Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 126

49@-
Chương 126 Thí nghiệm
Dự đoán của Trình Khuyết rất hoàn chỉnh, hơn nữa góc nhìn của Trình Khuyết rõ ràng không giống những người khác. Khi mọi người còn đang mơ hồ, dè dặt mò mẫm, Trình Khuyết lại giống như đã nhìn thấu sự hưng suy của cả thế giới. Thậm chí còn đưa ra giả thuyết, năm xưa thiên hà Thương Hải vô tình xé toạc không gian trong cuộc chiến tranh vũ trụ kia, lấy được đoạn thông tin của nền văn minh đa chiều kia, thực chất chỉ là mồi nhử.


Nói thế nào nhỉ, giả thuyết này rất hợp lý. Có lẽ thiên hà Thương Hải không muốn xuất hiện lỗ hổng không gian, nhưng chiến tranh của loài người không phải là chuyện nó có thể ngăn cản. Thiên hà Thương Hải cũng không thể ngăn cản việc xuất hiện lỗ hổng không gian. Có lẽ khi bắt được đoạn thông tin của văn minh đa chiều kia, thiên hà Thương Hải đã ý thức được nguy hiểm sắp giáng xuống.


“Với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại của thiên hà Thương Hải và thiên hà Tiên Ca thì không thể vượt qua và chiến thắng được nền văn minh đa chiều bí ẩn kia. Nguyên nhân rất đơn giản, mồi nhử mà nền văn minh đa chiều thả xuống sẽ khiến cá cắn câu, khiến cá béo lên, nhưng không cho phép cá ăn thịt mình, cho nên giới hạn cao nhất của công nghệ trong đoạn thông tin bị cắt xén đó không thể phát triển quá cao. Trong tình huống này, thiên hà Tiên Ca không thể không phát ra tín hiệu cho sinh linh mau chóng chạy trốn, có lẽ mỗi tầng đều có giới hạn riêng, có lẽ tín hiệu này không chỉ đơn thuần gửi cho loài người, cho nên lâu như vậy vẫn không có ai giải mã được.” Cảm xúc của Trình Khuyết có vẻ bình tĩnh một cách kỳ lạ, nhưng lời nói lại rất chân thực.


Không để ý tới Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy đã có hơi ngây người, Trình Khuyết tiếp tục phân tích thiên hà Thương Hải: “Tương tự, thiên hà Thương Hải cũng đang tự cứu lấy mình, chỉ là phương thức hơi khác một chút. Nếu nguy hiểm không thể giải quyết này đến từ lỗ hổng không gian, vậy cứ dùng chính lỗ hổng không gian để đánh cược. Hấp thu hết thảy không gian có thể kết nối, từ đó hấp thu một số tài nguyên mà thiên hà Thương Hải cho là có thể dùng được. Tài nguyên này bao gồm Thư Thủy Thủy, bao gồm đại lục Hoàn Tinh đang rơi vào ngày diệt vong. Nhưng rất rõ ràng, thiên hà Thương Hải khó có thể tiêu hóa đại lục Hoàn Tinh, cho nên mặc dù sinh vật xuất hiện biến dị ở các mức độ khác nhau, nhưng lại không thể thành công đi trên con đường tu hành, ngược lại còn không chịu được sự tiến hóa này mà phát cuồng…”


Cổ Lan Cốt hiếm khi lắng nghe chăm chú, Thư Thủy Thủy cũng nhìn chằm chằm Trình Khuyết, đợi Trình Khuyết thao thao bất tuyệt nói xong thì đã là một tiếng sau. Thế giới bên ngoài đã tối đen, trên bầu trời không thấy ngôi sao nào, bên ngoài quả nhiên là bầu trời xám xịt âm u.


Mùa mưa của tinh cầu Thương Chiến là như vậy, dù mưa hay không cũng rất khó nhìn thấy mặt trời, trên đầu luôn có mây đen bao phủ, bầu trời trong xanh thỉnh thoảng xuất hiện giống như viên ngọc bích xa xỉ bị vị thần giữ của giấu sau tầng tầng lớp lớp mây trời, thỉnh thoảng keo kiệt lấy ra lau chùi một chút, để mọi người tận hưởng được bầu trời trong xanh và ánh nắng mặt trời trong một khoảng ngắn ngủi.


Sau khi Trình Khuyết nói xong, trong ký túc xá yên lặng một hồi lâu, Trình Khuyết cũng biết những điều mình nói hôm nay quá kinh người, cần có thời gian để lĩnh hội. Cậu không thúc giục hay thuyết phục gì thêm, chỉ đứng dậy cáo từ, nói là không quấy rầy nữa.


Thư Thủy Thủy cảm thấy mình thực sự cần phải tiêu hóa kỹ đoạn thông tin này, dù sao nếu dự đoán của Trình Khuyết là đúng, vậy thì có thể giải thích được âm thanh vũ trụ của thiên hà Tiên Ca. Mọi thứ đều khớp nhau, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là, tình huống mà họ lo lắng nhất sẽ xảy ra. Ngày diệt vong không chỉ giới hạn ở tinh cầu Thương Chiến, mà là tai họa diệt vong của cả thiên hà.



