Ánh Dương Rực Rỡ

C19: Em muốn rời câu lạc bộ

219@-

...****************...

[ Xin thông báo!! Cuộc thi chạy tiếp sức 9000m đã bắt đầu, đề nghị các thí sinh tham gia hãy đến sân vận động khu A!! Xin cảm ơn!!]

[ Xin thông báo!! Cuộc thi chạy tiếp sức 9000m đã bắt đầu, đề nghị các thí sinh tham gia nhanh chóng vào vị trí!! Xin cảm ơn!!]

[ Xin thông báo!! Đã đến giờ, đề nghị các thí sinh tham gia nhanh chóng có mặt tại sân vận động khu A, để thi!! Xin cảm ơn!!]

Ba hồi chuông ngân vang vọng khắp nơi như thúc dục những bước chân kia thật nhanh chóng, xa xa là tốp nam nữ chạy không ngừng đến phía trước.

Sân vận động khu A nhìn còn lớn hơn sân trường khu A, nó trải dài bằng thảm cỏ xanh mát.

Ở giữa có vài đường kẻ màu trắng, vô cùng bắt mắt.

Loa phát thanh dù mới thông báo chưa lâu, sân vận động đã đông kín người ngồi trên khán đài nhìn xuống phía dưới.

Giọng nói của Lạc Dư vang vọng khắp sân thi đấu, các thí sinh tham gia năm nhất đã vào vị trí, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc thi.

Giang Tiêu làm trọng tài, đứng đó đợi hiệu lệnh là có thể thổi sáo bất cứ lúc nào.

Mộ Hàn Chu đứng ngay cạnh, mặc một bộ đồng phục thể thao thoải mái nhất, ân cần che ô cho Giang Tiêu.

Giang Tiêu nghi hoặc hỏi - Em không thi sao??

Mộ Hàn Chu cười đáp - Có!!

Giang Tiêu lại hỏi - Vậy, sao còn đứng đây?

Mộ Hàn Chu đáp - Em là người chạy gần cuối, nên giờ phải giữ sức chứ??

Giang Tiêu lườn một cái, Mộ Hàn Chu lập tức không nói thêm gì nữa, trả lại ô cho hắn rồi chạy một mạch đến vị trí của mình.

Giang Tiêu nhìn bóng lưng Mô Hàn Chu, trong lòng không biết lại sao nữa.

Dịch Hành thấy vậy, lại gần lo lắng hỏi - Giang lão sư, sao vậy? Lại đau tim nữa sao?

Giang Tiêu giật mình, quay đầu lại định mắng đối phương nhưng nhận ra là ai thì dịu dàng đáp lại - Ta không sao? Chỉ là có chút khó chịu thôi!!

Dịch Hành quay đầu lại bảo một người trong hội học sinh đi lấy chai nước, móc từ trong túi ra một hộp thuốc rồi nói - May mà em đã chuẩn bị từ trước, đây!!

Đưa cho Giang Tiêu một túi thuốc đã chuẩn bị sẵn, nói - Đây là thuốc huyết áp, thuốc dị ứng, thuốc chống say và thuốc trợ tim!!



Giang Tiêu nhìn túi thuốc trong lòng bàn tay mình, nghi ngờ hỏi - Để làm gì?

Dịch Hành đáp - Tất nhiên là để Giang lão sư uống rồi!!

Giang Tiêu lại hỏi - Nhưng, những thứ này uống chung có sao không?

Dịch Hành bật cười, nói - Lão sư yên tâm. Em đã hỏi bác sĩ rồi, mấy thứ này uống chung sẽ không sao, hiểu quả còn rất cao.

Ghé sát tai Giang Tiêu, nói tiếp - Với lại, ba yên tâm đi!! Con sẽ không làm hại chính người thân thích của mình đâu!!

Giang Tiêu khẽ run rẩy khoé môi, đẩy Dịch Hành ra nói - Được, lát sẽ uống!!

Dịch Hành lạnh lùng nói - Bây giờ uống nhanh!!

Giang Tiêu không thể từ chối, đành gật đầu đồng ý.

Vừa mở túi thuốc định đổ ra bàn tay uống, đột nhiên Dịch Hành cướp túi thuốc lại hỏi ánh mắt có chút khó chịu.

- Lão sư, định cứ như vậy mà uống sao?

Giang Tiêu gật đầu thì bị Dịch Hành suýt mắng, may mà có người đưa nước tới nếu không chắc chắn sẽ xấu hổ chết mất.

Dịch Hành nín lại cơn tức giận đã bộc phát, mạnh mẽ mở nắp chai nước đưa cho Giang Tiêu nói - Uống nước rồi hãy uống thuốc!!

Giang Tiêu nghe lời, cầm chai nước lên uống một hơi rồi cầm túi thuốc bỏ vào miệng, tu hết nửa chai mới ngừng lại.

Dịch Hành cầm lấy chai nước rồi nói - Vừa uống thuốc xong tốt nhất là nên nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây cứ để em lo!!

