Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 137

59@-
Chương 137: Trong mắt chỉ có trồng cây
Sự trở về an toàn của nhóc chuột xám khiến nhiều người vui mừng khôn xiết, tất nhiên, cũng có người lo lắng bất an. Trong mắt Thạch An An lộ ra sự kinh ngạc và hoảng loạn không kịp che giấu.


Thạch An An nhìn con cú mèo khổng lồ vừa đáp xuống đất, không cần nói, nó chính là một sinh vật biến dị, vậy tại sao khi tiếp cận chuột xám lại không phát cuồng? Lẽ nào thuốc không có tác dụng với cú mèo? Không thể nào, vật phẩm do cửa hàng hệ thống bán ra chưa từng xảy ra vấn đề. Nỗi hoảng loạn trong lòng Thạch An An không chỉ đến từ việc chuột xám an toàn trở về, mà còn là sự mất hiệu lực của hàng hóa do hệ thống bán ra, dù sao cái sau mới là chỗ dựa lớn nhất cho sự sinh tồn của cậu ta.


Thạch An An nghĩ muốn vỡ đầu cũng không hiểu được vấn đề nằm ở đâu, theo kế hoạch thì chuột xám không thể sống sót.


Vây công chuột xám không chỉ có sói rừng biến dị, mà còn là tất cả sinh vật biến dị mà chuột xám gặp phải trong quá trình bỏ trốn, thuốc trên người chuột xám sẽ khiến tất cả sinh vật biến dị gặp nó rơi vào trạng thái cuồng hóa, như vậy không chỉ chuột xám không sống được, ngay cả bầy sói rừng truy đuổi chuột xám cũng sẽ bị những sinh vật biến dị mất lý trí g**t ch*t, sau khi qua hai mươi bốn tiếng, hiệu quả của thuốc sẽ biến mất.


Như vậy, khu vực lãnh địa của đàn sói rừng sẽ bị bỏ trống. Cho dù còn một hai con sói rừng sống sót trở về cũng sẽ bị căn cứ Phỉ Lạc dễ dàng tiêu diệt.


Có thể nói Thạch An An bắn một mũi tên trúng nhiều đích, vừa có thể đẩy trách nhiệm lên người chuột xám, vừa có thể mượn cớ bỏ trốn ‘vô tình’ phát hiện ra khu cư trú, lại có thể xin một khoảng bồi thường nhất định. Đồng thời g**t ch*t cư dân bản địa sói rừng ở khu cư trú sẽ tạo ra rạn nứt giữa Thủy Tinh Cung và sinh vật biến dị, thuận tiện cho việc lớn mạnh của căn cứ Phỉ Lạc sau này. Tất nhiên, cũng tiện tay loại bỏ một thành viên trong căn cứ luôn đối đầu với mình.


Những tính toán này liên kết lại khiến người ta rùng mình, Thạch An An có thể đi đến ngày hôm nay, tâm tư thật sự rất chặt chẽ, đồng thời tâm tính cũng lạnh nhạt, đừng nói là một con chuột biến dị, ngay cả con người cũng chẳng là gì trong mắt cậu ta.


Lúc Thạch An An nỗ lực suy nghĩ đối sách, nhóc chuột xám đã vừa khoa tay múa chân vừa chít chít chít giải thích tình hình với Thư Thủy Thủy.


Nhưng khi nhóc chuột xám kích động vung tay múa chân lung tung, Thư Thủy Thủy đột nhiên bế nhóc chuột xám lên, cẩn thận ngửi ngửi rồi nhíu mày.


Thư Thủy Thủy cảm thấy mình ngửi thấy cái gì đó, nhưng đó không phải là một mùi cụ thể. Mặc dù không biết đó là gì nhưng Thư Thủy Thủy có thể khẳng định, trên người nhóc chuột xám có tồn tại thứ gì đó.



“Trình Khuyết đâu, có thể kiểm tra cho Oa Tử không? Trên người nó hình như có thứ gì đó.”


