Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1104-3: Hương vị kỳ diệu (3)
Lương Sư Thành rột rột hai tiếng nuốt thức ăn vào miệng, nói:
- Hoàng thượng, vi thần cho rằng kỳ trân nhộng chuồn chuồn này đã không thể hình dung bằng từ ngon được nữa, thật sự là rất tuyệt vời.
Đừng nói cứ tên không có “con gà nhỏ” này tuy văn chương không tốt, nhưng ngôn ngữ tứ chi và biểu hiện nét mặt lại rất phong phú, rất dễ dàng lây sang người bên cạnh, tuyệt đối là chuột bạch tốt nhất.
Đám người Tống Huy Tông thấy dán vẻ ông ta như vậy thì trong lòng làm sao còn nửa phần e dè chứ, gắp lên ăn ngay. Vừa mới cho vào miệng liền có cảm giác giống như tôm vậy, nhưng tinh tế thưởng thức thì có khoảng cách khá lớn, vừa thơm vừa xốp lại giòn, càng tuyệt vòi chính là vỏ nhộng xốp mà không cặn, vừa vỡ ra liền giống như hóa thành từng đợt hương thơm vờn quanh khắp miệng, có thể gọi là nhấttuyệt.
Uống một ngụm rượu ngon vào bụng càng thêm sảng khoái. Tống Huy Tông ha ha nói:
- Nhộng chuồn chuồn này quả thật là món nhắm rượu tuyệt hảo nha!
Thái Kinh ăn đến không khép miệng lại được, ra sức hồi tưởng lại mỹ vị trong đó.
Y Nhĩ Đặc kinh ngạc liên tục nói:
- Không ngờ những con côn trùng tầm thường ngày thường lại ẩn chứa vị ngon như vậy, thật sự khiến người ta không thể tin nổi mà.
Những người đứng xem bên cạnh đều chảy nước miếng, thầm hận chính mìnhsao vừa rồi không có dũng khí bước lên thưởng thức chứ, lãng phí cơ hội tốt như vậy, bây giờ chỉ có thể đứng tại chỗ mà ngơ ngẩn trợn mắt nhìn.
Nhưng mỹ vị này còn chưa tản đi thì sự kinh hãi về mặt thị giác lại xông đến, chỉ thấy khi Lý Kỳ nhấc đồ che của món thứ ba lên thì lập tức vang lên tiếng xôn xao. Bảy người Tống Huy Tông bất giác lùi lại một bước.
Hóa ra phía dưới đồ che là một mâm đầy sâu lông màu vàng kim, đầu nhỏ, nhiều chân, miệng bẹt, hình dáng xấu xí dữ dằn, đừng nói là ăn, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta dựng tóc gáy. Bày trong dĩa thành một vòng tròn, có cơm trắng phủ lên trên, chính giữa là một đóa hoa đỏ thắm tô điểm thêm, nhưng hoàn toàn không thể che đi vẻ đáng sợ của con sâu này nha!
Mỹ thực như vậy mà các ngươi lại tỏ vẻ kinh tởm như vậy, lão tử thật sự khôngcòn gì để nói. Món ăn này có thể nói là món ngon trong số các loại sâu, vì số lượng không nhiều nên Lý Kỳ không ngừng tán thưởng món ăn này, hắn cao giọng nói:
- Món ăn này làm từ trùng ba sa đấy, khoan nói tới mùi vị, chỉ riêng giá trị dinh dưỡng của nó cũng không thua kém nhân sâm linh chi rồi, chính là món ngon thượng phẩm, còn về mùi vị của nó thế nào, ta chỉ có thể nói, ta đã sớm bái lạy trước mỹ vị của nó rồi.
Thái Kinh nghi ngờ nói:
- Có tốt như ngươi nói vậy không?
Lý Kỳ nói:
- Thái sư, ta không gánh nổi tội khi quân đâu nha!
Tiểu tử này thật biết ghi hận mà! Tống Huy Tông khẽ trừng hắn, bước lên trước,đột nhiên một mùi hương ập thẳng tới khiến ông ta sững người, lại liếc nhìn Thái Kinh, đều mang theo vẻ kinh ngạc trong mắt.
Đương nhiên, trùng ba sa có thơm hơn đi nữa cũng không thể che giấu được vẻ ghê tởm của nó.
