Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 46


Công ty TNHH Quốc tế Samy, Văn phòng Tổng giám đốc.


Văn phòng rộng rãi sang trọng, đột nhiên chật chội khi có bốn người đàn ông cao trên một mét tám chen chúc vào.


“Khụ khụ…” Cố Sâm Vũ hắng giọng một cách chiến thuật: “Cái đó—”


Cố Diệp liếc mắt lạnh lùng qua: “Ai cho phép chú mở miệng nói?”


Cố Sâm Vũ lập tức ngậm chặt miệng.


Vào lúc này, trong văn phòng có bốn người, anh cả ngồi trên chiếc ghế Giám đốc thuộc về anh, Tần Tổng ngồi ở một đầu ghế sofa da, Giản tiểu thiếu gia ngồi ở đầu kia cách phía xa xa.


Chỉ có Tiểu Cố Tổng tội nghiệp đứng khiêm tốn trước bàn làm việc để nghe anh cả phát biểu.


Có nhầm hay không, đây rõ ràng là văn phòng của mình mà!


“Vậy nên, tại sao cậu lại xuất hiện ở Samy?” Ánh mắt dò xét của Cố Diệp chuyển sang Giản tiểu thiếu gia với vẻ mặt lạnh nhạt.


Giản Vân Xuyên ngước mắt lên: “Xin hỏi luật pháp nào quy định tôi không thể xuất hiện ở đây?”


Cố Diệp nheo mắt lại: “Cố Sâm Vũ.”


“Là thế này, em gặp Giản tiểu thiếu gia trên đường đi làm, vừa hay cậu ấy muốn đến gần đây, nên em tiện đường chở cậu ấy một đoạn.” Cố Sâm Vũ giải thích xong, ngập ngừng một chút: “Nói vậy, anh cả tin không?”


Cố Diệp: “Chú nghĩ anh là thằng ngu đấy à?”


“Đương nhiên không rồi.” Cố Sâm Vũ cười giả lả, lời khen tuôn ra như suối: “Anh cả của em tuấn phong độ khí chất ngời ngời cây tùng cây bách không ai sánh bằng tài đức vẹn toàn lấy đức phục người đạt đến trình độ thượng thừa đăng phong tạo đỉnh cao—”


“Dừng!” Cố Diệp giơ tay lên, mạnh mẽ cắt ngang tràng khen ngợi sáo rỗng quen thuộc.


“Ớ—” Cố Sâm Vũ suýt chút nữa nghẹn thở: “Phù…”


“Thôi, để lát nữa tính sổ với chú.” Cố Diệp nhìn Tần Thăng, giọng điệu xin lỗi: “Để Tần Tổng chê cười rồi.”


Tần Thăng ngồi trên sofa, đôi chân dài bọc trong quần tây bắt chéo, nghe vậy khẽ cong môi: “Không có gì, em trai của Cố Tổng cũng là em trai của tôi, người nhà không nói hai lời.”


Cố Sâm Vũ buột miệng: “Ai là em trai của anh—”


Từ cuối cùng, bị ép nuốt trở lại dưới ánh mắt cảnh cáo của anh cả nhà mình.


Đáng ghét, cho dù Tần Thăng có tìm cách gần gũi anh thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không lơ là cảnh giác!


Cố Diệp lại quay sang Giản Vân Xuyên: “Giản tiểu thiếu gia, chúng tôi còn có chút chuyện riêng cần bàn, có người ngoài ở đây không tiện, cậu cảm thấy sao?”


Lời này chẳng khác nào công khai ra lệnh đuổi khách.


Cố Sâm Vũ vốn cũng muốn nhanh chóng tiễn người đi, dù sao Tần Tổng đang nhìn chằm chằm bọn họ, nghe vậy liền thuận nước đẩy thuyền: “Vậy tôi đưa cậu xuống lầu nhé.”


Ánh mắt Giản Vân Xuyên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm đối phương với vẻ sâu thẳm.


“Đi thôi.” Trước mặt anh cả, không dám làm hành động nhỏ, Cố Sâm Vũ chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu ám chỉ đối phương.



Xuống dưới rồi nói!


Vài giây sau, Giản Vân Xuyên cuối cùng cũng đứng dậy, lặng lẽ bước những bước dài về phía cửa.


“Em quay lại ngay!” Tiểu Cố Tổng vội vàng ném lại một câu, chạy vài bước đuổi theo.


Hai người bước vào thang máy, anh không nhịn được dùng vai nhẹ nhàng huých Giản Vân Xuyên: “Không giận chứ?”


