Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 100
99@-
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 100: Sẽ có một ngày được ăn châu chấu
Cố tình thú con được khen ngợi kia lại không cảm thấy có vấn đề, cơ thể cao lớn không ngừng đảo vòng trên không trung, người hoảng sợ ngồi xổm xuống chỉ hận không thể nằm bẹp xuống đất.
Dư Tẫn cũng nhịn không được trấn an nhịp tim đập loạn xạ của mình, không chỉ cậu, mỗi người đều có tâm lý mâu thuẫn đối với những thứ mạnh mẽ, vừa sợ hãi lại vừa khao khát, vừa trốn tránh lại vừa hướng tới. Thứ càng mạnh mẽ lại càng làm người ta hưng phấn, ở trên hành tinh bỏ hoang, gần như mỗi người đều là phần tử hiếu chiến, bởi vì phải mạnh mẽ mới có thể sống sót.
Lúc này Tạ Phong kích động không thôi, ánh mắt sáng ngời giống hệt như Cổ Lan Ý nhìn thấy sách trong phòng sách trước đó. Tạ Phong chuyên nghiên cứu khoa học kỹ thuật, mà mục đích cuối cùng chính là phát triển và mạnh mẽ. Trước đó Tạ Phong chỉ nhìn thấy sức chiến đấu kh*ng b* như vậy ở trên người Cổ Lan Cốt, lấy một địch trăm, trăm trận trăm thắng.
Nhưng khi trạng thái Cổ Lan Cốt ở thời điểm đỉnh cao, thân là nửa người nửa máy, khuyết điểm và ưu điểm của anh cũng cùng lộ ra, tương ứng với sức chiến đấu mạnh mẽ chính là chi phí bảo trì cao chót vót. Cổ Lan Cốt duy trì trạng thái đỉnh cao cần tiêu hao lượng năng lượng khổng lồ, đây chính là cái giá cao cho sự mạnh mẽ.
Một khi bảo trì gián đoạn, tuy Cổ Lan Cốt không tử vong nhưng thực lực sẽ nhanh chóng suy giảm, bị hạn chế rất nghiêm trọng. Mãi tới khi suy giảm tới giới hạn, mặc dù khi đó Cổ Lan Cốt vẫn là cường giả nhưng không thể nào so sánh với vị sát thần từng tung hoành khắp vũ trụ, đây cũng là một trong những nguyên nhân liên minh thiên hà yên tâm đày Cổ Lan Cốt tới hành tinh bỏ hoang.
Thế nhưng sinh vật không biết tên ở trước mắt đã phá vỡ định lý nhận thức trước giờ của Tạ Phong, sức lực mạnh mẽ không hề có giới hạn, cũng không cần phải trả giá.
Thông thường mà nói, giữa thu hoạch và cố gắng tồn tại một cán cân, ở thời đại nông canh có khoa học kỹ thuật lạc hậu, mọi người cố gắng nhiều thì sẽ thu hoạch nhiều, theo khoa học kỹ thuật tiến bộ, cán cân này sẽ càng cân đối hơn.
Trước đó Tạ Phong vẫn luôn cho rằng giới hạn của khoa học chính là sự cân đối của cán cân cố gắng và thu hoạch, thế nhưng sau khi nhìn thấy cuộc chiến nghiền ép ở trước mặt, Tạ Phong cảm thấy có thứ gì đó trong thế giới của mình bị vỡ nát. Đó chính là định lý mà cậu vẫn luôn tin tưởng bị vỡ nát, đồng thời cũng lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với một lĩnh vực mới tinh.
Trong nháy mắt, Tạ Phong cảm thấy cơ thể mình hình như có gì đó khác với trước kia. Cũng trong nháy mắt này, Tạ Phong chân thật cảm nhận được sự kết nối của linh lực với cơ thể, chính thức bước vào cánh cửa tu hành.
Tạ Phong kinh ngạc với sự thay đổi của cơ thể mình, vì thế cậu rất tò mò với thanh giao, thậm chí có một loại trực giác, những chuyện xảy ra vào hôm nay sẽ sinh ra ảnh hưởng rất to lớn đối với cậu, thậm chí là tinh cầu Thương Chiến.
Bởi vì trận chiến không chút hồi hộp này mà hành tinh cát này tựa hồ trở nên hài hòa hẳn, ít nhất cũng không còn người nào muốn tấn công Cổ Lan Cốt nữa.
Đừng nói Cổ Lan Cốt, ngay cả con trai nhỏ của người ta cũng đánh không lại, có tư cách gì mà nhảy nhót. Hơn nữa con quái v*t t* l*n biết bay này thật sự làm người ta có cảm giác không thể chiến thắng.
Nhóm người không biết cảm giác này không phải ảo giác, dù sao thì ở thời không này, vũ trụ này, thanh giao chính là đỉnh cao của thế giới này. Sau khi Lam Cốt rời đi, nó đã thay anh gánh vác trách nhiệm bảo vệ thế giới, xét theo một ý nghĩa nào đó, có thể nói thanh giao chính là thiên đạo và trụ cột của thế giới này.
Đám người chiến bại phờ phạc ngồi chồm hổm trên mặt đất, có chút mờ mịt không biết sau này phải làm thế nào, không có thành phố che chở, bọn họ muốn sống qua đêm nay cũng khó khăn, huống chi không có thức ăn tức là không có năng lượng bổ sung thể tinh thần. Nếu thể tinh thần tử vong, bọn họ cũng sẽ chết đi ở hiện thực.
Nhìn vẻ mặt khổ sở căm hận của nhóm người, Thư Thủy Thủy lại cười rộ lên như thiên thân nhỏ lúc ban đầu, vừa ấm áp, đáng yêu lại tri kỷ. Có điều vừa trải qua một trận chiến, nhóm người đã nhận ra được, người trông sáng sủa rạng ngời này rất nguy hiểm, không thấy người dám ra tay với cậu ta bị ngủm đầu tiên à?
Thư Thủy Thủy vỗ tay một cái để hấp dẫn sự chú ý của mọi người: “Trong tình huống hiện nay, chúng ta giống như một con châu chấu của tinh cầu vậy, tôi biết điều kiện ở nơi này rất gian khổ, có lẽ ngay cả châu chấu cũng không có. Nhưng chỉ cần cố gắng thì sẽ có hy vọng, tin tưởng có một ngày chúng ta sẽ có châu chấu để ăn.”
Nhóm người: “…” Đây là khích lệ hay đe dọa? Tuy giọng điệu nghe có vẻ rất giống khích lệ nhưng sao có thể chứ… nhất định là đe dọa!
“Những ngày tiếp theo, tôi hy vọng mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau, tương thân tương ái, bớt sinh con trồng nhiều cây, thống trị hành tinh bị sa mạc hóa này, biết đâu có thể qua ải.” Thư Thủy Thủy nghĩ tới những lời khích lệ mình từng thấy rồi ghép chúng lại với nhau, cảm thấy thực hài lòng.
