Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 5
53@-
[5] Chuột phi – Khẩu Trang? Không Tồn Tại
***
Tốc độ phát triển của Tinh hệ Thương Hải phụ thuộc vào điều kiện thiên nhiên ưu đãi của chính nó, số lượng tinh cầu cư ngụ, tinh cầu tài nguyên đều rất phong phú, hiện giờ đã phát triển tới trình độ thăm dò tinh hệ ngoại tinh.
Dĩ nhiên, những tri thức này là Thư Thủy Thủy biết được từ mấy quyển sách văn minh tinh hệ, tinh cầu cùng tinh cầu trao đổi kỳ thực có chút tương tự với trao đổi giữa các quốc gia trên trái đất. Trên tinh cầu chính là liên minh tinh hệ tổng quản Tinh hệ Thương Hải, nhân viên liên minh sẽ do tất cả cư dân bỏ phiếu bầu chọn.
Phần lớn tinh cầu đều thực thi chế độ tự trị, có vương thất quản lý, cũng có công dân tự quản, cũng có người người bình đẳng không có lãnh đạo, đủ loại quái lạ.
Một con chuột học bá như Thư Thủy Thủy cũng xem tới choáng đầu hoa mắt, tinh hệ này dù sao cũng đã trải qua hơn mười triệu năm, thậm chí hơn trăm triệu năm tiến hóa, cho dù mà chuột học bá cũng không thể nào nhanh chóng tiêu hóa số kiến thức về văn minh tinh tế này, Thư Thủy Thủy chỉ có thể tạm thời buông tha những định nghĩa có khái niệm quá lớn này, hướng suy nghĩ quay về vấn đề thực tế nhất, chính là ăn ở của mình sau này.
Thư Thủy Thủy gỡ cặp kính trên mắt xuống, lôi ra một miếng vải nhỏ vừa lau tròng kính vừa suy nghĩ kế hoạch chuột sinh sau này của mình, nghĩ một hồi móng vuốt nhỏ cũng theo thói quen bắt đầu bước đi, lưu lại trên mặt đất phủ bụi một chuỗi dấu chân.
Đầu tiên là giải quyết vấn đề thức ăn nước uống, trong linh phủ của nó cất giữ tài nguyên tu hành, các loại hạt giống thu thập được trong quá trình chu du khắp thế giới, thức ăn cũng không dữ trữ bao nhiêu.
Vấn đề nguồn nước tạm thời có thể dựa vào linh lực để chế tạo quy mô nhỏ, dù sao một con chuột như Thư Thủy Thủy cũng không uống được bao nhiêu nước. Mà vấn đề thức ăn thì rõ ràng khá cấp bách, dù sao hạt giống ăn một hạt thì thiếu đi một hạt, chỉ có nhanh chóng trồng trọt mới là kế sách lâu dài.
Giải quyết cơ bản vấn đề thức ăn, còn phải tìm kiếm chỗ ở thích hợp, Thư Thủy Thủy không muốn một ngày nào đó mình đang ngủ thì đột nhiên bị bão điện từ bao phủ.
Tiếp đó chính là công cụ giao thông, Thư Thủy Thủy không biết lái xe, dựa vào hai cái jiojio nhỏ bé của mình thì không biết phải đi bao lâu mới có thể ra khỏi sa mạc.
Thành phố này hiển nhiên không thích hợp sinh tồn, quan trọng nhất là nơi này không thích hợp để ngủ, trong khái niệm của Thư Thủy Thủy, cho dù không thể nằm trên ghế dài ở bãi cát, đeo kính mác, phơi nắng, hóng gió biển thiu thiu ngủ, thì cũng phải có hoàn cảnh ấm áp thoải mái, chắn được gió che được mưa mới được.
