Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Chương 63
Vị matcha hơi đắng và kem lạnh thơm ngọt tan chảy trong khoang miệng, đôi môi và lưỡi lạnh buốt bị đ** l*** n*ng b*ng quấn lấy, trong chốc lát tạo nên cảm giác nửa lạnh nửa nóng.
“Ưm…” Vài giây sau, Cố Sâm Vũ hoàn hồn, đưa tay định đẩy người đối diện ra.
Giản Vân Xuyên ngoan ngoãn rời khỏi môi anh, rồi nhìn anh cười khẽ, “Ừm, rất ngọt.”
Không biết là đang nói kem hay là thứ gì khác.
Giữa mùa đông lạnh giá, má Cố Sâm Vũ đỏ bừng, giọng điệu căng thẳng, “Đây là ở trên phố đó, sao anh lại…”
Xung quanh người qua lại tấp nập, lúc này ánh mắt đều dừng lại trên người họ.
“Sao thế?” Giản Vân Xuyên khẽ nhướng mày, “Trên phố thì không được hôn em à?”
“Cũng không phải… là được…” Cố Sâm Vũ sợ cậu không vui, sau khi đổi lời lại lí nhí nói, “Chỉ là khán giả vây xem hơi nhiều…”
Giản Vân Xuyên thấy vẻ ngượng ngùng như cô vợ nhỏ này của anh, trong lòng cảm thấy đáng yêu, bèn đưa kem lại gần môi, “Có muốn thêm một miếng nữa không?”
Nghe cậu nói vậy, anh lập tức ghé sát qua, cắn một miếng vào tay cậu, chỉ sợ cậu sẽ đổi ý.
Môi hơi hé mở, đầu lưỡi đỏ hồng như ẩn như hiện.
Quả nhiên là một chú mèo tham ăn, chỉ nhớ ăn mà không nhớ bị đánh.
Giản Vân Xuyên không nhịn được lại ăn vụng một nụ hôn nữa.
“Chỗ này bị dính kem.” Hôn xong, cậu giải thích một cách nghiêm túc, “Giúp em lau đi rồi.”
Mặt Cố Sâm Vũ càng đỏ hơn.
Thật là muốn chết, vợ yêu quá chủ động, phải làm sao nếu không chịu nổi?
Mãi cho đến khi bước vào nhà hàng, mặt Tiểu Cố Tổng vẫn còn đỏ hồng.
Họ vào một quán ăn Tứ Xuyên nổi tiếng, cả hai không đặt phòng riêng nên tìm một chỗ cạnh cửa sổ trong sảnh lớn để ngồi.
“Thịt heo xào hai lần, gà xào ớt khô, tiết bò hầm, miến xào thịt băm, đậu phụ sốt cay, cà tím xào kiểu cá, thịt luộc cay… Món đặc trưng của quán các bạn, mỗi món lấy một phần đi.” Cố Sâm Vũ nghiên cứu thực đơn cả buổi, cuối cùng quyết định thử tất cả.
Người phục vụ mỉm cười, nhắc nhở với ý tốt: “Hai vị sẽ không ăn hết nhiều thế đâu ạ, món ăn ở chỗ chúng tôi rất đầy đặn.”
“Thế thì không thể lãng phí.” Cố Sâm Vũ ngước mắt nhìn người đối diện, “Giản Vân Xuyên, anh muốn ăn gì?”
“Sao cũng được.” Khóe môi Giản Vân Xuyên cong lên, “Em thích ăn gì, anh đều thích.”
Cố Sâm Vũ liên tục lắc đầu, “Không không không, anh thích ăn gì, em đều nghe theo anh!”
Hai người qua lại, đều tỏ ý muốn nghe theo đối phương, người phục vụ đành phải ngắt lời họ, “Thế này nhé, để tôi giới thiệu cho hai vị bốn món đặc trưng của quán.”
Mãi mới gọi xong món, Cố Sâm Vũ uống một ngụm nước, chợt nhớ đến anh trai nhà mình, “À, anh cả em có nói anh ấy đi đâu không?”
“Nhận được một cuộc điện thoại, nói là công ty có việc.” Giản Vân Xuyên lại cười, “Trước khi đi còn dặn dò anh, bảo anh phải đưa em về nhà an toàn.”
