Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 113
60@-
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 113: Công ty chuyển nhà chuột xám
Khu vườn mini được sản xuất hàng loạt tự nhiên cũng có thiếu sót, vấn đề lớn nhất chính là không thể tự động điều chỉnh như sản phẩm Thư Thủy Thủy làm ra, tuổi thọ sử dụng cũng có ảnh hưởng, chu kỳ sản xuất cũng dài hơn, việc trồng cây cũng khá đơn điệu. Tuy nhiên nó vẫn có thể xem là công cụ hỗ trợ có thể đảm bảo sinh tồn trong mùa đông thiếu thốn tài nguyên.
Lần giao dịch này ngoại trừ một lượng lớn khu vườn mini, tự nhiên còn có trận pháp tinh lọc. Có điều bởi vì trận pháp này không thể sản xuất hàng loạt nên số lượng giao dịch khá nhỏ. Ngoài ra còn có một số đồ dùng tức thời, chủ yếu là thực phẩm, cũng chính là những thứ mang về có thể ăn ngay. Có thể thấy căn cứ Phỉ Lạc vượt qua mùa đông này cũng không quá lạc quan.
Giữa trưa, vẻ mặt của Phỉ Lạc rốt cuộc cũng có chút biến đổi. Đại khái là từ khi tiến vào tinh cầu Thương Chiến tới nay, anh chưa từng ăn bữa cơm nào thịnh soạn như vậy. Rau trộn thịt, hơn nữa trình bày cũng rất đẹp mắt, hiển nhiên có người tỉ mỉ nghiên cứu ẩm thực. Tức là người trong thung lũng này đã bắt đầu tận hưởng cuộc sống ở tinh cầu Thương Chiến rồi sao? Mà bọn họ thì vẫn đang vùng vẫy lo lắng cho cơm no áo ấm. Đột nhiên Phỉ Lạc cảm thấy có chút nhẹ nhõm, ít ra điều này chứng tỏ Tạ Phong ở đây sinh hoạt rất tốt, đây cũng coi như một loại an ủi, mặc dù ngay bản thân anh cũng cảm thấy điều này thật dư thừa.
Thức ăn vẫn luôn có thể mang tới cho con người ta cảm giác hạnh phúc đơn giản nhưng trọn vẹn. Người trên bàn cơm không nhiều, ngoại trừ bốn người của căn cứ Phỉ Lạc thì chỉ có Nam Ca và Nam Phương.
“Cổ Lan Cốt tiên sinh không ăn cơm à?” Nhóm người bắt đầu dùng cơm, Thạch An An tò mò dò hỏi.
Nam Ca mỉm cười: “Người đang yêu đương phát ‘cơm chó’ đầy cả thung lũng rồi, đâu còn cần ăn cơm.”
Thạch An An và Phỉ Lạc đều sửng sốt, hiển nhiên không có cách nào tưởng tượng Cổ Lan Cốt đang yêu, hơn nữa có vẻ cũng không tệ lắm, ngay cả Nam Ca cũng trêu ghẹo? Cảm giác này thực huyền diệu, không phải nói Cổ Lan Cốt không có tình cảm à?
“Cổ Lan Cốt tiên sinh? Với người trong thung lũng à? Thật khó tưởng tượng.” Thạch An An nhếch mép, dù sao thì từ khi cậu ta tiến vào thế giới này tới nay, việc chinh phục Phỉ Lạc chậm chạp không thể hoàn thành. Mục tiêu được chọn đầu tiên bị khựng lại, không thể gỡ bỏ, thế nhưng chuyện này không trở ngại Thạch An An chuẩn bị trước, tìm kiếm đối tượng chinh phục chất lượng hơn. Mà Cổ Lan Cốt tự nhiên chính là mục tiêu nằm trong danh sách này, chỉ là không ngờ lại có người nhanh chân tới trước. Thạch An An cảm thấy từ khi tiến vào tinh cầu Thương Chiến này, mình quả thực là nửa bước khó đi.
“Đúng vậy.” Nam Ca gật đầu thừa nhận nhưng không giải thích nhiều, ánh mắt anh sâu thẳm, cười như không cười.