Bão điện từ tạm thời không nói, chỉ riêng bão cát thôi đã đủ cuốn bay cái ổ chuột của Thư Thủy Thủy, linh thạch trong linh phủ của Thư Thủy Thủy cũng là vật tiêu hao, trừ phi có thể tìm được thứ thay thế, bằng không đại trận bảo hộ sẽ dần tiêu hao hết linh thạch.
Sau khi suy nghĩ tính toán tỉ mỉ một phen, Thư Thủy Thủy trước tiên lưu lại thành phố Long Khải vài ngày, chờ đợt lương thực đầu tiên thu hoạch, tích trữ đủ lương thực thì đóng gói hành lý, bộ hành qua sa mạc, khoảng thời gian này có thể tra bản đồ một chút, xem xem nên đi về hướng nào, mặc dù bản đồ rất có thể đã không có chút tác dụng gì nữa, dù sao cả thành phố Lâm Hải này cũng đã biến thành biển cát.
Nói liền làm, Thư Thủy Thủy vẫn luôn là một con chuột rất có ý thức thời gian, dù sao thì bây giờ có thể tiết kiệm được một giây tức là mùa đông có thể ngủ nhiều thêm một giây.
Thư Thủy Thủy bắt đầu tìm một nơi thích hợp trồng trọt lương thực, nhưng rất nhanh, Thư Thủy Thủy phát hiện vấn đề mới, bên ngoài là một mảnh cát vàng, căn bản không thích hợp trồng trọt lương thực, Thư Thủy Thủy dùng móng vuốt sờ sờ cái cằm lông xù, đồng thời chạy tại chỗ hai vòng, sau đó ánh mắt sáng lên: “Chậu bông.”
Thư Thủy Thủy nhớ khúc quanh cầu thang lầu hai có một chậu cảnh đã chết khô, bên trong khẳng định còn bùn đất. Một chậu có lẽ không đủ, nhưng cả tòa thư viên này khẳng định không phải chỉ có một, ngoại trừ thư viện, Thư Thủy Thủy còn có thể tìm kiếm ở các tòa kiến trúc khác, Thư Thủy Thủy nhớ rằng có rất nhiều nhân loại thích làm vườn.
Tiểu chuột sóc giơ móng vuốt vỗ đầu mình, tự khích lệ bản thân: “A Thủy là tể thông minh nhất.”
Nói xong, tiểu chuột sóc lạch bạch lạch bạch chạy chầm chậm tới chỗ chậu cảnh ở khúc quanh, rất nhanh, Thư Thủy Thủy đã đứng trước mặt chậu cảnh to lớn mà ngẩn người, chậu cây này đối với Thư Thủy Thủy mà nói thật sự quá lớn, thực vật bên trong mặc dù đã chết khô nhưng vẫn cao bằng người trưởng thành, kích cỡ cũng rất lớn, Thư Thủy Thủy nhìn lại móng vuốt nhỏ của mình, suy nghĩ khả năng có thể bê chậu bông này lên lầu.
Trước khi dời chậu bông, Thư Thủy Thủy còn giống như lãnh đạo dò xét một vòng lầu ba, cuối cùng chọn mảnh đất gần cửa sổ sát đất hướng về phía mặt trời, định khai hoang ở đây. Cân nhắc tới vấn đề thực vật không thể sinh trưởng trên sàn nhà nên Thư Thủy Thủy mới dùng chậu bông, hơn nữa còn quyết định thừa dịp thời tiết không tệ lắm ra ngoài tìm thêm một vài chậu nữa.
Trở lại khúc quanh cầu thang, Thư Thủy Thủy nhìn mấy cây cảnh cao lớn đã chết khô, móc ra cây búa mini của mình, búa mặc dù nhìn nhỏ nhưng rất sắc bén, dù sao cũng có thể coi là linh khí. Thư Thủy Thủy bổ vài nhát, cây khô liền răng rắc từ từ ngã xuống tạo thành một cây cầu bắt giữa chậu cây cùng mặt đất.
