Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 45


Sáng sớm hôm sau, Cố Sâm Vũ bị đồng hồ sinh học đánh thức đúng giờ.


Anh dụi dụi mắt, nghiêng mặt nhìn chiếc gối bên cạnh, nhưng phát hiện Giản Vân Xuyên đã rời đi từ lúc nào.


“Sao mình ngủ say thế nhỉ…” Anh lẩm bẩm ngồi dậy, mắt đảo xung quanh một vòng, dừng lại ở chiếc tủ đầu giường.


Trên tủ gọn gàng xếp hai bộ quần áo, trông có vẻ là chuẩn bị riêng cho mình.


“Thật là chu đáo.” Cố Sâm Vũ thỏa mãn vươn vai, sảng khoái bước xuống giường.


Vệ sinh cá nhân xong, anh đi ra ngoài theo trí nhớ tối qua.


Căn nhà cũ nhà họ Tạ quá rộng, may mà bố cục khá vuông vức, nên anh không đến mức bị lạc.


Đúng lúc Cố Sâm Vũ chuẩn bị đi qua khu vườn, bất ngờ gặp một người đàn ông lạ mặt.


Nhìn qua một chút, ngũ quan có vài phần giống Giản Vân Xuyên, chỉ là khóe môi theo thói quen hơi nhếch lên, giống như một con hồ ly mặt cười đẹp trai.


“Xin chào~” Hồ ly mặt cười chủ động chào anh.


Cố Sâm Vũ dừng bước: “Xin chào.”


“Tôi là Tạ Hành, cậu tên gì?” Tạ Hành đánh giá chàng trai trước mặt, ánh mắt không hề tỏ vẻ khiếm nhã.


“Cố Sâm Vũ.” Cố Sâm Vũ lịch sự trả lời, rồi hỏi: “Xin hỏi anh có biết, Giản Vân Xuyên đang ở đâu không?”


Giọng điệu của Tạ Hành trở nên đầy ẩn ý: “À, thì ra cậu chính là Cố Sâm Vũ à~”


Cố Sâm Vũ: …


Không phải chứ không phải chứ, lại là một nhân vật quen thuộc với uy danh của nguyên chủ sao?


“Cái đó… có thể anh đã nghe qua tên tôi, nhưng mà, thực tế và lời đồn vẫn có sự khác biệt lớn.” Tiểu Cố Tổng chỉ vào đầu mình, giải thích một cách thuần thục: “Ví dụ như, anh thấy tôi bây giờ không để kiểu tóc chải ngược bóng dầu nữa.”


“Ha ha…” Tạ Hành cười khẽ: “Cậu thật là đáng yêu, đáng yêu hơn nhiều so với lời đồn.”


Cố Sâm Vũ: “Cảm ơn lời khen~”


Tạ Hành tiếp tục cười: “Nhưng tôi có chút tò mò, cục đáng yêu cậu và Giản Vân Xuyên, quan hệ của hai người là gì?”


“Bạn tốt!” Cố Sâm Vũ không chút nghĩ ngợi trả lời.


“Ồ~” Tạ Hành ra vẻ bừng tỉnh: “Thì ra hai người là bạn tốt à, thảo nào.”


Dừng một chút, hồ ly mặt cười lại cười tủm tỉm: “Từ nhỏ đến lớn, Giản Vân Xuyên chưa từng dẫn bất kỳ người bạn nào về nhà, xem ra quan hệ của hai người thật sự rất tốt.”


“Thật sao?” Cố Sâm Vũ ngạc nhiên, rồi cong mắt cười: “Vậy tôi thật sự quá vinh hạnh rồi.”


Thì ra vô tình trong lúc nào không hay, Giản Vân Xuyên đã coi mình là một người bạn rất quan trọng, mặc dù miệng vẫn không chịu thừa nhận.


Tạ Hành vẫy vẫy tay: “Lại đây, tôi đưa cậu đi tìm nó.”


Cùng lúc đó, Giản Vân Xuyên đang đánh cờ với ông ngoại.


Ngón tay xương khớp rõ ràng kẹp một quân cờ đen, nhưng mãi không đặt xuống bàn.



“Tiểu Xuyên, cháu thua rồi.” Ông cụ nâng chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm.


“Vâng, cháu thua rồi.” Giản Vân Xuyên đặt quân cờ xuống, dứt khoát nhận thua: “Tài nghệ chơi cờ của ông ngoại càng ngày càng tinh thông.”


