Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 15

71@-

[15] Chuột phi – Vân Vê Móng Vân Vê Móng


****


Thư Thủy Thủy sờ sờ bên trái sờ sờ bên phải, sau đó đưa vuốt xuống lật qua lật lại xem kỹ một lần, cũng không phát hiện màu sắc kỳ quái.


Ba người nhịn không được mỉm cười, lực sát thương của động tác đáng yêu này thật sự quá lớn, Nam Ca kinh ngạc, lẽ nào con chuột này nghe hiểu anh nói gì: “Nó nghe hiểu à?” Bằng không sao tự nhiên lại sờ đầu mình.


Dư Tẫn cười gian xảo, cũng muốn xem vẻ mặt kinh sợ của Nam Ca: “Đâu chỉ nghe hiểu, tới đây, nhóc, tự giới thiệu mình đi.”


Thư Thủy Thủy duy trì dáng vẻ nhìn nhìn ngó ngó không lên tiếng, trong lòng thầm suy tư có nên lấy cái kính nhỏ ra soi một chút hay không, lẽ nào mới lăn giường màu xanh nên lông bị bạc màu?


Nghĩ tới lúc tỉnh lại phát hiện xung quanh là một mảnh xanh mướt mượt, Thư Thủy Thủy đột nhiên cảm thấy lo lắng với thẩm mỹ của thú cưng hình người nhà mình, không ngờ thú cưng lại thích màu xanh lá như vậy, xem ra sau này khi chọn quà cho thú cưng nhất định phải chọn màu xanh lá.


Dư Tẫn chờ một lát cũng không thấy chuột nhỏ phối hợp: “…”


Yên lặng một hồi lâu, Dư Tẫn lúng túng ho nhẹ một tiếng: “Giới thiệu một chút, thành viên mới, Thư Thủy Thủy, Thư của thư thái, thủy của nước hoa quả, thủy của nước mưa.”


Nam Ca dùng vẻ mặt nhìn kẻ ngốc mà nhìn Dư Tẫn, ánh mắt lộ rõ ý tứ: tự biên tự diễn như vậy vui lắm à?


Thư Thủy Thủy trên cầu thang ló cái đầu nhỏ ra chỉnh lại: “Là thủy của nước mưa, thủy của nước hoa quả.”


Nam Ca kinh hãi suýt chút nữa đã ré lên.


Dư Tẫn như ý nguyện nhìn thấy dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của Nam Ca, đồng thời nhịn không được ý cười đáp lại Thư Thủy Thủy: “Thủy của nước mưa với thủy của nước hoa quả không phải giống nhau à?”



Không ngờ vấn đề này Thư Thủy Thủy lại đặc biệt chăm chú cùng chấp nhất, nó ló đầu ra khỏi lan can: “Đương nhiên không giống, giọt nước mưa là nguồn gốc sinh mệnh, giọt nước hoa quả là ngọt, nguồn gốc sinh mệnh sinh ra sau đó mới có thể ngọt ngào, đó là vấn đề ăn khớp!”


Dư Tẫn: “…” Thế mà lại cảm thấy có lý, im lặng chống đỡ.


Nam Ca lại càng choáng váng hơn, không ngờ một con chuột không chỉ có thể nói mà còn biết nói chuyện ăn khớp, này là đùa sao: “Lão đại, đây là người máy anh mới nghiên cứu chế tạo ra hả?” Hiển nhiên mạch não của Nam Ca và Dư Tẫn cực kỳ giống nhau.


Thư Thủy Thủy trên cầu thang lần thứ hai nghe thấy mình bị nhận nhầm là người máy, nó quyết định biện giải cho mình một chút: “Một con chuột lớn như tôi có chỗ nào giống người chứ hả? Nhân loại mấy người sao có được lông xù như tôi!”


Nói xong, Thư Thủy Thủy còn kiêu ngạo vuốt lông mình, biểu lộ lớp lông xù.