Ánh mắt của bọn họ lại chuyển sang một người, đương nhiên vẫn là Lương Sư Thành. Nhưng khi bọn họ nhìn sang thì Lương Sư Thành đã bắt đầu ăn rồi. Có kinh nghiệm lần trước, lần này ông ta đã rút được kinh nghiệm, không cần Tống Huy Tông đưa mắt ra hiệu thì tự mình đã ăn rồi, còn có chút hưởng thụ nữa, làm sao còn chú ý đến bọn Tống Huy Tông, ăn xong một con rồi lại đến con thứ hai, căn bản không dừng lại được.
Tống Huy Tông nhìn không hiểu, ngây ngốc nhìn Lương Sư Thành.Một con, hai con, ba con, bốn con.
Trong nháy mắt mà Lương Sư Thành đã ăn mất bốn con, uống một ngụm rượu rồi lại chuẩn bị ăn tiếp.
Sặc! Ngươi thật sự xem như nhà mình sao! Lý Kỳ vội vàng giơ tay ngăn ông ta lại, nói:
- Thái úy, mâmmâm này chỉ có vài con thôi, ta không chuẩn bị dư đâu.
Lương Sư Thành lúc này mới tỉnh ra, vẻ mặt hoang mang, dường như đang lầm bầm một mình, tata làm sao vậy chứ? Lại vội vàng nhìn sang Tống Huy Tông, nói:
- Hoàng thượng, vi thần
Ông ta còn chưa nói hết thì Tống Huy Tông đã hấc tay nói:- Ái khanh không cần nói, trẫm hiểu rồi.
Nói đến đây ông ta tự mình kẹp đến ba con lên bỏ vào trong chén của mình, đầu năm nay phải biết tiên hạ thủ vi cường!
Thái Kinh nhìn mà sửng sốt, vội vàng động thủ.
Đám người Lý Bang Ngạ, Y Nhĩ Đặc cũng không dám chậm trễ, trong chớp mắt mâm trùng ba sa đã bị chia cắt không còn một miếng, Mohamed xuống tay trễ nhất nên chỉ được một con, trong lòng buồn bực không thôi, chúng ta đang thi đấu mà, các ngươi đừng có giống như thổ phỉ vậy chứ.
Lương Sư Thành nhìn một mâm cơm kia mà tràn ngập tiếc nuối, cảm giác chưa được thỏa mãn thật khó chịu mà!Mọi người đứng xem không hiểu ra sao cả, những người đứng trước mặt thật sự là Hoàng đế, Thái sư và Thái úy sao?
Tống Huy Tông gắp một con lên lên, nhìn thế nào cũng thấy ghê tởm, nhưng vẫn cắn một miếng cho vào miệng, ông ta vạn vạn lần không ngờ được trùng ba sa bề ngoài xấu xí nhưng mùi vị lại vượt qua cả hạng nhất, ngoài xốp trong giòn, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, mỹ vị ngon miệng, khiến người ta thèm nhỏ dãi, mùi hương lưu khắp răng môi.
Cho một con vào bụng dường như còn chưa đã ghiền, liên tiếp tiêu diệt hai ba con sót lại trong mâm không thừa miếng nào, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, nhưng trước đó Lý Kỳ đã nói, không có chuẩn bị thừa, không khỏi đưa mắt nhìn trong mâm của Thái Kinh, chỉ thấy trong mâm của lão ta còn lại một con, ánh mắt chợt lóe lên.Thái Kinh hiện tại cảm thấy rất hứng thú với món côn trùng này, bởi vì dù sao lão ta tuổi đã già, ăn thịt dê, thịt heo cũng có chút lao lực, ăn không được, nhưng những con trùng này là thân mềm, mà Lý Kỳ còn nói món đồ hơi này thích hợp cho lão ta ăn, quả thực là đặt làm theo sức khỏe của lão mà. Nhưng Hoàng thượng muốn ăn, lão ta không thể không cho, đưa dĩa qua tựa như khẳng khái nói:
- Hoàng thượng, lão thần đã già, một con thì đủ rồi, con này xin Hoàng thượng hưởng dụng.
Con sâu tham lam trong bụng Tống Huy Tông quấy phá, lúc này sao còn có tôn nghiêm vương giả chứ, chỉ đơn thuần là một tên ăn hàng thôi, gắp lên cho vào miệng, lại uống thêm ngụm rượu, cảm giác này thật sự không thể nói với người ngoài nha.
