Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 120

66@-
Chương 120: Là do tĩnh điện
Bữa dã ngoại trên sông này tuy đã kết thúc, nhưng ai cũng mong chờ lần tiếp theo. Đặc biệt là Cổ Lan Cốt bị làm phiền thế giới hai người, tuy sau đó nhóm bốn người Nam Ca đã rời đi nhưng anh vẫn cảm thấy không thỏa mãn.


Đặc biệt là khi biết bùa do Thư Thủy Thủy làm đã dùng hết, đêm đó người dùng bùa nhiều nhất chính là Cổ Lan Cốt, vì không để lật thuyền, cứ ba tiếng Cổ Lan Cốt lại phải dùng một lá. Nhưng Cổ Lan Cốt vẫn cảm thấy nếu có thêm vài lá bùa nữa thì anh có thể tiếp tục nhào vào lòng Thủy Thủy lông xù, khi ngủ có thể ôm, khi ăn có thể dựa, khi đi có thể bám.


Còn những người khác, mặc dù mong nhớ khôn nguôi vẫn bị Cổ Lan Cốt từ chối một cách chính đáng. Thế nào là chính đáng? Chính là trong trạng thái thu nhỏ, một con cá cũng có thể diệt hết cả đám, vì tương lai của đoàn thuyền, chuyện thế này vẫn nên hạn chế thì hơn. Tính thuyết phục quá đầy đủ, những người khác không có cách nào phản đối.


Mục đích đã đạt được nên Cổ Lan Cốt vui vẻ chờ đợi lô bùa biến hình tiếp theo của Thư Thủy Thủy. Hơn nữa mỗi ngày đều ngấm ngầm chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng cho lần sau.


Có điều không ngờ rằng bão tố lại đến sớm một bước, điều này cũng có nghĩa là mùa mưa của tinh cầu Thương Chiến đã đến, những ngày trời trong nắng ấm đã kết thúc. Buổi dã ngoại trên thuyền nhỏ cũng trở nên xa vời. Một khi mùa mưa đến, giông bão sẽ trở thành chuyện thường ngày trong cuộc sống, giống như bão tuyết sẽ xuất hiện liên tục trong mùa đông. Trong những ngày này, thuyền lớn cũng có nguy cơ lật úp, huống chi là thuyền nhỏ làm từ chiếc khay đựng trái cây của Thư Thủy Thủy, nhất định sẽ bị lật úp trong phút chốc.


Trận mưa đầu tiên giáng xuống sau khi mặt trời lặn, đó là đêm thứ ba sau bữa dã ngoại, sau khi mặt trời lặn thì thế giới chìm vào bóng tối lạnh lẽo.


Trong phòng, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đang làm ổ trên giường, hai người tựa lưng vào nhau, mỗi người đều bận rộn chuyện của riêng mình. Cổ Lan Cốt đang nghiên cứu cải tiến thiết bị thăm dò, Thư Thủy Thủy thì xem xấp tài liệu mà Trình Khuyết đưa.


Càng lật về sau, Thư Thủy Thủy lại càng nghiêm túc hơn. Xấp tài liệu này có giá trị vượt xa tưởng tượng, nó có hơn ba mươi trang, từ trang đầu tiên, từ không đến có, từ đơn giản đến phức tạp, kể lại lịch sử phát triển của thiên hà Thương Hải một cách hệ thống. Đây là lần hiếm hoi mà Thư Thủy Thủy không ngủ gật khi tiếp thu kiến thức khoa học kỹ thuật, ngược lại còn rất hứng thú.


Tài liệu được chia thành ba phần, lịch sử phát triển trước kia của thiên hà Thương Hải, khái quát tình hình hiện tại, dự đoán tương lai. Thư Thủy Thủy vừa xem xong lịch sử phát triển trong quá khứ, thì ra thiên hà Thương Hải từng rất giống hệ ngân hà, phần lớn các hành tinh cũng tương tự như Trái Đất. Chỉ có điều có rất nhiều hành tinh có sự sống, các hành tinh xung đột với nhau không ngừng.


