Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 150

98@-
Chương 150: Thiên đường nhân gian Thủy Tinh Thành
Sau khi Trình Khuyết ký khế ước với sinh vật biến dị, thậm chí không cần chờ có nhiều kết quả thí nghiệm hơn đã có hơn mười người chủ động tham gia thí nghiệm.


Tất nhiên, sinh vật biến dị cũng tuân theo nguyên tắc tự nguyện. Theo thời gian biến dị trôi qua, trí tuệ của sinh vật biến dị cũng không ngừng nâng cao, chúng cũng dần hiểu được lợi và hại, cũng có sự hiểu biết nhất định về tình trạng của bản thân, khi sắp mất kiểm soát sẽ có giai đoạn giảm xóc.


Mặc dù hoa sen trên sừng hươu trắng có công hiệu suy yếu trạng thái cuồng hóa, nhưng tốc độ trưởng thành và sản lượng của hoa sen khiến sinh vật biến dị không thể hoàn toàn dựa vào nó để giải quyết vấn đề căn bản.


Vì thế kết quả thí nghiệm của Trình Khuyết vừa công bố, sinh vật biến dị đã nhanh chóng chấp nhận hơn cả con người, thông qua ngoại giao chuột xám để giao tiếp và thông qua việc phát cờ nhỏ có màu sắc đặc biệt và đánh số làm dấu hiệu, sắp xếp thứ tự các sinh vật biến dị muốn ký khế ước.


Có sinh vật biến dị, cũng có người, hai bên bắt đầu buổi giao lưu tập thể đầu tiên.


Thư Thủy Thủy ở bên cạnh cảm thán là rất cảm giác của một buổi xem mắt quy mô lớn, đám nhóc của Thủy Tinh Cung cuối cùng cũng không còn cô đơn nữa.


Trong lúc Thư Thủy Thủy cảm thán, ánh mắt Cổ Lan Cốt luôn đặt trên người Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy nhanh chóng nhận ra, quay đầu nhìn vào mắt Cổ Lan Cốt, trong nháy mắt hiểu được suy nghĩ của anh: “Cốt Cốt muốn ký khế ước với Thủy Thủy hả?”


Đôi mắt của Cổ Lan Cốt lập tức sáng bừng, nhưng vẫn kiềm chế nói: “Thật ra anh không vội, Thủy Thủy thích thế nào cũng được…”


“Em thích lắm!”


Cổ Lan Cốt còn chưa nói xong đã bị Thư Thủy Thủy dứt khoát cắt ngang, Cổ Lan Cốt nhất thời quên mất những lời muốn nói tiếp theo, chỉ thấy nhịp tim mình tăng lên nhanh chóng, có cảm giác trang trọng hơn cả cầu hôn.


“Em đồng ý!” Thấy Cổ Lan Cốt không có phản ứng, Thư Thủy Thủy lại bổ sung: “Em đồng ý ký khế ước với Cốt Cốt.”


Thư Thủy Thủy hơi nghiêng người, áp sát tai Cổ Lan Cốt nhỏ giọng nói: “Hơn nữa còn là loại khế ước vĩnh viễn không thể giải trừ có một không hai, Cốt Cốt có đồng ý không?”


Trái cổ Cổ Lan Cốt chuyển động dữ dội, hồi lâu sau mới từ trong cổ họng phun ra hai chữ: “Đồng ý!” Đương nhiên đồng ý, hơn nữa còn là điều anh tha thiết mơ ước.


Thế là lúc mọi người hứng thú vây xem hiện trường ký khế ước quy mô lớn, không ai phát hiện ra Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy đã biến mất.


Màn đêm mờ ảo, thế giới trắng đen như được phác họa bằng mực nước. Trên một tảng đá xanh bằng phẳng, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt ngồi đối diện nhau, trước mặt hai người đặt một phần kháng thể khế ước và một lá bùa.


Cổ Lan Cốt đã thức tỉnh ký ức trước đây, tự nhiên biết cách sử dụng bùa, thật ra khế ước cần rất nhiều điều kiện và hạn chế, hơn nữa khế ước càng cao cấp thì yêu cầu đối với bùa chú càng cao. Nếu không có nghiên cứu của Trình Khuyết thì khế ước còn phải trì hoãn khá lâu.