Giản Vân Xuyên không hề liếc nhìn: “Tôi giận cái gì?”


“Cậu không thèm nhìn tôi luôn, còn nói không giận?” Cố Sâm Vũ nhô đầu về phía trước, ánh mắt đặt trên khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp.


Giản Vân Xuyên nhất thời không giữ được vẻ mặt lạnh, nhìn thẳng vào mắt đối phương vài giây.


“Anh cả tôi không biết uống nhầm thuốc gì, sáng sớm đã chạy đến công ty tôi chặn cửa.” Cố Sâm Vũ đứng thẳng người: “Một mình anh ấy thì không sao, còn dẫn theo cả Tần Tổng.”


Giản Vân Xuyên nhíu mày: “Mỗi lần em gặp Tần Thăng đó, đều trở nên bất thường.”


“Có lẽ là vì… trông hắn giống người xấu chăng?” Cố Sâm Vũ nói dối: “Dù sao trực giác của tôi mách bảo, tránh xa hắn ra là đúng.”


Gần đây hình như anh cả rất thích dây dưa với Tần Thăng, tiếc là trong nguyên tác anh cả không phải là nhân vật chính, tác giả không viết nhiều, nên anh cũng không thể biết được, giữa hai người đó rốt cuộc đang tiến hành giao dịch mờ ám gì…


Điều duy nhất có thể khẳng định là, hiện tại anh cả nhà mình có thể kiềm chế boss phản diện, chỉ cần không để Giản Vân Xuyên tiếp xúc riêng với Tần Thăng, vấn đề không lớn.


Giản Vân Xuyên liếc mắt: “Nhớ lời em nói đấy.”


“Tôi để thư ký Lâm lái xe đưa cậu đi, lát nữa chúng ta liên lạc lại.” Cố Sâm Vũ nghĩ một lát, lại dặn dò thêm: “À, hôm nay nhớ phải đến bệnh viện thay thuốc đó, mọi thứ tuân theo lời dặn của bác sĩ.”


Giản Vân Xuyên “ừm” một tiếng: “Ảnh.”


“Ảnh gì— à cái đó à…” Cố Sâm Vũ nhớ lại bức ảnh tự sướng hai người chụp trong xe lúc nãy, bất đắc dĩ lấy điện thoại ra: “Sao cậu vẫn còn nhớ thế?”


Giản Vân Xuyên bước ra khỏi thang máy, quay đầu lại: “Gửi cho tôi ảnh gốc chưa chỉnh sửa.”


Kỹ thuật chỉnh sửa ảnh của anh thật sự quá thảm hại.


Cố Sâm Vũ vừa quay lại văn phòng, Cố Diệp liền ngừng nói chuyện với Tần Thăng, mỉa mai nói: “Về rồi đấy à? Cứ tưởng chú định chạy theo ai đó luôn chứ.”


“Lạy anh cả, đây là văn phòng của em mà~” Cố Sâm Vũ chắp tay lại, cúi chào hai người: “Xin hỏi hôm nay hai vị đại giá quang lâm, rốt cuộc có chỉ thị gì thế ạ?”


Cố Diệp ra hiệu cho anh ngồi xuống rồi nói.


Cố Sâm Vũ đành phải đi đến sofa, ngồi ở vị trí rất xa Tần Thăng.


“Không phải chú đang lên kế hoạch cho cuộc thi Nhà thiết kế thời trang mới thương hiệu quốc gia à? Anh vô tình nhắc đến với Tần Tổng, Tần Tổng có chút hứng thú với cuộc thi này.” Cố Diệp đan hai tay đặt trên mặt bàn, nghiêm túc nói: “Chú có thể giới thiệu sơ qua với Tần Tổng.”


Liên quan đến cuộc thi Nhà thiết kế mới, Cố Sâm Vũ lập tức ngồi thẳng lưng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.


Theo như anh được biết, ngành nghề của Tần Thăng vô cùng phức tạp, trong đó nổi bật nhất là việc hắn đã thành lập Tập đoàn Thời trang Quốc Phong vài năm trước, còn mạnh tay mua lại một tạp chí thời trang lâu đời.


Tập đoàn này hiện có vị thế quan trọng trong giới thời trang, nếu cuộc thi Nhà thiết kế mới thương hiệu quốc gia do Samy tổ chức mà nhận được sự hỗ trợ từ Tập đoàn Thời trang Quốc Phong, thì chắc chắn sẽ mở rộng đáng kể tầm ảnh hưởng và hiệu quả cuối cùng của cuộc thi.