Mâu thuẫn và xung đột thường đi kèm với sự nhảy vọt và cải cách khoa học kỹ thuật. Trong một trận chiến giữa các hành tinh, vũ khí công nghệ mạnh mẽ ngoài ý muốn xé toạc thời không, thiên hà Thương Hải bắt được thông tin từ nền văn minh cấp cao. Tuy rằng sau đó chỉ giải mã được một phần nhỏ nhưng cũng khiến thiên hà Thương Hải một bước lên mây, từ đó chính thức bước vào kỷ nguyên thiên hà, tầm nhìn của mọi người từ giữa các hành tinh chuyển sang giữa các thiên hà. Thế là thiên hà Thương Hải phát hiện ra nền văn minh Tiên Ca ở gần đó, văn minh Thương Hải chính thức tiếp xúc với một nền văn minh có trí tuệ cao khác.


Tiếp theo là ghi chép khái quát tình hình hiện tại, bên trong có rất nhiều danh từ công nghệ cao, Trình Khuyết thực tri kỷ dùng những thuật ngữ đơn giản để thay thế và giải thích, giúp Thư Thủy Thủy có thể dễ hiểu hơn. Cũng chính lúc này, Thư Thủy Thủy nhận ra Trình Khuyết không hổ danh là nhân tài hàng đầu, có lẽ cậu ta đã sớm đoán ra được thân phận của Thư Thủy Thủy thông qua quá trình tiếp xúc hàng ngày, vì thế mới giải thích kỹ càng như vậy.


Thư Thủy Thủy chưa từng đến hành tinh nào khác ngoài tinh cầu Thương Chiến, nhưng thông qua lời kể của Trình Khuyết, Thư Thủy Thủy giống như nhìn thấy một thế giới cực kỳ sống động, một kỷ nguyên thiên hà thực sự, một thế giới tương lai có cấu trúc thế giới hoàn chỉnh.



Nơi đó hoàn toàn khác với hành tinh bỏ hoang bị hạn chế nghiêm ngặt, nó gần như là một thời đại không cần đi bộ cũng có thể nhìn ngắm thế giới, dạo chơi khắp mọi nơi.


Trình Khuyết không kể quá nhiều về những thành tựu đáng tự hào mà thiên hà Thương Hải đạt được, chỉ đơn thuần dùng một ngày của người bình thường phác họa cho Thư Thủy Thủy thấy một thế giới như vậy.


Người của thế giới tương lai không cần thức đêm, họ có phương thức sống rất khoa học và lành mạnh, thậm chí có thể bổ sung năng lượng thông qua một loại khoang dinh dưỡng tương tự như máy mô phỏng, nhưng vẫn có thể giải trí khi ngủ. Họ có nhiều lựa chọn công việc hơn, tình huống hoàn thành công việc tại nhà cũng trở nên phổ biến, đường phố được quản lý theo phương thức phân tầng, công nghệ không trung thay thế đường nhựa, tất cả rác thải sinh hoạt đều có thể được tái chế…


Đủ kiểu công nghệ thường ngày làm người ta hoa mắt, lần đầu tiên khiến Thư Thủy Thủy nhận ra, thì ra thế giới bên ngoài rất đặc sắc: “Cốt Cốt, thì ra thế giới bên ngoài lợi hại như vậy!”


Cổ Lan Cốt quay đầu nhìn Thư Thủy Thủy: “Cũng tàm tạm, thật ra ở đây cũng không tệ.”


Ánh mắt Thư Thủy Thủy vẫn dán chặt vào sách: “Ừ, vì ở đây có Cốt Cốt.”


Vốn dĩ còn lo lắng chuột nhỏ đột nhiên muốn nhảy ra ngoài, lúc này Cổ Lan Cốt mỉm cười thực yên tâm, anh đã nghĩ quá nhiều rồi, chỉ cần anh không rời đi, cho dù thế giới bên ngoài có đặc sắc đến đâu, Thủy Thủy cũng sẽ không đi.


Thư Thủy Thủy đưa tay lật trang, phát hiện đã chuyển sang phần dự đoán tương lai. Thư Thủy Thủy hít sâu một hơi, định nghênh đón một nội dung và thế giới hoàn toàn mới.


Chỉ là sau khi mở trang có đánh dấu, điều đầu tiên đập vào mắt chính là mấy chữ in đậm màu đỏ rất nổi bật: Ngày Diệt Vong!


Thư Thủy Thủy ngẩn người, ba chữ này xuất hiện cực kỳ nổi bật trên mặt giấy. Sao trong dự đoán tương lai của Trình Khuyết lại xuất hiện mấy chữ này!


