Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1936: Kế sách giành thắng lợi

Yến Sơn phủ hiện giờ, dưới sự thống trị của Tông Trạch, đã không gì có thể so sánh được, nơi này đất đai vốn đã phì nhiêu, là nơi xuất khẩu hàng hóa lớn nhất của Tống triều, cho nên nông phu nơi này đều không cần buôn bán, tự nhiên sẽ có người ném tiền vào eo bọn họ. Tuy dân chúng ở Yến Sơn phủ không giàu có bằng dân chúng ở Hàng Châu, nhưng đã là địa khu giàu có nhất ở phía bắc Hoàng Hà.

Không chỉ như thế, Yến Sơn phủ hiện giờ đã khôi phục lại thu thuế, nhưng nông thuế ở đây tương đối thấp, không thể so sánh với Hàng Châu, nhưng phải biết rằng nông nghiệp ở Yến Sơn phủ khá phát triển, theo lý mà nói, nông thuế nơi này hẳn phải cao mới đúng.

Đây là bởi vì Yến Sơn phủ và Kim quốc có liên quan, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ chiến tranh, chính vì nguyên nhân này, Triệu Giai mới quyết định đánh nông thuế ở Yến Sơn phủ thấp, không chỉ phải làm dự trữ khi quốc gia có chiến tranh, mà dân chúng cũng có thể dự trữ cho chiến tranh, bởi vì nông thuế thấp, nên lương thực trong tay dân chúng cũng nhiều hơn, như vậy hàng năm họ có thể dự trữ rất nhiều lương thực, cho nên dù có bùng nổ chiến tranh, cho dù một năm bọn họ không thu hoạch gì cả, cũng không bị đói chết. Đây là trợ cấp thu thuế của Triệu Giai đối với thi hành chiến lược trọng trấn.

Tây Bắc cũng giống như thế, Xuyên Địa là kho lúa của Tống triều, nhưng nông thuế ở Xuyên Địa cũng tương đối thấp, dân chúng trong nhà đều có lương thực dự trữ.

Đương nhiên, Triệu Giai dám làm như thế, còn bởi vì Giang Nam. Sau khi chỉnh đốn Giang Nam, vẫn khai khẩn tới Nam Ngô, sản lượng lương thực tăng nhiều, cũng đủ để chống đỡ toàn bộ Đại Tống, mặt khác chính là thương thuế, thương thuế sớm đã thay thế nông thuế, trở thành nguồn tài chính chính của Đại Tống. Vì thúc đẩy nông nghiệp, hoặc là nói để tránh cho sự chuyển đổi nông sang thương, vì vậy triều đình đánh nông thuế rất thấp.

Sau khi đối mặt với Tiếu Tồn Chí, Lý Kỳ liền cải trang, lặng lẽ tới Yến Sơn phủ, nhưng hắn là Xu Mật Sứ, là người đệ nhất đương triều, nếu hắn nghênh ngang tới Yến Sơn phủ, khó tránh khỏi người khác nghĩ nhiều. Đi trên đường, vẫn nhìn thẳng về phía trước, khắp nơi đều là ánh vàng rực rỡ, mênh mông vô bờ, màu da lúa mạch mặc bộ đồ màu vàng kim cúi thấp đầu, dường như nhìn thấy hắn bảnh bao, có đôi phần thẹn thùng, mà hai bên đường tửu lâu san sát, nối tiếp nhau.

Nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng Lý Kỳ vô cùng trấn an.

Phủ nha Yến Sơn phủ.

Tông Trạch tuổi đã qua thất tuần (70 tuổi), nhưng vẫn chăm chỉ làm việc mười năm như một.

Lúc này, một hạ nhân đến, nói: - Đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến.

Tông Trạch hỏi: - Ai?


- Người đó không chịu nói, chỉ bảo tiểu nhân báo cho đại nhân biết, đại nhân đoán liền biết.

Tông Trạch sửng sốt, đột nhiên cười ha hả, nói: - Mau mau mời người đó vào, chờ đã, mời hắn đến hậu đường.