Nam Ca & Dư Tẫn: “…” Rốt cuộc lông xù có gì đáng tự hào?


Thư Thủy Thủy tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của hai người, nó hếch cái đầu nhỏ: “Lông xù không sợ lạnh, không phải mấy người đang nghĩ cách tránh né luồng khí lạnh à?”


Ba chữ luồng khí lạnh đập thẳng vào đầu ba người, cả ba đều im lặng không lên tiếng, vô lực phản bác.


Nam Ca nhìn về phía Dư Tẫn: “Nhận thức của anh có vấn đề rồi à? Vì sao anh cảm thấy nó nói có lý thế nhỉ?”


Dư Tẫn trầm mặc một chốc: “Em cũng cảm thấy như vậy á, làm sao bây giờ?”


Hai người nhìn qua Cổ Lan Cốt.


Cổ Lan Cốt bình tĩnh nói: “A Thủy nói rất đúng.”


Hai người: “…”


Cuối cùng, vấn đề lông xù này, Thư Thủy Thủy toàn thắng.



Tựa hồ chiến thắng nho nhỏ này làm Thư Thủy Thủy có thêm chút sức mạnh, nó liền lộ thân thể nho nhỏ của mình ra khỏi chiếc trụ lan can, lấy can đảm nhảy xuống một nấc thang rồi lập tức núp vào sau trụ, thăm dò vị trí phát hiện Nam Ca không di động cũng không có hành động công kích, nó lại tiếp tục nhảy xuống một nấc thang.


Nam Ca yên lặng không nói, chỉ lặng lẽ nhìn qua Dư Tẫn: “Mới đầu lúc thấy cậu nó cũng vậy à?”


Dư Tẫn nhìn Thư Thủy Thủy cẩn thận từng li từng tí cũng có chút kỳ quái: “Không có, mặc dù có chút xấu hổ nhưng rất nhanh đã nhớ kỹ tên em rồi.”


Rốt cuộc, sau mười mấy phút, Thư Thủy Thủy cũng xuống tới lầu một, sau đó lạch bạch chầm chậm chạy tới bên cạnh Cổ Lan Cốt, đang định men theo ống quần Cổ Lan Cốt bò lên thì bị một tay anh vớt lên, đặt lên bàn.


Thư Thủy Thủy dùng hai móng ôm lấy ngón tay Cổ Lan Cốt, Cổ Lan Cốt không nỡ rút ra nên dứt khoát để tay lên bàn. Thư Thủy Thủy ngẩng đầu, cố gắng làm mình trông thực khí thế: “Xin chào, tôi gọi là Thư Thủy Thủy, thư của thư thái, thủy của nước mưa, thủy của nước hoa quả.”


Nam Ca nhịn không được phì cười: “Xin chào, tôi gọi là Nam Ca.”


Nam Ca nói xong, chỉ thấy Thư Thủy Thủy nghiêng cái đầu nhỏ tựa hồ đang suy nghĩ, sau đó nó xoay người đưa lưng về phía anh rồi nói: “Nam Ca? Tôi nhớ kỹ rồi.”


Nam Ca? ? ? Nhớ kỹ thì nhớ kỹ, tại sao lại đưa lưng về phía anh?


Dư Tẫn ở bên cạnh cười ha hả: “Là quay về hướng nam để nhớ à?”


Nam Ca hiểu ra, lúc này mới phát hiện mình ngồi ở phía bắc, mà sau khi Thư Thủy Thủy quay người lại thì mặt hướng thẳng về phía nam, đó là phương thức ghi nhớ tên người khác sao? Thật… thật đáng yêu.


Cổ Lan Cốt dùng ngón tay v**t v* cái đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy, từ đầu trượt xuống lưng.


Lúc Thư Thủy Thủy quay đầu lại, Nam Ca có chút trêu chọc hỏi: “Tôi có một đứa em gọi là Nam Phương, nhóc làm sao nhớ được?”


