Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 151
60@-
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 151: Hôn Hôn Ôm Ôm
Một trận mưa xối xả lấy dãy núi Thương Vực làm trung tâm, giống như cam tuyền cứu mạng từ trên trời giáng xuống. Trận mưa này không chỉ tưới mát vùng đất khô cằn mà còn cứu mạng vô số người đến nương tựa như Hà Hứa Sầu. Nó cho họ sức mạnh để đứng lên một lần nữa, một khi ánh sáng hy vọng được thắp lên trong mắt, họ sẽ có được lòng dũng cảm và sức mạnh phi thường.
Vì thế sau trận mưa lớn này, dãy núi Thương Vực đã đón số lượng người đến xin gia nhập cao đỉnh điểm. Và đây chỉ là sự khởi đầu, một khi tin tức về trận mưa lớn trong mùa khô lan rộng, sẽ ngày càng nhiều người đến dãy núi Thương Vực.
Bởi vì không thể phủ nhận, trận mưa này là một kỳ tích. Trên tinh cầu Thương Chiến, nơi hoàn cảnh sinh thái đã suy sụp từ lâu, trận mưa này dường như là một tín hiệu yếu ớt, nói với thế giới rằng hoàn cảnh vẫn có khả năng trở lại bình thường.
Trong dãy núi Thương Vực, ngay cả không khí dường như cũng được nước mưa rửa sạch. Những chiếc lá xanh tươi tựa hồ cũng được uống no nước, toàn bộ dãy núi giống như một ốc đảo xanh trong thế giới khô cằn, uống một ngụm, thoải mái đến sảng khoái.
Công việc trồng cây xanh trên toàn bộ khu vực đang tiến vào giai đoạn cuối, đến giờ họ vẫn không thể tin được rằng, trong mùa khô của tinh cầu Thương Chiến lại vừa có một trận mưa lớn sảng khoái. Và điều khiến mọi người phấn khích nhất là, rất có thể trận mưa này có một phần công lao của họ. Mặc dù không hiểu hành vi chôn đá năng lượng khắp nơi của người Thủy Tinh Cung, cũng không thể hiểu trận pháp là gì. Nhưng cơn mưa là sự thật, họ đã tận mắt chứng kiến.
Trong khi mọi người hăng hái thảo luận về trận mưa lớn này, thành viên của Thủy Tinh Cung cũng tập trung lại bàn bạc.
“Không ngờ bùa mà Thư Thủy Thủy làm ra lại có hiệu quả tốt đến vậy, cảm giác sau này không cần lo lắng về mùa khô nữa.” Trên khuôn mặt của Nam Ca là niềm vui từ tận đáy lòng, đồng thời cảm thán: “Thủy Thủy vẫn là bảo bối Thủy Thủy, luôn có thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng.”
Được khen ngợi nhiều lần, Thư Thủy Thủy sớm đã từ bé xấu hổ thành bé kiêu ngạo: “Vừa hay lấy được nguyên liệu chế tạo bùa cầu mưa từ đại lục Hoàn Tinh, cộng thêm hoàn cảnh của dãy núi Thương Vực đã đạt tiêu chuẩn mới có được hiệu quả như vậy.”
Mỗi ngày Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đều có thể thông qua nhẫn Thủy Lan nhận ngẫu nhiên một vật phẩm từ đại lục Hoàn Tinh, đây là phần thưởng nhận được khi tham gia nhiệm vụ của máy mô phỏng trước đây.
Trận mưa này thực sự khiến cả Thủy Tinh Cung có chút bất ngờ, ban đầu khi muốn dùng bùa để thử làm mưa, Thư Thủy Thủy đã thẳng thắn nói rằng chưa chắc sẽ thành công.
Kết quả thật đáng mừng, không chỉ dãy núi Thương Vực mà ngay cả khu vực lân cận cũng tạo ra phản ứng dây chuyền, phạm vi phủ mưa rất rộng.
Lần này Thư Thủy Thủy đã dùng nguyên liệu chế tạo tổng cộng ba lá bùa cầu mưa, xét theo hiệu quả mưa lần này, dựa vào hai lá bùa còn lại có thể đảm bảo dãy núi Thương Vực thuận lợi vượt qua mùa khô. Hơn nữa, việc trồng cây xanh ở dãy núi Thương Vực đã bước đầu thành hình, nếu không bùa cầu mưa cũng không có hiệu quả mạnh mẽ như vậy.
Còn khoảng hai mươi ngày nữa là kết thúc mùa khô, các tiểu đội của các căn cứ vẫn đang điên cuồng trồng cây, so với ban đầu, đội trồng cây đã được rút gọn rất nhiều, nhưng động tác và sự phối hợp đã trôi chảy hơn, hiệu quả công việc không hề giảm sút.
