Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 127

75@-
Chương 127: Phết dầu rắc gia vị
Bảy ngày sau, Thư Thủy Thủy xác định thiết bị của Trình Khuyết không có vấn đề, những con chuột xám không nhận được đơn đặt hàng gia vụ đã lần lượt xếp hàng bên ngoài phòng thí nghiệm của Trình Khuyết, sau đó nhận được cặp nam châm cảm ứng của mình, dù sao chỉ cần đeo thứ này bảy ngày là có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh.


Công việc thí nghiệm của Trình Khuyết đã đi vào quỹ đạo, nếu may mắn thì Trình Khuyết có thể nghiên cứu ra vấn đề đang làm toàn bộ liên minh thiên hà đau đầu, giải quyết được nan đề sinh vật biến dị phát cuồng.


Trong khi chìm đắm trong thí nghiệm, Trình Khuyết vẫn không quên nhắc nhở Thư Thủy Thủy chú ý đến Thạch An An.


Đối với lời nhắc nhở này, Thư Thủy Thủy có chút bất ngờ. Bởi vì dù là cậu hay Trình Khuyết thì đều không tiếp xúc nhiều với Thạch An An. Thư Thủy Thủy phải thông qua nhập mộng mới biết được bí mật trên người Thạch An An. Mặc dù vẫn luôn âm thầm muốn chào hỏi hệ thống thần bí của Thạch An An, nhưng Thạch An An có vẻ không thích Thủy Tinh Cung cho lắm. Những ngày di chuyển trên mặt nước cậu ta không hề gia nhập đoàn thuyền của Thủy Tinh Cung.


Mà cơ hội tiếp xúc của Trình Khuyết và Thạch An An cũng không nhiều, chỉ khi Phỉ Lạc dẫn Thạch An An đến giao lưu. Chỉ dựa vào tiếp xúc đơn giản như vậy, Trình Khuyết đã nghi ngờ Thạch An An có vấn đề sao?


Đối với nghi vấn của Thư Thủy Thủy, Trình Khuyết không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Thạch An An, cậu đã có một cảm giác kỳ lạ, giống như nhìn thấy một bản thân khác đang trôi nổi, không, so với người nhút nhát, sợ sệt, như chim sợ cành cong như cậu, Thạch An An có vài phần kiêu ngạo, còn có một chút khinh miệt xem thường.


Người ta nói, đồng loại thường có một loại cảm ứng kỳ diệu nào đó, Trình Khuyết cảm thấy, tình huống của Thạch An An có lẽ tương tự như mình. Không có quá nhiều cảm giác hòa nhập vào thế giới này, càng giống như một linh hồn trôi nổi, chỉ là Thạch An An dường như có một loại chỗ dựa nào đó.


Nhưng may mắn là, trong lúc chìm đắm trong ma chướng cố chấp, Trình Khuyết đã gặp được Thư Thủy Thủy, còn trong mắt Thạch An An, e rằng đã không chứa được bất kỳ ai nữa rồi.


Trình Khuyết không thể thú nhận chuyện mình sống lại, không ai có thể dự đoán được hiệu ứng cánh bướm là tốt hay xấu, hơn nữa theo tình hình phát triển hiện tại, tinh cầu Thương Chiến sẽ sống sót như đời trước, thậm chí vì chuẩn bị sớm hơn, tổn thất phải chịu cũng sẽ nhỏ hơn.


Vì đã biết kết quả sẽ tốt, Trình Khuyết cảm thấy mình thật sự không cần mạo hiểm thay đổi tương lai. Bảy năm, một khoảng thời gian trông có vẻ rất dài, nhưng cũng rất ngắn ngủi, ai cũng không biết trong thời gian này sẽ xảy ra chuyện gì. Lần này Trình Khuyết muốn trở thành một người tham gia triệt để chứ không phải là người xem nữa.


Cậu sẽ giống như những người khác, nghiêm túc đối mặt với bảy năm bình yên, cũng sẽ giống như những người khác, nỗ lực vì sinh tồn. Lần này, cậu muốn làm một người bình thường, một người bình thường trên tinh cầu Thương Chiến, một người bình thường của Thủy Tinh Cung.