Lúc này không chỉ là trận doanh phe địch, ngay cả trận doanh phe ta cũng phải sạm mặt. Giúp đỡ nhau cũng còn hiểu được, nhưng bớt sinh con trồng nhiều cây là nghiêm túc à? Muốn sinh nhưng không sinh được có được không? Nam nữ đã bị hoàn toàn tách biệt. Hơn nữa quan trọng nhất là, thống trị hành tinh sa mạc hóa là cái gì?
Dư Tẫn tiến tới bên cạnh Thư Thủy Thủy: “Thủy Thủy à, nhóc nói muốn trị sa mạc hóa hả?”
Thư Thủy Thủy lập tức gật đầu: “Đúng rồi, bằng không mọi người ăn cái gì? Không có cây không có cỏ thì không có châu chấu.”
Dư Tẫn yên lặng nuốt lời muốn nói xuống, cậu cảm thấy nếu mình dám nghi ngờ thì sau này có lẽ sẽ không thấy được cũng không ăn được châu chấu nướng của Thủy Thủy. Vì thế trồng cây chẳng là gì cả, không phải chỉ là trồng cây thôi sao? Thế nhưng nơi này chỉ là một mảnh trống không, không có cây cỏ gì.
Đối với suy nghĩ muốn xanh hóa hành tinh cát này, dĩ nhiên là tiếng oán than vang dội, bọn họ tới đây để vượt qua phó bản, không phải tới trồng cây! Có cảm giác lần phó bản này giống như một con ngựa hoang chạy về một phương hướng mờ mịt.
Tuy không tình nguyện nhưng với tư cách là phe chiến bại, nhóm người cũng không có quyền lên tiếng, nhất là trên không trung còn có một con quái vật biến dị đang nhìn chằm chằm.
Phần lớn mọi người đều cảm thấy Thư Thủy Thủy đang nói đùa, nhưng Nam Ca và Lưu Pha lại nháy mắt nghĩ tới gì đó. Vì thế Nam Ca giao lại quyền quản lý nhân sự cho nhóm Tử Viêm Dịch Tiêu, sau đó anh cùng Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt quay trở về thành trì bị tàn phá.
Rảo bước tiến lên thành trì, Nam Ca tự động kể đơn giản những chuyện đã xảy ra sau khi tiến vào phó bản, đồng thời cũng tiến hành phân tích sơ bộ về tinh cầu này. Căn cứ theo suy đoán của Nam Ca, tinh cầu này không phải một hành tinh cát hoàn toàn, bởi vì hành tinh không có sóng sinh mệnh không thể nào bị chọn làm địa điểm dịch chuyển.
Mặc dù máy mô phỏng không có bao nhiêu cơ chế bảo vệ, thế nhưng nó cũng không gài bẫy trực tiếp dịch chuyển người chơi tới tử cục.
Hành tinh cát này có khả năng tồn tại một vài ốc đảo, nhưng hiển nhiên là rất hiếm thấy, ít nhất thì bọn họ không phát hiện cái nào ở gần đây. Về phần đại dương và các khu rừng có diện tích lớn thì hẳn là không tồn tại, từ màu sắc bầu trời có thể thấy được, tinh cầu này ít nhất có hơn 90% là sa mạc.
“Thủy Thủy muốn bọn họ trồng cây không chỉ đơn thuần vì châu chấu đi?” Nam Ca dò hỏi.
Thư Thủy Thủy gật đầu: “Đúng rồi, còn sò biển, tôm hùm đất, lúa nước, khoai lang…”
Nam Ca: “…”
Thư Thủy Thủy kể xong thực đơn mình thường sử dụng thì nói tiếp: “Tất nhiên, ngoại trừ những thứ này thì còn vì qua ải nữa. Dù sao chúng ta cũng không có khả năng ở trong phó bản cả đời, bà nhỏ nghĩ điều kiện qua ải là gì?” [thủy thủy dùng , đồng âm po với chữ pha ]
Lưu Pha không hổ là người lãnh đạo khu B, nghe thấy cách gọi làm người ta đau răng này cũng chỉ hơi sửng sốt: “Vấn đề này có rất nhiều người suy nghĩ, điều kiện thông qua ải phó bản tập thể không phải duy nhất, đặc biệt là phó bản thiên hà, mọi người sẽ có hoàn cảnh khác nhau, phương thức qua ải tự nhiên cũng không giống nhau, nhưng phần lớn đều là phát hiện vấn đề và giải quyết vấn đề.”
“Ở phó bản ngày diệt vong, thường là tìm kiếm nguyên nhân diệt vong, hoặc tìm ra phương pháp giải quyết ngày diệt vong. Phó bản này vốn cũng như thế, nhưng so với giải quyết ngày diệt vong, mọi người lại càng ưa thích tìm kiếm nguyên nhân, dù sao thì giải quyết vấn đề diệt vong của một tinh cầu, thậm chí là một tinh hệ gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành, tinh…” Lưu Pha ngừng lại, lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
“Thủy Thủy nghĩ rằng xanh hóa hành tinh cát này chính là phương pháp qua ải à?” Lưu Pha cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng không phải không được, có lẽ bọn họ đã suy nghĩ qua phức tạp, muốn thăm dò đủ loại hiện tượng quỷ dị không hợp với lẽ thường nhưng lại quên mất một điều, đối với một hành tinh sa mạc hóa, phương pháp giải quyết đơn giản nhất chính là xanh hóa.
Ánh mắt Nam Ca cũng lộ ra ý cười, Thủy Thủy đúng là Thủy Thủy, vẫn thông minh như vậy, vẫn cố chấp với châu chấu như vậy, cũng làm người ta bất ngờ như vậy. Nam Ca không hề nghi ngờ chuyện Thư Thủy Thủy có thể xanh hóa biển cát hay không, dù sao bọn họ cũng từng thấy qua nông trường mini, còn có gì không thể có khả năng chứ?
Cứ vậy, sau khi trải qua một phen thương nghị, hành động xanh hóa hoàn cảnh rầm rộ đầy vĩ đại bắt đầu triển khai.
Có người bất mãn không? Đương nhiên là có, còn rất nhiều. Người có thể nắm giữ máy mô phỏng đều là người nổi bật hoặc người may mắn ở các hành tinh bỏ hoang, kết quả lại phải ở đây trồng cây, thật sự là quá nghẹn khuất.
“Lúc ở bên ngoài tui chưa từng trồng cây, không ngờ lại chạy tới phó bản trồng cây, có cảm giác như mình là kẻ ngu vậy!”
