Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 40

62@-

[40] Chuột phi – Câu Chuyện Lau Mặt


****


Thư Thủy Thủy đưa dây chuyển quả phỉ cho Cổ Lan Cốt đương nhiên không phải chỉ làm vật trang sức đơn thuần mà thôi, bởi vì bản thân linh thạch cực phẩm vốn đã có nống độ linh lực rất cao, Thư Thủy Thủy cũng không lãng phí, dứt khoát khắc trận pháp, đương nhiên, từ bên ngoài thì không thể nào nhìn ra được, cho dù dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy chút đường nét nhưng cũng chỉ làm người ta nghĩ là vật trang sức mà thôi.


Về phần trận pháp này có tác dụng gì, Thư Thủy Thủy có thể kiêu ngạo nói cho người khác biết đó là trận pháp cảm ứng, nếu lúc gặp nguy hiểm tính mạng mà Cổ Lan Cốt có đeo dây chuyền, không quản là ở nơi nào, Thư Thủy Thủy đều có thể cảm giác được, đồng thời có thể nhanh chóng chạy tới nơi, cứu Cốt Cốt.


Thư Thủy Thủy cảm thấy đây là trách nhiệm cần có của chủ nhân, đương nhiên, Thư Thủy Thủy không kịp nói cho Cổ Lan Cốt thì đã không chịu nổi mê hoặc của giường chiếu mà ngủ thiếp đi mất.


Trước lúc ngã xuống giường nhỏ, Thư Thủy Thủy cố gắng trợn to mắt, giấu dây chuyền xuống dưới gối nằm của anh, để dây chuyền quả phỉ thay mình nói ngủ ngon với Cổ Lan Cốt, lúc này mới quay trở lại giường nhỏ, sau đó uỵch một tiếng nằm xuống giường, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.


Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời quấy nhiễu không ngừng đánh thức vạn vật, cũng cố chấp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi vào chuột nhỏ trên tủ đầu giường, chuột nhỏ đang ngủ nâng móng vuốt lên che mắt, tựa hồ làm vậy thì có thể chặn ánh mặt trời ở bên ngoài, không bị quấy nhiễu.


Qua một lát, chuột nhỏ ý thức được phương pháp này cũng không ổn cho lắm, vì thế thuần thục kéo chăn một cái, túm nó lôi l*n đ*nh đầu, giấu chính mình ở trong chăn nhỏ, chỉ chừa lại hai cái tai nhỏ lộ ra bên ngoài.


Trên giường nhỏ, cục bông lông xù mềm mại lúc này lại càng tròn trịa mượt mà hơn, cái chăn nhỏ màu xanh lá phồng lên một cục làm người ta chỉ muốn đưa tay chọt một cái xem có cảm giác thế nào.


Cổ Lan cốt đã tỉnh lại trước đó chuẩn bị chào hỏi Thư Thủy Thủy nhìn cục tròn trên giường nhỏ mà hé miệng.


Bánh bao trên giường không hề có cảm giác, hoàn toàn không biết có người mỗi phút mỗi giây đều chuẩn bị để nói chào buổi sáng với mình, thẳng đến một tiếng sau, Dư Tẫn chạy lên lầu gõ cửa gọi một người một chuột dậy ăn cơm, bọc nhỏ trên giường mới có chút động tĩnh.



Cái chăn nhỏ chậm rãi kéo xuống, đầu tiên là lộ ra hai cái tai nhỏ và cái trán của Thư Thủy Thủy, sau đó mới là đôi mắt nhắm chặt, một hồi lâu sau mới hé ra một khe hở nhỏ.


Trong tầm mắt mơ hồ, Cổ Lan Cốt tựa hồ cũng mới tỉnh lại, ôn nhu nói: “Chào buổi sáng, Thủy Thủy.”


Thư Thủy Thủy ngáp một cái, ánh mắt mơ hồ: “Chào buổi sáng, Cốt Cốt.”


Trong sự hối thúc của Dư Tẫn, một người một chuột mới chậm rì rì rời khỏi ổ chăn, Thư Thủy Thủy béo đô đô từ trên giường nhỏ leo xuống, hơi nheo nheo mắt lại xếp chăn nhỏ, sau đó mới lạch bạch nhảy xuống, chạy tới hướng phòng tắm, chuẩn bị rửa mặt.


Bò lên bồn rửa mặt, Cổ Lan Cốt đã rót nước vào cái bình nhỏ mà Thư Thủy Thủy thường dùng, Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt sờ thử, độ ấm vừa vặn, không nóng cũng không lạnh, lỗ tai chuột nhỏ run run, hơi híp mắt lại rửa mặt.