Không ngờ những con trùng xấu xí lại có thể thu hút đương kim đệ nhất nhân đến cỡ này, vậy rốt cuộc là ngon đến thế nào nha. Những người vây xem kia đã sớmchảy cạn cả nước miếng, nếu còn thêm vài món nữa, bọn họ có thể thật sự mất quá nhiều nước mà ngất đi đó.
Chưa đã thèm!
Thật chưa đã thèm mà!
Lúc này Lý Kỳ còn chưa kịp mở miệng, đám người Tống Huy Tông liền bảo Lý Kỳ mau chóng tiết lộ món tiếp theo.
Xem ra những tên ăn hàng này đã bắt đầu thèm rồi, cũng không uổng phí ta đã tốn nhiều tâm tư như vậy. Lý Kỳ tuân lệnh, nhấc đồ đậy của món ăn thứ tư lên.
- Bánh mì?Mọi người kinh hô lên.
Thật sự là một món so với một món càng ngoài dự kiến của mọi người mà. Nhưng thấy phía dưới đồ đậy là một món gì đó tựa như trái thơm, giữa giàu trắng vàng còn tỏa ra từng mùi bơ rất mê người nữa.
Nhưng so với những món trước đó thì món ăn này không khỏi quá bình thường, không hợp với chủ đề của lần tỷ thí này nha!
Thất vọng!
Tống Huy Tông cũng không ngờ mình lại thất vọng vì phía dưới đồ đậy không có sâu, đây chính là sức hấp dẫn của mỹ vị mà!Mọi người đồng thời nhìn về phía Lý Kỳ.
Lý kỳ ha ha nói:
- Các vị, ở Đại Tống ta có văn bản quy định rõ ràng, không thể tùy ý giết trâu cày, chúng ta cũng phải tuân thủ luật pháp, bảo vệ nông canh, nhưng bắt đầu từ hôm nay, chúng ta có thể tận tình ăn trâu rồi, đương nhiên, các vị đừng căng thẳng, trâu này không phải là trâu, trâu này là oa ngưu (ốc sên), mỹ vị của ốc sên này đủ để sánh ngang với bào ngư, ốc khô. Món ăn này chính là bánh bao hấp thịt ốc sên.
Bắc Tống Phong Lưu
- Hoàng thượng, vi thần cho rằng kỳ trân nhộng chuồn chuồn này đã không thể hình dung bằng từ ngon được nữa, thật sự là rất tuyệt vời.
Đừng nói cứ tên không có “con gà nhỏ” này tuy văn chương không tốt, nhưng ngôn ngữ tứ chi và biểu hiện nét mặt lại rất phong phú, rất dễ dàng lây sang người bên cạnh, tuyệt đối là chuột bạch tốt nhất.
Đám người Tống Huy Tông thấy dán vẻ ông ta như vậy thì trong lòng làm sao còn nửa phần e dè chứ, gắp lên ăn ngay. Vừa mới cho vào miệng liền có cảm giác giống như tôm vậy, nhưng tinh tế thưởng thức thì có khoảng cách khá lớn, vừa thơm vừa xốp lại giòn, càng tuyệt vòi chính là vỏ nhộng xốp mà không cặn, vừa vỡ ra liền giống như hóa thành từng đợt hương thơm vờn quanh khắp miệng, có thể gọi là nhấttuyệt.
Uống một ngụm rượu ngon vào bụng càng thêm sảng khoái. Tống Huy Tông ha ha nói:
- Nhộng chuồn chuồn này quả thật là món nhắm rượu tuyệt hảo nha!
Thái Kinh ăn đến không khép miệng lại được, ra sức hồi tưởng lại mỹ vị trong đó.
Y Nhĩ Đặc kinh ngạc liên tục nói:
- Không ngờ những con côn trùng tầm thường ngày thường lại ẩn chứa vị ngon như vậy, thật sự khiến người ta không thể tin nổi mà.
Những người đứng xem bên cạnh đều chảy nước miếng, thầm hận chính mìnhsao vừa rồi không có dũng khí bước lên thưởng thức chứ, lãng phí cơ hội tốt như vậy, bây giờ chỉ có thể đứng tại chỗ mà ngơ ngẩn trợn mắt nhìn.
Nhưng mỹ vị này còn chưa tản đi thì sự kinh hãi về mặt thị giác lại xông đến, chỉ thấy khi Lý Kỳ nhấc đồ che của món thứ ba lên thì lập tức vang lên tiếng xôn xao. Bảy người Tống Huy Tông bất giác lùi lại một bước.