Rạch lòng bàn tay của mình, đồng thời đầu ngón tay lộ ra mũi kim nhẹ nhàng châm vào ngón tay của Thư Thủy Thủy. Hai tay giao nhau, dòng máu hòa làm một.


Thật ra có nhẫn Thủy Lan, linh hồn của hai người đã định sẵn vĩnh viễn ở bên nhau, nhưng không ai từ chối kiếp này có thêm một tầng ràng buộc, linh hồn hai người gắn kết, sẽ quý trọng hết thảy những cơ hội có thể đến gần nhau hơn. Dù sao bọn họ cũng đã từng chia lìa quá lâu



“Cốt Cốt.”


“Hửm?”


“Chúng ta đã lén định chung thân rồi.”


“Ừ!”


“Cốt Cốt.”


“Sao em?”


“Sau này viễn viễn ở bên nhau nhé!”


“Ừ!”


“Cốt Cốt?”


“Hửm?”


“Anh khóc rồi.”



Trong rừng núi tĩnh lặng, tiếng côn trùng cũng lặng im, chỉ còn lại ánh trăng nhẹ nhàng trôi theo làn gió.


Ngày hôm sau, khi người của căn cứ Thủy Tinh Cung phấn chấn thức dậy, chuẩn bị tiếp tục sự nghiệp phủ xanh thì thấy Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đã dậy từ sớm, đang sánh bước tản bộ trong căn cứ. Bầu không khí giữa hai người dường như có chút khác biệt, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy không khác gì ngày thường, vẫn là dáng vẻ ngọt ngào chết người, bất cứ lúc nào cũng phát cơm chó.


Dư Tẫn huých khuỷu tay vào Tạ Phong đang đánh răng bên cạnh: “Ông có cảm thấy lão đại có gì khác khác không?”


Tạ Phong đội mái tóc rối bời nhìn một lát: “Có hả? Vẫn bình thường mà.”


Dư Tẫn suy tư: “Là do ông đi theo lão đại chưa lâu, ông biết đấy, lần đầu tiên tui gặp lão đại chỉ có một cảm giác là lạnh. Không phải kiểu lạnh lùng trong tính cách, mà là một loại…”


Tạ Phong đợi nửa ngày, bắt đầu hối: “Ông mau nói đi!”


Dư Tẫn bực bội gãi đầu: “Tui không diễn tả được. Giống như một loại kim loại nào đó, dù nó có nhiệt độ thì ông cũng không muốn chạm vào để kiểm chứng, bởi vì nhiệt độ đó là giả, nó vốn dĩ lạnh như băng, sắc bén, sẽ không vì bất kỳ ai mà mềm lòng.”



Dư Tẫn gào lên: “Tui nói thật đấy!”


“Thật thật thật! Người đàn ông mà ông hao hết tế bào văn nghệ để hình dung, hôm qua còn giới thiệu danh sách sinh vật biến dị có thể ký khế ước cho tôi, hơn nữa còn thu tôi hai củ khoai tây. Tỉnh lại đi, lão đại của ông đã không còn là lão đại trước đây nữa rồi!”


Dư Tẫn câm nín: “…” Lão đại, anh thật sự quá mất mặt rồi! Nhưng nói thật, rốt cuộc đã bắt đầu thay đổi từ khi nào vậy nhỉ?


Cảm thấy không thể phản bác được, Dư Tẫn theo bản năng cãi nhau với Tạ Phong: “Đã mấy ngày rồi ông chưa chải tóc vậy? Cứ thế này, có khi buổi tối Thúy Thúy sẽ về nhầm tổ đấy.”


Tạ Phong giơ tay vò đầu: “Ông thì biết cái gì chứ? Tôi đây là vẻ đẹp mất trật tự, học theo Thủy Thủy đấy!”


Dư Tẫn thật sự khinh bỉ cách nói này: “Thủy Thủy có cái lược hiệu Thúy Thúy cho nên mới là vẻ đẹp mất trật tự, còn ông ấy hả, rõ ràng là chưa gội đầu…”


Một ngày mới của hai người bắt đầu từ những cuộc cãi vã thường ngày, chủ đề về Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt cũng dần đi lệch hướng.


