Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 103

59@-
Chương 103: Rải đường mỗi ngày
Tuy nhắm mắt nhưng ý cười của Thư Thủy Thủy sớm đã tràn ra. Không chút nghi ngờ mình nhất định sẽ có được nụ hôn chào buổi sáng của Cổ Lan Cốt. Quả nhiên Thư Thủy Thủy cảm áp lực và hơi thở nhè nhẹ khi Cổ Lan Cốt tiến tới gần.


Hơi thở càng tới gần lại càng gấp gáp hơn, chỉ là vị trí nhắm tới không phải là trán, lúc Thư Thủy Thủy cảm thấy ngạc nhiên thì trên môi cảm nhận lành lạnh và mềm mại.


Thư Thủy Thủy theo bản năng mở mắt, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt của Cổ Lan Cốt, đôi mắt từng được Thư Thủy Thủy dùng lời tâm tình quê mùa khen ngợi khoa trương là có ánh sao ở bên trong.


Là Cổ Lan Cốt nhưng lại tựa hồ không phải, giống như lúc ban đầu nhưng có thêm thứ gì đó. Thư Thủy Thủy không thể nghĩ ngợi nhiều hơn nữa, đôi môi hơi lạnh kia dần trở nên nóng rực, thiêu đốt người ta mất đi năng lực suy nghĩ.


Thư Thủy Thủy hơi lùi lại phía sau để đầu mình ngẩng cao hơn, dễ dàng thừa nhận hơi, hô hấp ngày càng khó khăn, ánh mắt mê loạn, đây có lẽ là lần đầu tiên Thư Thủy Thủy cảm nhận được sự điên cuồng, cố chấp và hung ác trên người Cổ Lan Cốt.


Không bao lâu sau, ít nhất là Thư Thủy Thủy vẫn còn chút hơi thở, nụ hôn buổi sáng vừa dài lại tốn sức này cuối cùng cũng kết thúc. Cổ Lan Cốt lùi lại, hơi thở đã không còn áp sát, ánh mắt Thư Thủy Thủy vẫn còn mờ mịt.


“Thủy Thủy, buổi sáng tốt lành.” Tiếng chào hỏi trầm khàn đầy quyến rũ lẻn vào trong tai, k*ch th*ch đến mức mặc dù đang là hình người nhưng tai Thư Thủy Thủy vẫn phải run lên.


Tiếng hỏi han ân cần này tựa hồ vượt qua thời gian chín ngàn năm, vượt qua vô số thời không, trải qua muôn kiếp, vượt qua mọi chông gai, cho dù máu me đầm đìa vẫn dịu dàng như thế.


Không biết vì sao, Thư Thủy Thủy cảm thấy vành mắt nóng lên, nước mắt suýt chút nữa dâng trào. Loại cảm giác này xuất phát từ tận linh hồn, cho dù không có chín ngàn năm ký ức cũng sẽ sinh ra cộng hưởng: “Cốt Cốt, anh nằm xuống đi.”


Vốn tưởng sẽ được ân cần hỏi thăm một phen, tuy khá nghi hoặc nhưng Cổ Lan Cốt vẫn quy củ nằm vào túi ngủ hai người.



“Cốt Cốt nhắm mắt lại.” Thư Thủy Thủy lại nói.


Cổ Lan Cốt đương nhiên ngoan ngoãn nghe theo, không chút do dự.


Sau khi Cổ Lan Cốt nhắm mắt lại, Thư Thủy Thủy liền áp tới, sau đó dựa theo cảm giác tiến hành một nụ hôn buổi sáng. Nụ hôn này khá nhẹ nhàng nhưng lại làm người ta quyến luyến vô hạn.


“Được rồi, chỉ thiếu một nụ hôn buổi sáng là có thể tỉnh lại, Cốt Cốt có thể thức giấc rồi.” Cuối cùng Thư Thủy Thủy còn chạm vào cánh môi Cổ Lan Cốt một chút, cảm thấy hương vị thật tuyệt.