Người bình thường Trình Khuyết bắt đầu công việc nghiên cứu khoa học không bình thường của mình, lần này có chuột xám phối hợp, nhiệt tình nghiên cứu của Trình Khuyết tăng cao chưa từng có. Ngoài thí nghiệm, thỉnh thoảng Trình Khuyết còn đảm nhiệm vai trò bác sĩ của Thủy Tinh Cung, dù sao cũng từng người tham gia cải tạo Cổ Lan Cốt, chữa trị một số bệnh tật vẫn nằm trong khả năng.


Trong khi Trình Khuyết bận rộn, Tạ Phong cũng cắm rễ trong phòng thí nghiệm, thu hoạch cũng không tệ, tất cả các thuyền khu B sáp nhập đã được nâng cấp hoàn tất, từ cấu trúc bên trong, độ thoải mái, hệ thống năng lượng, hệ thống điều khiển đều thay đổi rất lớn.


Người của hai căn cứ đã trở nên quen thuộc, hòa nhập với nhau trong quá trình di chuyển trên mặt nước dài đằng đẵng.



Không thể không nói, chuột xám đóng một vai trò rất quan trọng, dường như loại sinh vật lông xù này trời sinh đã dễ làm người ta mềm lòng, đồng thời tâm trạng cũng vui vẻ.


Hiện giờ dịch vụ gia chính chuột xám đã nhận được sự công nhận nhất trí của toàn bộ thành viên Thủy Tinh Cung, tỷ lệ đánh giá tốt kể từ khi làm việc đạt 100%. Thậm chí dần dần, dịch vụ gia chính chuột xám cũng đã phát triển thêm những công việc khác, ví dụ như tuần tra canh gác ban đêm, giao đồ ăn, hoặc là quản lý nông trường…


Nói đến nông trường, ngoại trừ bãi cỏ chăn nuôi mini cá nhân, Thủy Tinh Cung còn lần lượt phát triển thêm những mảnh nông trường mini trên boong tàu. Vì thế trong đoàn thuyền khổng lồ này, chỉ có đoàn thuyền của Thủy Tinh Cung là nhìn đâu cũng thấy một màu xanh tươi, trông cực kỳ nổi bật.


Mặc dù sau đó Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt vẫn chưa thể thực hiện được kế hoạch dã ngoại thêm lần nào nữa, nhưng lô bùa mô phỏng thứ hai của Thư Thủy Thủy đã được làm ra. Vì vậy vào những ngày nắng hiếm hoi, thường xuyên nhìn thấy trên ban công nhỏ của phòng ký túc xá hai người có một chiếc dù che nắng lớn bằng cái dĩa, dưới ô là hai chiếc ghế bãi biển, hai cục nắm đeo kính râm đang nhàn nhã nằm trên đó.


Cổ Lan Cốt mặc chiếc quần bãi biển bằng tơ do Thư Thủy Thủy làm, lộ ra cơ bụng tám múi hoàn hảo, nằm thư giãn trên ghế bãi biển. Bên cạnh là bánh chuột lông xù màu nâu ấm áp, chuột nhỏ cũng đeo kính râm, bộ dạng như thể có thể tan chảy bất cứ lúc nào.


Một lát sau, chuột nhỏ đột nhiên ngồi dậy, sau đó lấy ra một bình xịt phun sương xịt về phía Cổ Lan Cốt, sau đó tự xịt chính mình.


Phun sương nháy mắt làm dịu đi nhiệt độ cao, mang tới sự thoải mái và mát mẻ. Thư Thủy Thủy lại lấy ra một lọ tinh dầu từ không gian linh phủ: “Thủy Thủy bôi tinh dầu cho Cốt Cốt nha?”


Cổ Lan Cốt vui vẻ đồng ý, ngoan ngoãn nằm xuống.


Thư Thủy Thủy cầm lọ tinh dầu đến gần, cẩn thận đổ một giọt lên ngực Cổ Lan Cốt, một giọt tinh dầu đối với Cổ Lan Cốt có thể hình bình thường thì chẳng là gì, nhưng đối với Cổ Lan Cốt chỉ lớn bằng bàn tay thì vừa đủ.