Lúc Trình Khuyết sắp cáo từ, Thư Thủy Thủy đột nhiên gọi lại: “Tiểu Trình Trình, lấy một bộ dụng cụ thí nghiệm tới cho Thủy Thủy dùng trước nhé, Thủy Thủy sẽ lấy phần tiền lương hậu hĩnh này đầu tiên.”


Trình Khuyết hơi ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng lại: “Được được! Tôi đi ngay đây!” Nói xong liền chạy đi như bay.


Cổ Lan Cốt vừa định mở miệng hỏi xin một phần nhưng ở cửa đã không còn bóng dáng Trình Khuyết, Cổ Lan Cốt im lặng ngậm miệng.


Không bao lâu sau, Trình Khuyết đã mang dụng cụ thí nghiệm đến, Thư Thủy Thủy còn tưởng là một vật nặng giống như mũ bảo hiểm, kết quả chỉ là hai miếng nam châm hình tròn, chỉ cần dán lên đầu là được.


Đột nhiên Thư Thủy Thủy cảm thấy mình đúng là một con chuột quê mùa, không biết gì về công nghệ tương lai.


Có điều Thư Thủy Thủy không hề thể hiện ra mặt, chỉ điềm tĩnh nghe Trình Khuyết giảng giải, sau đó tò mò dán hai miếng nhỏ kia lên hai vị trí đối xứng trên đầu.


Lắc lắc đầu, không hề có cảm giác khó chịu, hơn nữa chất liệu của miếng dán này khá đặc biệt, có độ bám dính tốt, cảm giác tồn tại rất thấp.


“Lô nam châm cảm ứng này là nhờ có Tạ Phong giúp đỡ, sau khi tháo dỡ phần thưởng nhận được từ không gian mô phỏng, tiến hành chế tạo lại. Tuy đơn giản nhưng hiệu quả và kết quả thử nghiệm rất ổn định, chu kỳ thí nghiệm kéo dài bảy ngày, nam châm cảm ứng sẽ ghi lại tất cả các hoạt động thần kinh trong thời gian này.” Trình Khuyết giải thích nguồn gốc của công cụ thí nghiệm.


Thư Thủy Thủy nghe đến câu cuối cùng thì có chút tò mò, hơi căng thẳng hỏi: “Tất cả các hoạt động thần kinh đều bị ghi lại à?”



Thư Thủy Thủy đột nhiên có chút hối hận: “Nói vậy, nếu Thủy Thủy lén hôn trộm Cốt Cốt cũng sẽ bị ghi lại hả?”


Đột nhiên Cổ Lan Cốt nghi ngờ phát hiện ra điều gì đó, đôi mắt anh sáng ngời.


Trình Khuyết nghiêm túc suy nghĩ một chút, vẫn không hề phát giác mình bị nhét thức ăn cho chó: “Bình thường thì đúng vậy, nhưng thứ nam châm ghi lại không phải là ý thức của người đeo mà là cảm xúc, nói cách khác, trên nam châm hiển thị sự dao động cảm xúc vào thời điểm hôn lén, chứ không phải suy nghĩ và tư duy cụ thể. Nam châm chỉ phát hiện cảm xúc căng thẳng chứ không phải hành động cụ thể.”


Thư Thủy Thủy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, nếu không Thủy Thủy sợ Cốt Cốt sẽ xấu hổ.”


Cổ Lan Cốt??? Rốt cuộc ai mới là người xấu hổ?


Cổ Lan Cốt đột nhiên đưa tay về phía Trình Khuyết: “Tôi cũng muốn một phần lương cao.”


Trình Khuyết bất ngờ nhìn Cổ Lan Cốt: “Anh đã từng trải qua huấn luyện kiểm soát cảm xúc chuyên nghiệp, hơn nữa lúc cải tạo đã tăng cường khả năng này, cho nên nam châm phát hiện có thể chỉ là một đường thẳng không gợn sóng, không có giá trị thí nghiệm, lãng phí vật liệu thí nghiệm.”


Cổ Lan Cốt: “…” Nếu không hiểu sai thì hình như anh bị ghét bỏ nhỉ?


Thư Thủy Thủy nhìn Trình Khuyết: “Cốt Cốt đáng yêu như vậy, chẳng lẽ không thể có đồ cặp tình nhân hả?”



Trình Khuyết vẫn luôn là người phái hành động, lại nhanh như chớp rời đi.


Trong ký túc xá, Thư Thủy Thủy cười cong cả mắt, vỗ vai Cổ Lan Cốt: “Xem kìa! Cốt Cốt đáng yêu nhất, Trình Khuyết cũng nghĩ như vậy đó!”


