Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1935: Đều là ta đã chơi chán!
Lai Châu!
Không ngoài dự tính của Lý Kỳ, Hoàn Nhan Tông Bật vô cùng nghe lời đưa đặc phái viên tới.
Trần Bình sau khi biết được, tức giận thiếu chút nữa thì hộc máu, mắng to Hoàn Nhan Tông Bật quá khinh người rồi, y nhiều lần phái người đến, Hoàn Nhan Tông Bật đều mặc kệ, nhưng Lý Kỳ đến, truyền tin nhắn tới, gã liền ngoan ngoãn phái người tới, đãi ngộ này kém thật nhiều!
Người tới là một người quen cũ, là Tiếu Tồn Chí được quân Kim lúc trước xuôi nam phái đến Biện Lương đập phá.
Tiếu Tồn Chí này vừa vào đến trong nội đường, chỉ hơi chắp tay với Lý Kỳ đang ngồi ở ghế trên, nói: - Xu Mật Sứ đã lâu không gặp.
Vốn dĩ bằng với địa vị hai người bọn họ ở quốc gia mình thì kém hơn rất nhiều, lễ nghi ngoại giao này, Tiếu Tồn Chí hẳn nên kính cẩn thi lễ với Lý Kỳ, tỏ vẻ ân cần hỏi thăm mới đúng, nhưng gã không làm như vậy, vì sao? Bởi vì Kim quốc bọn họ mạnh mẽ, đây chính là đạo lý.
Hắc! Ngươi tới liền cho ta một đòn phủ đầu, được lắm! Lý Kỳ càng trực tiếp hơn, cả thi lễ cũng không cần, vung tay lên, thản nhiên nói: - Ngồi đi.
Mấy trò này, hắn cũng không sợ ai.
Tiếu Tồn Chí lúc này lúng túng, đại gia ngươi vẫn là đại gia ngươi, tự mất mặt ngồi xuống.
Nếu Tiếu Tồn Chí vô lý như vậy, Lý Kỳ đương nhiên sẽ không hàn huyên với gã, uống một ngụm trà nói ngay vào điểm chính: - Chắc ngươi đã biết, nguyên nhân lần này ta gọi ngươi tới.
Bảo ta tới? Nếu không phải Tứ thái tử chỉ bảo, ngươi mời cũng không được. Sắc mặt Tiếu Tồn Chí không hài lòng, nhưng vẫn nói: - Xu Mật Sứ là vì chuyện đội thuyền của quý quốc mất tích?
Lý Kỳ gật đầu, nói: - Đúng vậy.
Tiếu Tồn Chí nói: - Đối với việc này, Tứ thái tử chúng ta vẫn luôn cảm thấy vô cùng hoang mang, các ngươi không đi điều tra, lại chạy tới tìm chúng ta, đến tột cùng là gì cái gì? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng là chúng ta làm sao?
Lý Kỳ nói: - Ta cũng không nói như vậy, nhưng hải vực này chỉ có hai quốc gia chúng ta, ta địa điểm đội thuyền mất tích lại rất gần quý quốc, cho nên chúng ta mới muốn đến quý quốc điều tra, có lẽ do đội thuyền gặp sóng gió, tránh bão ở ven bờ quý quốc, hoặc là thuyền chỉ bị trục trặc, đây đều là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra, hơn nữa chúng ta chỉ phái một vài người đến, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến quý quốc.
Tiếu Tồn Chí hừ nói: - Xu Mật Sứ nói cũng đơn giản nhẹ nhàng, việc này tuy rằng không phải là chuyện lớn, nhưng nếu chúng ta cho phép các ngươi tới quốc gia chúng ta tiến hành điều tra, vậy cũng đồng nghĩa là thừa nhận việc này liên quan tới chúng ta, Đại Kim quốc ta giấu mặt ở đâu chỗ nào, hơn nữa, các ngươi làm mất tích người thì chạy đến Đại Kim, ngày nào đó Cao Ly làm mất tích mẹ cũng tìm Đại Kim, vậy chẳng phải Đại Kim ta là nơi tập trung mẹ góa con côi sao.
