Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 52


Ánh đèn trong sàn nhảy vừa vặn dịu xuống, cao trào qua đi, âm nhạc cũng dần chuyển sang tiết tấu chậm rãi, khoan thai lan tỏa.


Anna nhìn thấy nơi đuôi mắt Phó Yến Dung có một vệt tuyết thanh sắc nhỏ như bụi tuyết chớm tan, nổi bật trên làn da tái nhợt, xinh đẹp đến mức gần như mang theo chút sắc thái bệnh trạng.


Phó Yến Dung cụp mắt, sắc mặt nhàn nhạt, thần thái vẫn tao nhã như trước. Lòng bàn tay anh chỉ khẽ tựa sau lưng nàng như có một lớp không khí trong suốt ngăn cách, còn đầu ngón tay Anna thì giữ lễ độ, chỉ nhẹ đặt trên vai anh. Hai người đứng gần nhau đến mức có thể nghe rõ hơi thở của đối phương, nhưng lại không trao đổi lấy một ánh mắt.


Dù là vậy, họ vẫn trở thành trung tâm ánh nhìn của cả khán phòng.


Phó Yến Dung mặc bộ vest được cắt may vừa vặn, ánh đèn chiếu xuống nửa bên mặt nghiêng trông chẳng khác gì một bức tranh màu nước mơ hồ cổ kính. Sau đó anh hơi cúi đầu, cùng bạn nhảy xoay người trên nền đá cẩm thạch đen của sàn nhảy, trông như một vệt lửa di động lướt qua đường cong giữa màn đêm.


Thế nhưng, Tống Lâm Du hoàn toàn không còn tâm trí để thưởng thức cảnh tượng này.

   
Dù màn hình điện thoại trong tay đang liên tiếp hiện lên những tin nhắn phản hồi từ Phó Yến Dung, thậm chí có cả cuộc gọi nhỡ. Nếu là trước đây, Tống Lâm Du tuyệt đối không nỡ phớt lờ tin nhắn của anh, nhưng hiện tại, cậu thực sự không thể.


Máu trong đầu cậu dồn lên đến mức đau nhức như muốn nứt ra, một giọng nói mỏng manh nhưng kiên định không ngừng lặp lại


— Đi tìm Phó Yến Dung đi, hãy nói rõ với anh ấy, chẳng lẽ mày còn định lừa dối tiếp sao?


Thế nhưng, khoảnh khắc ánh mắt chạm phải hai người đang đứng trước mặt, cả thế giới như bị kéo ngược về chiếc bóng bao trùm lên tuổi 17 năm ấy. Cơn đau lâu ngày không phát tác bỗng chốc như thủy triều tràn đến, suýt nữa nhấn chìm Tống Lâm Du ngay tại chỗ.


Bên cạnh một phòng lô đang khép hờ trên tầng hai là hai người mà cả đời này cậu không thể quên.


Hai người nào đó hoàn toàn chẳng hay biết ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm kia, tiếp tục nói cười vui vẻ, vừa trò chuyện vừa bình luận về đám nam nữ đang khiêu vũ trên sàn nhảy.


Tô Đường đã nhuộm tóc sang màu nâu nhạt khiến vẻ ngoài trông càng ôn nhuận vô hại, ngẩng đầu tiến sát về phía người đàn ông đứng bên cạnh mình. Hàng mi cong cong, nụ cười ngọt đến mức khiến người khác rợn người: “Chú Tống, kia là thầy Phó đúng không ạ? Cháu thích anh ấy từ lâu lắm rồi, không ngờ ngoài đời còn khiến người ta kinh diễm hơn cả trong ảnh nữa. Đúng là quá lợi hại.”

   
Tống Vấn khẽ cười, thanh âm trầm thấp vang lên từ cổ họng. Ông ta xoay ly rượu trong tay, khóe mắt và nếp nhăn trên gương mặt lúc cười khẽ nhăn lại, mang theo một ý vị khó đoán: “Thằng bé đó còn trẻ, bướng bỉnh lại đầy nhiệt huyết. Mặc kệ cơ nghiệp của cha mẹ, cứ nhất quyết lao vào làm phim. Thôi thì chú cũng chẳng dám nói gì, dù sao thì nó đúng là có thiên phú thật.”