- Vâng.

Chỉ một lát sau, một nam tử có khuôn mặt thanh tú đi vào hậu đường. Người này vừa đến, liền chắp tay thi lễ, nói: - Vãn bối bái kiến Tông tri phủ.

- Không dám, không dám, Xu Mật Sứ làm đại lễ như thế, Tông mỗ không chịu nổi.

Tông Trạch vội vàng chắp tay đáp lễ.

Người tới không phải là Lý Kỳ thì là ai.

Lý Kỳ đứng lên, thấy Tông Trạch tuy rằng tóc đã bạc trắng, nhưng sắc mặt hồng hào, giọng nói sang sảng, trong lòng vô cùng vui vẻ, lại khẽ cười nói: - Tông tri phủ, đã lâu không gặp rồi.

Tông Trạch ha hả nói: - Nhờ phúc của Xu Mật Sứ, lão phu có lẽ sống được thêm vài năm. Xu Mật Sứ, mau mau ngồi.

Đối với Lý Kỳ, Tông Trạch vừa yêu thích, vừa cảm kích, có thể nói như vậy, Lý Kỳ đối với ông ta mà nói, không chỉ có ơn tri ngộ, mà còn quan tâm chu đáo, có thể nói là ân trọng như núi.

- Đa tạ.



- Ngươi cuối cùng cũng đến đây, lão phu đã đợi thật lâu!

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Chẳng lẽ Tông tri phủ đã tính ta sẽ tới đây?

Tông Trạch vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt lóe ra ánh sáng vui vẻ, ha hả nói: - Lão phu mặc dù không thông minh như Xu Mật Sứ, nhưng động thái gần đây của triều đình, lão phu cũng có thể đoán một phần. Nói xong, ông ta đột nhiên thở dài, nói: - Lão phu tuổi tác đã cao, chỉ mong có thể dùng hết cây đèn sắp hết dầu này, đoạt lại từng tấc đất cho Đại Tống ta, nếu như ngươi không tới, lão phu có lẽ không đợi được rồi.

Trong lời nói, bao gồm cả tình cảm bi thương cả đời này của ông ta

Trong lòng Lý Kỳ hơi động, rất xúc động, khi còn trẻ không được trọng dụng, cho đến khi tuổi già mới có thể làm trọng trách, không nghi ngờ gì đây chính là điều làm người ta tiếc nuối nhất.

Lời kia vừa thốt ra, Tông Trạch bỗng nhiên cảm thấy chính mình như đang làm kiêu, có vài người thỏa thuê mãn nguyện, đáng tiếc đến lúc chết vẫn không được trọng dụng, nghĩ đến đây, ông ta cảm thấy bản thân ngược lại là may mắn, hơi có vẻ xấu hổ, cười nói:

- Ta đã già, khó tránh khỏi có nhiều cảm thán, để Xu Mật Sứ phải chê cười rồi.

Lý Kỳ vội nói: - Tông tri phủ nói quá lời, kỳ thật vãn bối vô cùng hiểu tâm tình của Tông tri phủ, đổi lại nếu là vãn bối, cũng sẽ cảm thấy mình sinh không gặp thời.

- Không không không.

Tông Trạch liên tục xua tay, nói: - Lão phu lúc trước quả thật cảm thấy sinh không gặp thời, nhưng giờ khắc này, lão phu lại cảm thấy trời cao đã chiếu cố, nếu có thể tiến thêm một bước nữa, thì không uổng.

Lý Kỳ ha hả nói: - Tông tri phủ vừa đoạt thêm tấc đất, vừa tiến thêm bước nữa, xem ta đã biết mục đích chuyến đi này của ta rồi.


Trạch Tông bị Lý Kỳ vạch trần, xấu hổ cười.