Lý Kỳ cau mày nói: - Ngươi đây là già mồm át lẽ phải! Ta đã nói, có thể là ngoài ý muốn, không nói là Đại Kim các ngươi làm.
Tiếu Tồn Chí cười lạnh nói: - Ta thấy Xu Mật Sứ mới là già mồm át lẽ phải, không nói dối Xu Mật Sứ, mỗi năm Đại Kim chúng ta có khoảng ngàn người không biết tung tích, nếu phái người tới quý quốc điều tra, quý quốc đồng ý sao? Phàm là những việc cần chứng cứ, chỉ cần các ngươi lấy chứng cứ chính xác ra, chúng ta sẽ cho phép các ngươi tới Đại Kim điều tra, bằng không, tất cả đều không cần bàn nữa.
Lý Kỳ thẹn quá thành giận nói: - Ngươi đừng quên, chúng ta là đồng minh, làm đồng minh thì không nên giúp đỡ và ủng hộ lẫn nhau sao?
Tiếu Tồn Chí nói: - Chúng ta là đồng minh thì không giả, nhưng việc này liên quan đến danh dự Đại Kim ta, nếu chúng ta để các ngươi vào điều tra, vậy người trong thiên hạ sẽ đối đãi như thế nào với Đại Kim ta, Xu Mật Sứ sao không đứng ở lập trường chúng ta suy ngẫm lại.
Lý Kỳ hừ nói:
- Các ngươi dùng mọi cách quấy nhiễu chúng ta, chứ không phải có tật giật mình.
- Kính xin Xu Mật Sứ ăn nói cẩn thận.
Tiếu Tồn Chí nói: - Đại Kim chúng ta có quy củ của Đại Kim, không phải ai muốn tới cũng có thể tới, chúng ta không cho phép các ngươi tới điều tra, hành động này hợp tình hợp lí, không thể dị nghị.
Lý Kỳ không vui nói: - Nghe khẩu khí của ngươi, việc này không thể đàm phán?
Tiếu Tồn Chí ngược lại bỗng nhiên nở nụ cười, nói:
- Cũng không phải là thế, Xu Mật Sứ trước kia không phải thường nói, trên đời này không có chuyện không thể đàm phán sao, phải xem lợi thế hai bên có ngang nhau hay không.
Lý Kỳ mắt lạnh liếc nhìn y, nói: - Vậy không biết các ngươi muốn lợi thế gì?
Tiếu Tồn Chí cười nói: - Rất đơn giản, nếu các ngươi có thể đưa cho chúng ta một trăm ngàn quan bù lại tổn thất danh dự, chúng ta có thể suy nghĩ một chút.
Điều này chính là yêu cầu tiền bạc một cách trắng trợn.
Nhưng ngoại giao không phải đều là như vậy sao, bất luận là công việc ngoại giao nào, nói tới cuối cùng cũng không tách khỏi tiền, bất kể là hiện đại hay cổ đại.
- Một trăm ngàn quan?
Lý Kỳ hừ nói: - Ngươi đúng là dám mở miệng nha.
Tiếu Tồn Chí thoải mái mở miệng: - Xu Mật Sứ có thể từ chối, vậy thì cũng xin Xu Mật Sứ thông cảm chúng ta không cho phép.
- Ngươi đã nói rõ ràng như vậy, vậy ta đây cũng nói thẳng.
Lý Kỳ nói:
- Về phần những hợp tác giữa chúng ta, bao gồm các phương diện khác nhau, nếu là hợp tác, vậy các ngươi chắc chắn cũng có yêu cầu với chúng ta, nếu các ngươi hôm nay không để cho chúng ta sống thoải mái, vậy chúng ta sẽ để các ngươi sống ngột ngạt, đến lúc đó đừng trách chúng ta.
Tiếu Tồn Chí cười nói: - Đây là hai chuyện khác nhau, về hợp tác, là căn cứ vào hiệp ước Vân Tang, chúng ta sẽ nghiêm túc dựa trên minh ước để làm, ta tin rằng quý quốc sẽ không tự tiện vi phạm minh ước.
