Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 64

71@-

Chương 64: Phong thủy bảo địa


Cổ Lan Cốt vô thức nhếch khóe miệng, cảm giác vui sướng đạt tới đỉnh điểm, cũng không tiếp tục khuyên nhủ: “Thật ra cho dù Thủy Thủy chỉ có 1m78 cũng có thể bảo vệ Cốt Cốt 1m87 mà, bởi vì Thủy Thủy là chuột giỏi nhất.”


Thư Thủy Thủy ngồi trên vai Cổ Lan Cốt, cơ thể nhỏ bé cũng dịch chuyển theo động tác của Cổ Lan Cốt, lúc này có hơi kiêu ngạo nâng cái đầu nhỏ: “Không thể nói vậy, Thủy Thủy chỉ là chuột ngầu số hai thôi, thứ nhất là Thư Bảo.”


“Thứ hai cũng đủ bảo vệ tôi rồi.” Cổ Lan Cốt thấy Thư Thủy Thủy tỏ ra vui sướng, hiển nhiên cũng không vì chuyện hạng hai mà không vui.


Thư Thủy Thủy gãi cái cằm nhỏ của mình, suy nghĩ một chốc: “Cái này thì đúng nha, nhưng Thủy Thủy vẫn muốn cao 1m8, trước đó tôi đã đáp ứng khăn tắm rồi, chờ tôi cao tới 1m8 thì sẽ cho khăn tắm dựa vào, làm chuột phải có chữ tín.”


“Ồ, vậy chờ Thủy Thủy cao 1m8 thì cho cậu ta dựa.” Cổ Lan Cốt cảm thấy tin tức này không có tính đe dọa, thế nhưng vẫn dò hỏi Thư Thủy Thủy một chút: “Nếu Thủy Thủy biến thành người thì có thể cao tiếp không?”


“Cái này hình như là không thể, Thư Bảo từng nói, chuột trưởng thành thì hình thái biến hóa sẽ cố định, giống như con người không thể cao tiếp vậy, chuột cũng thế.” Thư Thủy Thủy mơ hồ nhớ tới Thư Bảo từng nói tới vấn đề này.


Cổ Lan Cốt hoàn toàn yên tâm: “Đi thôi, chúng ta tới phong thủy bảo địa của Thủy Thủy.”


Nói xong thì mở cửa xe, mang theo chuột nhỏ ở trên vai ngồi vào. Bởi vì vùng núi hứa cho Thư Thủy Thủy nằm sâu trong núi, tuy ngọn núi cũng không quá dốc nhưng có tuyết lớn cộng thêm đường núi chật hẹp, Cổ Lan Cốt không lái xe dã ngoại mà chạy một chiếc việt dã.


Thư Thủy Thủy cũng không mang theo nông trường và bãi cỏ của mình, dù sao thì hôm nay nó cũng chỉ tới kiểm tra tình huống.


Trước khi xe khởi động, chuột nhỏ theo cánh tay Cổ Lan Cốt lộc cộc chạy xuống, sau đó dùng vô lăng làm điểm mượn lực, linh hoạt nhảy vọt lên chiếc thảm tránh nắng ở trước xe.


Cơ thể nhỏ ngồi xổm xuống, vỗ miếng nệm mềm mại, sau đó đặt mông ngồi xuống: “Cốt Cốt lái xe đi.”


“Ừm.” Cổ Lan Cốt đáp một tiếng, buông lỏng phanh, xe bắt đầu di chuyển tới địa điểm mục tiêu.



Trấn nhỏ náo nhiệt dần yên tĩnh, ngoại trừ nhóm người lưu lại trông coi, phần lớn mọi người đã đi xung quanh tìm kiếm nơi thích hợp để trải qua mùa đông.


Đường núi đầy tuyết đọng nên tốc độ xe cũng không nhanh, lúc ban đầu Thư Thủy Thủy còn nhìn trái nhìn phải, sau đó bắt đầu chuẩn bị làm mũ, bởi vì số lông có được trước đó đã dùng làm găng tay và lều vải rồi, sau khi tới địa điểm mục tiêu hai ngày thì lều vải của Cổ Lan Cốt cũng hoàn thành, chỉ là vẫn chưa kịp sử dụng.


“Cốt Cốt, không có lông rồi, trước tiên làm bằng vải nhung nha, chờ khi nào tìm được lông thì Thủy Thủy sẽ bỏ thêm vào cho Cốt Cốt.” Thư Thủy Thủy loay hoay lấy ra số vải màu nâu, móng vuốt nhỏ sắc bén giơ lên, bắt đầu suy ngẫm xem nên ra tay từ nơi nào.


