Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 104

66@-
Chương 104: Sổ tay nuôi dưỡng người yêu
“Cốt Cốt cũng mơ à?” Thư Thủy Thủy hỏi, sau đó cảm thấy cũng không có gì kỳ quái, dù sao mình cũng nằm mơ thấy làm Mạnh Mạch Ly cả đêm.


“Ừm.” Cổ Lan Cốt nói, giống như thở dài.


“Nhất định Cốt Cốt mơ thấy Thủy Thủy rồi, cả đêm đều là Thủy Thủy.” Chuột nhỏ dựa vào đầu thuyền, đôi mắt to chớp chớp có hơi tự đắc. Sau đó lại bổ sung một câu: “Cốt Cốt đoán thử xem Thủy Thủy mơ thấy ai?”


Cổ Lan Cốt không chút do dự nói: “Cốt Cốt.”


Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run rẩy: “Ừm, trong mơ đều là Cốt Cốt, đi khắp nơi tìm Cốt Cốt…”


Cổ Lan Cốt cười khẽ: “Cuối cùng có tìm được không?”


“Tìm được rồi, không phải đang vuốt lông cho Thủy Thủy đấy à?” Thư Thủy Thủy nói thực đương nhiên.


Động tác vuốt chuột của Cổ Lan Cốt chậm dần, giống như vô tình hỏi: “Vậy nếu một ngày nào đó Thủy Thủy phát hiện anh không phải Cốt Cốt, liệu có bỏ anh lại đi tìm tiếp không?”


Thư Thủy Thủy mở mắt ra, trở mình lại lộ ra phần bụng nhỏ, ánh mắt nghiêm túc nhìn Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt không thể nào không phải là Cốt Cốt, Cốt Cốt chính là Cốt Cốt.”


Ánh mắt Cổ Lan Cốt tràn đầy ý cười: “Ừm, Cốt Cốt chính là Cốt Cốt.”


Anh khựng lại một giây, sau đó nhìn sang cần câu cá ở đầu thuyền: “Có cá cắn câu.”


Thư Thủy Thủy đang nằm lập tức bật người dậy, lạch bạch chạy tới chỗ đầu thuyền, nhấc cần câu kéo dây câu, một con cá trắng nhỏ quẫy đuôi bị kéo lên khỏi mặt nước, sau đó bị thả vào trong chiếc tách sứ. Thư Thủy Thủy tiếp tục thả mồi, vung cần, giữ cố định.



Sau đó Thư Thủy Thủy lạch bạch chạy trở lại vị trí cũ, phịch một tiếng đặt cái mông béo của mình ngồi xuống, sẵn tiện nằm ngửa ra, dáng vẻ không khác chút nào với khi nãy. Thậm chí còn vươn móng vuốt vỗ vỗ eo mình, ý bảo Cổ Lan Cốt hãy tiếp tục.


Cổ Lan Cốt liền thuận theo tiếp tục vuốt, cái đuôi nhỏ lông xù cũng bị vuốt thẳng, dáng vẻ say mê cực kỳ thoải mái: “À đúng rồi, Cốt Cốt nằm mơ như thế nào? Trong mơ Thủy Thủy có cao 1m8 không, chân có vừa dài vừa to không?”


Không ngờ Thư Thủy Thủy thế mà lại cố chấp đến mức này, Cổ Lan Cốt cũng có chút bất đắc dĩ: “Có đủ, Thủy Thủy cao 1m8, chân dài một mét bảy.”


Thư Thủy Thủy: “…” Im lặng một hồi, sau đó thực phối hợp wow một tiếng: “Chính là cái loại dưới mép tóc đều là chân á hả?”


Cổ Lan Cốt: “…” Thì ra dưới cổ đều là chân không phải dị dạng nhất.


“Cốt Cốt còn mơ thấy gì nữa không?” Thư Thủy Thủy tiếp tục truy hỏi, tựa hồ cũng hiểu được nếu trong mơ đều là hình ảnh như vậy cũng quá tàn bạo.


Còn gì nữa không à? Biểu cảm lẫn ánh mắt của Cổ Lan Cốt không hề biến hóa chút nào: “Không có, tất cả đều là Thủy Thủy.”


Chuột nhỏ trở mình ở trên thuyền, tiếp tục xoa bóp phần lưng, âm thanh có chút nghèn nghẹn: “Cốt Cốt nói dối, Thủy Thủy không thấy được ánh sao trong mắt anh.”


