Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 139
51@-
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 139: Hệ thống sống trong bầy châu chấu
Thư Thủy Thủy nhìn đốm sáng màu xanh nhạt trong lòng bàn tay, đưa tay chọc một chút, đương nhiên là không chọc được vật thật, đốm sáng là một loại năng lượng thể, không phải là vật chất có thực thể như thể rắn, thể lỏng, thể khí. Có lẽ nó là một loại sản phẩm khoa học kỹ thuật cao chiều nào đó giống như loại thuốc Thạch An An đã sử dụng.
“Phải làm sao đây? Tiểu Ca Ca có muốn không?” Thư Thủy Thủy có hơi khó xử, không biết nên xử lý hệ thống thế nào.
Nam Ca lắc đầu: “Tôi không giỏi về phương diện khoa học kỹ thuật, với gần đây căn cứ bận rộn nhiều việc lắm, tôi không có nhiều tinh lực để nghiên cứu hệ thống.”
Vấn đề chọn người để trói buộc hệ thống khá khó khăn, dù sao thì thông qua phân tích trước đó, hệ thống không phải chỉ là dữ liệu đơn thuần, nó có tư duy và năng lực phán đoán độc lập của riêng mình. Nếu thực lực không đủ để phù hợp với nó, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Thạch An An thứ hai.
Với lại bọn họ cũng không hiểu biết quá nhiều về hệ thống. Không biết thông tin chi tiết sau khi hệ thống trói buộc, không thể phán đoán rủi ro sau khi trói buộc, mặc dù bọn họ nắm giữ bùa chú nhưng không ai có thể xác định hệ thống có thể phản công hay không. Từ những đạo cụ có chức năng kỳ quái của Thạch An An, có lẽ hệ thống có thể sản xuất ra rất nhiều đạo cụ.
Nhóm người đang do dự suy nghĩ tìm người thích hợp thì Thư Thủy Thủy thở dài nói: “Thôi vậy, cứ vầ đi, mọi người không cần trói buộc, cứ coi hệ thống này như châu chấu mà nuôi đi.”
Nhóm người: “…”
Hệ thống: ? ? ?
Nhưng nghĩ kỹ thì hiện giờ làm vậy là hợp lý nhất, ít nhất trước khi xác định rủi ro trói buộc, có thể cứ thả rông nó như vậy.
Cho nên bắt đầu từ đó, hệ thống quý giá được người khác săn đón bắt đầu sống trong bãi cỏ mini của Thư Thủy Thủy với một đám châu chấu. Trước khi thả vào, nó còn bị cảnh cáo không được ăn trộm châu chấu, không được bắt nạt châu chấu, không được hù dọa châu chấu, càng không được trói buộc châu chấu. Hơn nữa hệ thống mơ hồ có một trực giác mãnh liệt, lý do nó không được trói buộc với châu chấu tuyệt đối không phải vì sợ lãng phí năng lực của nó, mà là sợ châu chấu xuyên không biến mất, điều này thật sự tuyệt vọng.
Hệ thống: “…” Đêm khuya tĩnh lặng, hệ thống cảm nhận được sự bi thương của thống sinh.
Nhưng nó có thể làm gì đây? Ai bảo sau khi phân tích kỹ lưỡng, ở lại chính là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa lần này hệ thống không muốn tùy tiện trói buộc, tránh gặp phải kẻ như Thạch An An. Lần sau không có bùa chú của Thư Thủy Thủy giúp đỡ, muốn giải trói cần tiêu hao rất nhiều năng lượng, e rằng phải dốc hết năng lượng đã có trước đó.
Về phần ký chủ, thật ra hệ thống rất hài lòng với những người đã gặp lúc ban ngày, nhưng bất đắc dĩ là không người nào động tâm, không người nào sinh ra liên kết nên hệ thống không thể giao tiếp với họ. May mắn hệ thống sống cùng châu chấu không bao lâu, ngày hôm sau đã được đưa đến tay Tạ Phong.