Ông cụ lắc đầu, ánh mắt hiền từ, ôn hòa đặt trên khuôn mặt cháu ngoại nhỏ: “Không phải tài nghệ chơi cờ của ông ngoại tinh thông, là do hôm nay cháu có chút xao động.”


Giản Vân Xuyên im lặng.


Một lát sau, cậu đang chuẩn bị mở lời giải thích, thì nghe thấy có tiếng bước chân. Ngước mắt nhìn qua, đối diện với ánh mắt của Tạ Hành.


Giây tiếp theo, một cái đầu tròn xoe ló ra sau lưng Tạ Hành: “Giản Vân Xuyên, chào buổi sáng nha~”


Vẻ mặt Giản Vân Xuyên thoáng chút thả lỏng: “Lại đây.”


Cố Sâm Vũ ngoan ngoãn đi về phía cậu theo lời nói.


Đợi người đến gần, Giản Vân Xuyên đứng dậy giới thiệu: “Ông ngoại, đây là người bạn mà cháu đã nói với ông… Cố Sâm Vũ.”


Ánh mắt Cố Sâm Vũ dừng lại trên người ông cụ.


Tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhưng đường nét vẫn sắc sảo dứt khoát, lưng thẳng tắp như cây tùng, vẫn có thể mơ hồ thấy được phong thái anh tuấn thời trẻ.


Anh cúi chào, hỏi lớn: “Ông ngoại khỏe không ạ!”


Tiếng gọi này thốt ra cực kỳ tự nhiên, Giản Vân Xuyên không khỏi cong khóe môi, nở một nụ cười đẹp mắt.


“Xin chào.” Ông cụ nét mặt hiền hậu, đôi mắt sâu trũng bình tĩnh ôn hòa, bên trong dường như lắng đọng năm tháng dài lâu.


Mọi người đã đến đông đủ, dì phòng bếp bắt đầu bận rộn mang bữa sáng lên.


Ông cụ ngồi ở vị trí chủ nhà, nhìn bàn đồ ăn sáng kiểu Trung Quốc với sữa đậu nành, quẩy và bánh bao: “Gia đình quen ăn sáng kiểu Trung, Tiểu Vũ có ăn quen không?”


“Ăn quen ạ.” Cố Sâm Vũ liên tục gật đầu: “Quẩy với cháo, thiên hạ là của cháu!”


Ông cụ bị anh chọc cười: “Vậy thì tốt, cháu vẫn đang tuổi lớn nhỉ? Phải ăn nhiều bữa sáng một chút.”


Cố Sâm Vũ chớp chớp mắt: “Không không không, cháu đã qua tuổi lớn rồi ạ, ông ngoại.”


Tạ Hành thong thả tiếp lời: “Ông nội khen cậu trông còn trẻ đó, cục đáng yêu.”


“Hả?” Cố Sâm Vũ gãi đầu ngượng ngùng: “Thật vậy ạ? Vậy cháu cảm ơn ông ngoại hê hê~”


Giản Vân Xuyên khẽ nhíu mày, ánh mắt khó chịu âm thầm quét về phía Tạ Hành.


“Sao thế, trên mặt anh họ có dính gì à?” Tạ Hành nhận ra ánh mắt của cậu, quay mặt lại cười hỏi.


Giản Vân Xuyên thu lại ánh mắt: “Không có.”


“Có có có…” Cố Sâm Vũ không nhịn được xen vào: “Mặt anh có hơi đẹp trai quá đó!”


Giản Vân Xuyên: ?


Cậu mặt lạnh, cầm một cái bánh bao nhét vào miệng người bên cạnh.


“Ưm…” Miệng Cố Sâm Vũ bị chặn, chỉ có thể chuyên tâm ăn bánh bao, cuối cùng cũng im lặng.


Một lát sau, ông cụ là người đầu tiên đặt bát đũa xuống, dùng khăn nóng lau tay, chậm rãi mở lời: “Tiểu Xuyên, gần đây cháu bận cái gì?”



“Đang giúp bạn ở công ty.” Giản Vân Xuyên trả lời đơn giản.


“Công ty của cậu cháu dạo này bận quá, cũng muốn cháu qua giúp đỡ.” Ông cụ dùng ánh mắt ra hiệu cho Tạ Hành: “Tạ Hành, có chuyện này không?”


Tạ Hành ngẩng mặt: “Có, ông nội.”


Động tác nhai của Cố Sâm Vũ dừng lại, một bên má phồng lên, dựng tai nghe cuộc đối thoại của bọn họ.


