Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Chương 63
Những ảo tưởng thuần khiết về một tình hữu nghị thuần khiết trong đầu Tôn Gia Dương đã bị Phó Yến Dung đập tan không chút thương tiếc.
Sau một khoảng im lặng dài đằng đẵng, cậu ta lập tức giơ tay, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đưa tay sờ lên đầu mình rồi thốt ra câu cửa miệng thường dùng để thoát khỏi những tình huống ngượng ngùng: “Ha ha ha, vậy à? Thật là trùng hợp ghê!”
“……”
Tống Lâm Du thu lại nụ cười, không cảm xúc nhìn chằm chằm cậu ta. Ánh mắt kia như thể muốn hỏi bố mày đang theo đuổi Phó Yến Dung thì còn có thể “trùng hợp” với ai được nữa?
Hiểu rõ ánh nhìn kia, Tôn Gia Dương cảm thấy tuyệt vọng với cái tật nói không suy nghĩ của chính mình.
Nhưng bộ não trẻ tuổi luôn biết tự xoay chuyển tình thế để tự cứu lấy chủ nhân, mà Tôn Gia Dương có thể vượt qua bao vòng sàng lọc để trở thành trợ lý đời sống của Phó Yến Dung chắc chắn không phải chỉ nhờ vào may mắn!
Chỉ vài giây sau, Tôn Gia Dương đã quả quyết nhìn thẳng vào mắt Tống Lâm Du, cất giọng dõng dạc: “Tổng giám đốc Tống, trước khi ra cửa tôi đã xem một quẻ tử vi điện tử do một blogger chuyên xem bói đăng rất nổi tiếng! Hôm nay là ngày Thần Kim Quỹ trực nhật, rất thích hợp để kết hôn, cầu phúc, yêu đương, theo đuổi người mình thích. Là một ngày hoàng đạo đại cát! Thảo nào hôm nay tôi thấy khí sắc của anh cực kỳ hồng hào rạng rỡ, chắc chắn là có đột phá lớn trong chuyện tình cảm! Vậy chẳng phải gọi là rất trùng hợp sao!”
Một đoạn lời lẽ hùng hồn không chút vấp váp, cảm xúc dâng trào đến độ ngay cả trong giới giải trí cũng hiếm có người ứng biến nhanh như vậy.
Phó Yến Dung không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn thêm một đũa mì, khoé môi khẽ cong lên.
Tống Lâm Du vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, thần sắc bình thản, chẳng hề gì là dễ bị thuyết phục. Hắn thu tay về đặt gọn trên mặt bàn, các ngón tay đan vào nhau, cằm hơi nâng lên lặng lẽ nhìn Tôn Gia Dương với ánh mắt lạnh lẽo. Gương mặt trắng bệch lạnh nhạt khiến người ta bất giác rùng mình.
Dưới ánh nhìn lạnh lùng như thể thẩm phán đang xét xử, Tôn Gia Dương nuốt khan một cái, cảm thấy bản thân sắp không trụ nổi nữa.
Đây chính là Tống Lâm Du mà! Tổng giám đốc Đông Ngọc! Làm sao có thể dùng mấy chuyện tâm linh để qua mặt được… Thôi thì ngoan ngoãn thừa nhận mình miệng nhanh hơn não, nhanh chóng xin lỗi còn hơn.
“Thật ra thì… tôi chỉ—”
“—Cái blogger mà cậu nói ấy… đáng tin không?”
Câu nói của Tống Lâm Du mang theo chút ngập ngừng, bất ngờ cắt ngang lời Tôn Gia Dương. Cái miệng đang mở ra lập tức cứng lại tạo thành một hình tròn hoàn hảo, sau đó nhanh chóng ngậm lại, kinh ngạc nhìn người trước mặt đang nhíu mày vì nhắc tới lĩnh vực nằm ngoài vùng hiểu biết của mình, vẻ mặt còn lộ ra chút bối rối xen lẫn xấu hổ.
“Tôi không hiểu mấy thứ đó lắm.” Tống Lâm Du chân thành bày tỏ tín hiệu muốn học hỏi.
Khóe mắt Tôn Gia Dương khẽ giật vài cái, lập tức mở ứng dụng Tiểu Hồng Thư, đưa bài đăng đã lưu ra rồi ghé sát vào Tống Lâm Du tỉ mỉ phân tích từ trên xuống dưới về vận đào hoa của hắn.
