Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 146
54@-
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 146: Bé chim ruồi lật ngược tình thế
Tận mắt nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết, Khanh Mộng Tinh cảm thấy, quả nhiên lời đồn không đáng tin. Người đàn ông mất kiểm soát dẫn đến hai phe địch ta đều bị tiêu diệt trong lời đồn dường như khác xa so với tưởng tượng. Ít nhất đôi mắt sống động kia không giống nửa người nửa máy có thể sở hữu.
“Xin chào tướng quân Cổ Lan, tôi là Khanh Mộng Tinh.” Khanh Mộng Tinh ngay cả đối mặt với cái chết cũng thản nhiên, lúc này không hiểu sao lại có chút căng thẳng.
Cổ Lan Cốt gật đầu: “Tôi biết, Thủy Thủy nhặt về.”
Khanh Mộng Tinh ngẩn ra, sau đó ánh mắt chuyển sang Thư Thủy Thủy ở bên cạnh Cổ Lan Cốt, há miệng, dường như không biết nên xưng hô thế nào.
“Tôi là Thư Thủy Thủy, là mọi người nhặt về, nếu không anh đã trở thành phân bón cho cây rồi.” Người nâng Khanh Mộng Tinh về không phải Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy chỉ vào một con chuột xám đang ngồi bên đống lửa ăn ngấu nghiến ở đằng xa: “Con chuột đó phát hiện ra anh, còn cho anh uống nước.” Nghĩ nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu. “Dùng bình để đút.”
Khanh Mộng Tinh: “…” Nếu không thì cậu định cho uống bằng kiểu gì hả?
Mặc dù Khanh Mộng Tinh chưa từng cảm ơn chuột, nhưng vẫn âm thầm ghi nhớ, định bụng khi thích hợp sẽ bày tỏ lòng biết ơn. Vì trên người có vết thương, Khanh Mộng Tinh nhanh chóng quay trở lại lều nằm nghỉ, đương nhiên trước đó đã uống một bát cháo loãng, với tình trạng của anh, hiện tại chỉ thích hợp uống cháo.
Bữa tối kết thúc, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đến lều của Khanh Mộng Tinh. Tấm màn của lều được hạ xuống, ngay lập tức ngăn cách ánh lửa và sự ồn ào bên ngoài. Bên trong lều sáng đèn, Khanh Mộng Tinh đang nghịch máy tính, dường như rất ngạc nhiên về trình độ phát triển công nghệ hiện tại của Thủy Tinh Cung. Sau khi hai người vào, Khanh Mộng Tinh liền đặt máy tính xuống.
“Sự phát triển công nghệ ở đây thật đáng ngưỡng mộ.” Khanh Mộng Tinh mỉm cười, khí sắc đã thoải mái hơn trước đó rất nhiều, ánh mắt vô tình lướt qua, đột nhiên phát hiện trên đầu ngón tay của Cổ Lan Cốt có thêm một vòng băng mới, anh ngạc nhiên nhướng mày, chẳng phải nói da và cơ bắp của Cổ Lan Cốt đều được chọn từ siêu kim loại mạnh nhất à?
Cổ Lan Cốt nhận thấy ánh mắt của Khanh Mộng Tinh, không những không né tránh, mà còn giơ tay lên, vẻ mặt rất tự nhiên nói: “Xử lý cá không cẩn thận bị cắt trúng, Thủy Thủy nhất định phải băng lại, nói thời tiết nóng nực rất dễ bị nhiễm trùng, ông có người yêu không?”
Khanh Mộng Tinh cứng đờ lắc đầu, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Cổ Lan Cốt an ủi: “Không sao, căn cứ có cả đống người độc thân đấy, ông không cô đơn đâu.”
Trong đầu Khanh Mộng Tinh có chút hỗn loạn, không thể phán đoán đây có phải là an ủi hay không? Hay là khoe khoang?