Nam Phương chỉ lo cúi đầu ăn cơm, có lẽ bởi vì liên quan tới Tạ Phong nên Nam Phương không thích Phỉ Lạc và Thạch An An. Phỉ Lạc thì còn đỡ, không nói nhiều, cảm xúc cũng không thay đổi rõ ràng, nhưng Thạch An An này làm Nam Phương có cảm giác rất kỳ lạ, giống như không hòa hợp cực kỳ quỷ dị.
“Tạ Phong đâu? Cậu ta ở căn cứ của bọn anh có tốt không? Nghe nói bây giờ cậu ta là đội trưởng, sao cậu ta không tới đây ăn cơm?” Thạch An An tiếp tục truy hỏi.
Nam Ca tao nhã hạ đôi đũa xuống: “Chắc Tiểu Phong chạy đi ăn chực rồi, đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị cậu ta lắm.”
Vẻ mặt Thạch An An hơi cứng đờ, không hợp khẩu vị là sao? Ở tinh cầu Thương Chiến này ai dám nói bàn thức ăn này không ngon miệng? Vì thế thứ không ngon miệng không phải những món ăn này, mà là người ăn cơm.
“Thạch tiên sinh còn vấn đề gì không?” Nam Ca cười lịch thiệp.
Thạch An An lắc đầu, nụ cười có chút miễn cưỡng: “Không còn nữa, cám ơn.”
Bàn ăn rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, Nam Ca cầm đũa ăn cơm. Phỉ Lạc cũng yên lặng dùng bữa, không nói thêm gì nữa. Nam Phương ăn xong trước hết, sau khi chào hỏi vài câu thì rời đi. Thạch An An ăn không ngon lắm, tâm tư không biết bay tới nơi nào, có điều cảm nhận cũng không tốt lắm, nhất là khi nhìn thấy Tạ Phong được Nam Ca bảo vệ kỹ càng như vậy.
Ăn cơm xong, Phỉ Lạc và Nam Ca đơn độc nói chuyện về tình huống mùa hè năm nay. Về phần có cần di chuyển hay không thì Nam Ca vẫn không đưa ra câu trả lời thuyết phục. Có điều trả qua một phen bàn bạc, hai người cuối cùng vẫn đạt thành thỏa thuận, nếu di chuyển thì sẽ kết bạn đi chung.
Nếu năm nay là kỷ nguyên diệt vong của tinh cầu Thương Chiến, như vậy có thêm một người chính là thêm một phần hy vọng và sức mạnh. Huống chi lần này cần di chuyển cả nửa vòng trái đất, từ nam bán cầu chuyển tới bắc bán cầu, độ dài và độ khó của hành trình này không phải thứ mà chuyến di chuyển trước đó có thể so sánh. Chuyện hai bên cùng có lợi như vậy, bọn họ không có lý do gì từ chối.
Sau khi đạt thành mục đích tới chuyến này, đồ dùng cũng kiểm tra ổn thỏa, số đá năng lượng Phỉ Lạc mang tới cũng tiêu hao sạch sẽ, thu hoạch rất khả quan, thế nhưng trước khi rời đi Phỉ Lạc vẫn không nhịn được liếc nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Tạ Phong ở bên hồ nước cách đó khá xa.
Giống như lời Nam Phương nói, Tạ Phong quả thực đi ăn chực. Ven bờ hồ có đốt một đống lửa trại, trên lửa có đặt mấy con cá nướng, bốn người ngồi vây quanh ở đó, thỉnh thoảng trêu chọc nhau. Cổ Lan Cốt ngồi cạnh một thanh niên khoảng tầm hai mươi tuổi, mái tóc có màu nâu đặc biệt bắt mắt. Bên cạnh là Tạ Phong đang ăn cá nướng và Dư Tẫn không ngừng trêu ghẹo.
Nam Ca theo ánh mắt Phỉ Lạc nhìn sang: “Tiểu Phong là một thiên tài, từ đủ loại ý nghĩa, rất cám ơn anh năm đó đã cứu cậu ta.” Đùa thôi, tưởng anh muốn an ủi Phỉ Lạc à? Không có khả năng, anh khoe khoang còn không kịp ấy chứ. Cảm giác này đúng là tuyệt, chẳng trách gần đây Cổ Lan Cốt cứ như con chim công khoe khoang đủ thứ.
“Không cần cám ơn.” Im lặng một hồi lâu, Phỉ Lạc mới đùng âm thanh trầm lắng đáp lại.
