Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 14
53@-
[14] Chuột phi – Theo Âm Thanh Thì Chắc Là Đực
*****
Có đôi khi Cổ Lan Cốt cảm thấy may mắn vì mình không có cảm tình, như vậy anh sẽ không bi thương, thế nhưng bây giờ Cổ Lan Cốt đột nhiên rất muốn có một chút, cho dù chỉ là một chút xíu tình cảm để cảm thụ được tình cảm của vật nhỏ nhà mình.
Cổ Lan Cốt báo tin tầm nửa năm nữa sẽ không có bão điện từ với Dư Tẫn, sau đó hai người cũng kết thúc cuộc nói chuyện, bây giờ phải chờ Nam Ca trở về xem có thể xác thực chuyện luồng khí lạnh hay không.
Di chuyển dù sao cũng là một hành động lớn, cần phải chú ý rất nhiều thứ, ví dụ như địa điểm di chuyển, vật tư trong quá trình di chuyển, còn có khả năng phải chiến đấu.
Không sai, là chiến đấu, ở tinh cầu Thương Chiến tấc đất tấc vàng này, tiền đề để sống sót chính là một hoàn cảnh sống thích hợp sinh tồn. Bởi vì lợi dụng vũ khí hóa học nên toàn bộ cư dân bản địa của tinh cầu Thương Chiến đều bị chết oan uổng, bởi vì sinh mệnh cao đẳng có trí tuệ đã tiêu vong nên tinh cầu Thương Chiến tiến vào thời kỳ hỗn loạn.
Trong niên đại chiến tranh đó, sự tồn vong của một tinh cầu có khoa học kỹ thuật bậc trung so với toàn bộ tinh hệ Thương Hải thì rõ ràng không đáng nhắc tới. Vì thế khi tinh hệ Thương Hải nhớ tới tinh cầu Thương Chiến thì nơi này đã trở thành luyện ngục.
Nó đã không còn duy trì theo quỹ đạo bình thường, ngược lại nương theo tỷ lệ phát sinh tai họa địa chất cao cùng thiên tai, ô nhiễm hạt nhân, ô nhiễm hóa chất, khoa học kỹ thuật thoái hóa với tốc độ không thể nào ngăn cản.
Sau một trăm năm, hoàn cảnh tinh cầu Thương Chiến rốt cuộc cũng ổn định lại ở một trình độ nhất định, nhưng không thể nào coi như thoải mái, may mắn chiến tranh tinh tế kết thúc, tinh hệ Tiên Ca ngừng xâm lấn, tinh hệ Thương Hải rốt cuộc cũng dành ra chút tinh lực thanh lọc thế lực các nơi, bắt đầu tiến vào giai đoạn nội loạn.
Cuối cùng, thắng làm vua thua làm giặc, nhưng các phe phái thế lực này không có khả năng thực sự tận diệt, vì thế những tinh cầu sinh tồn như ngày tận thế lại không có giá trị khai thác cao này trở thành điểm đến tốt nhất để giam giữ phạm nhân, đó cũng là hướng phát triển cơ bản của tinh cầu Thương Chiến.
Gần trăm năm, phần lớn cư dân bản địa ở tinh cầu Thương Chiến đều đã diệt vong, một phần thực vật còn sống sót ít nhiều đều bị biến dị, nhưng may mắn là tình trạng ô nhiễm hóa chất cùng hạt nhân đã dần dần phai nhạt theo thời gian.
Thế nhưng môi trường tự nhiên ở tinh cầu Thương Chiến vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chúng cần một khoảng thời gian rất dài. Ở tinh cầu Thương Chiến này, diện tích lục địa kỳ thực chiếm một phần hai tinh cầu nhưng nơi thích hợp để nhân loại sinh tồn lại không nhiều. Cộng thêm chênh lệch nhiệt độ quá lớn của ngày và đêm, muốn sống thoải mái thì bắt buộc phải di chuyển. Mà mỗi lần di chuyển tương đương với một trận ác chiến, người thắng mới có tư cách sinh tồn.
Thư Thủy Thủy vì thương cảm mà muốn tìm hiểu tình huống tinh cầu Thương Chiến nhưng lại không thể chống lại sắc đẹp bàn tay của Cổ Lan Cốt, cứ vậy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Vài lần Cổ Lan Cốt muốn gọi Thư Thủy Thủy dậy ăn cơm nhưng Thư Thủy Thủy chỉ trở mình rồi ngủ tiếp. Cổ Lan Cốt thấy vậy liền từ bỏ, bắt đầu tập trung nghĩ xem buổi tối chuột nhỏ sẽ ngủ ở nơi nào.
