Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Chương 64
Hứa Gia Diệc bị gào lên một cách ngơ ngác, “Em tung tin đồn gì cơ?”
“Cậu cậu cậu cậu…” Tiểu Cố Tổng nhất thời khó nói thành lời, mặt đỏ bừng vì nghẹn, chỉ có thể lặp lại lời mắng, “Cậu chính là tung tin đồn luung tung!”
“Không phải, rốt cuộc em đã tung tin đồn gì…” Vừa nói, Hứa Gia Diệc lóe lên một tia sáng trong đầu, “Chẳng lẽ là—”
Là chuyện lần trước hắn nói với Giản thiếu rằng Cố Tổng hình như “liệt dương” sao?
Giản Vân Xuyên nhịn cười, quay người lại nắm lấy tay chú mèo xù lông, “Được rồi, anh tin đó là tin đồn.”
Không nói gì khác, ít nhất cậu đã tự mình kiểm chứng, Tiểu Cố cũng khá được.
Mặc dù còn kém xa mình.
“Giọng điệu này của anh rất qua loa!” Cố Sâm Vũ vẫn rất giận, giống như một chú cá nóc béo ú tức tối, “Anh nói bằng lương tâm đi, đêm hôm đó, em thể hiện thế nào?”
Giản Vân Xuyên suy nghĩ một chút, thành thật đáp: “Không được tốt lắm.”
Chỉ biết ôm cậu khóc nức nở, sau khi tự mình thoải mái thì lăn ra ngủ, cũng chẳng quan tâm cậu sống chết ra sao.
Cố Sâm Vũ bị đả kích nặng nề, giọng nói hoàn toàn suy sụp, “Chẳng lẽ… chẳng lẽ cái cơ thể này thật sự…”
Không được?
Hứa Gia Diệc: “Em đã nói rồi mà, em không có tung tin đồn lung tung!”
Không được thì là không được.
“Chắc chắn là do đêm hôm đó em uống quá chén, ảnh hưởng đến phong độ của em!” Tiểu Cố Tổng kiên quyết không chịu thừa nhận mình không được, vòng tay kéo vợ nhanh chóng bước về phía trước, “Đi! Tối nay em nhất định phải tự chứng minh danh dự của mình!”
Chuyện liên quan đến danh dự đàn ông, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được!
Giản Vân Xuyên chiều theo ý anh, “Được.”
“Ê, hai người đi thật rồi à?” Hứa Gia Diệc có chút mù mờ không hiểu, “Cố Tổng, tiền em mượn của ngài, em còn chưa trả!”
“Lát nữa chuyển vào thẻ của tôi.” Cố Sâm Vũ không quay đầu lại, “Còn nữa, còn dám tung tin đồn lung tung về tôi nữa, cậu chết chắc!”
Hăm hở bước ra khỏi rạp chiếu phim, Cố Sâm Vũ tùy tiện bắt một chiếc taxi trên đường.
Lên xe, anh thò đầu ra ngoài, “Bác tài, làm ơn đi đến khách sạn gần nhất.”
Tài xế nhìn anh qua gương chiếu hậu, “Khách sạn gần nhất cách đây hai trăm mét, cậu chắc chắn muốn bắt taxi đi không?”
Cố Sâm Vũ: ……
“Vậy thế này đi, chúng ta đi đến khách sạn tốt nhất gần đây.”
Giản Vân Xuyên cười nhẹ một tiếng, “Phóng túng như vậy?”
Cố Sâm Vũ nhướn mày, “Không sao, số tiền này chồng vẫn có.”
Dù nghèo cũng không để vợ khổ, khách sạn năm sao mới xứng với thân phận của vợ.
“Ừm.” Giản Vân Xuyên thản nhiên đáp lại, cũng không tranh cãi với anh rốt cuộc ai là chồng, ai là vợ.
Dù sao loại chuyện này, lên giường rồi tự khắc sẽ rõ.
Tuy nhiên, tài xế vừa khởi động xe, điện thoại Cố Sâm Vũ đã phát ra tiếng “đinh linh linh” vang lên.