Sau khi mọi thứ được kiểm kê xong thì chất thành đống ở chân núi, người của căn cứ Phỉ Lạc có chút lúng túng. Đội của bọn họ có hơn ba mươi người, vốn tưởng số lượng như vậy tới chuyển đồ là đủ, không ngờ mấy thứ này lại chiếm diện tích lớn như vậy, hơn nữa đường núi khó đi, chuyện vận chuyển thật sự khó khăn.
“Ôi trời! Giật hết cả mình! Con chuột bự này tới đây từ khi nào vậy?”
Lúc nhóm người của căn cứ Phỉ Lạc gặp khó, đột nhiên có một người giật mình nhảy dựng vội vàng né qua một bên. Chỉ thấy không biết từ khi nào có một con chuột lông xám to như con mèo đứng ngay sau lưng người nọ. Không cần phải nói, nó rõ ràng là một con chuột biến dị.
Tuy hơi giật mình nhưng lúc tiến vào thung lũng bọn họ được một con chuột cầm cờ dẫn vào, vì thế nhóm người nhanh chóng bình tĩnh lại. Hơn nữa con chuột này cũng giơ một lá cờ nhỏ, chẳng lẽ nó muốn dẫn bọn họ ra ngoài?
“Chữ trên lá cờ không giống lúc vào.” Một người đột nhiên lên tiếng.
Sự chú ý của mọi người chuyển tới lá cờ, bên trên viết: Công ty chuyển nhà chuột xám, giá chỉ năm củ khoai lang, chất lượng khỏi chê!
Nhóm người: “…”
Lần này bởi vì số lượng từ hơi nhiều nên phân biệt viết ở hai mặt của lá cờ. Tình cảnh nhất thời có hơi yên tĩnh, ngay cả nhóm Nam Ca tới đưa tiễn cũng nhướng mày: “Là Thủy Thủy viết cho bọn mày đấy hả?”
Chuột bự lông xám chít chít hai tiếng, cũng không biết là đồng ý hay phủ nhận.
Nam Ca nghe không hiểu tiếng chuột, chỉ cho rằng chúng đồng ý, anh nói tiếp: “Vậy chúc bọn mày làm ăn phát đạt.”
Chuột lông xám ưỡn ngực, dáng vẻ sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.
Nam Ca nhịn không được bật cười hai tiếng: “Người anh em Phỉ Lạc, có thể cân nhắc một chút, công ty chuyển nhà chuột xám có kinh nghiệm lắm.”
Phỉ Lạc: “…”
Thạch An An cảm thấy hiện giờ suy nghĩ của mình cực kỳ hỗn loạn, suốt khoảng thời gian dài như vậy, cậu ta đã gặp không ít sinh vật biến dị, có con điên cuồng, có con không phát cuồng, có một số ít ỏi có trí thông minh khá cao. Nhưng thông minh đến cỡ này thì lần đầu tiên thấy được, đây thật sự là sinh vật biến dị?
Con chuột nhà ai to bự như vậy lại cầm cờ nhỏ ra chào mời buôn bán chứ? Không chỉ Thạch An An, người trong căn cứ Phỉ Lạc cũng khá rối rắm, trong lòng giống như có cả vạn con thảo nê mã đang chạy như điên.
Phỉ Lạc lấy lại tinh thần, đồng thời tiếp nhận đề nghị của Nam Ca: “Cám ơn, vậy làm phiền… công ty chuột xám.”
Người của căn cứ Phỉ Lạc không dám cũng không kịp phản đối. Sau đó chuyện huyền diệu xảy ra, chuột lông xám cuộn lá cờ kia lại, tiếp đó vung lên một lá cờ khác, bên trên viết: Cuộc sống không dễ dàng, phải nuôi sống gia đình. Mặt sau viết: trả trước hai củ khoai lang làm tiền cọc.
Vẻ mặt của mọi người bắt đầu tê liệt. Đầu năm nay chuột cũng học được cách bán thảm với cò kè mặc cả rồi! Hơn nữa còn rất thành công!
Người của tiểu đội Phỉ Lạc cứ vậy nhìn lão đại nhà mình lấy ra hai củ khoai giao cho con chuột lông xám biến dị kia.
Chuột lông xám cúi chào đàng hoàng rồi cầm hai củ khoai chạy đi như một cơn gió!
