Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1709: Bãi biển trên đầu lưỡi (II)
Đột nhiên cắm trại dã ngoại thế này khiến cho Lý Kỳ vô cùng hưng phấn.
Hóa ra là hôm nay hắn ở bên ngoài có người đã nói mấy hôm trước ngư dân ra biển, mấy hôm nay đã lục đục trở về, đây mới là lúc hắn xuất hiện. Kỳ thực hắn tới Lai Châu sớm đã phán đoán là sắp được ăn hải sản tươi ngon rồi, do đó, hắn mới muốn tới đây dựng trại.
Triệu Tinh Yến bố trí người đến mắc lều, mà Lưu Hi Vân thì dẫn Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh bắc bếp. Mã Kiều thì bố trí người dỡ hàng, còn Tửu Quỷ, đang trên đường say rồi.
Về phần Kim Đao Trù Vương, đương nhiên là xử lý hải sản rồi.
Kỳ thực trong bếp cũng có âm thanh vô cùng diệu kỳ, không kém gì âm thanh của thiên nhiên, thậm chí Lý Kỳ còn cảm thấy âm thanh trong bếp là một khúc nhạc tuyệt diệu, có thể khiến cho người ta thấy được tiếng sôi sục trong dạ dày, như tiếng dầu sôi, tiếng thức ăn cho vào nồi, tiếng chặt tôm hùm, tiếng tách vỏ cua. Tất cả những điều này đều vô cùng tuyệt diệu, nghe mà thấy đói bụng.
Trước tiên Lý Kỳ là cho sò vào trong thùng nước biển, sau đó lại nhỏ vài giọt dầu ăn vào trong, đây là để cho sò nhanh chóng đùn cát trong bụng ra.
Sau đó, Lý Kỳ lại bắt đầu xử lý tôm, tôm hùm là loại hải sản tương đối khó xử lý. Nói thật, Lý Kỳ đối với vỏ tôm cũng rất thích thú, thích đến nỗi không chịu nổi.
Hơn nữa hôm nay Lý Kỳ không phải là định làm ra mấy món ăn là xong rồi, bằng không hắn cũng sẽ không mua nhiều hải sản như vậy. Nên nhớ, ngày mai còn có hải sản tới, những điều này đều là phân lượng của một ngày. Hiển nhiên, Lý Kỳ là định tổ chức dạ tiệc trên bờ biển.
Đám người Lưu Hi Vân có lẽ không chỉ làm một bếp lò, mà có ba bốn chiếc bếp lò, có bếp nướng, có bếp xâu, có đống lửa giúp Lý Kỳ xử lý hải sản. Nên nhớ ở đây ngoài Lý Kỳ ra, thì nàng là người biết làm bếp hơn.
Trong lúc mọi người bận rộn, ánh chiều tà cũng đã buông xuống, bầu trời đen lại, gió biển thổi vào đống lửa trên bờ biển, lửa trại lắc lư, bong người theo cành cây lúc ẩn lúc hiện.
Cho dù là tiệc tùng gì, món ăn này vô cùng quan trọng, không chỉ là muốn khai vị, còn phải vô cùng đẹp, trước tiên phải làm cho con sâu tham ăn trong bụng mọi người thức dậy. Nếu món ăn đầu tiên này của ngươi đã khiến cho người ta no nê, thì sau đó cho dù có kinh diễm đi nữa, e rằng cũng đã giảm vị đi rất nhiều rồi.
Rất nhanh, món ăn này vừa lên là một đĩa lớn, ở giữa dồn một đống sò mở miệng, phía trên đặt một vòng tôm vàng rộn. chỉ thấy những chú tôm nằm xuống, thân rộp muối trắng, trông rất là nghiêm kính.
Triệu Tinh Yến bỗng ồ lên một tiếng, nói: - Những con sò, tôm này giống như còn sống vậy.
Lý Kỳ bật cười hì hì, nói: - Sống muội có dám ăn không?
Triệu Tinh Yến nói: - Có gì không dám, chỉ cần ăn ngon.
- Thật là can đảm, nhưng sống là món sau, món này đều đã chín cả rồi.
Lưu Hi Vân bỗng lên tiếng: - Nhưng đây rõ ràng là còn sống mà.
- Một hồi sống, hai hồi chín. Nhìn xem, đây là gì?
Lý Kỳ giấu một tay sau lưng bỗng đưa ra chỉ thấy trên tay hắn cầm một bầu rượu nhỏ.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Ta hiểu rồi, huynh đang định dùng rượu dẫn lửa.
