Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1104-2: Hương vị kỳ diệu (2)
Lương Sư Thành hiếp hai mắt, lúc này gửi hai luồng ánh mắt u oán cho Lý Kỳ, bây giờ ông ta đã tỉnh táo lại rồi, “con gà nhỏ” cũng đã rụt về, nhìn châu chấu trước mặt mà lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Vừa rồi ông ta còn định nuốt thẳng vào, nào ngờ ý nghĩ vừa xuất hiện thì đã bị Lý Kỳ bóp chết từ trong trứng nước rồi. Nhưng không còn cách nào khác, dựa theo quy củ thì trước khi Hoàng đế ăn, ông ta phải ăn thử trước, làm sao cũng không thoát được, dù sao cũng đều là chết, trong lòng ông ta nghĩ sao không mượn dịp này mà thể hiện lòng trung thành. Thế là ông ta ôm theo giác ngộ phải chết mà gắp con châu chấu trong dĩa kia lên nhanh chóng ném vào miệng, nhắm hai mắt lại, cau mày, há miệng bắt đầu nhai.
Đám người Tống Huy Tông vốn dĩ cũng đang chờ đợi, xem có vị nào dũng mãnh lấy thân thử độc trước không, nhưng làm sao cũng không ngờ được, Lương Sư Thành bình thường nhát gan đến mức nhìn thấy chuột cũng thét lên hôm nay lại dũngmãnh như vậy, không ngờ không chút do dự liền ăn vào, không nhịn được liền trừng hai mắt, sợ hãi nhìn Lương Sư Thành.
Sặc! Xem ra cái tên không có “con gà nhỏ” muốn phát uy nha! Lý Kỳ cũng bất ngờ đối với chuyện này.
Bởi vì hai mắt Lương Sư Thành nhắm nghiền nên không chú ý nhiều như vậy, bằng không ông ta không thể không hộc máu. Hiện giờ toàn bộ sự chú ý của ông ta đều tập trung vào thức ăn trong miệng. Châu chấu này vừa mới vào miệng, tinh thần của ông ta vẫn đang căng thẳng, nhưng một mùi hương đã khiến tinh thần ông ta thả lỏng trong nhất thời, bắt đầu quên hết tất cả, tập trung vào mỹ vị này, chân mày từ từ giãn ra, to mồm nhai nuốt cũng chuyển thành từ từ nuốt vào.
Một lát sau, ông ta đột nhiên mở to hai mắt, quẹo thật nhanh gọi Tống HuyTông:
- Hoàng thượng!
Dọa cho Tống Huy Tông sợ tới mức lùi một bước, suýt chút là tung cước đá qua, hoảng sợ nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Lương Sư Thành thấy mình lỗ mãng dọa Hoàng đế sợ, cả người khẽ run rẩy, vội vàng hành lễ nói:
- Vi thần hù dọa Hoàng thượng, tội đáng muôn chết, tội đáng muốn chết.
Tống Huy Tông thở phào nhẹ nhõm, phất tay nói:
- Không sao, không sao, đúng rồi, ban nãy ngươi muốn nói gì.Lương Sư Thành sửng sốt, sau đó vui mừng nói:
- Hoàng thượng, châu châu chấu nàythật sự thật sự?
- Thật sự cái gì?
Tống Huy Tông khẩn trương hỏi.
- Thật sự rất ngon đó.
Lương Sư Thành sung sướng đến nhảy cẫng lên, nói:
- Lý Kỳ nói không sai, châu chấu này còn ngon hơn cả tôm nữa.
Tống Huy Tông ồ một tiếng, nói:
- Chuyện này là thật?
Lương Sư Thành gật đầu như gà mổ thóc.Sáu người còn lại thấy Lương Sư Thành diễn tả sống động, thật đến không thể thật hơn được, đều lần lượt buông lỏng lo ngại trong lòng, bắt đầu thưởng thức.
Hóa ra các người đều không ăn nha! Lương Sư Thành lúc này mới phản ứng lại. Bản thân mình đường đường là Ẩn tướng mà lại bị người ta coi như chuột bạch, trong lòng khó chịu, thầm nghĩ, món tiếp theo ta sẽ chỉ xung phong đi đầu cho Hoàng thượng, các ngươi thích ăn hay không cũng phải ăn.