Cố Sâm Vũ bất lực xòe tay, “Haizz, anh cả đúng là hay lo lắng, cứ nghĩ em sẽ bị thiệt thòi. Thực ra, rõ ràng là em đang chiếm tiện nghi của anh cơ mà…”
“Ừm hứm.” Giản Vân Xuyên không phủ nhận.
Món ăn được mang lên rất nhanh, món Tứ Xuyên tươi ngon đậm đà, cay nồng thơm lừng, khiến Cố Sâm Vũ toát mồ hôi trên mũi, môi sưng đỏ.
“Uống chút nước.” Giản Vân Xuyên rót cho đối phương một cốc nước ấm, “Có phải cay quá không?”
“Vẫn ổn…” Cố Sâm Vũ cay đến mức lè đầu lưỡi đỏ hồng ra, “Tuy em không giỏi ăn cay lắm, nhưng mà ngon thật, ăn không dừng được!”
Giản Vân Xuyên bật cười, “Ăn từ từ thôi, không vội.”
Khi ăn gần xong, Cố Sâm Vũ đứng dậy đi đến quầy thanh toán.
“Đương nhiên là em trả tiền rồi!” Tiểu Cố Tổng giàu có khoát tay, “Không được giành với em!”
Giản Vân Xuyên lùi lại một bước, “Được, không giành với em.”
Nhân viên quầy lễ tân đều nhìn hai người cười trộm.
Cố Sâm Vũ thanh toán xong, ghé sát vào Giản Vân Xuyên nói nhỏ: “Em sẽ cố gắng làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình.”
“Ừm.” Giản Vân Xuyên ôm anh kéo vào lòng, giọng nói mang theo ý cười, “Sau này anh phải trông cậy vào em nuôi rồi.”
“Anh cứ yên tâm.” Cố Sâm Vũ dùng cái đầu mềm mại cọ cọ vào người cậu, “Em nhất định sẽ nuôi anh trắng trẻo — Thật xinh đẹp.”
Giản Vân Xuyên: “Chuyện dọn về ở chung thì khi nào sắp xếp?”
Cố Sâm Vũ: …
“Chúng ta… chúng ta phải tìm nhà trước đã.” Anh nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu nghiêm túc, “Căn nhà đó phải lớn, phải thoải mái, và còn phải không xa công ty của cả hai chúng ta nữa—”
“Những điều đó không quan trọng.” Giản Vân Xuyên siết chặt cánh tay, ngắt lời đối phương, “Chỉ cần được ở bên em, anh ở trong hang cũng cam lòng.”
Cố Sâm Vũ bị câu nói này làm chấn động, không ngờ, cậu ấy lại thích mình đến mức độ này.
Lẽ nào, đây chính là truyền thuyết về việc lấy gà theo gà, lấy chó theo chó…
“Ừm?” Không nghe thấy câu trả lời của anh, Giản Vân Xuyên thúc giục một tiếng.
“Yên tâm, em chắc chắn không để vợ của em ở trong hang đâu.” Cố Sâm Vũ ngẩng mặt lên, “Sau này, em sẽ để anh ăn ngon ngủ ngon ở tốt, ngày nào cũng vui vẻ.”
Giản Vân Xuyên: ?
“Em gọi anh là gì?”
“V, v*…” Bị đối phương hỏi, Cố Sâm Vũ lập tức lắp bắp, “Không có gì, anh nghe nhầm rồi…”
(*raw là lão bà, nên đoạn này nó nói lắp “lão, lão”, mà tui để vợ rồi nên tui chỉ để “v,v” thôi, đúng là tự làm khó bản thân )
Hai người họ còn chưa kết hôn, cứ gọi vợ như vậy, có phải cậu ấy không vui không?
Giản Vân Xuyên rơi vào trầm tư, một lát sau đột nhiên ghé sát lại, hôn một cái lên đôi môi sưng đỏ chưa hết.
“Ưm…” Cố Sâm Vũ theo phản xạ đưa tay che miệng, hai mắt mở to.
“Hơi cay.” Giản tiểu thiếu gia bình luận, giọng điệu có chút thất vọng, “Không ngọt nữa rồi.”
“Đó là vì lúc nãy em ăn món Tứ Xuyên mà!” Cố Sâm Vũ lập tức vứt hết sự ngại ngùng ra sau đầu, vội vàng giải thích, “Lát nữa em đi mua kẹo, ăn xong kẹo sẽ ngọt thôi!”
“Ừm.” Giản Vân Xuyên ôm anh đi về phía trước, khóe môi không thể kìm nén mà cong lên.