Ngoài đội trồng cây, Thủy Tinh Cung còn có bốn đội đặc biệt, lần lượt do Nam Ca, Lưu Pha, Tạ Phong, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt dẫn dắt, tiến hành chôn linh thạch ở các khu vực đặc biệt được chỉ định, sau đó dùng linh lực kết nối chúng lại với nhau. Vì dãy núi Thương Vực quá lớn, khối lượng công việc này cũng rất lớn, nhưng may mắn là số cây linh mộc được trồng đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Nguồn cung cấp linh lực hiện tại của dãy núi Thương Vực không còn là linh thạch đơn lẻ, đã ổn định vượt qua giai đoạn thiếu hụt linh lực ban đầu, linh lực do cây linh mộc trưởng thành tạo ra sẽ cung cấp cho dãy núi Thương Vực.
Cứ như vậy, đại trận bảo vệ dãy núi Thương Vực mỗi ngày lại góp thêm một viên gạch. Tất nhiên trong mắt người ngoài, mọi hành động của Thủy Tinh Cung đều thần bí và khó hiểu. Nhưng có trận mưa lớn làm liều thuốc an thần, không còn ai thắc mắc về hành động của thành viên Thủy Tinh Cung nữa.
Mặc dù Thủy Tinh Cung không công khai bí mật thực sự về sự xuất hiện của trận mưa lớn, nhưng mỗi căn cứ đều hiểu rằng, trận mưa lớn có quan hệ mật thiết với Thủy Tinh Cung, Thủy Tinh Cung dường như đang làm một việc điên rồ, họ muốn dựa vào sức người để khôi phục vòng tuần hoàn sinh thái của dãy núi Thương Vực, tạo ra một khu vực bình thường, một Thủy Tinh Cung đúng nghĩa.
Điều đáng sợ hơn là, đối với dự đoán này, họ lại không cảm thấy đó là người si nói mộng, thậm chí còn tích cực chủ động phối hợp, trở thành một phần trong hành động điên rồ này.
Sau trận mưa lớn đó, Thủy Tinh Cung phái nhiều tiểu đội tuần tra khu vực lân cận dãy núi, một là để ngăn chặn sự xâm nhập của khu A và khu S, hai là tìm kiếm những người sống sót muốn đến tìm nơi nương tựa.
Đội chặn giết không dám đến quá gần dãy núi, vì sinh vật biến dị bên trong thực sự không dễ đối phó, điều khiến họ khó hiểu hơn là khoảng thời gian sau này, sinh vật biến dị bắt đầu xuất hiện cùng với con người, hơn nữa dường như chúng đã mạnh hơn!
Không thể giết người của dãy núi Thương Vực, đội chặn giết liền đặt mục tiêu vào những người đến xin gia nhập. Những người này bị dán nhãn là kẻ phản bội, mệnh lệnh của khu A và khu S là một khi phát hiện kẻ phản bội phải lập tức g**t ch*t. Nhưng mệnh lệnh này không thể suy giảm lượng người không ngừng tiến đến dãy núi Thương Vực, quá nhiều căn cứ không thể vượt qua mùa khô, tinh cầu Thương Chiến năm nay thật không hổ danh kỷ nguyên diệt vong, thời tiết khắc nghiệt ngày càng kh*ng b*.
Nhân khẩu của dãy núi Thương Vực đang tăng lên nhanh chóng, Nam Ca và Lưu Pha đã sớm phác thảo một phương án tiếp nhận nhân viên hoàn chỉnh, bố trí những người mới gia nhập vào khu vực phù hợp. Những người này không thuộc về Thủy Tinh Cung, họ có một khu cư trú riêng biệt ở dãy núi Thương Vực, sau khi quen thuộc với hoàn cảnh, họ có thể tự lựa chọn đăng ký gia nhập một căn cứ nào đó, căn cứ cảm thấy phù hợp sẽ đồng ý.
Dù sao thì dân số là tiền đề của sự phát triển, chỉ cần đủtài nguyên, không căn cứ nào từ chối việc tăng dân số. Thủy Tinh Cung cũng không ngoại lệ, nhưng điều kiện gia nhập Thủy Tinh Cung là khắt khe nhất, nhưng vẫn có người đăng ký mỗi ngày.
Nhân viên không ngừng gia tăng cũng có nghĩa là tiểu đội trồng cây cũng không ngừng lớn mạnh, việc trồng cây phủ xanh mỗi ngày đều được đẩy nhanh.
Đối với những người đã thành công gia nhập, cuộc sống ở dãy núi Thương Vực giống như một sự tái sinh, tạm biệt những khó khăn trước đây, hóa ra ở tinh cầu Thương Chiến bọn họ còn có thể sống như vậy.
