Ánh Dương Rực Rỡ
C18: Khai mạc đại hội
.
****************
Ting Tong~~!!!
Âm thanh phím đàn vang lên lần lượt ba tiếng, tất cả loa phát thanh đều đồng loạt vang lên giọng nói quen thuộc của phát thanh viên.
[ Xin thông báo!! Đã đến giờ khai mạc Đại hội, đề nghị các sinh viên toàn khoa di chuyển lên sân trường khu A để xếp hàng! Bắt đầu làm lễ bế mạc! Cảm ơn!! ]
[ Đã đến giờ.....!!]
Ba lần liên tiếp, lập lại từng câu từng chữ như đang nhắc nhở, tất cả các sinh viên dù không muốn cũng phải đi ra sân trường.
Chẳng mấy chốc sân trường đã đông kịt người, đám phóng viên cũng tụ tập ở phía sau giơ máy ảnh lên chụp lia lịa.
Đại học Long Thành không chỉ là trường đại học bậc nhất mà còn là một ngôi trường tụ tập rất nhiều nhân tài quốc gia, thậm chí các doanh nhân, quốc hội cũng từng là sinh viên của trường.
Vậy nên, ngôi trường này chỉ cần tổ chức một hoạt động hay cuộc thi nào đó, kể cả tự phát sinh cũng khiến giới báo chí chao đảo, tề tựu về đây để săn tin.
Khu A, sân trường như tên là một nơi rộng rãi thoáng mát, được bao quanh bằng những hàng cây xanh mát.
Do đó, nơi này được mệnh danh là sân chơi của giới thượng lưu, bởi vì nó có thể được ví như sân golf với thảm cỏ xanh mướt.
Nói thì giảm tránh thế thôi chứ khu A là giành cho những sinh viên thiên tài, lớp học thì đầy đủ các trang thiết bị tinh tiến nhất, mới nhất thế giới.
Bọn họ không phú thì cũng quý, không phải con tổng thống, chủ tịch nước hay ủy viên thì cũng là con ông cháu cha.
Bọn họ có đủ khả năng và năng lực để học ở đây!!
Và nữ sinh bên cạnh Mộ Hàn Chu chính là một ví dụ điển hình, vừa giỏi lại đẹp!!
Không hổ danh là nữ thần Lạc Dư, mỹ nữ mà bất kỳ ai cũng muốn gặp một lần.
[ Kính thưa các đại biểu thanh tra cùng toàn thể ban lãnh đạo, các giáo sư các ngành và các sinh viên toàn khoa đã tề tựu tại đây để khai mạc Đại hội mùa thu!]
[ Tôi, phát thanh viên Lạc Dư, xin chúc buổi lễ diễn ra thành công và tốt đẹp nhất!!]
Tinh tong~~!!
Âm thanh nốt nhạc lại vang lên, tiếp sau đó là tiếng vỗ tay giòn giã của các sinh viên bên dưới.
Lạc Dư mở bài Quốc ca, một bài hát làm lên sự thành công trong việc dạy học của nhà trường.
Bài hát vừa phát, cả sân trường đều ngửa đầu nhìn vào lá cờ treo trên đỉnh trời kia, nhẩm hát theo chìm vào trong đó giống hệt một bản hòa âm.
Mộ Hàn Chu không cần ở đó cũng cảm thấy vừa háo hức chờ đợi, vừa cảm thấy có chút không khí nóng bỏng.
Vì bây giờ ngoài trời đã bắt đầu chiếu những tia nắng vàng rực xuống, nhìn mặt ai cũng nhễ nhại mồ hôi trông đến tội nghiệp.
Nhìn trên màn hình là hình ảnh của bốn phương tám hướng không góc cạnh, nhìn vào có thể thấy được toàn bộ từ khán đài xuống tận cổng trường.
Không hề có điểm mù, hoàn toàn là được cấy ghép camera tốt nhất vào tất các vị trí!!
Lạc Dư tắt mic, cởi tai nghe nhìn Mộ Hàn Chu ngồi bên cạnh ngơ ngác hỏi - Học đệ, cậu không sao chứ!?
Mộ Hàn Chu giật mình bừng tỉnh, gãi đầu cười trừ nói - Là tại học tỷ quá xinh đẹp đó!? Em nhìn mà muốn lòi cả hai mắt ra luôn!!