- Vốn dĩ ta còn muốn ôn chuyện với Tông tri phủ, đàm luận về tình hình gần đây của Yến Sơn phủ, như có lẽ Tông tri phủ không chờ được, vậy ta cứ nói thẳng. Nói đến đây, Lý Kỳ thu hồi lại khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc nói: - Tông tri phủ, Hoàng thượng đã quyết định xé bỏ hiệp ước Vân Tang, nâng cao lực lượng cả nước. Tấn công Kim quốc.

Tông Trạch mặc dù đã dự đoán được, nhưng giờ phút này chính tai nghe thấy, trái kim già nua vẫn nhảy mạnh, dường như quay trở về lúc tuổi trẻ cuồng nhiệt, hơn nữa Lý Kỳ nói là lực lượng cả nước, có thể thấy được quyết tâm của triều đình với trận chiến này, hốc mắt không khỏi ẩm ướt, liên tục nói: - Được được được, cuối cùng lão phu cũng chờ được ngày này.

Lý Kỳ cười nói: - Tông tri phủ chớ nói được trước, tuy rằng Đại Tống ta không thể so sánh được, nhưng Kim Quốc lúc này cũng ở trong thời kì cường thịnh nhất, trận này không hề dễ đánh.

Tông Trạch nói: - Điều này lão phu cũng biết, nhưng nếu không đánh thắng trận chiến này, Đại Tống ta lấy cái gì để bốn phương thần phục.

Lý Kỳ nghe xong mỉm cười, nói: - Xem ra Tông tri phủ sớm đã có chuẩn bị.

Tông Trạch sửng sốt, ha hả nói: - Lão phu quả thật có một vài ý tưởng.

Lý Kỳ chắp tay nói:

- Xin lắng tai nghe.

- Không dám, không dám.

Tông Trạch khiêm tốn hai tiếng, vẻ mặt lập tức nghiêm túc lại, nói: - Kim Quốc lúc này đương thời kì cường thịnh, cái này không giả, nhưng cũng là thời kì chúng ta tấn công tốt nhất, không thể bỏ qua. Hiện giờ Đại Tống ta lấy Yến Vân làm trọng binh, mà Kim Quốc lại phái binh đi tây chinh, hiển nhiên là tính rằng nhất định chúng ta trong vòng hai năm tới sẽ không xuất binh tiến công, trên chiến lược khinh địch, đã phạm vào tối kỵ nhà binh, đây là thứ nhất.

- Thứ hai, Tây Hạ tuy rằng không lớn, nhưng binh lực cường thịnh, hơn nữa kẹp giữa Đại Tống ta và Kim quốc, chính là một quân cờ quan trọng giữa Đại Tống và Kim quốc, không thể vọng động. Mà khi Kim quốc tích cực chuẩn bị chiến tranh đối mặt với Đại Tống, đã xuất binh tới Tây Hạ, không nghi ngờ gì là bức Tây Hạ đầu nhập vào chúng ta, đây là chiến lược sai lầm của Kim quốc.

- Thứ ba, binh pháp có nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, mà Kim Quốc hiển nhiên đã phán đoán sai lầm thực lực Đại Tống ta, trong mắt bọn chúng, thực lực quân sự Đại Tống không thể đich nổi với quân sự bọn chúng, lại không biết cả binh lẫn lương Đại Tống ta đã đủ, trên phương diện quân sự không thua kém gì bọn họ, thậm chí còn mạnh hơn. Đây là cái thứ ba.

- Căn cứ vào ba điểm này, lúc này mà không xuất binh thì đợi tới khi nào. Thực không dám giấu diếm, lão phu còn sớm muốn nói, khuyên Hoàng thượng xuất binh Yến Vân, chỉ có điều --- Hoàng thượng hùng tài vĩ lược, lão phu sợ sẽ ảnh hưởng đến quốc sách của Hoàng thượng. Vì vậy nén nhịn.

- Đúng vậy, lúc này không xuất binh thì đợi tới khi nào.

Lý Kỳ gật đầu, lại hỏi: - Lý do xuất binh thì có đủ rồi, nhưng ba lý do này vẫn chưa đủ để chúng ta giành được thẳng lợi, không biết Tông tri phủ có kế sách gì giành được chiến thắng hay không?