Hóa ra phía dưới đồ che là một mâm đầy sâu lông màu vàng kim, đầu nhỏ, nhiều chân, miệng bẹt, hình dáng xấu xí dữ dằn, đừng nói là ăn, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta dựng tóc gáy. Bày trong dĩa thành một vòng tròn, có cơm trắng phủ lên trên, chính giữa là một đóa hoa đỏ thắm tô điểm thêm, nhưng hoàn toàn không thể che đi vẻ đáng sợ của con sâu này nha!
Mỹ thực như vậy mà các ngươi lại tỏ vẻ kinh tởm như vậy, lão tử thật sự khôngcòn gì để nói. Món ăn này có thể nói là món ngon trong số các loại sâu, vì số lượng không nhiều nên Lý Kỳ không ngừng tán thưởng món ăn này, hắn cao giọng nói:
- Món ăn này làm từ trùng ba sa đấy, khoan nói tới mùi vị, chỉ riêng giá trị dinh dưỡng của nó cũng không thua kém nhân sâm linh chi rồi, chính là món ngon thượng phẩm, còn về mùi vị của nó thế nào, ta chỉ có thể nói, ta đã sớm bái lạy trước mỹ vị của nó rồi.
Thái Kinh nghi ngờ nói:
- Có tốt như ngươi nói vậy không?
Lý Kỳ nói:
- Thái sư, ta không gánh nổi tội khi quân đâu nha!
Tiểu tử này thật biết ghi hận mà! Tống Huy Tông khẽ trừng hắn, bước lên trước,đột nhiên một mùi hương ập thẳng tới khiến ông ta sững người, lại liếc nhìn Thái Kinh, đều mang theo vẻ kinh ngạc trong mắt.
Đương nhiên, trùng ba sa có thơm hơn đi nữa cũng không thể che giấu được vẻ ghê tởm của nó.
Ánh mắt của bọn họ lại chuyển sang một người, đương nhiên vẫn là Lương Sư Thành. Nhưng khi bọn họ nhìn sang thì Lương Sư Thành đã bắt đầu ăn rồi. Có kinh nghiệm lần trước, lần này ông ta đã rút được kinh nghiệm, không cần Tống Huy Tông đưa mắt ra hiệu thì tự mình đã ăn rồi, còn có chút hưởng thụ nữa, làm sao còn chú ý đến bọn Tống Huy Tông, ăn xong một con rồi lại đến con thứ hai, căn bản không dừng lại được.
Tống Huy Tông nhìn không hiểu, ngây ngốc nhìn Lương Sư Thành.Một con, hai con, ba con, bốn con.
Trong nháy mắt mà Lương Sư Thành đã ăn mất bốn con, uống một ngụm rượu rồi lại chuẩn bị ăn tiếp.
Sặc! Ngươi thật sự xem như nhà mình sao! Lý Kỳ vội vàng giơ tay ngăn ông ta lại, nói:
- Thái úy, mâmmâm này chỉ có vài con thôi, ta không chuẩn bị dư đâu.
Lương Sư Thành lúc này mới tỉnh ra, vẻ mặt hoang mang, dường như đang lầm bầm một mình, tata làm sao vậy chứ? Lại vội vàng nhìn sang Tống Huy Tông, nói:
- Hoàng thượng, vi thần
Ông ta còn chưa nói hết thì Tống Huy Tông đã hấc tay nói:- Ái khanh không cần nói, trẫm hiểu rồi.
Nói đến đây ông ta tự mình kẹp đến ba con lên bỏ vào trong chén của mình, đầu năm nay phải biết tiên hạ thủ vi cường!
Thái Kinh nhìn mà sửng sốt, vội vàng động thủ.
Đám người Lý Bang Ngạ, Y Nhĩ Đặc cũng không dám chậm trễ, trong chớp mắt mâm trùng ba sa đã bị chia cắt không còn một miếng, Mohamed xuống tay trễ nhất nên chỉ được một con, trong lòng buồn bực không thôi, chúng ta đang thi đấu mà, các ngươi đừng có giống như thổ phỉ vậy chứ.