Đương nhiên, Tạ Phong vẫn không ký khế ước với nó. Là một kẻ độc thân có tôn nghiêm, Tạ Phong tỏ vẻ mình rất có cốt khí, đã nói không ký khế ước là không ký khế ước.
Nhưng một hệ thống mạnh mẽ như vậy không thể bị lãng phí, vừa hay sản phẩm công nghệ cao lại là phương hướng nghiên cứu khoa học của Tạ Phong, xuất hiện một sản phẩm cao như thế, nói không tò mò là không thể. Giống như Trình Khuyết có được cơ hội nghiên cứu khoa học liền vui mừng muốn phát điên, trong xương máu của Tạ Phong cũng có nhiệt huyết tương tự.
Hôm qua sau khi trở về, Tạ Phong đã lao đầu vào phòng thí nghiệm, liệt kê một lượng lớn dữ liệu, tiến hành một lượng lớn thí nghiệm. Tạ Phong cảm thấy mình có thể thử cải tạo hệ thống.
Vì thế hôm sau, hệ thống dùng thân phận chuột bạch tiến vào phòng thí nghiệm của Tạ Phong. Tạ Phong cũng giống như Trình Khuyết, trở thành người thứ hai không thấy bóng dáng trong Thủy Tinh Cung.
Về phần các căn cứ khác của đoàn thuyền, ngày đầu tiên xem náo nhiệt, ngày thứ hai tiếp tục tập trung vào hành trình tìm kiếm nơi ở. Dù sao cũng là ân oán của căn cứ Phỉ Lạc và Thủy Tinh Cung, nhiệm vụ hàng đầu của họ vẫn là phát triển căn cứ mình.
Chuột xám gia chính cũng làm việc như thường lệ, không vì chuyện của căn cứ Phỉ Lạc mà từ bỏ việc dẫn đường. Điều này khiến các căn cứ đều thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có một số căn cứ chủ động cho chúng thêm chút tiền boa.
Nhưng hôm nay, Thư Thủy Thủy không tiếp tục tham gia đội thăm dò dãy núi Thương Vực mà chuyển sang theo đoàn thuyền ra khơi.
Hiệp ước đồng minh với sinh vật biến dị đã được xác định, không ít sinh vật biến dị mạnh mẽ đã thức tỉnh trí tuệ, đặc biệt là những sinh vật biến dị đã dùng qua hoa sen trên sừng hươu trắng, chúng chính là những sinh vật nổi bật nhất trong dãy núi.
Con cú mèo đã cứu nhóc chuột xám chính là một trong số đó. Tuy bề ngoài của cú mèo khá ngốc nghếch nhưng nó vốn là loài chim săn mồi, lực tấn công cực mạnh, hơn nữa trí lực của con cú mèo này cũng là một trong những con thức tỉnh sớm nhất. Là ân nhân cứu mạng của nhóc chuột xám, cú mèo đã nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình của nhóm chuột xám, chuột xám lần lượt mang ra các loại thức ăn mà mình kiếm được, hào phóng mời cú mèo ở lại vài ngày.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cú mèo ngồi ăn cơm cùng nhiều chuột như vậy, bên cạnh còn có vài nhân loại, nói đúng hơn là bạn cùng phòng của nhóm chuột. Khung cảnh kỳ lạ này hiển nhiên rất thú vị, thế là cú mèo quyết định ở lại vài ngày.
Đương nhiên, trong thời gian ở lại, cú mèo cũng đi theo nhóc chuột xám ra ngoài làm nhiệm vụ vài lần, chỉ đường giúp những người khác.
Về phần khu cư trú mà Thạch An An phát hiện, dưới sự chỉ dẫn của nhóc chuột xám, người của tiểu đội Thủy Tinh Cung đã đến xem xét, hoàn cảnh nơi này quả thật không tệ, là một bãi đất trống hiếm có trong núi, cây cối mọc thưa thớt, cải tạo cũng dễ dàng, hơn nữa đất đai màu mỡ.