“Đều nhờ có chú Tống giúp cả thôi.” Tô Đường mỉm cười thuận theo, tay cũng tự nhiên đặt lên cổ tay Tống Hỏi. “Nếu không có chú ra tay xử lý Đông Ngọc, thầy Phó đâu thể thuận lợi đến vậy.”


Tống Vấn liếc nhìn người bên cạnh một cái, ánh mắt không gợn sóng, nụ cười vẫn hòa nhã nhưng giọng nói lại mang theo chút lạnh nhạt:  “Hôm nay miệng Tiểu Đường ngọt thế, chẳng lẽ đang định nhờ chú đứng sau đẩy một tay để giật dây thần tượng này à?”


“Làm gì có ——” Tô Đường như bị chọc cười, bật cười đến mức bả vai khẽ run lên hai lần. Cậu ta đứng dậy duỗi vai, tựa cả người lên lan can. Ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp người bên dưới rồi rơi thẳng xuống sàn nhảy. Một lát sau, khóe môi Tô Đường khẽ nhếch lên, mang theo nụ cười đắc ý như thể mọi thứ đã nằm gọn trong tay, lẩm bẩm:  “Đương nhiên… cháu sẽ tự mình tiếp cận anh ta.”


Giọng nói lạnh lẽo, từng chữ thong thả vang lên, quấn chặt lấy cơ thể Tống Lâm Du. Hai chữ “tự mình” được nhấn rất nặng.


Mà loại ngữ khí này, Tống Lâm Du đã quen thuộc vô cùng.



Nhiều năm trước, Tô Đường luôn dùng một loại năng lực kỳ quái mà chẳng ai hiểu được đến bên nói những đạo lý về khổ nạn và giải thoát với Tống Lâm Du hết lần này tới lần khác. Những thứ ấy vốn không nên xuất hiện trong cuộc đời cậu, nhưng rồi vẫn mang đến cho cậu nỗi đau không dứt, thậm chí không thể hóa giải. Cuối cùng, luôn là Tô Đường đứng trên cao như thể vị cứu tinh xuất hiện trước mặt cậu, giả vờ hiền hòa mà nói: “Bạn Tống à, cậu sợ rồi đúng không? Không sao đâu, may là còn có tôi ở đây.”

   
Chiêu trò này, Tô Đường đã dùng quá nhiều lần. Mỗi lần cậu ta đều tưởng Tống Lâm Du sẽ mang ơn mình. Nhưng không ngờ Tống Lâm Du chỉ cần nhìn thấy gương mặt đó lại thấy buồn nôn đến mức muốn nôn ra.


Vậy mà Tống Lâm Du cứ nghĩ Tô Đường đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời mình.


Cứ tưởng rằng sau khi gia cảnh nhà họ Tống sa sút, rơi xuống đáy vực, thì thân xác ấy cũng chỉ còn biết vùng vẫy trong đống nợ nần chồng chất để gượng dậy, chẳng khác gì những người đã từng bị cậu thao túng số phận.


Vậy mà sao mày vẫn chưa chịu buông tha tao?


Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao?


Nếu nó cũng đối xử với Phó Yến Dung như vậy thì sao…? Nếu nó cũng hết lần này đến lần khác làm tổn thương Phó Yến Dung, rồi lại lấy danh nghĩa cứu rỗi để xuất hiện thì sao?


Ý nghĩ đó vừa nảy ra, Tống Lâm Du lập tức cảm thấy mình như sắp phát điên. Tất cả lục phủ ngũ tạng đều phản ứng vô cùng dữ dội. Cơn đau trào lên khiến cậu không thể cất nổi lời. Sắc mặt Tống Lâm Du tái nhợt, tay chống vào lan can để đứng vững, ánh mắt bất giác lại rơi về phía trung tâm sàn nhảy nơi có Phó Yến Dung.


Người đàn ông ấy sáng rực, ưu tú, là tiêu điểm trong tầm mắt của tất cả mọi người.


Nếu là trước kia, chắc chắn Tống Lâm Du đã nổi lòng ghen tuông với cô gái xa lạ đang khiêu vũ cùng Phó Yến Dung dù biết giữa hai người chẳng có quan hệ gì đặc biệt, nhưng cậu vẫn sẽ không kìm được mà thấy khó chịu.