Hơn ba giờ chiều, Cổ Lan Cốt bắt đầu loay hoay trong kho hàng căn cứ, cố gắng muốn tìm một cái giường thoải mái. Nhưng hiển nhiên kích cỡ giường thích hợp với Thư Thủy Thủy không tồn tại, ai lại thu thập giường bé xíu như vậy chứ, đó không phải là đồ chơi à?
Không tìm được giường, Cổ Lan Cốt thành thạo chế tạo thiết bị trinh sát lập tức gom góp củi gỗ, vải vóc, vải bông, chuẩn bị tự mình làm ra một cái giường thoải mái cho Thư Thủy Thủy.
Hơn tám giờ, Cổ Lan Cốt ngay cả cơm tối cũng không ăn rốt cuộc cũng làm xong một cái giường dài hai mươi cm rộng mười cm, Cổ Lan Cốt đặt nó trên tủ đầu giường, trải nệm bông mềm mại cùng một cái chăn đã được khử trùng, màu sắc nệm và chăn có màu xanh lá đậm, thoạt nhìn như màu của tảo biển. Sau khi suy luận kỹ càng, Cổ Lan Cốt đã chọn lựa màu này trong số vải vóc đủ màu sắc, anh cảm thấy Thư Thủy Thủy sẽ thích.
Cổ Lan Cốt thật cẩn thận lôi Thư Thủy Thủy trong túi mình ra, phát hiện lúc ngủ chuột nhỏ này rất thành thật, cơ bản không hề nhúc nhích, chỉ khi nào bị ngoại giới quấy rầy mới nhịn không được đạp đạp chân, trở mình.
Thư Thủy Thủy ngủ rất say, chất lượng giấc ngủ của chuột sóc trước nay không cần phải lo lắng, từ trong túi chuyển sang giường, Thư Thủy Thủy cũng chỉ đổi tư thế một chút mà thôi.
Chỉ mới tám giờ, hiển nhiên vẫn chưa tới giờ ngủ của mọi người.
Dư Tẫn đã từ bỏ suy nghĩ Cổ Lan Cốt hiện giờ đang làm gì, Cổ Lan Cốt đúng lúc quay trở lại căn cứ đã làm cậu an tâm lắm rồi, vì thế lúc này đang hưởng thụ một khoảng thời gian hiếm có, bắt đầu ngẩn người.
Đột nhiên một loạt tiếng gõ cửa cắt đứt tâm tư Dư Tẫn, Dư Tẫn đứng dậy mở cửa, phát hiện Nam Ca gió bụi mệt mỏi đã quay trở lại: “Nam Ca, anh rốt cuộc cũng về rồi, hôm nay lão đại cũng về.”
Nam Ca vào nhà rót cho mình một ly nước, phía sau anh còn có hai người, nhưng chỉ chào hỏi Dư Tẫn một tiếng liền rời đi, hiển nhiên không ở đây: “Lão đại đã về rồi à? Người đâu rồi?”
Tư duy phản xạ của Dư Tẫn giật thót: “Ách….chắc vừa mới làm xong mô hình đồ chơi, hoặc là đang kể chuyện trước khi ngủ? Hoặc là hát ru?”
“Cái quỷ gì vậy?” Nam Ca biểu hiện mình nghe không hiểu.
Dư Tẫn chỉ về hướng phòng ngủ của Cổ Lan Cốt trên lầu hai: “Lần này lão đại ra ngoài mang về một tiểu yêu tinh, miệng đặc biệt ngọt, mê hoặc lão đại choáng váng đầu óc, dáng vẻ siêu cấp đáng yêu, cười một cái thì có cảm giác tim muốn nhũn ra luôn.”
Nam Ca? ? ? Có phải anh hiểu sai rồi không: “Lão đại có bạn trai à?”
Dư Tẫn khựng một chút: “Nghe âm thanh thì chắc là đực đấy.”
“Gì?” Nam Ca càng nghe càng choáng váng, nhưng anh đã quen với bản tính nhí nhố của Dư Tẫn, mặc dù có chút mờ mịt nhưng cũng không cho là thật.
Nói thật, trên tinh cầu này không quản là ai cũng có khả năng tìm bạn trai, nhưng Nam Ca dám khẳng định Cổ Lan Cốt sẽ không, bởi vì Cổ Lan Cốt căn bản không có d*c v*ng về phương diện này, nếu một ngày nào đó lão đại thật sự tìm bạn trai thì đừng nói yêu tinh, cho dù là một con chuột thì Nam Ca cũng mừng tới ch** n**c mắt.