Sáu giờ sáng, trời đã sáng hẳn, căn cứ Thủy Tinh Cung rất náo nhiệt, luôn có người tụ tập vây xem nhóm người và sinh vật biến dị ký khế ước vào tối hôm qua, dường như ngay cả một sợi lông thay đổi cũng không muốn bỏ qua.


Nhómngười và sinh vật biến dị đã hoàn thành khế ước cũng chào hỏi nhau vào buổi sáng đầu tiên sau khi ký khế ước, sau đó cảm nhận sự thân thiết truyền đến từ trong lòng đối phương, cố gắng tìm hiểu thêm về ý thức của nhau.


Có nhóm người ký khế ước đầu tiên, rất nhanh cũng có nhóm thứ hai, nhóm thứ ba. Chưa đến năm ngày, lô kháng thể khế ước đầu tiên do Trình Khuyết nghiên cứu chế tạo ra đã dùng hết. Tiếp theo muốn ký khế ước cần phải tiêu hao một lượng điểm trồng trọt và đá năng lượng nhất định, dù sao nghiên cứu khoa học cũng rất tốn kém, tuy Thủy Tinh Cung nhiều tiền nhưng cũng không phải là vô tận, dùng mãi không hết.


Đối với quy định trả phí, các căn cứ ở dãy núi Thương Vực tiếp nhận dễ dàng, bởi vì chi phí yêu cầu thật sự không cao, chỉ cần siêng năng một chút thì có thể tích đủ điểm trồng trọt và đá năng lượng.


Trong nửa tháng tiếp theo, khế ước đã trở thành chủ đề nóng hổi ở dãy núi Thương Vực. Mà hai bên ký khế ước cũng bắt đầu thể hiện ra một mặt khác biệt. Trí tuệ của sinh vật biến dị nhanh chóng tăng lên trong thời gian ngắn, không còn cuồng hóa nữa, hơn nữa sau khi có trí tuệ và ý thức rõ ràng, việc tu hành cũng làm ít công to.


Ảnh hưởng này là hai chiều, sinh vật biến dị bẩm sinh thích hợp tu hành hơn con người, người ký khế ước sẽ nhanh chóng phát hiện những bối rối trong tu hành của mình đều được giải quyết dễ dàng, nước chảy thành sông. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, không quản là người hay sinh vật biến dị, thực lực đều tăng lên vượt bậc.


Hiện giờ phòng thí nghiệm của Trình Khuyết đã trở thành nơi được hoan nghênh nhất ở dãy núi Thương Vực, mỗi ngày đều có người xếp hàng đặt trước kháng thể khế ước. Thậm chí có một ngày, Trình Khuyết mở cửa ra thì nhìn thấy một con chuột xám vác một túi khoai lang chờ ở bên ngoài, bên cạnh là một con cú mèo thật to.


Chuột xám nhỏ thấy Trình Khuyết liền chít một tiếng, lập tức đẩy cái túi lớn sau lưng mình đến trước mặt Trình Khuyết, sau đó chỉ vào mình, lại chỉ vào con cú mèo bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng, nó cũng muốn ký khế ước, ký với cú mèo!


Trình Khuyết: “…”


Đám người bởi vì đến hơi muộn mà xếp hàng sau chuột xám: “……” Không có cách nào, ai có thể đến sớm hơn cú mèo chứ? Hơn nữa tại sao một con chuột biến dị lại muốn ký khế ước với một con cú mèo biến dị vậy?


Trình Khuyết bất đắc dĩ lắc tay: “Hiện giờ sinh vật biến dị và sinh vật biến dị vẫn chưa thể ký khế ước với nhau.”


Chuột xám nhỏ chít một tiếng, tỏ vẻ rất đau lòng, ủ rũ bỏ đi. Cú mèo nghiêng đầu, sau đó cúi đầu ngậm lấy túi khoai kia, đi theo sau chuột xám nhỏ.



Nhìn bóng lưng một chuột một cú rời đi, mọi người cảm nhận được áp lực cạnh tranh to lớn.