“Ừm.” Cốt Cốt tự nhiên không chút do dự đồng ý. Có mũ là tốt rồi, đâu cần quan tâm tới chuyện có lông hay không, dù sao thì Cổ Lan Cốt hoàn toàn có thể tự điều chỉnh nhiệt độ cơ thể, chỉ là càng ấm thì năng lượng tiêu hao sẽ càng cao.


“Cốt Cốt thích kiểu nào? Có thể miêu tả đại khái một chút, làm mũ nhanh lắm, tối nay về trấn nhỏ là có thể làm xong, Cốt Cốt có thể đội ngay.”


“Kiểu nào cũng được, tất nhiên, tốt nhất là có thể giống như Thủy Thủy.” Cổ Lan Cốt cảm thấy chuột nhỏ thật sự quá tri kỷ.


Thư Thủy Thủy hơi nghiêng cái đầu nhỏ, giống kiểu của mình sao? Vậy thì đơn gian rồi: “(^-^) Được nha~ ”


Chuột nhỏ mở hộp dụng cụ nhỏ xinh của mình, kéo, chỉ may và thuốc nhuộm màu đã dùng trước đó đều còn đủ. Thư Thủy Thủy giơ kim, sau đó kéo chỉ xỏ kim, bắt đầu bận rộn.


Cổ Lan Cốt cố gắng để xe di chuyển thực vững vàng, ánh mắt thường xuyên liếc nhìn về phía chuột nhỏ đang dùng một chân đạp vải, đồng thời cố gắng rướn cơ thể để kéo sợi chỉ.


Lần này Thư Thủy Thủy vẫn dùng tơ linh tàm, thậm chí còn thiết lập trận pháp ổn định nhiệt độ đơn giản.


Trận pháp ổn định nhiệt độ tất nhiên không thể bảo trì nhiệt độ ổn định tốt như nông trường mini, dù sao thì trang bị linh thạch trên mũ là không thực tế. Có điều trận pháp này có thể trung hòa một phần nhiệt độ thấp, gia tăng công nhiệu giữ ấm.


Xe chạy tới mỏm núi nhỏ của Thư Thủy Thủy thì đã là ba tiếng sau, chiếc mũ được Thư Thủy Thủy gấp gáp chế tạo đã được phân nửa, phần lớn công việc còn lại chỉ là may, trên đường trở về lúc chiều có thể tiếp tục.


Cổ Lan Cốt nâng Thư Thủy Thủy, mở cửa xuống xe, nhiệt độ được thiết bị sưởi ấm trước đó tích góp thoáng chốc bị cắn nuốt, gió rét thấu xương gào thét ập tới lấp đầy toàn bộ không gian. Nháy mắt Cổ Lan Cốt mở cửa xe, thậm chí không cần dùng lực thì cửa xe đã bị gió thổi tự động đóng lại.


Thư Thủy Thủy sợ tới mức nhảy dựng lên trên tay Cổ Lan Cốt, kết quả suýt chút nữa đã bị gió thổi bay, vẫn là Cổ Lan Cốt cấp tốc khép tay lại.



Thư Thủy Thủy sợ hãi vỗ ngực: “Cốt Cốt thấy chưa, vẫn là 1m8 tốt hơn, sẽ không bị gió thổi bay.”


Cổ Lan Cốt: “…”


Thư Thủy Thủy cố chấp với 1m8 có đủ lý do để phải cao lớn tới 1m8.


Cổ Lan Cốt cũng không cưỡng chế sửa lời, chỉ nhanh chóng đặt lực chú ý vào địa điểm mục tiêu. Thư Thủy Thủy cũng vậy, từ khe hở ngón tay của Cổ Lan Cốt lộ ra cái đầu nhỏ nhìn trái nhìn phải, đánh giá mảnh phong thủy bảo địa của mình.


“Thủy Thủy, nơi này hình như không thích hợp để vượt qua mùa đông.” Cổ Lan Cốt nhắc nhở.


Cái gọi là phong thủy bảo địa thật ra là một vùng lỏm, bốn phía có dãy núi vờn quanh, quả thực có thể chống đỡ một phần gió tuyết, nhưng lúc này trong lõm núi sớm đã bao trùm tuyết trắng, cả một mảnh trắng tinh, không có màu sắc khác.


Thư Thủy Thủy rụt cái đầu nhỏ của mình lại, sau đó vươn móng vuốt nhỏ, bắt đầu tính toán.


Cổ Lan Cốt nhìn bàn chân nhỏ lộ ra từ khe hở ngón tay của mình linh hoạt bấm tới bấm lui, cảm thấy rất muốn bóp một cái, Cổ Lan Cốt nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.