“Đừng nghe bọn họ nói lung tung, thế giới này làm gì có cây cho chúng ta trồng chứ? Suốt hai ba ngày rồi chẳng có động tĩnh gì, xem ra chỉ là trò đùa thôi.”
“Cho dù muốn trồng cây thì đây cũng là sa mạc, lại còn là một hành tinh cát, nguồn nước cực kỳ quý giá, nước uống chỉ sợ còn không đủ, còn phải mang đi tưới cây?”
“Câm miệng đi, chốc nữa con rắn kia lại tới đấy.”
“…”
Trong tiếng than thở, tâm trạng của mọi người tuột tới tận đáy cốc, nhưng vì sợ hãi thanh giao nên không dám biểu đạt.
Hai ngày nay Thư Thủy Thủy đang làm gì? Đương nhiên là ngồi trên sách, cùng Cổ Lan Cốt và Đại Bạch du lịch thế giới, không, phải nói là tìm kiếm ốc đảo trong truyền thuyết. Đồng thời xem nên bày trận thế nào để dò xét sơn thủy phúc địa.
Cho dù là sa mạc thì cũng phân chia tốt xấu. Nhất là thời không này vốn là thế giới tu hành, linh lực nồng đậm đơn thuần hơn tinh cầu Thương Chiến vừa mới sinh ra biến dị rất nhiều, rất thích hợp để tu luyện và bày trận.
Ba ngày này Thư Thủy Thủy tìm được sáu ốc đảo, ba chỗ mỏ linh mạch, hai chỗ mạch nước ngầm và bảy di tích thành trì. Linh khí trân bảo phát hiện được nhiều đếm không xuể.
Tựa hồ giống như lời Đại Bạch đã nói, đã chín ngàn năm rồi, có thể sót lại đều không phải vật bình thường, ngay cả những di chỉ thành trì kia cũng vậy. Tường thành bình thường sao có thể ngăn chặn được số oán khí xuất hiện vào ban đêm, đó là vì trên tường thành được bố trí đại trận bảo vệ mạnh mẽ, nhờ vậy mới giúp thành trì tồn tại sau chín ngàn năm.
Có tài nguyên, chuyện kế tiếp cũng đơn giản hơn. Sau khi ghi chép lại vị trí thông tin, tự nhiên có nhân tài như Nam Ca, Lưu Pha tiến hành quản lý và phân chia.
Về phần Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt thì đang vui sướng ở một ốc đảo hưởng thụ quang cảnh ngày hè, cộng thêm bóng đèn Đại Bạch sáng lóng lánh ở bên cạnh.
Đại Bạch tựa hồ cũng kế thừa được năng lực mặt đơ của Cổ Lan Cốt, cộng thêm hiện giờ đã trưởng thành, ít nhất có thể mặt không biến sắc chống đỡ ánh mắt Cổ Lan Cốt ngồi bên bờ câu cá.
Thư Thủy Thủy ngồi giữa hai người, kiên nhẫn giơ cần câu, đồng thời nói chuyện phiếm: “Đại Bạch Bạch ăn cá bao giờ chưa?”
Đại Bạch há to miệng nói: “Từng thấy trong sách.”
Thư Thủy Thủy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tức là chưa từng ăn: “Đại Bạch Bạch sẽ là bé mọt ăn cá, muốn ăn cá nướng cá hấp hay cá hầm canh?”
Đại Bạch do dự, hiển nhiên không biết nên chọn cái nào, là một con mọt sách lấy sách và mực làm thức ăn, thật ra Đại Bạch chưa từng ăn quá nhiều thứ, cao lắm chỉ là mấy thứ linh quả và quả phỉ mà thanh giao thỉnh thoảng mang tới phòng sách.
Bên kia truyền tới giọng nói của Cổ Lan Cốt: “Nướng, hơi cay, rắc thì là.”
Đại Bạch liền nói: “Giống vậy, nướng, hơi cay, rắc thì là!”
Thư Thủy Thủy nói: “Rồi rồi rồi, cũng làm như vậy cho Đại Bạch Bạch.”
Cổ Lan Cốt lạnh lùng liếc nhìn Đại Bạch: “Không chỉ hơi cay, muốn siêu cay.”
Đại Bạch: “Con cũng muốn siêu say.”
Thư Thủy Thủy bất đắc dĩ nói: “Đại Bạch Bạch, siêu cay cay lắm, con ăn hơi cay đi.”
Đại Bạch hơi hất cằm: “Con muốn siêu cay, có gì phải sợ chứ!”
Thư Thủy Thủy: “…” Phải làm sao với nhóc mọt ngạo kiều này đây, ngay cả ăn cá mà cũng phải tranh thắng thua. Hơn nữa làm Thư Thủy Thủy càng bất đắc dĩ hơn là lúc nướng cá, Đại Bạch liền bám sát bên cạnh, chỉ hận không thể tính toán từng chút bột ớt một, tuyệt đối không thể ít hơn bên kia.
Vì thế kết quả cuối cùng là Đại Bạch lần đầu tiên ăn cay nên mỏ bị sưng phù, mắt đỏ, cổ họng khàn tịt, dáng vẻ chịu đủ tàn phá.
Một con còn chưa đủ, Đại Bạch cũng mở ra thuộc tính ham ăn, lại ăn thêm một con. Nếu không phải cuối cùng thật sự bị cay tới chịu không nổi có lẽ còn ăn thêm con thứ ba.
Nhìn Đại Bạch nước mắt lưng tròng, Thư Thủy Thủy múc một chén canh cá được hầm có màu trắng sữa: “Nếm thử đi, là canh cá.”
Đại Bạch nhìn một chút, lần này không từ chối nữa, nhận lấy canh cá, khôi phục dáng vẻ tao nhã bắt đầu chậm rãi uống canh. Biểu cảm rốt cuộc cũng dễ chịu hơn.
Cổ Lan Cốt vui vẻ bao thầu hết toàn bộ số cá nướng còn dư lại, Thư Thủy Thủy hơi nghi ngờ Cổ Lan Cốt cố ý làm vậy. Nhưng cuối cùng Thư Thủy Thủy lại lắc đầu, sao có thể? Cốt Cốt đáng yêu như vậy, có lẽ chỉ đơn thuần là thích ăn cay mà thôi.
Vì thế một nhà ba người lần đầu tiên liên hoan kết thúc trong sự ‘tranh đấu gay gắt’, trước khi rời khỏi ốc đảo, Thư Thủy Thủy còn bắt thêm vài con làm cá nướng nguyên vị và các vị cay, dự định mang về cho bé nhõng nhẽo.
Ngoại trừ cá, thứ Thư Thủy Thủy mang về nhiều nhất tự nhiên là cây giống. Trong thời gian ở lại ốc đảo, Thư Thủy Thủy đã bày trận pháp tiến hành thúc đẩy cây giống sinh trưởng.
