Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1710: Bãi biển trên đầu lưỡi

Con sò mang theo vị hơi cay, phối hợp với tôm vàng rộm tươi mềm, uống thêm một ngụm Thiên Hạ Vô Song, chỉ một chữ sảng cũng không đủ.

Khẩu vị của mọi người được mở rộng.

Vùầm ầmrào rào

Gió biển vù vù, ngọn lửa bốc cao.

Lý Kỳ một tay cầm nồi, một tay cầm bàn sản, tôm hùm màu đỏ hơi trắng lăn qua lăn lại trong nồi, mùi vị cũng theo đó mà bay ra, tràn ngập trên toàn bãi cát, ngửi đã thấy say.

Tôm hùm.

Mùi vị mà Lý Kỳ cảm thấy vô cùng đau xót khi đến Bắc Tống.

Thật ra khi Lý Kỳ đến Bắc Tống cũng từng ăn tôm hùm, nhưng đều không tươi ngon, không gợi được hứng thú của hắn. Hôm nay cuối cùng hắn cũng coi như có thể nếm được mùi vị vốn có của tôm hùm, vì thế hắn mua một hơi hơn mười con.

Hành gừng, nước dùng, rượu nêm, một chút muối được cho vào nồi, mùi hương càng nồng, đợi khi nước dùng đặc lại thì lấy ra khỏi nồi, xèo xèo xèo, Lý Kỳ dùng sạn xúc toàn bộ ra dĩa.

Mười con tôm hùm nha, cái dĩa này để không đủ.

Đã có thể để trong nồi đảo qua đảo lại, thì chắc chắn không phải là nguyên con, mà là từng miếng một, lớp vỏ màu đỏ, óng ánh bóng nhẫy, thịt tôm hùm trắng tươi bên trong thoạt nhìn như được chiên lên, trong suốt óng ánh, hơi ánh lên tia sáng, gió biển thổi qua, giống như đang khẽ đu đưa, làm cho người ta thèm chảy nước miếng, đủ để thấy thịt tôm hùm này tươi đến thế nào.

- Rột rột!

Bỏ qua không nói đến hương thơm nồng nàn, cả một con tôm hùm lớn được cắt thành miếng tùy ý chất ở đó, cao như núi, bóng nhẫy phát sáng, đó tuyệt đối là sự tấn công thị giác, khiến đám người Tửu quỷ nuốt nước miếng, hai mắt mở to như chuông đồng, giống như có thù sâu tựa biển với dĩa tôm hùm này vậy.


Nhưng lần này bọn Tửu Quỷ sẽ không mắc mưu, không đợi Lý Kỳ mở miệng thì đã ỷ vào mình võ công cao cường, đôi đũa kia giống như linh xà xuất động tấn công như chớp tới.

Gì hả! Trước bếp của Trù vương ta mà cũng dám động võ, thật sự là buồn cười mà.

Oa nha nha nha! Lần này Lý Kỳ không thể nhịn được nha, tay cầm sản sắt, một chiêu Hoành tảo thiên quân, chỉ nghe keng keng keng mấy tiếng, đều hóa giải hết toàn bộ chiêu số của đám người Tửu Quỷ.

Tửu Quỷ nhìn Lý Kỳ, có chút kinh ngạc, có chút sửng sốt, cũng có chút xem thường, ngây ngốc nói: - Lẽ nào phải dựa vào bản lĩnh riêng?

- Đương nhiênkhông phải.

Lý Kỳ lắc đầu cười, nghĩ thầm đầu óc của Tửu Quỷ xoay chuyển thật nhanh, nếu ta gật đầu thì dĩa tôm hùm này có thể sẽ về tay ông ta cả, lại nói: - Tại hạ là Trù vương quân tử, động sản không động thủ, chú trọng công bằng hợp lý, lại đây lại đây, đều cầm chén của các ngươi qua đây.

Nói xong hắn liền đặt sạn xuống, cầm cái muôi dài lên.

Bọn Tửu Quỷ lập tức đưa chén đến trước mặt Lý Kỳ, thật sự là giống hệt như ăn mày xin ăn, không còn cách nào khác, ai bảo đứng trước mặt là Kim Đao Trù Vương, e rằng có là người giàu có hơn nữa, gặp được chuyện tốt này, cũng sẽ có phản ứng như vậy thôi.

