Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Chương 64
Bộ phim điện ảnh kinh phí thấp do Dương Uyển quay được thực hiện hoàn toàn trong studio. Khi đến Thân Lan vào lúc 7 giờ tối, trời đã tối đen, nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn làm phim. Tại phim trường, người qua lại tấp nập, đội ánh sáng đang lắp đường ray, nhân viên hậu cần đẩy thiết bị từ sườn dốc xuống, tiếng bước chân, tiếng bộ đàm, tiếng hô hoán chồng lên nhau hỗn loạn. Chỉ cần đẩy cửa ra, cảm giác như thể vừa bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Một giây trước, Dương Uyển vẫn còn nhập tâm vào vai diễn, mặt vẽ đầy hiệu ứng đặc biệt đang đánh nhau kịch liệt với bạn diễn. Một giây sau, khi đạo diễn vừa hô “cắt”, cô lập tức dang rộng hai tay ngã nhào xuống đất, thở dài lê thê: “Mệt muốn chết rồi đây này.”
Trước giờ Dương Uyển chỉ toàn đóng phim nghệ thuật, lần này không biết đầu óc nảy ra ý tưởng gì mà đột nhiên quyết định tự mình quay một bộ phim điện ảnh kiểu “vô hạn lưu” thể loại trinh thám ly kỳ vòng lặp thời gian, vừa căng não vừa tiêu hao thể lực. Cảnh quay vừa hoàn thành mất gần 3 tiếng, cuối cùng mới chọn được một bản coi như tạm được.
Trợ lý chạy đến đưa nước cho cô, Dương Uyển uể oải phẩy tay, than thở đầy u oán: “Không đứng nổi nữa đâu, để tôi thở một chút. Bây giờ ai cũng đừng kéo tôi dậy, tôi cần nằm đây đến tận ngày tận thế…”
Nhóc trợ lý cười nhẹ đáp một tiếng, rồi lại nói tiếp: “Chị Uyển, nhưng xe của thầy Phó đến rồi.”
Dương Uyển nhìn vô định, giọng vô cảm nói: “Đến thì đến, bây giờ tôi chẳng còn sức nghênh giá nữa đâu, cứ để bệ hạ tự thu dọn lên ngôi đi.”
“Ờm…” Trợ lý do dự một chút, rồi vẫn cúi người xuống, hạ giọng có phần căng thẳng: “Nhưng mà… Tổng giám đốc Tống cũng đi cùng thầy Phó đến ạ.”
Dương Uyển xoay mấy vòng trong đầu vẫn không nghĩ ra trong số những người cô và Phó Yến Dung cùng quen có ai họ Tống mà được gọi là “Tổng giám đốc”, bèn nhíu mày khó hiểu: “Tổng giám đốc Tống nào? Em gọi vậy, người không biết lại tưởng Tống Lâm Du bên Đông Ngọc ấy.”
Trợ lý nhỏ nghẹn lời một lúc, khom người xuống thì thào, vẻ mặt vô cùng căng thẳng: “Chính là ngài Tống Lâm Du đó ạ… Chị nói xem, sao anh ta lại tới cùng thầy Phó chứ? Hai người đó không phải có mâu thuẫn sao? Vậy bây giờ chúng ta có cần chuẩn bị sẵn tâm lý không, lỡ có chuyện gì xảy ra thì chị và thầy Phó còn có đường lui?”
“Trời ơi… Thật không vậy?”
Dương Uyển trong nháy mắt bật dậy khỏi sàn với một động tác vô cùng linh hoạt, hất mạnh mái tóc đã rối tung vì nằm đất quá lâu, xốc lại tinh thần rồi lập tức bước đi. Cả người như được bơm máu gà, phấn chấn bừng bừng, trên mặt còn hiện rõ vẻ hứng thú dạt dào.
“Chị đi từ từ thôi!” Trợ lý nhỏ vốn đã quá quen với tính cách của cô, vội vã đứng dậy chạy theo, bất lực nhắc nhở: “Chị Uyển à, mình chỉnh lại tóc tai một chút trước đã, chị như thế này không tiện ra gặp người đâu.”
“Không sao, kiểu trang điểm tàn trận hiếm có trăm năm mới gặp được thế này mới thể hiện sự tôn trọng của tôi dành cho khách quý. Nói cách khác, kiểu này trông cũng có khí thế hơn. Lỡ Tống Lâm Du định giở trò với Phó Yến Dung mà không chịu buông tha thì cũng chỉ còn biết trông cậy vào tôi dũng cảm xông lên, miễn cưỡng giữ lại mạng nhỏ cho cậu ta thôi.”