Chuột nhỏ xoa tay, hăm hở muốn thử. Nó cẩn thận thu móng vuốt lại, cố gắng dùng lông xù của mình để thoa tinh dầu, sau đó nó phát hiện ra lợi ích của lông xù, giống như một chiếc cọ nhỏ thoa tinh dầu. Vừa thoa, Thư Thủy Thủy vừa rắc những cánh hoa vụn đã chuẩn bị sẵn lên ngực Cổ Lan Cốt: “Đây là những thứ Thủy Thủy đã hái trong bãi cỏ đấy, Cốt Cốt có thích không? Còn hai bông nữa, lát nữa chúng ta có thể tắm cánh hoa.”


Cổ Lan Cốt nháy mắt đã nắm bắt được từ ‘chúng ta’ trọng điểm, còn chuyện xấu hổ gì đó, đùa thôi, người máy thì làm gì có thứ đó, vì thế anh không thèm nghĩ ngợi đã lập tức đồng ý.


Thế là trên thuyền bên cạnh, một người nào đó ở bên cửa sổ đã chạy ra ngoài với biểu cảm kinh hoàng, vừa chạy vừa la hét: “Không xong rồi, tôi thấy Thủy Thủy đang phết dầu lên người lão đại, còn rắc gia vị nữa!”


Tin tức này truyền ra, cả thuyền lập tức xôn xao! Thủy Thủy phết dầu lên người lão đại, còn rắc gia vị?! Muốn sáng tạo kiểu thể hiện tình cảm mới à? Hay là, cuối cùng Thủy Thủy cũng bùng phát bản tính chuột, định nướng lão đại ăn thịt!


Mọi người đều để trí tưởng tượng bay xa, nhưng so với người anh em hoảng hốt ban đầu, những người khác bình tĩnh hơn nhiều.


Đặc biệt là Nam Ca và mấy người khác, hoàn toàn không lo lắng chuyện nướng ăn gì đó, thân thể Cổ Lan Cốt cứng như thép, e rằng sẽ làm gãy hai chiếc răng cửa của Thư Thủy Thủy mất. Vì thế không cần nghĩ cũng biết, hai người đó nhất định lại đang nghiên cứu loại thức ăn cho chó mới mẻ nào đó. Có điều tuy nghĩ như vậy, nhưng vẫn có người nhịn không được chạy ra cửa sổ, nhìn về phía ban công của Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt.



Thế là từng cái đầu từ thuyền đối diện nhô ra, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt vui vẻ tắm nắng trên ban công nhỏ, bên cạnh là một mảnh nông trường và đồng cỏ xanh mướt, cây trồng và vật nuôi trên đó cũng rất thảnh thơi. Dưới chiếc dù che nắng là hương hoa thoang thoảng. Không lâu sau, từ dưới chiếc dù truyền đến tiếng ca hát ‘rong biển rong biển rong biển ~~’ vui vẻ.


Tiếng hát vừa cất lên, Cổ Lan Cốt suýt chút nữa đã ngã khỏi ghế, anh thực sự có ấn tượng sâu sắc với bài hát kỳ lạ này, nhưng Thủy Thủy lại có vẻ rất thích. Thư Thủy Thủy không chỉ thích hát, còn có thể nhảy điệu nhảy rong biển, nhưng lúc này chuột nhỏ đang nghiêm túc bôi tinh dầu cho Cổ Lan Cốt.


Bôi xong mặt trước thì bôi mặt sau, thỉnh thoảng lại rắc thêm chút mảnh vụn cánh hoa, vừa ngân nga ca hát vừa xoay quanh chiếc ghế của Cổ Lan Cốt. Cuộc sống thường ngày của hai người tuy bình dị nhưng cũng rất thú vị.


Sự chú ý của một người một chuột đều tập trung vào nhau, cũng không để ý đến ánh mắt bên ngoài, hơn nữa chiếc dù che nắng đã che chắn phần lớn ánh mắt.


Sau khi phơi nắng xong, hai người lấy ra một chiếc chậu gốm sứ trắng dày dặn, đổ nước ấm vừa đủ vào bên trong, rắc cánh hoa, một người một chuột trèo vào trong, sau đó đồng thời phát ra một tiếng thở dài thoải mái.


