Ánh Trăng Không Ngủ Em Không Ngủ
C2: Chương 2
Nghe thấy tiếng gọi, Đường Y đứng im không nhúc nhích.
Một, hai…
Cô đếm số ở trong lòng, nhưng còn chưa đợi cô đếm đến ba, một bóng dáng thẳng đứng đã dùng khí thế sét đánh nhông kịp bưng tai nhào đến chỗ cô, cánh tay dài và hữu lực chói lọi đặtt trên vai cô.
“Thư Thư, Đường Vọng Thư…”
Vẫn là tiếng thiếu niên dễ nghe, khuynh hướng cảm xúc bạc hà sáng trong khi cách ba năm lại quanh quẩn bên tai cô lần nữa.
Cũng chính là một khắc này, Đường Y rõ ràng cảm nhận được Giang Tố rốt cuộc đã trở lại, tên nhóc từng suốt ngày đi theo phía sau cô, khăng khăng không gọi chị, thường biến đổi đa dạng gọi “Thư Thư”, lại quay về rồi.
“Không để ý tới em?”
Giang Tố không thể lập tức nhận được đáp án lập tức cúi người, khom lưng đứng ngang bằng cô, không cho cô chút không gian trốn tránh nào, hỏi thẳng cô: “Thư Thư chẳng lẽ không nhớ em?”
Miệng lưỡi kiên quyết, nhưng âm cuối lại mang theo chút ý vị làm nũng.
Đường Y nhìn đôi mắt vừa đen vừa sáng của anh, không biết tại sao lại nhớ đến Samoyed (một giống chó nuôi trong nhà” toàn thân tuyết trắng trlng nhà kia.
Sao ra nước ngoài một chuyến, người này lại càng “chó” (ý là dính người, làm nũng nhiều) hơn rồi?
“Không biết lớn nhỏ, bỏ tay ra.”
Ỷ vào việc lớn hơn Giang Tố ba tuổi, Đường Y trước mặt anh vẫn luôn dùng thân phân chị gái tự cho là đúng.
Cô còn nhớ, năm Giang Tố 16-17 tuổi, dựa vào một khuôn mặt và một bàn tay vượt qua thử thách kỹ thuật bóng rổ làm tất cả các nữ sinh ngứa ngáy, cô nhìn thấy chính là thiếu niên đứng trên hành lang bên ngoài văn phòng, vẻ mặt trầm thấp ủ rũ, để cô lãnh về từ trong tay chủ nhiệm lớp.
Giang Tố ngoan ngoãn thu tay lại.
Trên vai Đường Y trống rỗng, kết quả lại ngã vào trong đôi mắt đào hoa chờ mong lại có vẻ thật cẩn thận, cộng thêm nốt ruồi đen nho nhỏ phía dưới mắt trái, thế nhưng lại làm cô nhìn ra một loại hương vị nhu nhược đáng thương.
Tên nhóc này, học được kiểu này từ khi nào?
Trước kia anh không như vậy, trước kia anh đều là bộ dáng đánh chết cũng không buông tay, không đạt được mục đích thề không bỏ qua hay sao?
Biết rõ có bẫy, nhưng Đường Y không chịu nổi ánh mắt này của anh nhất, cô cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên mềm xuống, ba chữ “có nhớ em” suýt thì buột miệng thốt ra.
“Chờ chị một chút.”
Giang Tố dường như nhìn thấy cái gì, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt chạy sang bên tay trái.
Đường Y chậm nửa nhịp đứng im tại chỗ, thấy anh đi vài bước đến trước mặt một người đàn ông trung niên, sau đó đột nhiên nâng tay lên, đánh một quyền lên người đó.
Một quyền này, dứt khoát lưu loát, người bị đánh căn bản không kịp phản ứng, khi ông ta chần chừ ngẩng đầu, Giang Tố lại đấm thêm một quyền.
“Giang Tố!” Đường Y vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Dưới đèn dây tóc loá mắt, Giang Tố mặc áo gió màu đen vô cùng rõ ràng, bất luận là vóc dáng hay khí độ xung quanh, trưởng thành hơn nhiều so với ba năm trước.