Vô thức gặm ‘thức ăn cho chó’ xong, Khanh Mộng Tinh cuối cùng cũng giành lại được chút quyền phát ngôn, cũng dần hồi phục khỏi trạng thái mờ mịt. Bắt đầu tóm tắt trải nghiệm và mục đích đến đây của mình.
Ngoại trừ Khanh Mộng Tinh, không ai trong Tinh Hà Thanh Mộng sống sót. Khanh Mộng Tinh không nói chi tiết về trận chiến hủy diệt đó, nhưng sau đó Khanh Mộng Tinh đã bắt đầu nhắm vào khu A và khu S, ẩn nấp gần đó để thu thập thông tin, muốn ám sát Mang Nha , kẻ đãphát động lệnh chặn giết này.
Nhưng kết quả hiển nhiên là không thành công. Bản thân Mang Nha là một sát thủ xuất sắc, đã quá quen thuộc với kỹ năng ám sát, hắn có thể đứng vững ở khu S chính là dựa vào khả năng ám sát và phản ám sát.
Theo lời Khanh Mộng Tinh, sau khi ám sát thất bại, anh đã bị Mang Nha trọng thương, nhưng Mang Nha lại rất tự phụ, hoặc là không quá chấp nhất vào việc giết anh, nên đã thả anh đi.
Khanh Mộng Tinh trọng thương bỏ trốn, nhưng không đến dãy núi Thương Vực ngay lập tức. Bởi vì anh nghi ngờ sở dĩ Mang Nha thả anh đi là vì muốn đi theo anh để tìm cách tiến vào dãy núi Thương Vực. Dù sao dãy núi Thương Vực chỉ tiếp nhận những người lang thang từ nam bán cầu, đến nay vẫn chưa có ai từ khu S vào được dãy núi Thương Vực.
Nhưng khi nhiệt độ tăng dần, môi trường ngày càng xấu đi, Khanh Mộng Tinh buộc phải đến gần dãy núi Thương Vực để có được những vật tư cơ bản để sinh tồn. Nhưng vết thương trên người trở nên tồi tệ nhanh hơn dự kiến, vì thế trước khi liên lạc được với Thủy Tinh Cung, anh đã mất ý thức, trước khi nhắm mắt lại, Khanh Mộng Tinh cảm thấy, điều duy nhất không cam tâm có lẽ là không thể báo thù.
Khanh Mộng Tinh không hiểu vì sao khu A và khu S lại có thù hận lớn như vậy đối với những người di cư, nếu là trước đây, còn có thể giải thích bằng việc tranh giành tài nguyên và đất đai, nhưng đoàn thuyền đến từ nam bán cầu đã tìm được nơi ở mới dưới sự giúp đỡ của Thủy Tinh Cung. Có lẽ, trong mắt họ, dãy núi Thương Vực cũng là của họ, Khanh Mộng Tinh chỉ có thể nghĩ như vậy.
“Tôi đến tinh cầu Thương Chiến khá sớm, không biết tin tức về Mang Nha, nhưng nhìn những gì hắn làm, mục tiêu rất rõ ràng, mọi suy đoán đều hướng về khả năng hắn đã ký hợp đồng sinh tử.” Mục tiêu mà Khanh Mộng Tinh nói đến đương nhiên là Cổ Lan Cốt.
Thư Thủy Thủy nhíu mày, hiển nhiên không có thiện cảm với người tên Mang Nha này, nhưng chưa kịp nói gì, Thúy Thúy trốn trong tóc nghe lén lại không nhịn được, thò cái đầu nhỏ ra lắc lư lắc lư, trong miệng vui vẻ kêu chíp chíp chíp, âm thanh trong trẻo dễ nghe đủ để chứng minh tâm trạng vui sướng của nó lúc này.
Cổ Lan Cốt: “…”
Khanh Mộng Tinh? ? ? Tự dưng con chim này vui quá vậy?