Lông tơ của Thư Thủy Thủy nổi lên, nhẹ nhàng lượn lờ theo làn sóng nước, chỉ còn lại cái đầu nhỏ lông xù còn lộ trên mặt nước. Sau khi bơi một vòng trong chậu, Thư Thủy Thủy mới học theo dáng vẻ của Cổ Lan Cốt mà dựa vào mép chậu, hai móng vuốt nhỏ đặt ở hai bên mép, dáng vẻ hưởng thụ.


Cổ Lan Cốt nở một nụ cười nhạt nhìn chuột nhỏ đối diện, đột nhiên tai của chuột nhỏ giật giật, sau đó hơi trượt xuống một chút, chuột nhỏ để cơ thể tự mình trôi nổi, dùng cẳng chân nhỏ nhẹ nhàng chạm vào chân Cổ Lan Cốt.


Cổ Lan Cốt hiểu ý, cũng nằm duỗi thẳng trên mặt nước, dùng chân mình đặt lên hai chân của Thư Thủy Thủy, chậu gốm có kích thước rất vừa vặn. Hai chân đối chân, nhờ lực nổi của nước, an nhàn trôi nổi.


Đám người hiếu kỳ vây xem cũng tặc lưỡi lấy làm lạ, thức ăn cho chó không có cái nào tốt nhất, chỉ có tốt hơn, quả nhiên Nam Ca đoán đúng.


Cuộc sống trên mặt nước vốn khá nhàm chán, điều này khiến mọi người dần học được cách tự tìm niềm vui cho mình, và việc vây xem Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt cũng trở thành một trong số đó. Thỉnh thoảng phát hiện ra chút thức ăn cho chó liền trắng trợn truyền bá ầm ĩ, nhất quyết không chịu gặm một mình, có thức ăn cho chó thì mọi người phải cùng ăn.


Trong tiếng oán thán của đám độc thân, đám thành viên Thủy Tinh Cung bị k*ch th*ch sinh ra vài cặp tình nhân. Chỉ là mọi người vẫn thích ‘cạp’ thức ăn cho chó của cặp Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt hơn. Nguyên nhân rất đơn giản, bạn sẽ mở mang được rất nhiều kiểu rải thức ăn cho chó, ví dụ như kiểu quét dầu trét gia vị, ví dụ như kiểu nấu canh trong chậu, ví dụ như kiểu nhảy bungee trên ban công…


Đúng vậy, không sai, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đã khai phá ra đủ loại công dụng từ cái ban công nho nhỏ kia, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể thấy Thư Thủy Thủy luyện yoga trên đó, mặc dù việc này từng khiến không ít người hoảng sợ, nghi ngờ Thủy Thủy đột nhiên bị chuột rút các kiểu.


Đương nhiên, hành trình không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió như vậy, bão tố là chuyện cơm bữa, nhưng sau khi có nhiều kinh nghiệm, mọi người có thể tìm được nơi trú ẩn thích hợp, cộng thêm ngày càng tiến gần phương bắc, sức mạnh của bão cũng càng yếu hơn, không còn xuất hiện tình huống kh*ng b* như trận bão đầu tiên nữa.


Ngoài thời tiết, trên đường bọn họ còn gặp phải vô số sinh vật biến dị, thậm chí còn gặp phải một đàn cá ăn thịt người. Đó thực sự là một trận ác chiến, cuối cùng vẫn là lưới điện giải quyết, đồng thời thu hoạch được một mẻ hải sản cá piranha.


Theo thời gian trôi qua, màu xanh lá cây trên mặt đất ngày càng nhiều, đã có rất nhiều cây cối bị hoàn cảnh bức ép mà mọc lên trên mặt nước. Trong môi trường khắc nghiệt này, thứ biến dị không chỉ đơn thuần là động vật nữa, một lượng lớn thực vật cũng bắt đầu biến dị.



May mắn là tính công kích của phần lớn thực vật biến dị không mạnh, thông thường sẽ không chủ động tấn công con người, ngoại trừ thực vật ăn côn trùng. Sau khi tiêu diệt một đám cây bắt ruồi khổng lồ, đoàn thuyền đã thu hoạch được rất nhiều gai nhọn sắc bén, lực công kích không hề thua kém dao kim loại.