Phòng thí nghiệm của Trình Khuyết đã sản xuất ba lô thiết bị khế ước, toàn bộ đều bị mua sạch. Trình Khuyết vừa sắp xếp danh sách những người đặt hàng tiếp theo vừa hỏi Khanh Mộng Tinh ở bên cạnh: “Ở đây có quen không?”
Ánh mắt của Khanh Mộng Tinh đảo qua phòng thí nghiệm: “Rất tốt, cứ để tôi vào đây như vậy, không sợ tôi nhìn thấy bí mật cốt lõi à?”
“Anh hiểu được à?” Trình Khuyết không để ý.
Khanh Mộng Tinh bật cười, thành thật nói: “Không hiểu, nhưng rất hứng thú.”
Nhân viên nghiên cứu khoa học quả thật rất quan tâm quả thí nghiệm của mình, nhưng đó là trước đây, thử hỏi chẳng còn mấy năm nữa, thế giới sắp hủy diệt rồi, Trình Khuyết còn quan tâm đến những thứ này sao? Hơn nữa, những tài liệu rườm rà này rất hiếm người hiểu được: “Không hiểu cũng không sao, có thể hiểu đơn giản thiết bị khế ước là khóa kéo của quần áo, kháng thể được tiêm chính là chìa khóa tạo ra khớp nối của khóa kéo…”
Khanh Mộng Tinh cười tủm tỉm lắng nghe, đợi đến khi Trình Khuyết dùng phương thức đơn giản dễ hiểu phổ biến xong nguyên lý hoạt động của thiết bị khế ước, lúc này mới lên tiếng: “Cậu trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.”
Trình Khuyết sửng sốt, cảm thấy câu nói này có gì đó không đúng: “Chúng ta đã từng quen biết sao?”
“Từng có một lần gặp thoáng qua trong một hội thảo lớn, nhưng có lẽ Trình tiên sinh không để ý đến tôi.” Khanh Mộng Tinh giải thích.
Trình Khuyết cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng không thể nhớ ra mình đã từng gặp Khanh Mộng Tinh ở đâu, nhưng nghe ý của Khanh Mộng Tinh, có lẽ hai người đã gặp nhau trước khi vào tinh cầu Thương Chiến.
Trình Khuyết có trí nhớ đáng kinh ngạc cũng không thể nhớ ra gì, xem ra đúng là một lần gặp gỡ khá vội vàng. Mặc dù vẫn không nhớ ra nhưng Trình Khuyết rõ ràng không hề biết xấu hổ là gì, bình tĩnh tiếp tục chủ đề: “Anh không định tìm một con sinh vật biến dị để khế ước à?”
Khanh Mộng Tinh xua tay: “Đã quen tự do rồi.”
Trình Khuyết không nói thêm gì, đoán rằng Khanh Mộng Tinh vẫn chưa quên chuyện Thanh Mộng Tinh Hà bị tiêu diệt hoàn toàn, trong thời gian ngắn không muốn tiếp nhận bạn đồng hành mới.
Ngày thứ tám mươi hai của mùa khô, theo viên linh thạch cuối cùng được chôn xuống và được linh lực dẫn dắt kết nối, đại trận bảo vệ của dãy núi Thương Vực đã hoàn thành!
Thư Thủy Thủy phủi bụi đất trên tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lá chắn trong suốt không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng vẫn có thể cảm nhận được linh lực: “Được rồi, hoàn thành một việc lớn, buổi trưa ăn vài con châu chấu ăn mừng, Cốt Cốt muốn ăn vị gì?”
Cổ Lan Cốt nghĩ ngợi: “Ngoài salad châu chấu, những vị khác đều được.”
Thư Thủy Thủy gật đầu. “Cốt Cốt ăn salad hơi chậm, còn chưa kịp ăn thì châu chấu đã chạy cả rồi.”
Thúy Thúy ở bên cạnh chíp chíp chíp phụ họa.
Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt vẫn đang bình tĩnh thảo luận về việc buổi trưa ăn gì. Nhưng lúc này dãy núi Thương Vực đã bắt đầu xôn xao, mặc dù bọn họ không nhìn thấy đại trận bảo vệ nhưng vào khoảnh khắc đại trận hoàn thành, họ cảm nhận rõ ràng có gì đó khác biệt, ví dụ như nhiệt độ xung quanh và độ ẩm trở nên thoải mái hơn, ví dụ như gió thổi qua trở nên dễ chịu hơn…
Buổi trưa khi ăn cơm, trong dĩa của Cổ Lan Cốt như nguyện có thêm năm con châu chấu nướng bày chỉnh tề, thu hút một loạt ánh mắt ghen tị. Kể từ khi vấn đề thức ăn được giải quyết, bọn họ rất hiếm khi được châu chấu nướng của Thư Thủy Thủy, nhất thời mọi người có chút hoài niệm những ngày di cư không đủ ăn không đủ mặc.
“Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt đã một năm rồi, mùa thu năm ngoái Thủy Thủy chỉ cao đến mắt cá chân, bây giờ đã cao như vậy rồi!” Nghĩ đến trước đây, Dư Tẫn không khỏi cảm khái.
Thư Thủy Thủy sửa lại: “Tính cả đuôi thì không chỉ mắt cá chân.”
Mọi người: “…” Vẫn cố chấp với chiều cao như thế, Thư Thủy Thủy khiến họ nhớ đến những ngày hào hứng đo chiều cao.
Cổ Lan Cốt ở bên cạnh gật đầu khẳng định: “Ừm, chắc chắn có thể cao đến bắp chân.”
Thư Thủy Thủy đồng ý: “Cốt Cốt nói đúng!”
Đối với cơm chó được rải trên bàn ăn, mọi người sớm đã quen rồi, sau biểu cảm ê răng ngắn ngủi, mọi thứ vẫn như cũ, mọi người còn cùng nhau nâng cốc, chúc mừng đại trận bảo vệ đã hoàn thành. Men say hơi ngà ngà, ánh mắt lại đặc biệt sáng ngời, những thăng trầm mà họ đã trải qua dường như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua, bây giờ lại trở thành món nhắm để hồi tưởng trên bàn rượu.
Sau bữa trưa, ngoại trừ Thư Thủy Thủy, mọi người đều đi làm như thường lệ. Về phần Thư Thủy Thủy, lần đầu tiên uống rượu, biểu hiện ban đầu cũng rất bình thường. Vì thế khi Thư Thủy Thủy đột nhiên biến mất khỏi bàn, biến thành một cục chuột bông xù, mọi người đều không kịp phản ứng.
Xúm lại thì nhìn thấy một chiếc bánh chuột nằm trên ghế, thân hình nhỏ bé phập phồng, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, đợi đến khi Cổ Lan Cốt đưa tay tới nhặt chiếc bánh chuột mềm nhũn lên, chuột nhỏ còn giơ móng vuốt làm động tác nâng ly, miệng lầu bầu nói: “Cạn ly cạn ly! Thêm một thùng nữa!”
Mọi người: “…” Được rồi, nhìn vào thể hình này thì một ly rượu quả thực hơi nhiều.
Lúc Cổ Lan Cốt ôm Thư Thủy Thủy trở về phòng ngủ, đặt cục bông lên giường, vừa định buông tay lại bị chuột nhỏ ôm chặt lấy, chuột nhỏ đáng thương hừ hừ hừ giở trò say rượu: “Muốn ngón cái của Cốt Cốt hôn hôn ôm ôm!”
Cổ Lan Cốt nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng cũng tìm ra tư thế dùng ngón tay cái hôn hôn ôm ôm chuột nhỏ, ngón tay cái xoa nhẹ túm lông trên trán chuột nhỏ. Chuột nhỏ lập tức tỏ ra thoải mái, phần má thoải mái phồng lên, Cổ Lan Cốt không nhịn được dùng một tay khác véo tới véo lui. Kể từ khi Thư Thủy Thủy biết hóa hình, đã lâu rồi anh không được vuốt chuột như vậy, Cổ Lan Cốt lập tức cảm thấy mình nhất định phải nắm bắt cơ hội, vuốt cho đã.
Rất nhanh, chuột nhỏ buông ngón tay cái ra, sau đó tiếp tục yêu cầu: “Muốn ngón trỏ của Cốt Cốt hôn hôn ôm ôm!”
Cổ Lan Cốt??? Mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy người mượn rượu làm càn như vậy, nhưng Cổ Lan Cốt vẫn rất vui vẻ phối hợp. Vì vậy tiếp theo, mười ngón tay của Cổ Lan Cốt đều bị yêu cầu một lượt. Sau khi ngón út cuối cùng hôn hôn ôm ôm, Cổ Lan Cốt sợ Thư Thủy Thủy sẽ đưa ra yêu cầu muốn dùng ngón chân hôn hôn ôm ôm.
May mắn là Thư Thủy Thủy mặc dù say rượu cũng không có khẩu vị nặng đến vậy, chỉ thỏa mãn ợ một tiếng, sau đó trực tiếp hóa thành hình người, dang tay về phía Cổ Lan Cốt: “Muốn Cốt Cốt hôn hôn ôm ôm.”