Nhóm người ngây ra như phỗng, nếu không phải Nam Ca vẫn còn ở bên cạnh thì có lẽ bọn họ đã cho rằng mình bị lừa gạt. Có điều rất nhanh sau đó, phía xa nổi lên một trận bụi mù, giống như có một đám sinh vật đang nhanh chóng chạy tới.
Chờ tới gần, mọi người mới thấy rõ đó là một đám chuột lông xám to lớn, con nào cũng to như con mèo! Chúng hung hăng chạy thẳng tới, tình cảnh rất đồ sộ, cũng thực dọa người.
Trong số đông đảo sinh vật biến dị, khó giải quyết nhất chính là những loài có tập quán ở chung. Mà chuột chính là một trong những loại khó giải quyết, đồng thời chỉ số thông minh của chúng khá cao, ứng phó khá phiền phức.
Người của tiểu đội Phỉ Lạc không khỏi lui về sau hai bước, thấy Nam Ca và nhóm người của Thủy Tinh Cung vẫn sừng sững bất động thì cảm thấy có hơi mất mặt, chỉ có thể cứng đờ đứng im tại chỗ.
Có điều trên thục tế, tinh thần chuyên nghiệp của đám chuột xám này quả thực làm người ta khen ngợi. Sau khi xác định thứ cần vận chuyển thì chúng tụm thành tốp năm tốt ba, sự hài hòa và tính kỷ luật còn cao hơn cả con người, độ linh hoạt cũng cao hơn, cứ vậy từng con từng con vác đồ dùng leo l*n đ*nh núi.
Tiểu đội Phỉ Lạc theo sát phía sau, dù sao con đường mà đám chuột chọn cũng rất tốt. Phỉ Lạc tạm biệt nhóm Nam Ca rồi rời đi.
Đã không còn đồ đạc làm khó, tốc độ của đám người khá nhanh. Cộng thêm con đường được chọn lựa không tệ, chỉ hơn nửa tiếng thì đám người đã leo tới đỉnh núi.
Ngoài dự đoán của mọi người, đám chuột này còn giúp bọn họ vận chuyển thêm một đoạn ra bên ngoài, mãi tới khi đặt đồ dùng lên thuyền, có thể nói là dịch vụ tới tận nhà, giao hàng tới tận nơi.
Biểu cảm của người căn cứ Phỉ Lạc khá phức tạp, cảm thấy mình nên bày tỏ biết ơn một chút. Thế nhưng bọn họ cũng cảm thấy cám ơn một đám chuột có hơi kỳ lạ.
Chờ Phỉ Lạc giao nốt phần tiền thuê còn lại, cũng tức là ba củ khoai lang, con chuột dẫn đầu một lần nữa lấy ra một tấm cờ nhỏ: Cám ơn đã chiếu cố, chúc bạn có hành trình vui vẻ nha! ! ! ~
Nhóm người: “…” Ôiii! Ôi zòi ôi! ! ! Rốt cuộc là người nào làm cờ cho đám chuột này vậy! Quả thực là làm người ta câm nín không nói lên lời.
Tối đó trong căn lều của Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, lúc Thư Thủy Thủy chìm vào trạng thái ngủ say, Cổ Lan Cốt lặng lẽ ngồi dậy, âm thầm rời khỏi lều vải.
Anh thậm thụt như đi ăn trộm đi tới một bãi cỏ xanh tươi tốt bên bờ hồ, ngồi xổm xuống. Một con chuột lông xám sớm đã chờ ở đó, thấy Cổ Lan Cốt tới thì nó lập tức chui ra khỏi bụi cỏ, sau đó đưa qua một củ khoai to tròn, chính là củ ngon nhất trong năm củ kiếm được hôm nay.
Cổ Lan Cốt đưa tay nhận lấy, bỏ củ khoai vào túi, sau đó đưa tay tới nắm lấy chân trước của chuột lông xám: “Hợp tác vui vẻ.”
“Chít chít.” Chuột lông xám lắc lắc tay, sau đó xoay người linh hoạt nhanh chóng biến trong đám cỏ xanh.
Cổ Lan Cốt cầm củ khoai, sau khi loại bỏ vài nơi ẩn giấu thì rốt cuộc nhớ ra mình có nhẫn không gian Thủy. Anh đặt món ‘tiền riêng’ đầu tiên của mình vào trong nhẫn, sau đó yên lặng không một tiếng động quay trở lại lều vải, sau khi chìm vào giấc ngủ thì khóe miệng vẫn còn treo nụ cười.