Một miếng này thật sự quá sức tưởng tượng mà, mọi người dường như bị vị ngon của món châu chấu này làm cho chấn kinh.
Mùi thơm không chút hôi hám, vị thịt tươi ngon, hương thơm ngập miệng, mùi tươi thơm trước nay chưa từng có xông thẳng lên đầu lưỡi, đều nghĩ, mỹ vị trên đời chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi!Thái Kinh không thể tin nổi lắc đầu nói:
- Không ngờ châu chấu này lại ngon đến vậy, lão phu có thể nếm được mỹ thực như vậy ở cái tuổi gần đất xa trời này cũng quá đủ rồi.
Trong lòng Tống Huy Tông âm thầm kinh ngạc, nhưng ông ta là Hoàng đế, không thể tận tình biểu lộ, chỉ gật đầu nói:
- Thịt châu chấu này tươi ngon không kém gì thịt tôm, nhưng thịt không chút mùi hôi, đây là chỗ mà thịt tôm không có được.
Lý Bang Ngạn dường như còn chưa đã ghiền, nói với Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, mang thêm cho ta một con, vừa nãy ăn nhanh quá, không chú ý tới.
Sặc! Câu này ngươi có thể lừa ai chứ! Lý Kỳ cười nói:
- Tả tướng đừng sốt ruột, lát nữa còn có thêm vài món mỹ thực nữa.Lý Bang Ngạn thầm nghĩ cũng đúng, trước tiên nếm thử cái khác đã, quay đầu lại ăn tiếp. Đám người Y Nhĩ Đặc, Mohamed cũng không nhịn được gật đầu khen ngon. Còn về phần Y Hạ Bách Xuyên, y vốn được nhờ vả, nên trước đó đương nhiên có nếm qua, vì vậy không tỏ vẻ khiếp sợ như bọn Tống Huy Tông.
Những người bên cạnh quan sát thấy bọn họ luôn miệng khen ngợi châu chấu, không khỏi kinh sợ liên tục, không ít người bắt đầu nóng lòng muốn thử, chỉ đáng tiếc cuộc thi đấu này đã bắt đầu rồi, bọn họ chỉ có thể nhìn mà thèm. Việc này cũng tương ứng với câu đối “Ngon chết người can đảm, thèm chết người nhát gan“.
Đủ để thấy Lý Kỳ đã dự kiến trước rồi nha!
Trước tiên Lý Kỳ cho người rót cho mỗi người bọn họ một ly Thiên Hạ Vô Song, đám người Tống Huy Tông uống ngụm nhỏ, món mỹ thực đầu tiên này khiếnbọn họ càng thêm mong chờ với những món mỹ thực phía sau.
Một lát sau, Lý Kỳ lại mở chiếc bình thứ hai, một mùi hương nồng đậm xông lên mũi, lại thấy Lý Kỳ gắp một miếng hẹp dài khoảng một ngón tay ra khỏi chiếc bình, một vật thể mày vàng kim không rõ là vật gì xuất hiện.
Sau khi Lý Kỳ đem từng món ăn đặt lên bàn của bọn họ, Tống Huy Tông cẩn thận nhìn xem, kinh ngạc nói:
- Đây chẳng phải là.
Lý Kỳ cười nói:
- Hoàng thượng nghĩ không sai, đây chính là nhộng chuồn chuồn.
Tuy hắn không làm mỹ thực côn trùng, nhưng trước đó cũng từng nếm thử khôngít, bởi vì những món này cực kỳ đặc biệt, nên ký ức vẫn còn như mới. Thật ra những món mỹ thực này đều do Lưu Vân Hi làm dưới sự giúp đỡ của hắn, Lưu Vân Hi vô cùng quen thuộc với hương vị của mỗi loại côn trùng, còn Lý Kỳ lại có kiến thức lý luận tiên tiến, nên cũng coi như là sự hợp tác hoàng kim.
- Nhộng chuồn chuồn?
Hai mắt Thái Kinh trợn tròn lên nói:
- Mónmón này cũng có thể ăn?