Khanh Mộng Tinh đứng cách đó không xa lộ ra chút hứng thú, giơ tay lên, trên lòng bàn tay là một đóa hoa sen, đó là tiền công dẫn đường cho hươu trắng trước đó. Quay lưng về phía ánh bình minh, Khanh Mộng Tinh cúi đầu khiến người ta không nhìn rõ dáng vẻ của anh ta.


Trong khi các căn cứ ở dãy núi Thương Vực khí thế ngất trời tiến hành phủ xanh, khu A và khu S vẫn không ngừng cố gắng tiến vào dãy núi Thương Vực, thăm dò tình hình bên trong. Tuy vẫn không thể đi sâu vào dãy núi Thương Vực nhưng có thể thông qua ống nhòm và máy thăm dò lấy được một phần thông tin, chỉ là thông tin thu thập được không những không giúp họ hiểu rõ tình hình, ngược lại còn khiến bọn họ nghi hoặc hơn.


Đám người kia đang trồng cây đúng không? Tất cả bọn họ đều đang trồng cây à? Sao sinh vật biến dị cũng đang trồng cây vậy? Sao bọn họ cứ trồng cây mãi vậy? Không ai ở khu A và khu S có thể đưa ra lời giải thích cho việc này, chỉ có thể tiếp tục theo kế hoạch ban đầu.


“Ông chắc chắn làm vậy sẽ thành công chứ?”


“Đương nhiên, ông đang nghi ngờ thực lực của khu S bọn tôi đấy à?”


“Không, tôi đang nghi ngờ… Thôi vậy, chuyện đã đến nước này, hy vọng anh ta thật sự mạnh như lời đồn.”


Trong phòng họp, cuộc nói chuyện của khu A và khu S dừng lại ở đây.


Ngày tháng cứ trôi qua khi một bên điên cuồng trồng cây, một bên điên cuồng đoán già đoán non. Ngày thứ sáu mươi mốt của mùa khô, thế giới bên ngoài giống như chết vì khát khô, con sông Thương Hà dài nhất thế giới đã ngừng chảy như dự tính!


Nước từng tràn lan thành tai họa nay đã trở thành liều thuốc cứu mạng, thậm chí đã bắt đầu xuất hiện những thi thể bị hút khô máu, đội tuần tra chôn cất thi thể rồi nghiêm nghị trở về dãy núi Thương Vực.


Vào một ngày nọ, nhiệt độ nóng nhất đã vượt quá năm mươi độ, nhiệt độ nửa vời này giống như một loại cực hình đang dày vò những sinh linh còn sống sót. Có người nằm trên mặt đất khô cằn chờ chết, trong mắt không ứa ra nổi một giọt nước mắt.


Trên tinh cầu Thương Chiến, chỉ có số ít căn cứ lớn vẫn chiếm giữ nguồn nước, hơn nữa còn trữ nước. Các căn cứ nhỏ đang nhanh chóng tan rã, nhưng cũng có ngoại lệ, những căn cứ mà đội thuyền Thủy Tinh Cung từng đi qua và trồng cây linh mộc đều có được một chiếc ô bảo vệ màu xanh lá, họ ăn ý không tham gia bất kỳ cuộc chặn giết nào, hơn nữa còn âm thầm cứu không ít đội thuyền nhỏ di cư đến, họ cẩn thận bảo vệ mảnh đất xanh như được ban ân này khi khu A và khu S không chú ý.


Ngày thứ bảy mươi bảy của mùa khô. Trước mắt là màu vàng đất mênh mông vô bờ, mặt đất nứt nẻ như vĩnh viễn không thể lành lại.


Bốn phương tám hướng, lác đác có người chậm rãi di chuyển về phía dãy núi Thương Vực, màu xanh lá dưới ánh mặt trời gay gắt giống như dòng suối mát ngọt ngào đầy cám dỗ, hấp dẫn những con người đang hấp hối.


Ngày càng nhiều căn cứ tan rã, ngày càng nhiều người du cư chọn đến Thủy Tinh Cung, dù xung quanh có đội chặn giết của khu A và khu S, một khi bị phát hiện sẽ bị g**t ch*t để cảnh cáo những người khác, cũng không thể nào cản được bước chân của họ tiến về phía màu xanh lá nồng đậm kia. Dù phải chết cũng phải chết ở nơi mát mẻ.