Cổ Lan Cốt lẳng lặng ngồi ở mũi thuyền, có lẽ vì đối mặt với phần lưng của Cổ Lan Cốt nên Cổ Lan Cốt cũng không cố gắng ngụy trang hoàn mỹ nữa.


Là một người từng tham gia quá trình cải tạo bán người máy hoàn mỹ, Trình Khuyết từng nói, chỉ cần Cổ Lan Cốt muốn, anh có thể làm ra dáng vẻ và biểu cảm chân thật nhất, có thể lừa gạt tất cả mọi người trên thế giới, cho dù là vui sướng hay buồn bã, không ai có thể làm thật hơn Cổ Lan Cốt.


Thế nhưng mới vừa nãy, hệ thống mô phỏng biểu cảm hoàn mỹ trong truyền thuyết đã dễ dàng bị phá giải, đơn giản là vì lúc nói dối, ánh mắt sẽ không có ánh sao, đó chính là chân tướng mà ngay cả máy phát hiện nói dối đỉnh cao nhất trên thế giới cũng không thể phát hiện.


Hành động vuốt chuột của Cổ Lan Cốt vẫn không ngừng lại, chỉ là động tác lại càng nhẹ nhàng.


Qua một hồi lâu vẫn không có động tĩnh, Thư Thủy Thủy không khỏi thở dài: “Mặc kệ Cốt Cốt nằm mơ thấy gì, Thủy Thủy sẽ luôn ở trong mộng của anh. Không được 1m8 cũng không sao cả, không có chân dài thô to cũng chẳng sao, Thủy Thủy vẫn muốn ở.”



Động tác vuốt chuột của Cổ Lan Cốt hơi khựng lại, sau đó đưa tay tới, dùng hai tay nâng Thư Thủy Thủy dậy, đặt ở độ cao ngang tầm mắt, chăm chú nhìn đôi mắt tròn vo ngập nước của Thư Thủy Thủy.


Đột nhiên trọng lượng trên tay trở nên nặng trĩu, chuột nhỏ nháy mắt hóa thành hình người, động tác cũng biến thành được Cổ Lan Cốt ôm vào trong lòng, Thư Thủy Thủy nhích sát tới một chút: “Mắt to như vầy sẽ nhìn rõ hơn.”


Cổ Lan Cốt bình tĩnh ừ một tiếng: “Thủy Thủy muốn mặc quần áo trước không?” Chỉ có thể nói là may mắn nhờ vào góc độ nên người trong trụ sở chỉ thấy được bóng lưng dày rộng của Cổ Lan Cốt.


Thư Thủy Thủy ồ một tiếng, bò ra khỏi lòng Cổ Lan Cốt, sau đó nhanh chóng mặc quần áo, vừa mặc còn vừa cảm thán không có lông xù thật phiền phức, còn phải mặc quần áo.


Cổ Lan Cốt nhìn làn da trắng gần như phát sáng bị Thư Thủy Thủy ghét bỏ, không khỏi nhếch môi bật thốt: “Cốt Cốt thích.”


Thư Thủy Thủy mờ mịt ngẩng đầu: “Thích gì?”


Vành tai Cổ Lan Cốt hơi ửng đỏ, lời nói cũng gắng gượng lái đi: “Thích lông xù của Thủy Thủy.”


Động tác mặc quần áo của Thư Thủy Thủy hơi khựng lại, sau đó chỉ thấy một trận hoa mắt, người biến mất, chỉ còn lại một con chuột lông xù đang túm lấy ống tay áo. Lỗ tai chuột nhỏ mũm mĩm run run không ngừng(^-^): “Thủy Thủy cũng thích lông xù, nếu Cốt Cốt cũng thích, vậy khoan hãy mặc quần áo.”


Vất quần áo mới mặc được phân nửa qua một bên, chuột nhỏ chạy lạch bạch vòng quanh đầu thuyền, có vẻ rất vui sướng.


Cổ Lan Cốt sững sờ một chốc rồi nhoẻn miệng cười. Cho dù em có bộ dáng gì, anh đều thích.