Thư Thủy Thủy dùng ngón tay vỗ vỗ đầu bé chim ruồi: “Thúy Thúy đừng lo lắng, Cốt Cốt sẽ không sao đâu, nhất định sẽ đánh cho Mang Nha rụng hết răng.”
“Chíp!” Tiếng bé chim ruồi đột ngột im bặt, cả con chim trở nên cứng ngắc, hậu quả của việc quá vênh váo đắc ý rõ ràng không phải thứ mà Thúy Thúy có thể gánh chịu, đôi mắt tròn xoe của nó dè dặt nhìn Cổ Lan Cốt.
Cổ Lan Cốt cười như không cười, lợi thế chiều cao cho phép anh dễ dàng cúi xuống nhìn bé chim ruồi đang trốn trong tóc Thư Thủy Thủy: “Tối nay để Thúy Thúy ngủ với anh đi, bồi dưỡng tình cảm một chút, không thể cứ bám lấy Thủy Thủy mãi.”
Thư Thủy Thủy vui vẻ đồng ý: “Được nha.”
Thúy Thúy lộn một vòng, ngã rạp trên đầu Thư Thủy Thủy, ra vẻ tui chết rồi, đừng để ý đến tui.
Sau khi thành công dọa bé chim ruồi, Cổ Lan Cốt trở lại dáng vẻ nghiêm túc: “Tôi cũng có nghe về Mang Nha, nghe nói người này là một kẻ điên, không phải điên vì bệnh tâm thần, mà là tính cách rất điên cuồng, giết người hoàn toàn dựa vào tâm trạng và sở thích, người giao thủ với hắn chắc đều đã chết. Vì thế vẫn không thể xác định thực lực của hắn, nhưng không hề nghi ngờ, hắn rất mạnh, chưa từng thất bại, đây là thông tin trước khi tôi đến tinh cầu Thương Chiến.”
Sau khi nghe giải thích, Khanh Mộng Tinh hiểu ra: “Nếu là vậy thì dễ giải thích rồi, việc Mang Nha thanh trừng thế lực khu S chắc chắn đã đả thương gân cốt, tuy hắn thành công nắm giữ khu S nhưng thực lực của khu S cũng vì cuộc tàn sát đó mà giảm sút đáng kể. Cuộc tổng tấn công hai tháng sau cũng hoàn toàn không để ý đến sự phát triển sau này của khu S, dường như chỉ vì mục đích đơn thuần là g**t ch*t mục tiêu, mệnh lệnh cứ như trò đùa chỉ để bản thân vui vẻ.”
Loại người này là khó đối phó nhất, những người khác ám sát Cổ Lan Cốt khác ký hợp đồng sinh tử tiến vào tinh cầu Thương Chiến, phần lớn là vì tiền bạc, uy h**p, hoặc đổi lấy những thứ khác. Nhưng Mang Nha tiến vào tinh cầu Thương Chiến có lẽ chỉ vì vui, hắn không hề kiêng dè, cũng không hề sợ hãi, muốn giết Cổ Lan Cốt cũng chỉ thuần túy là hứng thú.
Sau khi hiểu rõ điều này, Thư Thủy Thủy không khỏi cảm thấy đau đầu: “Người này không đáng yêu một chút nào cả, trong hai tháng sắp tới Cốt Cốt nhất định phải luôn ở bên cạnh Thủy Thủy, Thủy Thủy bảo vệ Cốt Cốt.”
Một câu nói dứt khoát, mạnh mẽ khiến cho ánh mắt Khanh Mộng Tinh cứ đảo qua đảo lại trên người hai người, sau đó cảm thán nói: “Tình cảm của hai vị thật tốt.”
Thư Thủy Thủy không chút do dự: “Đương nhiên rồi, ai bảo ảnh là Cốt Cốt chứ.”
Ánh mắt của Cổ Lan Cốt trong nháy mắt trở nên dịu dàng: “Bởi vì là Thủy Thủy, cho nên anh là Cốt Cốt.”