Cổ Lan Cốt không khỏi mỉm cười gật đầu. Thực ra anh không để ý đến những lời mà Trình Khuyết vừa nói, Trình Khuyết nói không sai, tư duy của anh đã bị xử lý yếu đi, tình cảm nhạt nhòa, hoạt động thần kinh có hạn, thứ thiết bị dùng để phát hiện dao động tinh thần kia không có tác dụng với anh, thậm chí Cổ Lan Cốt còn không có cảm xúc tức giận, nhưng đó là trước đây.


Rất nhanh, Cổ Lan Cốt đã có được nam châm cảm ứng giống Thư Thủy Thủy, anh hài lòng điều chỉnh vị trí trước gương, cố gắng để mình và Thư Thủy Thủy giống hệt nhau.


Đáng tiếc là, buổi tối khi đi ngủ, Thư Thủy Thủy đột nhiên nảy ra ý tưởng, vì lô nam châm cảm ứng này được thiết kế cho chuột biến dị, liệu cậu có nên giữ nguyên hình dáng chuột hay không?


Cho nên trong nháy mắt, bên cạnh cánh tay anh trống không, người trên giường biến mất, thay vào đó là một con chuột nhỏ lông xù đang chui ra từ trong tấm chăn mỏng, chuột nhỏ tiến đến bên đầu Cổ Lan Cốt, dùng chiếc mũi nhỏ của mình cọ vào mũi anh: “Cốt Cốt ngủ ngon!”


Cổ Lan Cốt cũng dùng chóp mũi cọ lại một chút: “Thủy Thủy ngủ ngon!”


Thế là một đêm tốt đẹp của hai người biến thành đêm của một người một chuột, may mà Cổ Lan Cốt dễ thỏa mãn, ôm chuột cũng ngủ rất ngon, thậm chí còn mơ được một giấc mơ đẹp.


Còn Thư Thủy Thủy thì trong lúc vô tình lại rơi vào giấc mơ, lại còn là giấc mơ của Trình Khuyết, có lẽ vì nghe quá nhiều lúc tối nên Thư Thủy Thủy đã mơ thấy tương lai mà Trình Khuyết dự đoán.



Sau đó một cuốn sách từ trên trời rơi xuống, đập tan sự hỗn loạn khiến người ta phát điên này. Một bóng người xuất hiện tiến tới gần, người đó còn phát sáng, khi đó Thư Thủy Thủy mới phát hiện, người đó là mình. Thư Thủy Thủy bừng tỉnh, hóa ra trong mắt Trình Khuyết, lúc cậu đưa quyển sách kia thì trên người sáng bừng giống như một bóng đèn điện vậy.


Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Thư Thủy Thủy vẫn còn ngơ ngác, mỗi lần đi vào giấc mộng đều khiến Thư Thủy Thủy không thể nào đoán được, vừa không hiểu tại sao lại mơ, cũng không biết mơ để làm gì, cho nên lần này Thư Thủy Thủy bình tĩnh hơn rất nhiều, không hề hoảng hốt, nghĩ không thông thì tạm thời không nghĩ nữa.


Bé chuột tỉnh lại liền dùng mũi hôn chào buổi sáng, sau đó cùng Cổ Lan Cốt thức dậy, rửa mặt, ăn sáng, đi dạo thuyền, câu cá, thư giãn…


Một ngày trôi qua, không chỉ con thuyền này, mà gần như cả đội tàu đều biết chuyện về nam châm cảm ứng, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt quả thực là hai tấm biển quảng cáo di động. Là loại biển quảng cáo không cần tiêu hao năng lượng, có thể tự phát điện, đi đến đâu thì thức ăn cho chó rãi đầy ở đó.


Trình Khuyết ngồi trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu tín hiệu do nam châm cảm ứng truyền về, nhìn lướt qua, điều ngạc nhiên nhất là đồ thị dao động tinh thần của Cổ Lan Cốt, điểm cảm xúc gần đạt mức cao suốt cả ngày, cao hơn nhiều so với điểm mà họ từng cưỡng chế quy định cho Cổ Lan Cốt khi cải tạo.


Nói cách khác, Cổ Lan Cốt cảm thấy vui vẻ suốt cả ngày, thỉnh thoảng còn tăng vọt l*n đ*nh điểm, những điều này được thể hiện cực kỳ trung thực trong tín hiệu truyền về.


Thậm chí phần lớn thời gian điểm của Cổ Lan Cốt đều cao hơn Thư Thủy Thủy, dao động tinh thần của Thư Thủy Thủy ngược lại tương đối bình tĩnh, dường như đang toàn lực diễn giải cuộc sống tươi đẹp là gì.


Nhưng hai người thường xuyên có một số dao động cảm xúc trùng nhau, có vẻ như đang cùng vui vẻ vì một thứ gì đó. Trình Khuyết cảm thấy phát hiện này không tệ, rất phù hợp với gu thẩm mỹ của cậu.


Khi ở trước mặt người thật, Trình Khuyết hoàn toàn không có ý thức về việc ăn thức ăn cho chó, giờ phút này lại đang gặm say sưa trước hai phần dữ liệu, chỉ có thể nói, mạch não của thiên tài đều có chút khác người.


[hết 126]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 126
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...