Vì thế Thư Thủy Thủy đang cố gắng tính toán ngũ hành bát quái cảm thấy một móng vuốt nhỏ của mình bị nắm lấy, chuột nhỏ nhích tới gần khe hở, sau đó cố gắng ló cái đầu nhỏ ra, bất đắc dĩ nói: “Cốt Cốt ngoan nè, đừng nháo, chốc nữa Thủy Thủy sẽ chơi ném tuyết, đắp người tuyết với Cốt Cốt.”


Cổ Lan Cốt thả lỏng ngón tay cố ý kiếm chuyện của mình: “Được.”


Thư Thủy Thủy nghĩ rằng đã dụ được thú cưng hình người nhà mình, tiếp tục nghiêm túc suy tính, kết quả chỉ một lát sau, móng vuốt nhỏ lại một lần nữa bị nắm lại. Thư Thủy Thủy một lần nữa lộ ra cái đầu nhỏ: “Cốt Cốt ngoan nà, trở về sẽ nướng châu chấu cho Cốt Cốt ăn.”


“Được.” Nếu lúc này Cổ Lan Cốt có đuôi, có lẽ đã đang vẫy đuôi, công lực đủ để làm máy quét tuyết, tuyệt đối có thể quét sạch tuyết đọng dưới chân.


Cổ Lan Cốt gian xảo cứ vậy đã lấy được quyền chơi ném tuyết, đắp người tuyết và một con châu chấu.


Chờ Thư Thủy Thủy tính toán xong mới nói: “Cốt Cốt, không phải nơi này, chúng ta tiếp tục đi vào trong thêm xíu nữa.”



Cổ Lan Cốt nhìn phía trước, đã không còn đường nhưng anh cũng không từ chối, bắt đầu đi dọc theo lưng núi, đạp lên tuyết đọng đi vào bên trong.


Vượt qua mỏm núi nhỏ này, lại vượt qua một ngọn núi ở phía trước thì một thung lũng rộng lớn xuất hiện ở trước mặt Cổ Lan Cốt. Ở phía đông thung lũng có một hồ nước, hồ nước đã kết băng, trong hồ có màu xanh biếc, màu ở xung quanh hơi nhạt, từ xanh đậm chuyển tới xanh nhạt, toàn bộ hồ nước giống như một viên tinh thể đa sắc hiếm có, đặc biệt bắt mắt trong thung lũng bị phủ một màu tuyết trắng này.


Tuy thung lũng này cũng có địa thế tương tự với lõm núi trước đó, nhưng cảnh tượng lại khác biệt một trời một vực.


Cho dù Cổ Lan Cốt không xuống sơn cốc vẫn lờ mờ cảm nhận được sự tĩnh lặng ở đây. Tuy cũng là có tuyết đọng nhưng không dày, có thể nhìn ra được từ những mảng cỏ xanh khô vàng lộ ra trên mặt tuyết và khu rừng rậm ở phía tây thung lũng.


Thư Thủy Thủy chui ra khỏi tay Cổ Lan Cốt, bò lên vai anh.


Gió tuyết trên triền núi vẫn còn rất lớn, Thư Thủy Thủy theo bản năng nhích tới sát đầu Cổ Lan Cốt, để chính mình co lại thành một cục vùi bên cổ Cổ Lan Cốt. Thế nhưng ngoài miệng vẫn cố tỏ ra nghiêm trang nói: “Để tôi làm khăn choàng sưởi ấm cho Cốt Cốt.”


Nói xong, Thư Thủy Thủy vòng chiếc đuôi lông xù của mình quấn quanh cổ Cổ Lan Cốt, nếu không phải không đủ dài thì thật sự có thể quấn một vòng.


Cổ Lan Cốt mỉm cười, đôi mắt sáng ngời rực rỡ, xinh đẹp không hề thua kém hồ nước nhiều màu sắc bị đóng băng ở dưới thung lũng.


Thư Thủy Thủy nhất thời nhìn tới ngây người, sau một hồi thì nghiêm túc nói: “Cốt Cốt, Thủy Thủy làm thêm mắt kính cho Cốt Cốt nha, đôi mắt đẹp như vậy cũng nên bảo vệ thật tốt.”


Ý cười trong mắt Cổ Lan Cốt vẫn không đổi, Thư Thủy Thủy khen ngợi rất chân thành, làm người ta không có cách nào từ chối: “Ừm, Thủy Thủy có thể làm kính nữa à?”