Nhưng lần này Cổ Lan Cốt không chịu nghe lời mở mắt ra, chỉ có khóe môi nhếch lên cười nói: “Phải hai nụ hôn buổi sáng Cốt Cốt mới có thể tỉnh lại ~”


Thư Thủy Thủy cảm thấy mình dính đòn bạo kích, căn bản không thể nào chịu nổi khi Cốt Cốt làm nũng, được rồi được rồi, đương nhiên phải cưng chiều Cốt Cốt rồi.


Không chút do dự, Thư Thủy Thủy mạnh mẽ áp người xuống, mặt đối mặt thật gần với Cổ Lan Cốt rồi nói: “Cho Cốt Cốt ba nụ hôn luôn, đặt trước nụ hôn buổi sáng cho cả quãng đời còn lại luôn được không?”


Mắt Cổ Lan Cốt run rẩy, cuối cùng gian nan kiềm chế d*c v*ng muốn mở mắt ra, đại khái cảm thấy vị trí của mình hiện giờ không đủ bá đạo, cũng không nỡ lòng cắt ngang, vì thế chỉ ngắn gọn đáp lại: “Đồng ý.”


Trong lều một lần nữa không có tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng răng môi triền miên, dùng hành động thực tế chứng minh nhân loại phải có một nụ hôn tốt lành buổi sáng mới có thể thức giấc, nhân loại cũng cần hai nụ hôn tốt lành vào buổi sáng mới có thể tỉnh lại.


Chờ hai người chậm chạp rời khỏi lều trại, bên ngoài đã sáng tỏ, người trong sơn cốc nhốn nháo, thoạt nhìn sức sống tràn trề, mọi người đều cần cù chăm chỉ nhưng không quá bận rộn, nhàn nhã dạo chơi nhưng không phân tán, bọn họ dùng một tiết tấu rất thoải mái để vượt qua mùa đông trong nhà ấm.


Nam Ca có chừa cơm cho hai người, hơn nữa với tư cách là bữa cơm đầu tiên sau khi rời khỏi phó bản, bữa sáng rất phong phú, rau trộn thịt, hầm, xào, hấp đủ dạng, đừng nói là hành tinh bỏ hoang thiếu thốn đồ dùng, cho dù ở trong tinh hệ cũng là không tệ.



Cổ Lan Cốt múc canh cho Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy dùng muỗng múc canh đút cho Cổ Lan Cốt, đám người cách đó không xa nhìn mà da gà rớt đầy đất.


“Nam Ca, anh nói coi lão đại với Thủy Thủy có phải bị trúng tà không? Hay là người yêu đương sẽ như vậy… như vậy…” Nhất thời Dư Tẫn không tìm thấy từ ngữ thích hợp để hình dung cảm nhận của mình.


Nam Ca vỗ vai Dư Tẫn: “Chờ tới khi nhóc đạt tới tuổi như lão đại mà vẫn còn độc thân thì sẽ hiểu thôi.” Nói xong anh xoay người rời đi, bảo vệ cho mắt và trái tim cẩu độc thân quật cường của mình.


Dư Tẫn hiển nhiên không đồng ý, sao có thể chứ? Lúc Dư Tẫn kịp phản ứng thì gào theo bóng lưng Nam Ca: “Nam Ca, không phải anh chỉ nhỏ hơn lão đại hai tháng à? Lão đại thoát đơn rồi, sao anh còn chưa chịu thoát hả?”


Bước chân Nam Ca lảo đảo, cảm thấy sau lưng trúng một dao, quả thực có ý muốn lập tức quay lại hành hung tên nhóc kia một trận, có điều được xem là người lịch thiệp, cuối cùng Nam Ca cũng không quay lại tiếp tục bỏ đi. Dù sao thì cái miệng của Dư Tẫn vẫn luôn ngứa đòn như vậy, không vội.