Nói là sẽ không, nhưng ý tứ chính là Đại Tống các ngươi không dám phá vỡ minh ước.
Chuyện này nói đến cũng kì quái, nhưng phàm là đại quốc phương Bắc đàm phán với Tống triều, mặc dù trức đó chiến tranh thắng hay thua, bọn họ luôn lùng khẩu khí kẻ mạnh đối với kẻ yếu để đàm phán, bất kể là hiệp ước Thiền Uyên lúc trước, hay là hiệp ước trên biển, đàm phán với Yến Sơn phủ.
Giống như Hán Vũ Đế trước kia, quan hệ giữa Hán triều và Hung Nô cũng như thế.
Đây cũng là bởi vì Đại quốc phương Bắc đối mặt với Đại Tống, đều lấy ưu thế của chiến lược tấn công tuyệt đối, cho nên bọn họ mới có thể kiêu ngạo như vậy.
Lý Kỳ thản nhiên nói: - Vậy không biết đây là ý của Thái tử, hay là ý của bệ hạ các ngươi?
Tiểu Tồn Chí nghe Lý Kỳ nói sang chuyện khác, càng tỏ ra đắc ý, âm thầm khinh thường, mấy chiêu này của ngươi, chúng ta sớm đã nhìn thấu, ngươi ngoài miệng chỉ có thể thể hiện một số lần, sao có thể thể hiện nhiều lần được, nói: - Là ý của Tứ Thái tử chúng ta.
Lý Kỳ nói: - Ta cho rằng Tứ thái tử các ngươi trong chuyện này xử lý rất không thỏa đáng, chúng ta sẽ trực tiếp nói chuyện với bệ hạ quý quốc.
Tiếu Tồn Chí nói: - Không cần, việc này là việc nhỏ, sao dám làm phiền đến bệ hạ, bệ hạ chúng ta còn phải lo chính sự, không phong lưu khoái hoạt như bệ hạ quý quốc.
Kiêu ngạo đến cỡ nào, chỉ là một đặc phái viên nhỏ nhoi, mà dám trực tiếp làm nhục Hoàng đế Đại Tống.
Lý Kỳ bỗng nhiên đứng dậy nói: - Ngươi cũng quá làm càn rồi đó.
Tiếu Tồn Chí lập tức nói: - Thật có lỗi, thật có lỗi, đây là tại hạ lỡ miệng.
Nhưng vẻ mặt kia kiêu ngạo đến cỡ nào, nào có nửa phần ý tứ xin lỗi, dù sao lời nói đã nói ra miệng, sao có thể thu hồi được.
Lý Kỳ lạnh lùng nói: - Một khi đã như vậy, chúng ta không còn gì để đàm phán nữa, đối với chuyện này ta cảm thấy vô cùng thất vọng, không nghĩ hiệp ước giữa chúng ta lại không thể dựa vào, nhưng, chuyện này chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Ta sẽ liên hệ với bệ hạ quý quốc, hi vọng bệ hạ quý quốc sẽ đồng ý chúng ta nhập cảnh điều tra.
Vậy còn phải xem đặc phái viên các ngươi có tới được kinh thành hay không. Tiếu Tồn Chí cười nói: - Xin cứ tự nhiên, vậy tại hạ xin cáo từ.
- Không tiễn.
Vẻ mặt Tiếu Tồn Chí tươi cười đi ra ngoài, không dễ dàng, từ khi đàm phán với Yên Sơn phủ tới nay, hai nước Tống Kim đàm phán không dưới mười lần, nhưng không có lần nào chiếm được lợi lộc gì trước Lý Kỳ, ngược lại còn bị hắn nói cho á khẩu không trả lời được gì, hôm nay cuối cùng cũng được hãnh diện một phen, đây tuyệt đối là chuyện đáng chúc mừng.
Không cần nói với gã nữa, mà ngay cả Trần Bình đứng bên cạnh cũng trợn mắt há mồm, chuyện đó không giống với dự đoán của y. Xét về dấu vết của Lý Kỳ trước đây, vở kịch này hẳn là do Lý Kỳ bày ra, đối phương lập tức đồng ý, lúc này với phù hợp với giá trị con người Xu Mật Sứ, nhưng thật không ngờ, Lý Kỳ luôn luôn ăn nói khéo léo hôm nay lại bị đối phương chiếm thế thượng phong, còn hung hăng làm nhục một phen.
