Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 3
56@-
[3] Chuột phi – Gió Bão
***
Tìm một tòa cao ốc không cao lắm, Thư Thủy Thủy từ một khung cửa sổ vỡ chui vào, sau khi vào trong thì phát hiện không gian bên trong rất rộng rãi, có để rất nhiều kệ sách, có một phần đã sụp đổ, rất nhiều sách vở rơi tán loạn dưới sàn, mặt sàn trắng tinh phủ nhiều bụi bẩn nhưng không hề có chút dấu chân, nhưng dưới lớp bụi thì có vết máu màu đen, cho dù đã khô lại lâu ngày nhưng vẫn rất bắt mắt.
Thư Thủy Thủy lập tức cảnh giác, lỗ tai bé xíu vểnh lên cẩn thận nghe ngóng một chốc, xác định chắc chắn xung quanh không có tiếng vang nào thì bắt đầu dạo một vòng tầng lầu, phát hiện nơi này kỳ thực là lầu ba, lầu một và lầu hai mặc dù có thể đi xuống nhưng bên ngoài bị cát vàng lùi lấp, không có ánh mặt trời, có chút tối tăm.
Chắc chắn chỉ có mỗi một con chuột là mình, Thư Thủy Thủy chuẩn bị tìm một tầng lầu không bị hư hại, thư viện tổng cộng có tám tầng, leo cầu thang đối với tiểu chuột sóc thực không dễ dàng, nó phải cố gắng nhảy lên mới với được bậc tang, sau đó đạp cái chân nhỏ trèo lên, còn phải xoay người lại kéo cái ổ nhỏ của mình theo.
Giày vò một phen, không đợi Thư Thủy Thủy leo tới tầng cao nhất thì gió bão bên ngoài đã tới gần, nháy mắt thế giới bên ngoài biến thành màu da cam, cát mịn lơ lửng giữa không trung, đó là điềm báo cơn bão đã sắp ập tới.
Thư Thủy Thủy đột nhiên cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, nó giơ ổ nhỏ của mình lạch bạch lạch bạch nhanh chóng chạy tới bên cửa sổ, sau đó liền nhìn thấy cơn bão đang càn quét tới.
Bão, quả thực là bão, thế nhưng trong vòi rồng bão cát cao vút có màu vàng đen kia lại lóe lên tia sét màu tím! Năng lượng khủng khiếp va chạm bên trong cơn bão, dòng điện cường độ cao hoàn toàn có thể nháy mắt đánh gục tất cả sinh vật!
Thư Thủy Thủy sợ tới xù lông nhảy bật lên, sau đó nhanh chóng tìm một phòng sách có cửa sổ, chạy vào trong, đóng kín cửa, bắt đầu móc đồ ra từ miệng mình.
Thư Bảo có nói có vài loài yêu linh sinh ra đã có linh phủ trữ vật, tương đương với không gian trữ vật, hơn nữa tư chất khác biệt, thậm chí còn có linh phủ hiếm có thể trồng trọt có thể chứa vật sống, thế nhưng linh phủ của Thư Thủy Thủy chỉ là một thứ cặn bã, không thể chứa vật sống, không gian cũng không lớn, chỉ tầm hai mươi mét, hơn nữa muốn nhanh chóng lấy ra thì phải thông qua miệng, tương tự với nang cơ má của loài sóc, linh phủ trữ vật của Thư Thủy Thủy nằm trên mặt, mỗi bên má một cái, khoảng mười mét vuông.
Từng viên linh thạch bị lấy ra, dựa theo vị trí cần thiết bày xong, Thư Thủy Thủy lấy ra bút mực đỏ, hai móng vuốt ôm lấy, hít sâu một hơi, cái bụng nhỏ phình lên tròn xoe, lúc này mới cảm giác trái tim đập thình thịch thình thịch bình ổn lại rất nhiều, ôm bút mực đỏ vừa xê dịch trên mặt đất vừa dùng linh lực vẽ trận pháp, hai chân sau lạch bạch lạch bạch đạp trên mặt đất, tựa hồ rất trầm ổn.
Rất nhanh trận pháp lóe ra ánh sáng, trận pháp thủ hộ hoàn thành, Thư Thủy Thủy vội vàng đặt từng viên linh thạch vào trong trận pháp, rốt cuộc khi đặt xong viên cuối cùng thì một lớp màn chắn hình cầu cũng sáng lên, mặc dù còn không lớn bằng một viên gạch men dưới chân nhưng đủ cho Thư Thủy Thủy dung thân.