Không ai chịu phản ứng, Dư Tẫn cũng cảm thấy không thú vị, mặc dù rất muốn tiếp cận Thủy Thủy nhưng bầu không khí từ chối tiếp cận của Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy quá mãnh liệt. Mãnh liệt tới mức ngay cả Dư Tẫn cũng ngại nói chuyện phiếm, cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện chạy đi làm việc.


Chờ Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt cơm nước xong, Nam Phương tới dọn bàn nhắc nhở hai người đặt tên cho thung lũng. Nếu không có gì bất ngờ, bọn họ sẽ ở lại đây một khoảng thời gian dài, đặt một cái tên sẽ thuận lợi cho việc phát triển sau này, đồng thời cũng có cảm giác gắn kết và có nơi quy tụ hơn.


Điều này hiển nhiên là do Nam Ca nghĩ ra, cũng có kế hoạch chuẩn bị chính thức đặt chân ở tinh cầu Thương Chiến, như vậy quả thực không thể tùy ý gọi là căn cứ Cổ Lan Cốt.


Trên tinh cầu Thương Chiến, phần lớn mục đích của mọi người rất trực tiếp, đó là có thể sống tiếp. Vì thế khi thực lực chưa đủ, sẽ có rất ít người nổi hội chứng tuổi mới lớn hoặc nhiệt huyết dâng trào tự đặt tên cho căn cứ của mình, lôi kéo oán hận. Ngược lại phần lớn mọi người đều rất đơn giản, thường sẽ trực tiếp dùng tên của người lãnh đạo căn cứ. Dù sao thì tất cả mọi người đều sống trong hoàn cảnh nguy hiểm, đến rồi đi cũng chẳng có lòng trung thành mãnh liệt gì cả, nếu không muốn ở lại trụ sở này thì chỉ cần đổi sang trụ sở khác.


Thời gian dần trôi qua, trên hành tinh bỏ hoang liền có một quy định bất thành văn, ngoại trừ những căn cứ có phạm vi rộng lớn như khu vực an toàn, khu A, khu B, chỉ khi nào muốn sáng tạo một thế lực, đồng thời sẵn sàng đối mặt với mạng lưới lợi ích phức tạp để giành lấy lợi ích mới đặt tên chính thức.


Một khi xác lập thì người gia nhập sẽ không dễ dàng rời đi, căn cứ và người trong căn cứ sẽ có trách nhiệm lẫn nhau, sống dựa vào nhau. Vì thế trong tình huống tài nguyên thiếu thốn, hoàn cảnh ác liệt, niềm tin mong manh ở tinh cầu Thương Chiến này, thành lập một trụ sở thật sự không dễ dàng.



Mà chuyện đặt tên này tự nhiên giao cho Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, dù sao hai người mới chính là hạt nhân thành lập trụ sở này.


“Anh em nói không cần gấp, cứ từ từ suy nghĩ, chớ tới buổi cơm tối có đáp án là được.” Nam Phương cười tươi rói, hiển nhiên cũng rất mong đợi với chuyện đặt tên này, rõ ràng nội dung không hề thay đổi, nhưng hình thức này lại làm người ta cảm thấy kích động.


Nam Phương đi rồi, để lại hai người ăn quá no nên bắt đầu đi tản bộ quanh hồ. Trên đường đi hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, tuy có nghe chuyện Thư Thủy Thủy đã biến thành người nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn có cảm giác khó tin, khó trách tò mò.


Bởi vì mọi người ở cách đó rất xa nên Thư Thủy Thủy cũng không để ý, ở bên bờ hồ có vài chiếc thuyền nhỏ, nhìn chất liệu thì đều là mới chế tạo, Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy lên thuyền, bơi ra giữa hồ.