Dương Uyển chẳng hề vì lời khuyên của trợ lý mà chậm bước, ngược lại còn tỏ ra nghiêm túc, bước đi khí thế hừng hực như đang ra trận. Cô lướt qua đám đông và hàng đống thiết bị đạo cụ, lấy giọng từ đan điền hét lên một tiếng: “Có chuyện gì thì nhất định đừng nhắm vào tôi, phải ra tay thật tàn nhẫn với tên Phó Yến—”
“?”
Lời thoại của Dương Uyển còn chưa nói hết đã khựng lại, sau đó kỳ quái phát ra một tiếng khịt. Cô liếc trái liếc phải vài giây rồi quay người lại, hạ giọng, tức giận nói với trợ lý: “Vi Vi, thông tin em đưa sai rồi đúng không? Kịch bản không phải là Tống Phó đối đầu căng thẳng, tiếp theo tôi trong vai nữ chính trí tuệ xuất hiện phá vỡ cục diện bế tắc sao? Sao bây giờ lại không thấy Tống Lâm Du đâu, chỉ có tên này đang ngồi đó tỏ ra lạnh lùng thần bí làm tôi vừa hét lên nghe cứ như đồ dở hơi ấy!”
Phó Yến Dung lúc này đang ngồi trên chồng thùng đạo cụ trong phim trường. Một chân duỗi ra lười biếng, chân còn lại co lên tùy ý. Chiếc quần dài màu đen ôm gọn đường cong sắc nét, cả người lười nhác nhưng lại cực kỳ bắt mắt.
Ánh đèn trong studio ngả vàng, rọi lên người anh như phủ một lớp mờ ảo của phim điện ảnh cũ. Tóc đen dài vừa phải được buộc tùy ý sau đầu, vài sợi rơi lòa xòa phía trước. Gió lạnh từ điều hòa khẽ thổi khiến tóc bay lướt qua gáy càng làm nổi bật làn da trắng ngần nơi cổ, nom vô cùng nổi bật.
Lúc Dương Uyển bước vào, người đàn ông đang chơi game, chính là trò Anipop, mà còn chơi đến mức rất nhập tâm. Cả lưng hơi cong lên một cách tự nhiên, qua lớp áo khoác vừa vặn có thể thấy mơ hồ đường nét xương bả vai đẹp mắt.
Phó Yến Dung cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, ngón tay cái chậm rãi vuốt nhẹ, tay trái thả lỏng cầm một điếu thuốc đã hút nửa chừng. Khói thuốc bị gió lạnh trong phòng cuốn lên, nghiêng nghiêng quấn lấy cánh tay và cằm anh. Cả người toát lên vẻ ung dung tự tại.
Dù trên màn hình điện thoại chỉ là những màn chơi đầy màu sắc của trò giết thời gian, nhưng trong khung cảnh hiện tại lại khiến người ta có cảm giác như anh đang làm chuyện gì rất hệ trọng.
“… Chết tiệt.” Dương Uyển giơ tay ôm trán, nghiến răng nghiến lợi, lòng hiếu thắng của một người đồng nghiệp lúc này bị k*ch th*ch đến đỉnh điểm: “Sớm biết thế thì tôi đã chải lại tóc rồi mới qua đây!”
Nghe cô nói xong câu đó, Phó Yến Dung vừa thành công vượt ải với điểm tối đa nghiêng đầu, cười như không cười. Vốn dĩ anh chỉ lộ nửa khuôn mặt trông có phần lạnh lùng thờ ơ, nhưng lúc này vừa nghiêng đầu, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt cũng khẽ nhướng lên. Cả gương mặt lập tức như được tô đậm nét, sống động và sinh động hơn hẳn, rõ ràng mang theo ý khiêu khích không che giấu chút nào.
“Dương Uyển, vừa rồi cô nói là muốn thẳng tay tàn nhẫn’ Phó gì đó… không phải đang nói tôi chứ?”
Phó Yến Dung thong thả lặp lại câu của Dương Uyển, ngón tay kẹp điếu thuốc đúng lúc bị luồng gió ngược thổi qua khiến tàn lửa lóe lên rồi nhanh chóng lụi tắt. Anh nghiêng người sang một bên, để mặc khói thuốc mỏng manh quấn lấy những đốt ngón tay trắng nhợt.
Dương Uyển khẽ ho một tiếng, tỉnh bơ đáp: “Nghe nhầm, nghe nhầm rồi. Cậu không nhìn ra được thành ý ra tận đây đón của tôi à? Tôi vừa lăn lộn dưới phim trường xong là vội vã trèo đèo lội suối tới nghênh giá đấy.”
Phó Yến Dung bật cười thành tiếng, chẳng tin lời cô nói lấy nửa chữ, nhưng cũng tạm thời không chấp.