Cây giống không thể bỏ vào không gian chứa đồ, cũng may là diện tích của quyển sách rất lớn, Thư Thủy Thủy sắp xếp các loại cây giống lên sách rồi mang về thành trì.
Lúc nhóm cây giống đầu tiên được chở về, thành trì một lần nữa rơi vào bầu không khí im lặng, một hồi lâu sau tiếng kinh ngạc vang vọng ở khắp nơi. Lá cây màu xanh? Sống! Thật sự có cây giống rồi!
Bởi vì phần kinh ngạc này, hứng thú trồng cây của nhóm người cũng nâng cao không ít.
Thư Thủy Thủy dùng linh lực bày ra trận pháp bảo vệ và trận pháp bảo vệ và trận pháp thúc đẩy để gia tăng tốc độ sinh trưởng của thực vật và đề phòng oán khí tấn công. Số cây giống Thư Thủy Thủy chọn lựa đều là linh mộc, sau khi chúng trưởng thành, tập hợp thành rừng, hơn nữa Thư Thủy Thủy đã tiến hành cải tạo địa thế và bày trận, muốn phòng ngự oán khí là không thành vấn đề, ốc đảo này chính là minh chứng.
Cứ vậy, nhóm người vốn mờ mịt được mở ra cánh cửa tới thế giới mới, không biết vì sao, cứ vậy dấn thân vào đại nghiệp xanh hóa hoàn cảnh.
Dần dần, thành trì tàn phá bắt đầu có xu thế phồn vinh thịnh vượng, có người xây dựng nhà cửa, đường xá, tường thành, cũng có tiểu đội ra ngoài vận chuyển nguồn nước, có một số người may mắn được mang tới ốc đảo sinh sống, chịu trách nhiệm bồi dưỡng gây giống cây non, cũng có một số người tham gia khai thác quặng linh thạch.
Cho dù là loại công việc nào cũng được sắp xếp trật tự rõ ràng, đội ngũ vốn hỗn loạn cũng dần dần tạo thành trật tự. Thậm chí sự đề phòng và hung bạo cũng dần bị quá trình trồng hoa trồng cỏ ăn mòn.
Loại thay đổi này thật sự thần kỳ, thoáng chốc một tư tưởng không có tính cưỡng chế lặng lẽ không một tiếng động truyền bá, dùng hiện thực nói cho bạn biết, chỉ cần bạn muốn thì có thể dùng đôi tay mình thay đổi thế giới.
Về phần Thư Thủy Thủy, ở trong mắt mọi người cậu là một người thần bí, vào ngày đầu tiên chỉ huy thanh giao nghiền ép mọi người, địa vị của Thư Thủy Thủy cũng được xác định, không thể nào lay chuyển. Vì thế lúc trận pháp thúc đẩy và trận pháp phòng ngự xuất hiện lại ngoài ý muốn không tạo thành kinh ngạc.
Huống chi theo thời gian dần trôi qua, bọn họ phát hiện người bố trí trận pháp không chỉ là Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Bạch cũng biết, có thể điều khiển quyển sách bay trên bầu trời, tốc độ còn rất nhanh. Trong vòng ba ngày chu du khắp thế giới cũng không phải chuyện không tưởng. Cổ Lan Cốt cũng có thể, Tạ Phong cũng thế, về sau thì Cổ Lan Ý, Dư Tẫn, Nam Phương, Lưu Pha, Lưu Độ, Trình Khuyết đều học được.
Lúc Trình Khuyết nhận được món quà của Thư Thủy Thủy thì vừa khiếp sợ lại kinh ngạc. Độ quý giá của quyển sách này căn bản không cần phải nghĩ ngợi, Trình Khuyết chưa từng nghĩ tới mình cũng có phần, nhưng Thư Thủy Thủy cứ vậy tặng cho cậu.
Thông minh như Thư Thủy Thủy thật sự không nhìn ra cậu ẩn giấu rất nhiều bí mật à? Không có khả năng không nhìn ra, dù sao ngay cả Lưu Độ cũng sớm có nghi hoặc, những người khác ít nhiều gì cũng có phát hiện, vì thế suốt khoảng thời gian này, quan hệ của Trình Khuyết và mọi người tuy không tính là bất hòa nhưng cũng không có cách nào thân thiết.
“Cám ơn.” Trình Khuyết rũ mắt, nhẹ nhàng nói.
Thư Thủy Thủy phất tay áo: “Không cần cám ơn, Tiểu Trình Trình xem không hiểu thì có thể hỏi, bé ngoài ý muốn sẽ chịu trách nhiệm giảng giải và phiên dịch giúp mọi người.”
Nói xong, Thư Thủy Thủy xoay người chuẩn bị rời đi, Trình Khuyết ở phía sau đột nhiên hỏi: “Cậu không sợ tôi là người xấu à?”
Thư Thủy Thủy quay đầu lại: “Không sao, tôi là chuột tốt. Với lại nếu Tiểu Trình Trình là người xấu, không phải Tiểu Trình Trình mới nên sợ à?”
Trình Khuyết có chút giật thót, đột nhiên hiểu ra, đúng vậy, cho dù thành công tiến vào tinh cầu Thương Chiến vẫn hoảng loạn khó ngủ như cũ, nguyên nhân là bởi vì sao chứ?
“Cám ơn Thủy Thủy.”
Thư Thủy Thủy không biết Trình Khuyết rốt cuộc có bí mật gì, nhưng ít ra từ khi quen biết tới nay Trình Khuyết chưa làm ra chuyện gì hại bọn họ: “Tiểu Trình Trình không cần cám ơn.”
Sau khi Thư Thủy Thủy rời đi, Trình Khuyết đứng yên tại chỗ thật lâu, cuối cùng lộ ra nụ cười.
Thời gian trôi đi trong hành trình xanh hóa khí thế ngất trời của mọi người, đây là lần đầu tiên bọn họ quên mất chuyện qua ải, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự yên bình trong phó bản, thậm chí có người còn lén suy ngẫm, nếu có thể ở lại nơi này, chết ở đây cũng không phải không được.
Hồi tưởng lại những ngày đầu bị ép trồng cây, nhóm người cảm thấy giống như đã trải qua mấy đời.
Giờ thì xem đi, thiết bị phun cao áp được dùng làm gì? Đương nhiên dùng để tưới cây rồi! Thiết bị chuyển hóa năng lượng mặt trời dùng làm gì? Đương nhiên dùng để chiếu sáng vào ban đêm, giúp cây cối gia tăng tốc độ sinh trưởng rồi! Xe chiến lược vận chuyển vật tư tốc hành dùng làm gì? Đương nhiên dùng để vận chuyển cây giống rồi!
Đánh nhau? Không có khả năng! Đời này cũng khó có khả năng này, là cây trồng không tốt hay châu chấu ăn không ngon?