   
Bởi người đầu tiên nhảy điệu đầu tiên với Phó Yến Dung chính là Tống Lâm Du.


Ngày ấy, ở căn hộ Lan Đình, khi hoa ngọc lan nở rộ, bọn họ đã từng lúng túng học những bước nhảy đầu tiên cùng nhau.


Khi đó Phó Yến Dung vừa tắm xong, trên người mặc một chiếc áo sơ mi mỏng. Mái tóc dài còn đẫm hơi nước, khẽ rũ xuống hai bên vai. Người đàn ông vừa bước ra khỏi phòng thì vô tình mở trúng âm thanh nền của một bộ phim, trong phòng bỗng vang lên một bản nhạc du dương.


Phó Yến Dung quay đầu liếc nhìn màn hình, thấy một thiếu nữ trong chiếc váy dạ hội thời Trung cổ đang xoay người mời bạn nhảy với vẻ mặt thẹn thùng. Còn người đàn ông đối diện lịch thiệp vươn tay ra.


Tống Lâm Du khi ấy đang cuộn mình ngủ gà ngủ gật ở góc sofa. Phó Yến Dung bước tới ngồi xổm xuống trước mặt cậu, dùng đầu ngón tay còn ươn ướt nhẹ chạm vào trán đối phương, nụ cười thấp thoáng nơi khóe môi: “Nhóc biết khiêu vũ không?”


“……?”


Tống Lâm Du lắc đầu theo phản xạ.


Phó Yến Dung mỉm cười, không cần hỏi thêm, liền kéo tay thanh niên dậy, trực tiếp lôi cả người từ sofa vào lòng mình.


Anh vươn tay nắm lấy cổ tay Tống Lâm Du. Đầu ngón tay chạm tới nơi mạch đập nhảy lên khiến cổ tay gầy guộc của đối phương như dán chặt vào tay mình mà không cách nào giãy ra. Lòng bàn tay áp vào nhau, tiếp đến eo cũng bị ôm chặt lấy.

   
“Đợi chút đã ——” Tống Lâm Du hoảng loạn đứng thẳng người, nhưng sơ ý giẫm lên chân của Phó Yến Dung, hoảng quá vội vàng rút tay ra như muốn xin lỗi.



Phó Yến Dung dẫn dắt cậu bước từng bước. Chiếc sơ mi trên người vì bị kéo theo động tác mà nhăn nhúm. Hai chiếc cúc áo lỏng lẻo bung ra để lộ xương quai xanh sắc nét. Họ cứ thế xoay quanh, lúc gần lúc xa. Mái tóc dài còn vương hơi ẩm của Phó Yến Dung thoang thoảng mùi dầu gội chanh bạc hà, theo từng vòng quay mà bao trùm lấy Tống Lâm Du.


Mùi hương đó tựa như lớp phấn độc lấp lánh trên cánh bướm rực rỡ, vừa mê hoặc vừa khiến người khó lòng trốn tránh. Lại giống như lớp vảy trong suốt của cá vàng phản chiếu dưới ánh sáng. Vừa là gương, vừa là hoa, vừa là chim bay, vừa là cá lượn, là tất cả những điều mỹ lệ nhất trên thế giới cộng lại khiến trái tim Tống Lâm Du không ngừng đập loạn.


Thật ra, điệu nhảy trong phim đã sớm kết thúc, màn ảnh đã chuyển sang cảnh nam nữ chính ngồi lặng lẽ trò chuyện. Nhưng cho dù âm nhạc đã tắt, bọn họ vẫn tiếp tục di chuyển trong bóng tối dày đặc, ôm lấy nhau, tiếp tục vũ điệu ấy.


Ánh đèn mờ trắng phản chiếu trong đáy mắt Phó Yến Dung, ánh lên nụ cười thoáng qua. Anh đẩy cánh cửa sổ, làn hương ngọc lan nhè nhẹ tràn vào. Tống Lâm Du như chìm vào một giấc mộng mơ hồ, đến mức suýt ngất ngây. Vành tai cậu ửng đỏ, đến cuối cùng còn luống cuống tay chân vung trượt, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.