Tạ lão gia rất yêu thương cô con gái út, nhưng Tạ Nhân từ nhỏ đã được ông nuông chiều, không muốn học quản lý công ty, nên sau khi Giản Chính Bân ở rể nhà họ Tạ, ông cụ đã để con rể út vào bộ phận cốt lõi của Tập đoàn Tạ thị, cùng con trai quản lý công việc của tập đoàn, hy vọng sau này khi ông trăm tuổi, con rể có thể chăm sóc tốt cho con gái ông.


Nhưng ông cụ nằm mơ cũng không ngờ được, hành động của ông chẳng khác nào dẫn sói vào nhà.


Không lâu sau, Giản Chính Bân tự xưng muốn tự lập. Ông cụ đã cung cấp cho hắn nguồn vốn và mối quan hệ dồi dào, nhưng không ngờ Giản Chính Bân lại quay lại cắn một miếng, âm thầm cấu kết với các cấp cao khác của tập đoàn, trước sau vài năm, đã thao túng Tập đoàn Tạ thị.


Đợi đến khi ông cụ nhận ra, thế cục của tập đoàn đã khó lòng mà cứu vãn được, lại bị người khác hãm hại, xảy ra một vụ tin tức xã hội chấn động.


Để kịp thời ngăn chặn tổn thất, ông cụ dứt khoát tuyên bố Tập đoàn Tạ thị phá sản và tái cơ cấu.


Ngày nay, công ty mới do cha của Tạ Hành là Tạ Dục quản lý, quy mô và địa vị của công ty đã không còn được như xưa, nhưng dù sao cũng là một doanh nghiệp lớn nhỏ.


“Cháu không muốn đi, ông ngoại.” Giản Vân Xuyên cụp mắt xuống, lần nữa từ chối đề nghị của ông cụ.


“Ông ngoại biết, hiện tại cháu vẫn ở lại nhà họ Giản, chắc chắn có ý đồ riêng của mình.” Giọng điệu của ông cụ có chút nặng hơn: “Nhưng Tiểu Xuyên, có một số chuyện, cháu nên học cách buông bỏ.”


Cố Sâm Vũ lập tức nhận ra, ngón tay của cậu đang nắm chặt đũa đột nhiên siết lại, dùng lực đến mức khớp xương hơi trắng bệch.


Giản Vân Xuyên mở miệng: “Cháu—”


“Ông ngoại, người bạn mà Giản Vân Xuyên nói chính là cháu đây ạ!” Cố Sâm Vũ khẽ vỗ vào lưng đang cứng đờ của cậu, miệng đáng thương nhận lỗi: “Là lỗi của cháu, nhưng công ty của cháu hiện tại thật sự không thể thiếu cậu ấy, phải làm sao đây ạ?”


Giản Vân Xuyên ngây người, vô thức nghiêng mặt nhìn đối phương.


Sắc mặt ông cụ cũng dịu đi phần nào: “Thật vậy sao?”


“Đúng vậy đúng vậy!” Cố Sâm Vũ gật đầu như gà mổ thóc: “Ông ngoại, thật ra cháu mở công ty thời trang, công ty cháu tên là Thời trang Samy, hiện tại chủ yếu là thời trang và đồ thể thao, cháu nói cho ông nghe…”


Tiểu Cố Tổng hăng say giới thiệu về công ty của mình, thành công kéo chủ đề đi xa.


Tạ Hành hứng thú lắng nghe Cố Sâm Vũ nói, cho đến khi điện thoại rung lên, mới đành phải đứng dậy: “Hôm nay cháu có hẹn với một khách hàng quan trọng, giờ phải đi rồi.”


“Đi đi.” Ông cụ giơ tay: “Đi đường cẩn thận.”


“Ông ngoại, cháu cũng nên đi làm rồi.” Lời của Cố Sâm Vũ bị ngắt quãng, vẫn còn hơi tiếc nuối: “Lần sau đến thăm ông cháu lại kể tiếp.”


“Được được được.” Ông cụ nhìn anh mỉm cười, ánh mắt từ lúc đầu hòa nhã chuyển sang sự vui mừng rõ rệt: “Nhất định phải thường xuyên đến, ông ngoại thích nói chuyện với cháu.”


Cố Sâm Vũ ngại ngùng cười cười, dứt khoát đồng ý: “Vâng ạ, ông ngoại!”


Chiếc Maybach màu đen lướt đi trôi chảy trong dòng xe cộ, Tiểu Cố Tổng một tay giữ vô lăng, tự cho là phong độ ngời ngời: “Đưa cậu về công ty trước nhé?”