Trên mặt đất cầu thang, bụi tích tụ bay tứ tán. Thư Thủy Thủy hắt xì hắt xì nhảy mũi hai cái, không thể không từ trong miệng móc ra khẩu trang đeo lên. Cái khẩu trang này là Thư Bảo mua cho Thư Thủy Thủy, nói là khẩu trang màu đen cùng hiệu với cái của minh tinh nhà mình, có thể co dãn có thể phòng khói mù lại có thể lộ ra mặt nhỏ.
Lúc ban đầu khi nhận được, Thư Thủy Thủy còn tưởng Thư Bảo mua cái võng, hơn nữa thử một phen thì rất thoải mái.
Thư Thủy Thủy chạy tới tìm Thư Bảo, nói là nhớ đánh giá tốt, võng nằm rất thoải mái.
Thư Bảo nghe xong thì lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết nói với nó, trên thế giới này có rất nhiều thứ không liên quan tới giường ngủ.
Nhìn biểu cảm thâm trầm của Thư Bảo, Thư Thủy Thủy nghiêm túc trầm tư, sau đó khám phá những chức năng khác của khẩu trang, ví dụ như làm chăn mền, ví dụ như xếp lại làm gối, ví dụ như gập đôi lại có thể làm túi ngủ, ví dụ như dựng đứng lên có thể làm lều.
Thư Bảo rốt cuộc chịu phục, rõ ràng đã nói không phải dùng để ngủ, là móc vào lỗ tai để bịt miệng mũi.
Thư Thủy Thủy giơ hai móng vuốt mụp mụp sờ lỗ tai nho nhỏ mềm nhũn của mình, suy nghĩ xem độ khả thi nếu đeo lên.
Cuối cùng, khẩu trang bị Thư Bảo đổi thành cột, bởi vì lỗ tai mềm nhũn của Thư Thủy Thủy căn bản không giữ được, nhìn Thư Bảo tỉ mỉ cắt may chỉnh sửa khẩu trang, Thư Thủy Thủy cảm thấy thực tiếc cho một cái võng tốt, với lại cũng không cần lo lộ mặt, Thư Thủy Thủy mới không cảm thấy mặt mình quá tròn, dĩ nhiên, những lời này nó không dám nói ra.
Hồi tưởng kết thúc, Thư Thủy Thủy thuần thục cột chắc ở sau đầu rồi linh hoạt từ trên thân cây leo xuống, tiếp đó tiếng chặt cây chát chát chát vang lên bên tai không dứt, cây khô đã chết từ lâu, một chút lượng nước cũng không có, càng dễ dàng cho Thư Thủy Thủy hơn. Thậm chí không cần hoàn toàn chặt đứt, Thư Thủy Thủy chỉ cần chặt vài cái, sau đó giẫm lên thân cây nhún nhảy vài cái là có thể đạp gãy.
Nửa tiếng sau, cái cây ‘to’ kia đã chất thành một đống củi khô chỉnh tề. Thư Thủy Thủy gom củi khô chặt tốt chất thành đống, chỉnh tề.
Thư Thủy Thủy chính là một con chuột thích cảm giác nghi thức như vậy, cũng là một con chuột có chứng ocd.
Giải quyết xong cây trong chậu, độ chiếm cứ không gian của chậu bông nhất thời thu nhỏ không ít, Thư Thủy Thủy để chậu bông vào linh phủ rồi lạch bạch leo lên cầu thang, trở lại trước cửa sổ sát đất mình đã chọn trước đó, lấy chậu bông ra, chậu bông to lớn cơ hồ chiếm cứ cả một viên gạch lót nền.
Nhảy lên chậu bông, Thư Thủy Thủy dùng móng vuốt giẫm giẫm lên đất bùn sớm đã khô khốc bên trong, đất bùn cứng như một khối xi măng khô nhưng nó không làm khó được Thư Thủy Thủy.
Móng vuốt tuy nhỏ nhưng sắc bén phá vỡ bề mặt đất bùn, Thư Thủy Thủy cắm móng vuốt vào trong đất bùn, xới bung lên.