Chuột nhỏ vui vẻ chạy loanh quanh trên thuyền một hồi mới quay trở lại trong lòng bàn tay Cổ Lan Cốt. Cho dù ở trong lòng bàn tay cũng không chịu thành thật, lúc thì sờ ngón tay, lúc lại sờ móng tay: “Thủy Thủy sơn móng tay cho Cốt Cốt nha! Phần sơn trước đó bị tróc cả rồi.”


Cổ Lan Cốt vui vẻ đồng ý, vì thế Thư Thủy Thủy một lần nữa lôi bộ đồ làm đẹp móng của mình ra, sau khi giúp Cổ Lan Cốt cắt tỉa móng thì nghiêm túc bôi sơn bóng trong suốt.


Trong thế giới tuyết trắng mênh mông, thung lũng này giống như một viên đá quý bị chìm ở bên trong, rừng rậm xanh biếc và hồ nước trong xanh cùng tô điểm cho nhau, tạo thành một thế giới nhỏ, mà từ nay thế giới nhỏ này có tên là Thủy Tinh Cung.



Trong Thủy Tinh Cung, trên con thuyền gỗ nhỏ khẽ đong đưa, một con chuột nhỏ nghiêm túc bôi bôi vẽ vẽ, một người mỉm cười cưng chiều, chỉ cần lỡ quét dày hơn 0.1mm thôi, chuột nhỏ sẽ lập tức tỉ mỉ chỉnh sửa, bàn chân nhỏ bước qua ngón tay, giẫm vào khe hở ở giữa, sau đó để chính mình nằm bẹp ở bên trong, nghiêm túc sơn móng.


Lần làm đẹp này kéo dài rất lâu, thậm chí Thư Thủy Thủy còn tìm thuốc màu đỏ ở trong linh phủ, khéo léo vẽ thành từng cánh hoa đỏ tinh xảo trên tay Cổ Lan Cốt.


Cánh hoa đỏ rực tươi đẹp trên móng tay óng ánh của Cổ Lan Cốt gắng gượng tăng thêm vài phần xinh đẹp yêu mị, ngón tay thon dài không còn hương vị lạnh lùng cấm dục nữa, tựa hồ có cái gì đó bị phá vỡ, đường hoàng lại lộng lẫy chói mắt: “Cốt Cốt biết đây là hoa gì không?”


Ánh mắt Cổ Lan Cốt hơi tối sầm lại, đáp: “Bỉ ngạn.”


Thư Thủy Thủy gật đầu: “Người ta nói bỉ ngạn là loài hoa bi thương, khi hoa sinh ra lá sẽ rơi rụng, khi lá sinh ra hoa đã tàn, hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau. Thế nhưng hoa biết khi mình rơi xuống lá sẽ sinh ra, hơn nữa còn cùng một cành cùng một cây với mình, cho dù không gặp gỡ cũng cảm thấy thỏa mãn, vì thế mới cam tâm tình nguyện nở hết đóa này tới đóa khác.”


Quả thực giống như Thư Thủy Thủy đã nói, mỗi đóa bỉ ngạn rực rỡ yêu mị trên móng tay như ngọc kia đều cam tâm tình nguyện, mỗi đóa đều thỏa mãn, trong mắt người khác có lẽ là bi kịch, nhưng chỉ cần cùng cây cùng cành thì chính là ở cùng nhau.


Cổ Lan Cốt đưa tay còn lại muốn chạm vào thử nhưng bị Thư Thủy Thủy dùng móng vuốt nhỏ cản lại: “Vẫn chưa khô đâu, Cốt Cốt ngoan, chờ thêm một hồi.”


Cổ Lan Cốt ngoan ngoãn thả tay xuống: “Ừm.”


Thư Thủy Thủy vẽ một tay xong thì tiếp tục chuyển sang tay còn lại, chờ cả mười ngón tay vẽ xong, chuột nhỏ rốt cuộc hài lòng vỗ vỗ móng vuốt, tỏ vẻ đã hoàn thành công việc.


Cứ vậy, chờ tới lúc tập trung ăn cơm trưa, ánh mắt của mọi người đều theo bản năng liếc nhìn về phía tay Cổ Lan Cốt, đôi tay đó quá hấp dẫn.


Dư Tẫn nhìn một hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được: “Lão đại, tay anh…”


Cổ Lan Cốt hơi hất cằm: “Thủy Thủy vẽ.”