- Thông minh.
Lý Kỳ cầm bầu rượu lên cẩn thận đổ xung quanh con tôm, nhìn thì rất dễ, kỳ thực khó vô cùng. Chí ít tay cũng không thể run, phải đều, hơn nữa liều lượng cũng không được quá nhiều, cũng không được quá ít. Việc này nếu thiếu thì không chín, nhiều thì thịt tôm quá già, hơn nữa vị rượu quá nồng, sẽ khiến cho tôm say.
- Oa oa oa, đây là rượu ngon gì thế, thật là thơm!
Say cũng không thiếu được Tửu Quỷ, bỗng nhiên ngồi dậy, đi tới bên cạnh, cố dùng mũi hít, nhìn chằm chằm vào cốc nước.
Một vòng này vừa tưới xuống, đám người Triệu Tinh Yến đều nghĩ là Lý Kỳ còn muốn đổ rượu lên phía trên sò, nào ngò Lý Kỳ bỗng nhiên buông tay xuống, khoát tay về phía Tửu Quỷ, hét lên: - Tửu Quỷ ngươi đứng ra xa một chút, đừng để nước miếng chảy vào món ăn của ta. Ôi rượu của ta.
Cái vung tay này, Lý Kỳ bỗng cảm thấy ta trống không, bình rượu trong tay bỗng nhiên không thấy đâu nữa, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tửu Quỷ đang cầm bình rượu trong tay, trong lòng thầm nghĩ, thằng khốn này rốt cuộc là say hay tỉnh? Thân thủ cũng nhanh đấy chứ.
Phương diện này ngoài Mã Kiều ra, không ai thấy rõ Tửu Quỷ làm thế nào cướp được bình rượu trong tay Lý Kỳ.
Tửu Quỷ không dám có chút dừng lại, kề miệng vào miệng bình rượu mà rót.
Không xong rồi! Sắc mặt Lý Kỳ căng thẳng, bỗng nhiên đưa tay chỉ về hướng Hồ Bắc Khánh bên cạnh. Hồ Bắc Khánh đang thầm phục thân thủ của Tửu Quỷ, căn bản không có chú ý, cũng không ngờ Lý Kỳ bỗng nhiên lại đẩy gã, nhất thời không kịp phản ứng, lao về phía Tửu Quỷ.
Rượu này vừa vào miệng, Tửu Quỷ bỗng trống hai mắt lên, kêu lên một tiếng, há hốc miệng ra. Đám người Triệu Tinh Yến thấy thế liền tái mặt đi, ho khan một tiếng, món ăn trước mặt này hỏng rồi, tình thế quả là ngàn cân treo sợi tóc.
- Ây da. Khụ khụ khụ.
Chỉ thấy một bóng đen lao về phía Tửu Quỷ ngã nhào xuống đất, lớn tiếng ho khụ một tiếng cũng biến thành tiếng ho tức tưởi.
Lý Kỳ thở dài một tiếng, suýt chút nữa thì đám tôm này đã xuất sư chưa chiến thắng đã chết rồi.
- Oa nha nha, cay chết ta rồi, đây là rượu gì thế?
Tửu Quỷ đẩy mạnh Hồ Bắc Khánh ra, thè lưỡi, dùng sức quạt.
Lý Kỳ nói: - Đây là hai loại rượu Thiên hạ vô song mạnh nhất.
Mã Kiều che nửa bên mặt, lắc đầu nói: - Thật đúng là ngu không ai bằng.
Còn Hồ Bắc Khánh thì vô tội nhìn Lý Kỳ, dường như đang nói vì sao lại là ta?
Lý Kỳ liền liếc mắt tỏ ý xin lỗi, dường như đang muốn nói xin lỗi, ai bảo ngươi và Tửu Quỷ đứng gần nhau quá.
Hồ Bắc Khánh đã hiểu, quả đoán bước tới bên cạnh Lưu Hi Vân, gã tin chắc Lý Kỳ tuyệt đối không thể đẩy gã về phía Lưu Hi Vân được.
Lý Kỳ cũng không thèm chú ý tới Tửu Quỷ nữa, lấy một cây đúc lên, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống thân người tôm, hô một tiếng, một con rắn lửa di chuyển nhanh vòng quanh mép đĩa, thoáng chốc đã bao quanh đĩa sò. Vỏ sò dưới ảnh lửa sáng cháu, màu sắc tỏa ra, vô cùng đẹp.