Có điều lúc Thủy Tinh Cung đến nơi, trên bãi đất trống có bốn năm con sói rừng đang đi lang thang. Trên người chúng đều mang theo vết thương, sau khi phát hiện con người thì ánh mắt lóe hung quanh, cảnh giác nhìn chằm chằm tiểu đội. Hiển nhiên sự cố trước đó đã khiến gia tộc sói rừng chịu tổn hại nặng nề, nhóc chuột xám đã được cứu đi kịp thời, nhưng thuốc phóng xạ phải gần nửa tiếng sau mới hoàn toàn biến mất. Lúc đám sinh vật biến dị cuồng hóa khôi phục thần trí, khu vực đó đã tràn ngập mùi máu tanh, trong trận chiến điên cuồng đó bầy sói rừng đã mất đi sói vương, cũng mất đi mấy con sói biến dị mạnh mẽ.
Lưu Pha dẫn đội không liều lĩnh xông lên, chỉ để lại một phần thức ăn và một ít thuốc ở sát biên giới. Nhóc chuột xám phụ trách phiên dịch và giải thích, sau đó mặc kệ sói rừng có chấp nhận hay không, lập tức dẫn đội rời đi.
Đối với căn cứ Phỉ Lạc, khu cư trú này không tệ, nhưng đối với Thủy Tinh Cung thì không đủ đáp ứng yêu cầu. Về phần số vật tư kia, đó là do Thư Thủy Thủy cung cấp trước khi xuất phát. Dù sao Lưu Pha càng tin vào nguyên lý kẻ mạnh là vua hơn, anh sẽ không nghĩ đến việc giúp đỡ sói rừng. Dù sao trong dãy núi phong phú chủng loài này, một khi bị thương sẽ khó lòng sống sót.
Thư Thủy Thủy hiển nhiên cũng biết đạo lý này, dù sao trước đây cậu đã từng sống trong rừng. Nhưng trong khu rừng cá lớn nuốt cá bé này cũng tồn tại rất nhiều sự ấm áp. Ít nhất trước khi Thư Thủy Thủy gặp được Thư Bảo, cậu đã từng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ, ví dụ như quả phỉ mà đám sóc ‘vô tình’ làm rơi khỏi tổ, ví dụ như lông tơ của cáo trong thời kỳ rụng lông, hoặc là chiếc lá to lớn vừa vặn rơi xuống đỉnh đầu vào ngày mưa.
Trong khi Lưu Pha dẫn đội tiếp tục tìm kiếm khu cư trú, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đang đi thuyền trên mặt nước bao la.
Sở dĩ hôm nay ra khơi là vì tiểu đội phái đi trước đó đã phát hiện ra dấu vết của một đội tàu lớn, có điều hôm qua không nhận được sự tin tưởng của đội tàu kia nên hôm nay do Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đích thân ra mặt. Dù sao chỉ cần có tấm bảng hiệu sống Cổ Lan Cốt xuất hiện, tính chân thực của Thủy Tinh Cung sẽ được đảm bảo.
Dọc theo đường đi có thể thấy rõ mực nước đã giảm xuống, đi trong rừng không thể cảm nhận được, đi thuyền trên mặt nước không có gì che chắn có thể cảm nhận được độ ấm đang gia tăng rõ rệt.
Khi mặt trời lên cao, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng vọt. Không giống như sự âm u, ẩm ướt và ngột ngạt trong khoảng thời gian trước, bây giờ chỉ còn lại sự nóng nực.
“Đây là đội tàu thứ hai mà chúng ta phát hiện, quy mô còn lớn hơn đội trước, ước tính là một trong ba đội đứng đầu bảng xếp hạng chặn giết.” Dư Tẫn ở bên cạnh giải thích những phát hiện trong hai ngày qua. Bởi vì lệnh chặn giết nên các đội tàu đều lén thu lại cờ hiệu của mình, không muốn tiết lộ thông tin nào, cho nên Thủy Tinh Cung vẫn để cờ hiệu bay phấp phới có vẻ rất có vấn đề.
“Thứ hai?” Thư Thủy Thủy có chút kinh ngạc: “Vậy đội đầu tiên đâu?”
Dư Tẫn nhìn Cổ Lan Cốt, dường như đang do dự không biết có nên nói hay không.