Không bao lâu sau đã đào được phần gốc cây, toàn bộ đất trong chậu đều bị hút khô nước, cũng may chất đất không tệ lắm, Thư Thủy Thủy nhìn nhìn đất bùn, gật đầu hài lòng.
Thư Thủy Thủy từ trong miệng móc ra mấy khối linh thạch không lớn không nhỏ, bày trận tụ sương sơ cấp, rất nhanh, đất bùn bị xới trong chậu trở nên ươn ướt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, từng giọt từng giọt sương trong suốt từ từ xuất hiện rồi thấm vào trong đất bùn, màu sắc bùn đất cũng từng chút trở nên đậm hơn.
Thư Thủy Thủy còn từ linh phủ móc ra một cái chén nhỏ để vào chậu bông, muốn thuận tiện lấy chút nước để uống.
Chậu bông cần một khoảng thời gian nữa mới có thể thấm ướt toàn bộ, Thư Thủy Thủy quay trở lại chuyển củi, dù sao thì nếu có thể đốt lửa mà không cần dùng linh lực thì vẫn nên tiết kiệm. Mang củi chỉnh tề chất thành đống bên tường, Thư Thủy Thủy tiếp tục đi dạo mấy tầng lầu, dùng cách tương tự xử lý tất cả chậu bông mình phát hiện được.
Sáu chậu bông lớn chỉnh tề bày bên cửa sổ sát đất, bầu trời lờ mờ bên ngoài cửa sổ có chút lạnh tanh, ánh mặt trời rơi vãi chiếu lên mặt đất bùn ướt át, hình ảnh thật ra không có gì đặc biệt, thế nhưng trong thế giới hoang vu này tựa hồ có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi, ngay cả ánh mặt trời dường như cũng ôn nhu vài phần.
Thừa dịp ngưng lộ trận phát huy công dụng, Thư Thủy Thủy quyết định ra ngoài một chuyến, thu thập vài chậu bông nhỏ thuận lợi mang theo bên người chứa trong không gian linh phủ, nếu sa mạc quá lớn, thức ăn ăn hết thì nó có thể dừng lại trồng trọt thu hoạch một ít rồi tiếp tục lên đường, đã từng chu du khắp thế giới, Thư Thủy Thủy hiển nhiên có kinh nghiệm rất phong phú.
Từ cửa sổ bể chui ra ngoài, Thư Thủy Thủy theo cát tuột xuống, rơi xuống tầng chót, Thư Thủy Thủy run run lông hất văng cát dính trên người, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, từ trong miệng moi ra một cái nón lá sen, sau đó mới đi về phía tòa cao ốc cách đó không xa.
Bầu trời không có tầng sương mù tối tăm kia liền trở nên trong suốt hơn hẳn, nhưng cũng làm nhiệt độ thoáng chốc tăng cao, nhất là trong biển cát không có chút sự sống này, một chút gió cũng không cảm giác được.
Một bóng dáng nho nhỏ đội nón lá sen trên đầu để lại một vệt bóng mờ trên biển cát vàng, bóng mờ không ngừng xê dịch, bước chân ung dung, tiểu jiojio lưu lại một vệt nhàn nhạt.
Không cần hoài nghi, nón lá sen cũng là Thư Bảo phóng khoáng lên mạng mua, nói là cùng một kiểu với con ếch mà mình dưỡng trong game, Thư Thủy Thủy cầm cái nón nghiên cứu hồi lâu, cảm thấy làm giường không đủ lớn nên mới thành thật đội lên đầu.
…
[tác giả] Lão Hiên: “Thủy Thủy, tới đây, chặt cây.”
Thủy Thủy ngoan ngoãn đứng dậy. (^-^) “Oh~”
Một tiếng sau, lão Hiên thu hoạch được một hộp diêm quẹt.
