Ánh Trăng Không Ngủ Em Không Ngủ
C1: Chương 1
“Tuế Tuế, giúp chị điều chỉnh sắp xếp thời gian một chút.”
Đường Y mới diễn xong hơi nhàn rỗi lười biếng nằm trên ghế bành, ngón tay tinh tế trắng nõn vặn nắp chai nước ra uống một ngụm nước, đợi chậm rãi nuốt xuống mới nói tiếp: “Chắc là 11 giờ đêm nay, có thể để trống ra không?”
“Hôm nay? Em xem một chút, chị Y Y.”
Tống Tuế ở bên cạnh là trợ lý của cô, tính tình hoạt bát cũng nói nhiều, sau khi tốt nghiệp Đại học thì bắt đầu đi theo cô, nhỏ hơn cô chỉ tầm nửa tuổi, bình thường lại luôn thích gọi “chị Y Y”.
Đường Y đặt nước đã uống qua một bên, nghĩ nghĩ, từ khi sau khi bắt đầu vào giới giải trí đóng phim, người nhỏ tuổi hơn cô bình thường đều gọi cô là “chị Y Y” hoặc là “Cô Đường”, trong trí nhớ chỉ có một người là ngoại lệ.
Thật sự nhỏ tuổi hơn cô, nhưng không gọi chị.
Đêm nay người đó sẽ quay về.
Cũng không biết tên nhóc vô lương tâm này sống ở nước ngoài mấy năm có ổn không.
Gọi điện thoại cho anh vĩnh viễn không nói được mấy câu đã cúp, Đường Y nghe được nhiều nhất chính là âm “tút tút” vội vàng.
Mạng xã hội một mực không mở, rõ ràng là đi du học ở nước ngoài, sống giống như còn bận hơi cô đóng phim cả ngày.
Nếu không phải cách mười ngày là có thể nhận được bưu thiếp của anh tự viết, cô đều sẽ nghi ngờ tên nhóc này có phải bị làn mưa liên miên ở Luân Đôn làm hỏng đầu óc, quên cô rồi hay không.
Khi nghe thấy anh chính miệng nói sắp về, Đường Y vừa châm chọc anh “ngài còn biết Trung Quốc ở phía Đông của Châu Á, ở phía Đông của Châu Á còn có một ngôi nhà à”, vừa lộ ra nụ cười tươi đầu tiên sau khi thức vài đêm.
“Chị Y Y, hôm nay ngoại trừ diễn kịch, tạm thời không có sắp xếp gì khác, lúc 9 giờ tối chị có một suất diễn với thầy Lục, nếu kết thúc sớm, trước 11 giờ là chúng ta có thể đi được.”
Tống Tuế Tuế gập ipad lại, kết thúc sự báo cáo của cô ấy.
Đường Y hơi hơi gật đầu, tranh thủ cho tràng diễn kia một lần qua, thừa ra nhiều thời gian một chút, trong đầu lại tinh tế phác hoạ đường đi từ thành điện ảnh đến sân bay, nếu đi đường lớn, có lẽ phải dùng ít nhất thời gian mới đến được…
Người đó thật vất vả mới trở về, gọi cô đến đón, cũng không thể đến trễ.
“Chị nghĩ gì vậy, chị Y Y?” Tống Tuế Tuế chớp chớp mắt, hồn hóng hớt hừng hực thiêu đốt căn bản không kìm nén được, đơn giản hỏi thành tiếng: “Hôm nau chị đi vội như vậy, là muốn gặp ai vậy?”
Đường Y nhàn nhạt liếc mắt nhìn sự tò mò không giấu được trong mắt cô ấy, nói thẳng: “Sự tò mò hại chết mèo.”
“Tuy chết chín vẫn không hối hận.”
Tống Tuế Tuế nhanh nhẹn tiếp lời, sau đó giơ ba ngón tay lên, thề với trời, vẻ mặt khẳng khái chịu chết quyết tuyệt: “Chị Y Y mau nói đi, em đã chuẩn bị tốt rồi.”
Chẳng qua trước mặt, mạng mèo này không cần cũng được.
“Chị đến sân bay đón người.”
Đường Y buồn cười mà nhìn cô ấy.
Đón người?
“Đón ai cơ ạ?”
Ai có mặt mũi lớn như vậy để chị Y Y của bọn họ tự mình chạy đến sân bay đón?
“Một đứa nhóc.”
Còn chưa nói dứt câu, Đường Y đã tự lắc đầu trước, phủ định: “Không đúng, là tổ tông của chị.”
Cái loại mà phải cung phụng ấy.
Đứa nhóc? Tổ tông?
Bối phận kém nhiều như vậy sao, Tống Tuế Tuế mở to mắt, tràn đầy hoang mang.
Nhưng cô ấy không có cơ hội hỏi lại, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi đã kết thúc.
“Cô Đường.” Người phụ trách Tiểu Mã đi đến, cười hiền lành: “Đã bắt đầu quay rồi, đạo diễn gọi cô qua.”
“Được, tôi đi ngay đây.”