“Bị khăn tắm dọa chạy rồi à?” Thư Thủy Thủy không đợi được đáp án đã tự mình suy đoán.
Dư Tẫn bất lực đỡ trán: “Sao có thể, gặp tôi mừng còn không kịp ấy. Là lệnh chặn giết, người của căn cứ bắc bán cầu đã triển khai chặn giết.”
Thư Thủy Thủy gật đầu: “Ra là vậy, bọn họ hành động nhanh thật đấy!”
“Ừm, quả thật hành động rất nhanh chóng, lúc bọn tôi tìm thấy, trên mặt nước chỉ còn lại một số mảnh tàu vỡ, để vận chuyển chiến lợi phẩm, người của căn cứ bắc bán cầu đã lái các chiếc tàu đi, những chiếc tàu bị bỏ lại đã bị phá hủy hoàn toàn, không bao lâu nữa sẽ chìm nghỉm.” Điều Dư Tẫn không nói là ngoài những mảnh tàu vỡ ngổn ngang, còn có màu đỏ tươi chói mắt, một vùng nước rộng lớn đều nhuộm thành màu đỏ, trông cứ như biển máu.
Đội tàu bị tấn công đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Dư Tẫn không tìm thấy người sống sót. Từ hiện trường thảm khốc, đội tàu này đã liều mạng chống cự, nhưng sau chặng đường dài, sức lực có hạn, tài nguyên cũng có hạn. Cuối cùng, sau khi trải qua muôn vàn hiểm trở đến được đây để tìm đường sống, bọn họ đã chiến đấu đến chết trên vùng nước này.
Tuy đã sớm dự liệu, nhưng khi sự thật bày ra trước mắt vẫn khiến người ta kinh hãi, khó có thể nguôi ngoai. Dư Tẫn nhận ra, việc thăm dò trên nước phải đẩy nhanh tiến độ, nếu không bọn họ sẽ bị tiêu diệt từng bộ phận.
Vì thế sau khi gặp được đội tàu lớn thứ hai, sự nhiệt tình quá mức của Dư Tẫn ngược lại khó lấy được lòng tin, hai bên hẹn gặp mặt vào hôm sau, hơn nữa Dư Tẫn cần cung cấp chứng minh bản thân.
Chứng minh? Không có gì tốt hơn Cổ Lan Cốt.
Ở một vịnh tránh gió kín đáo, Thư Thủy Thủy gặp được người của đội tàu đó. Cuộc trò chuyện diễn ra rất thuận lợi, khi nhìn thấy Cổ Lan Cốt, đối phương đã xác định được thân phận của Thủy Tinh Cung. Dù sao thông tin về việc chặn giết Cổ Lan Cốt cũng được ghi rõ ràng trên tờ rơi.
Khi biết Thủy Tinh Cung sẽ cung cấp nơi trú ẩn, hơn nữa có thể vào dãy núi Thương Vực sinh sống. Biểu cảm của đối phương cuối cùng cũng thả lỏng, thậm chí vì căng thẳng quá lâu mà biểu cảm thả lỏng cũng có vẻ chậm chạp và cứng ngắc.
Hành trình mạo hiểm đầy kinh hoàng khiến người ta sợ hãi đến chết lặng, nhưng vẫn phải đề cao cảnh giác, sống sót chính là gian khổ như vậy. Cho nên, mặc dù tiến vào dãy núi Thương Vực có khả năng sẽ bị sinh vật biến dị tấn công, bọn họ vẫn chấp nhận.
Việc liên minh với sinh vật biến dị tạm thời chưa tiết lộ, nhưng nếu đội tàu này thật sự có thể hòa nhập vào liên minh, theo thời gian dài tự nhiên sẽ nhận ra.
Cứ như vậy, sau khi thu hoạch được một hệ thống, đội ngũ liên minh lại thu hoạch được một đội tàu lớn. Sức mạnh đối đầu với bắc bán cầu cũng dần hình thành, thận trong từng bước một, không hề hoảng loạn, đây chính là Thủy Tinh Cung.