[hết 113]
Khu vườn mini được sản xuất hàng loạt tự nhiên cũng có thiếu sót, vấn đề lớn nhất chính là không thể tự động điều chỉnh như sản phẩm Thư Thủy Thủy làm ra, tuổi thọ sử dụng cũng có ảnh hưởng, chu kỳ sản xuất cũng dài hơn, việc trồng cây cũng khá đơn điệu. Tuy nhiên nó vẫn có thể xem là công cụ hỗ trợ có thể đảm bảo sinh tồn trong mùa đông thiếu thốn tài nguyên.
Lần giao dịch này ngoại trừ một lượng lớn khu vườn mini, tự nhiên còn có trận pháp tinh lọc. Có điều bởi vì trận pháp này không thể sản xuất hàng loạt nên số lượng giao dịch khá nhỏ. Ngoài ra còn có một số đồ dùng tức thời, chủ yếu là thực phẩm, cũng chính là những thứ mang về có thể ăn ngay. Có thể thấy căn cứ Phỉ Lạc vượt qua mùa đông này cũng không quá lạc quan.
Giữa trưa, vẻ mặt của Phỉ Lạc rốt cuộc cũng có chút biến đổi. Đại khái là từ khi tiến vào tinh cầu Thương Chiến tới nay, anh chưa từng ăn bữa cơm nào thịnh soạn như vậy. Rau trộn thịt, hơn nữa trình bày cũng rất đẹp mắt, hiển nhiên có người tỉ mỉ nghiên cứu ẩm thực. Tức là người trong thung lũng này đã bắt đầu tận hưởng cuộc sống ở tinh cầu Thương Chiến rồi sao? Mà bọn họ thì vẫn đang vùng vẫy lo lắng cho cơm no áo ấm. Đột nhiên Phỉ Lạc cảm thấy có chút nhẹ nhõm, ít ra điều này chứng tỏ Tạ Phong ở đây sinh hoạt rất tốt, đây cũng coi như một loại an ủi, mặc dù ngay bản thân anh cũng cảm thấy điều này thật dư thừa.
Thức ăn vẫn luôn có thể mang tới cho con người ta cảm giác hạnh phúc đơn giản nhưng trọn vẹn. Người trên bàn cơm không nhiều, ngoại trừ bốn người của căn cứ Phỉ Lạc thì chỉ có Nam Ca và Nam Phương.
“Cổ Lan Cốt tiên sinh không ăn cơm à?” Nhóm người bắt đầu dùng cơm, Thạch An An tò mò dò hỏi.
Nam Ca mỉm cười: “Người đang yêu đương phát ‘cơm chó’ đầy cả thung lũng rồi, đâu còn cần ăn cơm.”
Thạch An An và Phỉ Lạc đều sửng sốt, hiển nhiên không có cách nào tưởng tượng Cổ Lan Cốt đang yêu, hơn nữa có vẻ cũng không tệ lắm, ngay cả Nam Ca cũng trêu ghẹo? Cảm giác này thực huyền diệu, không phải nói Cổ Lan Cốt không có tình cảm à?
“Cổ Lan Cốt tiên sinh? Với người trong thung lũng à? Thật khó tưởng tượng.” Thạch An An nhếch mép, dù sao thì từ khi cậu ta tiến vào thế giới này tới nay, việc chinh phục Phỉ Lạc chậm chạp không thể hoàn thành. Mục tiêu được chọn đầu tiên bị khựng lại, không thể gỡ bỏ, thế nhưng chuyện này không trở ngại Thạch An An chuẩn bị trước, tìm kiếm đối tượng chinh phục chất lượng hơn. Mà Cổ Lan Cốt tự nhiên chính là mục tiêu nằm trong danh sách này, chỉ là không ngờ lại có người nhanh chân tới trước. Thạch An An cảm thấy từ khi tiến vào tinh cầu Thương Chiến này, mình quả thực là nửa bước khó đi.
“Đúng vậy.” Nam Ca gật đầu thừa nhận nhưng không giải thích nhiều, ánh mắt anh sâu thẳm, cười như không cười.
Nam Phương chỉ lo cúi đầu ăn cơm, có lẽ bởi vì liên quan tới Tạ Phong nên Nam Phương không thích Phỉ Lạc và Thạch An An. Phỉ Lạc thì còn đỡ, không nói nhiều, cảm xúc cũng không thay đổi rõ ràng, nhưng Thạch An An này làm Nam Phương có cảm giác rất kỳ lạ, giống như không hòa hợp cực kỳ quỷ dị.