Giang Tiêu định phản bác, Dịch Hành lập tức quay đầu ra lệnh cho hai người gần đó - Mau đưa Giang lão sư đến phòng y tế, ông ấy cần nghỉ ngơi!!

Hai người kia nhìn nhau rồi đáp - Vâng!!

Giang Tiêu còn chưa kịp nói gì đã bị hai người kia đưa đi mất, quay đầu lại nhìn thì Dịch Hành đã đi đâu mất rồi.

...****************...

Mộ Hàn Chu Vũ vừa trở về vị trí của mình, đang khởi động giãn cơ thì từ đâu xuất hiện một bàn tay vỗ đét vào lưng của anh.

Hứa Tiểu Thần ôm vai bá cổ Mộ Hàn Chu, cười nói - Chu chu, chúng ta làm địch thủ rồi, xin nương tay!!


Mộ Hàn Chu giận tím mặt, gằn giọng nói - Buông tay ra!!



Mộ Hàn Chu biết tính cách làm việc không bao giờ suy nghĩ đến tương lai, sau này của Hứa Tiểu Thần thì thở dài nói - Có chuyện gì không?

Hứa Tiểu Thần cười trừ nói - Không có gì cả!! Chỉ là... Mày có thể nhường tao một chút không?

Mộ Hàn Chu nhíu mày hỏi - Tại sao?

Hứa Tiểu Thần gãi gãi đầu, xấu hổ nói - Chẳng là, tao đặt cược với lớp trưởng khoa tao là, nếu lớp mình thua ở cuộc thi này, tao sẽ phải viết thư và tỏ tình một lần nữa trước mặt Dịch học trưởng!! Mày giúp tao đi, được không?

Mộ Hàn Chu cười nói - Lớp mày, nhìn ai cũng cao to khỏe mạnh mà, cần gì phải cầu xin tao chứ?

Hứa Tiểu Thần khua khua tay nói - Mày đừng vẻ ngoài của bọn họ, nhìn thì vậy thôi chứ thật sự là đám chân yếu tay mềm. Tao đã giành ra một tuần để huấn luyện bọn họ, kết quả ai cũng không có đủ điều kiện cả!!

Mộ Hàn Chu lại nói - Vậy cũng được mà!! Lần trước mày tỏ tình ở trước hồ Nguyệt Lượng, bây giờ được như ý rồi có thể thoải mái mà theo đuổi người ta.

Hứa Tiểu Thần nói - Không được!! Tao phải quang minh chính đại theo đuổi người ta chứ không cần đến mấy cái kèo cá cược này, thật không có chút sĩ diện gì cả!? Nếu học trưởng mà biết chuyện này là do cá cược, cho dù anh ấy đồng ý tao cũng không đồng ý

Mộ Hàn Chu vỗ vai an ủi - Hảo hán!! Có chí tiến thủ!

Hứa Tiểu Thần định nói gì đó thì loa phát thanh lại vang lên một lần nữa, cắt ngang cuộc nói chuyện.

[ Xin thông báo!! Cuộc thi thể thao mừng Đại hội mùa thu, nhiệm kỳ xxx xin được phép bắt đầu!!]

[ Xin thông báo!! Cuộc thi chạy tiếp sức 9000m, bắt đầu!!]

Mộ Hàn Chu trở về vị trí của mình, chờ đợi tiếng còi đầu tiên bắt đầu.

Hứa Tiểu Thần cũng đành ngậm miệng, trở về vị trí của mình trong bất lực.

Đột nhiên cậu nghe được một câu không đầu cũng chẳng đuôi - Tiểu Thần, cậu yên tâm!! Dù lớp cậu có ít người có thể lực tốt, thì Hứa Tiểu Thần cậu phải tin tưởng vào chính bản thân có thể đặt được hạng nhất!!

Hứa Tiểu Thần nhìn về phía Mộ Hàn Chu, muốn hỏi lại thôi.

Tiếng tuýt còi vang lên, cả hai đều cúi người xuống thật thấp, lấy đà chạy khi lấy được cuộn giấy có ruy băng lớp mình.


Đúng như những gì Hứa Tiểu Thần nói, tiếng còi vừa vang lên lớp vừa Mộ Hàn Chu đã dẫn đầu.

Sinh viên khoa Công nghệ thông tin, quả thật vừa chạy đã mệt, càng chạy càng tụt lại sau cùng.

Chẳng bao lâu, cuộn giấy có ruy băng màu tím đã nằm trong tay Mộ Hàn Chu.

Anh chạy nhanh đến nỗi chỉ thấy hư ảnh bóng người, trên khán đài không ngừng reo hò chính là nữ sinh lớp Mộ Hàn Chu.

Khi Mộ Hàn Chu sắp tới vạch đích, giống như kiếp trước bị trượt chân ngã vồ ếch.

Anh vẫn không quên quay đầu nhìn về phía Hứa Tiểu Thần, bốn mắt nhìn nhau.

Hứa Tiểu Thần cũng vừa lúc đoạt được cuộn giấy ruy băng màu đỏ, không suy nghĩ nhiều cắm đầu chạy đại.