Thư Thủy Thủy gật cái đầu nhỏ: “Đương nhiên rồi, tôi biết làm rất nhiều thứ, dù sao cũng nhiều tuổi như vậy, có nhiều tứ vô thức liền biết được, tôi làm cho mình một cái rồi, bình thường sẽ đeo lúc đọc sách, bảo vệ mắt.” Thư Thủy Thủy từ linh phủ móc ra một cặp kính mini, từ tròng kính tới gọng kính đều rất tinh xảo: “Có thể làm một cặp cùng kiểu cho Cốt Cốt.”


Cổ Lan Cốt lập tức đồng ý: “Ừm.”


Cứ vậy, tiếp đó là đắp người tuyết, ném tuyết, nướng châu chấu, Cổ Lan Cốt lại thu hoạch thêm được một cặp kính cùng kiểu với Thủy Thủy.


Một người một chuột vừa trò chuyện vừa tìm kiếm đường xuống núi, bởi vì trên sườn núi đều là tuyết đọng, bốn phía quanh thung lũng này, ba phía là núi, ngọn núi còn tương đối cao, đường xuống núi cũng có chút khó khăn.



Có điều may mắn là càng đi xuống sâu thì tuyết đọng lại càng ít, điều này chứng minh thung lũng quả thực giống như duy đoán, không có nhiều tuyết đọng.


Lúc đi xuống bên dưới thung lũng, Thư Thủy Thủy khẽ thở phào nhẹ nhõm, sợ Cổ Lan Cốt đạp hụt chân thì mình sẽ không kéo nổi. Tuy Thư Thủy Thủy từng có chiến tích kéo heo rừng, thế nhưng đó dù sao cũng chỉ là heo rừng nhỏ, nhẹ hơn Cổ Lan Cốt.


Thư Thủy Thủy lạch bạch nhảy từ trên vai Cổ Lan Cốt xuống, lúc đáp xuống đất làm chút vụn tuyết bị hất văng lên, tuyết đọng không vượt quá cẳng chân ngắn của Thư Thủy Thủy, độ sâu này làm Thư Thủy Thủy cảm thấy có thể tiếp nhận.


Run run lông, hất đi tuyết đọng dính trên người, Thư Thủy Thủy chạy về phía hồ nước ở phía đông thung lũng: “Cốt Cốt, chúng ta tới chỗ hồ nước đi, có lẽ sẽ có hải sản! Tôi có thể làm một hồ cá nhỏ, không, bao hết cả cái hồ này luôn!”


Tức cảnh sinh tình, Thư Thủy Thủy không khỏi nhớ tới cái ao nhỏ của mình, tiếc là đám hải sản nuôi béo mập nhưng không kịp ăn miếng nào, Thư Thủy Thủy nhớ đám tôm hùm đất đều lớn cả rồi.


Cổ Lan Cốt theo sát phía sau, không phải vì hải sản, mà vì sợ Thư Thủy Thủy chạy thoát khỏi tầm mắt của mình, thảm thực vật ở trong thung lũng rất tươi tốt, cho dù khô héo thì thỉnh thoảng vẫn có thể che khuất bóng dáng Thư Thủy Thủy.


Nơi như thế này quả thực có thể xưng là phong thủy bảo địa, thế nhưng cũng có khả năng có sinh vật biến dị tụ tập, dù sao thì không chỉ nhân loại cần tìm hoàn cảnh thích hợp để vượt qua mùa đông, chỉ là nhân loại trời sinh yếu hơn một chút mà thôi.


Phía trước, Thư Thủy Thủy vui vẻ nhảy nhót đã chạy đi rất xa, thế nhưng vẫn không quên xoay người lại quơ móng vuốt nhỏ với Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt, nhanh lên nào, trưa rồi, chúng ta ăn cơm trưa thôi!”


Nói xong câu đó, Thư Thủy Thủy cảm thấy mặt đất chấn động kịch liệt, chấn động làm tầng tuyết trên mặt cỏ bị vỡ nát, hoa tuyết rơi lả tả.


Thư Thủy Thủy theo bản năng quay đầu nhìn lại, vì thế đã không thấy được biểu cảm kinh sợ của Cổ Lan Cốt.


Chỉ thấy phía sau một tảng đá ở cách đó không xa xuất hiện vài con vật có lông tơ màu xám tro to lớn.


Thư Thủy Thủy dụi mắt, xác định mình không nhìn nhầm, không sai, là chuột! Một con chuột to lớn! Chuột còn lớn hơn cả mèo!


“Ô hô! Người anh em à, có sợ mèo không?”


Nhóm chuột hùng hổ chạy tới: “…”


[hết 64]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 64
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...