Lạc Dư cười đáp - Vậy sao?
Mộ Hàn Chu gật đầu lia lịa, y như nếu không nhanh thì sẽ bị xử lý vậy!!
Lạc Dư lại tiếp - Sao nhận lời yêu đương với Tiểu Tống?
Mộ Hàn Chu đáp - Em, không thể!! Em có người trong lòng rồi!!
Lạc Dư hỏi tiếp - Là Giang lão sư sao?
Mộ Hàn Chu giật mình hỏi ngược lại - Sao, sao.... học tỷ lại biết!?
Lạc Dư cười đáp - Ngày nào cũng đưa cơm cho người ta, muốn không nghi ngờ cũng khó. Với lại, ai không biết còn tưởng rằng em là đang muốn mua chuộc thấy ấy!?
Mộ Hàn Chu khua khua tay nói - Em nào dám chứ!
Lạc Dư nói - Chị biết em vì cuộc thi cuối kỳ một mà học quên ăn quên ngủ, lúc nào cũng mang sách bên người.
Mộ Hàn Chu hỏi - Học tỷ, em có thể nhờ chị một chuyện được không!?
...****************...
- Chu chu, vừa ở đâu về đấy?
Tiêu Lập Trình ôm vai bá cổ Mộ Hàn Chu, vì vừa mới chạy thi 500 nên cơ thể có chút mùi mồ hôi.
Mộ Hàn Chu chán ghét, bịt mũi đẩy cậu ra nói - Nè!! Tránh xa bản công tử ra một chút!?
Tiêu Lập Trình bị anh đẩy, tủi thân ôm ngực nói - Tiểu Chu chu thật đáng ghét!! Chê lão công ta rồi sao?
Mộ Hàn Chu cười tít mắt nhưng giọng điệu có chút... đáng sợ - Tiêu Lập Trình!! Cậu... có phải ngứa ngáy tay chân không!?
Tiêu Lập Trình vừa nghe anh gọi, sắc mặt liền hết đen rồi lại trắng, cuối cùng thì trắng bệch nói - Nè!! Tao chỉ là muốn làm sôi động bầu không khí chút thôi, làm gì mà muốn đánh nhau rồi!?
Mộ Hàn Chu bóp bóp từng ngón tay nói - Tao thích vậy!!
Nói xong liền giơ nắm đấm về phía Tiêu Lập Trình, cậu nhanh chóng né tránh rồi xoay người chạy còn không quên quay đầu, lè lưỡi trêu tức Mộ Hàn Chu.
Mộ Hàn Chu càng tức, chạy theo Tiêu Lập Trình cả một đoạn đường, không thèm để ý đến ánh mắt kì lạ của mọi người mà buông lời chửi bậy.
Tiêu Lập Trình cắm đầu chạy, quay đầu nhìn lại phía sau thấy Mộ Hàn Chu sắp đuổi kịp mình tới nơi.
Cậu xoay người định xin lỗi, không ngờ vừa nghĩ tới đã vấp vào chân của chính mình, không kịp hét lên.
Tiêu Lập Trình nhắm chặt mắt, chấp nhận số phận úp mặt xuống đất bán lưng cho trời, làm trò cười cho mọi người.
Bàn tay của ai đó vòng qua ôm eo của Tiêu Lập Trình, giữ cậu giữa không trung tránh việc bị vồ ếch.
Tiêu Lập Trình cảm nhận được bản thân chưa chạm đất, eo còn có cảm giác bị cánh tay của ai đó ôm lấy thì mở mắt nhìn.
Trước mắt cậu là hình ảnh của một thiếu niên, biểu cảm có chút lạnh lùng, ánh mắt thoát ra vẻ vô cảm.
Vì nhìn ở góc độ bên dưới, ánh nắng chiếu xuống trực tiếp khiến Tiêu Lập Trình không nhìn rõ người đỡ mình là ai?
Mộ Hàn Chu chạy tới, kéo Tiêu Lập Trình ra phía sau che chắn nói - Mày không sao chứ?
Tiêu Lập Trình đáp - Tao không sao!!
Mộ Hàn Chu nhìn một lượt từ trên xuống dưới thấy cậu không sao mới bình tĩnh lại, quay đầu nhìn vị trước mặt nói - Tống ca, cảm ơn anh!!