Một đội hơn mười người cũng là một trong những đội muốn xin gia nhập, nghe nói chỉ cần không tham gia chặn giết, dãy núi Thương Vực sẽ không từ chối.


“Anh ơi, em đi không nổi nữa rồi, mọi người đi đi!”


“Lão đại, hình như tui ngửi thấy mùi thịt chiên, anh nói coi có phải chân tui bị nướng chín rồi không?”


“Chúng ta thật sự có thể đến được dãy núi Thương Vực sao?”



Đối mặt với những tiếng chất vấn, Hà Hứa Sầu nhìn về phía trước, cuối tầm mắt vẫn không thấy được màu xanh trong truyền thuyết, anh cắn răng, khàn khàn mà kiên định mở miệng: “Đi!”


Chỉ một chữ đơn giản, không có lời thừa thãi.


Tiểu đội im lặng tiếp tục lên đường, buổi trưa ngày hôm sau, các thành viên trong đội đã ngổn ngang ngã xuống đất, họ không đi nổi nữa rồi, ba ngày trước họ đã dùng hết giọt nước cuối cùng, phía trước xa như vậy, hy vọng xa như vậy.


Lặng lẽ chờ đợi cái chết ập tới, bầu trời xanh như vậy, trong veo như vậy, không chịu ban cho một đám mây mỏng manh, tầm mắt dần mơ hồ, mặt trời được bao quanh bởi hào quang rực rỡ. Tiếng nói chuyện khàn khàn và yếu ớt như có như không.


“Lão Lăng… vẫn… ổn chứ?”


Người hôm qua còn cảm thán chân chín rồi hừ hừ đáp lại: “Tui ổn lắm, chín lắm rồi, chỉ là muốn lật người lại cho chín đều một chút thôi.”


Mọi người trong đội: “…”


“Lão đại…”


“Hử?”


“Nghe nói bên trong dãy núi Thương Vực… có một tòa thiên đường nhân gian… tên là Thủy Tinh Thành… có phải nó làm bằng băng không?”


“Đúng vậy.” Hà Hứa Sầu không ngại tạo ra một ảo tưởng tốt đẹp cho mọi người khi sắp chết.


Nghe vậy, những người nằm trên mặt đất không khỏi cảm thán: “Thật tốt quá… thật hâm mộ…” Hâm mộ cái gì? Hâm mộ tòa Thủy Tinh Thành kia, hâm mộ những người được sống ở đó.


Âm thanh bàn luận vốn yếu ớt dần không còn nghe thấy nữa, dù không cam tâm đến đâu, họ cũng dần bất lực nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi. Khi ý thức mơ hồ, thời gian và không gian bắt đầu hỗn loạn, dường như chỉ vài giây, dường như đã vài năm, đột nhiên một thứ gì đó mát lạnh rơi xuống mí mắt.


Đôi mắt gần như mất đi khả năng phản xạ có điều kiện đột nhiên mở to, Hà Hứa Sầu nhìn lên bầu trời xám xịt phía trên đầu! Màu xám! Trời mưa!


Giọt thứ hai! Giọt thứ ba! Giọt thứ tư! Giọt thứ năm! Là nước mắt vì niềm vui sướng tột độ sau khi sống sót khỏi tai nạn.


Những người khác trong đội cũng dần bị đánh thức! Nước mưa mát lạnh! Dòng suối ngọt ngào cứu mạng! Tiếng khóc tan vỡ vang lên, rõ ràng xé tim xé phổi lại khàn đặc đến không thể phát ra âm thanh.


Không ai động đậy, bọn họ cứ nằm trên mặt đất như vậy, như cây non nhỏ bé thoải mái chờ đợi được nước mưa tưới mát.


Cơn mưa này kéo dài hơn một giờ, ảo mộng như một giấc mơ, gần dãy núi Thương Vực, một trận mưa rào tuyệt đối không thể xuất hiện trong mùa khô đã xảy ra một cách chân thật!


Theo trận mưa kỳ tích này, danh tiếng thiên đường nhân gian Thủy Tinh Thành, phỉ thúy tận thế núi Thương Vực nhanh chóng tưới nhuần vào lòng người, trở thành tín ngưỡng không thể nào lay chuyển.


[hết 150]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 150
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...