Đang lúc mọi người nhìn rất nhập thần, lại nghe thấy tiếng "phù" vang lên, phía trên đống sò bỗng nhiên lửa cháy ngút trời, dọa mọi người không khỏi lùi về phía sau một bước. Triệu Tinh Yến, Lưu Hi Vân còn "a" lên một tiếng.
Thấy phản ứng của mọi người, Lý Kỳ liền nở nụ cười xấu xa, cần chính là hiệu quả này.
Hóa ra những con sò này đều là đã được tẩm rượu có độ thuần cao lâu rồi, nhưng không ai biết. Họ vừa rồi còn cho rằng Lý Kỳ là muốn dùng lửa để chế biến sò.
Không thể không nói, phương pháp này rất có sáng kiến, nhưng không có tính thực dụng. Bởi vì điều này căn bản là không thể, e là ngươi đã bỏ qua món tôm vàng rộn này, ngươi cũng không thể nướng chín sò được, bởi vì lửa ở vòng ngoài chỉ có thể làm cháy vỏ sò.
Triệu Tinh Yến thấy Lý Kỳ trốn sang một bên cười xấu xa, liền nói: - Huynh là cố ý.
- Nín thở ngưng thần.
Lý Kỳ bỗng lên tiếng.
Mọi người đều sửng sốt.
Lý Kỳ lại nói: - Hít khí.
Mọi người theo bản năng hít vào, chỉ cảm thấy mùi thơm đặc biệt xông vào trong mũi, dường như là hương rượu nồng đậm vẫn còn mang theo hương vị tươi ngon, có thể gọi là rượu chưa say tươi say người.
Lưu Hi Vân tròn mắt lên nói: - Thơm quá!
Nói tới đây, không ai nói thêm gì nữa, đứng im lặng một bên ngửi hương thơm này, mãi cho tới khi ngọn lửa dần tắt.
Lửa thì kệ lửa, nhưng hương thơm tươi ngon bỗng nhiên lan tỏa khắp nơi, vị thơm ngon của sò, tôm còn mang theo mùi rượu, thời khắc lửa tắt này thể hiện sự tinh xảo vô cùng.
Say rồi!
Đây rõ ràng chính là món ăn dùng mũi ăn.
Hương thơm sóng sau cao hơn sóng trước, khiến cho trong bụng người ta đang thầm sôi sục.
Tửu Quỷ đều sắp nuốt lưỡi vào trong bụng rồi, liền nói: - Ăn được rồi.
- Đương nhiên không được.
Cho các ngươi thèm chết, Lý Kỳ khẽ mỉm cười, lấy ra một bát lớn. Trong bát là dùng loại tương thượng đẳng kết hợp với nước gừng, cho thêm hoa tiêu để tạo thành nước chấm, dùng thìa canh để đảo lên, sau đó rưới lên phía trên sò. Do đó vỏ những con sò này hiện giờ đang ở trạng thái nhiệt độ cao, rưới nước này lên, bỗng nhiên phát lên âm thanh xèo xèo xèo, nghe khiến người ta bị phát điên, hận là không thể lao lên được.
Tửu Quỷ đã không xong rồi, món ăn rưới rượu này lên, đối với lão mà nói càng có sức hấp dẫn, liền nói: - Bây giờ có lẽ cũng đã ăn được rồi.
- Đương nhiên vẫn chưa được.
Lý Kỳ lại lấy hai chiếc đĩa ra, kẹp mấy con tôm và mấy con sò đặt trong hai đĩa.
Mọi người thấy thật mơ màng, không hiểu cho lắm, đây là thao tác gì.
Lý Kỳ mỗi tay một đĩa, lần lượt chuyển cho Triệu Tinh Yến và Lưu Hi Vân, mỉm cười nói: - Phu nhân, mời hưởng dụng.
Triệu Tinh Yến, Lưu Hi Vân đều sửng sốt, mấp máy môi, ánh mắt đầy yêu thương nhìn Lý Kỳ, mới đón nhận đĩa này, thoáng nói một tiếng xin lỗi.
Tửu Quỷ xem như là đã hiểu, liền nói: - Xu Mật Sứ, ngươi đùa với ta à.
Lý Kỳ nói: - Chuyện này sao lại đùa bỡn? Ưu tiên phụ nữ trước, hiểu chưa? Các vị, mời tự nhiên.
Nói xong hắn liền cầm đĩa của mình lên, đặt đũa bên trong, quét một lượt, nội dung trong đĩa đã vô cùng phong phú rồi.