Vì nghe nói chuột xám gặp chuyện nên Trình Khuyết cũng hiếm khi rời khỏi phòng thí nghiệm, nghe thấy lời của Thư Thủy Thủy thì theo bản năng lập tức lấy ra một túi nhựa niêm phong, định nhét nhóc chuột xám vào.


Nhóc chuột xám tỏ vẻ bài xích lùi về phía sau, cảm thấy chiếc túi này không được thân thiện cho lắm.


Trình Khuyết cũng phản ứng lại, cất túi đi, sau đó đưa tay về phía nhóc chuột xám.


Nhóc chuột xám nhìn Trình Khuyết, lại quay đầu nhìn Thư Thủy Thủy, trong ánh mắt khuyến khích của Thư Thủy Thủy, nhóc chuột xám xòe hai cái móng vuốt nhỏ của mình ra. Trình Khuyết ôm lấy nhóc chuột xám, vội vàng đi về phía bến tàu, chạy đến phòng thí nghiệm trên thuyền.


Ánh mắt của mọi người tò mò dõi theo, cho đến khi bóng dáng của Trình Khuyết biến mất khỏi tầm mắt thì sự chú ý mới quay trở lại căn cứ Phỉ Lạc.


Thạch An An chỉ có biểu hiện chút cảm xúc khi mới nhìn thấy nhóc chuột xám, lúc này đã khôi phục bình tĩnh, mọi việc đều trong tầm kiểm soát: “Nếu chuột xám không sao, vậy bọn tôi có thể đi được chưa? Hiện giờ xem ra, chỉ có bọn tôi là bị tổn thất một thành viên trong đội.”


Thạch An An muốn đi lại bị Cổ Lan Cốt chặn đường, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.


Thạch An An lạnh lùng mở miệng: “Làm vậy là có ý gì? Thủy Tinh Cung muốn lấy lớn h**p nhỏ à?”


Thư Thủy Thủy ở bên cạnh gật đầu. “Đúng vậy.”


Thạch An An: “…”



Thạch An An thầm cân nhắc chênh lệch giữa mình và Cổ Lan Cốt, lại xem xét đến độ khó của việc công lược sau này, trực tiếp nói: “Nếu muốn điều tra thì tôi phối hợp.” Vừa nói cậu ta vừa giơ hai tay lên làm ra tư thế từ bỏ chống cự.


Sự phát triển này hiển nhiên khiến mọi người không ngờ tới, người của căn cứ Phỉ Lạc tỏ vẻ lo lắng, dường như muốn khuyên can. Thạch An An lại bình tĩnh nói: “Không sao, tôi tin rằng sau khi kết thúc điều tra, Thủy Tinh Cung sẽ xử lý công bằng, nếu không sau này Thủy Tinh Cung làm sao phục chúng?”


Thư Thủy Thủy khó hiểu: “Sau này? Sau này Thủy Tinh Cung chỉ trồng cây thôi, sao phải phục chúng?”


Mọi người: “…” Mạch não thật sự khác biệt một trời một vực, hoàn toàn không cùng tần số.


Thành viên Thủy Tinh Cung: “…” Quả nhiên không hổ là Thủy Thủy, trong mắt chỉ có trồng cây!


Từ trước đến nay Thạch An An vẫn luôn cho rằng mọi thứ là đương nhiên, khi gặp phải Thư Thủy Thủy cũng có thói quen như vậy, kết quả là Thạch An An bị dẫn đi.


Mà lúc này, Thạch An An vẫn rất ung dung, không cho rằng mình sẽ gặp chuyện, cậu ta đã quen với việc mọi thứ đều phát triển theo dự tính của mình, nhất thời rất khó thay đổi.


Nhưng Thạch An An quên mất, Thư Thủy Thủy là một người hoàn toàn không theo lẽ thường, vì thế cú ngã này khá bất ngờ.


Thạch An An bị dẫn đi, nhốt trong một căn phòng riêng. Đêm đầu tiên, Thạch An An thản nhiên ngồi đó chờ người của Thủy Tinh Cung đến tra hỏi, nhưng rất tiếc, cậu ta chờ cả một đêm vô ích, căn bản không có ai đến hỏi han điều gì.