[end 5]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
[5] Chuột phi – Khẩu Trang? Không Tồn Tại
***
Tốc độ phát triển của Tinh hệ Thương Hải phụ thuộc vào điều kiện thiên nhiên ưu đãi của chính nó, số lượng tinh cầu cư ngụ, tinh cầu tài nguyên đều rất phong phú, hiện giờ đã phát triển tới trình độ thăm dò tinh hệ ngoại tinh.
Dĩ nhiên, những tri thức này là Thư Thủy Thủy biết được từ mấy quyển sách văn minh tinh hệ, tinh cầu cùng tinh cầu trao đổi kỳ thực có chút tương tự với trao đổi giữa các quốc gia trên trái đất. Trên tinh cầu chính là liên minh tinh hệ tổng quản Tinh hệ Thương Hải, nhân viên liên minh sẽ do tất cả cư dân bỏ phiếu bầu chọn.
Phần lớn tinh cầu đều thực thi chế độ tự trị, có vương thất quản lý, cũng có công dân tự quản, cũng có người người bình đẳng không có lãnh đạo, đủ loại quái lạ.
Một con chuột học bá như Thư Thủy Thủy cũng xem tới choáng đầu hoa mắt, tinh hệ này dù sao cũng đã trải qua hơn mười triệu năm, thậm chí hơn trăm triệu năm tiến hóa, cho dù mà chuột học bá cũng không thể nào nhanh chóng tiêu hóa số kiến thức về văn minh tinh tế này, Thư Thủy Thủy chỉ có thể tạm thời buông tha những định nghĩa có khái niệm quá lớn này, hướng suy nghĩ quay về vấn đề thực tế nhất, chính là ăn ở của mình sau này.
Thư Thủy Thủy gỡ cặp kính trên mắt xuống, lôi ra một miếng vải nhỏ vừa lau tròng kính vừa suy nghĩ kế hoạch chuột sinh sau này của mình, nghĩ một hồi móng vuốt nhỏ cũng theo thói quen bắt đầu bước đi, lưu lại trên mặt đất phủ bụi một chuỗi dấu chân.
Đầu tiên là giải quyết vấn đề thức ăn nước uống, trong linh phủ của nó cất giữ tài nguyên tu hành, các loại hạt giống thu thập được trong quá trình chu du khắp thế giới, thức ăn cũng không dữ trữ bao nhiêu.
Vấn đề nguồn nước tạm thời có thể dựa vào linh lực để chế tạo quy mô nhỏ, dù sao một con chuột như Thư Thủy Thủy cũng không uống được bao nhiêu nước. Mà vấn đề thức ăn thì rõ ràng khá cấp bách, dù sao hạt giống ăn một hạt thì thiếu đi một hạt, chỉ có nhanh chóng trồng trọt mới là kế sách lâu dài.
Giải quyết cơ bản vấn đề thức ăn, còn phải tìm kiếm chỗ ở thích hợp, Thư Thủy Thủy không muốn một ngày nào đó mình đang ngủ thì đột nhiên bị bão điện từ bao phủ.
Tiếp đó chính là công cụ giao thông, Thư Thủy Thủy không biết lái xe, dựa vào hai cái jiojio nhỏ bé của mình thì không biết phải đi bao lâu mới có thể ra khỏi sa mạc.
Thành phố này hiển nhiên không thích hợp sinh tồn, quan trọng nhất là nơi này không thích hợp để ngủ, trong khái niệm của Thư Thủy Thủy, cho dù không thể nằm trên ghế dài ở bãi cát, đeo kính mác, phơi nắng, hóng gió biển thiu thiu ngủ, thì cũng phải có hoàn cảnh ấm áp thoải mái, chắn được gió che được mưa mới được.
Bão điện từ tạm thời không nói, chỉ riêng bão cát thôi đã đủ cuốn bay cái ổ chuột của Thư Thủy Thủy, linh thạch trong linh phủ của Thư Thủy Thủy cũng là vật tiêu hao, trừ phi có thể tìm được thứ thay thế, bằng không đại trận bảo hộ sẽ dần tiêu hao hết linh thạch.