Cổ Lan Cốt thu xếp ổn thỏa cho chuột nhỏ, mơ hồ nghe thấy âm thanh của Nam Ca liền từ trong phòng đi ra.
Dư Tẫn lập tức nghiêm túc trở lại: “Lão đại mau ngồi đi, Nam Ca khẳng định có mang tin tức về.”
Cổ Lan Cốt không từ chối, từ trên lầu hai đi xuống, ngồi bên cạnh bàn.
“Quả thực có mang tin về, tin tức luồng khí lạnh là thật, đó là phần thưởng đổi lại từ thắng lợi trong máy mô phỏng, là do quản lý tinh cầu Thương Chiến đưa ra dự đoán, khu B đã bắt đầu chuẩn bị vật tư để vượt qua mùa đông.” Nam Ca nói.
Biểu cảm của Dư Tẫn có chút suy sụp: “Tin tức lão đại mang về hôm nay là trong vòng nửa năm tới bão điện từ sẽ không bành trướng tới khu C, thế nhưng luồng khí lạnh cũng không dễ đối phó, mùa đông của tinh cầu Thương Chiến kéo dài tới nửa năm, nếu bão điện từ ập tới mà luồng khí lạnh vẫn chưa kết thúc thì chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta phải di chuyển thôi.”
Nam Ca: “Di chuyển cũng không dễ, chỉ có nhân vật quan trọng của khu B nắm giữ quỹ tích di chuyển của luồng khí lạnh, hiện giờ di chuyển chính là một một canh bạc, hiện giờ chúng ta không thích hợp cứng đối cứng với khu B.”
Dư Tẫn cùng Nam Ca không khỏi nhìn về phía Cổ Lan Cốt, chờ đợi anh trả lời, dù sao thì Cổ Lan Cốt chưa từng làm bọn họ thất vọng.
Cổ Lan Cốt đang định nói chuyện thì trên lầu hai đột nhiên truyền tới tiếng mở cửa.
Nam Ca nhìn thấy cửa phòng Cổ Lan Cốt không bị bất kỳ ngoại lực nào tác động tự nhiên mở ra! Tình huống quỷ dị này dọa Nam Ca giật mình, lập tức bật dậy: “Thứ gì vậy?”
Chỗ lan can gỗ trên lầu hai, một cục bông nhỏ lông xù mềm mại xuất hiện, cục nắm màu nâu cọ theo từng nấc thang nhảy xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía lầu một, lúc này Thư Thủy Thủy mới phát hiện có thêm một người.
Nam Ca nhìn thấy chuột nhỏ vừa mới linh hoạt leo cầu thang đột nhiên dừng lại, sau đó lặng lẽ xê dịch thân thể, giấu mình ở phía sau hàng rào tay vịn cầu thang, ló cái đầu lông xù tò mò nhìn anh.
Nam Ca cũng đầy chấm hỏi nhìn Thư Thủy Thủy núp sau hàng rào, một hồi lâu sau mở miệng hỏi: “Đây chính là tiểu yêu tinh mà nhóc nói à?”
Thư Thủy Thủy run run lỗ tai, là cao thủ, lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn thấy thân phận yêu tinh của mình, phải cẩn thận hơn mới được, sau đó nó bò lên một nấc thang, một lần nữa trốn trên tầng hàng rào cao hơn thò cái đầu nhỏ ra nhìn Nam Ca, biểu thị thái độ cảnh giác của mình.
Nam Ca: “…”
“Anh kh*ng b* lắm à?” Nam Ca hỏi Dư Tẫn ở bên cạnh: “Với lại đây rốt cuộc là cái gì vậy? Lão đại mang về à? Một con chuột bị nhuộm lông à?”
Nam Ca không ngờ mình vừa nói xong, Dư Tẫn cùng Cổ Lan Cốt còn chưa kịp đáp, con chuột nhỏ trốn sau cây cột hàng rào chỉ lộ ra cái đầu theo bản năng đưa móng vuốt sờ sờ đầu mình, giống như đang sờ lông của mình vậy.
*
Tác giả: Thư Thủy Thủy: “Lừa chuột! Rõ ràng không có nhuộm!”
Thù oán của Thư Thủy Thủy cùng Nam Ca cũng vì thế mà kết thành!