[hết 100]
Cố tình thú con được khen ngợi kia lại không cảm thấy có vấn đề, cơ thể cao lớn không ngừng đảo vòng trên không trung, người hoảng sợ ngồi xổm xuống chỉ hận không thể nằm bẹp xuống đất.
Dư Tẫn cũng nhịn không được trấn an nhịp tim đập loạn xạ của mình, không chỉ cậu, mỗi người đều có tâm lý mâu thuẫn đối với những thứ mạnh mẽ, vừa sợ hãi lại vừa khao khát, vừa trốn tránh lại vừa hướng tới. Thứ càng mạnh mẽ lại càng làm người ta hưng phấn, ở trên hành tinh bỏ hoang, gần như mỗi người đều là phần tử hiếu chiến, bởi vì phải mạnh mẽ mới có thể sống sót.
Lúc này Tạ Phong kích động không thôi, ánh mắt sáng ngời giống hệt như Cổ Lan Ý nhìn thấy sách trong phòng sách trước đó. Tạ Phong chuyên nghiên cứu khoa học kỹ thuật, mà mục đích cuối cùng chính là phát triển và mạnh mẽ. Trước đó Tạ Phong chỉ nhìn thấy sức chiến đấu kh*ng b* như vậy ở trên người Cổ Lan Cốt, lấy một địch trăm, trăm trận trăm thắng.
Nhưng khi trạng thái Cổ Lan Cốt ở thời điểm đỉnh cao, thân là nửa người nửa máy, khuyết điểm và ưu điểm của anh cũng cùng lộ ra, tương ứng với sức chiến đấu mạnh mẽ chính là chi phí bảo trì cao chót vót. Cổ Lan Cốt duy trì trạng thái đỉnh cao cần tiêu hao lượng năng lượng khổng lồ, đây chính là cái giá cao cho sự mạnh mẽ.
Một khi bảo trì gián đoạn, tuy Cổ Lan Cốt không tử vong nhưng thực lực sẽ nhanh chóng suy giảm, bị hạn chế rất nghiêm trọng. Mãi tới khi suy giảm tới giới hạn, mặc dù khi đó Cổ Lan Cốt vẫn là cường giả nhưng không thể nào so sánh với vị sát thần từng tung hoành khắp vũ trụ, đây cũng là một trong những nguyên nhân liên minh thiên hà yên tâm đày Cổ Lan Cốt tới hành tinh bỏ hoang.
Thế nhưng sinh vật không biết tên ở trước mắt đã phá vỡ định lý nhận thức trước giờ của Tạ Phong, sức lực mạnh mẽ không hề có giới hạn, cũng không cần phải trả giá.
Thông thường mà nói, giữa thu hoạch và cố gắng tồn tại một cán cân, ở thời đại nông canh có khoa học kỹ thuật lạc hậu, mọi người cố gắng nhiều thì sẽ thu hoạch nhiều, theo khoa học kỹ thuật tiến bộ, cán cân này sẽ càng cân đối hơn.
Trước đó Tạ Phong vẫn luôn cho rằng giới hạn của khoa học chính là sự cân đối của cán cân cố gắng và thu hoạch, thế nhưng sau khi nhìn thấy cuộc chiến nghiền ép ở trước mặt, Tạ Phong cảm thấy có thứ gì đó trong thế giới của mình bị vỡ nát. Đó chính là định lý mà cậu vẫn luôn tin tưởng bị vỡ nát, đồng thời cũng lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với một lĩnh vực mới tinh.
Trong nháy mắt, Tạ Phong cảm thấy cơ thể mình hình như có gì đó khác với trước kia. Cũng trong nháy mắt này, Tạ Phong chân thật cảm nhận được sự kết nối của linh lực với cơ thể, chính thức bước vào cánh cửa tu hành.
Tạ Phong kinh ngạc với sự thay đổi của cơ thể mình, vì thế cậu rất tò mò với thanh giao, thậm chí có một loại trực giác, những chuyện xảy ra vào hôm nay sẽ sinh ra ảnh hưởng rất to lớn đối với cậu, thậm chí là tinh cầu Thương Chiến.
Bởi vì trận chiến không chút hồi hộp này mà hành tinh cát này tựa hồ trở nên hài hòa hẳn, ít nhất cũng không còn người nào muốn tấn công Cổ Lan Cốt nữa.
Đừng nói Cổ Lan Cốt, ngay cả con trai nhỏ của người ta cũng đánh không lại, có tư cách gì mà nhảy nhót. Hơn nữa con quái v*t t* l*n biết bay này thật sự làm người ta có cảm giác không thể chiến thắng.
Nhóm người không biết cảm giác này không phải ảo giác, dù sao thì ở thời không này, vũ trụ này, thanh giao chính là đỉnh cao của thế giới này. Sau khi Lam Cốt rời đi, nó đã thay anh gánh vác trách nhiệm bảo vệ thế giới, xét theo một ý nghĩa nào đó, có thể nói thanh giao chính là thiên đạo và trụ cột của thế giới này.
Đám người chiến bại phờ phạc ngồi chồm hổm trên mặt đất, có chút mờ mịt không biết sau này phải làm thế nào, không có thành phố che chở, bọn họ muốn sống qua đêm nay cũng khó khăn, huống chi không có thức ăn tức là không có năng lượng bổ sung thể tinh thần. Nếu thể tinh thần tử vong, bọn họ cũng sẽ chết đi ở hiện thực.
Nhìn vẻ mặt khổ sở căm hận của nhóm người, Thư Thủy Thủy lại cười rộ lên như thiên thân nhỏ lúc ban đầu, vừa ấm áp, đáng yêu lại tri kỷ. Có điều vừa trải qua một trận chiến, nhóm người đã nhận ra được, người trông sáng sủa rạng ngời này rất nguy hiểm, không thấy người dám ra tay với cậu ta bị ngủm đầu tiên à?
Thư Thủy Thủy vỗ tay một cái để hấp dẫn sự chú ý của mọi người: “Trong tình huống hiện nay, chúng ta giống như một con châu chấu của tinh cầu vậy, tôi biết điều kiện ở nơi này rất gian khổ, có lẽ ngay cả châu chấu cũng không có. Nhưng chỉ cần cố gắng thì sẽ có hy vọng, tin tưởng có một ngày chúng ta sẽ có châu chấu để ăn.”
Nhóm người: “…” Đây là khích lệ hay đe dọa? Tuy giọng điệu nghe có vẻ rất giống khích lệ nhưng sao có thể chứ… nhất định là đe dọa!
“Những ngày tiếp theo, tôi hy vọng mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau, tương thân tương ái, bớt sinh con trồng nhiều cây, thống trị hành tinh bị sa mạc hóa này, biết đâu có thể qua ải.” Thư Thủy Thủy nghĩ tới những lời khích lệ mình từng thấy rồi ghép chúng lại với nhau, cảm thấy thực hài lòng.