! ! ! Ổ nhỏ!
Thư Thủy Thủy xoay người vươn vuốt muốn với lấy cái ổ nhỏ đặt bên ngoài trận pháp, móng vuốt vừa chạm vào lớp màn chắn thì tiếng sấm như núi lở đất mòn đã ập tới. Cho dù không có cửa sổ, Thư Thủy Thủy cũng có thể tưởng tượng cảnh tượng như ngày tận thế kia, nó sợ tới mức rụt móng vuốt, ôm móng co lại thành một viên cầu.
Trong phòng sách có một lớp màn che chắn hình cầu nháy mắt bị một tầng điện quang đỏ tím bao phủ, điện quang du đãng giữa các vật thể, trong dòng điện cường độ cao như vậy căn bản không tồn tại vật cách điện, có thể tưởng tượng nếu như Thư Thủy Thủy không ở trong trận pháp thì lúc này đã biến thành một con chuột cháy khét rồi.
Tia sét đỏ tím dập phía trên lớp màn chắn, lớp màn trong suốt cũng biến thành màu đỏ tím, Thư Thủy Thủy ôm móng vuốt không nhúc nhích, thực sợ giây tiếp theo trận pháp bảo hộ sẽ bị xuyên thủng. Sấm sét cuồn cuộn gió bão hệt như quỷ khóc sói tru, hết thảy cứ như tận thế ập tới.
Thư Thủy Thủy khẩn trương cắn móng vuốt, trái tim bé nhỏ nảy lên kịch liệt, Thư Thủy Thủy biết mình cần phải tỉnh táo.
Chỉ chốc lát sau, viên nắm trong trận pháp xoay tại chỗ hai vòng, sau đó ngửa mặt nằm bẹp xuống sàn nhà, cái đuôi to đắp lên người, bắt đầu chuẩn bị ngủ. Nếu trận pháp chịu đựng được thì không cần lãng phí thời gian chờ đợi, nếu như trận pháp không chịu được, Thư Thủy Thủy hi vọng chính mình có thể hạnh phúc chết đi trong khi ngủ, vì thế… không quản thế nào, ngủ trước đã.
Thấy tiếng ồn quá lớn, Thư Thủy Thủy từ trong miệng móc ra một cặp nút nhét tai, nghiêm túc nhét vào tai mình, đáng tiếc là cái ổ nhỏ bên ngoài trận pháp tạm thời không lấy về được, chỉ có thể nằm trên sàn. Thư Thủy Thủy từ trong miệng móc ra một chiếc khăn tay bằng vải bông đắp lên người, vỗ vỗ ‘cái chăn nhỏ’, chỉnh lại góc chăn.
Sau đó cân nhắc tới việc rất có thể mình sẽ không tỉnh dậy nữa, thư Thủy Thủy còn lôi ra một nhánh hoa khô nho nhỏ, hai móng trước cầm lấy đặt trước ngực, hai chân sau thẳng tắp, duy trì tư thế trang nghiêm thiếp đi.
Thế giới bên ngoài vẫn thực u ám, từng chiếc vòi rồng cuồn cuộn màu tím điện quang lúc sáng lúc tối kịch liệt làm tâm người ta cũng chấn động, tiếng sấm như muốn đánh nát trời đất, cát vàng che khuất bầu trời, điện long tàn phá, hết thảy cứ như ngày tận thế.
Cả thành phố đều run rẩy, kêu khóc, sợ hãi, r*n r*, chỉ có chiếc lá chắn nho nhỏ trong một gian phòng đọc sách ở tầng ba thư viện, một cục nắm nằm ngay đơ nghiêm túc ngủ say, thoạt nhìn cực kỳ không hài hòa nhưng lại làm thế giới đầy rẫy tuyệt vọng này có chút xíu an tâm.
Lúc Thư Thủy Thủy tỉnh lại, hết thảy đã quay về bình ổn, tháo nút nhét tai, xung quanh là một mảnh tĩnh mịch, tựa hồ trận bão trước đó chỉ là ảo giác, thế nhưng nhìn trận pháp bảo hộ bị tiêu hao hơn phân nửa năng lượng trên mặt đất, Thư Thủy Thủy biết đó không phải là ảo giác.