[hết 139]
Thư Thủy Thủy nhìn đốm sáng màu xanh nhạt trong lòng bàn tay, đưa tay chọc một chút, đương nhiên là không chọc được vật thật, đốm sáng là một loại năng lượng thể, không phải là vật chất có thực thể như thể rắn, thể lỏng, thể khí. Có lẽ nó là một loại sản phẩm khoa học kỹ thuật cao chiều nào đó giống như loại thuốc Thạch An An đã sử dụng.
“Phải làm sao đây? Tiểu Ca Ca có muốn không?” Thư Thủy Thủy có hơi khó xử, không biết nên xử lý hệ thống thế nào.
Nam Ca lắc đầu: “Tôi không giỏi về phương diện khoa học kỹ thuật, với gần đây căn cứ bận rộn nhiều việc lắm, tôi không có nhiều tinh lực để nghiên cứu hệ thống.”
Vấn đề chọn người để trói buộc hệ thống khá khó khăn, dù sao thì thông qua phân tích trước đó, hệ thống không phải chỉ là dữ liệu đơn thuần, nó có tư duy và năng lực phán đoán độc lập của riêng mình. Nếu thực lực không đủ để phù hợp với nó, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Thạch An An thứ hai.
Với lại bọn họ cũng không hiểu biết quá nhiều về hệ thống. Không biết thông tin chi tiết sau khi hệ thống trói buộc, không thể phán đoán rủi ro sau khi trói buộc, mặc dù bọn họ nắm giữ bùa chú nhưng không ai có thể xác định hệ thống có thể phản công hay không. Từ những đạo cụ có chức năng kỳ quái của Thạch An An, có lẽ hệ thống có thể sản xuất ra rất nhiều đạo cụ.
Nhóm người đang do dự suy nghĩ tìm người thích hợp thì Thư Thủy Thủy thở dài nói: “Thôi vậy, cứ vầ đi, mọi người không cần trói buộc, cứ coi hệ thống này như châu chấu mà nuôi đi.”
Nhóm người: “…”
Hệ thống: ? ? ?
Nhưng nghĩ kỹ thì hiện giờ làm vậy là hợp lý nhất, ít nhất trước khi xác định rủi ro trói buộc, có thể cứ thả rông nó như vậy.
Cho nên bắt đầu từ đó, hệ thống quý giá được người khác săn đón bắt đầu sống trong bãi cỏ mini của Thư Thủy Thủy với một đám châu chấu. Trước khi thả vào, nó còn bị cảnh cáo không được ăn trộm châu chấu, không được bắt nạt châu chấu, không được hù dọa châu chấu, càng không được trói buộc châu chấu. Hơn nữa hệ thống mơ hồ có một trực giác mãnh liệt, lý do nó không được trói buộc với châu chấu tuyệt đối không phải vì sợ lãng phí năng lực của nó, mà là sợ châu chấu xuyên không biến mất, điều này thật sự tuyệt vọng.
Hệ thống: “…” Đêm khuya tĩnh lặng, hệ thống cảm nhận được sự bi thương của thống sinh.
Nhưng nó có thể làm gì đây? Ai bảo sau khi phân tích kỹ lưỡng, ở lại chính là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa lần này hệ thống không muốn tùy tiện trói buộc, tránh gặp phải kẻ như Thạch An An. Lần sau không có bùa chú của Thư Thủy Thủy giúp đỡ, muốn giải trói cần tiêu hao rất nhiều năng lượng, e rằng phải dốc hết năng lượng đã có trước đó.
Về phần ký chủ, thật ra hệ thống rất hài lòng với những người đã gặp lúc ban ngày, nhưng bất đắc dĩ là không người nào động tâm, không người nào sinh ra liên kết nên hệ thống không thể giao tiếp với họ. May mắn hệ thống sống cùng châu chấu không bao lâu, ngày hôm sau đã được đưa đến tay Tạ Phong.
Đương nhiên, Tạ Phong vẫn không ký khế ước với nó. Là một kẻ độc thân có tôn nghiêm, Tạ Phong tỏ vẻ mình rất có cốt khí, đã nói không ký khế ước là không ký khế ước.