[hết 151]
Một trận mưa xối xả lấy dãy núi Thương Vực làm trung tâm, giống như cam tuyền cứu mạng từ trên trời giáng xuống. Trận mưa này không chỉ tưới mát vùng đất khô cằn mà còn cứu mạng vô số người đến nương tựa như Hà Hứa Sầu. Nó cho họ sức mạnh để đứng lên một lần nữa, một khi ánh sáng hy vọng được thắp lên trong mắt, họ sẽ có được lòng dũng cảm và sức mạnh phi thường.
Vì thế sau trận mưa lớn này, dãy núi Thương Vực đã đón số lượng người đến xin gia nhập cao đỉnh điểm. Và đây chỉ là sự khởi đầu, một khi tin tức về trận mưa lớn trong mùa khô lan rộng, sẽ ngày càng nhiều người đến dãy núi Thương Vực.
Bởi vì không thể phủ nhận, trận mưa này là một kỳ tích. Trên tinh cầu Thương Chiến, nơi hoàn cảnh sinh thái đã suy sụp từ lâu, trận mưa này dường như là một tín hiệu yếu ớt, nói với thế giới rằng hoàn cảnh vẫn có khả năng trở lại bình thường.
Trong dãy núi Thương Vực, ngay cả không khí dường như cũng được nước mưa rửa sạch. Những chiếc lá xanh tươi tựa hồ cũng được uống no nước, toàn bộ dãy núi giống như một ốc đảo xanh trong thế giới khô cằn, uống một ngụm, thoải mái đến sảng khoái.
Công việc trồng cây xanh trên toàn bộ khu vực đang tiến vào giai đoạn cuối, đến giờ họ vẫn không thể tin được rằng, trong mùa khô của tinh cầu Thương Chiến lại vừa có một trận mưa lớn sảng khoái. Và điều khiến mọi người phấn khích nhất là, rất có thể trận mưa này có một phần công lao của họ. Mặc dù không hiểu hành vi chôn đá năng lượng khắp nơi của người Thủy Tinh Cung, cũng không thể hiểu trận pháp là gì. Nhưng cơn mưa là sự thật, họ đã tận mắt chứng kiến.
Trong khi mọi người hăng hái thảo luận về trận mưa lớn này, thành viên của Thủy Tinh Cung cũng tập trung lại bàn bạc.
“Không ngờ bùa mà Thư Thủy Thủy làm ra lại có hiệu quả tốt đến vậy, cảm giác sau này không cần lo lắng về mùa khô nữa.” Trên khuôn mặt của Nam Ca là niềm vui từ tận đáy lòng, đồng thời cảm thán: “Thủy Thủy vẫn là bảo bối Thủy Thủy, luôn có thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng.”
Được khen ngợi nhiều lần, Thư Thủy Thủy sớm đã từ bé xấu hổ thành bé kiêu ngạo: “Vừa hay lấy được nguyên liệu chế tạo bùa cầu mưa từ đại lục Hoàn Tinh, cộng thêm hoàn cảnh của dãy núi Thương Vực đã đạt tiêu chuẩn mới có được hiệu quả như vậy.”
Mỗi ngày Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đều có thể thông qua nhẫn Thủy Lan nhận ngẫu nhiên một vật phẩm từ đại lục Hoàn Tinh, đây là phần thưởng nhận được khi tham gia nhiệm vụ của máy mô phỏng trước đây.
Trận mưa này thực sự khiến cả Thủy Tinh Cung có chút bất ngờ, ban đầu khi muốn dùng bùa để thử làm mưa, Thư Thủy Thủy đã thẳng thắn nói rằng chưa chắc sẽ thành công.
Kết quả thật đáng mừng, không chỉ dãy núi Thương Vực mà ngay cả khu vực lân cận cũng tạo ra phản ứng dây chuyền, phạm vi phủ mưa rất rộng.
Lần này Thư Thủy Thủy đã dùng nguyên liệu chế tạo tổng cộng ba lá bùa cầu mưa, xét theo hiệu quả mưa lần này, dựa vào hai lá bùa còn lại có thể đảm bảo dãy núi Thương Vực thuận lợi vượt qua mùa khô. Hơn nữa, việc trồng cây xanh ở dãy núi Thương Vực đã bước đầu thành hình, nếu không bùa cầu mưa cũng không có hiệu quả mạnh mẽ như vậy.
Còn khoảng hai mươi ngày nữa là kết thúc mùa khô, các tiểu đội của các căn cứ vẫn đang điên cuồng trồng cây, so với ban đầu, đội trồng cây đã được rút gọn rất nhiều, nhưng động tác và sự phối hợp đã trôi chảy hơn, hiệu quả công việc không hề giảm sút.