Giản Vân Xuyên nhíu mày, “Lại là anh cả à?”
“À đúng rồi.” Cố Sâm Vũ nhanh chóng lấy điện thoại ra khỏi túi, nghe máy, “Alo anh cả!”
“Chú chưa về nhà à?” Giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến.
“Cái đó…” Cố Sâm Vũ và Giản Vân Xuyên nhìn nhau, ấp úng nói, “Tối nay em không…”
“Anh giới hạn chú một tiếng đồng hồ phải cút về ngay.” Cố Diệp nâng cao giọng, “Thời gian anh cho hai đứa ở riêng đã đủ rồi, Cố Sâm Vũ, chú đừng có mà được đà lấn tới.”
Cố Sâm Vũ bất mãn kháng nghị, “Anh cả, em đã trưởng thành rồi! Người trưởng thành chẳng lẽ không có tự do không về nhà ngủ sao!”
“Chú có về không?” Cố Diệp lười nói nhảm với anh, “Chú mau đưa điện thoại cho Giản Vân Xuyên, anh nói chuyện với cậu ta.”
“Được được được…” Nhắc đến chuyện này, Cố Sâm Vũ nhanh chóng thỏa hiệp, “Em về, em về ngay đây!”
Cúp điện thoại, anh bĩu môi, vẻ mặt uất ức nhìn Giản Vân Xuyên, “Anh cả gọi em về…”
Giản Vân Xuyên thu hồi ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh đừng giận mà” Âm cuối vút lên lại mang theo một chút làm nũng vô thức, “Ngày tháng còn dài mà, nhất định em sẽ tìm cơ hội, chứng minh bản thân với anh nha”
“Hừ.” Giản Vân Xuyên cười lạnh một tiếng, vẫn không thèm để ý đến anh.
“Vợ ơi” Cố Sâm Vũ đã không còn bận tâm đến việc có người ngoài, xán lại ôm cánh tay của đối phương, dịu dàng ngọt ngào dỗ dành, “Ngày mai em sẽ nhờ thư ký Lâm giúp chúng ta tìm nhà, rồi tìm cớ dọn ra ngoài, được không”
Tài xế thầm nghĩ trong lòng: Người trẻ bây giờ thật biết cách chơi đùa…
Giản Vân Xuyên làm sao chịu nổi chú mèo nhỏ cọ vào người làm nũng, yết hầu khẽ nhúc nhích, rủ mi mắt nhìn anh, “Thật không?”
“Thật, thật mà!” Cố Sâm Vũ gật đầu như bổ củi, “Còn thật hơn cả vàng thật!”
“Còn một chuyện nữa.” Cơ bắp căng thẳng toàn thân của Giản Vân Xuyên giãn ra, xoa đầu anh một cái, “Em cài đặt nhạc chuông đặc biệt cho anh cả, vậy còn anh thì sao?”
“Hả?” Cố Sâm Vũ ngẩn ra một chút, lập tức phản ứng lại, “Anh muốn nhạc chuông gì, em cài đặt cho anh ngay!”
Giản Vân Xuyên thản nhiên đáp: “Tùy em.”
Cố Sâm Vũ: “Ngọt ngào?”
Giản Vân Xuyên: ……
Cố Sâm Vũ: “Yêu anh vạn năm? Yêu anh vạn năm yêu anh trải qua được thử thách”
Tài xế giật nảy mình, “Anh đẹp trai, giọng hát của cậu hơi, hơi…”
Nhất thời bí từ, không biết nên dùng từ gì để hình dung cho thích hợp.
“Được rồi.” Giản Vân Xuyên giơ tay lên, nhẹ nhàng bịt cái miệng nhỏ đang phát ra âm thanh ma quỷ, “Cài gì cũng được, miễn là đặc biệt.”
Để giảm bớt sự ngượng ngùng, tài xế ngẫu nhiên bật một bài hát.
“Em chắc chắn đã nói yêu anh từ trăm năm trước, chỉ là em quên, anh cũng chưa nhớ lại…”
Giọng nữ u sầu chậm rãi vang lên trong xe, Cố Sâm Vũ bỗng dưng im lặng.