Thư Thủy Thủy lấy cần câu trong linh phủ ra, chuẩn bị vừa trò chuyện vừa giải quyết cơm trưa. Lúc lôi chiếc cần câu mini và tách trà nhỏ mình từng yêu thích tới không nỡ buông tay, Thư Thủy Thủy có chút do dự, cuối cùng vẫn bỏ vào lại.


Cổ Lan Cốt ở bên cạnh nói: “Thủy Thủy muốn biến thành chuột thì cứ biến đi, hình thái nào cũng đẹp cả, anh đều thích.”


Ánh mắt Thư Thủy Thủy sáng ngời: “Thật à? Lúc Thủy Thủy là chuột cũng rất đẹp trai hả?”


Cổ Lan Cốt nghiêm túc gật đầu.


Trong mắt Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt là người không biết nói dối, vì thế Thư Thủy Thủy tự nhiên tin tưởng. Cơ thể Thư Thủy Thủy co rụt lại, trên thuyền gỗ nhỏ chỉ còn lại một đống quần áo, bên dưới lớp quần áo phồng lên một cái bọc nhỏ chui chui luồn luồn, thành công làm chính mình choáng váng.


Cổ Lan Cốt đưa tay tới cứu vớt Thư Thủy Thủy thoát ra khỏi đống quần áo.


Thư Thủy Thủy lông xù xuất hiện tình trạng tĩnh điện, lông hơi xù lên, vươn móng vuốt đè ép cũng không vuốt xẹp được. Thư Thủy Thủy chạy tới mép thuyền, dùng móng vuốt nhỏ hớt nước rồi nghiêm túc vuốt ướt lông mình, đồng thời còn giải thích: “Thật ra là do tĩnh điện nên tạo thành trạng thái mập giả tạo, tuy lúc làm chuột Thủy Thủy không thể cao 1m8 nhưng cũng cao hơn được 0.3 ml, chân cũng dài hơn to hơn rồi…” Vừa nói Thư Thủy Thủy vừa giơ cần câu gác lên thuyền.



Cổ Lan Cốt cũng lâu rồi không được vuốt chuột, từ khi Thư Thủy Thủy biến thành hình thường thì rất hiếm khi biến lại thành chuột. Tuy hình người không thể cao 1m8 nhưng Thủy Thủy vẫn rất chấp niệm với cặp chân vừa dài vừa to, vẫn luôn cố gắng duy trì hình tượng của mình.


Nhưng hiện giờ xem ra, Thư Thủy Thủy ở hình thái chuột lại càng thoải mái hơn, càng quen hơn, cũng càng cởi mở hơn, ít nhất Cổ Lan Cốt không thể nào sờ Thư Thủy Thủy dạng người tới ngã quỵ như vậy.


“Cốt Cốt, anh thấy nên đặt tên gì cho căn cứ? Bé…” Thư Thủy Thủy khựng lại, Bé Cơ với Bé Địa hình như không được êm tai cho lắm.


Ngón tay v**t v* của Cổ Lan Cốt hơi khựng lại, thấy Thư Thủy Thủy không nói tiếp anh không khỏi thở phào một hơi: “Gọi là Thủy Tinh Cung đi.”


Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run rẩy: “Sao lại gọi là Thủy Tinh Cung?”


Cổ Lan Cốt: “Êm tai.”


Thư Thủy Thủy: “Ồ, Cốt Cốt thích thì tốt rồi, vậy cứ đặt là Thủy Tinh Cung!”


Về phần Thủy Tinh Cung, cung chính là nhà, tinh là ba ngày, thủy thì đương nhiên là Thủy Thủy rồi, vì thế Cổ Lan Cốt cảm thấy rất êm tai. [chữ tinh ghép từ 3 chữ ngày]


“Cốt Cốt, tối hôm qua Thủy Thủy nằm mơ nhiều lắm, Thủy Thủy nhớ anh lắm, nhớ anh cả đêm.”


“Anh cũng nhớ Thủy Thủy.” Nhớ cả chín ngàn năm.



[hết 103]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 103
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...