Sau khi suy nghĩ tính toán tỉ mỉ một phen, Thư Thủy Thủy trước tiên lưu lại thành phố Long Khải vài ngày, chờ đợt lương thực đầu tiên thu hoạch, tích trữ đủ lương thực thì đóng gói hành lý, bộ hành qua sa mạc, khoảng thời gian này có thể tra bản đồ một chút, xem xem nên đi về hướng nào, mặc dù bản đồ rất có thể đã không có chút tác dụng gì nữa, dù sao cả thành phố Lâm Hải này cũng đã biến thành biển cát.
Nói liền làm, Thư Thủy Thủy vẫn luôn là một con chuột rất có ý thức thời gian, dù sao thì bây giờ có thể tiết kiệm được một giây tức là mùa đông có thể ngủ nhiều thêm một giây.
Thư Thủy Thủy bắt đầu tìm một nơi thích hợp trồng trọt lương thực, nhưng rất nhanh, Thư Thủy Thủy phát hiện vấn đề mới, bên ngoài là một mảnh cát vàng, căn bản không thích hợp trồng trọt lương thực, Thư Thủy Thủy dùng móng vuốt sờ sờ cái cằm lông xù, đồng thời chạy tại chỗ hai vòng, sau đó ánh mắt sáng lên: “Chậu bông.”
Thư Thủy Thủy nhớ khúc quanh cầu thang lầu hai có một chậu cảnh đã chết khô, bên trong khẳng định còn bùn đất. Một chậu có lẽ không đủ, nhưng cả tòa thư viên này khẳng định không phải chỉ có một, ngoại trừ thư viện, Thư Thủy Thủy còn có thể tìm kiếm ở các tòa kiến trúc khác, Thư Thủy Thủy nhớ rằng có rất nhiều nhân loại thích làm vườn.
Tiểu chuột sóc giơ móng vuốt vỗ đầu mình, tự khích lệ bản thân: “A Thủy là tể thông minh nhất.”
Nói xong, tiểu chuột sóc lạch bạch lạch bạch chạy chầm chậm tới chỗ chậu cảnh ở khúc quanh, rất nhanh, Thư Thủy Thủy đã đứng trước mặt chậu cảnh to lớn mà ngẩn người, chậu cây này đối với Thư Thủy Thủy mà nói thật sự quá lớn, thực vật bên trong mặc dù đã chết khô nhưng vẫn cao bằng người trưởng thành, kích cỡ cũng rất lớn, Thư Thủy Thủy nhìn lại móng vuốt nhỏ của mình, suy nghĩ khả năng có thể bê chậu bông này lên lầu.
Trước khi dời chậu bông, Thư Thủy Thủy còn giống như lãnh đạo dò xét một vòng lầu ba, cuối cùng chọn mảnh đất gần cửa sổ sát đất hướng về phía mặt trời, định khai hoang ở đây. Cân nhắc tới vấn đề thực vật không thể sinh trưởng trên sàn nhà nên Thư Thủy Thủy mới dùng chậu bông, hơn nữa còn quyết định thừa dịp thời tiết không tệ lắm ra ngoài tìm thêm một vài chậu nữa.
Trở lại khúc quanh cầu thang, Thư Thủy Thủy nhìn mấy cây cảnh cao lớn đã chết khô, móc ra cây búa mini của mình, búa mặc dù nhìn nhỏ nhưng rất sắc bén, dù sao cũng có thể coi là linh khí. Thư Thủy Thủy bổ vài nhát, cây khô liền răng rắc từ từ ngã xuống tạo thành một cây cầu bắt giữa chậu cây cùng mặt đất.