Kết luận rút ra thật quá ảo ma: Tống Lâm Du và Phó Yến Dung quả là một cặp tài sắc vẹn toàn, lương duyên trời định! Dù rằng vẻ mặt rạng rỡ đào hoa và hồng hào của Tống Lâm Du thực chất đều là kiệt tác của Phó Yến Dung.
Đào hoa quả thật không ít. Bởi từ sau tai Tống Lâm Du, dọc theo cổ và xương quai xanh kéo dài xuống dưới chi chít những dấu đỏ rực rỡ dày đặc đến đáng sợ. Các dấu tay xen lẫn dấu hôn đan xen chằng chịt, biến tấm sứ trắng thuần khiết thành một món đồ sứ rực rỡ đầy màu sắc.
Chưa kể, khi Phó Yến Dung thức dậy rửa mặt còn tiện tay khẽ mở phần hơi sưng đỏ của Tống Lâm Du để kiểm tra. Dù chưa đến mức phát sốt, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có vấn đề. Vì bên trong chứa quá nhiều, chỉ cần khẽ khuấy động vài cái, chất lỏng đã làm ướt đẫm những đốt ngón tay thon dài của Phó Yến Dung.
Người đàn ông cujp mắt, có chút tinh nghịch ấn vào thành thịt mềm mại bên trong, x** n*n một lúc rồi bất đắc dĩ khẽ đánh nhẹ, ra lệnh cho Tống Lâm Du: “Lát nữa tự xử lý, lần sau không được làm nũng đòi giữ mãi như thế.”
Tống Lâm Du vừa ngồi dậy, khoác một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, mới cài được nửa cúc áo thì đã bị Phó Yến Dung kéo vào lòng kiểm tra, cả người dính sát mặc cho đối phương tùy ý xoay trở, trong đầu chỉ vang vọng hai từ “lần sau”.
Bị dạy dỗ nhẹ nhàng như vậy, đến cả suy nghĩ cũng chẳng còn. Thỉnh thoảng khi cọ vào cơ bụng săn chắc, đẹp đẽ của Phó Yến Dung, hắn lại không kìm được mà nhớ lại cảnh tối qua mình đã ngồi trên đó, r*n r*, van xin, cọ xát.
Làm sao mà mặt không đỏ cho được?
Tên ngốc Tôn Gia Dương và gã khờ Tống Lâm Du quả là cặp đôi một người dám dạy, một người dám học. Tôn Gia Dương mang tâm thế như gặp tri kỷ muộn màng, truyền thụ cho Tống Lâm Du bí kíp chuyển vận của mình, từ cách gacha để có xác suất nhận được thẻ SSR cao nhất đến cách săn phiếu giảm giá siêu hời để tích lũy vận may những con số hai chữ số.
Đáng tiếc, tổng giám đốc Tống sau khi nghe phần liên quan đến vận đào hoa thì mất hết hứng thú, đồng thời lịch sự bày tỏ rằng những phần còn lại có lẽ không cần tìm hiểu thêm. Dù sao, thứ Tống Lâm Du không bao giờ thiếu chính là tiền.
Sau khi nhận ra điều đó, Tôn Gia Dương không khỏi ngậm ngùi cảm thán trong lòng rằng giữa mình và Tống Lâm Du đã tồn tại một hố sâu cách biệt đáng buồn của giai cấp. Trận tuyến cách mạng chỉ kéo dài vẻn vẹn 15 phút đã tan rã thành tro bụi.
Nghĩ đến đây, cậu vừa ngẩng đầu đã thấy Phó Yến Dung thong thả ăn nốt nửa cuộn mì cuối cùng, đẩy khay ra phía trước rồi chống cằm mỉm cười hỏi: “Nói chuyện xong chưa?”
…Sao lại có cảm giác vừa thoát khỏi hang hổ đã lại rơi vào miệng sói thế này?
Tôn Gia Dương lập tức đứng thẳng người, xách hành lý của Phó Yến Dung và Tống Lâm Du đang đặt sát tường rồi bước nhanh ra ngoài. Đúng khoảnh khắc đó, cuối cùng cậu cũng nhớ ra nhiệm vụ chính của mình là gì.
Trước đó, tổ chương trình “Khi con tim rung động” đã mời Dương Uyển làm khách mời phòng quan sát. Dĩ nhiên, cô đồng ý chủ yếu vì nể mặt Phó Yến Dung, thậm chí còn chủ động dời lịch trình để dành thời gian cho chương trình. Giờ đây, khi tập đầu tiên bị tạm hoãn đột ngột, e rằng Tống Lâm Du sẽ phải mất thêm thời gian để cải tổ toàn bộ Nhạc Duyên thành người của mình. Thế nên thời gian mà Ảnh hậu Dương đã bỏ ra coi như uổng phí.