Lý Kỳ cười nói:
- Thái sư có điều không biết. Nhộng chuồn chuồn còn ngon hơn cả nhộng bình thường nữa, có thể gọi là kỳ trân. Món ăn này cũng được gọi là “Kỳ trân nhộng chuồn chuồn“.Tống Huy Tông yên lặng lặp lại một lần, xoay người cẩn thật nhìn xem. Chỉ thấy đôi cánh chuồn chuồn trong dĩa chỉ mới nhú ra một chút, đã bị chiên giòn đến xoắn lại, bao trùm lấy thân nhộng. Cái này còn chưa là gì, mấu chốt là đôi mắt của con chuồn chuồn kia còn bị chiên đến trừng to ra, nhìn gần lại thật sự dọa người mà.
Tống Huy Tông vội ngẩng đầu lên uống ngụm rượu, ổn định lại tinh thần, nháy mắt với Thái Kinh, Lý Bang Ngạn, sau đó đồng thời đưa mắt nhìn Lý Sư Thành.
Chờ đợi lại chờ đợi, nhưng món đồ chơi này thật sự quá dọa người, trong lòng ai cũng đều sợ hãi nha, hi vọng có thể tìm hiểu trước khi hành động. Nói đến đây, bọn họ dĩ nhiên đều nghĩ đến Lương Sư Thành dũng mãnh vô cùng vừa rồi.
Lương Sư Thành vốn dĩ quyết định lần này tuyệt đối không làm chuột bạch, nhưng thấy bọn Tống Huy Tông nhìn sang thì ủy khuất sắp bật khóc, rưng rưng gậtđầu, giống như đang nói, tiểu nhân hiểu rồi. Nhấc đũa lên gắp lấy con chuồn chuồn chỉ bằng ngón tay kia, thầm mắng Lý Kỳ, tiểu tử ngươi sao không cắt đầu đi chứ!
Lý Kỳ tâm sáng như gương, cười thầm, nếu cắt đầu đi thì còn gì thú vị chứ.
Tuy nhiên, có kinh nghiệm lần đầu tiên nên Lương Sư Thành cũng không sợ hãi như vậy, cẩn thận cho vào trong miệng, lúc vừa mối nhấm nhấp hai cái, ông ta liền ra sức gật đầu với Tống Huy Tông.
Tống Huy Tông hồ nghi nói:
- Ăn ngon không?
Lương Sư Thành đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.Vẻ hồ nghi trên mặt Tống Huy Tông càng lớn hơn, nói:
- Rốt cuộc ý ngươi là gì hả?
Bắc Tống Phong Lưu
Đám người Tống Huy Tông vốn dĩ cũng đang chờ đợi, xem có vị nào dũng mãnh lấy thân thử độc trước không, nhưng làm sao cũng không ngờ được, Lương Sư Thành bình thường nhát gan đến mức nhìn thấy chuột cũng thét lên hôm nay lại dũngmãnh như vậy, không ngờ không chút do dự liền ăn vào, không nhịn được liền trừng hai mắt, sợ hãi nhìn Lương Sư Thành.
Sặc! Xem ra cái tên không có “con gà nhỏ” muốn phát uy nha! Lý Kỳ cũng bất ngờ đối với chuyện này.
Bởi vì hai mắt Lương Sư Thành nhắm nghiền nên không chú ý nhiều như vậy, bằng không ông ta không thể không hộc máu. Hiện giờ toàn bộ sự chú ý của ông ta đều tập trung vào thức ăn trong miệng. Châu chấu này vừa mới vào miệng, tinh thần của ông ta vẫn đang căng thẳng, nhưng một mùi hương đã khiến tinh thần ông ta thả lỏng trong nhất thời, bắt đầu quên hết tất cả, tập trung vào mỹ vị này, chân mày từ từ giãn ra, to mồm nhai nuốt cũng chuyển thành từ từ nuốt vào.
Một lát sau, ông ta đột nhiên mở to hai mắt, quẹo thật nhanh gọi Tống HuyTông:
- Hoàng thượng!