Thư Thủy Thủy chớp mắt, hiểu rõ ý của Cổ Lan Cốt. Bởi vì sự xuất hiện của mình, cho nên Cổ Lan Cốt mới là Cốt Cốt.
Khanh Mộng Tinh nghe không hiểu hai người đang đánh đố gì, nhưng cũng cảm thấy cảnh tượng có hơi chói mắt, trong không khí tràn ngập mùi tình yêu chua loét.
Rời khỏi lều của Khanh Mộng Tinh, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt trở về nơi ở của hai người, trên đường còn bàn luận về chuyện của Mang Nha. Đối với người này, hiển nhiên không thể dùng lẽ thường để phán đoán, nếu hắn điên lên e rằng sẽ không để ý đến tổn thất của khu S và khu A, rất có thể sẽ tấn công tự sát, nếu vậy, ngay cả sinh vật biến dị và bọn họ đều sẽ bị trọng thương.
Thúy Thúy cứng đờ như tiêu bản, ngoan ngoãn đứng trên giường. Cảm nhận được Cổ Lan Cốt đi đến gần, nó lập tức dựng lông rồi vỗ cánh bay về phía phòng tắm.
Cổ Lan Cốt sao có thể để nó xông vào phòng tắm, dễ dàng ngăn lại sau đó ném Thúy Thúy vào bãi cỏ mini.
Trong bãi cỏ mini gió thổi rạp ngọn cỏ lộ ra bóng châu chấu thấp thoáng, có núi giả, có suối nhỏ, nhiệt độ vừa đủ, dáng vẻ như thế ngoại đào nguyên. Thúy Thúy thở phào nhẹ nhõm, líu ríu lẩm bẩm, coi như Cổ Lan Cốt còn chút lương tâm, không có hành vi gì quá đáng. Nó vỗ cánh tìm một chỗ thoải mái để ngủ.
Thúy Thúy vô tư lại đơn thuần nào biết Cổ Lan Cốt đã ấp ủ ý tưởng này rất lâu rồi.
Vì sao Cổ Lan Cốt lại ném Thúy Thúy vào bãi cỏ mini? Một, con chim nhỏ này không an phận, quấy rầy châu chấu bảo bối của Thủy Thủy, bị Thủy Thủy giận lây, chán ghét nó. Hai, chim nhỏ thành công hòa nhập vào bãi cỏ mini, trở thành bạn bè với châu chấu, ngăn cản Thủy Thủy ăn châu chấu, bị Thủy Thủy ghét bỏ. Ba, chim nhỏ không thích châu chấu, Thủy Thủy nghi ngờ phẩm vị của nó, dần dần xa lánh nó.
Nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy kế hoạch này vô cùng hoàn mỹ. Thế là đợi Thư Thủy Thủy từ trong phòng tắm đi ra hỏi thăm Thúy Thúy, Cổ Lan Cốt yên tâm thoải mái nói Thúy Thúy đã ngủ rồi.
Mang theo giấc mộng đẹp như vậy, Cổ Lan Cốt ôm Thư Thủy Thủy tiến vào mộng đẹp. Kết quả ngày hôm sau, vẫn bị tiếng kêu líu ríu của Thúy Thúy đánh thức, vừa mở mắt ra liền thấy Thúy Thúy dùng chân đạp một con châu chấu, phát hiện Thủy Thủy tỉnh dậy thì ra sức vỗ đôi cánh nhỏ, đem châu chấu đặt ở trước mặt Thư Thủy Thủy, dáng vẻ cần cù chăm chỉ chuẩn bị thức ăn cho Thủy Thủy.
Thư Thủy Thủy vừa mở mắt ra liền nhận được một con châu chấu, tự nhiên rất vui sướng: “Cốt Cốt xem nè, Thúy Thúy biết làm bữa sáng rồi, quả nhiên là lớn rồi.”
Cổ Lan Cốt: “…” Thì ra bộ lọc không chỉ dành cho mình anh.
Thúy Thúy đắc ý ngẩng cái đầu nhỏ.