“Vi Vi bảo với tôi là Tống Lâm Du cũng đi cùng. Sao cậu ta rảnh rỗi mò tới vậy? Hai người cuối cùng cũng bùng nổ mâu thuẫn rồi à? Thế mà cậu đã nhanh chóng tiễn người ta về rồi? Xảy ra chuyện gì vậy?” Dương Uyển ngồi xuống chiếc thùng đạo cụ bên cạnh, vừa dồn dập bắn một tràng câu hỏi, không chút ý định quan tâm đến bạn mình, chỉ mong hóng được tin sốt dẻo.
Cô vừa nói vừa ngoắc tay gọi trợ lý đứng cạnh lại: “Đi lấy cái gạt tàn cho thầy Phó đi em. Không biết là bị ai trong tổ trường quay dạy thói hư gì mà gặp ai cũng phát thuốc… Ê, khoan đã, Phó Yến Dung, cậu hút thuốc thật đấy à?”
Dương Uyển nói tới đây mới chợt nhận ra có gì đó không ổn, tò mò hỏi: “Lần trước ở Tễ Nguyệt Lan Đình cũng hỏi xin tôi một điếu… chẳng phải cậu đã bỏ thuốc rồi sao?”
Phó Yến Dung nhấc mí mắt lười biếng: “Không hút.”
“Không hút thế cậu định kẹp điếu thuốc làm đạo cụ à?… Mà nghĩ lại thì đúng là cậu có thể làm chuyện như thế thật.”
Phó Yến Dung bật cười, giọng mang theo chút ngang ngược: “Với gương mặt này của tôi, cần gì phải cố ý tạo dáng?”
“… Tsk.”
“Chỉ cầm giúp người ta thôi.”
Nói xong, người đàn ông lơ đãng khép chủ đề lại.
Thật ra Dương Uyển chẳng mấy bận tâm đến chuyện thuốc thiếc, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên Tống Lâm Du. Dù sao thì tại buổi tiệc mừng Phó Yến Dung trở về nước trước đây, cô đã nhận ra ánh mắt Tống Lâm Du cứ nhìn chằm chằm bạn mình suốt, kiểu gì cũng thấy không bình thường. Vì vậy, cô nhanh chóng quẳng chuyện thuốc qua một bên, tiếp tục truy vấn: “Thế còn câu hỏi lúc nãy thì sao? Chính là về cái tên Tống Lâm Du kia ấy—”
“Cô Dương đang gọi tôi?”
Dương Uyển cau mày, trơ mắt nhìn Tống Lâm Du bước ra từ phía sau, không để ý gì đến cô mà đi thẳng đến chỗ Phó Yến Dung rồi mới từ từ dừng lại. Đây là lần đầu tiên cô thấy Tống Lâm Du trong trang phục đời thường. Tuy không còn vẻ lạnh lùng nghiêm ngặt như khi trên thương trường, nhưng khí chất cách biệt vẫn không hề phai nhạt.
Hắn có dáng người cao ráo, áo khoác cài kín cổ, tay áo được xắn nhẹ để lộ cổ tay trắng trẻo sạch sẽ, làn da nhợt nhạt dưới ánh sáng lại càng toát ra vẻ trầm tĩnh. Đôi đồng tử màu hổ phách dưới ánh đèn trở nên sắc lạnh. Ánh nhìn rơi lên người Dương Uyển, tuy không mang theo cảm xúc gì rõ ràng nhưng lại khiến người ta có cảm giác như đang đối đầu trong âm thầm.
Dương Uyển lập tức thu lại nụ cười, bất giác sinh ra chút cảnh giác, gật đầu chào hỏi theo công thức rồi nở nụ cười khách sáo, lịch sự nói: “Xin lỗi, Tổng giám đốc Tống. Tôi không có ý gì khác, chỉ là tò mò mục đích hôm nay cậu đến phim trường, dù sao thì nội dung quay của chúng tôi không tiện tiết lộ, cũng không thiếu nhà đầu tư.”
Tống Lâm Du hơi khựng lại một chút. Không hiểu sao, biểu cảm lạnh lùng đầy áp lực lúc nãy dường như dịu đi đôi phần. Dương Uyển vốn là diễn viên, rất ít khi phán đoán sai biểu cảm của người khác. Lúc này, cô mới nhận ra vẻ ngập ngừng và chậm chạp trong ánh mắt đối phương, cảm thấy có lẽ ý tứ ban nãy không gay gắt như mình nghĩ.
Cô đưa ánh nhìn chuyển sang Phó Yến Dung, định nghe xem người đàn ông sẽ nói gì.
Không ngờ Phó Yến Dung lại thở dài, có chút bất đắc dĩ mà nói với cô: “Được rồi, đâu có chuyện gì đâu. Đừng dữ với cậu ấy như vậy.”