Đợi sau khi Tiếu Tồn Chí ra ngoài, Trần Bình bước lên phía trước nói: - Xu Mật Sứ, tên này kiêu ngạo như vậy, sao có thể dễ dàng tha cho y?
Lý Kỳ chậm rì rì uống một hớp nước trà, đột nhiên bật cười ha hả.
Trần Bình hiếu kì nói: - Xu Mật Sứ tại sao lại bật cười?
Lý Kỳ cầm khăn vô cùng thân sĩ lau miệng, lại vô cùng khiêm tốn nói:
- Nhớ ngày đó khi bản đại nhân hăng hái, chỉ bằng việc mở miệng, cũng có thể làm điêm đảo trời trăng, xoay chuyển càn khôn, không biết làm tức chết bao nhiêu anh hùng hảo hán, uy phong đến cỡ nào. Mà hiện giờ ta đã qua nhi lập chi niên (năm 30 tuổi), tâm cũng yên tĩnh lại rồi, phải tranh cãi ầm ĩ với người khác, vậy thì không khác gì biến thành một đứa trẻ vĩnh viễn không trưởng thành.
Trần Bình nghe xong vẻ mặt hoang mang.
- Không hiểu sao?
Lý Kỳ nhìn y một cái.
Trần Bình chất phác gật đầu.
Lý Kỳ tức giận không muốn nói: - Nói đơn giản, bọn họ hiện tại muốn chơi, đều là chơi lại những trò ta đã chơi chán. Trong binh pháp có nói, thực tắc hư chi, hư tắc thực chi (trong thật có giả, trong giả có thật). Trước kia đại Tống ta thực lực không đủ, nếu như khí thế yếu, chẳng phải nói cho người khác biết, Đại Tống chúng ta là cá trên thớt, để cho người khác coi thường, cho nên khi đó, ta buộc phải gân cổ cãi nhau với đối phương, đánh không lại, nhưng ngoài miệng không thể nhận thua.
Nói tới đây, lời nói hắn xoay chuyển, nói: - Nhưng hiện tại không giống, hiện tại thực lực Đại Tống đã không còn phải e ngại bất cứ kẻ nào, lúc này, ngoại giao chúng ta nên đổi thành công làm thủ, làm đối phương tê liệt, do đó trên chiến lược lấy thủ làm công, dùng thực lực nói chuyện, mà không phải là dựa vào mồm miệng đánh vào mặt mũi bọn họ, tranh giàng ngoài miệng là mặt mũi, tranh đấu trên chiến trường mới là tôn nghiêm, mặt mũi có thể không cần, nhưng tôn nghiêm thì không thể mất.
Trần Bình có cái hiểu cái không, nói: - Chẳng lẽ Xu Mật Sứ cố ý hay sao.
Lý Kỳ cười nói: - Ta gọi gã đến chính là để gã nhục nhã ta, cho Hoàn Nhan Tông Bật một chút khoái cảm, nhưng đáng tiếc con mẹ nó ra tay quá nhanh, khoái cảm cũng không duy trì được quá lâu. Được rồi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ta phải lập tức đến Yến Sơn phủ, chuyện này ở đây giao cho ngươi, ngươi chỉ cần giằng co không ngừng là được rồi, dù sao cũng phải mặt dày mày dạn, khóc cũng tốt, cầu xin cũng được, không thể để việc này dừng lại.
Ngươi cũng không cần mặt mũi thì ta sợ gì. Trần Bình vuốt cằm nói: - Hạ quan tuân mệnh. Nói xong y lại nói: - Vậy còn bách tính thì sao?
Lý Kỳ nói: - Chính sách trợ cấp của triều đình đã xuống rồi, ta tin dân chúng sẽ không tới tìm ngươi làm phiền, ngươi nói lại những lời Tiếu Tồn Chí hôm nay đã nói cho dân chúng biết là được.