“… Nói tóm lại, mục đích của chúng tôi khi tổ chức cuộc thi này là để quảng bá thương hiệu thời trang Samy tốt hơn, cùng lúc đó tìm kiếm những nhà thiết kế sáng tạo cho Samy, thổi luồng sinh khí mới.” Cố Sâm Vũ giới thiệu xong, hơi dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Nói một cách trơ trẽn lớn lao hơn, cuộc thi này tập trung vào các nhà thiết kế mới của thương hiệu quốc gia, cố gắng phát hiện thêm nhiều tài năng thiết kế, đưa những nhà thiết kế ẩn mình sau hậu trường ra trước công chúng. Cá nhân tôi cho rằng, nó vẫn có ý nghĩa nhất định.”



Ngón tay Tần Thăng nhẹ nhàng gõ vào đầu gối, tán thành gật đầu: “Quả thực rất ý nghĩa.”


Cố Sâm Vũ tiếp tục: “Tôi xin mạnh dạn đoán, ý định ban đầu khi Tần Tổng thành lập Tập đoàn Thời trang Quốc Phong chắc hẳn cũng có ý muốn quảng bá thời trang Quốc Triều.”


“Tôi thì không nghĩ nhiều như vậy.” Tần Thăng cười một tiếng, ánh mắt thâm sâu khó lường dừng lại trên mặt anh: “Vẫn là em trai nhỏ có tầm nhìn lớn hơn.”


Cố Sâm Vũ: …


Để nhận được sự hỗ trợ từ Tập đoàn Thời trang Quốc Phong, anh cố nhịn không gãi những nốt da gà đang nổi trên cánh tay: “Nếu Tần Tổng có hứng thú tìm hiểu thêm, tôi sẽ gửi cho anh bản kế hoạch đầy đủ.”


“Được.” Tần Thăng đứng dậy, cười nói: “Mong chờ bản kế hoạch đầy đủ.”


Cùng lúc đó, Cố Diệp cũng đứng dậy khỏi ghế Giám đốc.


Cố Sâm Vũ cố gắng nén lại niềm vui trong lòng, khách sáo nói: “Hai người đi ngay bây giờ ạ? Còn chưa kịp uống ngụm trà nào.”


“Anh và Tần Tổng còn có việc khác, chỉ là tiện đường ghé qua thôi.” Cố Diệp rời khỏi bàn làm việc, lời nói có ý tứ: “Ai ngờ vừa đến đã mặt đối mặt vạch trần một kẻ nói dối?”


“Khụ khụ…” Cố Sâm Vũ ho khan hai tiếng, cố ý giả vờ: “Vậy thật sựu đáng tiếc quá, ban đầu em còn muốn mời hai người anh trai ăn trưa nữa chứ!”


“Thật sao?” Tần Thăng nghiêng người, cười tủm tỉm nhìn anh: “Thật ra chuyện của chúng tôi cũng không gấp lắm, nếu em trai nhất định muốn mời tôi ăn cơm thì—”


“Không không không!” Cố Sâm Vũ lập tức lắc tay thành quạt điện thủ công: “Việc của hai người quan trọng hơn! Thời gian của hai Tổng giám đốc quý hơn vàng, sao tôi dám làm lỡ?”


Cố Diệp lườm thằng em nhà mình một cái sắc lẹm: “Tần Tổng, mời anh đi trước.”


Đợi Tần Thăng bước ra khỏi văn phòng trước, Cố Diệp lại cốc vào đầu em trai một cái: “Tối nay về nhà, xem anh xử lý chú thế nào.”


“Oái~” Cố Sâm Vũ ôm trán, không nhịn được tò mò hỏi: “Anh cả, quan hệ của anh với Tần Tổng tốt lắm sao?”


“Giao dịch làm ăn.” Cố Diệp trả lời ngắn gọn.


“Vâng…” Cố Sâm Vũ khẽ đáp, giọng điệu có chút yếu ớt: “Anh cả, nếu— em nói là nếu, sau này lỡ Tần Tổng thấy em không vừa mắt, anh sẽ giúp em chứ?”


Cố Diệp nhíu mày: “Chú lại chuẩn bị gây ra chuyện gì nữa?”


Cố Sâm Vũ bị nghẹn: “Chỉ là giả thuyết thôi mà.”


“Không có việc gì thì đừng có mà nghĩ linh tinh.” Cố Diệp lại cốc vào trán thằng em nhà mình một cái nữa: “Anh đi đây, chú chậm rãi nghĩ xem viết bản kiểm điểm thế nào.”