Nhưng một hệ thống mạnh mẽ như vậy không thể bị lãng phí, vừa hay sản phẩm công nghệ cao lại là phương hướng nghiên cứu khoa học của Tạ Phong, xuất hiện một sản phẩm cao như thế, nói không tò mò là không thể. Giống như Trình Khuyết có được cơ hội nghiên cứu khoa học liền vui mừng muốn phát điên, trong xương máu của Tạ Phong cũng có nhiệt huyết tương tự.
Hôm qua sau khi trở về, Tạ Phong đã lao đầu vào phòng thí nghiệm, liệt kê một lượng lớn dữ liệu, tiến hành một lượng lớn thí nghiệm. Tạ Phong cảm thấy mình có thể thử cải tạo hệ thống.
Vì thế hôm sau, hệ thống dùng thân phận chuột bạch tiến vào phòng thí nghiệm của Tạ Phong. Tạ Phong cũng giống như Trình Khuyết, trở thành người thứ hai không thấy bóng dáng trong Thủy Tinh Cung.
Về phần các căn cứ khác của đoàn thuyền, ngày đầu tiên xem náo nhiệt, ngày thứ hai tiếp tục tập trung vào hành trình tìm kiếm nơi ở. Dù sao cũng là ân oán của căn cứ Phỉ Lạc và Thủy Tinh Cung, nhiệm vụ hàng đầu của họ vẫn là phát triển căn cứ mình.
Chuột xám gia chính cũng làm việc như thường lệ, không vì chuyện của căn cứ Phỉ Lạc mà từ bỏ việc dẫn đường. Điều này khiến các căn cứ đều thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có một số căn cứ chủ động cho chúng thêm chút tiền boa.
Nhưng hôm nay, Thư Thủy Thủy không tiếp tục tham gia đội thăm dò dãy núi Thương Vực mà chuyển sang theo đoàn thuyền ra khơi.
Hiệp ước đồng minh với sinh vật biến dị đã được xác định, không ít sinh vật biến dị mạnh mẽ đã thức tỉnh trí tuệ, đặc biệt là những sinh vật biến dị đã dùng qua hoa sen trên sừng hươu trắng, chúng chính là những sinh vật nổi bật nhất trong dãy núi.
Con cú mèo đã cứu nhóc chuột xám chính là một trong số đó. Tuy bề ngoài của cú mèo khá ngốc nghếch nhưng nó vốn là loài chim săn mồi, lực tấn công cực mạnh, hơn nữa trí lực của con cú mèo này cũng là một trong những con thức tỉnh sớm nhất. Là ân nhân cứu mạng của nhóc chuột xám, cú mèo đã nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình của nhóm chuột xám, chuột xám lần lượt mang ra các loại thức ăn mà mình kiếm được, hào phóng mời cú mèo ở lại vài ngày.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cú mèo ngồi ăn cơm cùng nhiều chuột như vậy, bên cạnh còn có vài nhân loại, nói đúng hơn là bạn cùng phòng của nhóm chuột. Khung cảnh kỳ lạ này hiển nhiên rất thú vị, thế là cú mèo quyết định ở lại vài ngày.
Đương nhiên, trong thời gian ở lại, cú mèo cũng đi theo nhóc chuột xám ra ngoài làm nhiệm vụ vài lần, chỉ đường giúp những người khác.
Về phần khu cư trú mà Thạch An An phát hiện, dưới sự chỉ dẫn của nhóc chuột xám, người của tiểu đội Thủy Tinh Cung đã đến xem xét, hoàn cảnh nơi này quả thật không tệ, là một bãi đất trống hiếm có trong núi, cây cối mọc thưa thớt, cải tạo cũng dễ dàng, hơn nữa đất đai màu mỡ.