Giản Vân Xuyên cũng bỏ tay xuống, chuyển sang ôm vai anh, ôm người vào lòng.
Nửa giờ sau, taxi chậm rãi dừng lại.
“Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.” Cố Sâm Vũ bước xuống xe theo, lưu luyến kéo lấy bàn tay dài thon như ngọc, “Em sẽ nhớ anh.”
Giản Vân Xuyên nhéo nhéo gáy anh, “Không có nụ hôn chúc ngủ ngon à?”
Cố Sâm Vũ không thèm nghĩ ngợi ngẩng mặt lên, “Chụt” một tiếng hôn lên đôi môi mỏng.
“Giản Vân Xuyên, mày còn dám vác mặt về đây à!” Lúc này, một giọng nói gay gắt khắc nghiệt vang lên phía sau hai người.
Cố Sâm Vũ quay đầu lại, chỉ thấy Giản Tùng đang hung hăng đi về phía bọn họ, không khỏi nhíu mày, “Hắn bị làm sao vậy?”
“Không có gì, chó cùng dứt giậu thôi.” Giản Vân Xuyên mở cửa xe, bàn tay úp lên đầu anh, nhét anh trở lại vào taxi, “Về nhà rồi, nhớ nhắn tin cho anh.”
Cố Sâm Vũ bám vào cửa sổ xe, “Thật sự không sao chứ?”
Cốt truyện gốc đã bị phá vỡ hoàn toàn, bây giờ anh hoàn toàn không biết diễn biến câu chuyện đã tiến triển đến đâu. Nhưng nhìn phản ứng của Giản Tùng, kế hoạch trả thù của Giản Vân Xuyên chắc chắn đã bắt đầu triển khai mạnh mẽ.
“Không sao, nhớ đổi nhạc chuông cho anh.” Giản Vân Xuyên nở một nụ cười đẹp mắt, “Bắc tài, làm ơn lái xe đi.”
Taxi bắt đầu lăn bánh, Cố Sâm Vũ vẫn bám chặt vào cửa sổ xe, mắt nhìn mông lung về phía sau.
Cho đến khi rẽ vào một khúc cua, bóng dáng Giản Vân Xuyên hoàn toàn biến mất, anh mới ngồi thẳng người lại.
Tiểu Cố Tổng độc thân từ trong bụng mẹ, chính thức bước vào thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.
Mặc dù là lần đầu tiên yêu đương, kinh nghiệm còn thiếu, nhưng Tiểu Cố Tổng đã chuẩn bị đầy đủ sách lược, ví dụ như—
“Tám nơi nhất định phải đến khi hẹn hò cặp đôi.”
“Mười tám việc nhất định phải làm để tình cảm thêm mặn nồng.”
“Hai mươi mốt mẹo nhỏ để làm bạn gái vui lòng.”
…
Chỉ là dưới sự giám sát nghiêm ngặt của anh cả, cặp đôi nhỏ chỉ có thể hôn hít, ôm ấp, sờ mó, không thể tiến xa hơn.
Ngọn lửa trong lòng cả hai ngày càng tích tụ nặng nề.
“Ưm…” Cố Sâm Vũ tựa gáy vào ghế da, miệng bị chặn kín mít, không chừa một khe hở nào.
Lưỡi quấn quýt, nước miếng trao đổi, nhiệt độ trong không gian chật hẹp ngày càng tăng cao.
Không biết qua bao lâu, Cố Sâm Vũ bị hôn đến suýt nghẹt thở, cuối cùng không nhịn được đẩy người đang đè lên mình ra, th* d*c từng hơi lớn.
Giản Vân Xuyên cũng th* d*c nhẹ, ngón cái khẽ lau khóe môi ướt át, “Dạy nhiều lần như vậy, sao vẫn chưa học được cách lấy hơi?”
“Làm gì có…” Cố Sâm Vũ hoàn hồn, giọng nói mềm nhũn cằn nhằn, “Không phải tại anh đột nhiên đánh lén…”
Ban đầu anh đang tháo dây an toàn, vừa ngẩng mặt lên đã bị hôn.