Lương Sư Thành nhìn một mâm cơm kia mà tràn ngập tiếc nuối, cảm giác chưa được thỏa mãn thật khó chịu mà!Mọi người đứng xem không hiểu ra sao cả, những người đứng trước mặt thật sự là Hoàng đế, Thái sư và Thái úy sao?
Tống Huy Tông gắp một con lên lên, nhìn thế nào cũng thấy ghê tởm, nhưng vẫn cắn một miếng cho vào miệng, ông ta vạn vạn lần không ngờ được trùng ba sa bề ngoài xấu xí nhưng mùi vị lại vượt qua cả hạng nhất, ngoài xốp trong giòn, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, mỹ vị ngon miệng, khiến người ta thèm nhỏ dãi, mùi hương lưu khắp răng môi.
Cho một con vào bụng dường như còn chưa đã ghiền, liên tiếp tiêu diệt hai ba con sót lại trong mâm không thừa miếng nào, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, nhưng trước đó Lý Kỳ đã nói, không có chuẩn bị thừa, không khỏi đưa mắt nhìn trong mâm của Thái Kinh, chỉ thấy trong mâm của lão ta còn lại một con, ánh mắt chợt lóe lên.Thái Kinh hiện tại cảm thấy rất hứng thú với món côn trùng này, bởi vì dù sao lão ta tuổi đã già, ăn thịt dê, thịt heo cũng có chút lao lực, ăn không được, nhưng những con trùng này là thân mềm, mà Lý Kỳ còn nói món đồ hơi này thích hợp cho lão ta ăn, quả thực là đặt làm theo sức khỏe của lão mà. Nhưng Hoàng thượng muốn ăn, lão ta không thể không cho, đưa dĩa qua tựa như khẳng khái nói:
- Hoàng thượng, lão thần đã già, một con thì đủ rồi, con này xin Hoàng thượng hưởng dụng.
Con sâu tham lam trong bụng Tống Huy Tông quấy phá, lúc này sao còn có tôn nghiêm vương giả chứ, chỉ đơn thuần là một tên ăn hàng thôi, gắp lên cho vào miệng, lại uống thêm ngụm rượu, cảm giác này thật sự không thể nói với người ngoài nha.
Không ngờ những con trùng xấu xí lại có thể thu hút đương kim đệ nhất nhân đến cỡ này, vậy rốt cuộc là ngon đến thế nào nha. Những người vây xem kia đã sớmchảy cạn cả nước miếng, nếu còn thêm vài món nữa, bọn họ có thể thật sự mất quá nhiều nước mà ngất đi đó.
Chưa đã thèm!
Thật chưa đã thèm mà!
Lúc này Lý Kỳ còn chưa kịp mở miệng, đám người Tống Huy Tông liền bảo Lý Kỳ mau chóng tiết lộ món tiếp theo.
Xem ra những tên ăn hàng này đã bắt đầu thèm rồi, cũng không uổng phí ta đã tốn nhiều tâm tư như vậy. Lý Kỳ tuân lệnh, nhấc đồ đậy của món ăn thứ tư lên.
- Bánh mì?Mọi người kinh hô lên.
Thật sự là một món so với một món càng ngoài dự kiến của mọi người mà. Nhưng thấy phía dưới đồ đậy là một món gì đó tựa như trái thơm, giữa giàu trắng vàng còn tỏa ra từng mùi bơ rất mê người nữa.
Nhưng so với những món trước đó thì món ăn này không khỏi quá bình thường, không hợp với chủ đề của lần tỷ thí này nha!
Thất vọng!
Tống Huy Tông cũng không ngờ mình lại thất vọng vì phía dưới đồ đậy không có sâu, đây chính là sức hấp dẫn của mỹ vị mà!Mọi người đồng thời nhìn về phía Lý Kỳ.
Lý kỳ ha ha nói:
- Các vị, ở Đại Tống ta có văn bản quy định rõ ràng, không thể tùy ý giết trâu cày, chúng ta cũng phải tuân thủ luật pháp, bảo vệ nông canh, nhưng bắt đầu từ hôm nay, chúng ta có thể tận tình ăn trâu rồi, đương nhiên, các vị đừng căng thẳng, trâu này không phải là trâu, trâu này là oa ngưu (ốc sên), mỹ vị của ốc sên này đủ để sánh ngang với bào ngư, ốc khô. Món ăn này chính là bánh bao hấp thịt ốc sên.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1104-3: Hương vị kỳ diệu (3)
10.0/10 từ 34 lượt.