Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 53


Phó Yến Dung không nói một lời, cúi thấp người. Đầu gối quỳ xuống mặt đất lạnh buốt, tay kéo thân thể nửa ngâm dưới nước kia ra khỏi hồ. Nước lạnh không cam lòng trượt xuống theo cổ tay anh, chỉ kịp ngập đến xương cổ tay rồi bị động tác của anh phá tan, bọt nước vỡ ra từng mảnh nhỏ.


Tống Lâm Du ướt sũng, ngoan ngoãn dựa vào đầu gối người đối diện. Hàng mi vì ngấm nước mà trở nên đen rì, in bóng xuống làn da trắng bệch tạo thành một mảng tương phản rõ rệt. Bọt nước theo đường cằm trượt xuống lướt qua đôi môi hơi tái, cuối cùng biến mất trong cổ áo sơ mi ướt đẫm, mang theo một luồng lạnh lẽo.


Tựa như một con chim yếu ớt đã gãy cánh, sắp chết đuối.


Phó Yến Dung cúi người về phía trước, dùng đốt ngón tay nâng cằm người kia dậy rồi lấy tay phải khẽ tách môi cậu ra, đưa hai ngón tay vào khoang miệng, cố gắng gạt sạch tàn dư của nước đọng. Khi lòng bàn tay lướt qua gốc lưỡi, Tống Lâm Du bất chợt run lên, cổ họng phát ra tiếng ho khan đứt đoạn không ngừng.


Phó Yến Dung vẫn tiếp tục. Những đốt ngón tay lạnh lẽo như muỗng bạc dài nhỏ, chuẩn xác và kiềm chế khuấy động khoang miệng của Tống Lâm Du đang bị nước lạnh làm cho ý thức mơ hồ, rối loạn.


Hơi thở ẩm ướt mang theo mùi máu tươi thoang thoảng tràn ra nơi khóe môi. Tống Lâm Du theo bản năng định cắn trả nhưng bị Phó Yến Dung bình tĩnh giữ chặt cằm. Thanh âm trầm thấp vang lên, kiên nhẫn như đang dỗ dành: “Đừng động.”

   
Tống Lâm Du hít một hơi, rồi lập tức dừng lại.


Khoang miệng là nơi duy nhất trên người cậu còn lưu lại chút hơi ấm, nhưng thứ ấm áp đó lại dính ướt khó chịu. Lòng bàn tay Phó Yến Dung lướt nhanh qua đầu lưỡi rồi rút ra ngay sau đó. Mãi đến khi Tống Lâm Du cuối cùng ho sặc ra chút hơi thở còn sót lại, anh mới chịu buông tay.


Mưa phùn vẫn không ngừng rơi.


Tống Lâm Du ngơ ngẩn ngước mắt nhìn người trước mặt. Mái tóc dài ướt đẫm dính chặt vào sau gáy Phó Yến Dung. Gương mặt vì dính mưa mà trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt, cả người trông vô cùng chật vật, khó mà diễn tả thành lời.


Bộ vest đen may đo riêng của Maison Lévant trên người anh đã loang lổ đầy vết nước. Trong mắt Tống Lâm Du, hình ảnh Phó Yến Dung dần trở nên mơ hồ như một thước phim quá hạn, chỉ còn quầng sáng xám trắng lập lòe.


Tống Lâm Du cảm thấy trí nhớ của mình trở nên mơ hồ rối loạn, cậu không phân biệt được đây là hiện thực đâu là mơ, hay là ảo giác sau khi phát bệnh.


… Vì sao mình lại ở trong hồ nước? Vì sao lại nhìn thấy Phó Yến Dung trong bộ dạng chật vật như vậy… Là mình đã làm sai gì sao?


Tống Lâm Du cũng không hay hiện tại bản thân trông đáng sợ đến mức nào, chỉ biết vô thức nắm lấy vạt áo Phó Yến Dung, khổ sở, bất lực mà chân thành xin lỗi anh.


Nhưng khi ba chữ “thật xin lỗi” thoát ra khỏi miệng, cậu mới nhận ra giọng mình đã khàn đặc, như thể có một lưỡi cưa sắc nhọn lướt qua cổ họng hay thực quản, rạch một đường sâu hoắm, đau đớn đến mức tê rần, thậm chí như xé toạc huyết thịt, khiến âm thanh phát ra gần như vỡ vụn.