Dư Tẫn lập tức đưa móng vuốt của mình tới trước mặt Thư Thủy Thủy: “Thủy Thủy, Thủy Thủy! Mau nhìn tay tui nè, có phải thiếu cái gì không?”



Thư Thủy Thủy nhìn thoáng qua: “Thiếu đẹp?”


Tạ Phong lập tức cười phun, suýt chút nữa đã hại mình tự sặc. Cũng không phải ngày đầu tiên mới quen biết Thư Thủy Thủy, Dư Tẫn rõ ràng là trí tuệ không phát triển, muốn Thư Thủy Thủy hành động theo lẽ thường thì phải tự nhìn lại xem mình có đủ vận may hay không.


Dư Tẫn yên lặng rụt móng vuốt của mình lại, cảm thấy thế giới này không thân thiện chút nào cả, xem mặt cũng thôi đi, bây giờ còn xem tay nữa!


Không chỉ cái tên Thủy Tinh Cung nổi lên, tay của Cổ Lan Cốt cũng nổi. Đóa hoa đỏ rực như màu máu thoạt nhìn rất khí phách, cộng thêm trong thung lũng này cũng không có gì cần lo lắng, không ít người bắt đầu nghiên cứu làm đẹp móng, không quá mấy ngày cũng ra hình ra dạng. Dù sao thì trong thung lũng cũng có nhiều hoa cỏ, thuốc nhuộm cũng không thiếu.


Chỉ là không biết vì sao, cùng là màu đỏ nhưng mình bôi lên thật sự không dám nhìn thẳng, nhưng trên tay Cổ Lan Cốt thì thực khí phách, chẳng lẽ thật sự là do tay đẹp?


Có thuốc nhuộm, Thư Thủy Thủy cảm thấy có thể phát triển việc canh cửi, vừa vặn Thư Thủy Thủy lấy được một ổ linh tằm trong phó bản Ly Mộng, Cổ Lan Cốt thì lấy được gỗ linh tang, có thể xem là phần thưởng tốt nhất trong mấy ngày nay.


Có trận pháp của Thư Thủy Thủy tăng cường, mọi người dè dặt bắt đầu tiến hành nuôi tằm. Nói thật ở thời đại thiên hà hiện giờ, tơ lụa thuộc về mặt hàng cổ xưa, từ quần áo biến thành vật trang sức, vì thế đối với nhóm người, nuôi tằm là công việc rất mới mẻ.


Cũng may nhóm Nam Ca từng nuôi tằm trong phó bản Ly Mộng, linh tằm bảo bảo sinh trưởng trắng trẻo mập mạp, làm Thư Thủy Thủy mỗi ngày đều muốn vây quanh vài vòng. Thậm chí có một thời gian còn lén biến thành hình thái chuột lén lẻn vào, lạch bạch nhảy lên chỗ nuôi nằm, vui sướng ngồi xổm ở đó nhìn linh tằm gặm lá dâu, sau đó bị Cổ Lan Cốt phát hiện xách về lều.


Sau vài lần, Cổ Lan Cốt chỉ đành nhắc nhở: “Cho dù có trắng trẻo mập mạp thì cũng không phải con trai lớn.”


Thư Thủy Thủy gục đầu ò một tiếng, rốt cuộc cũng đồng ý sau này sẽ không lén tới xem vào ban đêm nữa. Chẳng qua sau khi Cổ Lan Cốt ngủ, Thư Thủy Thủy sẽ lén lôi ra một quyển sổ nhỏ trong linh phủ, cầm bút nhanh chóng viết hai câu: Cốt Cốt rõ ràng cũng rất nhớ Đại Bạch, còn tưởng mình không phát hiện anh lén đọc truyện xưa cho linh tằm bảo bảo. Hừ! Được rồi, mình sẽ giả vờ không phát hiện!


Khép sổ lại, mặt bìa bên ngoài trông rất quen mắt, bên trên là vài chữ to: hướng dẫn nuôi dưỡng thú cưng! Rõ ràng là quyển sổ nhỏ Thư Thủy Thủy từng dùng để dưỡng thú cưng hình người Cổ Lan Cốt.


Có điều lúc này hai chữ thú cưng đã bị gạch đi, thay vào đó là hai chữ ‘người yêu’ ở bên dưới.


Vì thế không biết từ khi nào sổ ghi chú đã biến thành: hướng dẫn nuôi dưỡng người yêu.


[hết 104]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 104
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...