Cố Sâm Vũ bĩu môi, nhích chân: “Anh cả, để em tiễn anh.”


“Không cần—” Vừa thốt ra hai chữ, cánh cửa sau lưng Cố Diệp đã “rầm” một tiếng đóng lại vội vã.


Cố Diệp: …


Tiễn Giản Vân Xuyên thì đích thân tiễn ra ngoài cửa công ty, tiễn anh ruột thì tiễn đến tận cửa văn phòng?


Anh ta cuối cùng cũng hiểu được, cái gọi là em trai lớn không thể giữ được là gì rồi, đây chính là ví dụ vô cùng sống động!


Mấy ngày tiếp theo, Tiểu Cố Tổng ngoan ngoãn sống cuộc sống hai điểm thẳng hàng giữa nhà và công ty.


Mặc dù không có thời gian gặp Giản Vân Xuyên nữa, nhưng hai người vẫn nhắn tin với nhau mỗi ngày, luôn quan tâm đến tình hình cánh tay mới nhất của cậu.



Thế nên, ngay cả Cố Kiến Lâm chậm chạp nhất cũng phát hiện ra, gần đây con trai thứ hai ở nhà lúc nào cũng ôm điện thoại không rời, thậm chí còn trả lời tin nhắn trên bàn ăn.


“Tập trung ăn cơm.” Cố Kiến Lâm gõ bàn: “Tin nhắn gì mà quan trọng thế, nhất thiết phải trả lời lúc ăn cơm?”


Lời vừa dứt, Cố Khinh Chu liền mạnh mẽ nhích lại gần, muốn xem màn hình điện thoại của anh hai nhà mình, may mà Cố Sâm Vũ nhanh tay thoát khỏi giao diện WeChat.


Anh mặt không đổi sắc trả lời: “Là chuyện công việc, có chút khẩn cấp ạ.”


Cố Diệp trực tiếp vạch trần: “Sao anh không biết, chú lại trở nên yêu công việc đến thế từ lúc nào?”


“Lời này sai rồi.” Cố Sâm Vũ lén lút nhét điện thoại vào túi: “Bây giờ công việc chính là bạn gái của em, em đối xử với công việc rất chung thủy.”


“Phụt—” Cố Khinh Chu phun một ngụm canh ra: “Chung thủy ha ha ha ha!”


“Ôi chao~” Lan Tuyết Nhu vội vàng rút hai tờ khăn giấy đưa cho cậu ta: “Cẩn thận, đừng để sặc.”


Cố Sâm Vũ ghét bỏ nghiêng người ra phía sau: “Con ăn xong rồi, các thành viên thân yêu trong gia đình, mời dùng cơm.”


Nói xong anh đẩy ghế đứng dậy đi lên lầu, để lại những người khác nhìn nhau.


“A Diệp, Tiểu Vũ nó…” Một lúc sau, Lan Tuyết Nhu ngập ngừng: “Có phải nó đang hẹn hò không?”


Cố Diệp khẽ nhíu mày: “Con không nghe nói, dì ạ.”


“Trạng thái Tiểu Vũ ôm điện thoại bây giờ, rất giống một bạn nhỏ đang trong tình yêu say đắm.” Lan Tuyết Nhu cười dịu dàng: “Đáng yêu thật đấy.”


Cố Kiến Lâm lại đột nhiên nghiêm mặt: “Sao nào, em lại hoài niệm mấy cậu trai trẻ theo đuổi mình đấy à?”


“Ôi chao!” Lan Tuyết Nhu nhẹ nhàng đánh ông một cái: “Đừng nói chuyện này trước mặt bọn trẻ chứ~”


Cố Diệp và Cố Khinh Chu nhìn nhau, quen thuộc cúi đầu tiếp tục ăn cơm.


Về phần Cố Sâm Vũ, anh trở lại phòng, mở WeChat ra lần nữa, phát hiện Giản Vân Xuyên lại gửi cho anh một tin nhắn, [Hôm qua tôi đã tháo băng rồi.]

   
Cố Sâm Vũ: [Sao rồi sao rồi, cánh tay phục hồi thế nào rồi?]


Cố Sâm Vũ: [Mèo con lo lắng.gif]


Chưa đầy vài giây, đối phương gửi yêu cầu gọi video.


Cố Sâm Vũ ngẩn người, nhanh chóng nhấn nút nghe.