Có điều lúc Thủy Tinh Cung đến nơi, trên bãi đất trống có bốn năm con sói rừng đang đi lang thang. Trên người chúng đều mang theo vết thương, sau khi phát hiện con người thì ánh mắt lóe hung quanh, cảnh giác nhìn chằm chằm tiểu đội. Hiển nhiên sự cố trước đó đã khiến gia tộc sói rừng chịu tổn hại nặng nề, nhóc chuột xám đã được cứu đi kịp thời, nhưng thuốc phóng xạ phải gần nửa tiếng sau mới hoàn toàn biến mất. Lúc đám sinh vật biến dị cuồng hóa khôi phục thần trí, khu vực đó đã tràn ngập mùi máu tanh, trong trận chiến điên cuồng đó bầy sói rừng đã mất đi sói vương, cũng mất đi mấy con sói biến dị mạnh mẽ.
Lưu Pha dẫn đội không liều lĩnh xông lên, chỉ để lại một phần thức ăn và một ít thuốc ở sát biên giới. Nhóc chuột xám phụ trách phiên dịch và giải thích, sau đó mặc kệ sói rừng có chấp nhận hay không, lập tức dẫn đội rời đi.
Đối với căn cứ Phỉ Lạc, khu cư trú này không tệ, nhưng đối với Thủy Tinh Cung thì không đủ đáp ứng yêu cầu. Về phần số vật tư kia, đó là do Thư Thủy Thủy cung cấp trước khi xuất phát. Dù sao Lưu Pha càng tin vào nguyên lý kẻ mạnh là vua hơn, anh sẽ không nghĩ đến việc giúp đỡ sói rừng. Dù sao trong dãy núi phong phú chủng loài này, một khi bị thương sẽ khó lòng sống sót.
Thư Thủy Thủy hiển nhiên cũng biết đạo lý này, dù sao trước đây cậu đã từng sống trong rừng. Nhưng trong khu rừng cá lớn nuốt cá bé này cũng tồn tại rất nhiều sự ấm áp. Ít nhất trước khi Thư Thủy Thủy gặp được Thư Bảo, cậu đã từng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ, ví dụ như quả phỉ mà đám sóc ‘vô tình’ làm rơi khỏi tổ, ví dụ như lông tơ của cáo trong thời kỳ rụng lông, hoặc là chiếc lá to lớn vừa vặn rơi xuống đỉnh đầu vào ngày mưa.
Trong khi Lưu Pha dẫn đội tiếp tục tìm kiếm khu cư trú, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đang đi thuyền trên mặt nước bao la.
Sở dĩ hôm nay ra khơi là vì tiểu đội phái đi trước đó đã phát hiện ra dấu vết của một đội tàu lớn, có điều hôm qua không nhận được sự tin tưởng của đội tàu kia nên hôm nay do Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đích thân ra mặt. Dù sao chỉ cần có tấm bảng hiệu sống Cổ Lan Cốt xuất hiện, tính chân thực của Thủy Tinh Cung sẽ được đảm bảo.
Dọc theo đường đi có thể thấy rõ mực nước đã giảm xuống, đi trong rừng không thể cảm nhận được, đi thuyền trên mặt nước không có gì che chắn có thể cảm nhận được độ ấm đang gia tăng rõ rệt.
Khi mặt trời lên cao, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng vọt. Không giống như sự âm u, ẩm ướt và ngột ngạt trong khoảng thời gian trước, bây giờ chỉ còn lại sự nóng nực.
“Đây là đội tàu thứ hai mà chúng ta phát hiện, quy mô còn lớn hơn đội trước, ước tính là một trong ba đội đứng đầu bảng xếp hạng chặn giết.” Dư Tẫn ở bên cạnh giải thích những phát hiện trong hai ngày qua. Bởi vì lệnh chặn giết nên các đội tàu đều lén thu lại cờ hiệu của mình, không muốn tiết lộ thông tin nào, cho nên Thủy Tinh Cung vẫn để cờ hiệu bay phấp phới có vẻ rất có vấn đề.
“Thứ hai?” Thư Thủy Thủy có chút kinh ngạc: “Vậy đội đầu tiên đâu?”
Dư Tẫn nhìn Cổ Lan Cốt, dường như đang do dự không biết có nên nói hay không.