Anh nghe tiếng dừng tay, nhưng chân mày lại là thần sắc nghiêm nghị không hoà tan được.
Mà thấy anh quay đầu lại thì Đường Y hỏi: “Làm sao lại động tay với người ta?”
Anh ít khi xúc động như vậy.
Không đợi Giang Tố trả lời, người đàn ông trung niên kia đã kêu gào lên: “Ông đây chọc gì mày à?”
Vóc dáng không cao, giọng nói lại rất lớn, nhưng tay ông ta bị Giang Tố nắm chặt, căn bản không phản kháng được, cho nên tiếng gào này có chút hương vị ngoài mạnh trong yếu.
Giang Tố lạnh lùng quét mắt nhìn ông ta một cái, lại nhìn về phía người phụ nữ trẻ tuổi còn buồn ngủ dường như mới tỉnh, nói: “Trong lòng ông hiểu rõ.”
Đường Y nhìn theo, nhìn thấy người phụ nữ đang từ trong mơ tỉnh lại mặc áo sơ mi và chân váy, nhìn dáng vẻ giống phụ nữ đi làm, nút thắt của cổ áo sơ mi trắng không biết đã bị cởi ra từ khi nào, lộ ra chút da thịt trắng nõn trước ngực.
Nếu cởi thêm một nút thắt nữa, đã có thể thấy được nhiều hơn…
Cô nhăn mi lại, đã hiểu rõ vừa rồi xảy ra cái gì, trong lòng dâng lên một sự chán ghét rõ ràng.
“Mày nói bậy!”
Người đàn ông trung niên đỏ mặt, thẹn quá thành giận nói: “Con mắt nào của mày nhìn thấy, tao chưa làm cái gì cả!”
“Ông cảm thấy camera không quay được à? Cố ý chọn góc chết?”
Mắt của Giang Tố không nháy chút nào, chọc rách: “Camera này xoay tròn toàn phương vị, ông làm cái gì đều rất rõ ràng.”
Người đàn ông trung niên hiển nhiên không nghĩ đến một vụ này, nghe xong lời này, sắc đảm bao thiên (không sợ hãi gì) trở nên nhát như chuột, sửa lời nói: “Tôi chỉ sờ soạng một chút thôi, cái gì khác cũng không làm.”
“Cái này được gọi là quấy rối tình dục.” Thần sắc của Giang Tố lạnh hơn, khi mở miệng có hàn ý.
Sắc mặt của người đàn ông lập tức trở nên trắng bệch, muốn tránh khỏi tay Giang Tố chạy trốn, không nghĩ đến càng nắm càng chặt.
Mà người phụ nữ trẻ tuổi cũng đã phản ứng lại, chỉnh lí xiêm y, tiến lên hung hăng tát ông ta một cái.
…
Cuối cùng, Đường Y đã cởi áo khoác của mình ra, để lại cho người phụ nữ tuổi trẻ kia, còn về người đàn ông trung niên kia, tạm thời chuyển giao cho chỗ trị an của sân bay, chờ ngày mai lại để cảnh sát xử lý.
Hai người cùng nhau ra khỏi sân bay, Tống Tuế Tuế lâm thời có việc rời đi trước, Đường Y cầm chìa khoá xe chuẩn bị đi đến ghế lái, không nghĩ đến Giang Tố xông ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lấy chìa khoá đi, rồi sau đó lại mở cửa ghế phụ ra cho cô: “Lên xe.”
Nhìn lòng bàn tay trống rỗng, Đường Y sửng sốt: “Chừng nào thì em thi bằng lái thế, không được lái xe không bằng.”
“Yên tâm.”
Giang Tố nhẹ nhàng sụyt một tiếng, đẩy cô đi vào, lại vô cùng tự nhiên mà thắt dây an toàn cho cô, khi đi đến gần, hô hấp của hai người đan xen có thể nghe thấy.
Sau khi anh thắt dây an toàn cho cô thì đóng cửa xe, chính mình đi sang bên cạnh.
Đầu óc của Đường Y ngẩn ra, cũng không rảnh bận tâm trái tim đập hỗn loạn, dựa vào lưng ghế vẫn không nhúc nhích.