Trên mặt đất cầu thang, bụi tích tụ bay tứ tán. Thư Thủy Thủy hắt xì hắt xì nhảy mũi hai cái, không thể không từ trong miệng móc ra khẩu trang đeo lên. Cái khẩu trang này là Thư Bảo mua cho Thư Thủy Thủy, nói là khẩu trang màu đen cùng hiệu với cái của minh tinh nhà mình, có thể co dãn có thể phòng khói mù lại có thể lộ ra mặt nhỏ.
Lúc ban đầu khi nhận được, Thư Thủy Thủy còn tưởng Thư Bảo mua cái võng, hơn nữa thử một phen thì rất thoải mái.
Thư Thủy Thủy chạy tới tìm Thư Bảo, nói là nhớ đánh giá tốt, võng nằm rất thoải mái.
Thư Bảo nghe xong thì lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết nói với nó, trên thế giới này có rất nhiều thứ không liên quan tới giường ngủ.
Nhìn biểu cảm thâm trầm của Thư Bảo, Thư Thủy Thủy nghiêm túc trầm tư, sau đó khám phá những chức năng khác của khẩu trang, ví dụ như làm chăn mền, ví dụ như xếp lại làm gối, ví dụ như gập đôi lại có thể làm túi ngủ, ví dụ như dựng đứng lên có thể làm lều.
Thư Bảo rốt cuộc chịu phục, rõ ràng đã nói không phải dùng để ngủ, là móc vào lỗ tai để bịt miệng mũi.
Thư Thủy Thủy giơ hai móng vuốt mụp mụp sờ lỗ tai nho nhỏ mềm nhũn của mình, suy nghĩ xem độ khả thi nếu đeo lên.
Cuối cùng, khẩu trang bị Thư Bảo đổi thành cột, bởi vì lỗ tai mềm nhũn của Thư Thủy Thủy căn bản không giữ được, nhìn Thư Bảo tỉ mỉ cắt may chỉnh sửa khẩu trang, Thư Thủy Thủy cảm thấy thực tiếc cho một cái võng tốt, với lại cũng không cần lo lộ mặt, Thư Thủy Thủy mới không cảm thấy mặt mình quá tròn, dĩ nhiên, những lời này nó không dám nói ra.
Hồi tưởng kết thúc, Thư Thủy Thủy thuần thục cột chắc ở sau đầu rồi linh hoạt từ trên thân cây leo xuống, tiếp đó tiếng chặt cây chát chát chát vang lên bên tai không dứt, cây khô đã chết từ lâu, một chút lượng nước cũng không có, càng dễ dàng cho Thư Thủy Thủy hơn. Thậm chí không cần hoàn toàn chặt đứt, Thư Thủy Thủy chỉ cần chặt vài cái, sau đó giẫm lên thân cây nhún nhảy vài cái là có thể đạp gãy.
Nửa tiếng sau, cái cây ‘to’ kia đã chất thành một đống củi khô chỉnh tề. Thư Thủy Thủy gom củi khô chặt tốt chất thành đống, chỉnh tề.
Thư Thủy Thủy chính là một con chuột thích cảm giác nghi thức như vậy, cũng là một con chuột có chứng ocd.
Giải quyết xong cây trong chậu, độ chiếm cứ không gian của chậu bông nhất thời thu nhỏ không ít, Thư Thủy Thủy để chậu bông vào linh phủ rồi lạch bạch leo lên cầu thang, trở lại trước cửa sổ sát đất mình đã chọn trước đó, lấy chậu bông ra, chậu bông to lớn cơ hồ chiếm cứ cả một viên gạch lót nền.
Nhảy lên chậu bông, Thư Thủy Thủy dùng móng vuốt giẫm giẫm lên đất bùn sớm đã khô khốc bên trong, đất bùn cứng như một khối xi măng khô nhưng nó không làm khó được Thư Thủy Thủy.
Móng vuốt tuy nhỏ nhưng sắc bén phá vỡ bề mặt đất bùn, Thư Thủy Thủy cắm móng vuốt vào trong đất bùn, xới bung lên.