[end 14]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
[14] Chuột phi – Theo Âm Thanh Thì Chắc Là Đực
*****
Có đôi khi Cổ Lan Cốt cảm thấy may mắn vì mình không có cảm tình, như vậy anh sẽ không bi thương, thế nhưng bây giờ Cổ Lan Cốt đột nhiên rất muốn có một chút, cho dù chỉ là một chút xíu tình cảm để cảm thụ được tình cảm của vật nhỏ nhà mình.
Cổ Lan Cốt báo tin tầm nửa năm nữa sẽ không có bão điện từ với Dư Tẫn, sau đó hai người cũng kết thúc cuộc nói chuyện, bây giờ phải chờ Nam Ca trở về xem có thể xác thực chuyện luồng khí lạnh hay không.
Di chuyển dù sao cũng là một hành động lớn, cần phải chú ý rất nhiều thứ, ví dụ như địa điểm di chuyển, vật tư trong quá trình di chuyển, còn có khả năng phải chiến đấu.
Không sai, là chiến đấu, ở tinh cầu Thương Chiến tấc đất tấc vàng này, tiền đề để sống sót chính là một hoàn cảnh sống thích hợp sinh tồn. Bởi vì lợi dụng vũ khí hóa học nên toàn bộ cư dân bản địa của tinh cầu Thương Chiến đều bị chết oan uổng, bởi vì sinh mệnh cao đẳng có trí tuệ đã tiêu vong nên tinh cầu Thương Chiến tiến vào thời kỳ hỗn loạn.
Trong niên đại chiến tranh đó, sự tồn vong của một tinh cầu có khoa học kỹ thuật bậc trung so với toàn bộ tinh hệ Thương Hải thì rõ ràng không đáng nhắc tới. Vì thế khi tinh hệ Thương Hải nhớ tới tinh cầu Thương Chiến thì nơi này đã trở thành luyện ngục.
Nó đã không còn duy trì theo quỹ đạo bình thường, ngược lại nương theo tỷ lệ phát sinh tai họa địa chất cao cùng thiên tai, ô nhiễm hạt nhân, ô nhiễm hóa chất, khoa học kỹ thuật thoái hóa với tốc độ không thể nào ngăn cản.
Sau một trăm năm, hoàn cảnh tinh cầu Thương Chiến rốt cuộc cũng ổn định lại ở một trình độ nhất định, nhưng không thể nào coi như thoải mái, may mắn chiến tranh tinh tế kết thúc, tinh hệ Tiên Ca ngừng xâm lấn, tinh hệ Thương Hải rốt cuộc cũng dành ra chút tinh lực thanh lọc thế lực các nơi, bắt đầu tiến vào giai đoạn nội loạn.
Cuối cùng, thắng làm vua thua làm giặc, nhưng các phe phái thế lực này không có khả năng thực sự tận diệt, vì thế những tinh cầu sinh tồn như ngày tận thế lại không có giá trị khai thác cao này trở thành điểm đến tốt nhất để giam giữ phạm nhân, đó cũng là hướng phát triển cơ bản của tinh cầu Thương Chiến.
Gần trăm năm, phần lớn cư dân bản địa ở tinh cầu Thương Chiến đều đã diệt vong, một phần thực vật còn sống sót ít nhiều đều bị biến dị, nhưng may mắn là tình trạng ô nhiễm hóa chất cùng hạt nhân đã dần dần phai nhạt theo thời gian.
Thế nhưng môi trường tự nhiên ở tinh cầu Thương Chiến vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chúng cần một khoảng thời gian rất dài. Ở tinh cầu Thương Chiến này, diện tích lục địa kỳ thực chiếm một phần hai tinh cầu nhưng nơi thích hợp để nhân loại sinh tồn lại không nhiều. Cộng thêm chênh lệch nhiệt độ quá lớn của ngày và đêm, muốn sống thoải mái thì bắt buộc phải di chuyển. Mà mỗi lần di chuyển tương đương với một trận ác chiến, người thắng mới có tư cách sinh tồn.
Thư Thủy Thủy vì thương cảm mà muốn tìm hiểu tình huống tinh cầu Thương Chiến nhưng lại không thể chống lại sắc đẹp bàn tay của Cổ Lan Cốt, cứ vậy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Vài lần Cổ Lan Cốt muốn gọi Thư Thủy Thủy dậy ăn cơm nhưng Thư Thủy Thủy chỉ trở mình rồi ngủ tiếp. Cổ Lan Cốt thấy vậy liền từ bỏ, bắt đầu tập trung nghĩ xem buổi tối chuột nhỏ sẽ ngủ ở nơi nào.