[hết 146]
Tận mắt nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết, Khanh Mộng Tinh cảm thấy, quả nhiên lời đồn không đáng tin. Người đàn ông mất kiểm soát dẫn đến hai phe địch ta đều bị tiêu diệt trong lời đồn dường như khác xa so với tưởng tượng. Ít nhất đôi mắt sống động kia không giống nửa người nửa máy có thể sở hữu.
“Xin chào tướng quân Cổ Lan, tôi là Khanh Mộng Tinh.” Khanh Mộng Tinh ngay cả đối mặt với cái chết cũng thản nhiên, lúc này không hiểu sao lại có chút căng thẳng.
Cổ Lan Cốt gật đầu: “Tôi biết, Thủy Thủy nhặt về.”
Khanh Mộng Tinh ngẩn ra, sau đó ánh mắt chuyển sang Thư Thủy Thủy ở bên cạnh Cổ Lan Cốt, há miệng, dường như không biết nên xưng hô thế nào.
“Tôi là Thư Thủy Thủy, là mọi người nhặt về, nếu không anh đã trở thành phân bón cho cây rồi.” Người nâng Khanh Mộng Tinh về không phải Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy chỉ vào một con chuột xám đang ngồi bên đống lửa ăn ngấu nghiến ở đằng xa: “Con chuột đó phát hiện ra anh, còn cho anh uống nước.” Nghĩ nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu. “Dùng bình để đút.”
Khanh Mộng Tinh: “…” Nếu không thì cậu định cho uống bằng kiểu gì hả?
Mặc dù Khanh Mộng Tinh chưa từng cảm ơn chuột, nhưng vẫn âm thầm ghi nhớ, định bụng khi thích hợp sẽ bày tỏ lòng biết ơn. Vì trên người có vết thương, Khanh Mộng Tinh nhanh chóng quay trở lại lều nằm nghỉ, đương nhiên trước đó đã uống một bát cháo loãng, với tình trạng của anh, hiện tại chỉ thích hợp uống cháo.
Bữa tối kết thúc, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đến lều của Khanh Mộng Tinh. Tấm màn của lều được hạ xuống, ngay lập tức ngăn cách ánh lửa và sự ồn ào bên ngoài. Bên trong lều sáng đèn, Khanh Mộng Tinh đang nghịch máy tính, dường như rất ngạc nhiên về trình độ phát triển công nghệ hiện tại của Thủy Tinh Cung. Sau khi hai người vào, Khanh Mộng Tinh liền đặt máy tính xuống.
“Sự phát triển công nghệ ở đây thật đáng ngưỡng mộ.” Khanh Mộng Tinh mỉm cười, khí sắc đã thoải mái hơn trước đó rất nhiều, ánh mắt vô tình lướt qua, đột nhiên phát hiện trên đầu ngón tay của Cổ Lan Cốt có thêm một vòng băng mới, anh ngạc nhiên nhướng mày, chẳng phải nói da và cơ bắp của Cổ Lan Cốt đều được chọn từ siêu kim loại mạnh nhất à?
Cổ Lan Cốt nhận thấy ánh mắt của Khanh Mộng Tinh, không những không né tránh, mà còn giơ tay lên, vẻ mặt rất tự nhiên nói: “Xử lý cá không cẩn thận bị cắt trúng, Thủy Thủy nhất định phải băng lại, nói thời tiết nóng nực rất dễ bị nhiễm trùng, ông có người yêu không?”
Khanh Mộng Tinh cứng đờ lắc đầu, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Cổ Lan Cốt an ủi: “Không sao, căn cứ có cả đống người độc thân đấy, ông không cô đơn đâu.”
Trong đầu Khanh Mộng Tinh có chút hỗn loạn, không thể phán đoán đây có phải là an ủi hay không? Hay là khoe khoang?