Lý Kỳ cầm cái muôi dài chia cho mỗi người một muôi, phần còn lại toàn bộ đều là của mình.

Đám người Tửu Quỷ nhìn thấy phần của Lý Kỳ gấp ba bọn họ, thật sự là quá con mẹ nó công bằng mà.

Lý Kỳ cầm muôi dài giữ trước mâm, nhìn ánh mắt tham lam của bọn họ, nói: - Lát nữa còn rất nhiều mỹ thực nữa, các ngươi có muốn ăn hay không?

Hôm nay hắn không thể nào ăn cơm được, đều chỉ đợi giờ phút này, vốn dĩ tôm hùm nên là món cuối cùng, nhưng hắn thực sự là không đợi được đến lúc đó, nhất định phải ăn cho đã nghiện nha.


Vừa mới dứt lời, đám người Tửu Quỷ lập tức không làm gì nữa, ai bảo Lý Kỳ là Trù vương, bọn họ không phải chứ, bắt đầu rào rào ăn, chỉ chốc lát sau thì cả miệng đều trở nên bóng nhẫy.

Sau khi Lý Kỳ thấy nguy cơ đã được giải trừ, cũng nhanh chóng ăn. Bờ môi vừa mới chạm đến vỏ tôm đỏ tươi, nước sốt chảy ra, dường như đang chảy vào trong miệng của mình, tươi ngon vô cùng, lại nhìn thấy thịt tôm trắng mềm, không nhẫn tâm nuốt vào nha!

Nhưng không nhẫn tâm thì có thể được sao?

Vào thời khắc này, con sâu đói đã lớn rồi nha!

Lý Kỳ ăn tôm hùm cũng thuộc cấp bậc chuyên nghiệp, mỗi lần một miếng, vừa nhanh vừa hoàn mỹ, từ thịt tôm đến nước sốt, đều nuốt sạch vào, không chừa lại chút gì.

Cho dù là Triệu Tinh Yến thì lúc này cũng cảm thấy may mắn vì đã ở lại đây, dùng đũa kẹp một đũa thịt tôm lên, lay động giống như rau câu vậy, vừa cho vào miệng, đũa thịt tôm này phảng phất như tái sinh trên đầu lưỡi, chuyển động trên đầu lưỡi, hương thơm xen vào kẽ răng, vừa cắn xuống, nước sốt bay ra, lấp đầy từng khe hở trong miệng. Mùi vị hoàn toàn khác biệt này, cho dù là Triệu Tinh Yến được phong làm Yến Phúc Tông Cơ, nhưng lúc này cũng bị thuyết phục bởi tôm hùm, nói: - Thịt của con tôm lớn này còn tươi ngon hơn cả thịt tôm nhỏ vừa ăn lúc nãy nữa, vừa lớn lại vừa nhiều mỡ nước nhiều, chất thịt non mềm, giòn giòn, mùi vị tươi ngon ngọt ngào, e rằng chính là thịt tôm tươi ngon nhất mà ta từng ăn.

Tửu Quỷ đã đi đến, rót vào một ngụm rượu, đột nhiên vươn đũa kẹp lấy một miếng thịt tôm hùm từ trong dĩa của Lý Kỳ ra, chậc chậc mấy tiếng, nói:

- Mấu chốt là thịt tôm này đủ lớn, ăn vào thật sự đã ghiền, sảng khoái, thật sự sảng khoái.

Lại nuốt vào một ngụm, bờ môi run rẩy trên dưới, vẻ mặt kia, chụp lại để quảng cáo, thật sự là không có kẽ hở nha!

Nhưng một câu nói kia của lão ta, thật sự đã nói trúng chỗ tinh túy. Đặc điểm của tôm hùm lớn chính là đủ lớn, nhưng không mất đi vị béo, tôm rảo tuy cũng rất ngon, thịt của một con tôm rảo chỉ có một chút như vậy, cho hết vào miệng luôn có chút không đã ghiền, có cảm giác phiền muộn như ẩn như hiện, nhưng ăn tôm hùm, dùng chữ ăn đã ghiền để hình dung thật sự là quá chuẩn xác.