Mã Kiều, Tửu Quỷ, Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh đều ngây người ra, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ vô sỉ nói: - Nhìn cái gì mà nhìn, đầu bếp cũng phải ăn chứ. Trưa nay ta mới ăn có một chiếc bánh mỳ, chờ tới lúc này, các ngươi tự xử lý đi.
Vừa nói dứt lời, nghe thấy một trận âm thanh bùm bùm, chiếc đĩa lớn ở giữa đó lập tức biến thành đĩa không.
Mãnh liệt như vậy sao? Lý Kỳ nhìn mà rụt đầu lại, thầm nhủ, may mà mình có dự tính trước, trong tay còn kẹp một con tôm, đũa vừa chuyển, đầu tôm đã bay lên, gắp con tôm cho vào miệng. Nửa con tôm vừa cho vào miệng, phần còn lại đã bị rơi thịt xuống, thịt tôm trắng nõn mềm mại cho vào miệng, có chút vỏ tôm thơn ngon, đó thật sự là thơm ngon tuyệt vời, lầm bầm tự nhủ: - Kim Đao Trù Vương, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Những người khác không có lợi hại như hắn, thật thà ngồi trên bờ biển lột xác, nhưng đây tuyệt đối là đáng giá. Thịt tôm tươi ngon, béo ngậy, ăn mà không có vị thanh của cá, không có xương, càng tuyệt vời, đầu là chỗ có gạch, hương thơm xông tận xuống đầu vỏ tôm. Nếu thịt tôm này chấm với gạch tôm ăn cùng, quả thực là thơm ngon vô cùng.
Đương nhiên, so với tôm vàng rộn, những con sò đó cũng chẳng thua kém là bao. Sò tươi ngon lại có nhiều nước béo ngậy, ăn vào trong miệng đã đầy nước miếng, cực kỳ tươi ngon, kết hợp thêm nước chấm cay mặn, thật sự là ngon tuyệt vời, khiến người ta cũng ngẩn người ra.
Đám người Triệu Tinh Yến đều ăn ít hải sản cho rằng cũng không kém gì tôm cá tươi ngon, vừa rồi nghe Lý Kỳ nói về hải sản tươi chia làm ba loại, còn không chú ý tới, nhưng miếng ăn này, cuối cùng họ đã hiểu vì sao Lý Kỳ muốn tới đây mua hải sản? Vì sao lại muốn làm hải sản ở đây, chuyện này e là món ăn ngon nhất mà họ từng ăn.
Lưu Hi Vân ăn mà vô cùng mê mẩn, rất có hứng thú với món ăn này, do đó liền hỏi: - Phu quân, món ăn này huynh gọi là gì?
Lý Kỳ tiện miệng nói: - Hỏa thiêu tôm binh sò tướng.
Triệu Tinh Yến cười khúc khích, nhưng liền gật đầu nói: - Cũng rất hay, tướng thì ở giữa, lính bảo vệ xung quanh, trình tự sắp xếp như vậy rất là ứng chiếu cho nhau.
Hóa ra đây chỉ là tiện miệng Lý Kỳ nói ra, nhưng qua lời giải thích như vậy của Triệu Tinh Yến, những người còn lại đều lần lượt gật đầu, cảm thấy dụng ý này vô cùng hay.
Kỳ thực đây hóa ra là hai món ăn, một món gọi là lửa thiêu sò, một món là lửa thiêu tôm, chỉ là Lý Kỳ đang nghĩ, dù sao cũng đều là nướng. Do đó đã làm thành một món, gật đầu cười nói: - Không hổ là người bụng đầy thi thư, chính là vừa nhìn đã hiểu.
Nhưng, mặc dù tôm ngon, nhưng cũng khá là phiền phức, không hiểu bí quyết lột vỏ. Đương nhiên cũng là ngoại lệ, giống như thằng nhãi Tửu Quỷ ăn điên cuồng, ngay cả vỏ cũng nuốt vào.
Dù như vậy, lão vẫn không nhanh bằng Lý Kỳ. Lý Kỳ rất nhanh đã ăn sạch hải sản trong đĩa của mình. Nhưng vẫn chưa đã thích, đây chẳng qua là một món khai vị mà thôi, vẫn còn trò ở phía sau nữa, chỉ thấy hắn xoa tay nói với mọi người: - Các ngươi ăn từ từ thôi, tôm hùm của ta còn ngon hơn nữa.