“Đến công ty em đi.” Ánh mắt Giản Vân Xuyên nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Hôm nay tôi không có việc gì, có thể giúp em giải quyết những vấn đề tích lũy gần đây.”


“Tuyệt vời!” Cố Sâm Vũ đáp một tiếng, âm cuối bay lên: “Cố vấn Giản đi làm rồi~”


Giản Vân Xuyên cười nhẹ, mở điện thoại, trả lời tin nhắn WeChat.


Thoát khỏi khung trò chuyện, ngón tay cậu lướt xuống, phát hiện nhóm chat bốn người nào đó hiển thị hơn mười tin nhắn chưa đọc.



Cậu lặng lẽ nhấn vào nhóm chat, vừa vào đã thấy vài tin nhắn mặc cả.


“Em…” Cậu ngập ngừng một lát, nhìn người đang tập trung lái xe: “Gần đây em có túng thiếu không?”


“Gì cơ?” Cố Sâm Vũ liếc nhanh đối phương một cái: “Không có, sao, cậu muốn hỏi mượn tiền tôi à?”


Giản Vân Xuyên: …


“Không phải.”


“Nếu cậu thật sự cần tiền, đừng ngại nhé.” Cố Sâm Vũ lại nhìn đối phương một cái: “Nhiều thì tôi không lấy ra được, nhưng cứu nguy thì không thành vấn đề.”


Giản Vân Xuyên từ bỏ ý định tiếp tục giao tiếp về vấn đề này với bé mèo này, đầu ngón tay lại lướt lên, một bức ảnh tự sướng bất ngờ đập vào mắt.


Ống kính camera gốc, lỗ chân lông nhìn thấy rõ mồn một, nhưng khuôn mặt trong ảnh láng mịn như quả trứng luộc bóc vỏ, đôi mắt to tròn, trong veo nhìn chằm chằm vào ống kính, hai ngón tay thon dài ở chỗ nốt lệ, tạo hình chữ V.


Vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, lại mang theo một chút quyến rũ không tự biết…


Giản Vân Xuyên nhấn vào ảnh lớn, lưu ảnh gốc, động tác dứt khoát, sau đó quay lại giao diện chat, giơ màn hình điện thoại về phía người bên cạnh: “Đây là cái gì?”


Cố Sâm Vũ quay mặt đi, vừa nhìn một cái đã chột dạ quay lại nhìn thẳng phía trước: “Cái đó, hoàn toàn là lỡ tay…”


“Lỡ tay?” Giản Vân Xuyên cười lạnh một tiếng, rõ ràng không tin lời anh nói: “Vậy ban đầu em định gửi cho ai?”


“Ban đầu tôi định—” Tiểu Cố Tổng linh cơ khẽ động: “Ban đầu tôi định gửi cho cậu đó.”


Giản Vân Xuyên khẽ nhướng mày.


“Mấy tuần tới tôi sẽ rất bận, nên gửi trước một bức ảnh tự sướng cho cậu, nếu cậu nhớ tôi, có thể xem ảnh của tôi.” Cố Sâm Vũ dùng giọng điệu thành khẩn mà nói dối không chớp mắt: “Nếu cậu cảm thấy phiền, cũng có thể in ra dán lên tường, nhưng đừng in trắng đen là được.”


Giản Vân Xuyên: …


“Sau này đừng tùy tiện gửi ảnh tự sướng của em nữa.” Cậu cất điện thoại đi, lạnh lùng bổ sung: “Ngoại trừ gửi cho tôi.”


Cố Sâm Vũ đạp phanh, chậm rãi dừng xe lại: “Nhắc đến tự sướng, hai chúng ta đến giờ còn chưa chụp chung bao giờ.”


Giản Vân Xuyên: “Vậy nên?”


“Tự sướng thôi!” Cố Sâm Vũ phấn khích tháo dây an toàn, mở điện thoại đưa lại gần.


Giản Vân Xuyên không nói gì, coi như ngầm đồng ý với hành động của đối phương.


Hai người vai kề vai, đầu kề đầu, thân mật xuất hiện trong màn hình điện thoại.


“Một hai ba—” Cố Sâm Vũ nhấn nút chụp, ngồi thẳng dậy, xem bức ảnh vừa chụp.


Im lặng vài giây, anh không nhịn được thắc mắc: “Chuyện gì thế, cậu có lén lút bật app làm đẹp một mình không đấy?”


Giản Vân Xuyên: “Đó là điện thoại của em.”


Cố Sâm Vũ: “Đúng nhỉ…”


Thôi được rồi, xem ra đây là sự khác biệt về ngoại hình giữa người thường và người đẹp tượng tạc rồi.