“Tạ Phong đâu? Cậu ta ở căn cứ của bọn anh có tốt không? Nghe nói bây giờ cậu ta là đội trưởng, sao cậu ta không tới đây ăn cơm?” Thạch An An tiếp tục truy hỏi.
Nam Ca tao nhã hạ đôi đũa xuống: “Chắc Tiểu Phong chạy đi ăn chực rồi, đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị cậu ta lắm.”
Vẻ mặt Thạch An An hơi cứng đờ, không hợp khẩu vị là sao? Ở tinh cầu Thương Chiến này ai dám nói bàn thức ăn này không ngon miệng? Vì thế thứ không ngon miệng không phải những món ăn này, mà là người ăn cơm.
“Thạch tiên sinh còn vấn đề gì không?” Nam Ca cười lịch thiệp.
Thạch An An lắc đầu, nụ cười có chút miễn cưỡng: “Không còn nữa, cám ơn.”
Bàn ăn rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, Nam Ca cầm đũa ăn cơm. Phỉ Lạc cũng yên lặng dùng bữa, không nói thêm gì nữa. Nam Phương ăn xong trước hết, sau khi chào hỏi vài câu thì rời đi. Thạch An An ăn không ngon lắm, tâm tư không biết bay tới nơi nào, có điều cảm nhận cũng không tốt lắm, nhất là khi nhìn thấy Tạ Phong được Nam Ca bảo vệ kỹ càng như vậy.
Ăn cơm xong, Phỉ Lạc và Nam Ca đơn độc nói chuyện về tình huống mùa hè năm nay. Về phần có cần di chuyển hay không thì Nam Ca vẫn không đưa ra câu trả lời thuyết phục. Có điều trả qua một phen bàn bạc, hai người cuối cùng vẫn đạt thành thỏa thuận, nếu di chuyển thì sẽ kết bạn đi chung.
Nếu năm nay là kỷ nguyên diệt vong của tinh cầu Thương Chiến, như vậy có thêm một người chính là thêm một phần hy vọng và sức mạnh. Huống chi lần này cần di chuyển cả nửa vòng trái đất, từ nam bán cầu chuyển tới bắc bán cầu, độ dài và độ khó của hành trình này không phải thứ mà chuyến di chuyển trước đó có thể so sánh. Chuyện hai bên cùng có lợi như vậy, bọn họ không có lý do gì từ chối.
Sau khi đạt thành mục đích tới chuyến này, đồ dùng cũng kiểm tra ổn thỏa, số đá năng lượng Phỉ Lạc mang tới cũng tiêu hao sạch sẽ, thu hoạch rất khả quan, thế nhưng trước khi rời đi Phỉ Lạc vẫn không nhịn được liếc nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Tạ Phong ở bên hồ nước cách đó khá xa.
Giống như lời Nam Phương nói, Tạ Phong quả thực đi ăn chực. Ven bờ hồ có đốt một đống lửa trại, trên lửa có đặt mấy con cá nướng, bốn người ngồi vây quanh ở đó, thỉnh thoảng trêu chọc nhau. Cổ Lan Cốt ngồi cạnh một thanh niên khoảng tầm hai mươi tuổi, mái tóc có màu nâu đặc biệt bắt mắt. Bên cạnh là Tạ Phong đang ăn cá nướng và Dư Tẫn không ngừng trêu ghẹo.
Nam Ca theo ánh mắt Phỉ Lạc nhìn sang: “Tiểu Phong là một thiên tài, từ đủ loại ý nghĩa, rất cám ơn anh năm đó đã cứu cậu ta.” Đùa thôi, tưởng anh muốn an ủi Phỉ Lạc à? Không có khả năng, anh khoe khoang còn không kịp ấy chứ. Cảm giác này đúng là tuyệt, chẳng trách gần đây Cổ Lan Cốt cứ như con chim công khoe khoang đủ thứ.
“Không cần cám ơn.” Im lặng một hồi lâu, Phỉ Lạc mới đùng âm thanh trầm lắng đáp lại.