Lý Kỳ buồn bực nhìn lão ta, nói: - Ăn vụng của người ta có phải càng sảng khoái hơn không, trong dĩa của lão còn nhiều như thế.

Tửu Quỷ mặt dày cười nói: - Ta dự định để lại qua đêm, ngày mai ăn tiếp.

Để lại qua đêm? OMG.


Lý Kỳ lười nói nhảm với lão ta, vội vàng bỏ hết số tôm còn lại vào trong dĩa, bưng qua bên lò nướng. Ăn hàng không đáng sợ, đáng sợ là ăn hàng biết võ công, thật sự là Trù vương cũng không cản được nha.

Triệu Tinh Yến thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy Lý Kỳ đáng yêu như vậy, không khỏi mím môi cười nhạt. Không biết Lý Kỳ đã bao lâu rồi chưa từng được ăn hải sản chân chính như vậy, thậm chí có thể nói là chưa từng ăn qua, bởi vì hải sản ở đời sau ít nhiều gì cũng bị ô nhiễm, những hải sản đó căn bản không thể sánh bằng hải sản hiện nay. Đối với một Lý Kỳ có cái lưỡi vàng, thì hải sản hiện nay thật sự là gần như hoàn mỹ, cho nên hắn mới tỏ vẻ hẹp hòi như vậy.

Trên lò nướng thật dài, cũng là hải sản ngập lò giống vậy nha.

Chỉ thấy hào sống mặc "giáp đen" và một ít mực, hải ngư đang được xếp hàng ngay ngắn trên lò nướng. Lý sư phó ăn tôm hùm, lấy bàn chải nhỏ bình tĩnh quét gia vị lên trên mặt hải sản, chợt thấy tay trái hắn cầm sạn nhỏ nảy lên, một con cá thu đao có độ cong hoàn mỹ xoay tròn trên không rồi vững vàng rớt xuống, thật sự rất có phong phạm Đường Bá Hổ nha, có điều, điều kiện tiên quyết là hắn đừng có mở miệng.

- Ta là một người thợ thủ công, bản lĩnh quét vôi rất mạnh.

Lý Kỳ lắc lư thân mình, hưng phấn hát lên, làm cho mọi người cười khẽ, nhưng Lý sư phó rất xuất chúng, càng hát càng cảm thấy vui vẻ.

Tư thế đó, thần thái đó, hiển nhiên là của một người làm đồ nướng nha!

Nhưng Lý Kỳ thật sự từng làm việc này. Hồi đại học, hắn ngẫu nhiên mở một hàng đồ nướng trong một con ngõ nhỏ cách vách trường học, không vì cái gì khác, hoàn toàn là tùy hứng, thuận tiện tán gái, ai bảo làm đồ nướng thì không thể tán gái. Lý sư phó chúng ta nhờ vậy mà quen biết rất nhiều mỹ nữ, bởi vì mỹ nữ sẽ không có lòng phòng bị với người làm đồ nướng, như vậy càng dễ tiếp cận, sau đó thừa dịp ra tay. Nhưng các bạn học cùng trường đều bị ghiền, hắn bắt đầu quy ẩn, vì thế còn được chọn làm bạn học đáng ghét nhất cả kỳ trong trường.

Hào sống là nguyên liệu có thể chấn hưng uy phong của nam nhân, hơn nữa hàng ngon giá rẻ, có thể nói là mỹ vị một phương, tuyệt đối không phải nói ngoa.

Khi tôm hùm trong dĩa của mọi người biến thành một đống vỏ không, thế là không kiềm lòng được mà đặt ánh mắt lên trên lò nướng.

- Những thứ này không phải dành cho các ngươi ăn. Lý Kỳ đột nhiên vẫy tay với hộ vệ xa xa.

Hộ vệ kia lập tức đi đến, ôm quyền nói: - Đại nhân có gì sai bảo?


Lý Kỳ nói: - Cầm những thứ này cho các huynh đệ thỏa cơn thèm đi.

Hộ vệ kia sửng sốt, lập tức nói: - Tuân mệnh.