Dương Uyển: Hả… hả? Hả hả hả??
Tôi dữ sao? Tình tiết đáng lẽ phải đi theo hướng này à?
Vừa dứt lời, Tống Lâm Du ở bên cạnh cũng nhanh chóng tiếp lời. Hàng mi dài khẽ rủ xuống, giọng nói mềm mại hơn nhiều, dịu dàng nói: “Không sao.”
Không hiểu sao, Dương Uyển lại thấy lời này có chút… kỳ kỳ. Sao tự dưng lại “không sao”…? Câu nói này nghe kiểu gì cũng có mùi trà xanh không độ?
Phó Yến Dung khẽ ừ một tiếng, rồi rất tự nhiên giơ tay về phía Tống Lâm Du. Đầu lọc của điếu thuốc đỏ rực kẹp giữa ngón tay thon dài trắng trẻo của anh trông chói mắt lạ thường, lòng bàn tay cũng nhẹ nhàng khum lại.
Gần như không hề do dự, Tống Lâm Du cúi xuống, chạm vào lòng bàn tay đối phương một cái. Động tác quen thuộc và thân mật đến mức như thể đã lặp lại vô số lần. Sau đó hắn cong ngón tay lại, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Phó Yến Dung bằng lực đạo rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không thể xác định liệu có dùng sức hay không. Cuối cùng, ai kia nghiêng đầu, tránh đi điểm tiếp xúc giữa da thịt, môi mím nhẹ, cúi xuống ngậm lấy điếu thuốc trong tay Phó Yến Dung.
Đệm ngón tay đang giao nhau của Phó Yến Dung như cũng bị nhiệt độ kia thiêu đốt. Đôi môi lành lạnh của Tống Lâm Du lướt qua vùng da đó khiến anh bất giác run nhẹ. Yết hầu khẽ chuyển động, người đàn ông ngẩng mặt, trong đồng tử ánh lên một vệt sáng ướt át như ánh bạc nhòe mờ.
Chuỗi động tác này hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi xã giao, thậm chí đã chạm sát đến ranh giới ám muội. Dù là động tác nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay hay sự bao dung vô hạn của Phó Yến Dung với việc Tống Lâm Du liên tục tiến sát, tất cả đều hoàn toàn vượt xa hiểu biết trước giờ của Dương Uyển về Phó Yến Dung, khiến cô chấn động cực độ.
Thì ra điếu thuốc đó là của Tống Lâm Du…
Phó Yến Dung chỉ là đang cầm giúp hắn thôi sao?
Dương Uyển bắt đầu nghi ngờ hôm nay mình ăn nhầm cái gì hoặc đang quá stress mà hoa mắt rồi. Người trước mặt này thực sự là Phó Yến Dung sao? Giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?
Không đúng, rốt cuộc hai tên này bây giờ là quan hệ gì? Đừng nói là… đã lên giường rồi nhé? Không thì làm sao Phó Yến Dung có thể dung túng anh ta đến mức này?
Dương Uyển kinh hãi vì độ chịu chơi lần này của Phó Yến Dung, nhất thời im bặt như bị sét đánh ngang tai, hồi lâu sau mới lặng lẽ nhìn anh bằng ánh mắt đầy thán phục.
Không sợ hậu quả, bái phục.
May mà Tống Lâm Du không thấy được những tầng tầng cảm xúc phức tạp trong mắt cô. Hắn chỉ chậm rãi đứng thẳng dậy, làn khói mỏng lượn lờ thoát ra từ khóe môi. Gương mặt trắng nhợt lạnh lẽo tương phản với đôi mắt sâu thẳm khó dò. Tống Lâm Du hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói với Dương Uyển: “Cô Dương hiểu lầm rồi, tôi không có ý thất lễ. Chỉ là đang theo đuổi người ta nên có chút quấy rầy.”
Nghe xong, Dương Uyển gật đầu lấy lệ, trong lòng thầm nghĩ: Không sao, tôi hiểu mà. Một người nhìn có vẻ cứng nhắc cấm dục thế này bị Phó Yến Dung túm trong tay là chuyện rất hợp lý…
Khoan đã, không đúng.
Tống Lâm Du vừa nói… đang theo đuổi đúng không?
Theo đuổi Phó Yến Dung á?
Cái tên này… có biết người khác theo đuổi nhau là như nào không thế?
Dương Uyển liếc Tống Lâm Du đang rất nghiêm túc, im lặng một lúc sau đó muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cuối cùng, cô chỉ mỉm cười nhã nhặn, nở với hắn một nụ cười mà người ngoài không hiểu.
Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Story
Chương 64
10.0/10 từ 10 lượt.