   
Phó Yến Dung giơ tay bịt miệng cậu lại, không nhịn nổi nữa mà chất vấn: “Lúc này rồi, em có thể đừng nói xin lỗi được không?”


Thay vì thế, có thể nói “Em thật sự khó chịu, em rất đau, em rất cần anh, anh có thể đồng ý với em không?” được không?



Tại sao đã khóc biết bao nhiêu lần trước mặt anh vậy rồi vẫn chưa học được cách cầu xin giúp đỡ? Vì sao chưa từng đặt bản thân trong lòng? Vì sao cứ im lặng mà gánh hết mọi chuyện lên người …?


Tống Lâm Du hoảng hốt, ánh mắt đầy mơ hồ. Phó Yến Dung không thể nào chịu nổi khi phải đối diện với dáng vẻ ấy, đành cụp hàng mi dài, giọng nói mang theo mỏi mệt không sao diễn tả được:  “Được rồi. Tôi hỏi gì, em chỉ cần trả lời nấy. Ngoài đáp án ra, đừng nói thêm gì khác.”


Tống Lâm Du lập tức gật đầu.


Nhưng… cậu vẫn rất muốn nói với anh rằng đừng dầm mưa, bởi vì sẽ bị cảm. Dù chỉ là mưa phùn cũng không được.


Làn mưa mỏng như màn tơ rơi mãi không dứt, vô hình tạo nên một lớp sương ẩm lạnh giữa hai người. Tống Lâm Du cố gắng kéo tay áo Phó Yến Dung xuống, muốn nói ra lời cuối cùng ấy, nhưng lại nghe anh lên tiếng trước:


“Vì sao em lại ở bên hồ? Tại sao lại ngã xuống? Là ai ra tay?”


“Nói cho tôi biết, Tống Lâm Du, kể lại toàn bộ chuyện này từ đầu đến cuối.”


Phó Yến Dung nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh cóng của thanh niên. Chỉ là một khoảng da thịt nhỏ bị bao trùm, thế mà nơi đó dường như được truyền đến một luồng ấm áp, bỏng rát đến dọa người

   
Ánh mắt anh chăm chú nhìn người trước mặt đen sâu như mặt hồ không đáy, ánh lên màu tối ẩm ướt, đặc sệt sâu thẳm.


Tống Lâm Du chẳng hề nghi ngờ việc Phó Yến Dung thật sự lo lắng và để tâm đến mình. Cậu biết chỉ cần nói ra cái tên kia thôi, nhất định anh sẽ truy ra kẻ đứng sau mọi chuyện.


Chỉ là…


Người đã ra tay với mình là ai?


Là ai đã đẩy mình xuống?


Tại sao mình lại không thể nhớ ra?


Là thật sự không nhớ nổi… hay…?


Cơn đau dữ dội như muốn thiêu đốt lan từ cổ họng đến tận lục phủ ngũ tạng. Một cơn giày vò khủng khiếp ập đến khiến người ta gần như phát điên. Tống Lâm Du cảm nhận rõ ràng một phần ký ức dữ dội trong lòng bị ai đó cưỡng ép xóa bỏ. Cái cảm giác trống rỗng, mơ hồ, không cách nào diễn tả được mà bản thân đã chịu đựng suốt hơn 10 năm, đến nay đã quá đỗi quen thuộc.


Là Tô Đường.


Thì ra hắn chưa từng biến mất khỏi thế giới của mình. Hắn vẫn ở đây, thậm chí là nguyên nhân gây ra chuyện đêm nay.



Nhưng sao Tống Lâm Du có thể nói ra cái tên ấy trước mặt Phó Yến Dung? Sao có thể để Tô Đường có bất kỳ khả năng nào gây tổn thương đến người đàn ông này?

   
Vì vậy, khi Phó Yến Dung buông tay, điều anh nghe được chỉ là tiếng thở khàn đặc, khô khốc mà Tống Lâm Du cố gắng phát ra mãi vẫn không thành lời. Mãi rất lâu sau, lâu đến mức anh gần như không thể ước lượng nổi thời gian trôi qua bao lâu, người nằm trong lòng mới nghẹn ngào cất giọng:  “Là em… là em không cẩn thận.”