Bắc Tống Phong Lưu
Hóa ra là hôm nay hắn ở bên ngoài có người đã nói mấy hôm trước ngư dân ra biển, mấy hôm nay đã lục đục trở về, đây mới là lúc hắn xuất hiện. Kỳ thực hắn tới Lai Châu sớm đã phán đoán là sắp được ăn hải sản tươi ngon rồi, do đó, hắn mới muốn tới đây dựng trại.
Triệu Tinh Yến bố trí người đến mắc lều, mà Lưu Hi Vân thì dẫn Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh bắc bếp. Mã Kiều thì bố trí người dỡ hàng, còn Tửu Quỷ, đang trên đường say rồi.
Về phần Kim Đao Trù Vương, đương nhiên là xử lý hải sản rồi.
Kỳ thực trong bếp cũng có âm thanh vô cùng diệu kỳ, không kém gì âm thanh của thiên nhiên, thậm chí Lý Kỳ còn cảm thấy âm thanh trong bếp là một khúc nhạc tuyệt diệu, có thể khiến cho người ta thấy được tiếng sôi sục trong dạ dày, như tiếng dầu sôi, tiếng thức ăn cho vào nồi, tiếng chặt tôm hùm, tiếng tách vỏ cua. Tất cả những điều này đều vô cùng tuyệt diệu, nghe mà thấy đói bụng.
Trước tiên Lý Kỳ là cho sò vào trong thùng nước biển, sau đó lại nhỏ vài giọt dầu ăn vào trong, đây là để cho sò nhanh chóng đùn cát trong bụng ra.
Sau đó, Lý Kỳ lại bắt đầu xử lý tôm, tôm hùm là loại hải sản tương đối khó xử lý. Nói thật, Lý Kỳ đối với vỏ tôm cũng rất thích thú, thích đến nỗi không chịu nổi.
Hơn nữa hôm nay Lý Kỳ không phải là định làm ra mấy món ăn là xong rồi, bằng không hắn cũng sẽ không mua nhiều hải sản như vậy. Nên nhớ, ngày mai còn có hải sản tới, những điều này đều là phân lượng của một ngày. Hiển nhiên, Lý Kỳ là định tổ chức dạ tiệc trên bờ biển.
Đám người Lưu Hi Vân có lẽ không chỉ làm một bếp lò, mà có ba bốn chiếc bếp lò, có bếp nướng, có bếp xâu, có đống lửa giúp Lý Kỳ xử lý hải sản. Nên nhớ ở đây ngoài Lý Kỳ ra, thì nàng là người biết làm bếp hơn.
Trong lúc mọi người bận rộn, ánh chiều tà cũng đã buông xuống, bầu trời đen lại, gió biển thổi vào đống lửa trên bờ biển, lửa trại lắc lư, bong người theo cành cây lúc ẩn lúc hiện.
Cho dù là tiệc tùng gì, món ăn này vô cùng quan trọng, không chỉ là muốn khai vị, còn phải vô cùng đẹp, trước tiên phải làm cho con sâu tham ăn trong bụng mọi người thức dậy. Nếu món ăn đầu tiên này của ngươi đã khiến cho người ta no nê, thì sau đó cho dù có kinh diễm đi nữa, e rằng cũng đã giảm vị đi rất nhiều rồi.
Rất nhanh, món ăn này vừa lên là một đĩa lớn, ở giữa dồn một đống sò mở miệng, phía trên đặt một vòng tôm vàng rộn. chỉ thấy những chú tôm nằm xuống, thân rộp muối trắng, trông rất là nghiêm kính.
Triệu Tinh Yến bỗng ồ lên một tiếng, nói: - Những con sò, tôm này giống như còn sống vậy.
Lý Kỳ bật cười hì hì, nói: - Sống muội có dám ăn không?
Triệu Tinh Yến nói: - Có gì không dám, chỉ cần ăn ngon.
- Thật là can đảm, nhưng sống là món sau, món này đều đã chín cả rồi.
Lưu Hi Vân bỗng lên tiếng: - Nhưng đây rõ ràng là còn sống mà.
- Một hồi sống, hai hồi chín. Nhìn xem, đây là gì?
Lý Kỳ giấu một tay sau lưng bỗng đưa ra chỉ thấy trên tay hắn cầm một bầu rượu nhỏ.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Ta hiểu rồi, huynh đang định dùng rượu dẫn lửa.
- Thông minh.