Cứ vậy vừa đi thuyền vừa chiến đấu, cũng vừa thu hoạch. Vì bão mà tốc độ di chuyển không tính là nhanh, vào cuối tháng thứ hai của mùa mưa, đoàn thuyền mới chính thức tiến vào khu cư trú ở bắc bán cầu.


Đương nhiên, lúc này khu cư trú đã bị nhấn chìm, thuyền của mọi người lướt qua phía trên thành phố, thế giới bên dưới thuyền nhìn có chút hoang đường và huyền ảo.


Qua làn nước trong vắt, những con đường bên dưới có thể nhìn thấy mơ hồ, những tòa nhà cao tầng san sát lúc này dường như đã trở thành những rạn san hô, các loại cá bơi lội luồn lách bên trong, sớm đã hình thành hệ sinh thái của riêng mình. Thậm chí Thư Thủy Thủy còn nhìn thấy một con sao biển khổng lồ đang làm tổ trên nóc xe, dùng màu đỏ tươi của mình ngụy trang trên chiếc xe hơi nhỏ màu đỏ.


“Thật lòng mà nói, lâu như vậy rồi mà tôi vẫn có ảo giác thế giới bị đảo lộn, chúng ta lướt qua rừng rậm, núi non, bây giờ lại lướt qua thành phố.” Trên con thuyền đang chậm rãi lướt đi vang lên tiếng cảm thán của Tạ Phong.


“Phía trước có một vài tòa nhà cao tầng còn lộ lên trên mặt nước, kiểm tra một chút đi, buổi tối có thể lấy nơi đó làm điểm dừng chân.” Nam Ca sắp xếp người mang theo thiết bị tiến hành kiểm tra đơn giản, đảm bảo tòa nhà cao tầng kia không phải ở tình trạng sắp sụp đổ.


“Đây là Thượng Dương, từng là một trong những thế lực chính của bắc bán cầu, bây giờ xem ra người của căn cứ Thượng Dương đã rút đi cả rồi, đường phố nhìn khá sạch sẽ, chắc là rút đi không quá gấp gáp.” Lưu Pha đối chiếu bản đồ, phân tích vị trí hiện tại của đoàn thuyền.


Thành phố này hiển nhiên từng thuộc hàng các thành phố tuyến một, bởi vì được bảo tồn khá hoàn chỉnh, sau này được dùng làm điểm dừng chân của căn cứ Thượng Dương. Đến được đây chứng tỏ bọn họ đã bắt đầu tiếp xúc với các thế lực của bắc bán cầu.


Cuối cùng, mọi người chọn ở lại Thượng Dương nghỉ ngơi. Phía tây bắc của Thượng Dương có một ngọn núi rất cao, trước ngày diệt vong tựa hồ là một địa điểm du lịch khá nổi tiếng, vì vậy được đánh dấu đặc biệt trên bản đồ. Thư Thủy Thủy cảm thấy nơi đó có thể làm điểm trồng linh mộc tiếp theo, dự định ngày mai sẽ dẫn đoàn thuyền qua xem thử.


Sau khi đoàn thuyền nhận được lệnh nghỉ ngơi, mọi người đều tự đi tìm các tòa nhà cao tầng để trú ẩn. Hôm nay cũng coi là dịp hiếm thấy được đặt chân xuống đất, mọi người đều rất vui. Có vài chiếc thuyền trực tiếp dừng ở những tòa nhà cao tầng vừa vặn nhô lên trên mặt nước, vừa xuống thuyền đã trực tiếp đứng trên sân thượng, có thể dựng lều, nấu cơm sinh hoạt.


Cũng có những chiếc thuyền dừng ở những tòa nhà cao hơn, người trên thuyền đi vào từ cửa sổ, sau đó tận hưởng đãi ngộ phòng đơn đã lâu không có, ổn định xong xuôi còn có thể men theo các tầng lầu xuống bên dưới bắt hải sản.


Trong lúc mọi người bận rộn, thiết bị giám sát ở dưới nước treo bên ngoài tòa nhà cao tầng của thành phố Thượng Dương hơi xoay chuyển.