Đường Y cười nhạt nói, lập tức đứng dậy, thân thể mỏng manh thẳng thắn, giống như thiên nga trắng ngẩng cao đầu, đi vài bước vào trong đám người, vẫn là người có thể nhìn thấy đầu tiên trong đám người.
Loại nổi bật này, thậm chí không phải bởi vì dung mạo xuất chúng của cô, thường là khí chất xuất hiện trong vô hình của bóng dáng.
Tựa như bóng đêm dần dần dày lên, nhưng có người trắng phát sáng như cũ.
Fans cuồng số một cùng fans cuồng nhan sắc Tống Tuế Tuế nghe xong câu này, gật đầu phụ hoạ: “Thượng đế đã bón cơm vào miệng chị ấy, không ăn sao được?”
“Thật đúng là vậy.” Tiểu Mã xưa nay làm một chuyện nói một lời cũng rất đồng ý với câu này, không khoa trương chút nào.
Không chỉ có anh ta, cô Đường thật sự rất đẹp, không chỉ có màu da trắng như sứ, không tìm được chút tỳ vết nào, tam đình ngũ nhãn càng xinh đẹp không chịu được, khi cười hai mắt cong cong, giống như chứa ánh sáng, làm tục nhân như anh ta không có chút ý khinh nhờn nào.
Cũng không biết sau này ai có thể xứng đôi với nhân vật thiên tiên như vậy.
Bên kia, hiện trường bắt đầu quay đã chuẩn bị ổn thoả.
“Đạo diễn Tần.” Đường Y thay đồ diễn, chào hỏi với đạo diễn.
“Đến đây, vậy không nên chậm trễ, bắt đầu quay đi.”
Cô gật nhẹ đầu, nhìn ống kính ý bảo đã chuẩn bị tốt, đạo diễn Tần phía sau camera ngầm hiểu, ra lệnh một tiếng: “Mọi người chuẩn bị, action!”
Đường Y mặc đồ diễn màu trắng thuần ngã ngồi trên Hiên Vũ Đài, hơi khép mắt lại, trên mặt đất có chút vết máu nhè nhẹ làm cô thêm cảm giác giống lưu ly dễ vỡ yếu ớt, khi thật sự mở miệng nói chuyện, lại có thể làm người cảm thấy cứng cỏi.
Cô đóng vai tiểu nữ nhi của thừa tướng đương triều, từ nhỏ bị độc làm tổn thương hai mắt, mười sáu năm qua không nhìn thấy mặt trời.
Thật vất vả có thể nhìn thấy, khi đang vui mừng cầm váy chạy ra ngoài muốn nói cho phụ huynh của chính mình, chính mắt thấy rất nhiều Ngự Lâm Quân xông vào gia trạch, thấy tay bọn họ cầm chiếu lệnh của thiên tử giết hết già trẻ lớn bé trong nhà, còn thấy tiên sinh dạy nàng đọc sách mỗi ngày rút kiếm chặt đầu phụ thân…
Biến cố này xảy ra quá nhanh, thiếu nữ ngây thơ không rành thế sự ngày xưa tan cửa nát nhà trong một đêm, nhanh đến mức không kịp cảm nhận, huyết hải thâm thù nặng nề đè xuống.
Tại sao lại như vậy, tiên sinh nàng còn chưa kịp ái mộ, tiên sinh ngày hôm trước còn tặng nàng vòng tay bích tỉ, tiên sinh dặn dò nàng mặc nhiều y phục hơn, vậy mà cũng là người kết thúc tính mạng của nhà nàng.
“Duyện phục màu đen, bên hông có ngọc quyết đằng giao, tiên sinh dạy ta lâu như vậy hoá ra lại là Dự Vương điện hạ uy danh chấn chấn của Đại Hiện.”
Giọng nói của nàng lạnh băng, giữa mày lại không sợ hãi.
“Nếu A Miểu đi cùng ta lúc này, ta sẽ không để ngươi bị thương.”
“Điện hạ dựa vào cái gì mà bảo ta sống tạm?”
Nàng không chịu gọi tiên sinh, châm chọc lạnh lùng: “Nếu điện hạ giữ ta lại, một ngày nào đó đầu người hai nơi cũng không biết chừng.”
Tiếng nói vừa dứt, nàng liếc móc chủy thủ ra đâm tới, không lưu tình chút nào, đâm về vị trí trái tim.
…
“Được rồi, kết thúc công việc!”
Đường Y nhẹ nhàng thở ra một hơi, cơ thể hơi mềm xuống, chỉ hơi đứng trong chốc lát, liền đi dần ra ngoài.
Đạo diễn Tần ở phía sau nhìn thấy, dừng lại xem động tác trong màn hình, hô: “Đi đâu thế cô Đường, hôm nay diễn khá tốt, không cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm thả lỏng chút sao?”
“Không được, có việc.”
Đường Y xua tay với ông ấy, tựa như nhớ ra cái gì lại nói: “Xin nghỉ với ngài, đêm nay tôi không quay lại đoàn phim.”