Vô thức gặm ‘thức ăn cho chó’ xong, Khanh Mộng Tinh cuối cùng cũng giành lại được chút quyền phát ngôn, cũng dần hồi phục khỏi trạng thái mờ mịt. Bắt đầu tóm tắt trải nghiệm và mục đích đến đây của mình.
Ngoại trừ Khanh Mộng Tinh, không ai trong Tinh Hà Thanh Mộng sống sót. Khanh Mộng Tinh không nói chi tiết về trận chiến hủy diệt đó, nhưng sau đó Khanh Mộng Tinh đã bắt đầu nhắm vào khu A và khu S, ẩn nấp gần đó để thu thập thông tin, muốn ám sát Mang Nha , kẻ đãphát động lệnh chặn giết này.
Nhưng kết quả hiển nhiên là không thành công. Bản thân Mang Nha là một sát thủ xuất sắc, đã quá quen thuộc với kỹ năng ám sát, hắn có thể đứng vững ở khu S chính là dựa vào khả năng ám sát và phản ám sát.
Theo lời Khanh Mộng Tinh, sau khi ám sát thất bại, anh đã bị Mang Nha trọng thương, nhưng Mang Nha lại rất tự phụ, hoặc là không quá chấp nhất vào việc giết anh, nên đã thả anh đi.
Khanh Mộng Tinh trọng thương bỏ trốn, nhưng không đến dãy núi Thương Vực ngay lập tức. Bởi vì anh nghi ngờ sở dĩ Mang Nha thả anh đi là vì muốn đi theo anh để tìm cách tiến vào dãy núi Thương Vực. Dù sao dãy núi Thương Vực chỉ tiếp nhận những người lang thang từ nam bán cầu, đến nay vẫn chưa có ai từ khu S vào được dãy núi Thương Vực.
Nhưng khi nhiệt độ tăng dần, môi trường ngày càng xấu đi, Khanh Mộng Tinh buộc phải đến gần dãy núi Thương Vực để có được những vật tư cơ bản để sinh tồn. Nhưng vết thương trên người trở nên tồi tệ nhanh hơn dự kiến, vì thế trước khi liên lạc được với Thủy Tinh Cung, anh đã mất ý thức, trước khi nhắm mắt lại, Khanh Mộng Tinh cảm thấy, điều duy nhất không cam tâm có lẽ là không thể báo thù.
Khanh Mộng Tinh không hiểu vì sao khu A và khu S lại có thù hận lớn như vậy đối với những người di cư, nếu là trước đây, còn có thể giải thích bằng việc tranh giành tài nguyên và đất đai, nhưng đoàn thuyền đến từ nam bán cầu đã tìm được nơi ở mới dưới sự giúp đỡ của Thủy Tinh Cung. Có lẽ, trong mắt họ, dãy núi Thương Vực cũng là của họ, Khanh Mộng Tinh chỉ có thể nghĩ như vậy.
“Tôi đến tinh cầu Thương Chiến khá sớm, không biết tin tức về Mang Nha, nhưng nhìn những gì hắn làm, mục tiêu rất rõ ràng, mọi suy đoán đều hướng về khả năng hắn đã ký hợp đồng sinh tử.” Mục tiêu mà Khanh Mộng Tinh nói đến đương nhiên là Cổ Lan Cốt.
Thư Thủy Thủy nhíu mày, hiển nhiên không có thiện cảm với người tên Mang Nha này, nhưng chưa kịp nói gì, Thúy Thúy trốn trong tóc nghe lén lại không nhịn được, thò cái đầu nhỏ ra lắc lư lắc lư, trong miệng vui vẻ kêu chíp chíp chíp, âm thanh trong trẻo dễ nghe đủ để chứng minh tâm trạng vui sướng của nó lúc này.
Cổ Lan Cốt: “…”
Khanh Mộng Tinh? ? ? Tự dưng con chim này vui quá vậy?
Thư Thủy Thủy dùng ngón tay vỗ vỗ đầu bé chim ruồi: “Thúy Thúy đừng lo lắng, Cốt Cốt sẽ không sao đâu, nhất định sẽ đánh cho Mang Nha rụng hết răng.”