Sau khi mọi thứ được kiểm kê xong thì chất thành đống ở chân núi, người của căn cứ Phỉ Lạc có chút lúng túng. Đội của bọn họ có hơn ba mươi người, vốn tưởng số lượng như vậy tới chuyển đồ là đủ, không ngờ mấy thứ này lại chiếm diện tích lớn như vậy, hơn nữa đường núi khó đi, chuyện vận chuyển thật sự khó khăn.
“Ôi trời! Giật hết cả mình! Con chuột bự này tới đây từ khi nào vậy?”
Lúc nhóm người của căn cứ Phỉ Lạc gặp khó, đột nhiên có một người giật mình nhảy dựng vội vàng né qua một bên. Chỉ thấy không biết từ khi nào có một con chuột lông xám to như con mèo đứng ngay sau lưng người nọ. Không cần phải nói, nó rõ ràng là một con chuột biến dị.
Tuy hơi giật mình nhưng lúc tiến vào thung lũng bọn họ được một con chuột cầm cờ dẫn vào, vì thế nhóm người nhanh chóng bình tĩnh lại. Hơn nữa con chuột này cũng giơ một lá cờ nhỏ, chẳng lẽ nó muốn dẫn bọn họ ra ngoài?
“Chữ trên lá cờ không giống lúc vào.” Một người đột nhiên lên tiếng.
Sự chú ý của mọi người chuyển tới lá cờ, bên trên viết: Công ty chuyển nhà chuột xám, giá chỉ năm củ khoai lang, chất lượng khỏi chê!
Nhóm người: “…”
Lần này bởi vì số lượng từ hơi nhiều nên phân biệt viết ở hai mặt của lá cờ. Tình cảnh nhất thời có hơi yên tĩnh, ngay cả nhóm Nam Ca tới đưa tiễn cũng nhướng mày: “Là Thủy Thủy viết cho bọn mày đấy hả?”
Chuột bự lông xám chít chít hai tiếng, cũng không biết là đồng ý hay phủ nhận.
Nam Ca nghe không hiểu tiếng chuột, chỉ cho rằng chúng đồng ý, anh nói tiếp: “Vậy chúc bọn mày làm ăn phát đạt.”
Chuột lông xám ưỡn ngực, dáng vẻ sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.
Nam Ca nhịn không được bật cười hai tiếng: “Người anh em Phỉ Lạc, có thể cân nhắc một chút, công ty chuyển nhà chuột xám có kinh nghiệm lắm.”
Phỉ Lạc: “…”
Thạch An An cảm thấy hiện giờ suy nghĩ của mình cực kỳ hỗn loạn, suốt khoảng thời gian dài như vậy, cậu ta đã gặp không ít sinh vật biến dị, có con điên cuồng, có con không phát cuồng, có một số ít ỏi có trí thông minh khá cao. Nhưng thông minh đến cỡ này thì lần đầu tiên thấy được, đây thật sự là sinh vật biến dị?
Con chuột nhà ai to bự như vậy lại cầm cờ nhỏ ra chào mời buôn bán chứ? Không chỉ Thạch An An, người trong căn cứ Phỉ Lạc cũng khá rối rắm, trong lòng giống như có cả vạn con thảo nê mã đang chạy như điên.
Phỉ Lạc lấy lại tinh thần, đồng thời tiếp nhận đề nghị của Nam Ca: “Cám ơn, vậy làm phiền… công ty chuột xám.”
Người của căn cứ Phỉ Lạc không dám cũng không kịp phản đối. Sau đó chuyện huyền diệu xảy ra, chuột lông xám cuộn lá cờ kia lại, tiếp đó vung lên một lá cờ khác, bên trên viết: Cuộc sống không dễ dàng, phải nuôi sống gia đình. Mặt sau viết: trả trước hai củ khoai lang làm tiền cọc.
Vẻ mặt của mọi người bắt đầu tê liệt. Đầu năm nay chuột cũng học được cách bán thảm với cò kè mặc cả rồi! Hơn nữa còn rất thành công!
Người của tiểu đội Phỉ Lạc cứ vậy nhìn lão đại nhà mình lấy ra hai củ khoai giao cho con chuột lông xám biến dị kia.
Chuột lông xám cúi chào đàng hoàng rồi cầm hai củ khoai chạy đi như một cơn gió!
Nhóm người ngây ra như phỗng, nếu không phải Nam Ca vẫn còn ở bên cạnh thì có lẽ bọn họ đã cho rằng mình bị lừa gạt. Có điều rất nhanh sau đó, phía xa nổi lên một trận bụi mù, giống như có một đám sinh vật đang nhanh chóng chạy tới.
