Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 119
113@-
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 119: Thật ra tôi là chuột sóc nâu
Sau khi Thư Thủy Thủy cố gắng ưỡn thẳng thân mình nhỏ bé, cộng thêm sự giúp đỡ của Cổ Lan Cốt kéo thẳng lưng, Dư Tẫn cẩn thận quan sát, sợ mình bỏ lỡ milimet nào, nhưng cho dù nhìn thế nào thì Thủy Thủy được kéo thẳng cũng chỉ có 9,9 centimet, vẫn còn thiếu một milimet nữa mới được mười centimet.
Thư Thủy Thủy cố gắng hóp cái bụng nhỏ, duỗi thẳng thân mình, nghiêm túc hỏi: “Cao bao nhiêu?”
“Mười centimet!”
“Mười centimet.”
Lần này Dư Tẫn và Cổ Lan Cốt đã đạt được sự ăn ý mà không cần giao tiếp bằng mắt, đồng thời trả lời. Sau khi nói xong, hai người nhìn nhau, trong mắt Dư Tẫn là sự kinh ngạc vì Cổ Lan Cốt nói dối số liệu; còn trong mắt Cổ Lan Cốt là sự khen ngợi khi Dư Tẫn cũng có lúc thông minh hiểu chuyện.
Ánh mắt hai người chỉ thoáng giao nhau, sau đó tách ra, tiếp tục chân thành nhìn Thủy Thủy.
Thư Thủy Thủy thở phào nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn ngồi bật dậy: “Tôi đã nói rồi mà! Tôi chắc chắn cao mười centimet, lúc tôi là chuột cũng là chân dài trong loài chuột, tộc của tôi hiếm có ai cao được mười centimet lắm…”
Thư Thủy Thủy, người mắc chứng ám ảnh về chiều cao cuối cùng cũng có cơ hội để minh oan cho chiều cao của mình, điển hình là người không đủ thì chuột bù lại, tóm lại là phải đưa mình vào hàng ngũ chân dài.
Thực ra Dư Tẫn thật lòng cảm thấy hình người của Thư Thủy Thủy là chân dài, dù sao cũng cao tới một mét bảy mươi tám, chỉ thiếu hai centimet thôi. Nhưng có vẻ trong mắt Thư Thủy Thủy, người nào không cao một mét tám đều là người lùn, vì thế Dư Tẫn nuốt những lời muốn nói vào bụng.
Cổ Lan Cốt chăm chú lắng nghe Thư Thủy Thủy phổ cập về chiều cao trung bình của họ nhà chuột, nghe một hồi thì cảm thấy Thư Thủy Thủy thực sự rất cao. Ngay cả Dư Tẫn cũng bị Thư Thủy Thủy thuyết phục bằng sự chân thành, cảm thán một câu: “Thì ra chuột đồng nhỏ như vậy! Vậy Thủy Thủy đúng là rất cao lớn!”
Thư Thủy Thủy đột nhiên nghẹn lời, lúc này mới nhớ ra mình bây giờ là ‘chuột đồng’ chứ không phải chuột sóc: “Thật ra… thật ra… tôi còn có một cái tên là chuột sóc… chuột sóc nâu.” Chuột nhỏ dè dặt giơ móng cuột, sau đó hai chân chắp lại áp vào má, cái đầu nhỏ lông xù nghiêng sang một bên, làm động tác ngủ.
Cổ Lan Cốt và Dư Tẫn đồng loạt bị hành động dễ thương của Thư Thủy Thủy rung động.
Sau một thời gian dài chung sống, sự hoảng sợ và đề phòng lúc ban đầu vì mới đến thế giới xa lạ của Thư Thủy Thủy đã bị tình cảm ngày càng sâu đậm xóa nhòa. Thư Thủy Thủy cảm thấy đã đến lúc bộc lộ bản tính và nhược điểm chết người của mình. Bởi vì Thư Thủy Thủy biết, bây giờ không chỉ có Cổ Lan Cốt mà bạn bè trong Thủy Tinh Cung cũng sẽ bảo vệ cậu.
Chỉ là không ngờ sau khi Thư Thủy Thủy thú nhận thân phận, Dư Tẫn lại lộ ra biểu cảm ngơ ngác: “Chuột sóc là loại chuột gì?”
Thư Thủy Thủy vỗ ngực: “Chuột sóc là chuột giống như Thủy Thủy nè, lông xù, thích ngủ. Một năm ngủ ba mùa, mùa thu phải ngủ, mùa đông ngủ say, mùa xuân vẫn chưa tỉnh giấc, mùa hè thức dậy dạo quanh một chút, yêu đương, nuôi thú con. Nhưng Thủy Thủy là chuột độc thân từ trong bụng mẹ, không có con chuột nào đẹp trai hơn Cốt Cốt, có lẽ đây là duyên phận…”
Nghe Thư Thủy Thủy phổ cập kiến thức liên quan đến chuột sóc, còn có xu hướng khoe tình cảm, Dư Tẫn làm biểu cảm như đang nghe Thư Thủy Thủy kể chuyện đùa: “Trên đời sao lại có loại chuột như thế! Ngủ như vậy không sợ chết đói à? Thủy Thủy tự định nghĩa một chủng tộc mới cho mình à?”
Thư Thủy Thủy: “Tôi thực sự là chuột sóc, là chuột sóc nâu!”
Nhìn chuột nhỏ sốt ruột đến mức sắp nhảy dựng lên, Dư Tẫn bất lực an ủi: “Được rồi, được rồi, tôi có nói cậu là chuột sóc giả đâu, đừng kích động!”
Thư Thủy Thủy xoay hai vòng tại chỗ, dùng đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt tin Thủy Thủy là chuột sóc không? Thủy Thủy là chuột sóc nâu, nâu trong quả phỉ.”
Cổ Lan Cốt gật đầu: “Ừm, anh tin, Thủy Thủy là chuột sóc, là chuột sóc nâu, là bé đáng yêu.”
Chuột nhỏ lập tức cảm động xáp tới gần, dùng cái đầu nhỏ lông xù của mình cọ vào tay Cổ Lan Cốt: “Quả nhiên Cốt Cốt thông minh nhất! Đáng yêu nhất! Hiểu Thủy Thủy nhất!” Ba chữ ‘nhất’ liên tiếp biểu hiện đầy đủ sự tin tưởng và vui vẻ của Thư Thủy Thủy.
Dư Tẫn: “…” Lão đại không phải chỉ dựa vào khuôn mặt nghiêm nghị thôi à? Chỉ có Thủy Thủy tự mang filter mới tin lời anh nói.
Để tiếp tục đính chính thân phận của mình, những ngày kế tiếp hễ gặp người nào là Thư Thủy Thủy lại nói một lần về thân phận chuột sóc của mình, nhưng phản hồi nhận được làm chuột không hài lòng cho lắm.
Mọi người đều tỏ ra mơ hồ về chủng tộc chuột sóc, người thẳng thắn như Hồ Tư Thần sẽ trực tiếp phủ nhận: “Không thể nào, Thủy Thủy giỏi trồng trọt như vậy, chắc chắn là chuột đồng rồi!”
Có người tự động não bổ: “Quả nhiên không hổ danh là Thủy Thủy, có thể nghĩ ra một chủng tộc thần kỳ như chuột sóc, nghe thôi đã thấy kỳ diệu rồi.”
Có người bao dung: “Ồ, chuột sóc à, tôi biết rồi, là bé đáng yêu như Thủy Thủy này.” Tuy nói vậy nhưng rõ ràng không xem chủng tộc chuột sóc nghe có vẻ rất phi lý này là thật.