“Chíp!” Tiếng bé chim ruồi đột ngột im bặt, cả con chim trở nên cứng ngắc, hậu quả của việc quá vênh váo đắc ý rõ ràng không phải thứ mà Thúy Thúy có thể gánh chịu, đôi mắt tròn xoe của nó dè dặt nhìn Cổ Lan Cốt.
Cổ Lan Cốt cười như không cười, lợi thế chiều cao cho phép anh dễ dàng cúi xuống nhìn bé chim ruồi đang trốn trong tóc Thư Thủy Thủy: “Tối nay để Thúy Thúy ngủ với anh đi, bồi dưỡng tình cảm một chút, không thể cứ bám lấy Thủy Thủy mãi.”
Thư Thủy Thủy vui vẻ đồng ý: “Được nha.”
Thúy Thúy lộn một vòng, ngã rạp trên đầu Thư Thủy Thủy, ra vẻ tui chết rồi, đừng để ý đến tui.
Sau khi thành công dọa bé chim ruồi, Cổ Lan Cốt trở lại dáng vẻ nghiêm túc: “Tôi cũng có nghe về Mang Nha, nghe nói người này là một kẻ điên, không phải điên vì bệnh tâm thần, mà là tính cách rất điên cuồng, giết người hoàn toàn dựa vào tâm trạng và sở thích, người giao thủ với hắn chắc đều đã chết. Vì thế vẫn không thể xác định thực lực của hắn, nhưng không hề nghi ngờ, hắn rất mạnh, chưa từng thất bại, đây là thông tin trước khi tôi đến tinh cầu Thương Chiến.”
Sau khi nghe giải thích, Khanh Mộng Tinh hiểu ra: “Nếu là vậy thì dễ giải thích rồi, việc Mang Nha thanh trừng thế lực khu S chắc chắn đã đả thương gân cốt, tuy hắn thành công nắm giữ khu S nhưng thực lực của khu S cũng vì cuộc tàn sát đó mà giảm sút đáng kể. Cuộc tổng tấn công hai tháng sau cũng hoàn toàn không để ý đến sự phát triển sau này của khu S, dường như chỉ vì mục đích đơn thuần là g**t ch*t mục tiêu, mệnh lệnh cứ như trò đùa chỉ để bản thân vui vẻ.”
Loại người này là khó đối phó nhất, những người khác ám sát Cổ Lan Cốt khác ký hợp đồng sinh tử tiến vào tinh cầu Thương Chiến, phần lớn là vì tiền bạc, uy h**p, hoặc đổi lấy những thứ khác. Nhưng Mang Nha tiến vào tinh cầu Thương Chiến có lẽ chỉ vì vui, hắn không hề kiêng dè, cũng không hề sợ hãi, muốn giết Cổ Lan Cốt cũng chỉ thuần túy là hứng thú.
Sau khi hiểu rõ điều này, Thư Thủy Thủy không khỏi cảm thấy đau đầu: “Người này không đáng yêu một chút nào cả, trong hai tháng sắp tới Cốt Cốt nhất định phải luôn ở bên cạnh Thủy Thủy, Thủy Thủy bảo vệ Cốt Cốt.”
Một câu nói dứt khoát, mạnh mẽ khiến cho ánh mắt Khanh Mộng Tinh cứ đảo qua đảo lại trên người hai người, sau đó cảm thán nói: “Tình cảm của hai vị thật tốt.”
Thư Thủy Thủy không chút do dự: “Đương nhiên rồi, ai bảo ảnh là Cốt Cốt chứ.”
Ánh mắt của Cổ Lan Cốt trong nháy mắt trở nên dịu dàng: “Bởi vì là Thủy Thủy, cho nên anh là Cốt Cốt.”
Thư Thủy Thủy chớp mắt, hiểu rõ ý của Cổ Lan Cốt. Bởi vì sự xuất hiện của mình, cho nên Cổ Lan Cốt mới là Cốt Cốt.