“Vậy bây giờ không đánh lén.” Giản Vân Xuyên cười khan một tiếng, “Em thử lại lần nữa xem?”
“Thử thì thử!” Ý chí muốn thắng đáng chết của Tiểu Cố Tổng lại nổi lên, không chịu thua mà nhào tới mạnh mẽ.
Rất lâu sau đó—
“Đủ rồi hu hu…”
“Chỉ có thế thôi sao?”
“Miệng tê hết rồi… không khép lại được…”
“Có muốn thử trên xe không… hửm?”
“Không, không được!” Cố Sâm Vũ đột nhiên tỉnh táo trở lại, “Trên xe không có, không có cái đó…”
Anh đã tìm hiểu rồi, nếu không có cái kia, làm sẽ rất đau.
Anh không nỡ để vợ đau một chút nào.
Giản Vân Xuyên đành kiềm chế kéo anh ra, bình ổn hơi thở gấp gáp, “Biết rồi, lần sau sẽ chuẩn bị.”
Một lúc sau, hai người cùng nhau xuống xe, chuẩn bị đi ăn tối.
Kết quả còn chưa đi được hai bước, Cố Sâm Vũ đã nhận được một cuộc điện thoại lạ.
“Alo, bạn nhỏ Sâm Vũ.” Điện thoại kết nối, một giọng nữ lạ lẫm nhưng có chút quen thuộc vang lên.
Cố Sâm Vũ chớp chớp mi mắt, giọng nói kinh ngạc mừng rỡ: “Dì Quỳnh?”
“Không tồi, vẫn còn nhớ dì.” Giọng Bạch Quỳnh chứa đựng sự vui vẻ nhàn nhạt, “Cháu và Vân Xuyên, dạo này thế nào rồi?”
“Chúng cháu ấy à…” Cố Sâm Vũ nhìn sang người bên cạnh, khóe môi không kìm được cong lên, “Rất tốt, tiến triển ổn định ạ.”
Mặc dù anh cả vẫn giám sát anh rất chặt, nhưng thái độ với họ ngày càng mềm mỏng hơn.
Ngày vợ chính thức bước vào cửa nhà họ Cố chắc chắn không còn xa!
“Vậy thì tốt rồi.” Bạch Quỳnh cười, “Lần này dì tìm cháu, là muốn báo cho cháu biết, vài ngày nữa dì sẽ đến thành phố S.”
“Hả? Thật sao?” Cố Sâm Vũ hơi mở to mắt, “Dì Quỳnh đến thành phố S, có chuyện gì cần làm sao ạ?”
Bạch Quỳnh đáp: “Ừm, có một số việc.”
“Vâng, vậy dì cho cháu biết chuyến bay và lịch trình nhé, cháu sẽ sắp xếp chỗ ở cho dì.” Cố Sâm Vũ không chút do dự trả lời, “Đã đến địa bàn của cháu rồi, ngoại trừ chuyện riêng của dì, những cái khác không cần lo lắng.”
“Được, vậy dì cũng không khách sáo nữa.” Bạch Quỳnh cũng đồng ý rất dứt khoát, “Lát nữa dì sẽ nhắn tin cho cháu.”
Cố Sâm Vũ: “Vâng, không thành vấn đề!”
Cúp điện thoại, anh chủ động báo cáo tình hình với Giản Vân Xuyên, “Dì Quỳnh nói dì ấy sắp đến thành phố S.”
“Cái này thì chưa nói.” Cố Sâm Vũ lắc đầu, “Chắc là có việc riêng gì đó.”
“Dì ấy đã ẩn mình nhiều năm, thành phố S lại là nơi đau buồn của dì ấy…” Giản Vân Xuyên suy nghĩ một chút, đột nhiên mỉm cười nhẹ, “Xem ra, vị giám khảo cuối cùng của vòng chung kết đã có người rồi.”
“Ý anh là…” Cố Sâm Vũ do dự nhìn đối phương “Dì Quỳnh quyết định tái xuất giang hồ rồi sao?”