Thư Thủy Thủy cảm thấy thực mệt mỏi, tại sao mọi người chấp nhận một con chuột biết trồng trọt, lại không thể chấp nhận một con chuột thích ngủ nhỉ? Ngủ nhiều thì có gì lạ đâu, trồng trọt mới là không bình thường mà. Chẳng lẽ là sự khác biệt giữa các chủng tộc? Về chuyện này, Thư Thủy Thủy cảm thấy mình phải làm gì đó để cứu vãn danh tiếng chuột sóc nâu của mình.
Thực ra, lý do mọi người có độ chấp nhận tốt đối với chuột đồng, phần lớn là do sự ra đời của nông trại mini. Nếu không có Thư Thủy Thủy thì họ hoàn toàn không thể làm ra được thứ cứu mạng này. Vì vậy một con chuột đồng biết trồng trọt đương nhiên cũng nhận được sự công nhận của mọi người.
Còn về chuột sóc, hoàn toàn không cảm nhận được, nếu nói đến ngủ đông thì chuột đồng cũng sẽ ngủ đông mà? Hơn nữa Thư Thủy Thủy còn cùng Cổ Lan Cốt ngủ đông, nếu Thư Thủy Thủy tự xưng là chuột sóc, vậy chẳng phải Cổ Lan Cốt là người sóc à? Còn về chuyện một năm ngủ ba mùa, nghĩ thôi cũng biết là không thể nào.
Bé chuột sóc buồn bã cứ như vậy được công nhận là một con chuột đồng khoác lớp da chuột sóc. Thư Thủy Thủy chỉ có thể nhận được chút đồng cảm khi nói chuyện với Cổ Lan Cốt. Điều này đã khiến Thư Thủy Thủy rất cảm khái, đồng thời không nản lòng tiếp tục thử những phương pháp thuyết phục mới.
Cuộc sống di cư trên mặt nước cứ thế mà đi vào quỹ đạo trong nỗ lực cố gắng thuyết phục mọi người của Thư Thủy Thủy. Đoàn thuyền đã tiến vào nhánh chính của sông Thương Hà, lòng sông rộng lớn và sâu không thấy đáy, hai bên cũng không nhìn thấy bờ sông, dường như đi đến đâu cũng chỉ thấy nước, chỉ có thể dựa vào những đỉnh núi cao chót vót thỉnh thoảng nhô lên khỏi mặt nước để phán đoán vị trí đại khái.
Sau khi đến được nhánh chính của sông Thương Hà thì không cần lo lắng về đá ngầm và vật cản ẩn bên dưới nữa, tốc độ di chuyển của thuyền cũng nhanh hơn rất nhiều.
Từ khi xuất phát đến nay đã qua bảy ngày, trong khoảng thời gian này thời tiết rất tốt, thậm chí có thể nói là gió êm sóng lặng. Sau một mùa đông bão tuyết, những ngày yên bình như vậy làm người ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng thời tiết tốt đẹp như vậy không kéo dài được bao lâu, trên tinh cầu Thương Chiến, chỉ có thời điểm giao mùa giữa hè và đông mới có được vài ngày yên tĩnh hiếm hoi. Thời gian thả máy mô phỏng cũng được chọn vào thời điểm này. Còn về phần tại sao không chọn thời điểm giao mùa đông và hè, cứ nhìn dòng nước mênh mông này là biết, những năm trước tuy không nghiêm trọng như vậy nhưng cũng là tuyết tan đầy đất, lũ lụt tràn lan.
Trong những ngày trời trong cuối cùng, Thư Thủy Thủy cuối cùng cũng lấy ra chiếc thuyền nhỏ là cái khay trái cây hình chiếc lá màu xanh biếc, trên khay còn có thêm mái che được cải tạo, có thể che mưa chắn gió.
Thuyền nhỏ được thả xuống nước vào buổi tối, lúc đó tốc độ của đoàn thuyền đã chậm lại, định tìm một nơi thích hợp để thả neo.
Thư Thủy Thủy đã bày sẵn trái cây cắt gọt ra dĩa, đồng thời còn có thịt nướng vừa nướng xong, trà đã pha sẵn, bánh ngọt tinh xảo, canh hầm, thịt ba rọi kho, cá bạc hấp, chân châu chấu nướng, khoai lang sợi…
Phân lượng không nhiều nhưng chủng loại phong phú, hơn nữa đều do Thư Thủy Thủy chuẩn bị ở hình dạng chuột, đảm bảo hình thức tinh xảo, hương vị tuyệt vời. Dù sao thì khi Thư Thủy Thủy ở hình dạng chuột, ngay cả muối cũng hận không thể tính bằng hạt.
Đầu tiên Thư Thủy Thủy dán một lá bùa hóa hình cho Cổ Lan Cốt, thu nhỏ anh chỉ còn cỡ một lòng bàn tay, sau đó đặt Cổ Lan Cốt lên chiếc khay làm thuyền, tiếp đó bưng khay tìm vị trí thích hợp để đặt xuống nước.
Trên đường đi, Cổ Lan Cốt đứng trên khay nhìn ra ngoài, đại khái hiểu được tầm nhìn và cảm giác của Thư Thủy Thủy trước đây. Động tác bưng khay của Thư Thủy Thủy rất vững vàng, thậm chí còn giơ ngón trỏ lên vỗ nhẹ vào đỉnh đầu Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt đừng sợ nha!”
Cổ Lan Cốt ngẩng đầu lên có thể nhìn rõ vân tay của Thư Thủy Thủy, anh tò mò giơ đôi tay nhỏ của mình lên nắm lấy, bắt đầu nghiên cứu các đường vân tay của Thư Thủy Thủy, đồng thời không quên đáp lại: “Có Thủy Thủy ở đây, anh không sợ.” Hơn nữa, thế giới hai người mà anh mong chờ bấy lâu sắp đến rồi, anh vui còn không kịp, sao có thể sợ?
“Ôi chao Thủy Thủy, định làm gì vậy?” Trên đường đi vừa lúc đụng phải Dư Tẫn đang đi tới, Dư Tẫn hít một hơi thật sâu: “Tôi ngửi thấy mùi thơm, thịt kho tàu, thịt nướng, châu chấu nướng! Còn cả bắp luộc nữa…”
Cổ Lan Cốt: “…” Cố gắng giơ cánh tay nhỏ đẩy chiếc bàn nhỏ lộ ra bên ngoài vào trong mái che.
Nhìn chiếc thuyền nhỏ tinh xảo, lời khen vốn đã đến miệng Dư Tẫn, nhưng khi thấy Cổ Lan Cốt ở trên khay thì sợ hãi đến mức biến đổi giọng điệu: “Lão… lão đại!?”
Cổ Lan Cốt nhướng mày: “Ừm, chào.”
Dư Tẫn có chút máy móc đáp lại: “Chào lão đại.”
Cổ Lan Cốt tiếp tục nói: “Bận thì đi đi, cố gắng làm việc.”
Dư Tẫn gần như theo bản năng mà đứng nghiêm đáp: “Dạ!”
Thư Thủy Thủy thấy vậy liền lộ ra nụ cười ấm áp đặc trưng với Dư Tẫn, sau đó bưng thuyền nhỏ đi qua: “Vậy khăn tắm phải cố gắng làm việc nhé, tôi và Cốt Cốt đi trước đây, bữa tối không cần gọi chúng tôi đâu!”
Đợi đến khi bóng dáng của Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt biến mất ở góc hành lang, Dư Tẫn mới hoàn hồn, sau đó phát ra tiếng thét long trời lỡ đất.