Khanh Mộng Tinh nghe không hiểu hai người đang đánh đố gì, nhưng cũng cảm thấy cảnh tượng có hơi chói mắt, trong không khí tràn ngập mùi tình yêu chua loét.
Rời khỏi lều của Khanh Mộng Tinh, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt trở về nơi ở của hai người, trên đường còn bàn luận về chuyện của Mang Nha. Đối với người này, hiển nhiên không thể dùng lẽ thường để phán đoán, nếu hắn điên lên e rằng sẽ không để ý đến tổn thất của khu S và khu A, rất có thể sẽ tấn công tự sát, nếu vậy, ngay cả sinh vật biến dị và bọn họ đều sẽ bị trọng thương.
Thúy Thúy cứng đờ như tiêu bản, ngoan ngoãn đứng trên giường. Cảm nhận được Cổ Lan Cốt đi đến gần, nó lập tức dựng lông rồi vỗ cánh bay về phía phòng tắm.
Cổ Lan Cốt sao có thể để nó xông vào phòng tắm, dễ dàng ngăn lại sau đó ném Thúy Thúy vào bãi cỏ mini.
Trong bãi cỏ mini gió thổi rạp ngọn cỏ lộ ra bóng châu chấu thấp thoáng, có núi giả, có suối nhỏ, nhiệt độ vừa đủ, dáng vẻ như thế ngoại đào nguyên. Thúy Thúy thở phào nhẹ nhõm, líu ríu lẩm bẩm, coi như Cổ Lan Cốt còn chút lương tâm, không có hành vi gì quá đáng. Nó vỗ cánh tìm một chỗ thoải mái để ngủ.
Thúy Thúy vô tư lại đơn thuần nào biết Cổ Lan Cốt đã ấp ủ ý tưởng này rất lâu rồi.
Vì sao Cổ Lan Cốt lại ném Thúy Thúy vào bãi cỏ mini? Một, con chim nhỏ này không an phận, quấy rầy châu chấu bảo bối của Thủy Thủy, bị Thủy Thủy giận lây, chán ghét nó. Hai, chim nhỏ thành công hòa nhập vào bãi cỏ mini, trở thành bạn bè với châu chấu, ngăn cản Thủy Thủy ăn châu chấu, bị Thủy Thủy ghét bỏ. Ba, chim nhỏ không thích châu chấu, Thủy Thủy nghi ngờ phẩm vị của nó, dần dần xa lánh nó.
Nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy kế hoạch này vô cùng hoàn mỹ. Thế là đợi Thư Thủy Thủy từ trong phòng tắm đi ra hỏi thăm Thúy Thúy, Cổ Lan Cốt yên tâm thoải mái nói Thúy Thúy đã ngủ rồi.
Mang theo giấc mộng đẹp như vậy, Cổ Lan Cốt ôm Thư Thủy Thủy tiến vào mộng đẹp. Kết quả ngày hôm sau, vẫn bị tiếng kêu líu ríu của Thúy Thúy đánh thức, vừa mở mắt ra liền thấy Thúy Thúy dùng chân đạp một con châu chấu, phát hiện Thủy Thủy tỉnh dậy thì ra sức vỗ đôi cánh nhỏ, đem châu chấu đặt ở trước mặt Thư Thủy Thủy, dáng vẻ cần cù chăm chỉ chuẩn bị thức ăn cho Thủy Thủy.
Thư Thủy Thủy vừa mở mắt ra liền nhận được một con châu chấu, tự nhiên rất vui sướng: “Cốt Cốt xem nè, Thúy Thúy biết làm bữa sáng rồi, quả nhiên là lớn rồi.”
Cổ Lan Cốt: “…” Thì ra bộ lọc không chỉ dành cho mình anh.
Thúy Thúy đắc ý ngẩng cái đầu nhỏ.
[hết 146]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 146
10.0/10 từ 39 lượt.