Bộ phim “Quân Bất Kiến” này đang ở giai đoạn kết thúc, trên thời gian khá gấp gáp, làm diễn viên chính, Đường Y tự nhiên không nhường ai, lúc bận giống như con quay vậy, thay đổi tràng diễn khắp nơi để bổ sung.
Từ khi vào tổ, cô cơ bản rất ít khi rời đi, ngoại trừ hoạt động thương vụ hay đại ngôn tất yếu, đêm nay là lần đầu tiên cô ra ngoài vì việc tư.
Đạo diễn Tần còn rất ngoài ý muốn, nhưng không nói thêm gì đã đồng ý, dù sao những diễn viên trẻ tuổi ít nói ít chuyện, vùi đầu đóng phim cho tốt như Đường Y không nhiều lắm, chỉ trêu chọc một câu: “Tốc độ thoát vai của cô Đường thật là nhanh, thầy Lục sẽ đau lòng đấy.”
Thầy Lục trong miệng ông ấy chính là Lục Tri Quân đóng vai Dự Vương điện hạ trong phim, trong giới ít có nam diễn viên có kỹ thuật diễn và giá trị nhan sắc cao, tháng trước vừa qua sinh nhật 30 tuổi, nhưng fans bạn gái chính là không ít hơn so với các idol mới debut.
Còn về cô, lúc này vội vã rời đi, tự nhiên cũng vội vã thoát vai.
Vừa rồi đứng một lát tại chỗ kia chính là để đào sạch sẽ cảm xúc thuộc về “A Miểu” kia, một lần nữa quay về cảm xúc của Đường Y.
Dù sao, còn có người đang đợi cô.
“Lòng dạ và giá trị nhan sắc của thầy Lục có quan hệ trực tiếp, làm sao sẽ so đo với tôi chứ?”
Cô vội vàng ném xuống một câu như vậy, rồi chạy đến bãi đỗ xe.
Tự nhiên cũng không thể nghe được đạo diễn Tần than một câu: “Thầy Lục, tôi đã không thể giúp được cậu rồi.”
Tống Tuế Tuê đã ở trên xe chờ cô, chờ cô kéo cửa xe ở ghế phụ ra, là có thể giẫm chân ga chạy đến sân bay.
“Đi thôi.”
Thân xe màu trắng bay ra như chạy trốn, không thể không nói, kỹ thuật lái xe của Tống Tuế Tuế thật sự vẫn rất giỏi.
Đường Y thoáng mở cửa sổ ra, gió đêm mang theo sự lạnh lẽo từ khe hở chạy vào, đông lạnh đến mức người run lên.
Cô thanh tỉnh trong nháy mắt, đảo qua thời gian, “22:28”, cách thời gian tên nhóc kia xuống máy bay còn hơn nửa tiếng, chắc là còn kịp.
Mấy cái đèn xanh đèn đỏ đều thông suốt, cô thả lỏng một chút, khi xe từ đường Từ Minh lái vào đường Nguyệt Hà, cô còn bảo Tuế Tuế đi xuống mua một phần bánh hoa quế.
“Chị Y Y, chị nghĩ thế nào mà lại ăn cái này?”
Tống Tuế Tuế nhanh nhẹn ngồi lên tiếp tục lái xe, vừa nói mãi: “Buổi tối như này, ăn vào tuyệt đối sẽ béo phì, béo phì đó! Nếu để anh Viên biết em sẽ bị mắng chết.”
“Em lái xe cho hẳn hoi, chị không ăn.”
Đường Y tiêm cho cô ấy một châm trấn định.
Ai ngờ cô ấy càng cười khoa trương hơn: “Chị Y Y không ăn thì ai ăn, em không nhớ em còn thích ăn bánh hoa quế.”
“Vậy em có nhớ lần trước em không cẩn thận xử lý hết tất cả sữa bò mà anh Viên mang về từ nước ngoài cho con trai hay không, còn có lần trước đó…”
“Chị, chúng ta lái xe không buôn chuyện, tuân thủ quy tắc giao thông, tuân thủ quy tắc giao thông.”
Tống Tuế Tuế hơi ngậm miệng lại, xe đi vừa nhanh vừa vững, rất nhanh đã đến sân bay.
Nhìn hai chữ “Du Thành” cực lớn bên trên sân bay, Đường Y bước nhanh đi vào.
Đối với người ở bên trong đó, trước nay cô không có tâm tư sợ hãi gì, trước nay, đều là càng nhìn thấy nhanh càng tốt.
Huống chi, từ biệt ba năm, ít nhiều gì cũng hơi nhớ anh.
Đường Y chép miệng, tìm kiếm một lời giải thích cho cảm xúc cuồn cuộn như nước trong lòng giờ phút này.
Thời gian lúc này đã gần đến 11 giờ, trong phòng VIP sáng sủa trống rỗng, chỉ có vài người linh tinh.
Không đợi cô ngẩng đầu tìm kiếm, một giọng nam réo rắt đã vang lên.
“Thư Thư…”
Ánh Trăng Không Ngủ Em Không Ngủ