Tống Hạo Nhiên cho tay vào túi quần, ngả ngớn nói - Học đệ, đây là...??
Hắn ta còn chưa nói xong, Mộ Hàn Chu đã đứng phía trước bảo hộ Tiêu Lập Trình đáp - Là bạn của em!! Anh đừng đặt chủ ý lên người cậu ấy!? Vì dù sao, crush của cậu ấy, anh không động vào được!!
Tống Hạo Nhiên nói - Học đệ này, hình như có sự hiểu lầm không hề nhỏ ở đây? Anh vừa cứu bạn em đó, cũng không thể lấy oán báo ân nha~~??
Mộ Hàn Chu cười khẩy - Em cũng đã nói lời cảm ơn rồi mà!! Tống Hạo Nhiên, anh tốt nhất từ bỏ ý nghĩ xấu xa kia đi!! Đừng tưởng tôi không biết, anh có ý nghĩ xấu với hai chúng tôi.
Tống Hạo Nhiên bật cười, không nói cũng đủ hiểu.
Mộ Hàn Chu thấy hắn ta cười như vậy, không ngại ngần gì giơ tay đấm thẳng vào mặt của Tống Hạo Nhiên nói - Tống Hạo Nhiên, tôi nhắc cho anh nhớ! Tôi, Mộ Hàn Chu không phải người tốt nhưng cũng phải dạng dễ bị người khác lợi dụng!!
Tiêu Lập Trình ở phía sau, không ngừng kéo anh lại nói - Thôi đủ rồi!! Dù sao, anh ấy vừa mới cứu mình, tha được thì tha đi!!
Mộ Hàn Chu bình tĩnh, túm cổ áo của Tống Hạo Nhiên ghé sát tai thì thầm nói - Tốt nhất, anh nên biết người nào chọc được và người nào không nên đụng vào!!
Anh đứng dậy, xoay cổ tay nói - Coi như anh may mắn, cái này chỉ là cảnh cáo thôi, nếu còn lần sau.... tôi sẽ khiến cả ba mẹ anh cũng không nhận ra được!!
Mộ Hàn Chu nằm cánh tay của Tiêu Lập Trình, một đường hất Tống Hạo Nhiên rồi thẳng thừng bỏ đi.
Tống Hạo Nhiên đột nhiên bị anh đẩy, bực mình quay đầu nhìn bóng dáng rời đi của hai người, trong đầu liền suy tính chuyện gì đó.
Lau máu bên khóe miệng, nhổ một bãi nước bọt nói - Mày cứ đợi đó!! Chuyện này còn chưa có xong đâu!
...****************...
Tiêu Lập Trình dựa lưng vào tủ đồ nói - À nè, Tiểu Chu chu, mày với cái anh kia có ân oán gì sao?
Mộ Hàn Chu thay đồng phục lớp, đóng sầm cửa tủ lại nói - Không chỉ là ân oán thôi đâu, mà còn là nghiệt duyên!!
Tiêu Lập Trình bày ra bộ dạng bát quái hỏi - Sao vậy? Từ khi nào? Nói tao nghe thử coi!?
Mộ Hàn Chu cười trừ đáp, ngón tay vẫy vẫy gọi lại gần.
Tiêu Lập Trình vì tò mò, không quan tâm xem có ai trong phòng không ghé sát tai nghe.
Mộ Hàn Chu chỉ thì thầm vài câu đã khiến Tiêu Lập Trình đỏ mặt, xấu hổ chạy đi.
Trong phòng còn lại mấy người, họ túm tụm lại thành nhóm bàn tán về quan hệ của hai người.
Anh chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến cả đám lập tức câm nín, đều lần lượt đi ra ngoài như chú cún bị chủ nạt
Mộ Hàn Chu nhìn bóng dáng Tiêu Lập Trình rời đi khuất sau những hàng cây thở dài, thu lại khuôn mặt vui vẻ kia rồi lạnh lùng nắm chặt bàn tay nói - Tống Hạo Nhiên, anh sau này tốt nhất nên yên phận làm người. Nếu không đừng trách tôi độc ác, hóa kiếp cho anh!!
Ánh Dương Rực Rỡ