Lý Kỳ cầm bầu rượu lên cẩn thận đổ xung quanh con tôm, nhìn thì rất dễ, kỳ thực khó vô cùng. Chí ít tay cũng không thể run, phải đều, hơn nữa liều lượng cũng không được quá nhiều, cũng không được quá ít. Việc này nếu thiếu thì không chín, nhiều thì thịt tôm quá già, hơn nữa vị rượu quá nồng, sẽ khiến cho tôm say.
- Oa oa oa, đây là rượu ngon gì thế, thật là thơm!
Say cũng không thiếu được Tửu Quỷ, bỗng nhiên ngồi dậy, đi tới bên cạnh, cố dùng mũi hít, nhìn chằm chằm vào cốc nước.
Một vòng này vừa tưới xuống, đám người Triệu Tinh Yến đều nghĩ là Lý Kỳ còn muốn đổ rượu lên phía trên sò, nào ngò Lý Kỳ bỗng nhiên buông tay xuống, khoát tay về phía Tửu Quỷ, hét lên: - Tửu Quỷ ngươi đứng ra xa một chút, đừng để nước miếng chảy vào món ăn của ta. Ôi rượu của ta.
Cái vung tay này, Lý Kỳ bỗng cảm thấy ta trống không, bình rượu trong tay bỗng nhiên không thấy đâu nữa, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tửu Quỷ đang cầm bình rượu trong tay, trong lòng thầm nghĩ, thằng khốn này rốt cuộc là say hay tỉnh? Thân thủ cũng nhanh đấy chứ.
Phương diện này ngoài Mã Kiều ra, không ai thấy rõ Tửu Quỷ làm thế nào cướp được bình rượu trong tay Lý Kỳ.
Tửu Quỷ không dám có chút dừng lại, kề miệng vào miệng bình rượu mà rót.
Không xong rồi! Sắc mặt Lý Kỳ căng thẳng, bỗng nhiên đưa tay chỉ về hướng Hồ Bắc Khánh bên cạnh. Hồ Bắc Khánh đang thầm phục thân thủ của Tửu Quỷ, căn bản không có chú ý, cũng không ngờ Lý Kỳ bỗng nhiên lại đẩy gã, nhất thời không kịp phản ứng, lao về phía Tửu Quỷ.
Rượu này vừa vào miệng, Tửu Quỷ bỗng trống hai mắt lên, kêu lên một tiếng, há hốc miệng ra. Đám người Triệu Tinh Yến thấy thế liền tái mặt đi, ho khan một tiếng, món ăn trước mặt này hỏng rồi, tình thế quả là ngàn cân treo sợi tóc.
- Ây da. Khụ khụ khụ.
Chỉ thấy một bóng đen lao về phía Tửu Quỷ ngã nhào xuống đất, lớn tiếng ho khụ một tiếng cũng biến thành tiếng ho tức tưởi.
Lý Kỳ thở dài một tiếng, suýt chút nữa thì đám tôm này đã xuất sư chưa chiến thắng đã chết rồi.
- Oa nha nha, cay chết ta rồi, đây là rượu gì thế?
Tửu Quỷ đẩy mạnh Hồ Bắc Khánh ra, thè lưỡi, dùng sức quạt.
Lý Kỳ nói: - Đây là hai loại rượu Thiên hạ vô song mạnh nhất.
Mã Kiều che nửa bên mặt, lắc đầu nói: - Thật đúng là ngu không ai bằng.
Còn Hồ Bắc Khánh thì vô tội nhìn Lý Kỳ, dường như đang nói vì sao lại là ta?
Lý Kỳ liền liếc mắt tỏ ý xin lỗi, dường như đang muốn nói xin lỗi, ai bảo ngươi và Tửu Quỷ đứng gần nhau quá.
Hồ Bắc Khánh đã hiểu, quả đoán bước tới bên cạnh Lưu Hi Vân, gã tin chắc Lý Kỳ tuyệt đối không thể đẩy gã về phía Lưu Hi Vân được.
Lý Kỳ cũng không thèm chú ý tới Tửu Quỷ nữa, lấy một cây đúc lên, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống thân người tôm, hô một tiếng, một con rắn lửa di chuyển nhanh vòng quanh mép đĩa, thoáng chốc đã bao quanh đĩa sò. Vỏ sò dưới ảnh lửa sáng cháu, màu sắc tỏa ra, vô cùng đẹp.