Rửa mặt xong thì danh chánh ngôn thuận nhắm mắt lại chờ lông trên mặt khô, nhưng sau đó có cảm giác mềm mại truyền tới, Thư Thủy Thủy theo bản năng mở mắt ra thì phát hiện ở trước mặt có một cái khăn tay nhỏ đặc biệt nhỏ, rất thích hợp để mình sử dụng, ngoài ra còn có bàn chải đánh răng nhỏ, xem kích cỡ thì chính là đặc biệt chuẩn bị cho mình.


Cổ Lan Cốt dùng đầu ngón tay kéo hủ đựng và bàn chải ở bên trong: “Trước đó ra ngoài có tìm một chút, xem thử xem có thích hợp không.” Cổ Lan Cốt vốn đã muốn tìm mấy thứ này lâu lắm rồi, nhất là mỗi lần nhìn thấy chuột nhỏ rửa mặt xong phải nhắm mắt chờ đợi thật lâu mới hơ khô lông trên mặt.


Thư Thủy Thủy nhận lấy khăn và bàn chải, duỗi móng chọt chọt cái khăn, lực đạo có chút lớn, tựa hồ muốn chọt thủng nhưng xem ra chất lượng khá tốt, bị móng vuốt sắc bén của Thư Thủy Thủy chọt như vậy vẫn hoàn hảo không bị tổn hại chút nào.


“Kỳ thực tôi cảm thấy không cần khăn cũng không sao, có thể bổ sung nước cho mặt, lúc trang điểm không cần lo bong tróc…” Thư Thủy Thủy cố gắng tìm kiếm chỗ tốt để không cần lau mặt, âm mưu tranh thủ mấy phút hơ khô mặt này. Thư Thủy Thủy cảm thấy mình có thể dựa vào bản lĩnh của mình để làm khô mặt, vì sao phải dùng khăn mặt chứ, người khác còn không có lông xù để hơ kia kìa.


Cổ Lan Cốt: “…” Sao lại có cảm giác chuột nhỏ đang nghiêm trang nói dối thế nhỉ?


Thấy Cổ Lan Cốt tựa hồ không tin lắm, vì muốn gia tăng sức thuyết phục mà Thư Thủy Thủy từ một góc linh phủ của mình tìm ra một túi khăn tẩy trang thích hợp dùng làm khăn mặt: “Xem nè, tôi có một túi khăn lông luôn, nếu muốn thì đã sớm dùng rồi, cho nên tôi nói là thật đó.”


Bởi vậy có thể thấy, mấy lời Thư Thủy Thủy nói là học được từ đâu đó, có lẽ là lúc chuột mù internet tìm kiếm video múa điệu rong biển đã không cẩn thận click vào một video dạy trang điểm, sau đó liếc mắt liền vừa ý túi bông gòn tẩy trang này, khi đó Thư Thủy Thủy vẫn chỉ là một con chuột vừa mới ngủ đông thức dậy, cảm giác mình cần phải rửa mặt đàng hoàn để làm nghi thức tạm biệt kỳ ngủ đông, vì thế khi Thư Bảo mua bông tẩy trang để rửa mặt, Thư Thủy Thủy liền ngoan ngoãn dùng bông tẩy trang lau khô gò má của mình.



Nhưng bây giờ nha, suốt nhiều ngày nay vẫn luôn quy củ ngủ sớm, Thư Thủy Thủy liền đặc biệt quý trọng mỗi phút mỗi giây được ngủ, cố gắng tranh thủ phúc lợi cho mình.


Cổ Lan Cốt phát hiện Thư Thủy Thủy lôi ra một túi khăn nhỏ thuần bông thì khóe môi không thể khống chế hạ thấp, đưa tay muốn lấy lại cái khăn lông của mình.


Lỗ tai chuột nhỏ run lên, xoay thân thể bé nhỏ, gấp chiếc khăn lại: “Nhưng cái khăn này cũng đáng yêu quá nha, Thủy Thủy không lau mặt nhưng giữ nó được không?”


“Đương nhiên là được.” Cổ Lan Cốt lập tức trả lời.


Thư Thủy Thủy (^-^) cất khăn mặt vào linh phủ, đặt ở vị trí linh thạch cực phẩm.