Thấy cậu không nhìn đường mà vẫn chạy nhanh, Mộ Hàn Chu thầm thán phục sức mạnh ba bò chín trâu kia, từ từ ngồi dậy rồi đưa cho người cuối cùng.

Không quan tâm đến đối phương nữa, vừa quay đầu đã nhìn thấy Hứa Tiểu Thần lướt qua, miệng của Mộ Hàn Chu nhếch lên cười tươi.

Hứa Tiểu Thần vừa đưa cuộn giấy lớp mình, quay đầu thấy Mộ Hàn Chu định đi nhanh chóng chạy tới nắm cổ tay kéo lại.

Mộ Hàn Chu bị kéo lại, giật mình hỏi - Gì?

Hứa Tiểu Thần phải lúc lâu mới ổn định nhịp thở, đáp - Tại sao lại giúp mình?

Mộ Hàn Chu đáp - Đâu?

Hứa Tiểu Thần nói - Vừa mới nãy, cũng không có thứ gì cản đường, sao có thể nói trượt ngã liền trượt ngã chứ? Rốt cuộc thì cậu muốn gì ở tôi!?

Mộ Hàn Chu cười đáp - Chỉ là, thấy cậu cố gắng như vậy, nhịn không được.

Hứa Tiểu Thần vui vẻ ôm lấy Mộ Hàn Chu, nói - Cảm ơn!!

Mộ Hàn Chu cũng phải giật mình trước hành động này của Hứa Tiểu Thần, còn chưa kịp nói gì đã bị tiếng tuýt còi vang lên ngay sát tai.

Dịch Hành không biết từ bao giờ đã đứng đó, đen mặt tuýt còi thêm một lần nữa rồi nhanh chóng đem hai người tách ra.

Anh nói - Ở đây có người khác, làm ơn giữ hình tượng!!

Hứa Tiểu Thần thấy Dịch Hành ở khoảng cách gần, khuôn mặt đã đỏ bừng như bị nung vậy.

Mộ Hàn Chu thấy sắc mặt của hai người, đột nhiên muốn giở giọng trêu chọc hỏi - Dịch học trưởng, có vấn đề gì khi đối thủ ôm nhau để mừng chiến thắng sao?

Dịch Hành lạnh lùng đáp - Có!!

Mộ Hàn Chu cười hỏi - Hử??

Dịch Hành lạnh giọng đáp - Đại nam nhân không được yếu đuối!!


Mộ Hàn Chu suýt nữa thì phì cười, nhìn Dịch Hành sắp không giữ được bộ dạng ngả ngớn này nữa, giơ hai tay xin tha rồi đi luôn.



Hứa Tiểu Thần hỏi - Việc gì vậy, học trưởng?

Dịch Hành nói - Đi theo tôi!!

Hứa Tiểu Thần cũng không nghi ngờ gì, thấy Dịch Hành đã đi xa mới chạy theo gọi với - Học trưởng, đợi em với!!

...****************...

Mộ Hàn Chu chạy khắp sân vận động vẫn không thấy bóng dáng Giang Tiêu đâu, lo lắng gọi điện nhưng không có ai bắt máy.

{ Thực chất, khi đưa Giang lão sư đến phòng y tế, hai người kia đã cầm luôn chiếc điện thoại của hắn theo lời Dịch Hành.

Với lý do - Nghỉ ngơi không được sử dụng điện thoại!}

Lo lắng, Mộ Hàn Chu gọi cho Lạc Dư, hỏi xem camera có quay được Giang Tiêu đi đâu không?

Trong phòng phát thanh, chiếc điện thoại để trên bàn reo lên không ngừng.

Trong phòng không có ai, phải đợi tới khi điện thoại sắp rung rơi xuống đất thì mới có một cánh tay nhanh chóng bắt lại.

Nhìn tên trên điện thoại, Tống Hạo Nhiên mặt sưng phù một bên khẽ nhếch mép cười, từ từ ấn nút nghe.

Đầu giây bên kia vang lên một giọng nói, vừa nghe thấy giọng nói này Mộ Hàn Chu đã không thể giữ được bình tĩnh - [ Alo~~!!]

- Tống Hạo Nhiên!!

[ Ồ~~!! Mộ học đệ, nhớ tôi không?]

Mộ Hàn Chu đen mặt, lạnh giọng hỏi - Lạc học tỷ đâu? Sao không nghe máy?

[ Lạc Dư, tỷ ấy chắc là đi vệ sinh rồi!! Có chuyện gì sao, Mộ học đệ?!]

- Không có gì!! - Mộ Hàn Chu định cúp máy thì nhớ ra gì đó nói tiếp - Tống ca, em muốn rời khỏi câu lạc bộ!!

[ Mộ học đệ, ý em là sao?]

Mộ Hàn Chu nói thêm một lần nữa - Tống ca, em muốn rời khỏi câu lạc bộ phát thanh viên!?






Ánh Dương Rực Rỡ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ánh Dương Rực Rỡ Truyện Ánh Dương Rực Rỡ Story C19: Em muốn rời câu lạc bộ
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...