Những hộ vệ này đều là thân tín của Lý Kỳ, làm lão đại thì không thể chỉ mình mình ăn, không chăm lo cho tiểu đệ được. Đối đãi với người của mình, Lý Kỳ thật sự là khẳng khái đến mức khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, ít nhất cũng không có thủ trưởng nào lại đích thân nấu cho hộ vệ của mình ăn, e rằng cả Nhạc Phi cũng không làm được.

Đây cũng là lý do vì sao lúc trước khi Lý Kỳ bị tập kích ở Ấp Châu, những hộ vệ này đều liều mạng yểm hộ hắn bỏ chạy.

Lò nướng của Kim Đao Trù Vương vô cùng lớn, dài cả hơn một mét, người bình thường không thể quản lý hết được, cũng chỉ có đầu bếp cấp bậc như hắn mới dám làm lò nướng dài như vậy, dù sao thì một đầu bếp muốn quản lý cả lò nướng dài như vậy thì tuyệt đối cũng không phải chuyện dễ nha.

Mấy chục con hào sống, tám con cá thu đao nướng muối, còn có tôm nướng, toàn bộ đều bị mấy hộ vệ mang đi. Tuy rằng trên mặt mỗi người bọn họ đều lạnh lùng vô cùng, nhưng nét vui vẻ trong mắt đã bán đứng bọn họ rất rõ ràng, có thể ăn hải sản do chính tay Kim Đao Trù Vương nướng, vinh hạnh đến thế nào nha.

Sau đó, Lý Kỳ lại bảo người bưng một mâm cơm chiên hải sản lớn, rượu thì khá ít, dù sao thì bọn họ cũng phải canh gác.

Nhưng cơm chiên hải sản này vô cùng được chú trọng nha, là món mà phụ thân hắn phải ăn mỗi khi đến vùng biển. Món cơm cũng không kém bất cứ món hải sản nào, cho nên phụ thân hắn thường nói, muốn xem trù nghệ của một đầu bếp thì phải coi món cơm anh ta nấu thế nào? Bởi vì là người đều ăn cơm mỗi ngày, cho nên cảm giác của lưỡi đối với cơm đã trơ rồi, nếu ngươi có thể khiến món cơm bình thường mang lại cảm giác khác biệt cho đầu lưỡi, đây là việc vô cùng khó khăn đó.

Mà cơm chiên hải sản này tuy rằng chỉ là cơm chiên bình thường, nhưng nói một cách nghiêm chỉnh thì hẳn là giống như món ăn trong nồi lớn vậy, cơm chính là đồ ăn, trong đó có đủ loại hải sản như có tôm he, có hào, có mực, có sò, lại thêm vào một ít phổ tai, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng phức tạp rồi.

Hơn nữa bởi vì hằng năm Lý Kỳ đều bị phụ thân hắn bắt đi nghiên cứu cơm chiên hải sản này, món ăn này có thể nói là hạ bút thành văn, đều làm rất đa dạng. Hắn lấy từng chiếc vỏ tôm bày thành hàng ngay ngắn che lên mặt cơm, tạo thành hình thân cá, lấy sò làm đầu, lấy mực làm đuôi, thoạt nhìn là một con cá biển, vừa mở vỏ tôm ra, từng hạt cơm màu vàng kim góc cạnh rõ ràng, cực kỳ mê người.

Triệu Tinh Yến cũng không nhịn được lén nuốt một ngụm nước miếng, không khỏi ánh mắt sáng lên, khen không dứt miệng nói: - Cơm chiên hải sản này thật sự là quá ngon, hạt cơm trơn trượt hữu lực, bên trong tràn ngập hành băm, tỏi băm chiên cho tỏa hương, dung hòa thành một với mùi thơm của hải sản, càng tỏa hương nồng nàn, thơm ngọt ngon miệng, ngon, cơm này thật sự quá ngon.

Nàng vừa nói, những người khác đều vây lại nếm thử cơm chiên hải sản, không ai không dựng thẳng ngón cái lên.

Vị cơm tương đối nhạt, có thể phối hợp với ngàn vạn mùi vị thiên hạ, cho nên nếu lấy cơm làm đồ ăn, có thể nói là ổ điện vạn năng trong giới đầu bếp, bởi vì cơm gần như có thể phối hợp với bất cứ thứ gì, hơn nữa không có chút không ổn nào.

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 1710: Bãi biển trên đầu lưỡi
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...