Sắc trời đã dần tối đi, cộng thêm tiếng người ồn ào, thiết bị giám sát lại ở dưới nước, người trên mặt nước khó lòng phát hiện. Nhìn từ dấu vết dưới nước, nơi này đã bị chìm ngập rất lâu rồi, mọi người đương nhiên coi đây là nơi bỏ hoang.


Thiết bị giám sát góc rộng dưới nước đã quay lại tình hình trên mặt nước, đồng thời truyền về căn cứ Thượng Dương.


Căn cứ Thượng Dương đã rút lui tập thể về phía bắc, nhưng điều này không hề cản trở việc bọn họ để lại chút tai mắt ở Thượng Dương, vừa khéo bọn họ từng nhận được những thiết bị giám sát tiết kiệm năng lượng chống thấm từ không gian mô phỏng. Nó đã giúp bọn họ sớm phát hiện tin tức có đoàn thuyền quy mô lớn đang di cư.



Vì lượng mưa nên có rất nhiều đoàn thuyền lục tục di cư về phía bắc, chỉ là lần đầu tiên có đoàn thuyền quy mô vừa lớn lại tiên tiến đến vậy.


Hôm đó, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt ở trên sân thượng, chuẩn bị làm một bữa ăn ngon, Thư Thủy Thủy chiên cá khô piranha, lại hầm một con cá vừa bị mắc kẹt ở cửa sổ dưới nước.


Thiết bị giám sát cần cù làm việc, ghi lại tất cả mọi thứ trên mặt nước.


Người phụ trách quản lý thiết bị giám sát của căn cứ Thượng Dương đã thông báo tin tức cho cấp lãnh đạo ngay lập tức. Lúc này không ít người tập trung trước màn hình giám sát, quan sát đám người vừa ghé thăm, kết quả càng xem càng kinh hãi.


“Thuyền của bọn họ lấy năng lượng bằng gì vậy?”


“Cái bọn họ ăn là cá khô piranha đúng không? Hơn nữa còn là cá biến dị!”


“Nghĩ cũng biết, di cư trên mặt nước như vậy, thức ăn nhất định rất thiếu thốn, nhưng ăn sinh vật biến dị thì có phải hơi mạo hiểm không?”


“Bỏ qua chuyện ăn uống đi, ông không cảm thấy sức chiến đấu của đoàn thuyền này hơi kh*ng b* à? Nhìn mớ đồ phơi trên thuyền kìa, đó là da cá sấu biến dị đúng không? Số lượng còn nhiều như vậy!”


Trên màn hình giám sát là mấy chiếc thuyền đang trôi nổi trên mặt nước, bên ngoài mạn thuyền treo từng lớp từng lớp chiến lợi phẩm, dường như là định phơi khô để cất trữ. Có đủ các loại sinh vật biến dị, số lượng cũng nhiều đến kinh ngạc, đủ để chứng tỏ đây là một đoàn thuyền như thế nào!


“Trạng thái cơ thể, trạng thái tinh thần của bọn họ đều không giống người đi đường dài, xem ra không hề thiếu thức ăn, cũng chưa từng nghe nói gần đây có căn cứ nào mạnh như vậy.”


Đoàn thuyền xa lạ mới xuất hiện lập tức gây ra sự cảnh giác cho căn cứ Thượng Dương.


Còn Thủy Tinh Cung và các đoàn thuyền khác vẫn không hề hay biết, vẫn cứ đóng quân như thường, ăn cơm, giải trí rồi nghỉ ngơi.


Đêm nay trời khá đẹp, thỉnh thoảng còn có thể thấy một hai ngôi sao. Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt ngồi trên ban công nhỏ, hôm nay trên ban công đặt một chiếc ghế dài bằng gỗ, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt ngồi trên đó ngắm sao.


Cổ Lan Cốt ôm Thư Thủy Thủy, bàn tay nhẹ nhàng vuốt chuột. Thư Thủy Thủy lông xù ngồi trong lòng Cổ Lan Cốt, trong tay ôm một con châu chấu, cũng nhẹ nhàng vuốt châu chấu, vuốt đến mức châu chấu kinh hồn bạt vía, sống không bằng chết, còn phải nghe Thư Thủy Thủy cảm khái: “Không biết có châu chấu lông xù không nhỉ? Có khi vuốt sẽ thoải mái hơn.”


[hết 127]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 127
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...