Dọa cho Tống Huy Tông sợ tới mức lùi một bước, suýt chút là tung cước đá qua, hoảng sợ nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Lương Sư Thành thấy mình lỗ mãng dọa Hoàng đế sợ, cả người khẽ run rẩy, vội vàng hành lễ nói:
- Vi thần hù dọa Hoàng thượng, tội đáng muôn chết, tội đáng muốn chết.
Tống Huy Tông thở phào nhẹ nhõm, phất tay nói:
- Không sao, không sao, đúng rồi, ban nãy ngươi muốn nói gì.Lương Sư Thành sửng sốt, sau đó vui mừng nói:
- Hoàng thượng, châu châu chấu nàythật sự thật sự?
- Thật sự cái gì?
Tống Huy Tông khẩn trương hỏi.
- Thật sự rất ngon đó.
Lương Sư Thành sung sướng đến nhảy cẫng lên, nói:
- Lý Kỳ nói không sai, châu chấu này còn ngon hơn cả tôm nữa.
Tống Huy Tông ồ một tiếng, nói:
- Chuyện này là thật?
Lương Sư Thành gật đầu như gà mổ thóc.Sáu người còn lại thấy Lương Sư Thành diễn tả sống động, thật đến không thể thật hơn được, đều lần lượt buông lỏng lo ngại trong lòng, bắt đầu thưởng thức.
Hóa ra các người đều không ăn nha! Lương Sư Thành lúc này mới phản ứng lại. Bản thân mình đường đường là Ẩn tướng mà lại bị người ta coi như chuột bạch, trong lòng khó chịu, thầm nghĩ, món tiếp theo ta sẽ chỉ xung phong đi đầu cho Hoàng thượng, các ngươi thích ăn hay không cũng phải ăn.
Một miếng này thật sự quá sức tưởng tượng mà, mọi người dường như bị vị ngon của món châu chấu này làm cho chấn kinh.
Mùi thơm không chút hôi hám, vị thịt tươi ngon, hương thơm ngập miệng, mùi tươi thơm trước nay chưa từng có xông thẳng lên đầu lưỡi, đều nghĩ, mỹ vị trên đời chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi!Thái Kinh không thể tin nổi lắc đầu nói:
- Không ngờ châu chấu này lại ngon đến vậy, lão phu có thể nếm được mỹ thực như vậy ở cái tuổi gần đất xa trời này cũng quá đủ rồi.
Trong lòng Tống Huy Tông âm thầm kinh ngạc, nhưng ông ta là Hoàng đế, không thể tận tình biểu lộ, chỉ gật đầu nói:
- Thịt châu chấu này tươi ngon không kém gì thịt tôm, nhưng thịt không chút mùi hôi, đây là chỗ mà thịt tôm không có được.
Lý Bang Ngạn dường như còn chưa đã ghiền, nói với Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, mang thêm cho ta một con, vừa nãy ăn nhanh quá, không chú ý tới.
Sặc! Câu này ngươi có thể lừa ai chứ! Lý Kỳ cười nói:
- Tả tướng đừng sốt ruột, lát nữa còn có thêm vài món mỹ thực nữa.Lý Bang Ngạn thầm nghĩ cũng đúng, trước tiên nếm thử cái khác đã, quay đầu lại ăn tiếp. Đám người Y Nhĩ Đặc, Mohamed cũng không nhịn được gật đầu khen ngon. Còn về phần Y Hạ Bách Xuyên, y vốn được nhờ vả, nên trước đó đương nhiên có nếm qua, vì vậy không tỏ vẻ khiếp sợ như bọn Tống Huy Tông.
Những người bên cạnh quan sát thấy bọn họ luôn miệng khen ngợi châu chấu, không khỏi kinh sợ liên tục, không ít người bắt đầu nóng lòng muốn thử, chỉ đáng tiếc cuộc thi đấu này đã bắt đầu rồi, bọn họ chỉ có thể nhìn mà thèm. Việc này cũng tương ứng với câu đối “Ngon chết người can đảm, thèm chết người nhát gan“.
Đủ để thấy Lý Kỳ đã dự kiến trước rồi nha!
Trước tiên Lý Kỳ cho người rót cho mỗi người bọn họ một ly Thiên Hạ Vô Song, đám người Tống Huy Tông uống ngụm nhỏ, món mỹ thực đầu tiên này khiếnbọn họ càng thêm mong chờ với những món mỹ thực phía sau.