Ngay khi Thư Thủy Thủy định xem tiếp thì một tiếng sấm kinh thiên động địa nổ tung, tựa như tiếng báo hiệu đầu tiên của mùa hè năm nay! Mùa mưa! Đến rồi!


Bởi vì tiếng sấm này đến quá đột ngột, sau khi tiếng sấm vang lên, dường như thế giới bị chấn động đến mức rơi vào tĩnh lặng trong giây lát, đó là lặng ngắt như tờ.


Bao gồm cả Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, hai người đều vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.



Cái mát lạnh của đêm hè chỉ nằm bên ngoài cửa sổ, mà bên trong phòng thì vẫn oi bức khó chịu, vì thế phần lớn mọi người đều lựa chọn mở cửa sổ khi ngủ. Lúc này, những người trên thuyền, cho dù đang làm gì thì phản ứng đầu tiên cũng là nhìn ra ngoài cửa sổ.


Bầu trời bên ngoài cửa sổ là một màu âm u, hai đêm nay vẫn luôn như vậy, dường như muốn mọi người chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chỉ là trận mưa đầu tiên mãi vẫn chưa xuất hiện, thử thách sự kiên nhẫn của mọi người. Mà hôm nay dường như có thứ gì đó sắp phá vỡ!


Quả nhiên ngay sau đó, tiếng sấm thứ hai, thứ ba liên tiếp kéo đến, chấn động đến mức làm răng người ta phải rung lên, từng vệt sét màu đỏ tím như vết nứt trên bầu trời đêm đen kịt, hạt mưa bắt đầu trút xuống như thác, giống như dải ngân hà từ trên trời rơi xuống, không có cách nào chống đỡ.


Giọt mưa đầu tiên rơi xuống mặt sông, gợn sóng vừa mới nổi lên còn chưa kịp lan rộng, đã bị những giọt mưa liên tiếp khuấy động. Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng lào xào mạnh mẽ.


Thư Thủy Thủy bật dậy khỏi giường, nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ dời nông trường và bãi cỏ đặt trên ban công nhỏ vào trong nhà. Tuy rằng đại trận bảo vệ có thể chống đỡ mưa gió, nhưng không cần phải tiêu hao linh lực vào việc chống lại mưa gió.


Trong lúc dọn dẹp trang trại, Thư Thủy Thủy không quên hô một câu vọng ra ngoài cửa sổ: “Mưa rồi về nhà thu châu chấu thôi!”


Một lát sau, trong cơn mưa như trút nước vang lên đủ tiếng đáp lại.


“Vâng!”


“Đi thôi!”


“Thu châu chấu thôi!”


“…”


Đứng bên cửa sổ, Thư Thủy Thủy nhếch môi rồi yên tâm đóng cửa sổ lại, ngăn cản những giọt mưa bắn vào: “Có vẻ mọi người chỉ không kịp phản ứng thôi, không bị ảnh hưởng gì lớn.”


“Dù sao cũng âm u suốt hai đêm rồi, sớm đã chuẩn bị tâm lý, Thủy Thủy không cần lo lắng.” Cổ Lan Cốt cũng xuống giường, tấm thảm mềm mại hấp thu cảm giác lạnh lẽo của sàn gỗ.



Hai người đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn thế giới bên ngoài qua lớp kính.


Bầu trời đêm đen kịt không ngừng được chiếu sáng, ánh chớp màu tím đỏ ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, dường như bầu trời bị phóng đại vô hạn, mà đoàn thuyền trên mặt nước thì bị thu nhỏ vô hạn. Theo từng tiếng sấm, cảm giác ngột ngạt như bầu trời sắp đổ sập xuống làm người ta thấp thỏm.


Những giọt mưa rơi xuống hất tung bọt nước, nước sông giống như đang sôi lên sùng sục, cuộn trào không yên.


Sau khi đóng cửa sổ, tiếng sấm bên ngoài dường như đã xa hơn một chút, nhưng đó chỉ là ảo giác, bởi vì tia chớp sớm đã bao phủ toàn bộ bầu trời, ở xa, ở gần, trên đỉnh đầu, ở khắp mọi nơi, đây chính là mùa mưa của tinh cầu Thương Chiến, cũng là kỷ nguyên diệt vong.