Đang lúc mọi người nhìn rất nhập thần, lại nghe thấy tiếng "phù" vang lên, phía trên đống sò bỗng nhiên lửa cháy ngút trời, dọa mọi người không khỏi lùi về phía sau một bước. Triệu Tinh Yến, Lưu Hi Vân còn "a" lên một tiếng.
Thấy phản ứng của mọi người, Lý Kỳ liền nở nụ cười xấu xa, cần chính là hiệu quả này.
Hóa ra những con sò này đều là đã được tẩm rượu có độ thuần cao lâu rồi, nhưng không ai biết. Họ vừa rồi còn cho rằng Lý Kỳ là muốn dùng lửa để chế biến sò.
Không thể không nói, phương pháp này rất có sáng kiến, nhưng không có tính thực dụng. Bởi vì điều này căn bản là không thể, e là ngươi đã bỏ qua món tôm vàng rộn này, ngươi cũng không thể nướng chín sò được, bởi vì lửa ở vòng ngoài chỉ có thể làm cháy vỏ sò.
Triệu Tinh Yến thấy Lý Kỳ trốn sang một bên cười xấu xa, liền nói: - Huynh là cố ý.
- Nín thở ngưng thần.
Lý Kỳ bỗng lên tiếng.
Mọi người đều sửng sốt.
Lý Kỳ lại nói: - Hít khí.
Mọi người theo bản năng hít vào, chỉ cảm thấy mùi thơm đặc biệt xông vào trong mũi, dường như là hương rượu nồng đậm vẫn còn mang theo hương vị tươi ngon, có thể gọi là rượu chưa say tươi say người.
Lưu Hi Vân tròn mắt lên nói: - Thơm quá!
Nói tới đây, không ai nói thêm gì nữa, đứng im lặng một bên ngửi hương thơm này, mãi cho tới khi ngọn lửa dần tắt.
Lửa thì kệ lửa, nhưng hương thơm tươi ngon bỗng nhiên lan tỏa khắp nơi, vị thơm ngon của sò, tôm còn mang theo mùi rượu, thời khắc lửa tắt này thể hiện sự tinh xảo vô cùng.
Say rồi!
Đây rõ ràng chính là món ăn dùng mũi ăn.
Hương thơm sóng sau cao hơn sóng trước, khiến cho trong bụng người ta đang thầm sôi sục.
Tửu Quỷ đều sắp nuốt lưỡi vào trong bụng rồi, liền nói: - Ăn được rồi.
- Đương nhiên không được.
Cho các ngươi thèm chết, Lý Kỳ khẽ mỉm cười, lấy ra một bát lớn. Trong bát là dùng loại tương thượng đẳng kết hợp với nước gừng, cho thêm hoa tiêu để tạo thành nước chấm, dùng thìa canh để đảo lên, sau đó rưới lên phía trên sò. Do đó vỏ những con sò này hiện giờ đang ở trạng thái nhiệt độ cao, rưới nước này lên, bỗng nhiên phát lên âm thanh xèo xèo xèo, nghe khiến người ta bị phát điên, hận là không thể lao lên được.
Tửu Quỷ đã không xong rồi, món ăn rưới rượu này lên, đối với lão mà nói càng có sức hấp dẫn, liền nói: - Bây giờ có lẽ cũng đã ăn được rồi.
- Đương nhiên vẫn chưa được.
Lý Kỳ lại lấy hai chiếc đĩa ra, kẹp mấy con tôm và mấy con sò đặt trong hai đĩa.
Mọi người thấy thật mơ màng, không hiểu cho lắm, đây là thao tác gì.
Lý Kỳ mỗi tay một đĩa, lần lượt chuyển cho Triệu Tinh Yến và Lưu Hi Vân, mỉm cười nói: - Phu nhân, mời hưởng dụng.
Triệu Tinh Yến, Lưu Hi Vân đều sửng sốt, mấp máy môi, ánh mắt đầy yêu thương nhìn Lý Kỳ, mới đón nhận đĩa này, thoáng nói một tiếng xin lỗi.
Tửu Quỷ xem như là đã hiểu, liền nói: - Xu Mật Sứ, ngươi đùa với ta à.
Lý Kỳ nói: - Chuyện này sao lại đùa bỡn? Ưu tiên phụ nữ trước, hiểu chưa? Các vị, mời tự nhiên.
Nói xong hắn liền cầm đĩa của mình lên, đặt đũa bên trong, quét một lượt, nội dung trong đĩa đã vô cùng phong phú rồi.