May mắn chính là, dòng điện trong cơn bão đó chỉ có tác dụng với sinh mệnh thể, không làm hư hại cái ổ nhỏ của Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy ôm cái ổ nhỏ cọ cọ một cái, sau đó kéo vào trong trận pháp. Bởi vì không thể xác định bão cát còn có thể xuất hiện hay không, trận pháp này tạm thời không cần hủy bỏ. Hiện giờ Thư Thủy Thủy càng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hơn.
Chữa trị trận pháp một chút, Thư Thủy Thủy rời khỏi phòng đọc sách, lạch bạch lạch bạch chạy tới bên cửa sổ, nằm trên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bầu trời bên ngoài tựa như phủ một làn sương màu xám tro, trận bão cát kia tựa hồ đã mang đi tất cả cơn gió, hiện giờ thế giới an tĩnh như một bức tranh, không hề có chút sinh khí.
Đây rốt cuộc là thế giới gì vậy? Thư Thủy Thủy đã từng cùng Thư Bảo du lịch tới sa mạc, thế nhưng nơi đó vẫn có sinh mệnh tồn tại.
***
Cùng lúc đó, khu C1B3 cách đó mười km, trong một phòng họp.
Hai bên chiếc bàn dài được sơn màu nâu đậm là hai đội ngũ, khí chất diện mạo mỗi người đều không giống nhau, một đội có phong cách thô lỗ, cả đội đều là đàn ông cục mịch thô lỗ, một đội có phong cách tinh tế, thoạt nhìn ưu nhã hào phóng. Điểm giống nhau duy nhất của hai đội đại khái là hơi thở nguy hiểm, nói thẳng ra là người ngồi ở đây đều không dễ chọc.
“Bão điện từ đã xâm nhập tới khu C2, thành phố Long Khải đã bị bao trùm toàn bộ suốt hai giờ, hơn nữa còn có khuynh hướng lan tràn, chuyện lan ra khắp khu C1 chỉ là chuyện sớm muộn, hôm nay mời các vị tới chính là muốn thương lượng xem tiếp theo nên làm gì?” Một người đàn ông có dáng người khá cao cùng mái tóc dài ưu nhã nói.
“Còn cần nghĩ sao? Đương nhiên là cướp địa bàn khu B rồi.” Một người đàn ông cao lớn râu ria xồm xoàm nện một đấm xuống bàn, chiếc bàn gỗ nhất thời run rẩy. Hiển nhiên là một vị đã quen dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Hai người mở miệng đều là lãnh đạo của hai thế lực, ngồi bên cạnh bọn họ là nhóm đàn em cùng thân tín.
Người đàn ông tóc dài phì cười: “Nếu khu B dễ cướp như vậy thì chúng ta còn cần sống tạm ở khu C sao? Cho dù liên kết thế lực hai phe chúng ta lại chỉ sợ cũng không cướp được khu B3C3.”
Một người đàn ông dáng vẻ tuấn tú ngồi bên cạnh người đàn ông tóc dài mở miệng nhắc nhở: “Mọi người đã quên khu C1 vẫn còn một phe không tới à?”
Quanh chiếc bàn dài rơi vào yên lặng, mọi người có biểu cảm khác nhau, cuối cùng vẫn là người đàn ông cao lớn râu ria nhịn không được văng tục: “Má nó, tôi không tin cái tên thần kinh Cổ Lan Cốt kia không muốn chuyển đi.”
Người đàn ông tướng mạo tuấn tú cười nhạo: “Vậy ông đi khuyên anh ta ra tay đi?”
Người đàn ông râu ria thoạt nhìn không sợ trời không sợ đất kia nháy mắt kinh hoảng, không lên tiếng biểu thị kháng cự, thế nhưng có lẽ cảm thấy như vậy khá mất mặt nên muốn bổ xung một chút: “Không phải ông đây sợ hắn, mấu chốt là hắn không phải là người! Đánh cũng đánh không lại, bảo ông đây vác cái thây sắt thép của hắn à? Filo, không phải ông có ý tưởng không đứng đắn gì chứ?”
Filo, cũng chính là người đàn ông đầu tiên nói chuyện: “Lời không thể nói vậy, Cổ Lan Cốt tuy nói là bán người máy nhưng vẫn có một nửa là người, chỉ cần là sinh mệnh thể thì không thể nào chống chịu lại bão điện từ. Cổ Lan Cốt khẳng định cũng phải chuyển đi, vấn đề là làm sao để hắn dẫn theo chúng ta.”