Cổ Lan Cốt đưa tay nắm lấy tay Thư Thủy Thủy, an ủi Thư Thủy Thủy trông có vẻ như muốn xù lông: “Thủy Thủy đừng sợ.”


Thư Thủy Thủy theo thói quen muốn vuốt vuốt lông, khi sờ vào quần áo mới ý thức được hiện giờ mình đang là hình người: “Thủy Thủy không sợ, tóc của Thủy Thủy bị dựng lên hả? Nhất định là do tĩnh điện đó, Cốt Cốt đừng lo.”


Cổ Lan Cốt hơi cúi đầu, dùng cằm cọ vào đỉnh đầu Thư Thủy Thủy: “Ừm, là tĩnh điện, tại bên ngoài sấm sét lớn quá.”


Thư Thủy Thủy yên tâm dựa vào người Cổ Lan Cốt, nhìn thế giới tối đen ở bên ngoài không ngừng được chiếu sáng. Thư Thủy Thủy chưa từng thấy mưa bão khủng khiếp như vậy, cũng chưa từng thấy sấm sét nhiều như thế, gần như bao phủ toàn bộ bầu trời, có lúc thậm chí còn nứt nẻ như mạng nhện, cứ như muốn đổ sụp xuống. Khí thế như muốn xé toạc trời đất này quả thực giống như kỷ nguyên diệt vong, khiến người ta kinh sợ.


Mưa như trút nước khiến đoàn thuyền như những chiếc lá chao đảo trên mặt nước, cũng chỉ có ánh sáng của nhau có thể mang lại một chút an ủi, nhắc nhở mọi người rằng thế giới này vẫn chưa diệt vong, vẫn còn có người khác, mình không cô đơn.


Cũng chính vào lúc này, vô số người cảm thấy may mắn vì đã quyết định di chuyển, sau mấy ngày đi thuyền, bọn họ đã đi một quãng đường rất dài về phương bắc, mà càng đi thì địa thế càng cao, lượng mưa cũng càng ít. Nơi này mà đã có cảnh tượng đáng sợ như vậy, trong căn cứ cũ ở phương nam sẽ là tình cảnh tuyệt vọng cỡ nào chứ?


Lúc này Lưu Độ và Lưu Pha cũng đang đứng bên cửa sổ quan sát trận mưa đầu tiên của năm nay, ánh chớp như mạng nhện vỡ vụn bao phủ cả bầu trời thật sự đáng sợ, Lưu Độ không khỏi lùi lại một bước, tránh xa cửa sổ: “Anh à, em chưa từng thấy trận mưa giống sấm chớp nào kinh khủng thế này, xem ra tinh cầu Thương Chiến thật sự đã bước vào kỷ nguyên diệt vong rồi. Ngày mai không biết mực nước sẽ dâng lên đến đâu nữa, đáng sợ hơn là thoạt nhìn trận mưa bão này sẽ không ngừng trong thời gian ngắn.”


Vẻ mặt Lưu Pha cũng khá nghiêm nghị, rõ ràng anh cũng không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy: “Nếu chỉ đơn thuần là mưa lớn thì còn đỡ, chỉ sợ là bão, bây giờ khắp nơi đều là nước, một khi bị bão thổi lệch khỏi tuyến đường, rời khỏi lòng sông thì khắp mọi nơi đều là đá ngầm, núi đá, cây cối, xoáy nước.”


“Đúng rồi, trên sông Thương Hà vẫn còn khá yên bình. Nói đến thì không biết bây giờ đám người ở lại khu B thế nào rồi. Đúng là kỳ lạ, biết rõ là kỷ nguyên diệt vong nhưng vẫn không chịu rời đi.” Lưu Độ cũng không khỏi nghĩ đến những người ở lại căn cứ.



“Quyền lực luôn che mờ tầm mắt, khiến người ta ôm tâm lý may mắn. Chúng ta xem bọn họ là kẻ ngốc, không biết rằng ban đầu bọn họ cũng xem chúng ta cũng là kẻ điên. Cũng chỉ là thương hại lẫn nhau mà thôi.” Lưu Pha đột nhiên quay người lại, nghiêm túc nhìn Lưu Độ.