Thạch An An bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cảm giác này quá vô căn cứ, vì thế đã bị Thạch An An bỏ qua.


Đêm đó Trình Khuyết cũng không ngủ, nhóc chuột xám được đưa vào phòng thí nghiệm đã nằm trên ghế sofa ngủ khò khò rồi, Trình Khuyết vẫn hưng phấn tiến hành các loại kiểm tra và thí nghiệm.



“Thủy Thủy, tôi đã kiểm tra được một chất kỳ lạ trên người chuột xám, về cơ bản có thể xác định đó là sản phẩm của nền văn minh cấp cao. Nó có chức năng làm rối loạn thần trí của sinh vật nhất định. Sau khi phân tích công thức phân tử, có thể xác định nó nhắm vào sinh vật biến dị. Nói cách khác, việc sói rừng biến dị phát cuồng ngày hôm qua không phải là sự cố ngoài ý muốn.” Trình Khuyết đặt từng tờ tài liệu lên tay Thư Thủy Thủy, không đợi Thư Thủy Thủy xem xong một tờ đã nhanh chóng đặt tờ tiếp theo lên, tiếp tục hưng phấn giải thích.


“Loại chất kỳ lạ này không phải là dạng khí, mà là một chất kỳ lạ phát tán ra bên ngoài dưới dạng bức xạ, hơn nữa sẽ nhanh chóng suy yếu và tiêu tan sau hai mươi bốn tiếng. Nhưng thật trùng hợp, công dụng của hoa sen lại hoàn toàn trái ngược với nó, sau khi kết hợp, năng lượng trở nên ổn định và được bảo tồn. Năng lượng này cộng với hoa sen đã giải mã toàn diện nguyên nhân cuồng hóa của sinh vật biến dị, có thể nói là tôi đã nắm giữa đáp án trong tay, chậm nhất là một tháng, tôi có thể nghiên cứu ra vắc-xin ức chế sự cuồng hóa của sinh vật biến dị…”


Ánh sáng trong mắt Trình Khuyết sáng đến kinh người, cho dù chỉ nghe hiểu câu cuối cùng, Thư Thủy Thủy cũng bị Trình Khuyết cảm nhiễm: “Tiểu Trình Trình rất vui nhỉ?”


Trình Khuyết gật mạnh đầu, cậu rất vui, chưa từng vui như vậy. Cậu chưa từng nghĩ rằng, kiếp trước, trong điều kiện thí nghiệm ưu việt như vậy vẫn không có đột phá, thế mà lại có thể phá giải ở tinh cầu Thương Chiến với điều kiện hà khắc như vậy. Còn là đích cậu thân tham gia và giải mã.


Trình Khuyết vui đến mức muốn rơi nước mắt, sự cảm động này khiến trái tim cứng rắn như sắt thép vì trải qua biết bao thăng trầm của cậu tan chảy: “Thủy Thủy, cảm ơn cậu, thật sự cám ơn cậu!”


Thư Thủy Thủy vươn tay xoa đầu Trình Khuyết, gửi một lời an ủi kiểu Thư Thủy Thủy: “Tiểu Trình Trình cố lên nhé, Thủy Thủy cũng cảm ơn cậu nà!”


Cổ Lan Cốt từ phía sau đi tới, nắm lấy tay Thư Thủy Thủy, một chưởng vỗ lên vai Trình Khuyết, lực mạnh đến mức Trình Khuyết trực tiếp lùi lại mấy bước, lùi ra ngoài cửa.


Cổ Lan Cốt nhìn tay mình: “Xin lỗi, vui quá nên không kiểm soát được sức mạnh.”


Trình Khuyết hoàn toàn không để ý: “Không sao, tôi đi làm thí nghiệm tiếp đây, Thủy Thủy yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng nghiên cứu ra vắc-xin!”