Ngoài đội trồng cây, Thủy Tinh Cung còn có bốn đội đặc biệt, lần lượt do Nam Ca, Lưu Pha, Tạ Phong, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt dẫn dắt, tiến hành chôn linh thạch ở các khu vực đặc biệt được chỉ định, sau đó dùng linh lực kết nối chúng lại với nhau. Vì dãy núi Thương Vực quá lớn, khối lượng công việc này cũng rất lớn, nhưng may mắn là số cây linh mộc được trồng đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Nguồn cung cấp linh lực hiện tại của dãy núi Thương Vực không còn là linh thạch đơn lẻ, đã ổn định vượt qua giai đoạn thiếu hụt linh lực ban đầu, linh lực do cây linh mộc trưởng thành tạo ra sẽ cung cấp cho dãy núi Thương Vực.
Cứ như vậy, đại trận bảo vệ dãy núi Thương Vực mỗi ngày lại góp thêm một viên gạch. Tất nhiên trong mắt người ngoài, mọi hành động của Thủy Tinh Cung đều thần bí và khó hiểu. Nhưng có trận mưa lớn làm liều thuốc an thần, không còn ai thắc mắc về hành động của thành viên Thủy Tinh Cung nữa.
Mặc dù Thủy Tinh Cung không công khai bí mật thực sự về sự xuất hiện của trận mưa lớn, nhưng mỗi căn cứ đều hiểu rằng, trận mưa lớn có quan hệ mật thiết với Thủy Tinh Cung, Thủy Tinh Cung dường như đang làm một việc điên rồ, họ muốn dựa vào sức người để khôi phục vòng tuần hoàn sinh thái của dãy núi Thương Vực, tạo ra một khu vực bình thường, một Thủy Tinh Cung đúng nghĩa.
Điều đáng sợ hơn là, đối với dự đoán này, họ lại không cảm thấy đó là người si nói mộng, thậm chí còn tích cực chủ động phối hợp, trở thành một phần trong hành động điên rồ này.
Sau trận mưa lớn đó, Thủy Tinh Cung phái nhiều tiểu đội tuần tra khu vực lân cận dãy núi, một là để ngăn chặn sự xâm nhập của khu A và khu S, hai là tìm kiếm những người sống sót muốn đến tìm nơi nương tựa.
Đội chặn giết không dám đến quá gần dãy núi, vì sinh vật biến dị bên trong thực sự không dễ đối phó, điều khiến họ khó hiểu hơn là khoảng thời gian sau này, sinh vật biến dị bắt đầu xuất hiện cùng với con người, hơn nữa dường như chúng đã mạnh hơn!
Không thể giết người của dãy núi Thương Vực, đội chặn giết liền đặt mục tiêu vào những người đến xin gia nhập. Những người này bị dán nhãn là kẻ phản bội, mệnh lệnh của khu A và khu S là một khi phát hiện kẻ phản bội phải lập tức g**t ch*t. Nhưng mệnh lệnh này không thể suy giảm lượng người không ngừng tiến đến dãy núi Thương Vực, quá nhiều căn cứ không thể vượt qua mùa khô, tinh cầu Thương Chiến năm nay thật không hổ danh kỷ nguyên diệt vong, thời tiết khắc nghiệt ngày càng kh*ng b*.
Nhân khẩu của dãy núi Thương Vực đang tăng lên nhanh chóng, Nam Ca và Lưu Pha đã sớm phác thảo một phương án tiếp nhận nhân viên hoàn chỉnh, bố trí những người mới gia nhập vào khu vực phù hợp. Những người này không thuộc về Thủy Tinh Cung, họ có một khu cư trú riêng biệt ở dãy núi Thương Vực, sau khi quen thuộc với hoàn cảnh, họ có thể tự lựa chọn đăng ký gia nhập một căn cứ nào đó, căn cứ cảm thấy phù hợp sẽ đồng ý.
Dù sao thì dân số là tiền đề của sự phát triển, chỉ cần đủtài nguyên, không căn cứ nào từ chối việc tăng dân số. Thủy Tinh Cung cũng không ngoại lệ, nhưng điều kiện gia nhập Thủy Tinh Cung là khắt khe nhất, nhưng vẫn có người đăng ký mỗi ngày.
Nhân viên không ngừng gia tăng cũng có nghĩa là tiểu đội trồng cây cũng không ngừng lớn mạnh, việc trồng cây phủ xanh mỗi ngày đều được đẩy nhanh.
Đối với những người đã thành công gia nhập, cuộc sống ở dãy núi Thương Vực giống như một sự tái sinh, tạm biệt những khó khăn trước đây, hóa ra ở tinh cầu Thương Chiến bọn họ còn có thể sống như vậy.