“Cụ thể thế nào thì em không nhớ rõ nữa. Trước đó em chỉ đang hỏi đường, sau đó… sau đó là em vô ý bị thương.”


“Vô ý đến mức suýt chết đuối, đúng không?” Phó Yến Dung lạnh giọng hỏi lại.


Anh nhìn Tống Lâm Du gắng gượng ngẩng đầu cố đối diện với mình. Rõ ràng đã nói không cần xin lỗi nữa, vậy mà ánh mắt màu hổ phách u ám ướt át kia lại tràn ngập áy náy, lặng lẽ, cam chịu, đến mức tuyệt vọng, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của anh trong đó.


Tống Lâm Du khó nhọc gật đầu thừa nhận, dù cả hai đều biết câu trả lời này hoàn toàn vô nghĩa.


Phó Yến Dung bỗng bật cười khẽ, rất nhỏ.


Chẳng hiểu vì sao, anh chợt nhớ lại một lần mình buồn chán lật sách đọc hồi lâu lắm trước đây. Cuốn “Kiến thức cơ bản dành cho diễn viên” có nhắc đến một thuật ngữ phổ biến nhưng thường bị bỏ qua, gọi là “lỗi sai vị âm thanh – hình ảnh” (audio-visual misalignment).


Nó không chỉ tồn tại trong điện ảnh hay các đoạn phim phát sóng mà ngay cả trong đời sống thực tế cũng thường xuyên xuất hiện. Lỗi sai vị âm thanh – hình ảnh là hiện tượng âm thanh và hình ảnh trong một video không khớp với nhau. Thứ này khá phổ biến trong phim ảnh, các bản tin phát thanh, hay những đoạn ghi hình hội nghị, v.v… là điều xảy ra thường xuyên.

   
Nhưng điều thú vị nhất là cái lỗi tưởng chừng như sơ đẳng ấy lại xuất hiện xuyên suốt toàn bộ lịch sử phát triển hình ảnh của nhân loại. Dù là thời kỳ phim nhựa hay thời đại chiếu phim trực tuyến qua internet, từ rạp chiếu phim đến từng ngôi nhà, nó vẫn tồn tại. Ngày trước, khi bánh răng máy chiếu đã mòn, tiếng sàn sạt của cuộn phim quay cùng hình ảnh hiện trên màn hình sẽ sinh ra độ lệch nhẹ, một dạng sai nhịp vi tế. Đến tận bây giờ, dù đã là thời đại số, việc giải mã dữ liệu qua internet đôi khi vẫn khiến phim và âm thanh không khớp nhau.


Tựa như chỉ cần hình ảnh bắt đầu được truyền đi, sai lệch đã là điều không thể tránh khỏi. Công nghệ dù có đổi thay cũng chưa từng thật sự xóa bỏ được vấn đề này. Hệt như việc con người mãi mãi không thể hoàn toàn san lấp được hố sâu giữa biểu đạt và thấu hiểu, bởi bị hiểu lầm luôn là số phận không thể tránh khỏi của kẻ cất lời.


Nhưng Phó Yến Dung chưa từng nghĩ rằng mối quan hệ giữa mình và Tống Lâm Du rồi cũng sẽ trở thành một bản tình yêu sai nhịp.


Anh chưa bao giờ là người thiếu kiên nhẫn với một bộ phim trọn vẹn, luôn nghiêm túc đón nhận mọi câu chuyện buồn vui tan hợp của người khác, càng chưa từng tiếc nuối nhẫn nại dành cho người mình yêu.


Cho nên, chỉ cần em nói, anh sẽ lắng nghe.


 Dù có phải lùi lại, dù đã lệch mất nhau.


Thế nên anh dang tay ôm Tống Lâm Du vào lòng, đưa cậu trở về căn biệt thự tạm trú. Quãng đường ấy rõ ràng chỉ ngắn ngủi vài bước, vậy mà người trong ngực vừa nhẹ vừa nặng trĩu, từng giọt nước tựa nước mắt không ngừng lặng lẽ chảy xuống từ người cậu.

   
Phó Yến Dung đáp lại câu trả lời ban nãy của cậu. Sau đó anh lại hỏi:  “Vậy còn câu hỏi thứ hai, em có thể nói cho tôi biết được không?”