Tạ Phong, người thức đêm làm nghiên cứu khoa học tối qua vừa ngủ một giấc đến tận tối, lúc này bị đánh thức thì đen mặt mở cửa: “Kêu gào cái gì đấy?”
Dư Tẫn hiếm khi không cãi nhau: “Hình như tui gặp ma rồi! Không đúng! Tui nhìn thấy Thủy Thủy và lão đại!”
“Chỉ vậy thôi?” Tạ Phong tựa vào cửa, vẻ mặt hờ hững.
Dư Tẫn gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đúng mà cũng không đúng! Lão đại và Thủy Thủy làm một bàn đồ ăn ngon định đi dã ngoại trên sông.”
Đôi mắt Tạ Phong cuối cùng cũng sáng lên một chút: “Ở đâu?”
Dư Tẫn chỉ về hướng Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt biến mất, Tạ Phong lập tức quay người đóng cửa lại, sau đó chạy đi nhanh như bay.
Ngay lúc Dư Tẫn vẫn còn đang ngơ ngác, lại có thêm hai bóng xẹt qua, chính là Nam Ca và Nam Phương.
Dư Tẫn ngẩn người hồi lâu mới kịp phản ứng, ba người này nghe thấy có một bàn đồ ăn ngon liền chạy đi ăn ké cả rồi: “Mẹ nó! Mấy người làm vậy mà coi được hả? Chạy gì mà nhanh thế!”
Không kịp nghĩ đến một bàn đồ ăn ngon đó chỉ đủ cho bọn họ ăn vài miếng, Dư Tẫn cũng vội vàng đuổi theo. Về phần Cổ Lan Cốt ở trạng thái thu nhỏ, dưới sự cám dỗ của đồ ăn ngon thì đó không còn quan trọng nữa rồi!
Vì thế cuối cùng, khi Thư Thủy Thủy tìm được vị trí thích hợp chuẩn bị thả thuyền xuống nước, đồng thời chính mình cũng biến thành hình thái chuột thì phía sau có vài người lần lượt đuổi tới.
Tạ Phong đương nhiên là người đi đầu: “Thủy Thủy, nghe nói cậu làm một bàn đồ ăn ngon! Cậu và lão đại ăn hết nổi không?”
Bám sát phía sau Tạ Phong là Nam Ca và Nam Phương, Nam Phương có hơi th* d*c, còn Nam Ca thì vẫn giữ vẻ thong dong như công tử quý tộc. Người cuối cùng gấp gáp chạy đến là Dư Tẫn.
Thư Thủy Thủy nghe thấy câu hỏi của Tạ Phong thì lập tức nâng chiếc khay làm thuyền trong tay, đồng thời điều chỉnh góc độ để mọi người dễ dàng nhìn thấy bàn đồ ăn ngon: “Ăn hết được chứ, hình người thì hai miếng là ăn hết rồi.”
“Nếu ăn không hết thì tôi không ngại…” Lời của Tạ Phong đột ngột khựng lại, ánh mắt dừng lại trên chiếc bàn kia một hồi lâu, sau đó mới chuyển tầm nhìn sang bên cạnh bàn gỗ, nơi Cổ Lan Cốt đang ngồi.
Cổ Lan Cốt? Cổ Lan Cốt! Tạ Phong chớp chớp mắt, xác định mình không nhìn nhầm! Bên cạnh chiếc bàn gỗ trên thuyền quả thực có một người, không, là có một phiên bản Cổ Lan Cốt thu nhỏ đang lạnh lùng không vui trừng mắt nhìn cậu.
Tạ Phong: “…” Thì ra nguyên nhân Dư Tẫn kêu gào thảm thiết là ở đây, đúng là có hơi giật mình thật. Chủ yếu là sự tương phản quá lớn, nhất thời làm người ta không thể nào chấp nhận được.
Nam Phương và Nam Ca ở phía sau cũng nhìn rõ tình hình trên thuyền, trong một thoáng cũng hơi khựng lại.
Dư Tẫn vội vàng chạy đến không kịp để ý đến những chuyện này, chỉ cho rằng chỉ còn thiếu mình, thở hổn hển nói: “Thủy Thủy cho tui một chân với! Tui cũng muốn ăn ké!”
Thư Thủy Thủy hiểu ra: “Thì ra mọi người đến ăn ké hả?”
Dư Tẫn: “…” Vậy là mình nói sớm rồi à? Ba cái tên gian xảo này! Dư Tẫn nghiến răng nghiến lợi, không dám nhìn thẳng phiên bản Cổ Lan Cốt nhỏ bằng bàn tay, tuy nhỏ nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như dao.
“Được rồi, vậy mọi người cùng ăn đi, dù sao thời tiết tốt như vậy cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta nhân cơ hội này tụ tập một chút.” Thư Thủy Thủy rất dễ tính, ngoài những món ăn ngon trên bàn gỗ nhỏ, đôi khi Thư Thủy Thủy tự làm nhiều sẽ cất trong nhẫn Lan, bên trong không bị thời gian ảnh hưởng, đồ ăn bỏ vào thế nào, lấy ra vẫn như thế, lúc này dùng để thêm đồ ăn thì quá tuyệt vời.
Cho dù ánh mắt của Cổ Lan Cốt có sắc bén đến đâu thì cũng không ngăn được sự vui mừng của bốn người. Chỉ là khi nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ kia, bốn người không biết nên bắt đầu từ đâu.
Dư Tẫn dùng tay đo chiều dài của chiếc thuyền nhỏ: “Thủy Thủy, chiếc thuyền này chỉ đủ cho một bàn chân của tôi thôi.”
Thư Thủy Thủy lấy bùa trong linh phủ ra: “Cậu nặng như vậy, thuyền sẽ lật mất, vẫn nên dùng bùa hóa hình, có thể thu nhỏ hình dáng trong ba tiếng.”
Ánh mắt bốn người sáng ngời, lần lượt nhận lấy bùa rồi dán lên người, bùa hòa vào cơ thể, bốn người đồng thời thu nhỏ lại. Dư Tẫn đứng trên mặt đất, chưa bao giờ cảm thấy Thư Thủy Thủy cao lớn đến vậy, cậu ngẩng đầu gần như đạt tới 90 độ cũng chỉ vừa vặn nhìn thấy cằm của Thư Thủy Thủy.
Tạ Phong cở bên cạnh sờ cơ thể mình, cảm thán: “May là quần áo cũng thu nhỏ lại, nếu không thì ngại chết!”
Thư Thủy Thủy ngồi xổm xuống, đặt chiếc khay làm thuyền nhỏ xuống đất để bốn người trèo lên: “Đương nhiên rồi, do Thủy Thủy sửa lại đó, chỉ là hiệu quả vẫn còn hạn chế, nghe nói bùa hóa hình đỉnh cấp nhất có thể thu nhỏ người ta lại bằng hạt cát, không thể nhìn thấy được.”
“Thủy Thủy đã giỏi lắm rồi.” Nam Ca chân thành khen ngợi.
Thư Thủy Thủy đặt khay xuống nước, đồng thời chính mình cũng biến thành hình chuột, theo sợi dây linh hoạt leo xuống. Sau khi lên thuyền, Thủy Thủy lấy ra một cuộn tơ linh tằm từ linh phủ, kết nối chiếc khay làm thuyền với thuyền lớn, vừa cung cấp lực kéo cho thuyền nhỏ vừa tránh không để thuyền nhỏ trôi lệch khỏi hành trình.
Thuyền nhỏ dần tách xa thuyền lớn, cuộn tơ linh tằm của Thư Thủy Thủy rất dài, mãi đến khi không cảm nhận được áp lực do thuyền lớn mang đến, Thư Thủy Thủy mới ngừng thả dây.