Thật đáng yêu, bị hôn thì xấu hổ, nhưng lại sợ mình không chịu hôn em ấy nữa…
Hai người rời khỏi nhà hàng, nắm tay nhau đi trên phố.
Giản Vân Xuyên đáp nhẹ nhàng, “Đợi thêm chút nữa.”
“Tại sao?” Cố Sâm Vũ hơi tò mò, “Anh đang đợi ai à?”
“Không đợi ai cả.” Giản Vân Xuyên nghiêng mặt, “Muốn ở bên em lâu thêm một chút.”
Cố Sâm Vũ: “Ồ…”
Trước đây sao anh lại không phát hiện ra nhỉ, Giản Vân Xuyên khi yêu lại trở nên bám người như vậy?
Đúng là một gánh nặng ngọt ngào mà…
“Này, hay là chúng ta đi xem phim đi!” Tiểu Cố Tổng nảy ra ý kiến, “Hoạt động cần thiết của các cặp đôi đó nha!”
Gần đó có một trung tâm thương mại, rất nhanh, hai người đã bước vào rạp chiếu phim.
Buổi tối ngày thường, người xem phim không nhiều lắm, khi Giản Vân Xuyên mua xong bắp rang bơ và trà sữa quay lại, Cố Sâm Vũ vẫn đang do dự trước màn hình, không biết nên chọn xem bộ phim nào.
Giản Vân Xuyên bật cười: “Khó chọn đến vậy sao?”
“Phải đó, mấy bộ phim này em cũng không biết bộ nào hay.” Cố Sâm Vũ gãi gãi sau gáy, “Hay là anh chọn đi!”
“Vậy thì bộ này đi.” Giản Vân Xuyên tùy tiện chỉ một bộ.
“Phim kinh dị giật gân?” Mắt Cố Sâm Vũ sáng lên, “Cái này hay, cái này tuyệt vời nha!”
Giản Vân Xuyên: “Ừm?”
Cố Sâm Vũ cười “hề hề”, “Thiên cơ bất khả lộ.”
Xem phim kinh dị giật gân, đến lúc đó vợ nhất định sẽ sợ hãi mà nép vào lòng anh, anh có thể nhân cơ hội an ủi, thể hiện sức mạnh của bạn trai.
Ôm ấp ảo mộng đẹp đẽ, Tiểu Cố Tổng vui vẻ bước vào phòng chiếu dành cho các cặp đôi.
Ghế đôi trong phòng chiếu cặp đôi được tách riêng, vào trong mới thấy, số người xem cùng suất chiếu với họ ít đến đáng thương, rải rác ở các góc.
“Ít người thật đấy.” Cố Sâm Vũ cảm thán một câu, “Nhưng mà càng có không khí đó hề hề…”
Giản Vân Xuyên liếc nhìn anh một cái, kéo anh ngồi xuống chiếc ghế sofa đôi.
Phim nhanh chóng bắt đầu, đèn trên trần phòng chiếu lần lượt tắt, chỉ còn màn hình lớn phát ra ánh sáng mờ ảo.
“Nếu anh sợ—” Cố Sâm Vũ ghé sát tai đối phương, thì thầm bằng hơi thở, “Có thể nắm tay em, hoặc là chui vào lòng em cũng được…”
Giản Vân Xuyên khẽ động lông mày, trong bóng tối tìm thấy tay anh, những ngón tay thon dài mạnh mẽ, từng ngón từng ngón đan vào kẽ tay mềm mại ấm áp của anh.
Mười ngón tay đan chặt, khít khao không một kẽ hở.
Cậu không khỏi thốt lên một tiếng thở dài trong lòng.
Tư thế mà cậu đã mong muốn từ lâu, cuối cùng hôm nay đã thành hiện thực.
“Ừm?” Cố Sâm Vũ chớp chớp hàng mi, “Phim mới bắt đầu, anh đã sợ rồi sao?”
Giản Vân Xuyên nhẹ giọng đáp: “Không, chỉ là muốn nắm tay thôi.”
“Ồ…” Cố Sâm Vũ đáp một tiếng, quay đầu nhìn màn hình lớn, một lát sau ngón tay lại động đậy, “Nhưng mà như thế này, em không thể ăn bắp rang bơ được.”