Video được kết nối, chiếc cằm bị biến dạng đập thẳng vào ống kính, làm chính bản thân anh cũng giật mình, vội vàng giơ điện thoại lên cao.


Trên màn hình hiện ra một khuôn mặt thanh tú, đẹp trai, anh giơ tay đặt bên má vẫy vẫy: “Chào buổi tối nha!”


“Chào buổi tối.” Giản Vân Xuyên cố định điện thoại trên bàn: “Muốn xem cánh tay không?”


“Muốn muốn muốn!” Cố Sâm Vũ liên tục gật đầu: “Mau cho tôi xem, vết sẹo để lại có sâu không?”


Giản Vân Xuyên làm theo lời, xắn ống tay áo sơ mi trắng lên, để lộ cẳng tay với đường nét mượt mà.


Cố Sâm Vũ dí sát màn hình, cẩn thận kiểm tra tình trạng cánh tay đối phương.



Kết quả vết thương chỉ vừa mới đóng vảy, hoàn toàn không nhìn ra có để lại sẹo hay không.


“Ôi…” Tiểu Cố Tổng không nhịn được thở dài: “Bây giờ còn chưa nhìn ra, thời gian này cậu phải ăn ít nước tương đi nhé.”


Giản Vân Xuyên cười khẽ: “Sẹo và nước tương không liên quan gì đến nhau.”


Cố Sâm Vũ kiên trì: “Lỡ đâu thì sao!”


“Được.” Giản Vân Xuyên đồng ý, sau khi kéo tay áo xuống, lại tùy tiện hỏi: “Em đã ăn tối chưa?”


“Ừ ừ, ăn rồi.” Cố Sâm Vũ lùi xa màn hình một chút, lẩm bẩm than thở: “Vừa nãy tôi nhắn tin cho cậu, còn bị cha tôi nói.”


Giản Vân Xuyên: “Cha em nói em cái gì?”


Anh vừa định mở lời, thì nghe thấy tiếng gõ cửa sau lưng.


“Tiểu Vũ, con ngủ chưa?” Lan Tuyết Nhu đứng ở cửa nhẹ nhàng hỏi.


“Là dì Lan Lan.” Cố Sâm Vũ nói bằng giọng thì thầm với đối phương: “Cậu cúp máy trước đi, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp.”

   
“Đến ngay!” Cố Sâm Vũ đứng dậy đi về phía cửa, mở cửa phòng: “Dì Lan Lan, có chuyện gì thế ạ?”


Lan Tuyết Nhu: “Dì có thể vào trong không?”


“Đương nhiên có thể ạ!” Cố Sâm Vũ nghiêng người nhường đường.


Vào phòng ngủ, giọng Lan Tuyết Nhu càng lúc càng dịu dàng: “Tiểu Vũ, con nói thật với dì đi, có phải con đang hẹn hò không?”


“Hả?” Cố Sâm Vũ vẻ mặt mờ mịt: “Không có ạ.”


“Thật sự không có hả?” Lan Tuyết Nhu nghi ngờ, ánh mắt lướt qua căn phòng, dừng lại ở chiếc điện thoại đặt trên bàn.


Hóa ra cuộc gọi video vừa nãy chưa bị ngắt kết nối.


“Thật sự không có, con thề!” Cố Sâm Vũ đi đến bàn, tiện tay cầm điện thoại lên cho dì Lan Lan xem: “Không tin dì nhìn xem, người nói chuyện với con, là con trai ạ.”


Lan Tuyết Nhu nửa tin nửa ngờ nhìn vào màn hình điện thoại, đột nhiên kêu lên một tiếng, giơ hai tay mềm mại che chặt mắt: “Dì không nhìn! Con mau quay lại!”


“Sao thế ạ?” Cố Sâm Vũ cũng bị dọa giật mình, quay màn hình điện thoại lại phía mình, lúc này mới phát hiện, chàng trai trên màn hình—


Đang quay lưng lại với ống kính cởi áo!


Bờ vai rộng, vòng eo thon gọn, làn da trắng phát sáng, theo động tác của chủ nhân, cơ lưng khẽ động, đôi xương bướm xinh đẹp sau lưng gần như muốn vỗ cánh bay lên.


Cố Sâm Vũ: …


Vải ò!


Tác giả có lời muốn nói:


Dì Lan Lan: Thanh niên lầm lỡ, video call n*d*…


Cố Sâm Vũ: Dì Lan Lan, nghe con giải thích!


Giản Vân Xuyên: Đúng, em ấy không có bạn gái, có chồng rồi.


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 46
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...