 “Tống Lâm Du, em bay cả ngàn dặm tới Paris chỉ để hỏi chúng ta có thể gặp mặt không thôi sao? Khi đó… em đã định nói gì?”



Khoảnh khắc ấy, Tống Lâm Du chỉ muốn mình có thể chết chìm luôn dưới làn nước lạnh lẽo kia.


Cậu chợt nhận ra: Tô Đường sẽ mãi mãi quấn lấy cậu. Mà như vậy thì cả đời này Phó Yến Dung cũng sẽ không thể nào thật sự yên ổn, cho đến khi một trong hai người bọn họ phải chết đi.


Giây phút này, Tống Lâm Du mở miệng định nói gì đó, nhưng lời vừa dâng lên đã đắng nghẹn nơi cổ. Mùi vị chẳng khác gì nước mắt, hoặc rượu Absinthe cay nồng, se sắt. Cậu ngơ ngác giơ tay ấn lên ngực như thể đang xác nhận trái tim có còn đập hay không. Nhưng thứ thanh niên cảm nhận được lại chẳng phải nhịp tim, mà là nỗi đau tưởng chừng khiến mọi thứ ngừng lại.


Khao khát được nói với Phó Yến Dung điều gì đó nhưng lại chẳng thể thốt nên lời, Tống Lâm Du chỉ còn biết lặng lẽ lặp đi lặp lại cái tên ấy trong đầu. Hơi thở dồn dập như mang theo tiếng nức nở chan hòa nước mắt, vừa như làn nước ngầm cuộn trào, lại như dòng sông bị băng giá chặn đứng.


Thanh niên tự nhủ với lòng: hãy để con sông đó mãi mãi bị đóng băng đi.

   
Những bí mật ấy chỉ đành chôn giấu dưới lớp tuyết lạnh, mà người như cậu vốn không có tư cách bước vào mùa xuân.


Sau đó, Tống Lâm Du cố tỏ ra nhẹ nhõm, cụp mắt nói khẽ: “Em đến đây là muốn xin lỗi anh.”


“Em sai rồi, không nên xin nghỉ quá lâu khiến anh phải một mình. Từ giờ em sẽ luôn ở bên anh. Anh đừng giận nữa… được không?”


Là một lời cầu hòa, nhưng không phải một lời thú nhận.


Phó Yến Dung không đáp.


Tiếng mưa rơi lộp độp xen lẫn tiếng sét xa xa xé rách màn đêm. Tiếng bước chân Phó Yến Dung vẫn vững vàng, không nhanh không chậm vang lên giữa nền đá sỏi, đều đều như tiếng trống gõ vào tim, không lúc nào ngừng.


Trước khi bước qua lối lát đá và hàng lan can để vào căn biệt thự ấm áp, Tống Lâm Du nghe thấy anh dừng bước lại cất tiếng hỏi. Một câu hỏi cuối cùng, bình thản đến lạ thường: “Vậy… đây là câu trả lời cuối cùng của em, đúng không?”



Bất tri bất giác, đến lúc này Tống Lâm Du mới nhận ra vị tanh sắt của máu đang dâng lên nơi cổ họng.


Cậu quay đầu ư, vùi mặt vào lồng ngực Phó Yến Dung. Đầu ngón tay khẽ co lại trong cơn đau quặn thắt, nhưng không nói thêm một lời nào nữa.

   
Một câu cũng không.


***


Năm 2021, với phần lớn người trên thế giới, chẳng qua chỉ là một năm bình thường nữa mà thôi. Nhưng với Phó Yến Dung và Tống Lâm Du thì không phải vậy. Bởi vì họ chẳng hề biết rằng đó là năm cuối cùng hai người ở bên nhau.



Trong năm đó, cả hai đã hôn nhau, ôm nhau, run rẩy bên nhau. Cuối cùng vì một tai nạn bất ngờ xảy ra với Tống Lâm Du, tất cả những thứ ấy đành phải khép lại.


Khi ấy, Paris vẫn đang những ngày mưa dầm. Ngay sau hôm xảy ra chuyện, Tống Lâm Du lên cơn sốt cao, chỉ có thể nằm lại trong biệt thự, chẳng thể đi đâu được nữa.


