh Tuyền, xem ra còn đang an ủi ái đồ.
Lâm Hiên thở dài, sinh ly tử biệt xác thực khiến người thống khổ.
Lắc đầu rồi bắt đầu đả tọa, chừng chính ngọ thì cảm ứng được Lưu Tâm tới ngoài động phủ. Hắn phất tay áo đem cấm chế mở ra.
Tiếng bước khe khẽ chân truyền vào tai. Sau đó một thiếu nữ dung nhan thanh tú đi vào.
"Tham kiến thiếu gia."
"Doanh nhi, đã tra được hành tung tu tiên giả La gia?"
"Đúng vậy thiếu gia, suốt đêm phái ra nhân thủ, đã xem xét tinh tường tung tích địch nhân." Thiếu nữ vừa nói vừa vươn tay vỗ tại bên hông. Trong bạch quang lập lòe, lòng bàn tay hiện ra một cái ngọc giản xanh biếc.
Cũng không thấy Lâm Hiên có động tác gì mà ngọc giản tự bay đến trước người. Hắn nhắm mắt đem thần thức nhập vào trong.
Qua gần một tuần trà thì Lâm Hiên ngẩng đầu: "Hảo, kẻ nào dám động thủ trên đầu thái tuế, bản thiếu gia phải đem nguyên một đám đi Trừu Hồn Luyện Phách."
"Tiểu tỳ đã tập kết hảo nhân thủ chờ thiếu gia phân phó" Trải qua nhiều năm kinh lịch, năng lực quản lý sự vụ trong môn của Lưu Tâm tuy không bằng Lục Doanh Nhi nhưng đã tiến triển rất cao.
"Không cần, đối phó mấy tên binh tôm tướng cá này mình ta là đủ."
Lưu Tâm ngoan ngoãn vòng tay: "Tiểu tỳ cung chúc thiếu gia mã đáo thành công."
"Được rồi, ngươi thông báo với Nguyệt nhi là không cần phải đi loạn, ngoan ngoãn đợi ta tại Bích Vân sơn là được" Lâm Hiên quay sang phân phó một câu sau đó hóa thành một đạo kinh hồng rời động phủ, rất nhanh biến mất tại không trung.

***
Vọng Nguyệt Sơn ở phía tây U Châu, thế núi trải dài kéo ngàn dặm. Hơn trăm năm trước vốn là tổng đà Lôi Vân Sơn Trang trong tam đại chính phái U Châu.
Có điều trước khi rời U Châu, Lâm Hiên dứt khoát sát diệt đại trưởng lão Lôi Vân sơn trang cùng Nhất Tuyến Hạp. Không còn Nguyên Anh kỳ tu tiên giả, hai đại phái dần dần suy sụp, cuối cùng bị Bái Hiên Các cùng Thiên Tuyền Môn thôn tính.
Tổng đà Bái Hiên Các cũng dời từ Phiêu Vân Cốc tới Vọng Nguyệt Sơn này. Trải qua hơn trăm năm phát triển, cấm chế phòng ngự như tường đồng vách sắt. Đủ ngăn trở Nguyên Anh kỳ lão quái nhưng trước mặt đại tu sĩ chỉ thể kéo dài một thời gian.
Lưu Tâm mang theo tinh nhuệ đào thoát nhưng tới hàng trăm Ngưng Đan kỳ tu tiên giả chết trận, Trúc Cơ kỳ cùng Linh Động kỳ đệ tử càng không phải nói, thương vong vô cùng thảm trọng.
La Tuấn là một tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ La gia, trong gia tộc đã có đại tu sĩ. Năm đó tới U Châu này tránh họa, La gia tuy ẩn nấp bí mật nhưng tu sĩ trong gia tộc ngoài liều mạng luyện công còn nạp rất nhiều nữ tử phàm nhân làm cơ thiếp truyền thừa hương khói.
Mẫu thân La Tuấn chỉ là một phàm nhân nhưng linh căn của hắn không tồi, ngắn ngủn hơn năm mươi năm đã Trúc Cơ thành công.
Lần này động thủ với Bái Hiên Các là bước đầu trong kế hoạch khôi phục vinh quang của gia tộc, tuy là nơi man hoang nhưng chiếm lĩnh được U Châu thì khẳng định thực lực La gia tăng cường rất nhiều.
Công phá được Vọng Nguyệt Sơn, quả nhiên bọn họ thu hoạch cực nhiều. Lưu Tâm dẫn tinh nhuệ bỏ chạy nhưng đại bộ phận tài liệu căn bản không kịp mang đi.
Tinh thạch, đan dược, linh hoa linh thảo...
La Tuấn được phân đến gần trăm khối tinh thạch cùng một bình Trúc Cơ đan, có những bảo vật này đột phá bình cảnh hẳn không vấn đề.
Nghĩ vậy tuần tra trở nên càng chăm chú, chỉ có gia tộc phát triển lớn mạnh đối với hắn mới có lợi.
Hắn đem thần thức thả ra trong vòng hơn mười dặm không thấy có gì bất ổn. Đột nhiên một đạo thanh quang vô thanh vô tức hiện lên trước mắt.
Một thanh niên dung mạo bình thường xuất hiện nhưng khí tức cường đại thái quá, La Tuấn muốn phát ra Truyền Âm phù nhưng không thể nhúc nhích được ngón tay, thân thể không theo khống chế của hắn quỳ xuống đất.
Lâm Hiên nhìn thoáng qua tiểu tu tiên giả, bình tâm mà nói người này rất có cốt khí, bất quá Lâm Hiên chưa từng nương tay với địch nhân, trực tiếp thi triển sưu hồn thuật.
Sau mấy nhịp hô hấp hỏa quang Lâm Hiên trong tay lóe lên, La Tuấn liền biến thành một đám tro tàn.
"Tình báo của Tâm nhi quả nhiên không sai. Công phá Vọng Nguyệt Sơn là một đại tu tiên giả, đáng tiếc tiểu tu sĩ này tu vị quá thấp không rõ lão quái kia là ai."
Lâm Hiên thì thào sau đó hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía trước. Nơi này tuy có Nguyên anh kỳ lão quái cùng mấy trăm Ngưng Đan kỳ tu sĩ nhưng đối với hắn đều như nhau.
Chỉ một thoáng sau, thân hình hắn lơ lửng giữa không trung Vọng Nguyệt Sơn. Tay phải nâng lên, thiên địa nguyên khí điên cuồng tụ lại. Tức thời vô số lưỡi Phong Đao dài hơn thước hiện ra. Linh áp ngút trời tỏa ra.


Bách Luyện Thành Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên Truyện Bách Luyện Thành Tiên Story Chương 471: Vọng Nguyệt Sơn
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...