Người đàn ông râu ria kia có lẽ đã bị bẫy nhiều lần nên không đồng ý với lời Filo: “Đó là một tên điên, lỡ như hắn mất hứng thì chúng ta cũng gặp tai ương, tôi chẳng thà tự mình liều mạng tìm đường thoát.”
Filo dựa vào lưng ghế: “Như vậy là đàm phán thất bại?”
Người đàn ông râu ria khinh thường: “Thất bại thì thất bại, tưởng ông đây muốn lui tới với mấy người chắc.” Vừa nói hắn vừa đứng dậy, động tác thô lỗ làm ngã chiếc ghế ra sau, đàn em của hắn cũng đứng dậy, rời khỏi phòng họp.
Filo nhíu mày lộ ra chút phiền não, người đàn ông tuấn tú khuyên nhủ: “Chúng ta sẽ tìm ra biện pháp, bão điện từ ít nhất cũng bốn năm tháng nữa mới xâm nhập tới nơi này.”
Filo gật đầu: “Không ngờ Hồ Tư Thần đã bắt đầu thông minh lên rồi.”
Người đàn ông tuấn tú trầm mặc một chút, muốn nói còn không phải vì sợ anh hố à? Hơn nữa với tính cách của Hồ Tư Thần thì xác xuất vì lợi ích toàn cục mà tạm thời nhân nhượng tìm tới Cổ Lan Cốt cũng không lớn.
Nghĩ tới Cổ Lan Cốt, người đàn ông tuấn tú cũng không khỏi nhíu mày, người này tới Tinh cầu Thương Chiến cũng gần một năm, rõ ràng có thực lực đủ mạnh để đi tới nơi có hoàn cảnh sống tốt hơn, thế nhưng vì điểm rơi xuống là khu C1 liền ở luôn nơi này.
Người ta thường nói người đáng hận nhất định có chỗ đáng thương, Cổ Lan Cốt đại khái chính là sự tồn tại phức tạp như vậy, từng là người mạnh mẽ nổi tiếng khắp Tinh hệ Thương Hải, ngay cả cái chết cũng chấn động cả tinh tế.
Vinh quang của gia tộc Cổ Lan vì hắn mà có, cuối cùng lại bị gia tộc vứt bỏ, lời giải thích là chung quy chỉ là sản phẩm bán cơ giới, không phải con người chân chính.
Đoàn người Hồ Tư Thần rời đi cũng đang nghĩ về Cổ Lan Cốt, không có cách nào, có vài người trời sinh chính là như vậy, chỉ cần hắn xuất hiện thì sẽ hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người.
Nhóm người đi theo phía sau Hồ Tư Thần cũng nghị luận ầm ĩ, một người vừa rơi xuống tinh cầu Thương Chiến không lâu bật cười có chút thô bỉ: “Nghe nói năm đó khi được cứu từ chiến trường về, Cổ Lan Cốt chỉ còn mỗi bộ óc sống sót, vì thế trừ bỏ khối óc, toàn bộ thân thể hắn được tái tạo bằng công nghệ kỹ thuật cao, vì thích ứng với chiến trường, xương cốt chính là chất liệu kim loại cứng rắn nhất, mấy ông nói coi nơi đó của hắn còn có công năng của đàn ông nữa không? Ha ha ha!”
Nghe tên đàn ông thô bỉ này nói vậy, những kẻ khác cũng phát ra tiếng cười vang, Hồ Tư Thần vỗ một phát vào đầu người nọ: “Đàng hoàn một chút, đừng gây chuyện.”
“Lão đại, sợ cái gì chứ, cho dù hắn lợi hại thế nào thì bây giờ cũng không nghe thấy mà. Nói tới thì cũng có căn cứ mà, nghe nói vì muốn nâng cao sức chiến đấu của Cổ Lan Cốt lên mức cao nhất, gia tộc Cổ Lan đã xóa đi tình cảm, xúc giác, vị giác, khứu giác cùng cảm giác đau, chính vì muốn tránh đi các nguy cơ quấy nhiễu, đáng tiếc Gia tộc Cổ Lan không ngờ cuối cùng Cổ Lan Cốt lại mất khống chế.” Người đàn ông thô bỉ cảm khái nói.
.o.
[Tác giả] Người đàn ông mất ngũ giác Cổ Lan Cốt: “Nghe nói ở địa cầu, đàn ông mất tam giác không dễ tìm đối tượng?”