Đợi xe lái xe ra ngoài một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Em vừa rồi làm sao biết có camera mà còn động thủ với người ta thế?”
“Đánh ông ta một trận còn tính là nhẹ.”
Giang Tố vừa chuyển tay lái, nói giảm nói tránh.
Đối cái loại đàn ông sến rện, nhân lúc người ta chưa chuẩn bị, chiếm tiện nghi của phụ nữ, anh thống hận từ đáy lòng, cho nên biết rõ có biện pháp giải quyết tốt hơn, anh vẫn dựa vào bản năng đấm hai quyền.
“Là phải giáo huấn cho ông ta một chút.”
Đường Y im lặng một lúc lâu, thấp giọng hỏii: “Tay không bị thương chứ?”
Giang Tố đang lái xe tràn ra tiến cười khẽ từ trong cổ họng: “Vậy Thư Thư giúp em nhìn xem có bị thương hay không?”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, xe giảm tốc độ ngừng lại, anh thật sự đưa bàn tay qua.
Trước kia cũng như vậy, mỗi khi anh bị đồng nghiệp đánh giá, mặc kệ anh là người từng nằm trong đầm lầy, hay là người từng đánh thắng, Đường Y mắng thì vẫn mắng, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, câu đầu tiên vĩnh viễn là hỏi anh có bị thương hay không.
“Thư Thư.”
Thấy cô đang do dự, Giang Tố lại gọi một tiếng, giống bộ dáng vẫy đuôi của Samoyed.
Chân mày của Đường Y lướt qua sự bất đắc dĩ, cuối cùng đưa tay tiếp nhận, tinh tế nhìn một lúc lâu, từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay, không buông tha một tấc nào.
Nhưng ngón tay thon dài cân xứng ngoại trừ có hơi ửng đỏ, không có gì khác thường.
Mà sự ửng đỏ lướt qua trong giây lát, mau đến mức làm người ta không kịp đau lòng, rõ ràng không đáng ngại.
Đường Y yên lòng, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, nhìn về phía gương mặt nửa ẩn trong bóng tối củ anh, thần sắc nghiêm túc nói: “Lần sau đừng trực tiếp đánh nữa.”
Giang Tố không nhịn được mà đến gần bên này, khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Đối phó loại người ngày, có thể ngẫu nhiên xông ra.” Cô hơi ho khụ khụ, âm thanh không tự nhiên, cuối cùng còn không quên bổ sung thêm: “Nhưng em cũng phải chú ý camera theo dõi, đừng quá kiêu ngạo.”
Hôm nay người đàn ông kia quấy rối tình dục, chứng cứ vô cùng xác thực, hai quyền bị đánh kia lại rất kỳ diệu không lưu lại bao nhiêu dấu vết, cho nên bọn họ có thể đứng ngoài cuộc, nhưng tình huống của ông ta sau đó bọn họ không thể biết được. Kiếm Hiệp Hay
Tóm lại, gặp chuyện bất bình ra tay là chuyện tốt, nhưng cũng phải cẩn thận hơn.
Cô không hy vọng anh bị liên lụy.
“Thư Thư nói đúng.”
Đuôi lông mày ở khoé mắt của Giang Tố đều là ý cười, tinh thần phấn chấn chưa hoàn toàn tung ra lan tràn ở bên trong xe.
Vừa đi qua đèn xanh đèn đỏ, thân xe nhanh chóng chạy, như là sao băng đột nhiên xẹt qua bầu trời đêm, Đường Y nhận ra đây là đường về nhà cô, vì vậy thuận miệng hỏi câu: “Em không về nhà sao?”
“Nhà của Thư Thư em không thể ở, phải không?”
Ngữ khí của Giang Tố trầm thấp, trên mặt ẩn ẩn có thần sắc bi thương, không khác gì với biểu cảm của cún con bị vứt bỏ.
Trước khi anh chưa ra nước ngoài, xác thật thường xuyên lấy lý do nhà mình cách xa trường, công khai ở nhờ căn nhà lớn của Đường Y mua sau khi đóng phim lấy thù lao.