Lúc này không chỉ là trận doanh phe địch, ngay cả trận doanh phe ta cũng phải sạm mặt. Giúp đỡ nhau cũng còn hiểu được, nhưng bớt sinh con trồng nhiều cây là nghiêm túc à? Muốn sinh nhưng không sinh được có được không? Nam nữ đã bị hoàn toàn tách biệt. Hơn nữa quan trọng nhất là, thống trị hành tinh sa mạc hóa là cái gì?
Dư Tẫn tiến tới bên cạnh Thư Thủy Thủy: “Thủy Thủy à, nhóc nói muốn trị sa mạc hóa hả?”
Thư Thủy Thủy lập tức gật đầu: “Đúng rồi, bằng không mọi người ăn cái gì? Không có cây không có cỏ thì không có châu chấu.”
Dư Tẫn yên lặng nuốt lời muốn nói xuống, cậu cảm thấy nếu mình dám nghi ngờ thì sau này có lẽ sẽ không thấy được cũng không ăn được châu chấu nướng của Thủy Thủy. Vì thế trồng cây chẳng là gì cả, không phải chỉ là trồng cây thôi sao? Thế nhưng nơi này chỉ là một mảnh trống không, không có cây cỏ gì.
Đối với suy nghĩ muốn xanh hóa hành tinh cát này, dĩ nhiên là tiếng oán than vang dội, bọn họ tới đây để vượt qua phó bản, không phải tới trồng cây! Có cảm giác lần phó bản này giống như một con ngựa hoang chạy về một phương hướng mờ mịt.
Tuy không tình nguyện nhưng với tư cách là phe chiến bại, nhóm người cũng không có quyền lên tiếng, nhất là trên không trung còn có một con quái vật biến dị đang nhìn chằm chằm.
Phần lớn mọi người đều cảm thấy Thư Thủy Thủy đang nói đùa, nhưng Nam Ca và Lưu Pha lại nháy mắt nghĩ tới gì đó. Vì thế Nam Ca giao lại quyền quản lý nhân sự cho nhóm Tử Viêm Dịch Tiêu, sau đó anh cùng Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt quay trở về thành trì bị tàn phá.
Rảo bước tiến lên thành trì, Nam Ca tự động kể đơn giản những chuyện đã xảy ra sau khi tiến vào phó bản, đồng thời cũng tiến hành phân tích sơ bộ về tinh cầu này. Căn cứ theo suy đoán của Nam Ca, tinh cầu này không phải một hành tinh cát hoàn toàn, bởi vì hành tinh không có sóng sinh mệnh không thể nào bị chọn làm địa điểm dịch chuyển.
Mặc dù máy mô phỏng không có bao nhiêu cơ chế bảo vệ, thế nhưng nó cũng không gài bẫy trực tiếp dịch chuyển người chơi tới tử cục.
Hành tinh cát này có khả năng tồn tại một vài ốc đảo, nhưng hiển nhiên là rất hiếm thấy, ít nhất thì bọn họ không phát hiện cái nào ở gần đây. Về phần đại dương và các khu rừng có diện tích lớn thì hẳn là không tồn tại, từ màu sắc bầu trời có thể thấy được, tinh cầu này ít nhất có hơn 90% là sa mạc.
“Thủy Thủy muốn bọn họ trồng cây không chỉ đơn thuần vì châu chấu đi?” Nam Ca dò hỏi.
Thư Thủy Thủy gật đầu: “Đúng rồi, còn sò biển, tôm hùm đất, lúa nước, khoai lang…”
Nam Ca: “…”
Thư Thủy Thủy kể xong thực đơn mình thường sử dụng thì nói tiếp: “Tất nhiên, ngoại trừ những thứ này thì còn vì qua ải nữa. Dù sao chúng ta cũng không có khả năng ở trong phó bản cả đời, bà nhỏ nghĩ điều kiện qua ải là gì?” [thủy thủy dùng , đồng âm po với chữ pha ]
Lưu Pha không hổ là người lãnh đạo khu B, nghe thấy cách gọi làm người ta đau răng này cũng chỉ hơi sửng sốt: “Vấn đề này có rất nhiều người suy nghĩ, điều kiện thông qua ải phó bản tập thể không phải duy nhất, đặc biệt là phó bản thiên hà, mọi người sẽ có hoàn cảnh khác nhau, phương thức qua ải tự nhiên cũng không giống nhau, nhưng phần lớn đều là phát hiện vấn đề và giải quyết vấn đề.”
“Ở phó bản ngày diệt vong, thường là tìm kiếm nguyên nhân diệt vong, hoặc tìm ra phương pháp giải quyết ngày diệt vong. Phó bản này vốn cũng như thế, nhưng so với giải quyết ngày diệt vong, mọi người lại càng ưa thích tìm kiếm nguyên nhân, dù sao thì giải quyết vấn đề diệt vong của một tinh cầu, thậm chí là một tinh hệ gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành, tinh…” Lưu Pha ngừng lại, lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
“Thủy Thủy nghĩ rằng xanh hóa hành tinh cát này chính là phương pháp qua ải à?” Lưu Pha cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng không phải không được, có lẽ bọn họ đã suy nghĩ qua phức tạp, muốn thăm dò đủ loại hiện tượng quỷ dị không hợp với lẽ thường nhưng lại quên mất một điều, đối với một hành tinh sa mạc hóa, phương pháp giải quyết đơn giản nhất chính là xanh hóa.
Ánh mắt Nam Ca cũng lộ ra ý cười, Thủy Thủy đúng là Thủy Thủy, vẫn thông minh như vậy, vẫn cố chấp với châu chấu như vậy, cũng làm người ta bất ngờ như vậy. Nam Ca không hề nghi ngờ chuyện Thư Thủy Thủy có thể xanh hóa biển cát hay không, dù sao bọn họ cũng từng thấy qua nông trường mini, còn có gì không thể có khả năng chứ?
Cứ vậy, sau khi trải qua một phen thương nghị, hành động xanh hóa hoàn cảnh rầm rộ đầy vĩ đại bắt đầu triển khai.
Có người bất mãn không? Đương nhiên là có, còn rất nhiều. Người có thể nắm giữ máy mô phỏng đều là người nổi bật hoặc người may mắn ở các hành tinh bỏ hoang, kết quả lại phải ở đây trồng cây, thật sự là quá nghẹn khuất.
“Lúc ở bên ngoài tui chưa từng trồng cây, không ngờ lại chạy tới phó bản trồng cây, có cảm giác như mình là kẻ ngu vậy!”
“Đừng nghe bọn họ nói lung tung, thế giới này làm gì có cây cho chúng ta trồng chứ? Suốt hai ba ngày rồi chẳng có động tĩnh gì, xem ra chỉ là trò đùa thôi.”