“Bị khăn tắm dọa chạy rồi à?” Thư Thủy Thủy không đợi được đáp án đã tự mình suy đoán.
Dư Tẫn bất lực đỡ trán: “Sao có thể, gặp tôi mừng còn không kịp ấy. Là lệnh chặn giết, người của căn cứ bắc bán cầu đã triển khai chặn giết.”
Thư Thủy Thủy gật đầu: “Ra là vậy, bọn họ hành động nhanh thật đấy!”
“Ừm, quả thật hành động rất nhanh chóng, lúc bọn tôi tìm thấy, trên mặt nước chỉ còn lại một số mảnh tàu vỡ, để vận chuyển chiến lợi phẩm, người của căn cứ bắc bán cầu đã lái các chiếc tàu đi, những chiếc tàu bị bỏ lại đã bị phá hủy hoàn toàn, không bao lâu nữa sẽ chìm nghỉm.” Điều Dư Tẫn không nói là ngoài những mảnh tàu vỡ ngổn ngang, còn có màu đỏ tươi chói mắt, một vùng nước rộng lớn đều nhuộm thành màu đỏ, trông cứ như biển máu.
Đội tàu bị tấn công đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Dư Tẫn không tìm thấy người sống sót. Từ hiện trường thảm khốc, đội tàu này đã liều mạng chống cự, nhưng sau chặng đường dài, sức lực có hạn, tài nguyên cũng có hạn. Cuối cùng, sau khi trải qua muôn vàn hiểm trở đến được đây để tìm đường sống, bọn họ đã chiến đấu đến chết trên vùng nước này.
Tuy đã sớm dự liệu, nhưng khi sự thật bày ra trước mắt vẫn khiến người ta kinh hãi, khó có thể nguôi ngoai. Dư Tẫn nhận ra, việc thăm dò trên nước phải đẩy nhanh tiến độ, nếu không bọn họ sẽ bị tiêu diệt từng bộ phận.
Vì thế sau khi gặp được đội tàu lớn thứ hai, sự nhiệt tình quá mức của Dư Tẫn ngược lại khó lấy được lòng tin, hai bên hẹn gặp mặt vào hôm sau, hơn nữa Dư Tẫn cần cung cấp chứng minh bản thân.
Chứng minh? Không có gì tốt hơn Cổ Lan Cốt.
Ở một vịnh tránh gió kín đáo, Thư Thủy Thủy gặp được người của đội tàu đó. Cuộc trò chuyện diễn ra rất thuận lợi, khi nhìn thấy Cổ Lan Cốt, đối phương đã xác định được thân phận của Thủy Tinh Cung. Dù sao thông tin về việc chặn giết Cổ Lan Cốt cũng được ghi rõ ràng trên tờ rơi.
Khi biết Thủy Tinh Cung sẽ cung cấp nơi trú ẩn, hơn nữa có thể vào dãy núi Thương Vực sinh sống. Biểu cảm của đối phương cuối cùng cũng thả lỏng, thậm chí vì căng thẳng quá lâu mà biểu cảm thả lỏng cũng có vẻ chậm chạp và cứng ngắc.
Hành trình mạo hiểm đầy kinh hoàng khiến người ta sợ hãi đến chết lặng, nhưng vẫn phải đề cao cảnh giác, sống sót chính là gian khổ như vậy. Cho nên, mặc dù tiến vào dãy núi Thương Vực có khả năng sẽ bị sinh vật biến dị tấn công, bọn họ vẫn chấp nhận.
Việc liên minh với sinh vật biến dị tạm thời chưa tiết lộ, nhưng nếu đội tàu này thật sự có thể hòa nhập vào liên minh, theo thời gian dài tự nhiên sẽ nhận ra.
Cứ như vậy, sau khi thu hoạch được một hệ thống, đội ngũ liên minh lại thu hoạch được một đội tàu lớn. Sức mạnh đối đầu với bắc bán cầu cũng dần hình thành, thận trong từng bước một, không hề hoảng loạn, đây chính là Thủy Tinh Cung.
[hết 139]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 139
10.0/10 từ 39 lượt.