Mã Kiều, Tửu Quỷ, Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh đều ngây người ra, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ vô sỉ nói: - Nhìn cái gì mà nhìn, đầu bếp cũng phải ăn chứ. Trưa nay ta mới ăn có một chiếc bánh mỳ, chờ tới lúc này, các ngươi tự xử lý đi.
Vừa nói dứt lời, nghe thấy một trận âm thanh bùm bùm, chiếc đĩa lớn ở giữa đó lập tức biến thành đĩa không.
Mãnh liệt như vậy sao? Lý Kỳ nhìn mà rụt đầu lại, thầm nhủ, may mà mình có dự tính trước, trong tay còn kẹp một con tôm, đũa vừa chuyển, đầu tôm đã bay lên, gắp con tôm cho vào miệng. Nửa con tôm vừa cho vào miệng, phần còn lại đã bị rơi thịt xuống, thịt tôm trắng nõn mềm mại cho vào miệng, có chút vỏ tôm thơn ngon, đó thật sự là thơm ngon tuyệt vời, lầm bầm tự nhủ: - Kim Đao Trù Vương, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Những người khác không có lợi hại như hắn, thật thà ngồi trên bờ biển lột xác, nhưng đây tuyệt đối là đáng giá. Thịt tôm tươi ngon, béo ngậy, ăn mà không có vị thanh của cá, không có xương, càng tuyệt vời, đầu là chỗ có gạch, hương thơm xông tận xuống đầu vỏ tôm. Nếu thịt tôm này chấm với gạch tôm ăn cùng, quả thực là thơm ngon vô cùng.
Đương nhiên, so với tôm vàng rộn, những con sò đó cũng chẳng thua kém là bao. Sò tươi ngon lại có nhiều nước béo ngậy, ăn vào trong miệng đã đầy nước miếng, cực kỳ tươi ngon, kết hợp thêm nước chấm cay mặn, thật sự là ngon tuyệt vời, khiến người ta cũng ngẩn người ra.
Đám người Triệu Tinh Yến đều ăn ít hải sản cho rằng cũng không kém gì tôm cá tươi ngon, vừa rồi nghe Lý Kỳ nói về hải sản tươi chia làm ba loại, còn không chú ý tới, nhưng miếng ăn này, cuối cùng họ đã hiểu vì sao Lý Kỳ muốn tới đây mua hải sản? Vì sao lại muốn làm hải sản ở đây, chuyện này e là món ăn ngon nhất mà họ từng ăn.
Lưu Hi Vân ăn mà vô cùng mê mẩn, rất có hứng thú với món ăn này, do đó liền hỏi: - Phu quân, món ăn này huynh gọi là gì?
Lý Kỳ tiện miệng nói: - Hỏa thiêu tôm binh sò tướng.
Triệu Tinh Yến cười khúc khích, nhưng liền gật đầu nói: - Cũng rất hay, tướng thì ở giữa, lính bảo vệ xung quanh, trình tự sắp xếp như vậy rất là ứng chiếu cho nhau.
Hóa ra đây chỉ là tiện miệng Lý Kỳ nói ra, nhưng qua lời giải thích như vậy của Triệu Tinh Yến, những người còn lại đều lần lượt gật đầu, cảm thấy dụng ý này vô cùng hay.
Kỳ thực đây hóa ra là hai món ăn, một món gọi là lửa thiêu sò, một món là lửa thiêu tôm, chỉ là Lý Kỳ đang nghĩ, dù sao cũng đều là nướng. Do đó đã làm thành một món, gật đầu cười nói: - Không hổ là người bụng đầy thi thư, chính là vừa nhìn đã hiểu.
Nhưng, mặc dù tôm ngon, nhưng cũng khá là phiền phức, không hiểu bí quyết lột vỏ. Đương nhiên cũng là ngoại lệ, giống như thằng nhãi Tửu Quỷ ăn điên cuồng, ngay cả vỏ cũng nuốt vào.
Dù như vậy, lão vẫn không nhanh bằng Lý Kỳ. Lý Kỳ rất nhanh đã ăn sạch hải sản trong đĩa của mình. Nhưng vẫn chưa đã thích, đây chẳng qua là một món khai vị mà thôi, vẫn còn trò ở phía sau nữa, chỉ thấy hắn xoa tay nói với mọi người: - Các ngươi ăn từ từ thôi, tôm hùm của ta còn ngon hơn nữa.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1709: Bãi biển trên đầu lưỡi (II)
10.0/10 từ 34 lượt.