Ngay khi nhận được tin, cô lập tức nhắn tin cho Quý Thừa rằng đã như vậy thì Phó Yến Dung rảnh cũng là rảnh, bảo anh nhanh chóng gọi người qua giúp cô diễn hai ngày trong phim ngắn để tăng độ nhận diện, chỉ cần xuất hiện là đủ, không đòi hỏi gì khác.
Chuyện này Quý Thừa biết chắc Phó Yến Dung sẽ không từ chối nên đã phái Tôn Gia Dương đến tận nơi đưa người về đoàn làm phim. Nếu không phải vì thế thì y cũng chẳng tự dưng gọi điện tới giục, lại còn bị Tống Lâm Du tặng cho một màn “phát cơm ngờ” bất ngờ khiến ai kia khóc không ra nước mắt.
…Nghĩ lại vẫn thấy thiệt.
Đường núi không tiện cho xe chạy, mà đúng lúc này cáp treo cũng ngưng hoạt động nên họ đành men theo lối cũ quay về. Tôn Gia Dương dẫn theo một nhân viên khác xách hành lý đi trước. Tống Lâm Du và Phó Yến Dung chậm rãi bước sau, bóng hai người hoà vào sắc chiều rực rỡ.
Mặt biển được ánh hoàng hôn nhuộm thành một màu vàng sẫm, từng đợt sóng cuộn lên đánh vào bờ như những dải ánh sáng lấp lánh. Phía xa, ranh giới giữa trời và biển mơ hồ chẳng rõ, chỉ có vài cánh chim biển thấp thoáng bay lượn. Gió biển mang theo hơi mặn lướt qua ngón tay khẽ cong của Phó Yến Dung. Giây tiếp theo, một bàn tay dịu dàng chạm tới bao trọn lấy.
“Lúc xuống núi cũng có thể nắm tay chứ?” Giọng Tống Lâm Du khẽ khàng vang lên.
Phó Yến Dung hơi nhướng mày, nghiêm túc nhắc nhở: “Em đang theo đuổi tôi đấy.”
Tống Lâm Du hơi làm nũng, khép ngón tay lại không chịu buông. Đầu ngón tay sau đó khẽ cào một cái trong lòng bàn tay Phó Yến Dung như mèo con, giọng nhỏ nhẹ biện giải cho mình: “Video tử vi nói hôm nay rất thích hợp để theo đuổi người mình thích, yêu cầu sẽ dễ được đối phương chấp nhận, có thể mạnh dạn đề nghị.”
Phó Yến Dung lười nhác nheo mắt, nghe vậy thì bật cười khẽ, chọc thủng ngay ảo tưởng của đối phương, chế nhạo:
“Lừa cả đấy. Tôn Gia Dương không chỉ tử vi học phương Đông mà còn tin cả cung hoàng đạo lẫn tarot, mỗi ngày đều không nhớ mình đã vái mấy vị Phật, cái gì có thể tăng lương thì nó đều tin, không giúp gì được cho em đâu.”
“…À.”
Tống Lâm Du chớp mắt chậm rãi, lúc Phó Yến Dung quay sang nhìn thì không che giấu chút nào mà phát ra tiếng “à” đầy vẻ oán trách và ghét bỏ dành cho Tôn Gia Dương.
Một lúc sau, hắn lại mím môi, ngón tay lưu luyến vuốt nhẹ những đường vân mảnh trong lòng bàn tay Phó Yến Dung, hơi cứng đầu phân trần: “Nếu lỡ đâu tính trúng thật thì sao.”
Phó Yến Dung giả vờ không thấy vẻ luyến tiếc đó, nhịn cười đáp: “Không có chuyện đó đâu, Tổng giám đốc Tống à, nhìn em không giống người đi lấy lòng tử vi chút nào.”
Trước hôm nay, Tống Lâm Du hoàn toàn không tin vào mấy thứ đó. Nếu thật sự tin vào số mệnh, hắn đã chẳng phải gồng mình bước đến hôm nay dưới áp lực từ Tô Đường.
Tống Lâm Du im lặng một lúc, không phản bác, chỉ hơi tiếc nuối mà lẩm bẩm: “Vậy à… Nhưng tử vi nói chúng ta là duyên trời tác hợp.”