Bé chuột tay cầm hoa nằm ngay đơ: “ZZZ~~~~”
[end 3]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
[3] Chuột phi – Gió Bão
***
Tìm một tòa cao ốc không cao lắm, Thư Thủy Thủy từ một khung cửa sổ vỡ chui vào, sau khi vào trong thì phát hiện không gian bên trong rất rộng rãi, có để rất nhiều kệ sách, có một phần đã sụp đổ, rất nhiều sách vở rơi tán loạn dưới sàn, mặt sàn trắng tinh phủ nhiều bụi bẩn nhưng không hề có chút dấu chân, nhưng dưới lớp bụi thì có vết máu màu đen, cho dù đã khô lại lâu ngày nhưng vẫn rất bắt mắt.
Thư Thủy Thủy lập tức cảnh giác, lỗ tai bé xíu vểnh lên cẩn thận nghe ngóng một chốc, xác định chắc chắn xung quanh không có tiếng vang nào thì bắt đầu dạo một vòng tầng lầu, phát hiện nơi này kỳ thực là lầu ba, lầu một và lầu hai mặc dù có thể đi xuống nhưng bên ngoài bị cát vàng lùi lấp, không có ánh mặt trời, có chút tối tăm.
Chắc chắn chỉ có mỗi một con chuột là mình, Thư Thủy Thủy chuẩn bị tìm một tầng lầu không bị hư hại, thư viện tổng cộng có tám tầng, leo cầu thang đối với tiểu chuột sóc thực không dễ dàng, nó phải cố gắng nhảy lên mới với được bậc tang, sau đó đạp cái chân nhỏ trèo lên, còn phải xoay người lại kéo cái ổ nhỏ của mình theo.
Giày vò một phen, không đợi Thư Thủy Thủy leo tới tầng cao nhất thì gió bão bên ngoài đã tới gần, nháy mắt thế giới bên ngoài biến thành màu da cam, cát mịn lơ lửng giữa không trung, đó là điềm báo cơn bão đã sắp ập tới.
Thư Thủy Thủy đột nhiên cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, nó giơ ổ nhỏ của mình lạch bạch lạch bạch nhanh chóng chạy tới bên cửa sổ, sau đó liền nhìn thấy cơn bão đang càn quét tới.
Bão, quả thực là bão, thế nhưng trong vòi rồng bão cát cao vút có màu vàng đen kia lại lóe lên tia sét màu tím! Năng lượng khủng khiếp va chạm bên trong cơn bão, dòng điện cường độ cao hoàn toàn có thể nháy mắt đánh gục tất cả sinh vật!
Thư Thủy Thủy sợ tới xù lông nhảy bật lên, sau đó nhanh chóng tìm một phòng sách có cửa sổ, chạy vào trong, đóng kín cửa, bắt đầu móc đồ ra từ miệng mình.
Thư Bảo có nói có vài loài yêu linh sinh ra đã có linh phủ trữ vật, tương đương với không gian trữ vật, hơn nữa tư chất khác biệt, thậm chí còn có linh phủ hiếm có thể trồng trọt có thể chứa vật sống, thế nhưng linh phủ của Thư Thủy Thủy chỉ là một thứ cặn bã, không thể chứa vật sống, không gian cũng không lớn, chỉ tầm hai mươi mét, hơn nữa muốn nhanh chóng lấy ra thì phải thông qua miệng, tương tự với nang cơ má của loài sóc, linh phủ trữ vật của Thư Thủy Thủy nằm trên mặt, mỗi bên má một cái, khoảng mười mét vuông.
Từng viên linh thạch bị lấy ra, dựa theo vị trí cần thiết bày xong, Thư Thủy Thủy lấy ra bút mực đỏ, hai móng vuốt ôm lấy, hít sâu một hơi, cái bụng nhỏ phình lên tròn xoe, lúc này mới cảm giác trái tim đập thình thịch thình thịch bình ổn lại rất nhiều, ôm bút mực đỏ vừa xê dịch trên mặt đất vừa dùng linh lực vẽ trận pháp, hai chân sau lạch bạch lạch bạch đạp trên mặt đất, tựa hồ rất trầm ổn.
Rất nhanh trận pháp lóe ra ánh sáng, trận pháp thủ hộ hoàn thành, Thư Thủy Thủy vội vàng đặt từng viên linh thạch vào trong trận pháp, rốt cuộc khi đặt xong viên cuối cùng thì một lớp màn chắn hình cầu cũng sáng lên, mặc dù còn không lớn bằng một viên gạch men dưới chân nhưng đủ cho Thư Thủy Thủy dung thân.