Bắc Tống Phong Lưu
Không ngoài dự tính của Lý Kỳ, Hoàn Nhan Tông Bật vô cùng nghe lời đưa đặc phái viên tới.
Trần Bình sau khi biết được, tức giận thiếu chút nữa thì hộc máu, mắng to Hoàn Nhan Tông Bật quá khinh người rồi, y nhiều lần phái người đến, Hoàn Nhan Tông Bật đều mặc kệ, nhưng Lý Kỳ đến, truyền tin nhắn tới, gã liền ngoan ngoãn phái người tới, đãi ngộ này kém thật nhiều!
Người tới là một người quen cũ, là Tiếu Tồn Chí được quân Kim lúc trước xuôi nam phái đến Biện Lương đập phá.
Tiếu Tồn Chí này vừa vào đến trong nội đường, chỉ hơi chắp tay với Lý Kỳ đang ngồi ở ghế trên, nói: - Xu Mật Sứ đã lâu không gặp.
Vốn dĩ bằng với địa vị hai người bọn họ ở quốc gia mình thì kém hơn rất nhiều, lễ nghi ngoại giao này, Tiếu Tồn Chí hẳn nên kính cẩn thi lễ với Lý Kỳ, tỏ vẻ ân cần hỏi thăm mới đúng, nhưng gã không làm như vậy, vì sao? Bởi vì Kim quốc bọn họ mạnh mẽ, đây chính là đạo lý.
Hắc! Ngươi tới liền cho ta một đòn phủ đầu, được lắm! Lý Kỳ càng trực tiếp hơn, cả thi lễ cũng không cần, vung tay lên, thản nhiên nói: - Ngồi đi.
Mấy trò này, hắn cũng không sợ ai.
Tiếu Tồn Chí lúc này lúng túng, đại gia ngươi vẫn là đại gia ngươi, tự mất mặt ngồi xuống.
Nếu Tiếu Tồn Chí vô lý như vậy, Lý Kỳ đương nhiên sẽ không hàn huyên với gã, uống một ngụm trà nói ngay vào điểm chính: - Chắc ngươi đã biết, nguyên nhân lần này ta gọi ngươi tới.
Bảo ta tới? Nếu không phải Tứ thái tử chỉ bảo, ngươi mời cũng không được. Sắc mặt Tiếu Tồn Chí không hài lòng, nhưng vẫn nói: - Xu Mật Sứ là vì chuyện đội thuyền của quý quốc mất tích?
Lý Kỳ gật đầu, nói: - Đúng vậy.
Tiếu Tồn Chí nói: - Đối với việc này, Tứ thái tử chúng ta vẫn luôn cảm thấy vô cùng hoang mang, các ngươi không đi điều tra, lại chạy tới tìm chúng ta, đến tột cùng là gì cái gì? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng là chúng ta làm sao?
Lý Kỳ nói: - Ta cũng không nói như vậy, nhưng hải vực này chỉ có hai quốc gia chúng ta, ta địa điểm đội thuyền mất tích lại rất gần quý quốc, cho nên chúng ta mới muốn đến quý quốc điều tra, có lẽ do đội thuyền gặp sóng gió, tránh bão ở ven bờ quý quốc, hoặc là thuyền chỉ bị trục trặc, đây đều là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra, hơn nữa chúng ta chỉ phái một vài người đến, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến quý quốc.
Tiếu Tồn Chí hừ nói: - Xu Mật Sứ nói cũng đơn giản nhẹ nhàng, việc này tuy rằng không phải là chuyện lớn, nhưng nếu chúng ta cho phép các ngươi tới quốc gia chúng ta tiến hành điều tra, vậy cũng đồng nghĩa là thừa nhận việc này liên quan tới chúng ta, Đại Kim quốc ta giấu mặt ở đâu chỗ nào, hơn nữa, các ngươi làm mất tích người thì chạy đến Đại Kim, ngày nào đó Cao Ly làm mất tích mẹ cũng tìm Đại Kim, vậy chẳng phải Đại Kim ta là nơi tập trung mẹ góa con côi sao.