Giải quyết xong vấn đề lau mặt, cơn buồn ngủ của Thư Thủy Thủy cũng bay sạch, chuột nhỏ bắt đầu hứng thú nghiên cứu đồ đánh răng mà mình mới nhận được, một cái ly đánh răng vàng nhạt, một cái bàn chải răng nhỏ màu xanh lá, còn có một tuýp kem đánh răng.


Cổ Lan Cốt ở bên cạnh giải thích: “Ly đánh răng không có màu xanh, chỉ có màu này thôi, nhưng kem đánh răng thì có màu xanh lá, là mùi rong biển.”


Thư Thủy Thủy nghiên cái đầu nhỏ, Cốt Cốt quả nhiên rất thích màu xanh lá, nhưng kem đánh răng không phải là mùi bạc hà à? Kem đánh răng mùi rong biển sẽ có mùi như thế nào nhỉ?


Có chút hiếu kỳ, Thư Thủy Thủy liền cầm ly đánh răng đi tới vòi nước, kết quả vì cái ly nhỏ quá nên bọt nước văng tung tóe làm Thư Thủy Thủy suýt chút nữa đã có một phen tắm vòi sen, cũng may ngay khoảnh khắc mấu chốt thì Cổ Lan Cốt đưa tay tới chặn số bọt nước kia đi. Thư Thủy Thủy chỉ vòi nước: “Phải tiết kiệm nước, Cốt Cốt rửa mặt trước đi, chờ chốc nữa khóa vòi nước, hứng hai giọt nhỏ xuống là đủ cho tôi dùng rồi.”


Cổ Lan Cốt: “…”


Cuối cùng, Thư Thủy Thủy cũng không dùng được nước nhỏ xuống, bởi vì Thư Thủy Thủy phát hiện thiết bị ở thế giới này khá tiết kiệm, một khi khóa vòi nước thì căn bản sẽ không xuất hiện tình trạng nhỏ nước. Vì thế cuối cùng, Thư Thủy Thủy dùng cái ly nhỏ của mình múc nước từ ly nước lớn của Cổ Lan Cốt, như vậy mới có thể nếm thử kem đánh răng mùi rong biển.


Thư Thủy Thủy nghiêm túc chà từng chiếc răng của mình, sau đó ọc ọc xúc miệng, cảm thấy hơi thở tràn đầy mùi rong biển tươi mát, cũng không tệ lắm, chuột nhỏ thật vui vẻ hất đầu một cái, run run lông tơ dính trên mặt, thuận tiện vẩy bọt nước dính bên trên.



Ánh mắt Cổ Lan Cốt xẹt qua chút bối rối vi diệu: “Đúng rồi, lúc lấy không phát hiện.”


Thư Thủy Thủy không hề nghi ngờ: “Cái này chứng tỏ chúng ta rất có duyên phận nha.” Nói xong liền lạch bạch dẫn đầu rời khỏi phòng tắm, vui vẻ chạy xuống lầu ăn sáng.


Trong bữa sáng, không biết vì sao mà Dư Tẫn cứ cảm thấy độ tồn tại của Cổ Lan Cốt hôm nay đặc biệt mạnh mẽ, làm cậu ta cứ phải liếc nhìn anh vài lần nhưng vẫn không phát hiện được có chỗ nào không đúng.


Chẳng lẽ vẫn còn tức giận chuyện mình nướng châu chấu của Thủy Thủy? Dư Tẫn bồn chồn không yên, nhịn không được cố gắng ăn nhanh hơn, sau khi ăn xong chuẩn bị chuồn đi nhưng vừa đứng dậy thì ánh mắt sắc bén của Cổ Lan Cốt đã lia qua.


Dư Tẫn theo bản năng ngồi yên bất động, ánh mắt đảo loạn, lơ đãng nhìn thấy dây chuyển thủy tinh trên cổ Cổ Lan Cốt, lập tức tìm chuyện để nói: “Lão đại, dây chuyền của anh không tệ nha, đặc biệt tôn lên khí chất của anh, anh lấy ở đâu ra vậy?”


Cổ Lan Cốt ngồi thẳng người: “Là Thủy Thủy tặng, tôi cũng cảm thấy nó rất tốt.”


Dư Tẫn nghe vậy lập tức chuyển chủ đề sang Thủy Thủy dễ nói chuyện hơn: “Thủy Thủy lấy đâu ra vậy? Còn không? Cũng tặng tôi một cái đi.”


Cổ Lan Cốt: “Cậu ăn xong chưa?”


Dư Tẫn lập tức phản xạ có điều kiện: “Ăn xong rồi.”


Cổ Lan Cốt thờ ơ nhìn qua: “Ăn xong rồi sao còn chưa đi?”