! ! ! Ổ nhỏ!
Thư Thủy Thủy xoay người vươn vuốt muốn với lấy cái ổ nhỏ đặt bên ngoài trận pháp, móng vuốt vừa chạm vào lớp màn chắn thì tiếng sấm như núi lở đất mòn đã ập tới. Cho dù không có cửa sổ, Thư Thủy Thủy cũng có thể tưởng tượng cảnh tượng như ngày tận thế kia, nó sợ tới mức rụt móng vuốt, ôm móng co lại thành một viên cầu.
Trong phòng sách có một lớp màn che chắn hình cầu nháy mắt bị một tầng điện quang đỏ tím bao phủ, điện quang du đãng giữa các vật thể, trong dòng điện cường độ cao như vậy căn bản không tồn tại vật cách điện, có thể tưởng tượng nếu như Thư Thủy Thủy không ở trong trận pháp thì lúc này đã biến thành một con chuột cháy khét rồi.
Tia sét đỏ tím dập phía trên lớp màn chắn, lớp màn trong suốt cũng biến thành màu đỏ tím, Thư Thủy Thủy ôm móng vuốt không nhúc nhích, thực sợ giây tiếp theo trận pháp bảo hộ sẽ bị xuyên thủng. Sấm sét cuồn cuộn gió bão hệt như quỷ khóc sói tru, hết thảy cứ như tận thế ập tới.
Thư Thủy Thủy khẩn trương cắn móng vuốt, trái tim bé nhỏ nảy lên kịch liệt, Thư Thủy Thủy biết mình cần phải tỉnh táo.
Chỉ chốc lát sau, viên nắm trong trận pháp xoay tại chỗ hai vòng, sau đó ngửa mặt nằm bẹp xuống sàn nhà, cái đuôi to đắp lên người, bắt đầu chuẩn bị ngủ. Nếu trận pháp chịu đựng được thì không cần lãng phí thời gian chờ đợi, nếu như trận pháp không chịu được, Thư Thủy Thủy hi vọng chính mình có thể hạnh phúc chết đi trong khi ngủ, vì thế… không quản thế nào, ngủ trước đã.
Thấy tiếng ồn quá lớn, Thư Thủy Thủy từ trong miệng móc ra một cặp nút nhét tai, nghiêm túc nhét vào tai mình, đáng tiếc là cái ổ nhỏ bên ngoài trận pháp tạm thời không lấy về được, chỉ có thể nằm trên sàn. Thư Thủy Thủy từ trong miệng móc ra một chiếc khăn tay bằng vải bông đắp lên người, vỗ vỗ ‘cái chăn nhỏ’, chỉnh lại góc chăn.
Sau đó cân nhắc tới việc rất có thể mình sẽ không tỉnh dậy nữa, thư Thủy Thủy còn lôi ra một nhánh hoa khô nho nhỏ, hai móng trước cầm lấy đặt trước ngực, hai chân sau thẳng tắp, duy trì tư thế trang nghiêm thiếp đi.
Thế giới bên ngoài vẫn thực u ám, từng chiếc vòi rồng cuồn cuộn màu tím điện quang lúc sáng lúc tối kịch liệt làm tâm người ta cũng chấn động, tiếng sấm như muốn đánh nát trời đất, cát vàng che khuất bầu trời, điện long tàn phá, hết thảy cứ như ngày tận thế.
Cả thành phố đều run rẩy, kêu khóc, sợ hãi, r*n r*, chỉ có chiếc lá chắn nho nhỏ trong một gian phòng đọc sách ở tầng ba thư viện, một cục nắm nằm ngay đơ nghiêm túc ngủ say, thoạt nhìn cực kỳ không hài hòa nhưng lại làm thế giới đầy rẫy tuyệt vọng này có chút xíu an tâm.
Lúc Thư Thủy Thủy tỉnh lại, hết thảy đã quay về bình ổn, tháo nút nhét tai, xung quanh là một mảnh tĩnh mịch, tựa hồ trận bão trước đó chỉ là ảo giác, thế nhưng nhìn trận pháp bảo hộ bị tiêu hao hơn phân nửa năng lượng trên mặt đất, Thư Thủy Thủy biết đó không phải là ảo giác.