“Cho dù muốn trồng cây thì đây cũng là sa mạc, lại còn là một hành tinh cát, nguồn nước cực kỳ quý giá, nước uống chỉ sợ còn không đủ, còn phải mang đi tưới cây?”
“Câm miệng đi, chốc nữa con rắn kia lại tới đấy.”
“…”
Trong tiếng than thở, tâm trạng của mọi người tuột tới tận đáy cốc, nhưng vì sợ hãi thanh giao nên không dám biểu đạt.
Hai ngày nay Thư Thủy Thủy đang làm gì? Đương nhiên là ngồi trên sách, cùng Cổ Lan Cốt và Đại Bạch du lịch thế giới, không, phải nói là tìm kiếm ốc đảo trong truyền thuyết. Đồng thời xem nên bày trận thế nào để dò xét sơn thủy phúc địa.
Cho dù là sa mạc thì cũng phân chia tốt xấu. Nhất là thời không này vốn là thế giới tu hành, linh lực nồng đậm đơn thuần hơn tinh cầu Thương Chiến vừa mới sinh ra biến dị rất nhiều, rất thích hợp để tu luyện và bày trận.
Ba ngày này Thư Thủy Thủy tìm được sáu ốc đảo, ba chỗ mỏ linh mạch, hai chỗ mạch nước ngầm và bảy di tích thành trì. Linh khí trân bảo phát hiện được nhiều đếm không xuể.
Tựa hồ giống như lời Đại Bạch đã nói, đã chín ngàn năm rồi, có thể sót lại đều không phải vật bình thường, ngay cả những di chỉ thành trì kia cũng vậy. Tường thành bình thường sao có thể ngăn chặn được số oán khí xuất hiện vào ban đêm, đó là vì trên tường thành được bố trí đại trận bảo vệ mạnh mẽ, nhờ vậy mới giúp thành trì tồn tại sau chín ngàn năm.
Có tài nguyên, chuyện kế tiếp cũng đơn giản hơn. Sau khi ghi chép lại vị trí thông tin, tự nhiên có nhân tài như Nam Ca, Lưu Pha tiến hành quản lý và phân chia.
Về phần Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt thì đang vui sướng ở một ốc đảo hưởng thụ quang cảnh ngày hè, cộng thêm bóng đèn Đại Bạch sáng lóng lánh ở bên cạnh.
Đại Bạch tựa hồ cũng kế thừa được năng lực mặt đơ của Cổ Lan Cốt, cộng thêm hiện giờ đã trưởng thành, ít nhất có thể mặt không biến sắc chống đỡ ánh mắt Cổ Lan Cốt ngồi bên bờ câu cá.
Thư Thủy Thủy ngồi giữa hai người, kiên nhẫn giơ cần câu, đồng thời nói chuyện phiếm: “Đại Bạch Bạch ăn cá bao giờ chưa?”
Đại Bạch há to miệng nói: “Từng thấy trong sách.”
Thư Thủy Thủy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tức là chưa từng ăn: “Đại Bạch Bạch sẽ là bé mọt ăn cá, muốn ăn cá nướng cá hấp hay cá hầm canh?”
Đại Bạch do dự, hiển nhiên không biết nên chọn cái nào, là một con mọt sách lấy sách và mực làm thức ăn, thật ra Đại Bạch chưa từng ăn quá nhiều thứ, cao lắm chỉ là mấy thứ linh quả và quả phỉ mà thanh giao thỉnh thoảng mang tới phòng sách.
Bên kia truyền tới giọng nói của Cổ Lan Cốt: “Nướng, hơi cay, rắc thì là.”
Đại Bạch liền nói: “Giống vậy, nướng, hơi cay, rắc thì là!”
Thư Thủy Thủy nói: “Rồi rồi rồi, cũng làm như vậy cho Đại Bạch Bạch.”
Cổ Lan Cốt lạnh lùng liếc nhìn Đại Bạch: “Không chỉ hơi cay, muốn siêu cay.”
Đại Bạch: “Con cũng muốn siêu say.”
Thư Thủy Thủy bất đắc dĩ nói: “Đại Bạch Bạch, siêu cay cay lắm, con ăn hơi cay đi.”
Đại Bạch hơi hất cằm: “Con muốn siêu cay, có gì phải sợ chứ!”
Thư Thủy Thủy: “…” Phải làm sao với nhóc mọt ngạo kiều này đây, ngay cả ăn cá mà cũng phải tranh thắng thua. Hơn nữa làm Thư Thủy Thủy càng bất đắc dĩ hơn là lúc nướng cá, Đại Bạch liền bám sát bên cạnh, chỉ hận không thể tính toán từng chút bột ớt một, tuyệt đối không thể ít hơn bên kia.
Vì thế kết quả cuối cùng là Đại Bạch lần đầu tiên ăn cay nên mỏ bị sưng phù, mắt đỏ, cổ họng khàn tịt, dáng vẻ chịu đủ tàn phá.
Một con còn chưa đủ, Đại Bạch cũng mở ra thuộc tính ham ăn, lại ăn thêm một con. Nếu không phải cuối cùng thật sự bị cay tới chịu không nổi có lẽ còn ăn thêm con thứ ba.
Nhìn Đại Bạch nước mắt lưng tròng, Thư Thủy Thủy múc một chén canh cá được hầm có màu trắng sữa: “Nếm thử đi, là canh cá.”
Đại Bạch nhìn một chút, lần này không từ chối nữa, nhận lấy canh cá, khôi phục dáng vẻ tao nhã bắt đầu chậm rãi uống canh. Biểu cảm rốt cuộc cũng dễ chịu hơn.
Cổ Lan Cốt vui vẻ bao thầu hết toàn bộ số cá nướng còn dư lại, Thư Thủy Thủy hơi nghi ngờ Cổ Lan Cốt cố ý làm vậy. Nhưng cuối cùng Thư Thủy Thủy lại lắc đầu, sao có thể? Cốt Cốt đáng yêu như vậy, có lẽ chỉ đơn thuần là thích ăn cay mà thôi.
Vì thế một nhà ba người lần đầu tiên liên hoan kết thúc trong sự ‘tranh đấu gay gắt’, trước khi rời khỏi ốc đảo, Thư Thủy Thủy còn bắt thêm vài con làm cá nướng nguyên vị và các vị cay, dự định mang về cho bé nhõng nhẽo.
Ngoại trừ cá, thứ Thư Thủy Thủy mang về nhiều nhất tự nhiên là cây giống. Trong thời gian ở lại ốc đảo, Thư Thủy Thủy đã bày trận pháp tiến hành thúc đẩy cây giống sinh trưởng.