Tông Trạch nói: - Nếu muốn tiêu diệt Kim quốc, lão phu nghĩ có thể chia ra làm ba bước. Bước đầu tiên, đoạt Vân Châu, đuổi quân Kim ra khỏi Yến Vân. Từ khi Thái tổ Thánh Thượng kiến quốc cho đến nay, vẫn luôn muốn đoạt lại Yến Vân, chỉ vì địa khu Yến Vân cực kì quan trọng, đặc biệt là Vân Châu, Vân Châu này chính là môn hộ phương bắc, vả lại khi tấn công, là con đường yết hầu quan trọng của Mạc Bắc. Nếu không đoạt lại được Vân Châu, Trung Nguyên bị bại dưới gót sắt quân Kim, Đại Tống vĩnh viễn sẽ không thể chuyển thủ sang công, chỉ có thể rơi vào thế bị động. Nếu muốn đánh vào quân Kim, điều đầu tiên phải làm là đoạt lại Yến Vân, nếu có Trường Thành trong tay, chúng ta có thể không còn lo âu về sau, chuyển thủ sang công.

Lý Kỳ nghe xong liên tiếp gật đầu, lại nói: - Còn bước thứ hai?

Tông Trạch nói: - Nghị hòa.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Nghị hòa? Nhưng trong mắt lại lóe ra sắc thái khác nhau.

Tông Trạch gật đầu nói: - Thực lực của Kim quốc hơi kém hơn so với chúng ta, nhưng quân lực thì không kém. Nếu muốn một hơi tiêu diệt Kim quốc, ít nhất phải cần mười năm, hơn nữa phải mạo hiểm rất lớn, nếu quân ta ra Yến Vân, nhất định sẽ phải đối mặt với uy hiếp bình nguyên Đông Bắc mang đến, nếu phải quyết chiến với thiết kị của Kim quốc trên bình nguyên, điều này thực sự quá nguy hiểm, không thể tùy tiện tiến công, mặc dù giành được chiến thắng, nhưng tiêu hao nhiều năm, Đại Tống cũng khó có thể chịu đựng được. Lúc trước triều Đường viễn chinh Thổ Phiên, Đường triều thế thịnh mạnh như thế, cũng bởi vì đi theo con đường diệt vong này, theo vết xe đổ, chúng ta lấy đó làm gương.

- Chỉ cần chúng ta trục xuất quân Kim ra khỏi Yến Vân, đánh cho chúng thấy quân uy Đại Tống ta, Kim quốc chắc chắn sẽ suy tính ra thực lực ta một lần nữa, hơn nữa có Trường Thành phòng vệ, Kim quốc chắn chắn không dám vọng động đao thương, chúng ta có thể coi đây là cơ hội, cùng hòa đàm với bọn chúng, nhưng đây chẳng qua là kế hoãn binh, Kim quốc kiến quốc không lâu, dân tâm chưa ổn định, tất cả những việc đang gác lại đều cần phải làm, phần lớn thần dân Kim quốc đều khuất phục với đao kiếm Kim quốc, nếu Kim quốc đại bại ở Yến Vân, chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến chính trị trong nước. Hơn nữa, trong Kim quốc, người Nữ Chân kì thật chỉ chiếm số lượng rất ít, hơn phân nửa đều là người Khiết Đan, người Bột Hải, người Hán, chế độ cũng không rõ ràng, người Hán dùng Hán chế, người Bột Hải dùng Bột Hải quốc chế, chúng ta có thể nhân cơ hội này xúi giục để trong Kim quốc xảy ra nội loạn.

- Nếu như có thể làm được như thế, chỉ cần ẩn nhẫn ba năm, chúng ta nhân cơ hội liên hợp với Tây Hạ, Cao Ly, Nhật Bản cùng thảo phạt Kim Quốc, tứ phía giáp công, do đó tiêu diệt Kim Quốc, hoàn thành công việc vĩ đại thống nhất Bắc Nam.

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 1936: Kế sách giành thắng lợi
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...