Tuy Thư Thủy Thủy rất muốn nói ngủ mới là quan trọng nhất, nhưng hiển nhiên, lúc này Trình Khuyết không thể nào ngủ được, Thư Thủy Thủy chỉ đành từ bỏ, thầm nghĩ lát nữa sẽ đi tìm Tạ Phong, bảo cậu ta để ý đến Trình Khuyết: “Đi thôi Cốt Cốt, chúng ta đi tìm Tiểu Phong Phong.”


Cổ Lan Cốt gật đầu, theo kịp bước chân của Thư Thủy Thủy.



Một bên khác, Thạch An An có chút bất an ăn xong bữa sáng, người của Thủy Tinh Cung không hề làm gì cả, thậm chí bữa sáng còn phong phú đa dạng và ngon miệng. Nhưng chính vì vậy mới khiến Thạch An An bất an hơn.


Cuối cùng vào buổi trưa, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt mới xuất hiện.


Thạch An An hạ thấp người, an ổn ngồi trên ghế, vẫn là vẻ mặt thản nhiên.


Sau khi vào phòng, Thư Thủy Thủy liền vẫy tay chào hỏi: “Xin chào, tôi là Thư Thủy Thủy, có nghe thấy không?”


Thạch An An ngẩn người, câu nói này rất quen thuộc, không lâu trước đây Thư Thủy Thủy đã dùng phương thức tương tự để chào cậu ta. Tuy là đối diện nhưng lại giống như đang nói chuyện với người khác, cảm giác này quá kỳ quái: “Thư tiên sinh có ý gì?”


“Đừng căng thẳng, chỉ là chào hỏi hệ thống thôi!” Thư Thủy Thủy bình tĩnh nói.


Một câu nói thành công khiến sắc mặt Thạch An An thay đổi kịch liệt. Thạch An An nháy mắt giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi, cực kỳ cảnh giác: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”


“Không quản là hình thức liên minh nào, thực chất chỉ là một loại khế ước, nhưng thực lực hai bên không cân xứng thì khế ước chắc chắn không thể kéo dài, hệ thống của cậu đang chuẩn bị xử cậu rồi, cậu không cảm thấy à?”


Gần như mỗi sợi lông trên người Thạch An An đều dựng đứng lên, kinh hãi trừng mắt nhìn Thư Thủy Thủy: “Cậu đang nói gì vậy?”


“Nói đơn giản là cậu hiện giờ đã không phù hợp điều kiện khế ước, cho nên hệ thống dự định thay đổi ký chủ. Vì thế hoặc là cậu chủ động giải ước, hoặc là sau khi chết tự động giải ước. Hệ thống hiện giờ đã không cung cấp dịch vụ cho cậu nữa rồi, xem ra là do nhiệm vụ ở thế giới trước thất bại, nhưng vì sao lại thất bại vậy? Trừng phạt sau khi thất thật sự là hệ thống khóa dịch vụ à? Yếu ớt như cậu thì làm sao xác định được những gì hệ thống nói đều là thật?” Thật ra Thư Thủy Thủy vẫn luôn hứng thú với hệ thống của Thạch An An. Trong mộng cảnh, hệ thống kia chỉ luôn xử lý những công việc như số liệu hoặc máy móc đơn thuần, nhưng thật sự là vậy sao?


“Tưởng mình là con cưng của trời, hoàn toàn làm sơ sự mạnh mẽ của hệ thống, tưởng rằng khế ước thật sự công bằng. Nhưng trong tình huống thực lực không cân xứng, cậu lấy cái gì nói chuyện công bằng với người khác? Linh hồn của nhân loại rất quý giá à? Ba ngàn thế giới, hàng tỷ sinh linh, ai đặc biệt hơn ai? Thậm chí dần dần xem mình cao hơn hệ thống, cao hơn hết thảy sinh linh, đứng trên cả thế giới, người độ kiếp phi thăng còn vài điều kính sợ, cậu… sợ cái gì?” Tốc độ nói của Thư Thủy Thủy không nhanh, giọng điệu cũng bình thản như bình thường, những lời này chỉ là trần thuật lại mọi chuyện. Nhưng nó lại khiến Thạch An An như bị ngàn cân đè nặng, gần như không duy trì nổi tư thế ngồi.


[hết 137]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 137
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...