Trên mặt nước mênh mông có thêm một chiếc khay màu xanh lá nhỏ xinh, khi đoàn thuyền từ từ giảm tốc độ, đồng thời chọn được vị trí dừng lại, chân trời đã hơi ửng đỏ, màu vàng xen lẫn màu đỏ giống như những bông hoa đang nở bung ra hòa vào mặt nước, gợn sóng lăn tăn trong ánh tà dương.
Cảnh đẹp như vậy rất hiếm thấy trên trên tinh cầu Thương Chiến, đặc biệt là trên chiếc thuyền nhỏ màu xanh lá, quan sát thế giới từ một góc độ hoàn toàn mới, có một vẻ đẹp rất khác biệt.
Nhóm Nam Ca có một thoáng thất thần, ngay cả món ăn ngon mà mình mong nhớ cũng quên mất.
“Đẹp quá! Nhìn thế này có cảm giác trời cao hơn, biển cũng rộng hơn, giống như đang trôi nổi trong vũ trụ vậy.” Nam Phương nhìn ánh hoàng hôn ở phía xa mà cảm thán.
Nam Ca gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, tuy mình nhỏ lại nhưng tầm nhìn cũng chưa bao giờ rộng lớn như thế này.”
Tạ Phong cũng nói: “Dù thế giới có bao nhiêu tai ương thì vẫn luôn có những điều tốt đẹp tồn tại.”
“Cộng thêm chân châu chấu nướng của Thủy Thủy nữa, quả thực là cuộc sống thần tiên!” Dư Tẫn cũng cảm thán.
Tiếp tục nhín sang chiếc bàn gỗ nhỏ, Cổ Lan Cốt cũng đang ăn uống ngon lành, ba người!!!
Được rồi! Đừng thưởng thức trời đất bao la, hoàng hôn rực rỡ kia làm gì, còn không bằng một cái chân châu chấu! Hơn nữa, đây thực sự là lần đầu tiên họ có thể ăn chân châu chấu nướng một cách thỏa thích như vậy, trước đây chân châu chấu chỉ có thể nhét kẽ răng, bây giờ có thể thoải mái gặm rồi.
Trên chiếc khay nhỏ đựng trái cây không lớn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ, có lúc còn nghe thấy tiếng cãi nhau của Dư Tẫn và Tạ Phong. Hoặc là tiếng Thư Thủy Thủy kiên trì phổ cập kiến thức về chuột sóc.
Thật ra Cổ Lan Cốt vẫn có chút không vui vì thế giới hai người bị làm phiền, nhưng thấy Thư Thủy Thủy vui vẻ thì lại cảm thấy buổi tụ tập nhỏ này cũng không tệ.
Dư Tẫn cầm cốc uống một ngụm trà: “Nói thật, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình có thể ngồi cùng bàn với hình thái chuột của Thủy Thủy, hơn nữa kích cỡ của Thủy Thủy cũng chỉ xấp xỉ tôi! Cứ như đang mơ vậy.”
Tạ Phong giơ chân châu chấu: “Tôi cũng cảm thấy cứ như đang mơ, tôi thế mà lại đang gặm chân châu chấu giống như đang gặm đùi gà.”
Nam Phương gật đầu: “Ừ ừ, ai ngờ được đây là cuộc sống trên hành tinh bỏ hoang chứ, không phải là mơ thì là gì.”
Nam Ca mỉm cười bao dung, cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự rất tốt, có bạn đồng hành, có món ăn ngon, có mục tiêu, có thử thách, cũng có sự thư giãn và tiếng cười.
Thư Thủy Thủy gắp một hạt bắp luộc cho Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt ăn nhiều một chút.”
Cổ Lan Cốt nhìn Thủy Thủy ngồi bên cạnh, lông xù xù, còn gắp thức ăn cho mình, không nhào tới đúng là đáng tiếc, quả nhiên bốn tên này vẫn thực chướng mắt.
Bốn người bị ghét bỏ đã quen với việc Cổ Lan Cốt thỉnh thoảng ném ánh mắt sắc như dao về phía mình. Trời đất bao la, đồ ăn ngon quan trọng nhất!
Sau khi ăn xong bữa tối thịnh soạn, đám người lười biếng nằm trên thuyền, ánh ráng chiều đã dần tắt, mặt sông cũng chỉ còn lấp lánh ánh sáng ở khu vực mặt trời lặn.
Xung quanh thuyền nhỏ làm bằng khay trái cây chỉ còn một màu tối đen, trên mái thuyền nhỏ treo một chiếc đèn cung cấp ánh sáng. Tạ Phong nằm trên chân Nam Phương, Nam Phương dựa vào ông anh nhà mình, Nam Ca dựa vào mái thuyền, Dư Tẫn thì nửa tựa vào Tạ Phong. Đám người nằm ngang nằm dọc, nhẹ nhàng lay động theo con thuyền.
Không biết ai khẽ ngáp một tiếng, cơn buồn ngủ cũng ập đến. Thư Thủy Thủy thấy vậy liền nhẹ nhàng cất tiếng hát một khúc hát ru, đồng thời vỗ ngực mình, ra hiệu cho Cổ Lan Cốt nhào tới.
Trên chiếc thuyền nhỏ màu xanh lá, bốn người dần chìm vào giấc ngủ trong không khí nhàn nhã và khúc hát ru nhẹ nhàng của Thư Thủy Thủy. Mà Cổ Lan Cốt rốt cuộc cũng như ý ôm được gối ôm lông xù bằng chiều cao của mình.
Trên thuyền rất yên tĩnh, năm người một chuột dựa vào nhau nhưng không hề cảm thấy chật chội, bởi vì như vậy lại khiến bọn họ có cảm giác an toàn.
Nhóm bốn người Nam Ca vẫn còn có việc phải làm, trước khi bùa mất hiệu lực, Thư Thủy Thủy kéo tơ tằm linh trở lại mạn thuyền, bốn người đu dây thừng leo lên thuyền, sau khi lên thuyền thì giải trừ công hiệu của bùa theo phương pháp Thư Thủy Thủy đã dạy, tiếp tục bắt tay vào công việc. Về phần bữa ăn tối dã ngoại trên sông hôm nay, tất nhiên là cất giữ trong lòng từ từ hồi tưởng.
Mà Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt thì ở lại trên thuyền nhỏ, dự định tối nay sẽ ngủ luôn ở đó.
Thư Thủy Thủy trải chăn đệm dưới mái che, sau đó vỗ vỗ hai chiếc gối nhỏ, chúng đã được chuẩn bị sẵn từ trước, bây giờ rốt cuộc cũng có tác dụng.
Khi màn đêm càng lúc càng tối đen, đoàn thuyền náo nhiệt dần dần im lặng, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt cũng chui vào trong ổ chăn nhỏ, lần này thực sự là ổ chăn nhỏ rồi, trong chiếc thuyền nhỏ hình chiếc lá màu xanh, rèm trúc của mái thuyền được buông xuống, đèn treo cũng đã tắt.
Sau khi Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt dành cho nhau nụ hôn chúc ngủ ngon, cả hai đắp chung một chiếc chăn nhỏ. Con thuyền nhỏ nhẹ nhàng lay động trở thành chiếc nôi tốt nhất và dịu dàng nhất.
Sóng nước chầm chậm lay động con thuyền nhỏ, bầu trời đầy sao phản chiếu trên mặt nước, giống như dải ngân hà lắng đọng, sóng nước lay động làm ánh sao nhộn nhạo, chiếc thuyền nhỏ trên mặt nước giống như đang đi trên vũ trụ vô tận, một chiếc thuyền nhỏ, vượt qua tinh hà vạn trượng.