Không bao lâu sau đã đào được phần gốc cây, toàn bộ đất trong chậu đều bị hút khô nước, cũng may chất đất không tệ lắm, Thư Thủy Thủy nhìn nhìn đất bùn, gật đầu hài lòng.
Thư Thủy Thủy từ trong miệng móc ra mấy khối linh thạch không lớn không nhỏ, bày trận tụ sương sơ cấp, rất nhanh, đất bùn bị xới trong chậu trở nên ươn ướt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, từng giọt từng giọt sương trong suốt từ từ xuất hiện rồi thấm vào trong đất bùn, màu sắc bùn đất cũng từng chút trở nên đậm hơn.
Thư Thủy Thủy còn từ linh phủ móc ra một cái chén nhỏ để vào chậu bông, muốn thuận tiện lấy chút nước để uống.
Chậu bông cần một khoảng thời gian nữa mới có thể thấm ướt toàn bộ, Thư Thủy Thủy quay trở lại chuyển củi, dù sao thì nếu có thể đốt lửa mà không cần dùng linh lực thì vẫn nên tiết kiệm. Mang củi chỉnh tề chất thành đống bên tường, Thư Thủy Thủy tiếp tục đi dạo mấy tầng lầu, dùng cách tương tự xử lý tất cả chậu bông mình phát hiện được.
Sáu chậu bông lớn chỉnh tề bày bên cửa sổ sát đất, bầu trời lờ mờ bên ngoài cửa sổ có chút lạnh tanh, ánh mặt trời rơi vãi chiếu lên mặt đất bùn ướt át, hình ảnh thật ra không có gì đặc biệt, thế nhưng trong thế giới hoang vu này tựa hồ có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi, ngay cả ánh mặt trời dường như cũng ôn nhu vài phần.
Thừa dịp ngưng lộ trận phát huy công dụng, Thư Thủy Thủy quyết định ra ngoài một chuyến, thu thập vài chậu bông nhỏ thuận lợi mang theo bên người chứa trong không gian linh phủ, nếu sa mạc quá lớn, thức ăn ăn hết thì nó có thể dừng lại trồng trọt thu hoạch một ít rồi tiếp tục lên đường, đã từng chu du khắp thế giới, Thư Thủy Thủy hiển nhiên có kinh nghiệm rất phong phú.
Từ cửa sổ bể chui ra ngoài, Thư Thủy Thủy theo cát tuột xuống, rơi xuống tầng chót, Thư Thủy Thủy run run lông hất văng cát dính trên người, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, từ trong miệng moi ra một cái nón lá sen, sau đó mới đi về phía tòa cao ốc cách đó không xa.
Bầu trời không có tầng sương mù tối tăm kia liền trở nên trong suốt hơn hẳn, nhưng cũng làm nhiệt độ thoáng chốc tăng cao, nhất là trong biển cát không có chút sự sống này, một chút gió cũng không cảm giác được.
Một bóng dáng nho nhỏ đội nón lá sen trên đầu để lại một vệt bóng mờ trên biển cát vàng, bóng mờ không ngừng xê dịch, bước chân ung dung, tiểu jiojio lưu lại một vệt nhàn nhạt.
Không cần hoài nghi, nón lá sen cũng là Thư Bảo phóng khoáng lên mạng mua, nói là cùng một kiểu với con ếch mà mình dưỡng trong game, Thư Thủy Thủy cầm cái nón nghiên cứu hồi lâu, cảm thấy làm giường không đủ lớn nên mới thành thật đội lên đầu.
…
[tác giả] Lão Hiên: “Thủy Thủy, tới đây, chặt cây.”
Thủy Thủy ngoan ngoãn đứng dậy. (^-^) “Oh~”
Một tiếng sau, lão Hiên thu hoạch được một hộp diêm quẹt.
[end 5]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 5
10.0/10 từ 39 lượt.