May mắn chính là, dòng điện trong cơn bão đó chỉ có tác dụng với sinh mệnh thể, không làm hư hại cái ổ nhỏ của Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy ôm cái ổ nhỏ cọ cọ một cái, sau đó kéo vào trong trận pháp. Bởi vì không thể xác định bão cát còn có thể xuất hiện hay không, trận pháp này tạm thời không cần hủy bỏ. Hiện giờ Thư Thủy Thủy càng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hơn.
Chữa trị trận pháp một chút, Thư Thủy Thủy rời khỏi phòng đọc sách, lạch bạch lạch bạch chạy tới bên cửa sổ, nằm trên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bầu trời bên ngoài tựa như phủ một làn sương màu xám tro, trận bão cát kia tựa hồ đã mang đi tất cả cơn gió, hiện giờ thế giới an tĩnh như một bức tranh, không hề có chút sinh khí.
Đây rốt cuộc là thế giới gì vậy? Thư Thủy Thủy đã từng cùng Thư Bảo du lịch tới sa mạc, thế nhưng nơi đó vẫn có sinh mệnh tồn tại.
***
Cùng lúc đó, khu C1B3 cách đó mười km, trong một phòng họp.
Hai bên chiếc bàn dài được sơn màu nâu đậm là hai đội ngũ, khí chất diện mạo mỗi người đều không giống nhau, một đội có phong cách thô lỗ, cả đội đều là đàn ông cục mịch thô lỗ, một đội có phong cách tinh tế, thoạt nhìn ưu nhã hào phóng. Điểm giống nhau duy nhất của hai đội đại khái là hơi thở nguy hiểm, nói thẳng ra là người ngồi ở đây đều không dễ chọc.
“Bão điện từ đã xâm nhập tới khu C2, thành phố Long Khải đã bị bao trùm toàn bộ suốt hai giờ, hơn nữa còn có khuynh hướng lan tràn, chuyện lan ra khắp khu C1 chỉ là chuyện sớm muộn, hôm nay mời các vị tới chính là muốn thương lượng xem tiếp theo nên làm gì?” Một người đàn ông có dáng người khá cao cùng mái tóc dài ưu nhã nói.
“Còn cần nghĩ sao? Đương nhiên là cướp địa bàn khu B rồi.” Một người đàn ông cao lớn râu ria xồm xoàm nện một đấm xuống bàn, chiếc bàn gỗ nhất thời run rẩy. Hiển nhiên là một vị đã quen dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Hai người mở miệng đều là lãnh đạo của hai thế lực, ngồi bên cạnh bọn họ là nhóm đàn em cùng thân tín.
Người đàn ông tóc dài phì cười: “Nếu khu B dễ cướp như vậy thì chúng ta còn cần sống tạm ở khu C sao? Cho dù liên kết thế lực hai phe chúng ta lại chỉ sợ cũng không cướp được khu B3C3.”
Một người đàn ông dáng vẻ tuấn tú ngồi bên cạnh người đàn ông tóc dài mở miệng nhắc nhở: “Mọi người đã quên khu C1 vẫn còn một phe không tới à?”
Quanh chiếc bàn dài rơi vào yên lặng, mọi người có biểu cảm khác nhau, cuối cùng vẫn là người đàn ông cao lớn râu ria nhịn không được văng tục: “Má nó, tôi không tin cái tên thần kinh Cổ Lan Cốt kia không muốn chuyển đi.”
Người đàn ông tướng mạo tuấn tú cười nhạo: “Vậy ông đi khuyên anh ta ra tay đi?”
Người đàn ông râu ria thoạt nhìn không sợ trời không sợ đất kia nháy mắt kinh hoảng, không lên tiếng biểu thị kháng cự, thế nhưng có lẽ cảm thấy như vậy khá mất mặt nên muốn bổ xung một chút: “Không phải ông đây sợ hắn, mấu chốt là hắn không phải là người! Đánh cũng đánh không lại, bảo ông đây vác cái thây sắt thép của hắn à? Filo, không phải ông có ý tưởng không đứng đắn gì chứ?”
Filo, cũng chính là người đàn ông đầu tiên nói chuyện: “Lời không thể nói vậy, Cổ Lan Cốt tuy nói là bán người máy nhưng vẫn có một nửa là người, chỉ cần là sinh mệnh thể thì không thể nào chống chịu lại bão điện từ. Cổ Lan Cốt khẳng định cũng phải chuyển đi, vấn đề là làm sao để hắn dẫn theo chúng ta.”