[hết 119]
Sau khi Thư Thủy Thủy cố gắng ưỡn thẳng thân mình nhỏ bé, cộng thêm sự giúp đỡ của Cổ Lan Cốt kéo thẳng lưng, Dư Tẫn cẩn thận quan sát, sợ mình bỏ lỡ milimet nào, nhưng cho dù nhìn thế nào thì Thủy Thủy được kéo thẳng cũng chỉ có 9,9 centimet, vẫn còn thiếu một milimet nữa mới được mười centimet.
Thư Thủy Thủy cố gắng hóp cái bụng nhỏ, duỗi thẳng thân mình, nghiêm túc hỏi: “Cao bao nhiêu?”
“Mười centimet!”
“Mười centimet.”
Lần này Dư Tẫn và Cổ Lan Cốt đã đạt được sự ăn ý mà không cần giao tiếp bằng mắt, đồng thời trả lời. Sau khi nói xong, hai người nhìn nhau, trong mắt Dư Tẫn là sự kinh ngạc vì Cổ Lan Cốt nói dối số liệu; còn trong mắt Cổ Lan Cốt là sự khen ngợi khi Dư Tẫn cũng có lúc thông minh hiểu chuyện.
Ánh mắt hai người chỉ thoáng giao nhau, sau đó tách ra, tiếp tục chân thành nhìn Thủy Thủy.
Thư Thủy Thủy thở phào nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn ngồi bật dậy: “Tôi đã nói rồi mà! Tôi chắc chắn cao mười centimet, lúc tôi là chuột cũng là chân dài trong loài chuột, tộc của tôi hiếm có ai cao được mười centimet lắm…”
Thư Thủy Thủy, người mắc chứng ám ảnh về chiều cao cuối cùng cũng có cơ hội để minh oan cho chiều cao của mình, điển hình là người không đủ thì chuột bù lại, tóm lại là phải đưa mình vào hàng ngũ chân dài.
Thực ra Dư Tẫn thật lòng cảm thấy hình người của Thư Thủy Thủy là chân dài, dù sao cũng cao tới một mét bảy mươi tám, chỉ thiếu hai centimet thôi. Nhưng có vẻ trong mắt Thư Thủy Thủy, người nào không cao một mét tám đều là người lùn, vì thế Dư Tẫn nuốt những lời muốn nói vào bụng.
Cổ Lan Cốt chăm chú lắng nghe Thư Thủy Thủy phổ cập về chiều cao trung bình của họ nhà chuột, nghe một hồi thì cảm thấy Thư Thủy Thủy thực sự rất cao. Ngay cả Dư Tẫn cũng bị Thư Thủy Thủy thuyết phục bằng sự chân thành, cảm thán một câu: “Thì ra chuột đồng nhỏ như vậy! Vậy Thủy Thủy đúng là rất cao lớn!”
Thư Thủy Thủy đột nhiên nghẹn lời, lúc này mới nhớ ra mình bây giờ là ‘chuột đồng’ chứ không phải chuột sóc: “Thật ra… thật ra… tôi còn có một cái tên là chuột sóc… chuột sóc nâu.” Chuột nhỏ dè dặt giơ móng cuột, sau đó hai chân chắp lại áp vào má, cái đầu nhỏ lông xù nghiêng sang một bên, làm động tác ngủ.
Cổ Lan Cốt và Dư Tẫn đồng loạt bị hành động dễ thương của Thư Thủy Thủy rung động.
Sau một thời gian dài chung sống, sự hoảng sợ và đề phòng lúc ban đầu vì mới đến thế giới xa lạ của Thư Thủy Thủy đã bị tình cảm ngày càng sâu đậm xóa nhòa. Thư Thủy Thủy cảm thấy đã đến lúc bộc lộ bản tính và nhược điểm chết người của mình. Bởi vì Thư Thủy Thủy biết, bây giờ không chỉ có Cổ Lan Cốt mà bạn bè trong Thủy Tinh Cung cũng sẽ bảo vệ cậu.
Chỉ là không ngờ sau khi Thư Thủy Thủy thú nhận thân phận, Dư Tẫn lại lộ ra biểu cảm ngơ ngác: “Chuột sóc là loại chuột gì?”
Thư Thủy Thủy vỗ ngực: “Chuột sóc là chuột giống như Thủy Thủy nè, lông xù, thích ngủ. Một năm ngủ ba mùa, mùa thu phải ngủ, mùa đông ngủ say, mùa xuân vẫn chưa tỉnh giấc, mùa hè thức dậy dạo quanh một chút, yêu đương, nuôi thú con. Nhưng Thủy Thủy là chuột độc thân từ trong bụng mẹ, không có con chuột nào đẹp trai hơn Cốt Cốt, có lẽ đây là duyên phận…”
Nghe Thư Thủy Thủy phổ cập kiến thức liên quan đến chuột sóc, còn có xu hướng khoe tình cảm, Dư Tẫn làm biểu cảm như đang nghe Thư Thủy Thủy kể chuyện đùa: “Trên đời sao lại có loại chuột như thế! Ngủ như vậy không sợ chết đói à? Thủy Thủy tự định nghĩa một chủng tộc mới cho mình à?”
Thư Thủy Thủy: “Tôi thực sự là chuột sóc, là chuột sóc nâu!”
Nhìn chuột nhỏ sốt ruột đến mức sắp nhảy dựng lên, Dư Tẫn bất lực an ủi: “Được rồi, được rồi, tôi có nói cậu là chuột sóc giả đâu, đừng kích động!”
Thư Thủy Thủy xoay hai vòng tại chỗ, dùng đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt tin Thủy Thủy là chuột sóc không? Thủy Thủy là chuột sóc nâu, nâu trong quả phỉ.”
Cổ Lan Cốt gật đầu: “Ừm, anh tin, Thủy Thủy là chuột sóc, là chuột sóc nâu, là bé đáng yêu.”
Chuột nhỏ lập tức cảm động xáp tới gần, dùng cái đầu nhỏ lông xù của mình cọ vào tay Cổ Lan Cốt: “Quả nhiên Cốt Cốt thông minh nhất! Đáng yêu nhất! Hiểu Thủy Thủy nhất!” Ba chữ ‘nhất’ liên tiếp biểu hiện đầy đủ sự tin tưởng và vui vẻ của Thư Thủy Thủy.
Dư Tẫn: “…” Lão đại không phải chỉ dựa vào khuôn mặt nghiêm nghị thôi à? Chỉ có Thủy Thủy tự mang filter mới tin lời anh nói.
Để tiếp tục đính chính thân phận của mình, những ngày kế tiếp hễ gặp người nào là Thư Thủy Thủy lại nói một lần về thân phận chuột sóc của mình, nhưng phản hồi nhận được làm chuột không hài lòng cho lắm.
Mọi người đều tỏ ra mơ hồ về chủng tộc chuột sóc, người thẳng thắn như Hồ Tư Thần sẽ trực tiếp phủ nhận: “Không thể nào, Thủy Thủy giỏi trồng trọt như vậy, chắc chắn là chuột đồng rồi!”
Có người tự động não bổ: “Quả nhiên không hổ danh là Thủy Thủy, có thể nghĩ ra một chủng tộc thần kỳ như chuột sóc, nghe thôi đã thấy kỳ diệu rồi.”
Có người bao dung: “Ồ, chuột sóc à, tôi biết rồi, là bé đáng yêu như Thủy Thủy này.” Tuy nói vậy nhưng rõ ràng không xem chủng tộc chuột sóc nghe có vẻ rất phi lý này là thật.