Lý Kỳ cau mày nói: - Ngươi đây là già mồm át lẽ phải! Ta đã nói, có thể là ngoài ý muốn, không nói là Đại Kim các ngươi làm.
Tiếu Tồn Chí cười lạnh nói: - Ta thấy Xu Mật Sứ mới là già mồm át lẽ phải, không nói dối Xu Mật Sứ, mỗi năm Đại Kim chúng ta có khoảng ngàn người không biết tung tích, nếu phái người tới quý quốc điều tra, quý quốc đồng ý sao? Phàm là những việc cần chứng cứ, chỉ cần các ngươi lấy chứng cứ chính xác ra, chúng ta sẽ cho phép các ngươi tới Đại Kim điều tra, bằng không, tất cả đều không cần bàn nữa.
Lý Kỳ thẹn quá thành giận nói: - Ngươi đừng quên, chúng ta là đồng minh, làm đồng minh thì không nên giúp đỡ và ủng hộ lẫn nhau sao?
Tiếu Tồn Chí nói: - Chúng ta là đồng minh thì không giả, nhưng việc này liên quan đến danh dự Đại Kim ta, nếu chúng ta để các ngươi vào điều tra, vậy người trong thiên hạ sẽ đối đãi như thế nào với Đại Kim ta, Xu Mật Sứ sao không đứng ở lập trường chúng ta suy ngẫm lại.
Lý Kỳ hừ nói:
- Các ngươi dùng mọi cách quấy nhiễu chúng ta, chứ không phải có tật giật mình.
- Kính xin Xu Mật Sứ ăn nói cẩn thận.
Tiếu Tồn Chí nói: - Đại Kim chúng ta có quy củ của Đại Kim, không phải ai muốn tới cũng có thể tới, chúng ta không cho phép các ngươi tới điều tra, hành động này hợp tình hợp lí, không thể dị nghị.
Lý Kỳ không vui nói: - Nghe khẩu khí của ngươi, việc này không thể đàm phán?
Tiếu Tồn Chí ngược lại bỗng nhiên nở nụ cười, nói:
- Cũng không phải là thế, Xu Mật Sứ trước kia không phải thường nói, trên đời này không có chuyện không thể đàm phán sao, phải xem lợi thế hai bên có ngang nhau hay không.
Lý Kỳ mắt lạnh liếc nhìn y, nói: - Vậy không biết các ngươi muốn lợi thế gì?
Tiếu Tồn Chí cười nói: - Rất đơn giản, nếu các ngươi có thể đưa cho chúng ta một trăm ngàn quan bù lại tổn thất danh dự, chúng ta có thể suy nghĩ một chút.
Điều này chính là yêu cầu tiền bạc một cách trắng trợn.
Nhưng ngoại giao không phải đều là như vậy sao, bất luận là công việc ngoại giao nào, nói tới cuối cùng cũng không tách khỏi tiền, bất kể là hiện đại hay cổ đại.
- Một trăm ngàn quan?
Lý Kỳ hừ nói: - Ngươi đúng là dám mở miệng nha.
Tiếu Tồn Chí thoải mái mở miệng: - Xu Mật Sứ có thể từ chối, vậy thì cũng xin Xu Mật Sứ thông cảm chúng ta không cho phép.
- Ngươi đã nói rõ ràng như vậy, vậy ta đây cũng nói thẳng.
Lý Kỳ nói:
- Về phần những hợp tác giữa chúng ta, bao gồm các phương diện khác nhau, nếu là hợp tác, vậy các ngươi chắc chắn cũng có yêu cầu với chúng ta, nếu các ngươi hôm nay không để cho chúng ta sống thoải mái, vậy chúng ta sẽ để các ngươi sống ngột ngạt, đến lúc đó đừng trách chúng ta.
Tiếu Tồn Chí cười nói: - Đây là hai chuyện khác nhau, về hợp tác, là căn cứ vào hiệp ước Vân Tang, chúng ta sẽ nghiêm túc dựa trên minh ước để làm, ta tin rằng quý quốc sẽ không tự tiện vi phạm minh ước.
Nói là sẽ không, nhưng ý tứ chính là Đại Tống các ngươi không dám phá vỡ minh ước.