Giản Vân Xuyên: …
“Bắp—đương nhiên là anh quan trọng hơn!” Máu cầu sinh của Tiểu Cố Tổng tăng vọt, “Vậy thì nắm tay đi, em không ăn nữa nha.”
Giản Vân Xuyên nhếch môi, tay còn lại bốc một hạt bắp rang bơ từ hộp, nhét vào miệng anh.
Trên màn hình lớn, cốt truyện phim dần đi vào quỹ đạo.
Đây là một bộ phim kinh dị giật gân trong nước, không có cảnh máu me kinh khủng gì, nhưng không khí được xây dựng rất rùng rợn, trong phòng chiếu dần vang lên những tiếng la hét râm ran.
“Sao em nhớ là phòng chiếu của mình không có nhiều người như vậy…” Cố Sâm Vũ cố nén tiếng la hét, cố gắng dùng lời phàn nàn để chuyển hướng sự chú ý của mình, “Chỉ có vài người này thôi, mà hét lên như cả trăm người.”
“Ừm.” Giản Vân Xuyên đáp nhạt, “Có lẽ, có một số người em không nhìn thấy.”
“Á?” Cố Sâm Vũ sợ đến run rẩy, “Cái cái cái, cái ý gì…”
Giản Vân Xuyên cười bí ẩn, “Nhìn màn hình lớn.”
Cố Sâm Vũ theo bản năng quay đầu, nhìn lại màn hình lớn.
Đúng lúc này, sau một tiếng “đùng” hiệu ứng âm thanh, một khuôn mặt cười quỷ dị đột ngột xuất hiện phía sau nữ nhân vật chính.
“Á á á á á~~~” Cố Sâm Vũ lập tức hét lên, cả người bổ nhào vào lòng người bên cạnh, vùi chặt mặt vào ngực đối phương, âm cuối vẫn còn run rẩy.
Bắp rang bơ đổ tung tóe khắp sàn, may mắn là phía trước họ không có khán giả nào khác.
Khóe môi Giản Vân Xuyên lộ ra nụ cười đắc thắng, vòng tay ôm người vào lòng.
“Không sao rồi.” Cậu một tay xoa lưng gầy gò của đối phương, “Ngoan, đừng sợ, có anh ở đây…”
Cố Sâm Vũ hoàn hồn, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Đây không phải là cảnh tượng mà anh tưởng tượng, lẽ ra phải là vợ xinh đẹp sợ hãi chui vào lòng anh mới đúng chứ!
Nghĩ đến đây, anh chống tay lên cơ ngực rắn chắc ngẩng mặt lên, nói cứng: “Em không có sợ, em sợ anh sợ, nên mới…”
Nói đến cuối cùng, chính anh cũng không bịa tiếp được nữa.
“Ừm, là anh sợ.” Giản Vân Xuyên nhìn đối phương cười cười, “Vậy nên, em có muốn hôn anh một cái không?”
Trong rạp chiếu phim tối đen như mực, Cố Sâm Vũ bạo dạn hơn, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú, hôn phát ra tiếng “chụt” một cái
Giản Vân Xuyên không hài lòng, “Không tốt.”
Vợ đại nhân không hài lòng, Tiểu Cố Tổng đành phải cúi đầu hôn thêm một cái, “Thế này thì sao?”
Giản Vân Xuyên lắc đầu, giọng nói khàn khàn, “Anh dạy em lại một lần nữa.”
Âm thanh “chụt chụt” của nước, tiếng r*n r* ngọt ngào, bị hiệu ứng âm thanh kinh dị của bộ phim che lấp hoàn hảo, chỉ quấn quýt bên tai hai người.
Hôn đến mức cả hai đều nóng lên, Cố Sâm Vũ cuối cùng cũng nhận ra điều không ổn, cố gắng giành lại đôi môi và lưỡi tê dại của mình.
Đây là nơi công cộng, sao anh lại có thể làm chuyện đó…
“Về, về nhà rồi…” Anh chật vật muốn rời đi, nhưng lại bị giữ chặt không buông.
“Về nhà rồi làm sao?” Giọng nói khàn nhẹ gợi cảm không thể cưỡng lại, Giản Vân Xuyên nhìn chằm chằm anh với ánh mắt sâu thẳm.
Mặt Tiểu Cố Tổng lại đỏ bừng, “Về nhà rồi, rồi thỏa mãn anh…”
“Ừm?” Yết hầu Giản Vân Xuyên nuốt xuống một cái, xác nhận với đối phương, “Thật không?”