Dư Tẫn? ? ? Lẽ nào ánh mắt sắc như dao kia chỉ là ảo giác của mình thôi sao, Dư Tẫn đương nhiên không dám hoài nghi, rất sợ Thư Thủy Thủy ngồi trên bàn và Cổ Lan Cốt ngồi trên ghế nhớ tới chuyện châu chấu, lập tức chuồn đi.


Ra tới bên ngoài, Dư Tẫn có cảm giác có chỗ nào đó không đúng, sao mình lại có ảo giác bị dùng xong rồi ấy nhỉ, nhưng rõ ràng mình đâu có làm gì? Lúc này Dư Tẫn đương nhiên không nghĩ tới, lão đại vốn không có cảm xúc nhà mình hiện giờ đã biết vòng vo quanh co rồi.



Thư Thủy Thủy căn bản không kịp trả lời dừng lại một chốc rồi tiếp tục ôm cái bánh cây tía mà gặm. Không để rơi một chút vụn bánh nào, Thư Thủy Thủy thật vất vả gặm xong bánh cây tía, Cổ Lan Cốt lại đưa qua một cái nữa: “Thủy Thủy rất thích ăn bánh cây tía hả? Cho em luôn cái của tôi nè.”


Thư Thủy Thủy: “…” Lập tức điên cuồng lắc cái đầu nhỏ, ăn không ngon chút nào, không có giống khoai lang tím: “Cái này là quả của loại thực vật nào vậy? Tôi cảm thấy ăn không ngon gì cả.”


Cổ Lan Cốt tìm hiểu tư liệu liên quan tới cây tía ở trong đầu: “Cây tía, hay là cây hà bá (Nyssa sinensis Oliv) là một loại thực vật có hàm lượng tinh bột và chất sơ rất cao, có thể sinh trưởng trong hoàn cảnh khắc nghiệt, cây sống một năm hoặc nhiều năm đều có thể ăn, cây lớn nhất có đường kính đạt tới một mét, cao tới mười mét, cảm giác chắc bụng và năng lượng cung cấp không tệ, là loại cây chủ yếu có thể trồng trọt và thu hoạch chủ yếu ở Tinh cầu Thương Chiến.”


Thư Thủy Thủy: “…” Cho nên cái này kỳ thực là cây á? Người của thế giới này thế mà lại lại gặm cây, không biết bảo vệ hoàn cảnh gì cả: “Cốt Cốt, còn mấy ngày nữa chúng ta mới đi? Trong quá trình di chuyển tôi có thể mang theo vài chậu cây không?”


“Đương nhiên là được.” Trong quá trình di chuyển, Cổ Lan Cốt sẽ lái riêng một chiếc xe, mà bản thân anh thì chưa từng có thói quen mang theo thứ gì, không gian trong xe rất rộng rãi.


Thư Thủy Thủy hài lòng gật cái đầu nhỏ, sau đó lạch bạch quay trở lại lầu hai, lôi ra sổ ghi chú, lên kế hoạch những thứ mình muốn trồng, đồng thời phải nhanh chóng tiến hành tinh lọc đá năng lượng, chờ đến nơi thì có thể trực tiếp…


Đá năng lượng! Thư Thủy nhảy bật dậy, đến lúc này mới nhớ ra mình không có một viên đá năng lượng nào, mình rất là nghèo.


Chuột rất là nghèo quay vòng vòng tại chỗ vài vòng, sau đó mới ôm tâm sự nặng nề đi ra ngoài, dự định tìm Cổ Lan Cốt nhưng Cổ Lan Cốt tựa hồ có việc nên đã đi ra ngoài, nhưng gặp được Dư Tẫn: “Thủy Thủy, sao trông có vẻ không được vui vậy?”


Thư Thủy Thủy cụp đôi tai nhỏ: “Tôi nghèo quá, sao tôi lại nghèo như vậy chứ, sắp không nuôi được gia đình rồi.”


Dư Tẫn lảo đảo, nếu Thư Thủy Thủy nghèo thì trong căn cứ này còn ai giàu nữa chứ? Với lại nuôi gia đình là sao: “Thủy Thủy có một ổ nhóc con cần nuôi à?”


Thủy Thủy nhìn thoáng qua Dư Tẫn: “Chỉ có mỗi nhóc Cốt Cốt phải nuôi thôi, tay của cậu khó coi, Thủy Thủy không muốn nuôi.”


Dư Tẫn: ? ? ?


[end 40]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 40
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...