Chuyện này nói đến cũng kì quái, nhưng phàm là đại quốc phương Bắc đàm phán với Tống triều, mặc dù trức đó chiến tranh thắng hay thua, bọn họ luôn lùng khẩu khí kẻ mạnh đối với kẻ yếu để đàm phán, bất kể là hiệp ước Thiền Uyên lúc trước, hay là hiệp ước trên biển, đàm phán với Yến Sơn phủ.
Giống như Hán Vũ Đế trước kia, quan hệ giữa Hán triều và Hung Nô cũng như thế.
Đây cũng là bởi vì Đại quốc phương Bắc đối mặt với Đại Tống, đều lấy ưu thế của chiến lược tấn công tuyệt đối, cho nên bọn họ mới có thể kiêu ngạo như vậy.
Lý Kỳ thản nhiên nói: - Vậy không biết đây là ý của Thái tử, hay là ý của bệ hạ các ngươi?
Tiểu Tồn Chí nghe Lý Kỳ nói sang chuyện khác, càng tỏ ra đắc ý, âm thầm khinh thường, mấy chiêu này của ngươi, chúng ta sớm đã nhìn thấu, ngươi ngoài miệng chỉ có thể thể hiện một số lần, sao có thể thể hiện nhiều lần được, nói: - Là ý của Tứ Thái tử chúng ta.
Lý Kỳ nói: - Ta cho rằng Tứ thái tử các ngươi trong chuyện này xử lý rất không thỏa đáng, chúng ta sẽ trực tiếp nói chuyện với bệ hạ quý quốc.
Tiếu Tồn Chí nói: - Không cần, việc này là việc nhỏ, sao dám làm phiền đến bệ hạ, bệ hạ chúng ta còn phải lo chính sự, không phong lưu khoái hoạt như bệ hạ quý quốc.
Kiêu ngạo đến cỡ nào, chỉ là một đặc phái viên nhỏ nhoi, mà dám trực tiếp làm nhục Hoàng đế Đại Tống.
Lý Kỳ bỗng nhiên đứng dậy nói: - Ngươi cũng quá làm càn rồi đó.
Tiếu Tồn Chí lập tức nói: - Thật có lỗi, thật có lỗi, đây là tại hạ lỡ miệng.
Nhưng vẻ mặt kia kiêu ngạo đến cỡ nào, nào có nửa phần ý tứ xin lỗi, dù sao lời nói đã nói ra miệng, sao có thể thu hồi được.
Lý Kỳ lạnh lùng nói: - Một khi đã như vậy, chúng ta không còn gì để đàm phán nữa, đối với chuyện này ta cảm thấy vô cùng thất vọng, không nghĩ hiệp ước giữa chúng ta lại không thể dựa vào, nhưng, chuyện này chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Ta sẽ liên hệ với bệ hạ quý quốc, hi vọng bệ hạ quý quốc sẽ đồng ý chúng ta nhập cảnh điều tra.
Vậy còn phải xem đặc phái viên các ngươi có tới được kinh thành hay không. Tiếu Tồn Chí cười nói: - Xin cứ tự nhiên, vậy tại hạ xin cáo từ.
- Không tiễn.
Vẻ mặt Tiếu Tồn Chí tươi cười đi ra ngoài, không dễ dàng, từ khi đàm phán với Yên Sơn phủ tới nay, hai nước Tống Kim đàm phán không dưới mười lần, nhưng không có lần nào chiếm được lợi lộc gì trước Lý Kỳ, ngược lại còn bị hắn nói cho á khẩu không trả lời được gì, hôm nay cuối cùng cũng được hãnh diện một phen, đây tuyệt đối là chuyện đáng chúc mừng.
Không cần nói với gã nữa, mà ngay cả Trần Bình đứng bên cạnh cũng trợn mắt há mồm, chuyện đó không giống với dự đoán của y. Xét về dấu vết của Lý Kỳ trước đây, vở kịch này hẳn là do Lý Kỳ bày ra, đối phương lập tức đồng ý, lúc này với phù hợp với giá trị con người Xu Mật Sứ, nhưng thật không ngờ, Lý Kỳ luôn luôn ăn nói khéo léo hôm nay lại bị đối phương chiếm thế thượng phong, còn hung hăng làm nhục một phen.