Giá mà trước đây chịu khó vái vài cái, cầu xin thêm chút đào hoa, khéo bây giờ đã có cái để đường hoàng phản bác lại anh rồi, thật phiền.
Tống Lâm Du luôn có một loại chiếm hữu rất mạnh mẽ đối với Phó Yến Dung, từ trước đến giờ vẫn vậy. Cảm xúc này chỉ cần Phó Yến Dung thừa nhận là đủ, không cần người ngoài đánh giá. Nhưng điều đó không có nghĩa hắn không muốn nghe những câu như “trời sinh một cặp”, “duyên lành định trước”, hay “số mệnh an bài”.
Một lúc sau, người nào đó vẫn quyết định tiếp tục thực hiện lời hứa theo đuổi người ta. Tống Lâm Du dứt khoát tiếc nuối buông tay sau khi khẽ siết lấy những khớp ngón tay thon dài của Phó Yến Dung. Giọng hơi rút lại, xa cách một chút, cúi đầu buồn bã oán trách: “Vậy em thu lại sự tôn trọng với tử vi. Không lấy lòng nó nữa.”
Quả thực là một tổng giám đốc Tống theo chủ nghĩa thực dụng điển hình, vì không nắm được tay Phó Yến Dung mà lập tức vứt bỏ sự tôn kính với ngày hoàng đạo, đúng là không nên học theo.
“Vậy nên… dỗ tôi vui có lẽ sẽ thiết thực hơn đấy.” Phó Yến Dung bật cười thành tiếng, vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tống Lâm Du đang dịch ra hai bước rồi vươn tay kéo hắn trở lại bên mình, sau đó tự nhiên đan mười ngón tay vào nhau, tay trong tay. “Có thể thử đưa ra yêu cầu trực tiếp với người mình đang yêu đơn phương xem sao.”
Phó Yến Dung cúi xuống, vài sợi tóc khẽ chạm vào gò má hơi ửng đỏ của Tống Lâm Du. Cảm giác ngứa ngáy lơ đãng ấy khiến hắn vô thức siết chặt tay Phó Yến Dung, đến mức đầu ngón tay hơi tái đi.
Hắn nhanh chóng gật đầu, dừng bước, ngẩng mặt lên, hàng mi dài đen nhánh khẽ rung động, nghiêm túc nhìn Phó Yến Dung rồi được nước lấn tới: “Vậy em có thể hôn người em đang thầm mến một cái không?”
Tống Lâm Du rất nghiêm túc mà đưa ra yêu cầu của mình.
“Được.” Người được thầm mến nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó mỉm cười đồng ý với đề nghị ấy.
Rồi người đó thuận theo mà cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Mấy sợi tóc rủ xuống bên tai, hàm răng lướt nhẹ qua đầu lưỡi ngoan ngoãn đang thè ra của Tống Lâm Du, giống như bị mèo con khẽ cào một cái, ngay sau đó lại là một nụ hôn sâu hơn, cuốn hút hơn.
Tống Lâm Du nhận ra mình đang bị Phó Yến Dung ôm trọn vào lòng, cả người ngập trong hơi thở thuộc về anh. Các ngón tay đang đan vào nhau không tự chủ khẽ siết lại, vô tình lướt qua mu bàn tay có những đường gân xanh nhạt hơi nổi lên.
Phó Yến Dung buông môi hắn ra, nhìn đối phương một lúc rồi nhẹ giọng cất lời, âm thanh mang theo chút khàn khàn khó tả:
“Người em đang thầm mến cũng cảm thấy hai người là duyên trời định.”
Tống Lâm Du lập tức ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, dường như không ngờ Phó Yến Dung lại dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình đến thế.
Phó Yến Dung thản nhiên mỉm cười đối diện với ánh mắt hắn, lát sau đưa tay xoa đầu Tống Lâm Du, ngón tay nhẹ nhàng điểm l*n đ*nh đầu đen nhánh khiến mái tóc cũng khẽ động đậy, như ngoan ngoãn truyền đạt một thông điệp: “Tôi biết rồi.”
Phó Yến Dung hài lòng rút tay về.
Mãi đến lúc này, Tống Lâm Du mới như vừa sực tỉnh, hiểu ra mình nên làm gì. Hắn cong mắt cười, nắm chặt tay Phó Yến Dung rồi gật đầu thật mạnh, thật dứt khoát.
Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Story
Chương 63
10.0/10 từ 10 lượt.