Hơn ba giờ chiều, Cổ Lan Cốt bắt đầu loay hoay trong kho hàng căn cứ, cố gắng muốn tìm một cái giường thoải mái. Nhưng hiển nhiên kích cỡ giường thích hợp với Thư Thủy Thủy không tồn tại, ai lại thu thập giường bé xíu như vậy chứ, đó không phải là đồ chơi à?
Không tìm được giường, Cổ Lan Cốt thành thạo chế tạo thiết bị trinh sát lập tức gom góp củi gỗ, vải vóc, vải bông, chuẩn bị tự mình làm ra một cái giường thoải mái cho Thư Thủy Thủy.
Hơn tám giờ, Cổ Lan Cốt ngay cả cơm tối cũng không ăn rốt cuộc cũng làm xong một cái giường dài hai mươi cm rộng mười cm, Cổ Lan Cốt đặt nó trên tủ đầu giường, trải nệm bông mềm mại cùng một cái chăn đã được khử trùng, màu sắc nệm và chăn có màu xanh lá đậm, thoạt nhìn như màu của tảo biển. Sau khi suy luận kỹ càng, Cổ Lan Cốt đã chọn lựa màu này trong số vải vóc đủ màu sắc, anh cảm thấy Thư Thủy Thủy sẽ thích.
Cổ Lan Cốt thật cẩn thận lôi Thư Thủy Thủy trong túi mình ra, phát hiện lúc ngủ chuột nhỏ này rất thành thật, cơ bản không hề nhúc nhích, chỉ khi nào bị ngoại giới quấy rầy mới nhịn không được đạp đạp chân, trở mình.
Thư Thủy Thủy ngủ rất say, chất lượng giấc ngủ của chuột sóc trước nay không cần phải lo lắng, từ trong túi chuyển sang giường, Thư Thủy Thủy cũng chỉ đổi tư thế một chút mà thôi.
Chỉ mới tám giờ, hiển nhiên vẫn chưa tới giờ ngủ của mọi người.
Dư Tẫn đã từ bỏ suy nghĩ Cổ Lan Cốt hiện giờ đang làm gì, Cổ Lan Cốt đúng lúc quay trở lại căn cứ đã làm cậu an tâm lắm rồi, vì thế lúc này đang hưởng thụ một khoảng thời gian hiếm có, bắt đầu ngẩn người.
Đột nhiên một loạt tiếng gõ cửa cắt đứt tâm tư Dư Tẫn, Dư Tẫn đứng dậy mở cửa, phát hiện Nam Ca gió bụi mệt mỏi đã quay trở lại: “Nam Ca, anh rốt cuộc cũng về rồi, hôm nay lão đại cũng về.”
Nam Ca vào nhà rót cho mình một ly nước, phía sau anh còn có hai người, nhưng chỉ chào hỏi Dư Tẫn một tiếng liền rời đi, hiển nhiên không ở đây: “Lão đại đã về rồi à? Người đâu rồi?”
Tư duy phản xạ của Dư Tẫn giật thót: “Ách….chắc vừa mới làm xong mô hình đồ chơi, hoặc là đang kể chuyện trước khi ngủ? Hoặc là hát ru?”
“Cái quỷ gì vậy?” Nam Ca biểu hiện mình nghe không hiểu.
Dư Tẫn chỉ về hướng phòng ngủ của Cổ Lan Cốt trên lầu hai: “Lần này lão đại ra ngoài mang về một tiểu yêu tinh, miệng đặc biệt ngọt, mê hoặc lão đại choáng váng đầu óc, dáng vẻ siêu cấp đáng yêu, cười một cái thì có cảm giác tim muốn nhũn ra luôn.”
Nam Ca? ? ? Có phải anh hiểu sai rồi không: “Lão đại có bạn trai à?”
Dư Tẫn khựng một chút: “Nghe âm thanh thì chắc là đực đấy.”
“Gì?” Nam Ca càng nghe càng choáng váng, nhưng anh đã quen với bản tính nhí nhố của Dư Tẫn, mặc dù có chút mờ mịt nhưng cũng không cho là thật.
Nói thật, trên tinh cầu này không quản là ai cũng có khả năng tìm bạn trai, nhưng Nam Ca dám khẳng định Cổ Lan Cốt sẽ không, bởi vì Cổ Lan Cốt căn bản không có d*c v*ng về phương diện này, nếu một ngày nào đó lão đại thật sự tìm bạn trai thì đừng nói yêu tinh, cho dù là một con chuột thì Nam Ca cũng mừng tới ch** n**c mắt.