Đợi sau khi Tiếu Tồn Chí ra ngoài, Trần Bình bước lên phía trước nói: - Xu Mật Sứ, tên này kiêu ngạo như vậy, sao có thể dễ dàng tha cho y?
Lý Kỳ chậm rì rì uống một hớp nước trà, đột nhiên bật cười ha hả.
Trần Bình hiếu kì nói: - Xu Mật Sứ tại sao lại bật cười?
Lý Kỳ cầm khăn vô cùng thân sĩ lau miệng, lại vô cùng khiêm tốn nói:
- Nhớ ngày đó khi bản đại nhân hăng hái, chỉ bằng việc mở miệng, cũng có thể làm điêm đảo trời trăng, xoay chuyển càn khôn, không biết làm tức chết bao nhiêu anh hùng hảo hán, uy phong đến cỡ nào. Mà hiện giờ ta đã qua nhi lập chi niên (năm 30 tuổi), tâm cũng yên tĩnh lại rồi, phải tranh cãi ầm ĩ với người khác, vậy thì không khác gì biến thành một đứa trẻ vĩnh viễn không trưởng thành.
Trần Bình nghe xong vẻ mặt hoang mang.
- Không hiểu sao?
Lý Kỳ nhìn y một cái.
Trần Bình chất phác gật đầu.
Lý Kỳ tức giận không muốn nói: - Nói đơn giản, bọn họ hiện tại muốn chơi, đều là chơi lại những trò ta đã chơi chán. Trong binh pháp có nói, thực tắc hư chi, hư tắc thực chi (trong thật có giả, trong giả có thật). Trước kia đại Tống ta thực lực không đủ, nếu như khí thế yếu, chẳng phải nói cho người khác biết, Đại Tống chúng ta là cá trên thớt, để cho người khác coi thường, cho nên khi đó, ta buộc phải gân cổ cãi nhau với đối phương, đánh không lại, nhưng ngoài miệng không thể nhận thua.
Nói tới đây, lời nói hắn xoay chuyển, nói: - Nhưng hiện tại không giống, hiện tại thực lực Đại Tống đã không còn phải e ngại bất cứ kẻ nào, lúc này, ngoại giao chúng ta nên đổi thành công làm thủ, làm đối phương tê liệt, do đó trên chiến lược lấy thủ làm công, dùng thực lực nói chuyện, mà không phải là dựa vào mồm miệng đánh vào mặt mũi bọn họ, tranh giàng ngoài miệng là mặt mũi, tranh đấu trên chiến trường mới là tôn nghiêm, mặt mũi có thể không cần, nhưng tôn nghiêm thì không thể mất.
Trần Bình có cái hiểu cái không, nói: - Chẳng lẽ Xu Mật Sứ cố ý hay sao.
Lý Kỳ cười nói: - Ta gọi gã đến chính là để gã nhục nhã ta, cho Hoàn Nhan Tông Bật một chút khoái cảm, nhưng đáng tiếc con mẹ nó ra tay quá nhanh, khoái cảm cũng không duy trì được quá lâu. Được rồi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ta phải lập tức đến Yến Sơn phủ, chuyện này ở đây giao cho ngươi, ngươi chỉ cần giằng co không ngừng là được rồi, dù sao cũng phải mặt dày mày dạn, khóc cũng tốt, cầu xin cũng được, không thể để việc này dừng lại.
Ngươi cũng không cần mặt mũi thì ta sợ gì. Trần Bình vuốt cằm nói: - Hạ quan tuân mệnh. Nói xong y lại nói: - Vậy còn bách tính thì sao?
Lý Kỳ nói: - Chính sách trợ cấp của triều đình đã xuống rồi, ta tin dân chúng sẽ không tới tìm ngươi làm phiền, ngươi nói lại những lời Tiếu Tồn Chí hôm nay đã nói cho dân chúng biết là được.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1935: Đều là ta đã chơi chán!
10.0/10 từ 34 lượt.