Chờ tới gần, mọi người mới thấy rõ đó là một đám chuột lông xám to lớn, con nào cũng to như con mèo! Chúng hung hăng chạy thẳng tới, tình cảnh rất đồ sộ, cũng thực dọa người.
Trong số đông đảo sinh vật biến dị, khó giải quyết nhất chính là những loài có tập quán ở chung. Mà chuột chính là một trong những loại khó giải quyết, đồng thời chỉ số thông minh của chúng khá cao, ứng phó khá phiền phức.
Người của tiểu đội Phỉ Lạc không khỏi lui về sau hai bước, thấy Nam Ca và nhóm người của Thủy Tinh Cung vẫn sừng sững bất động thì cảm thấy có hơi mất mặt, chỉ có thể cứng đờ đứng im tại chỗ.
Có điều trên thục tế, tinh thần chuyên nghiệp của đám chuột xám này quả thực làm người ta khen ngợi. Sau khi xác định thứ cần vận chuyển thì chúng tụm thành tốp năm tốt ba, sự hài hòa và tính kỷ luật còn cao hơn cả con người, độ linh hoạt cũng cao hơn, cứ vậy từng con từng con vác đồ dùng leo l*n đ*nh núi.
Tiểu đội Phỉ Lạc theo sát phía sau, dù sao con đường mà đám chuột chọn cũng rất tốt. Phỉ Lạc tạm biệt nhóm Nam Ca rồi rời đi.
Đã không còn đồ đạc làm khó, tốc độ của đám người khá nhanh. Cộng thêm con đường được chọn lựa không tệ, chỉ hơn nửa tiếng thì đám người đã leo tới đỉnh núi.
Ngoài dự đoán của mọi người, đám chuột này còn giúp bọn họ vận chuyển thêm một đoạn ra bên ngoài, mãi tới khi đặt đồ dùng lên thuyền, có thể nói là dịch vụ tới tận nhà, giao hàng tới tận nơi.
Biểu cảm của người căn cứ Phỉ Lạc khá phức tạp, cảm thấy mình nên bày tỏ biết ơn một chút. Thế nhưng bọn họ cũng cảm thấy cám ơn một đám chuột có hơi kỳ lạ.
Chờ Phỉ Lạc giao nốt phần tiền thuê còn lại, cũng tức là ba củ khoai lang, con chuột dẫn đầu một lần nữa lấy ra một tấm cờ nhỏ: Cám ơn đã chiếu cố, chúc bạn có hành trình vui vẻ nha! ! ! ~
Nhóm người: “…” Ôiii! Ôi zòi ôi! ! ! Rốt cuộc là người nào làm cờ cho đám chuột này vậy! Quả thực là làm người ta câm nín không nói lên lời.
Tối đó trong căn lều của Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, lúc Thư Thủy Thủy chìm vào trạng thái ngủ say, Cổ Lan Cốt lặng lẽ ngồi dậy, âm thầm rời khỏi lều vải.
Anh thậm thụt như đi ăn trộm đi tới một bãi cỏ xanh tươi tốt bên bờ hồ, ngồi xổm xuống. Một con chuột lông xám sớm đã chờ ở đó, thấy Cổ Lan Cốt tới thì nó lập tức chui ra khỏi bụi cỏ, sau đó đưa qua một củ khoai to tròn, chính là củ ngon nhất trong năm củ kiếm được hôm nay.
Cổ Lan Cốt đưa tay nhận lấy, bỏ củ khoai vào túi, sau đó đưa tay tới nắm lấy chân trước của chuột lông xám: “Hợp tác vui vẻ.”
“Chít chít.” Chuột lông xám lắc lắc tay, sau đó xoay người linh hoạt nhanh chóng biến trong đám cỏ xanh.
Cổ Lan Cốt cầm củ khoai, sau khi loại bỏ vài nơi ẩn giấu thì rốt cuộc nhớ ra mình có nhẫn không gian Thủy. Anh đặt món ‘tiền riêng’ đầu tiên của mình vào trong nhẫn, sau đó yên lặng không một tiếng động quay trở lại lều vải, sau khi chìm vào giấc ngủ thì khóe miệng vẫn còn treo nụ cười.
[hết 113]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 113
10.0/10 từ 39 lượt.