Một lát sau, Lý Kỳ lại mở chiếc bình thứ hai, một mùi hương nồng đậm xông lên mũi, lại thấy Lý Kỳ gắp một miếng hẹp dài khoảng một ngón tay ra khỏi chiếc bình, một vật thể mày vàng kim không rõ là vật gì xuất hiện.
Sau khi Lý Kỳ đem từng món ăn đặt lên bàn của bọn họ, Tống Huy Tông cẩn thận nhìn xem, kinh ngạc nói:
- Đây chẳng phải là.
Lý Kỳ cười nói:
- Hoàng thượng nghĩ không sai, đây chính là nhộng chuồn chuồn.
Tuy hắn không làm mỹ thực côn trùng, nhưng trước đó cũng từng nếm thử khôngít, bởi vì những món này cực kỳ đặc biệt, nên ký ức vẫn còn như mới. Thật ra những món mỹ thực này đều do Lưu Vân Hi làm dưới sự giúp đỡ của hắn, Lưu Vân Hi vô cùng quen thuộc với hương vị của mỗi loại côn trùng, còn Lý Kỳ lại có kiến thức lý luận tiên tiến, nên cũng coi như là sự hợp tác hoàng kim.
- Nhộng chuồn chuồn?
Hai mắt Thái Kinh trợn tròn lên nói:
- Mónmón này cũng có thể ăn?
Lý Kỳ cười nói:
- Thái sư có điều không biết. Nhộng chuồn chuồn còn ngon hơn cả nhộng bình thường nữa, có thể gọi là kỳ trân. Món ăn này cũng được gọi là “Kỳ trân nhộng chuồn chuồn“.Tống Huy Tông yên lặng lặp lại một lần, xoay người cẩn thật nhìn xem. Chỉ thấy đôi cánh chuồn chuồn trong dĩa chỉ mới nhú ra một chút, đã bị chiên giòn đến xoắn lại, bao trùm lấy thân nhộng. Cái này còn chưa là gì, mấu chốt là đôi mắt của con chuồn chuồn kia còn bị chiên đến trừng to ra, nhìn gần lại thật sự dọa người mà.
Tống Huy Tông vội ngẩng đầu lên uống ngụm rượu, ổn định lại tinh thần, nháy mắt với Thái Kinh, Lý Bang Ngạn, sau đó đồng thời đưa mắt nhìn Lý Sư Thành.
Chờ đợi lại chờ đợi, nhưng món đồ chơi này thật sự quá dọa người, trong lòng ai cũng đều sợ hãi nha, hi vọng có thể tìm hiểu trước khi hành động. Nói đến đây, bọn họ dĩ nhiên đều nghĩ đến Lương Sư Thành dũng mãnh vô cùng vừa rồi.
Lương Sư Thành vốn dĩ quyết định lần này tuyệt đối không làm chuột bạch, nhưng thấy bọn Tống Huy Tông nhìn sang thì ủy khuất sắp bật khóc, rưng rưng gậtđầu, giống như đang nói, tiểu nhân hiểu rồi. Nhấc đũa lên gắp lấy con chuồn chuồn chỉ bằng ngón tay kia, thầm mắng Lý Kỳ, tiểu tử ngươi sao không cắt đầu đi chứ!
Lý Kỳ tâm sáng như gương, cười thầm, nếu cắt đầu đi thì còn gì thú vị chứ.
Tuy nhiên, có kinh nghiệm lần đầu tiên nên Lương Sư Thành cũng không sợ hãi như vậy, cẩn thận cho vào trong miệng, lúc vừa mối nhấm nhấp hai cái, ông ta liền ra sức gật đầu với Tống Huy Tông.
Tống Huy Tông hồ nghi nói:
- Ăn ngon không?
Lương Sư Thành đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.Vẻ hồ nghi trên mặt Tống Huy Tông càng lớn hơn, nói:
- Rốt cuộc ý ngươi là gì hả?
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1104-2: Hương vị kỳ diệu (2)
10.0/10 từ 34 lượt.