Chuột nhỏ nghe vậy thì nghiêng đầu, thực khó hiểu hỏi: “Em trai của anh à? Không phải nên gọi là Nam Đệ mới đúng sao?”


Nam Ca cười ngất.



Dư Tẫn ôm bụng cười ha hả.


Nam Ca rốt cuộc cũng tin tưởng Thư Thủy Thủy không phải người máy do Cổ Lan Cốt chế tạo ra, bởi vì với tư duy của Cổ Lan Cốt thì tuyệt đối không thể chế tạo ra người máy giỏi ăn nói lại thú vị như vậy.


Được Cổ Lan Cốt vuốt lông, Thư Thủy Thủy từ từ nhũn thành chuột bánh ở trên bàn, thậm chí thỉnh thoảng còn vươn móng vuốt điều chỉnh vị trí ngón tay v**t v* của Cổ Lan Cốt để mình càng thoải mái hơn.


Sau màn quen biết dở khóc dở cười, ba người bắt đầu quay trở lại trọng tâm câu chuyện ban đầu, nhưng lúc này có thêm một con chuột nhỏ nằm trên bàn chăm chú lắng nghe.


Hiện giờ bọn họ có hai lựa chọn, một là mạo hiểm ở lại khu C chờ luồng khí lạnh chấm dứt, căn cứ theo tin tức Cổ Lan Cốt dò xét được, trong vòng nửa năm không cần lo lắng ảnh hưởng của bão điện từ. Nếu trong vòng nửa năm kỳ khí lạnh kết thúc, thời tiết ấm áp trở lại, bọn họ có thể di chuyển trước khi bão điện từ tới. Nhưng lựa chọn này phiêu lưu ở chỗ nếu năm nay thời gian luồng khí lạnh kéo dài thì bọn họ sẽ phải di chuyển trong mùa giá rét để tránh né bão điện từ.


Lựa chọn thứ hai, hiện giờ lập tức di chuyển, như vậy không cần lo lắng luồng khí lạnh, cũng không cần lo lắng bão điện từ. Thế nhưng hiện giờ bọn họ không có đủ nhân lực cũng vật tư, mục tiêu di chuyển cũng không thể xác định, rất có thể kết quả sẽ không như tưởng tượng, ngay cả chỗ lánh nạn ban đầu cũng mất đi.


Nam Ca thiên về lựa chọn lưu lại, thừa dịp khoảng thời gian nửa năm này để tích lũy vật tư, xác định hướng đi cùng phân bố của luồng khí lạnh rồi mới di chuyển. Dư Tẫn thì muốn lập tức rời đi, đi sớm tính sớm. Về phần Cổ Lan Cốt thì vẫn luôn vuốt chuột, không phát biểu ý kiến.


Dư Tẫn và Nam Ca hiển nhiên đã quen với phong cách của Cổ Lan Cốt, dù sao thì tình huống này quả thực rất khó phán đoán, Cổ Lan Cốt cũng không có cách nào dự đoán.


Cổ Lan Cốt vẫn luôn giữ thái độ Phật hệ, ừ, ừm, được, có thể, ai bảo anh là bán người máy không có mục tiêu theo đuổi chứ.


Nghe Dư Tẫn và Nam Ca phân tích, cái đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy nhìn qua bên này rồi lại nhìn qua bên kia, thoạt nhìn khá bận rộn.


Rốt cuộc, Thư Thủy Thủy nhịn không được giơ cái móng bé xíu của mình, giống như học sinh ngoan vậy: “Tôi có một vấn đề.”


Ánh mắt ba người dồn tới, cúi đầu nhìn lại thì bánh chuột trên bàn đã phình lên, giang hai cái chân ngắn ngồi bệch trên bàn.


Dư Tẫn và Nam Ca mới nãy còn mặt ủ mày chê lập tức ôn nhu nói: “Nhóc nói đi.”