Người đàn ông râu ria kia có lẽ đã bị bẫy nhiều lần nên không đồng ý với lời Filo: “Đó là một tên điên, lỡ như hắn mất hứng thì chúng ta cũng gặp tai ương, tôi chẳng thà tự mình liều mạng tìm đường thoát.”
Filo dựa vào lưng ghế: “Như vậy là đàm phán thất bại?”
Người đàn ông râu ria khinh thường: “Thất bại thì thất bại, tưởng ông đây muốn lui tới với mấy người chắc.” Vừa nói hắn vừa đứng dậy, động tác thô lỗ làm ngã chiếc ghế ra sau, đàn em của hắn cũng đứng dậy, rời khỏi phòng họp.
Filo nhíu mày lộ ra chút phiền não, người đàn ông tuấn tú khuyên nhủ: “Chúng ta sẽ tìm ra biện pháp, bão điện từ ít nhất cũng bốn năm tháng nữa mới xâm nhập tới nơi này.”
Filo gật đầu: “Không ngờ Hồ Tư Thần đã bắt đầu thông minh lên rồi.”
Người đàn ông tuấn tú trầm mặc một chút, muốn nói còn không phải vì sợ anh hố à? Hơn nữa với tính cách của Hồ Tư Thần thì xác xuất vì lợi ích toàn cục mà tạm thời nhân nhượng tìm tới Cổ Lan Cốt cũng không lớn.
Nghĩ tới Cổ Lan Cốt, người đàn ông tuấn tú cũng không khỏi nhíu mày, người này tới Tinh cầu Thương Chiến cũng gần một năm, rõ ràng có thực lực đủ mạnh để đi tới nơi có hoàn cảnh sống tốt hơn, thế nhưng vì điểm rơi xuống là khu C1 liền ở luôn nơi này.
Người ta thường nói người đáng hận nhất định có chỗ đáng thương, Cổ Lan Cốt đại khái chính là sự tồn tại phức tạp như vậy, từng là người mạnh mẽ nổi tiếng khắp Tinh hệ Thương Hải, ngay cả cái chết cũng chấn động cả tinh tế.
Vinh quang của gia tộc Cổ Lan vì hắn mà có, cuối cùng lại bị gia tộc vứt bỏ, lời giải thích là chung quy chỉ là sản phẩm bán cơ giới, không phải con người chân chính.
Đoàn người Hồ Tư Thần rời đi cũng đang nghĩ về Cổ Lan Cốt, không có cách nào, có vài người trời sinh chính là như vậy, chỉ cần hắn xuất hiện thì sẽ hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người.
Nhóm người đi theo phía sau Hồ Tư Thần cũng nghị luận ầm ĩ, một người vừa rơi xuống tinh cầu Thương Chiến không lâu bật cười có chút thô bỉ: “Nghe nói năm đó khi được cứu từ chiến trường về, Cổ Lan Cốt chỉ còn mỗi bộ óc sống sót, vì thế trừ bỏ khối óc, toàn bộ thân thể hắn được tái tạo bằng công nghệ kỹ thuật cao, vì thích ứng với chiến trường, xương cốt chính là chất liệu kim loại cứng rắn nhất, mấy ông nói coi nơi đó của hắn còn có công năng của đàn ông nữa không? Ha ha ha!”
Nghe tên đàn ông thô bỉ này nói vậy, những kẻ khác cũng phát ra tiếng cười vang, Hồ Tư Thần vỗ một phát vào đầu người nọ: “Đàng hoàn một chút, đừng gây chuyện.”
“Lão đại, sợ cái gì chứ, cho dù hắn lợi hại thế nào thì bây giờ cũng không nghe thấy mà. Nói tới thì cũng có căn cứ mà, nghe nói vì muốn nâng cao sức chiến đấu của Cổ Lan Cốt lên mức cao nhất, gia tộc Cổ Lan đã xóa đi tình cảm, xúc giác, vị giác, khứu giác cùng cảm giác đau, chính vì muốn tránh đi các nguy cơ quấy nhiễu, đáng tiếc Gia tộc Cổ Lan không ngờ cuối cùng Cổ Lan Cốt lại mất khống chế.” Người đàn ông thô bỉ cảm khái nói.
.o.
[Tác giả] Người đàn ông mất ngũ giác Cổ Lan Cốt: “Nghe nói ở địa cầu, đàn ông mất tam giác không dễ tìm đối tượng?”
Bé chuột tay cầm hoa nằm ngay đơ: “ZZZ~~~~”
[end 3]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 3
10.0/10 từ 39 lượt.