Giản Vân Xuyên khẳng định gật đầu, “Có lẽ là… em vô tình đã làm cảm động dì ấy.”
“Á á á!” Tiểu Cố Tổng gào lên, nhào tới ôm chầm lấy Giản Vân Xuyên, “Nếu đó là sự thật, thì tốt quá rồi!”
Giản Vân Xuyên ôm lại anh, “Đừng kích động vội, chờ dì ấy nhắn tin cho em đi.”
“Ừ ừ ừ!” Cố Sâm Vũ buông tay, “Chúng ta đi ăn cơm trước!”
Bữa ăn tối diễn ra với tâm trạng hơi lơ đễnh, cho đến khi tin nhắn của Bạch Quỳnh gửi đến, xác nhận trong lịch trình có cụm từ “Cuộc thi thiết kế tài năng mới Quốc triều”, Cố Sâm Vũ mới thực sự yên tâm.
“Vui không?” Giản Vân Xuyên nhẹ nhàng cọ mũi anh, “Vui như vậy, có cần phải ăn mừng thật lớn không?”
“Ăn mừng thế nào?” Đôi mắt Cố Sâm Vũ sáng lấp lánh, vẻ mặt hớn hở, “Chuyện này, đúng là nên cảm ơn vợ đại nhân thật nhiều”
Khoảng thời gian này, anh gọi “vợ” ngày càng thuận miệng, Giản Vân Xuyên chưa bao giờ sửa anh, chỉ là cũng chưa bao giờ đáp lại.
“Để anh nghĩ xem.” Giản Vân Xuyên nở một nụ cười khó hiểu, “Đi thôi, về nhà trước đã.”
Hai người đi thang máy xuống hầm để xe.
Cố Sâm Vũ ngồi vào ghế lái, đang chuẩn bị thắt dây an toàn, chỉ nghe thấy tiếng “xoảng” lớn.
Gần như cùng một giây, toàn bộ cơ thể anh bị ôm vào vòng tay quen thuộc, ngay sau đó là một tiếng rên khẽ bên tai.
Anh nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra, ngơ ngác ngước mặt lên, một giọt máu đỏ rơi xuống mặt anh.
“Đừng nhìn.” Giản Vân Xuyên buông anh ra, cởi chiếc áo khoác trên người mình trùm kín anh lại, rồi như một con thú dữ hung mãnh, mở cửa xe bên kia bước xuống.
Hầm để xe vừa nãy còn trống trải, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nhóm đầu gấu mặc đồ đen, bao vây kín chiếc xe của họ.
Gã đàn ông đầu trọc có hình xăm và vết sẹo cầm một thanh sắt, chính là kẻ vừa đập vỡ cửa sổ ghế lái.
Còn trên ghế lái, Cố Sâm Vũ bị áo khoác che kín, trong đầu đột nhiên lóe lên một loạt hình ảnh đứt quãng—
Nhà máy bỏ hoang, chiếc ghế tồi tàn, thanh sắt.
Người nằm trên đất, máu tươi không ngừng chảy…
“Giản Vân Xuyên…” Cố Sâm Vũ đau đầu dữ dội, vùng vẫy vén chiếc áo khoác đang trùm lên người ra.
Cùng lúc đó, Giản Vân Xuyên tung một cú đá vào gã đầu gấu đang cố gắng tiếp cận cửa xe, máu từ thái dương cậu chảy dọc xuống cổ dài, cho đến khi nhuộm đỏ cổ áo len trắng.
“Giản Vân Xuyên…” Anh bám vào mép cửa sổ xe, những mảnh kính vỡ găm vào lòng bàn tay, nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy đau.
“Đừng mà!”
Tác giả có lời muốn nói:
Lẩm nhẩm ba lần: Mạn Mạn là mẹ ruột, Mạn Mạn là mẹ ruột, Mạn Mạn là mẹ ruột!
Lẩm nhẩm ba lần nữa: Truyện ngọt hài hước, truyện ngọt hài hước, truyện ngọt hài hước!
Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Story
Chương 64
10.0/10 từ 15 lượt.