Thư Thủy Thủy cảm thấy thực mệt mỏi, tại sao mọi người chấp nhận một con chuột biết trồng trọt, lại không thể chấp nhận một con chuột thích ngủ nhỉ? Ngủ nhiều thì có gì lạ đâu, trồng trọt mới là không bình thường mà. Chẳng lẽ là sự khác biệt giữa các chủng tộc? Về chuyện này, Thư Thủy Thủy cảm thấy mình phải làm gì đó để cứu vãn danh tiếng chuột sóc nâu của mình.
Thực ra, lý do mọi người có độ chấp nhận tốt đối với chuột đồng, phần lớn là do sự ra đời của nông trại mini. Nếu không có Thư Thủy Thủy thì họ hoàn toàn không thể làm ra được thứ cứu mạng này. Vì vậy một con chuột đồng biết trồng trọt đương nhiên cũng nhận được sự công nhận của mọi người.
Còn về chuột sóc, hoàn toàn không cảm nhận được, nếu nói đến ngủ đông thì chuột đồng cũng sẽ ngủ đông mà? Hơn nữa Thư Thủy Thủy còn cùng Cổ Lan Cốt ngủ đông, nếu Thư Thủy Thủy tự xưng là chuột sóc, vậy chẳng phải Cổ Lan Cốt là người sóc à? Còn về chuyện một năm ngủ ba mùa, nghĩ thôi cũng biết là không thể nào.
Bé chuột sóc buồn bã cứ như vậy được công nhận là một con chuột đồng khoác lớp da chuột sóc. Thư Thủy Thủy chỉ có thể nhận được chút đồng cảm khi nói chuyện với Cổ Lan Cốt. Điều này đã khiến Thư Thủy Thủy rất cảm khái, đồng thời không nản lòng tiếp tục thử những phương pháp thuyết phục mới.
Cuộc sống di cư trên mặt nước cứ thế mà đi vào quỹ đạo trong nỗ lực cố gắng thuyết phục mọi người của Thư Thủy Thủy. Đoàn thuyền đã tiến vào nhánh chính của sông Thương Hà, lòng sông rộng lớn và sâu không thấy đáy, hai bên cũng không nhìn thấy bờ sông, dường như đi đến đâu cũng chỉ thấy nước, chỉ có thể dựa vào những đỉnh núi cao chót vót thỉnh thoảng nhô lên khỏi mặt nước để phán đoán vị trí đại khái.
Sau khi đến được nhánh chính của sông Thương Hà thì không cần lo lắng về đá ngầm và vật cản ẩn bên dưới nữa, tốc độ di chuyển của thuyền cũng nhanh hơn rất nhiều.
Từ khi xuất phát đến nay đã qua bảy ngày, trong khoảng thời gian này thời tiết rất tốt, thậm chí có thể nói là gió êm sóng lặng. Sau một mùa đông bão tuyết, những ngày yên bình như vậy làm người ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng thời tiết tốt đẹp như vậy không kéo dài được bao lâu, trên tinh cầu Thương Chiến, chỉ có thời điểm giao mùa giữa hè và đông mới có được vài ngày yên tĩnh hiếm hoi. Thời gian thả máy mô phỏng cũng được chọn vào thời điểm này. Còn về phần tại sao không chọn thời điểm giao mùa đông và hè, cứ nhìn dòng nước mênh mông này là biết, những năm trước tuy không nghiêm trọng như vậy nhưng cũng là tuyết tan đầy đất, lũ lụt tràn lan.
Trong những ngày trời trong cuối cùng, Thư Thủy Thủy cuối cùng cũng lấy ra chiếc thuyền nhỏ là cái khay trái cây hình chiếc lá màu xanh biếc, trên khay còn có thêm mái che được cải tạo, có thể che mưa chắn gió.
Thuyền nhỏ được thả xuống nước vào buổi tối, lúc đó tốc độ của đoàn thuyền đã chậm lại, định tìm một nơi thích hợp để thả neo.
Thư Thủy Thủy đã bày sẵn trái cây cắt gọt ra dĩa, đồng thời còn có thịt nướng vừa nướng xong, trà đã pha sẵn, bánh ngọt tinh xảo, canh hầm, thịt ba rọi kho, cá bạc hấp, chân châu chấu nướng, khoai lang sợi…
Phân lượng không nhiều nhưng chủng loại phong phú, hơn nữa đều do Thư Thủy Thủy chuẩn bị ở hình dạng chuột, đảm bảo hình thức tinh xảo, hương vị tuyệt vời. Dù sao thì khi Thư Thủy Thủy ở hình dạng chuột, ngay cả muối cũng hận không thể tính bằng hạt.
Đầu tiên Thư Thủy Thủy dán một lá bùa hóa hình cho Cổ Lan Cốt, thu nhỏ anh chỉ còn cỡ một lòng bàn tay, sau đó đặt Cổ Lan Cốt lên chiếc khay làm thuyền, tiếp đó bưng khay tìm vị trí thích hợp để đặt xuống nước.
Trên đường đi, Cổ Lan Cốt đứng trên khay nhìn ra ngoài, đại khái hiểu được tầm nhìn và cảm giác của Thư Thủy Thủy trước đây. Động tác bưng khay của Thư Thủy Thủy rất vững vàng, thậm chí còn giơ ngón trỏ lên vỗ nhẹ vào đỉnh đầu Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt đừng sợ nha!”
Cổ Lan Cốt ngẩng đầu lên có thể nhìn rõ vân tay của Thư Thủy Thủy, anh tò mò giơ đôi tay nhỏ của mình lên nắm lấy, bắt đầu nghiên cứu các đường vân tay của Thư Thủy Thủy, đồng thời không quên đáp lại: “Có Thủy Thủy ở đây, anh không sợ.” Hơn nữa, thế giới hai người mà anh mong chờ bấy lâu sắp đến rồi, anh vui còn không kịp, sao có thể sợ?
“Ôi chao Thủy Thủy, định làm gì vậy?” Trên đường đi vừa lúc đụng phải Dư Tẫn đang đi tới, Dư Tẫn hít một hơi thật sâu: “Tôi ngửi thấy mùi thơm, thịt kho tàu, thịt nướng, châu chấu nướng! Còn cả bắp luộc nữa…”
Cổ Lan Cốt: “…” Cố gắng giơ cánh tay nhỏ đẩy chiếc bàn nhỏ lộ ra bên ngoài vào trong mái che.
Nhìn chiếc thuyền nhỏ tinh xảo, lời khen vốn đã đến miệng Dư Tẫn, nhưng khi thấy Cổ Lan Cốt ở trên khay thì sợ hãi đến mức biến đổi giọng điệu: “Lão… lão đại!?”
Cổ Lan Cốt nhướng mày: “Ừm, chào.”
Dư Tẫn có chút máy móc đáp lại: “Chào lão đại.”
Cổ Lan Cốt tiếp tục nói: “Bận thì đi đi, cố gắng làm việc.”
Dư Tẫn gần như theo bản năng mà đứng nghiêm đáp: “Dạ!”
Thư Thủy Thủy thấy vậy liền lộ ra nụ cười ấm áp đặc trưng với Dư Tẫn, sau đó bưng thuyền nhỏ đi qua: “Vậy khăn tắm phải cố gắng làm việc nhé, tôi và Cốt Cốt đi trước đây, bữa tối không cần gọi chúng tôi đâu!”
Đợi đến khi bóng dáng của Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt biến mất ở góc hành lang, Dư Tẫn mới hoàn hồn, sau đó phát ra tiếng thét long trời lỡ đất.
Tạ Phong, người thức đêm làm nghiên cứu khoa học tối qua vừa ngủ một giấc đến tận tối, lúc này bị đánh thức thì đen mặt mở cửa: “Kêu gào cái gì đấy?”