Thế nên Phó Yến Dung cũng thuận theo, gác lại rất nhiều công việc, ở lì trong phòng vừa chơi game vừa chăm sóc người yêu. Thật ra Phó Yến Dung không phải người giỏi chăm sóc người khác, loay hoay vụng về chỉ khiến bệnh nhân càng thêm mệt. Cuối cùng chính Tống Lâm Du đang ốm nặng phải dịu giọng an ủi rằng: “Anh làm vậy là tốt lắm rồi, không sao đâu.”


Mọi vấn đề như thể đã bị vùi sâu trong đêm mưa năm ấy. Từ đó về sau, họ chẳng còn nhắc lại những bí mật ai cũng hiểu nhưng không ai nói ra nữa.


Phó Yến Dung ngậm kem trong miệng, còn Tống Lâm Du tựa vào anh cùng nhau xem lại bộ phim đã được đề cử giải thưởng. Nưng khi phim phát đến giữa chừng, tín hiệu truyền tải bắt đầu gặp trục trặc. Ngay sau đó, âm thanh và hình ảnh xuất hiện lệch nhịp.


Tống Lâm Du khẽ nhíu mày, bấm tạm dừng để chỉnh lại phim. Đúng lúc đó, Phó Yến Dung nhận được hai cuộc gọi liên tiếp.

   
Cuộc gọi đầu tiên đến từ Quý Thừa.


Y nói. “Cậu kêu tôi tìm viên đá quý kia, cuối cùng tôi cũng tìm ra rồi. Tiến độ gia công gấp rút lắm, chắc vừa khớp với thời điểm sau lễ trao giải. Đến lúc đó có thể dâng lên cùng chiếc cúp luôn, đảm bảo khảm vào là hoàn hảo tuyệt đối.”


Phó Yến Dung nhìn sắc trời u ám ngoài khung cửa sổ, cười đáp: “Được.”


Cuộc gọi thứ hai là từ một người bạn ở Paris – Anna.


Cô gái luôn dịu dàng lễ độ này rốt cuộc cũng không kìm nén được sự tò mò trong lòng. Sau một hồi trò chuyện xã giao thì hỏi thẳng:  “Em chưa từng thấy ai trong số bạn bè của mình có thể bỏ lại nhiều chuyện đến thế chỉ để gặp một người. Cho nên… Phó, anh và người trong lòng kia sẽ đi được đến đâu?”


Anna ở độ tuổi này vẫn còn giữ niềm tin thuần túy vào tình yêu. Dù bạn bè xung quanh cô phần lớn đều bị ràng buộc bởi những cuộc hôn nhân vì lợi ích gia tộc, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy người bên cạnh Phó Yến Dung, ngay cả khi chưa rõ thân phận hay ngoại hình của người ấy, cô bé đã bắt đầu mơ mộng về một chuyện tình đẹp như mơ.


Nhưng cô không biết rằng trên thế gian này vẫn còn vô vàn khả năng chia xa khác, cho dù hai người có yêu nhau đến mấy.


Phó Yến Dung khẽ cắn que kem vị bạc hà trong miệng, không đáp.


Thậm chí lúc ấy, đầu óc anh bắt đầu trôi dạt không phương hướng. Thật ra ăn kem trong thời tiết này vẫn có chút nhức răng, lát nữa có lẽ không nên lại đòi Tống Lâm Du “được đằng chân lân đằng đầu” thương lượng thêm chuyện gì nữa.

   
Khi anh đang mải mê với những suy nghĩ mông lung này, cuộc trò chuyện dông dài của Anna cũng đi đến hồi kết. Lần này, cô hào hứng đoán hỏi: “Vậy… hai người sẽ kết hôn ở Paris, hay ở nơi nào khác?”


Phó Yến Dung chỉ mỉm cười.


Đúng lúc đó, bộ phim trong phòng đã được chỉnh xong, bắt đầu phát tiếp. Tống Lâm Du ôm gối, nghiêng người nhìn về phía cửa sổ nơi Phó Yến Dung đang đứng gọi điện. Trong chuỗi đối thoại lẫn lộn, cậu mơ hồ nghe thấy anh thấp giọng nói: “Tôi không biết.”


Đã từng nghĩ tới. Nhưng thật sự… tôi không biết.

 

Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Story Chương 53
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...