Phòng thí nghiệm của Trình Khuyết đã sản xuất ba lô thiết bị khế ước, toàn bộ đều bị mua sạch. Trình Khuyết vừa sắp xếp danh sách những người đặt hàng tiếp theo vừa hỏi Khanh Mộng Tinh ở bên cạnh: “Ở đây có quen không?”
Ánh mắt của Khanh Mộng Tinh đảo qua phòng thí nghiệm: “Rất tốt, cứ để tôi vào đây như vậy, không sợ tôi nhìn thấy bí mật cốt lõi à?”
“Anh hiểu được à?” Trình Khuyết không để ý.
Khanh Mộng Tinh bật cười, thành thật nói: “Không hiểu, nhưng rất hứng thú.”
Nhân viên nghiên cứu khoa học quả thật rất quan tâm quả thí nghiệm của mình, nhưng đó là trước đây, thử hỏi chẳng còn mấy năm nữa, thế giới sắp hủy diệt rồi, Trình Khuyết còn quan tâm đến những thứ này sao? Hơn nữa, những tài liệu rườm rà này rất hiếm người hiểu được: “Không hiểu cũng không sao, có thể hiểu đơn giản thiết bị khế ước là khóa kéo của quần áo, kháng thể được tiêm chính là chìa khóa tạo ra khớp nối của khóa kéo…”
Khanh Mộng Tinh cười tủm tỉm lắng nghe, đợi đến khi Trình Khuyết dùng phương thức đơn giản dễ hiểu phổ biến xong nguyên lý hoạt động của thiết bị khế ước, lúc này mới lên tiếng: “Cậu trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.”
Trình Khuyết sửng sốt, cảm thấy câu nói này có gì đó không đúng: “Chúng ta đã từng quen biết sao?”
“Từng có một lần gặp thoáng qua trong một hội thảo lớn, nhưng có lẽ Trình tiên sinh không để ý đến tôi.” Khanh Mộng Tinh giải thích.
Trình Khuyết cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng không thể nhớ ra mình đã từng gặp Khanh Mộng Tinh ở đâu, nhưng nghe ý của Khanh Mộng Tinh, có lẽ hai người đã gặp nhau trước khi vào tinh cầu Thương Chiến.
Trình Khuyết có trí nhớ đáng kinh ngạc cũng không thể nhớ ra gì, xem ra đúng là một lần gặp gỡ khá vội vàng. Mặc dù vẫn không nhớ ra nhưng Trình Khuyết rõ ràng không hề biết xấu hổ là gì, bình tĩnh tiếp tục chủ đề: “Anh không định tìm một con sinh vật biến dị để khế ước à?”
Khanh Mộng Tinh xua tay: “Đã quen tự do rồi.”
Trình Khuyết không nói thêm gì, đoán rằng Khanh Mộng Tinh vẫn chưa quên chuyện Thanh Mộng Tinh Hà bị tiêu diệt hoàn toàn, trong thời gian ngắn không muốn tiếp nhận bạn đồng hành mới.
Ngày thứ tám mươi hai của mùa khô, theo viên linh thạch cuối cùng được chôn xuống và được linh lực dẫn dắt kết nối, đại trận bảo vệ của dãy núi Thương Vực đã hoàn thành!
Thư Thủy Thủy phủi bụi đất trên tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lá chắn trong suốt không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng vẫn có thể cảm nhận được linh lực: “Được rồi, hoàn thành một việc lớn, buổi trưa ăn vài con châu chấu ăn mừng, Cốt Cốt muốn ăn vị gì?”
Cổ Lan Cốt nghĩ ngợi: “Ngoài salad châu chấu, những vị khác đều được.”
Thư Thủy Thủy gật đầu. “Cốt Cốt ăn salad hơi chậm, còn chưa kịp ăn thì châu chấu đã chạy cả rồi.”
Thúy Thúy ở bên cạnh chíp chíp chíp phụ họa.
Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt vẫn đang bình tĩnh thảo luận về việc buổi trưa ăn gì. Nhưng lúc này dãy núi Thương Vực đã bắt đầu xôn xao, mặc dù bọn họ không nhìn thấy đại trận bảo vệ nhưng vào khoảnh khắc đại trận hoàn thành, họ cảm nhận rõ ràng có gì đó khác biệt, ví dụ như nhiệt độ xung quanh và độ ẩm trở nên thoải mái hơn, ví dụ như gió thổi qua trở nên dễ chịu hơn…
Buổi trưa khi ăn cơm, trong dĩa của Cổ Lan Cốt như nguyện có thêm năm con châu chấu nướng bày chỉnh tề, thu hút một loạt ánh mắt ghen tị. Kể từ khi vấn đề thức ăn được giải quyết, bọn họ rất hiếm khi được châu chấu nướng của Thư Thủy Thủy, nhất thời mọi người có chút hoài niệm những ngày di cư không đủ ăn không đủ mặc.
“Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt đã một năm rồi, mùa thu năm ngoái Thủy Thủy chỉ cao đến mắt cá chân, bây giờ đã cao như vậy rồi!” Nghĩ đến trước đây, Dư Tẫn không khỏi cảm khái.
Thư Thủy Thủy sửa lại: “Tính cả đuôi thì không chỉ mắt cá chân.”
Mọi người: “…” Vẫn cố chấp với chiều cao như thế, Thư Thủy Thủy khiến họ nhớ đến những ngày hào hứng đo chiều cao.
Cổ Lan Cốt ở bên cạnh gật đầu khẳng định: “Ừm, chắc chắn có thể cao đến bắp chân.”
Thư Thủy Thủy đồng ý: “Cốt Cốt nói đúng!”
Đối với cơm chó được rải trên bàn ăn, mọi người sớm đã quen rồi, sau biểu cảm ê răng ngắn ngủi, mọi thứ vẫn như cũ, mọi người còn cùng nhau nâng cốc, chúc mừng đại trận bảo vệ đã hoàn thành. Men say hơi ngà ngà, ánh mắt lại đặc biệt sáng ngời, những thăng trầm mà họ đã trải qua dường như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua, bây giờ lại trở thành món nhắm để hồi tưởng trên bàn rượu.
Sau bữa trưa, ngoại trừ Thư Thủy Thủy, mọi người đều đi làm như thường lệ. Về phần Thư Thủy Thủy, lần đầu tiên uống rượu, biểu hiện ban đầu cũng rất bình thường. Vì thế khi Thư Thủy Thủy đột nhiên biến mất khỏi bàn, biến thành một cục chuột bông xù, mọi người đều không kịp phản ứng.
Xúm lại thì nhìn thấy một chiếc bánh chuột nằm trên ghế, thân hình nhỏ bé phập phồng, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, đợi đến khi Cổ Lan Cốt đưa tay tới nhặt chiếc bánh chuột mềm nhũn lên, chuột nhỏ còn giơ móng vuốt làm động tác nâng ly, miệng lầu bầu nói: “Cạn ly cạn ly! Thêm một thùng nữa!”
Mọi người: “…” Được rồi, nhìn vào thể hình này thì một ly rượu quả thực hơi nhiều.
Lúc Cổ Lan Cốt ôm Thư Thủy Thủy trở về phòng ngủ, đặt cục bông lên giường, vừa định buông tay lại bị chuột nhỏ ôm chặt lấy, chuột nhỏ đáng thương hừ hừ hừ giở trò say rượu: “Muốn ngón cái của Cốt Cốt hôn hôn ôm ôm!”
Cổ Lan Cốt nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng cũng tìm ra tư thế dùng ngón tay cái hôn hôn ôm ôm chuột nhỏ, ngón tay cái xoa nhẹ túm lông trên trán chuột nhỏ. Chuột nhỏ lập tức tỏ ra thoải mái, phần má thoải mái phồng lên, Cổ Lan Cốt không nhịn được dùng một tay khác véo tới véo lui. Kể từ khi Thư Thủy Thủy biết hóa hình, đã lâu rồi anh không được vuốt chuột như vậy, Cổ Lan Cốt lập tức cảm thấy mình nhất định phải nắm bắt cơ hội, vuốt cho đã.
Rất nhanh, chuột nhỏ buông ngón tay cái ra, sau đó tiếp tục yêu cầu: “Muốn ngón trỏ của Cốt Cốt hôn hôn ôm ôm!”
Cổ Lan Cốt??? Mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy người mượn rượu làm càn như vậy, nhưng Cổ Lan Cốt vẫn rất vui vẻ phối hợp. Vì vậy tiếp theo, mười ngón tay của Cổ Lan Cốt đều bị yêu cầu một lượt. Sau khi ngón út cuối cùng hôn hôn ôm ôm, Cổ Lan Cốt sợ Thư Thủy Thủy sẽ đưa ra yêu cầu muốn dùng ngón chân hôn hôn ôm ôm.
May mắn là Thư Thủy Thủy mặc dù say rượu cũng không có khẩu vị nặng đến vậy, chỉ thỏa mãn ợ một tiếng, sau đó trực tiếp hóa thành hình người, dang tay về phía Cổ Lan Cốt: “Muốn Cốt Cốt hôn hôn ôm ôm.”
[hết 151]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 151
10.0/10 từ 39 lượt.