Cây giống không thể bỏ vào không gian chứa đồ, cũng may là diện tích của quyển sách rất lớn, Thư Thủy Thủy sắp xếp các loại cây giống lên sách rồi mang về thành trì.
Lúc nhóm cây giống đầu tiên được chở về, thành trì một lần nữa rơi vào bầu không khí im lặng, một hồi lâu sau tiếng kinh ngạc vang vọng ở khắp nơi. Lá cây màu xanh? Sống! Thật sự có cây giống rồi!
Bởi vì phần kinh ngạc này, hứng thú trồng cây của nhóm người cũng nâng cao không ít.
Thư Thủy Thủy dùng linh lực bày ra trận pháp bảo vệ và trận pháp bảo vệ và trận pháp thúc đẩy để gia tăng tốc độ sinh trưởng của thực vật và đề phòng oán khí tấn công. Số cây giống Thư Thủy Thủy chọn lựa đều là linh mộc, sau khi chúng trưởng thành, tập hợp thành rừng, hơn nữa Thư Thủy Thủy đã tiến hành cải tạo địa thế và bày trận, muốn phòng ngự oán khí là không thành vấn đề, ốc đảo này chính là minh chứng.
Cứ vậy, nhóm người vốn mờ mịt được mở ra cánh cửa tới thế giới mới, không biết vì sao, cứ vậy dấn thân vào đại nghiệp xanh hóa hoàn cảnh.
Dần dần, thành trì tàn phá bắt đầu có xu thế phồn vinh thịnh vượng, có người xây dựng nhà cửa, đường xá, tường thành, cũng có tiểu đội ra ngoài vận chuyển nguồn nước, có một số người may mắn được mang tới ốc đảo sinh sống, chịu trách nhiệm bồi dưỡng gây giống cây non, cũng có một số người tham gia khai thác quặng linh thạch.
Cho dù là loại công việc nào cũng được sắp xếp trật tự rõ ràng, đội ngũ vốn hỗn loạn cũng dần dần tạo thành trật tự. Thậm chí sự đề phòng và hung bạo cũng dần bị quá trình trồng hoa trồng cỏ ăn mòn.
Loại thay đổi này thật sự thần kỳ, thoáng chốc một tư tưởng không có tính cưỡng chế lặng lẽ không một tiếng động truyền bá, dùng hiện thực nói cho bạn biết, chỉ cần bạn muốn thì có thể dùng đôi tay mình thay đổi thế giới.
Về phần Thư Thủy Thủy, ở trong mắt mọi người cậu là một người thần bí, vào ngày đầu tiên chỉ huy thanh giao nghiền ép mọi người, địa vị của Thư Thủy Thủy cũng được xác định, không thể nào lay chuyển. Vì thế lúc trận pháp thúc đẩy và trận pháp phòng ngự xuất hiện lại ngoài ý muốn không tạo thành kinh ngạc.
Huống chi theo thời gian dần trôi qua, bọn họ phát hiện người bố trí trận pháp không chỉ là Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Bạch cũng biết, có thể điều khiển quyển sách bay trên bầu trời, tốc độ còn rất nhanh. Trong vòng ba ngày chu du khắp thế giới cũng không phải chuyện không tưởng. Cổ Lan Cốt cũng có thể, Tạ Phong cũng thế, về sau thì Cổ Lan Ý, Dư Tẫn, Nam Phương, Lưu Pha, Lưu Độ, Trình Khuyết đều học được.
Lúc Trình Khuyết nhận được món quà của Thư Thủy Thủy thì vừa khiếp sợ lại kinh ngạc. Độ quý giá của quyển sách này căn bản không cần phải nghĩ ngợi, Trình Khuyết chưa từng nghĩ tới mình cũng có phần, nhưng Thư Thủy Thủy cứ vậy tặng cho cậu.
Thông minh như Thư Thủy Thủy thật sự không nhìn ra cậu ẩn giấu rất nhiều bí mật à? Không có khả năng không nhìn ra, dù sao ngay cả Lưu Độ cũng sớm có nghi hoặc, những người khác ít nhiều gì cũng có phát hiện, vì thế suốt khoảng thời gian này, quan hệ của Trình Khuyết và mọi người tuy không tính là bất hòa nhưng cũng không có cách nào thân thiết.
“Cám ơn.” Trình Khuyết rũ mắt, nhẹ nhàng nói.
Thư Thủy Thủy phất tay áo: “Không cần cám ơn, Tiểu Trình Trình xem không hiểu thì có thể hỏi, bé ngoài ý muốn sẽ chịu trách nhiệm giảng giải và phiên dịch giúp mọi người.”
Nói xong, Thư Thủy Thủy xoay người chuẩn bị rời đi, Trình Khuyết ở phía sau đột nhiên hỏi: “Cậu không sợ tôi là người xấu à?”
Thư Thủy Thủy quay đầu lại: “Không sao, tôi là chuột tốt. Với lại nếu Tiểu Trình Trình là người xấu, không phải Tiểu Trình Trình mới nên sợ à?”
Trình Khuyết có chút giật thót, đột nhiên hiểu ra, đúng vậy, cho dù thành công tiến vào tinh cầu Thương Chiến vẫn hoảng loạn khó ngủ như cũ, nguyên nhân là bởi vì sao chứ?
“Cám ơn Thủy Thủy.”
Thư Thủy Thủy không biết Trình Khuyết rốt cuộc có bí mật gì, nhưng ít ra từ khi quen biết tới nay Trình Khuyết chưa làm ra chuyện gì hại bọn họ: “Tiểu Trình Trình không cần cám ơn.”
Sau khi Thư Thủy Thủy rời đi, Trình Khuyết đứng yên tại chỗ thật lâu, cuối cùng lộ ra nụ cười.
Thời gian trôi đi trong hành trình xanh hóa khí thế ngất trời của mọi người, đây là lần đầu tiên bọn họ quên mất chuyện qua ải, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự yên bình trong phó bản, thậm chí có người còn lén suy ngẫm, nếu có thể ở lại nơi này, chết ở đây cũng không phải không được.
Hồi tưởng lại những ngày đầu bị ép trồng cây, nhóm người cảm thấy giống như đã trải qua mấy đời.
Giờ thì xem đi, thiết bị phun cao áp được dùng làm gì? Đương nhiên dùng để tưới cây rồi! Thiết bị chuyển hóa năng lượng mặt trời dùng làm gì? Đương nhiên dùng để chiếu sáng vào ban đêm, giúp cây cối gia tăng tốc độ sinh trưởng rồi! Xe chiến lược vận chuyển vật tư tốc hành dùng làm gì? Đương nhiên dùng để vận chuyển cây giống rồi!
Đánh nhau? Không có khả năng! Đời này cũng khó có khả năng này, là cây trồng không tốt hay châu chấu ăn không ngon?
[hết 100]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 100
10.0/10 từ 39 lượt.