Thư Thủy Thủy dùng móng vuốt nâng mặt, làm lông tơ vì nằm bẹp mà xẹp xuống một lần nữa bông xù lên, duy trì hình tượng lông xù của mình: “Luồng khí lạnh rốt cuộc là cái gì?”



Dư Tẫn vươn tay muốn vỗ vỗ đầu Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy lập tức nâng vuốt che lại, Dư Tẫn chỉ có thể chuyển mục tiêu thành sờ sờ hai vuốt nhỏ.


Thư Thủy Thủy từ ngồi xoạc chân chuyển thành ngồi xếp bằng ôm chân: “Anh có biết ở trong vườn thú, muốn nhìn giống loài quý hiếm như tôi là phải trả tiền không?”


Dư Tẫn hứng thú: “Oh~ vậy nhóc là giống loài gì?”


Thư Thủy Thủy lắc cái đầu nhỏ: “Không nói cho anh biết!” Đùa gì vậy chứ, nó dễ dàng bại lộ nhược điểm trí mạng là yêu ngủ của mình dễ dàng vậy sao?


Dư Tẫn cũng không gấp, cậu quả thực không nhìn ra được chủng loại của Thư Thủy Thủy, thế nhưng nhất định là một loài chuột nào đó: “Thủy Thủy vừa mới tới tinh cầu Thương Chiến không bao lâu à?”


Thư Thủy Thủy gật cái đầu nhỏ: “Đúng vậy! Tới một… hai… ba bốn năm sáu bảy tám…” Thư Thủy Thủy đếm vuốt nhỏ, đếm tới đếm lui cuối cùng kết luận: “Đã nhiều ngày rồi.”


Dư Tẫn lại nhịn không được phì cười, cảm thấy Thư Thủy Thủy quả thực rất hài hước, cười xong thì hắng giọng giải thích vấn đề luồng khí lạnh: “Trên tinh cầu Thương Chiến không có bốn mùa mà chỉ có hai thôi, mùa hè và mùa đông, mùa hè chia thành mùa khô và mùa mưa, mùa đông thì chia thành mùa khí lạnh và mùa đóng băng.”


Nhóm Dư Tẫn tới tinh cầu Thương Chiến này cũng không tính là lâu, chỉ sớm hơn Thư Thủy Thủy nửa năm mà thôi, cũng chưa trải qua một vòng mùa hoàn chỉnh. Nhưng nó không trở ngại việc thu thập tư liệu của bọn họ, từ tin tức có được, mùa đông ở Tinh cầu Thương Chiến có nhiệt độ trung bình là âm 70 độ, mùa khí lạnh sẽ đi kèm theo bão tuyết, ra ngoài gần như là không có khả năng.


Mà mùa đóng băng thì bão tuyết lại càng gia tăng, nhiệt độ cũng một lần nữa hạ thấp, thậm chí có vài khu có bão tuyết siêu cấp, lần hạ nhiệt thấp nhất lên tới âm 200 độ, mà tin tức tốt là hiện giờ không có nơi nào trên Tinh cầu Thương Chiến đạt tới nhiệt độ âm 273 độ.


Thư Thủy Thủy vừa nghe Dư Tẫn phổ cập kiến thức vừa theo bản năng chà chà móng vuốt tạo ra nhiệt lượng, nơi lạnh nhất ở địa cầu hình như cũng chưa đạt tới âm 100 độ, âm hai trăm độ là khái niệm gì?


Cổ Lan Cốt đưa tay nắm chặt móng vuốt nhỏ của Thư Thủy Thủy, thực tri kỷ nâng cao nhiệt độ lòng bàn tay.


Thư Thủy thủy (), sau khi móng vuốt ấm áp, nó thực ngoan ngoãn tiến tới đưa ra cái đầu nhỏ của mình.


*


[tác giả] âm 273 độ — theo lý thuyết chính là độ không tuyệt đối.


[end 15]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 15
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...