Dư Tẫn hiếm khi không cãi nhau: “Hình như tui gặp ma rồi! Không đúng! Tui nhìn thấy Thủy Thủy và lão đại!”
“Chỉ vậy thôi?” Tạ Phong tựa vào cửa, vẻ mặt hờ hững.
Dư Tẫn gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đúng mà cũng không đúng! Lão đại và Thủy Thủy làm một bàn đồ ăn ngon định đi dã ngoại trên sông.”
Đôi mắt Tạ Phong cuối cùng cũng sáng lên một chút: “Ở đâu?”
Dư Tẫn chỉ về hướng Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt biến mất, Tạ Phong lập tức quay người đóng cửa lại, sau đó chạy đi nhanh như bay.
Ngay lúc Dư Tẫn vẫn còn đang ngơ ngác, lại có thêm hai bóng xẹt qua, chính là Nam Ca và Nam Phương.
Dư Tẫn ngẩn người hồi lâu mới kịp phản ứng, ba người này nghe thấy có một bàn đồ ăn ngon liền chạy đi ăn ké cả rồi: “Mẹ nó! Mấy người làm vậy mà coi được hả? Chạy gì mà nhanh thế!”
Không kịp nghĩ đến một bàn đồ ăn ngon đó chỉ đủ cho bọn họ ăn vài miếng, Dư Tẫn cũng vội vàng đuổi theo. Về phần Cổ Lan Cốt ở trạng thái thu nhỏ, dưới sự cám dỗ của đồ ăn ngon thì đó không còn quan trọng nữa rồi!
Vì thế cuối cùng, khi Thư Thủy Thủy tìm được vị trí thích hợp chuẩn bị thả thuyền xuống nước, đồng thời chính mình cũng biến thành hình thái chuột thì phía sau có vài người lần lượt đuổi tới.
Tạ Phong đương nhiên là người đi đầu: “Thủy Thủy, nghe nói cậu làm một bàn đồ ăn ngon! Cậu và lão đại ăn hết nổi không?”
Bám sát phía sau Tạ Phong là Nam Ca và Nam Phương, Nam Phương có hơi th* d*c, còn Nam Ca thì vẫn giữ vẻ thong dong như công tử quý tộc. Người cuối cùng gấp gáp chạy đến là Dư Tẫn.
Thư Thủy Thủy nghe thấy câu hỏi của Tạ Phong thì lập tức nâng chiếc khay làm thuyền trong tay, đồng thời điều chỉnh góc độ để mọi người dễ dàng nhìn thấy bàn đồ ăn ngon: “Ăn hết được chứ, hình người thì hai miếng là ăn hết rồi.”
“Nếu ăn không hết thì tôi không ngại…” Lời của Tạ Phong đột ngột khựng lại, ánh mắt dừng lại trên chiếc bàn kia một hồi lâu, sau đó mới chuyển tầm nhìn sang bên cạnh bàn gỗ, nơi Cổ Lan Cốt đang ngồi.
Cổ Lan Cốt? Cổ Lan Cốt! Tạ Phong chớp chớp mắt, xác định mình không nhìn nhầm! Bên cạnh chiếc bàn gỗ trên thuyền quả thực có một người, không, là có một phiên bản Cổ Lan Cốt thu nhỏ đang lạnh lùng không vui trừng mắt nhìn cậu.
Tạ Phong: “…” Thì ra nguyên nhân Dư Tẫn kêu gào thảm thiết là ở đây, đúng là có hơi giật mình thật. Chủ yếu là sự tương phản quá lớn, nhất thời làm người ta không thể nào chấp nhận được.
Nam Phương và Nam Ca ở phía sau cũng nhìn rõ tình hình trên thuyền, trong một thoáng cũng hơi khựng lại.
Dư Tẫn vội vàng chạy đến không kịp để ý đến những chuyện này, chỉ cho rằng chỉ còn thiếu mình, thở hổn hển nói: “Thủy Thủy cho tui một chân với! Tui cũng muốn ăn ké!”
Thư Thủy Thủy hiểu ra: “Thì ra mọi người đến ăn ké hả?”
Dư Tẫn: “…” Vậy là mình nói sớm rồi à? Ba cái tên gian xảo này! Dư Tẫn nghiến răng nghiến lợi, không dám nhìn thẳng phiên bản Cổ Lan Cốt nhỏ bằng bàn tay, tuy nhỏ nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như dao.
“Được rồi, vậy mọi người cùng ăn đi, dù sao thời tiết tốt như vậy cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta nhân cơ hội này tụ tập một chút.” Thư Thủy Thủy rất dễ tính, ngoài những món ăn ngon trên bàn gỗ nhỏ, đôi khi Thư Thủy Thủy tự làm nhiều sẽ cất trong nhẫn Lan, bên trong không bị thời gian ảnh hưởng, đồ ăn bỏ vào thế nào, lấy ra vẫn như thế, lúc này dùng để thêm đồ ăn thì quá tuyệt vời.
Cho dù ánh mắt của Cổ Lan Cốt có sắc bén đến đâu thì cũng không ngăn được sự vui mừng của bốn người. Chỉ là khi nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ kia, bốn người không biết nên bắt đầu từ đâu.
Dư Tẫn dùng tay đo chiều dài của chiếc thuyền nhỏ: “Thủy Thủy, chiếc thuyền này chỉ đủ cho một bàn chân của tôi thôi.”
Thư Thủy Thủy lấy bùa trong linh phủ ra: “Cậu nặng như vậy, thuyền sẽ lật mất, vẫn nên dùng bùa hóa hình, có thể thu nhỏ hình dáng trong ba tiếng.”
Ánh mắt bốn người sáng ngời, lần lượt nhận lấy bùa rồi dán lên người, bùa hòa vào cơ thể, bốn người đồng thời thu nhỏ lại. Dư Tẫn đứng trên mặt đất, chưa bao giờ cảm thấy Thư Thủy Thủy cao lớn đến vậy, cậu ngẩng đầu gần như đạt tới 90 độ cũng chỉ vừa vặn nhìn thấy cằm của Thư Thủy Thủy.
Tạ Phong cở bên cạnh sờ cơ thể mình, cảm thán: “May là quần áo cũng thu nhỏ lại, nếu không thì ngại chết!”
Thư Thủy Thủy ngồi xổm xuống, đặt chiếc khay làm thuyền nhỏ xuống đất để bốn người trèo lên: “Đương nhiên rồi, do Thủy Thủy sửa lại đó, chỉ là hiệu quả vẫn còn hạn chế, nghe nói bùa hóa hình đỉnh cấp nhất có thể thu nhỏ người ta lại bằng hạt cát, không thể nhìn thấy được.”
“Thủy Thủy đã giỏi lắm rồi.” Nam Ca chân thành khen ngợi.
Thư Thủy Thủy đặt khay xuống nước, đồng thời chính mình cũng biến thành hình chuột, theo sợi dây linh hoạt leo xuống. Sau khi lên thuyền, Thủy Thủy lấy ra một cuộn tơ linh tằm từ linh phủ, kết nối chiếc khay làm thuyền với thuyền lớn, vừa cung cấp lực kéo cho thuyền nhỏ vừa tránh không để thuyền nhỏ trôi lệch khỏi hành trình.
Thuyền nhỏ dần tách xa thuyền lớn, cuộn tơ linh tằm của Thư Thủy Thủy rất dài, mãi đến khi không cảm nhận được áp lực do thuyền lớn mang đến, Thư Thủy Thủy mới ngừng thả dây.