Lần đầu tiên xảy ra trong lúc anh không tỉnh táo, lần này anh nhất định sẽ thể hiện thật tốt, cố gắng xoay chuyển ấn tượng thô bạo đã để lại trước đó!
“Được…” Giản Vân Xuyên thở ra một hơi dài, buông người ra.
Phim kết thúc, đèn trong phòng chiếu bật sáng trở lại, hai người mang tâm trạng riêng bước dậy.
“Giờ về luôn không?” Cố Sâm Vũ có chút nôn nóng, “Hay là đi thuê phòng?”
“Nếu em không chờ được, vậy thì—” Giản Vân Xuyên nhìn anh đầy ẩn ý, “Thuê phòng ở gần đây đi.”
Cố Sâm Vũ đi trước về phía lối đi, kết quả phía sau đột nhiên vang lên một tiếng gọi ngạc nhiên.
“Cố tổng?”
Cố Sâm Vũ quay đầu lại, một người lạ mặt đeo kính râm, khẩu trang và mũ đầy đủ lọt vào mắt.
Anh nghi ngờ hỏi: “Cậu là?”
“Em Hứa Gia Diệc đây!” Người đến tháo kính râm và khẩu trang, “Mới có bấy nhiêu thời gian, Cố tổng đã không nhận ra em rồi sao?”
“À là cậu đấy à!” Cố Sâm Vũ đột nhiên hiểu ra, “Thật trùng hợp, cậu cũng đến xem phim à?”
Lời vừa dứt, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng nhìn về phía Giản Vân Xuyên.
Khuôn mặt đẹp trai đó lúc này không có biểu cảm gì, không nhìn ra vui hay giận.
“Em có vai đóng trong bộ phim này đó!” Hứa Gia Diệc vẻ mặt phấn khích, “Cố tổng, vừa nãy anh không nhận ra vai diễn của em sao?”
Cố Sâm Vũ: “Cái này…”
Anh chỉ lo thảo luận kỹ năng hôn với vợ thôi…
“Ây, không sao!” Hứa Gia Diệc khoát tay rộng lượng, ánh mắt chuyển sang Giản Vân Xuyên, có chút ngạc nhiên, “Không ngờ, Cố tổng còn ở cùng Giản thiếu?”
“Cái này có gì mà không ngờ chứ ha ha…” Cố Sâm Vũ cười gượng gạo, “Cái đó, chúng tôi còn có chút việc, đi trước đây!”
Nói xong, không cho Hứa Gia Diệc cơ hội phản ứng, nắm tay Giản Vân Xuyên kéo đi ra ngoài cửa.
“Anh đừng giận.” Cố Sâm Vũ vừa đi vừa nhỏ giọng giải thích với vẻ hèn mọn, “Anh cũng biết, những tiểu tình nhân này đều không phải do em bao nuôi.”
“Ừm.” Giản Vân Xuyên đáp một tiếng.
“Còn chuyện nguyên chủ có, có đụng vào bọn họ hay không, nói thật, em cũng không biết…” Tiểu Cố Tổng nói càng lúc càng chột dạ, “Cái này không phải là điều em có thể kiểm soát được, nếu anh cảm thấy không thoải mái, vậy em—”
Giản Vân Xuyên rũ mắt, “Em thế nào?”
Cố Sâm Vũ cắn răng, “Anh muốn em thế nào, em đều nghe theo anh.”
“Được.” Giản Vân Xuyên cười nhẹ một tiếng, “Vậy anh cũng nói cho em một bí mật.”
Cố Sâm Vũ: “Gì cơ?”
“Hứa Gia Diệc nói, em chưa hề đụng vào cậu ta.” Giản Vân Xuyên nói với giọng điệu bình thản.
“Á?” Cố Sâm Vũ ngây người, phản ứng đầu tiên là không thể tin được, “Vậy nguyên chủ bao nuôi cậu ta làm gì? Làm từ thiện à?”
“Cậu ta nói…” Giản Vân Xuyên dừng bước, “Có lẽ là vì em, liệt dương.”
Cố Sâm Vũ: ???
“Hứa Gia Diệc!” Vài giây sau, anh ngoảnh mặt lại mạnh mẽ, tại chỗ biểu diễn một màn hổ gầm thị uy, “Cậu tung tin đồn lung tung!”
Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Story
Chương 63
10.0/10 từ 15 lượt.