“Gửi cho tôi tấm ảnh.” Giản Vân Xuyên nhắc nhở.


“Không được, tôi phải tự chỉnh sửa làm đẹp cho mình trước đã.” Tiểu Cố Tổng hiếm khi lại quan tâm đến hình tượng của một idol.



“Cứ thế này là đẹp rồi.” Giản Vân Xuyên nhíu mày không đồng tình: “Em đừng chỉnh lung tung.”


“Yên tâm đi, tôi không động vào mặt cậu đâu.” Cố Sâm Vũ mở phần mềm chỉnh ảnh, tự mình mày mò.


Vài phút sau, anh tự cảm thấy hài lòng gật đầu: “Xong rồi, tôi gửi cho cậu.”


Giản Vân Xuyên mở WeChat, đợi hai giây: “Ảnh đâu?”


“Có lẽ mạng chậm quá— Vãi ò!” Cố Sâm Vũ đột nhiên mở to mắt: “Sao tôi lại gửi nhầm cho anh cả rồi?”


Giản Vân Xuyên bình tĩnh nói: “Thu hồi.”


Cố Sâm Vũ vội vàng nhấn vào ảnh, nhưng chưa kịp thao tác, tiếng “err” vang lên, đối phương trực tiếp gọi điện thoại thoại.


“Chết rồi, anh ấy nhìn thấy rồi…” Cố Sâm Vũ buông xuôi nhận điện thoại.


Cố Diệp: “Chú gửi cái gì thế?”


Cố Sâm Vũ: “Ảnh tự sướng…”


Giọng điệu Cố Diệp ngập tràn sự khinh thường: “Thị hiếu của Giản Vân Xuyên chỉ đến thế thôi à? Người cậu ta thích lại là loại mặt rắn trên mạng này à?”


“Hả?” Cố Sâm Vũ ngơ ngác nhìn Giản Vân Xuyên một cái: “Mặt rắn trên mạng cái gì cơ?”


Đầu dây bên kia im lặng vài giây, Cố Diệp không thể tin được hỏi: “Người bên cạnh cậu ta, sẽ không phải… là chú đấy chứ?”


Cố Sâm Vũ thoát khỏi giao diện WeChat, mở album ảnh xem lại.


Giản Vân Xuyên có chút tò mò, nghiêng người nhìn qua.


Vừa nhìn, cậu hoàn toàn bó tay.


Chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu đó bị chỉnh sửa méo mó, đôi mắt to như chuông đồng, cằm nhọn hoắt có thể đâm chết người, không thể nói là không liên quan đến Xà tinh trong phim Anh Em Hồ Lô, chỉ có thể nói là giống hệt.


“Người đâu? Nói chuyện.” Giọng Cố Diệp lại vang lên: “Hai ngày nay có phải chú đều ở cùng Giản Vân Xuyên không?”


“Không có!” Cố Sâm Vũ phủ nhận ngay lập tức: “Em chỉ cho anh xem bức ảnh Giản Vân Xuyên đăng trên vòng bạn bè thôi. Ừm, thị hiếu của cậu ấy quả thực không ổn, người bên cạnh trông xấu quá đi mất!”


Tiểu Cố Tổng tự dìm mình không chút nhân tính, thầm nghĩ lần này anh cả chắc chắn sẽ không nghi ngờ mình nữa chứ?


“Được rồi.” Cố Diệp không tranh cãi về chủ đề này nữa: “Chú đang ở đâu?”


“Em hả? Em đang ở công ty.” Cố Sâm Vũ mở cửa xe ra, ra hiệu cho Giản Vân Xuyên cùng mình xuống xe, rồi cẩn thận đóng cửa xe lại: “Người lao động cần cù.”


Giây tiếp theo, ánh mắt của người lao động đối diện thẳng với Cố Diệp đang đứng ở cổng công ty, còn có Tần Thăng đang đứng cạnh anh ấy.


Cố Sâm Vũ: ?!!


Tác giả có lời muốn nói:


Cố Sâm Vũ: Hành động vội vàng quá! Sớm biết thế thì tôi đã không tự bôi xấu mình ác liệt thế này!


Cố Diệp: Ha ha, chú chắc chắn là tự dìm hàng sao?


Giản Vân Xuyên: Anh có thể nghi ngờ thẩm mỹ của tôi, nhưng anh không thể nói vợ tôi không đẹp.


Cố Diệp: Vợ cậu là em trai tôi… không đúng, ai là vợ cậu?


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 45
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...