Cổ Lan Cốt thu xếp ổn thỏa cho chuột nhỏ, mơ hồ nghe thấy âm thanh của Nam Ca liền từ trong phòng đi ra.
Dư Tẫn lập tức nghiêm túc trở lại: “Lão đại mau ngồi đi, Nam Ca khẳng định có mang tin tức về.”
Cổ Lan Cốt không từ chối, từ trên lầu hai đi xuống, ngồi bên cạnh bàn.
“Quả thực có mang tin về, tin tức luồng khí lạnh là thật, đó là phần thưởng đổi lại từ thắng lợi trong máy mô phỏng, là do quản lý tinh cầu Thương Chiến đưa ra dự đoán, khu B đã bắt đầu chuẩn bị vật tư để vượt qua mùa đông.” Nam Ca nói.
Biểu cảm của Dư Tẫn có chút suy sụp: “Tin tức lão đại mang về hôm nay là trong vòng nửa năm tới bão điện từ sẽ không bành trướng tới khu C, thế nhưng luồng khí lạnh cũng không dễ đối phó, mùa đông của tinh cầu Thương Chiến kéo dài tới nửa năm, nếu bão điện từ ập tới mà luồng khí lạnh vẫn chưa kết thúc thì chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta phải di chuyển thôi.”
Nam Ca: “Di chuyển cũng không dễ, chỉ có nhân vật quan trọng của khu B nắm giữ quỹ tích di chuyển của luồng khí lạnh, hiện giờ di chuyển chính là một một canh bạc, hiện giờ chúng ta không thích hợp cứng đối cứng với khu B.”
Dư Tẫn cùng Nam Ca không khỏi nhìn về phía Cổ Lan Cốt, chờ đợi anh trả lời, dù sao thì Cổ Lan Cốt chưa từng làm bọn họ thất vọng.
Cổ Lan Cốt đang định nói chuyện thì trên lầu hai đột nhiên truyền tới tiếng mở cửa.
Nam Ca nhìn thấy cửa phòng Cổ Lan Cốt không bị bất kỳ ngoại lực nào tác động tự nhiên mở ra! Tình huống quỷ dị này dọa Nam Ca giật mình, lập tức bật dậy: “Thứ gì vậy?”
Chỗ lan can gỗ trên lầu hai, một cục bông nhỏ lông xù mềm mại xuất hiện, cục nắm màu nâu cọ theo từng nấc thang nhảy xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía lầu một, lúc này Thư Thủy Thủy mới phát hiện có thêm một người.
Nam Ca nhìn thấy chuột nhỏ vừa mới linh hoạt leo cầu thang đột nhiên dừng lại, sau đó lặng lẽ xê dịch thân thể, giấu mình ở phía sau hàng rào tay vịn cầu thang, ló cái đầu lông xù tò mò nhìn anh.
Nam Ca cũng đầy chấm hỏi nhìn Thư Thủy Thủy núp sau hàng rào, một hồi lâu sau mở miệng hỏi: “Đây chính là tiểu yêu tinh mà nhóc nói à?”
Thư Thủy Thủy run run lỗ tai, là cao thủ, lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn thấy thân phận yêu tinh của mình, phải cẩn thận hơn mới được, sau đó nó bò lên một nấc thang, một lần nữa trốn trên tầng hàng rào cao hơn thò cái đầu nhỏ ra nhìn Nam Ca, biểu thị thái độ cảnh giác của mình.
Nam Ca: “…”
“Anh kh*ng b* lắm à?” Nam Ca hỏi Dư Tẫn ở bên cạnh: “Với lại đây rốt cuộc là cái gì vậy? Lão đại mang về à? Một con chuột bị nhuộm lông à?”
Nam Ca không ngờ mình vừa nói xong, Dư Tẫn cùng Cổ Lan Cốt còn chưa kịp đáp, con chuột nhỏ trốn sau cây cột hàng rào chỉ lộ ra cái đầu theo bản năng đưa móng vuốt sờ sờ đầu mình, giống như đang sờ lông của mình vậy.
*
Tác giả: Thư Thủy Thủy: “Lừa chuột! Rõ ràng không có nhuộm!”
Thù oán của Thư Thủy Thủy cùng Nam Ca cũng vì thế mà kết thành!
[end 14]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 14
10.0/10 từ 39 lượt.