Lại có bộ dáng này?
Nhưng Đường Y bị gió lạnh thổi đến mức trái tim dần cứng lên bắt đầu tính nợ cũ: “Ngài vừa qua nước ngoài chưa từng gọi điện về nước, chị gọi qua chưa được nửa phút nhất định sẽ cúp máy, làm sao lại nhớ đến việc ở cùng chị lúc này thế?”
“Thư Thư.”
“Đừng gọi tên chị, vô dụng.”
Cô hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất là em có thể giải thích rõ ràng.”
Giang Tố giẫm phanh lại, ngừng ở hoa viên, cúi đầu nói: “Không có tiền.”
Đèn neon chiếu từ ngoài cửa sổ vào, bao phủ ở trên mặt anh, hiện ra vài phần mê ly không chân thật.
?
Đường Y nghi ngờ nhìn về phía anh, quét từ trên xuống dưới, xác nhận không sai, từ đầu đến chân anh vẫn mặc những bộ đồ với hãng quần áo quen thuộc, logo in hoa không ít.
Trách cô làm điều thừa, Giang tiểu thiếu gia bất luận mua cái gì mắt đều sẽ không chớp làm sao lại có quan hệ cùng hai chữ này?
Chẳng qua, cũng theo đó mà nhẹ nhàng thở ra.
Cô thật sự không nghĩ ra Giang Tố chưa từng lo lắng vì tiền ở nước ngoài làm sao lại túng quẫn qua ngày như vậy.
Không bao lâu quả nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ: “Lừa chị đấy, sau này chậm rãi nói cho chị nghe.”
Cô rất muốn nói “không được, nói ngay bây giờ đi”, nhưng Giang Tố bỗng nhiên ngửa đầu nhìn về phía cô, ngữ khí trầm thấp chậm rãi nói: “Thư Thư, em mệt mỏi quá, muốn nghỉ ngơi.”
Bay đường dài thật sự rất mệt mỏi, trước mắt cũng đã là đêm khuya.
Đường Y chỉ thoáng nghĩ nghĩ, liền theo bản năng muốn mở cửa cho anh, từ chối vứt bỏ những chuyện vừa rồi không thèm nhìn lại, còn về những vụn vặt đó, ngày mai hỏi lại cũng không muộn.
Tạm thời bỏ qua đề tài này.
Mà Giang Tố cũng không nói dối, anh thật sự rất mệt.
Anh cũng không phải đến sân bay lúc 11 giờ đêm, anh mua vé máy bay là 8 giờ tối hạ cánh, nói cách khác, anh đợi ở sân bay khoảng ba tiếng.
Trước khi anh trở về từng nghe ngóng sự sắp xếp suất diễn gần nhất của Đường Y, biết mấy ngày nay cô đều diễn đến đêm khuya, rất khó có thể bớt thời gian ra.
Nhưng anh thật sự muốn cô đón mình, muốn nhìn thấy người đầu tiên khi xuống máy bay là cô.
Cho nên anh nói một lời nói dối trẻ con.
Giang Tố hơi cong môi, gợi lên một nụ cười tự giễu.
Thật ra anh vẫn không thay đổi chút nào, muốn gặp một người, rẽ ngang cũng muốn gặp.
Phòng khách…
“Em ngồi trên sô pha một lát trước đi, chị đi trải chiếu chăn trong phòng của em một chút.”
Ném xuống một câu như vậy, Đường Y liền đi vào trong, thuận tay ném túi xách và di động vào trong lồng ngực của Giang Tố.
“Được.”
Giang Tố ngoan ngoãn trả lời, rồi sau đó khép nửa mắt, nằm trên sô pha có độ cứng mềm rất thích hợp, chợt thấy bản thân không bao giờ muốn rời đi.
“Đinh…”
Điện thoại trong lồng ngực đột nhiên chấn động, hai ngón tay kẹp thân máy màu tím nhạt lên, anh mới nhận ra đây là điện thoại của Đường Y.
Màn hình sáng lên, là một tin nhắn WeChat: “Cô Đường, cô ngủ rồi sao”.
Ánh Trăng Không Ngủ Em Không Ngủ