Lưu Độ bị ánh mắt của anh trai nhìn chằm chằm, không khỏi rùng mình: “Có gì anh cứ nói thẳng đi, bầu không khí đã đủ đáng sợ rồi.”


Lưu Pha bật cười: “Đừng căng thẳng, chỉ là muốn hỏi em, tiếp xúc cũng được một thời gian rồi, em thấy Thủy Tinh Cung thế nào?”


“Rất tốt ạ.” Lưu Độ không cần nghĩ ngợi nói: “Nói thật, em cũng rất ngưỡng mộ bọn họ, không chỉ là vật tư, thiết bị, khoa học kỹ thuật đều dẫn đầu. Quan trọng nhất là em có thể cảm nhận được sự đoàn kết giữa bọn họ, những căn cứ khác không có được cảm giác này, giống như có một xoáy nước hút chặt mỗi người bọn họ, không gì có thể phá vỡ. Anh xem, vừa nói di chuyển một cái là cả căn cứ đều đi theo, còn nhìn lại chúng ta…”


Nói đến Thủy Tinh Cung, Lưu Độ cảm thấy mình có thể khen ngợi cả ngàn chữ mà không lo lặp từ.


Nhìn sự ngưỡng mộ và hướng tới trong mắt Lưu Độ, Lưu Pha cảm thấy có một số gánh nặng trong lòng mình thật sự có thể buông xuống, ban đầu thành lập căn cứ cũng chỉ vì ba bữa cơm và bình an sống qua ngày. Vốn là hai bàn tay trắng thì sao lại không thể buông bỏ: “Vậy em thấy, nếu chúng ta gia nhập Thủy Tinh Cung thì sao?”


Lưu Độ đang sổ một tràng vuốt mông ngựa đột nhiên khựng lại, ngây người suốt ba giây mới phản ứng lại: “Anh, anh nói thật à?”


Lưu Pha bình tĩnh gật đầu: “Thật ra anh đã có dự định từ lâu rồi, nhưng vừa mới bắt đầu hành trình di chuyển đã đề nghị, mọi người vẫn chưa quen biết nhau, không chỉ người của căn cứ chúng ta bài xích, người của Thủy Tinh Cung cũng sẽ bài xích. Chắc Nam Ca cũng nhìn ra ý định của anh nên khoảng thời gian này mới tích cực thúc đẩy hai căn cứ giao lưu trao đổi. Bây giờ đề xuất thì giữa hai bên sẽ không có cảm giác bài xích quá mãnh liệt.”


Lưu Độ trợn mắt há mồm, cậu vĩnh viễn không thể nào hiểu được nhóm ông lớn đang nghĩ gì. Bản thân cậu còn không nhìn ra suy nghĩ của anh trai mình, không ngờ Nam Ca lại nhìn ra, chẳng lẽ đây là nguyên nhân cậu không thể trở thành người lãnh đạo?


“Em tán thành cả hai tay hai chân luôn, có thể đường đường chính chính đi ăn ké rồi! Hơn nữa cuối cùng cũng là đồng đội với Thủy Thủy! Khi nào anh mới đi nói chuyện với bọn họ vậy? Chúng ta đi ngay bây giờ luôn đi!”


“Không cần vội.” Lưu Pha không quá vội vàng, anh đã ấp ủ suy nghĩ này rất lâu rồi, bây giờ vẫn còn thiếu một cơ hội. Mùa mưa của tinh cầu Tinh cầu Thương Chiến thường là mưa lớn kèm theo giông bão. Mưa lớn đã đáng sợ như vậy rồi, bão tới còn kh*ng b* đến độ nào?


Cùng chung vui chỉ có thể quen thuộc và hòa hợp với nhau, phải cùng hoạn nạn mới thật sự đồng cảm và tiếp nhận. Lưu Pha phải có trách nhiệm với các anh em của mình, anh muốn là gia nhập bình đẳng chứ không phải phụ thuộc.


Đây là điểm mấu chốt của anh, cũng là phong cách nhất quán của anh, anh có thể buông bỏ quyền lực mê người, nhưng sẽ không vì thế mà thấp kém ở trước mặt người khác. Tương tự, những người đi theo anh bước lên cuộc hành trình vô định này cũng vậy, Thủy Tinh Cung có sức hấp dẫn và sự bao dung, mà khu B của bọn họ thì có thực lực.


[hết 120]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 120
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...