Trên mặt nước mênh mông có thêm một chiếc khay màu xanh lá nhỏ xinh, khi đoàn thuyền từ từ giảm tốc độ, đồng thời chọn được vị trí dừng lại, chân trời đã hơi ửng đỏ, màu vàng xen lẫn màu đỏ giống như những bông hoa đang nở bung ra hòa vào mặt nước, gợn sóng lăn tăn trong ánh tà dương.
Cảnh đẹp như vậy rất hiếm thấy trên trên tinh cầu Thương Chiến, đặc biệt là trên chiếc thuyền nhỏ màu xanh lá, quan sát thế giới từ một góc độ hoàn toàn mới, có một vẻ đẹp rất khác biệt.
Nhóm Nam Ca có một thoáng thất thần, ngay cả món ăn ngon mà mình mong nhớ cũng quên mất.
“Đẹp quá! Nhìn thế này có cảm giác trời cao hơn, biển cũng rộng hơn, giống như đang trôi nổi trong vũ trụ vậy.” Nam Phương nhìn ánh hoàng hôn ở phía xa mà cảm thán.
Nam Ca gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, tuy mình nhỏ lại nhưng tầm nhìn cũng chưa bao giờ rộng lớn như thế này.”
Tạ Phong cũng nói: “Dù thế giới có bao nhiêu tai ương thì vẫn luôn có những điều tốt đẹp tồn tại.”
“Cộng thêm chân châu chấu nướng của Thủy Thủy nữa, quả thực là cuộc sống thần tiên!” Dư Tẫn cũng cảm thán.
Tiếp tục nhín sang chiếc bàn gỗ nhỏ, Cổ Lan Cốt cũng đang ăn uống ngon lành, ba người!!!
Được rồi! Đừng thưởng thức trời đất bao la, hoàng hôn rực rỡ kia làm gì, còn không bằng một cái chân châu chấu! Hơn nữa, đây thực sự là lần đầu tiên họ có thể ăn chân châu chấu nướng một cách thỏa thích như vậy, trước đây chân châu chấu chỉ có thể nhét kẽ răng, bây giờ có thể thoải mái gặm rồi.
Trên chiếc khay nhỏ đựng trái cây không lớn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ, có lúc còn nghe thấy tiếng cãi nhau của Dư Tẫn và Tạ Phong. Hoặc là tiếng Thư Thủy Thủy kiên trì phổ cập kiến thức về chuột sóc.
Thật ra Cổ Lan Cốt vẫn có chút không vui vì thế giới hai người bị làm phiền, nhưng thấy Thư Thủy Thủy vui vẻ thì lại cảm thấy buổi tụ tập nhỏ này cũng không tệ.
Dư Tẫn cầm cốc uống một ngụm trà: “Nói thật, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình có thể ngồi cùng bàn với hình thái chuột của Thủy Thủy, hơn nữa kích cỡ của Thủy Thủy cũng chỉ xấp xỉ tôi! Cứ như đang mơ vậy.”
Tạ Phong giơ chân châu chấu: “Tôi cũng cảm thấy cứ như đang mơ, tôi thế mà lại đang gặm chân châu chấu giống như đang gặm đùi gà.”
Nam Phương gật đầu: “Ừ ừ, ai ngờ được đây là cuộc sống trên hành tinh bỏ hoang chứ, không phải là mơ thì là gì.”
Nam Ca mỉm cười bao dung, cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự rất tốt, có bạn đồng hành, có món ăn ngon, có mục tiêu, có thử thách, cũng có sự thư giãn và tiếng cười.
Thư Thủy Thủy gắp một hạt bắp luộc cho Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt ăn nhiều một chút.”
Cổ Lan Cốt nhìn Thủy Thủy ngồi bên cạnh, lông xù xù, còn gắp thức ăn cho mình, không nhào tới đúng là đáng tiếc, quả nhiên bốn tên này vẫn thực chướng mắt.
Bốn người bị ghét bỏ đã quen với việc Cổ Lan Cốt thỉnh thoảng ném ánh mắt sắc như dao về phía mình. Trời đất bao la, đồ ăn ngon quan trọng nhất!
Sau khi ăn xong bữa tối thịnh soạn, đám người lười biếng nằm trên thuyền, ánh ráng chiều đã dần tắt, mặt sông cũng chỉ còn lấp lánh ánh sáng ở khu vực mặt trời lặn.
Xung quanh thuyền nhỏ làm bằng khay trái cây chỉ còn một màu tối đen, trên mái thuyền nhỏ treo một chiếc đèn cung cấp ánh sáng. Tạ Phong nằm trên chân Nam Phương, Nam Phương dựa vào ông anh nhà mình, Nam Ca dựa vào mái thuyền, Dư Tẫn thì nửa tựa vào Tạ Phong. Đám người nằm ngang nằm dọc, nhẹ nhàng lay động theo con thuyền.
Không biết ai khẽ ngáp một tiếng, cơn buồn ngủ cũng ập đến. Thư Thủy Thủy thấy vậy liền nhẹ nhàng cất tiếng hát một khúc hát ru, đồng thời vỗ ngực mình, ra hiệu cho Cổ Lan Cốt nhào tới.
Trên chiếc thuyền nhỏ màu xanh lá, bốn người dần chìm vào giấc ngủ trong không khí nhàn nhã và khúc hát ru nhẹ nhàng của Thư Thủy Thủy. Mà Cổ Lan Cốt rốt cuộc cũng như ý ôm được gối ôm lông xù bằng chiều cao của mình.
Trên thuyền rất yên tĩnh, năm người một chuột dựa vào nhau nhưng không hề cảm thấy chật chội, bởi vì như vậy lại khiến bọn họ có cảm giác an toàn.
Nhóm bốn người Nam Ca vẫn còn có việc phải làm, trước khi bùa mất hiệu lực, Thư Thủy Thủy kéo tơ tằm linh trở lại mạn thuyền, bốn người đu dây thừng leo lên thuyền, sau khi lên thuyền thì giải trừ công hiệu của bùa theo phương pháp Thư Thủy Thủy đã dạy, tiếp tục bắt tay vào công việc. Về phần bữa ăn tối dã ngoại trên sông hôm nay, tất nhiên là cất giữ trong lòng từ từ hồi tưởng.
Mà Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt thì ở lại trên thuyền nhỏ, dự định tối nay sẽ ngủ luôn ở đó.
Thư Thủy Thủy trải chăn đệm dưới mái che, sau đó vỗ vỗ hai chiếc gối nhỏ, chúng đã được chuẩn bị sẵn từ trước, bây giờ rốt cuộc cũng có tác dụng.
Khi màn đêm càng lúc càng tối đen, đoàn thuyền náo nhiệt dần dần im lặng, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt cũng chui vào trong ổ chăn nhỏ, lần này thực sự là ổ chăn nhỏ rồi, trong chiếc thuyền nhỏ hình chiếc lá màu xanh, rèm trúc của mái thuyền được buông xuống, đèn treo cũng đã tắt.
Sau khi Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt dành cho nhau nụ hôn chúc ngủ ngon, cả hai đắp chung một chiếc chăn nhỏ. Con thuyền nhỏ nhẹ nhàng lay động trở thành chiếc nôi tốt nhất và dịu dàng nhất.
Sóng nước chầm chậm lay động con thuyền nhỏ, bầu trời đầy sao phản chiếu trên mặt nước, giống như dải ngân hà lắng đọng, sóng nước lay động làm ánh sao nhộn nhạo, chiếc thuyền nhỏ trên mặt nước giống như đang đi trên vũ trụ vô tận, một chiếc thuyền nhỏ, vượt qua tinh hà vạn trượng.
[hết 119]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 119
10.0/10 từ 39 lượt.