May mà tay Phó Yến Dung kịp thời siết chặt lấy cậu, những ngón tay trắng muốt lành lạnh bất ngờ đan vào tay cậu, mười ngón đan chặt không rời. Sau đó, người đàn ông khẽ cười, kéo cậu vào lòng mình, thấp giọng dặn dò: “Phải chuyên tâm một chút nhé, bạn học Tống.”

   
“…Dạ.”


“Đừng chỉ nói dạ, phải nói là học được rồi. Tống Lâm Du, tôi chưa từng dạy ai khiêu vũ cả, em là người đầu tiên đấy.”  Phó Yến Dung kéo dài âm cuối, vừa như làm nũng, vừa như muốn khoe khoang.


Tống Lâm Du định gật đầu nói mình đã học xong, dù sao cậu vẫn luôn thông minh, cái gì cũng tiếp thu rất nhanh. Nhưng một lát sau, cậu lại không nhịn được mà ngẩng mặt lên, tham lam nhìn Phó Yến Dung, nhỏ giọng cầu khẩn: “Em muốn thêm một lần nữa… như vậy mới học được.”


Phó Yến Dung bật cười rất khẽ, nhỏ đến mức khó mà nhận ra.


Bộ phim vẫn đang chiếu, nói về một đôi tình nhân mang nặng tình ý cuối cùng lại vì biến cố mà phải xa nhau. Họ vừa nghẹn ngào vừa rơi lệ, chia tay nhau trong lần đầu khiêu vũ dưới ánh trăng, lời thoại vang lên đầy bi ai và mông lung.


Bộ phim này Phó Yến Dung đã xem rất nhiều lần, đến mức không cần nhìn cũng biết đoạn sau sẽ nói gì. Thế nên, ngay lúc nhân vật cất lời, anh cũng đồng thời khẽ cất giọng, tiếng nói nhẹ nhàng trùng khớp với lời thoại vang lên:


“Chúng ta gọi trái tim đang khiêu vũ trong bóng tối là ánh trăng.”


Tống Lâm Du ngơ ngẩn lặp lại câu nói ấy một lần.


Sau đó, cậu đã nhận được một nụ hôn nhẹ phớt như thể ánh trăng mang dịu dàng đến đặt vào lòng bàn tay cậu, lơ đãng mà tình ái.

   


***


Hồi ức ấy khiến Tống Lâm Du mềm lòng, nhưng cũng không thể ngăn cản được cảm xúc dâng trào. Những gì từng có được khi ấy, sự dịu dàng không ranh giới mà người đàn ông sẵn lòng trao cho cậu giờ đây đều tan biến khỏi trí nhớ.


Giờ đây, mọi chuyện với cậu dường như chẳng còn quan trọng nữa. Phó Yến Dung khiêu vũ cùng ai cũng được, chỉ có một điều là không thể thay đổi.


Đó là: Anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.


Lẽ ra lúc này cậu không nên để bị Tống Vấn để mắt tới, bằng không tất cả những cố gắng từ trước đến nay sẽ uổng phí chỉ trong chớp mắt. Thế nhưng cậu vẫn đứng dậy, bước về phía Tô Đường. Chỉ là, ngay khi Tống Lâm Du vừa đến trước ghế lô, quay đầu nhìn về phía sân khấu, Tô Đường đã nhanh hơn một bước, bắt gặp ánh mắt cậu.



Cảm xúc trên gương mặt Tô Đường biến ảo liên tục, cuối cùng cố gắng giữ vẻ mừng rỡ giả tạo. “Bạn học Tống, sao cậu lại ở đây vậy?”


Không thể nào? Tống Lâm Du đáng lẽ không nên xuất hiện ở Paris mới phải…? Hệ thống cũng chưa từng nói gì về điểm cốt truyện này cả. Hôm nay mình chỉ đi theo Tống Vấn để hưởng thụ một chút thôi, sao lại gặp được Tống Lâm Du?

   
Tô Đường cuống quýt truy hỏi hệ thống vạn nhân mê trong đầu xem đã xảy ra chuyện gì, vừa dò vừa lén kéo Tống Lâm Du đi, tốc độ cực nhanh đưa đối phương từ trên cầu thang xuống dưới rồi kéo ra khỏi cửa. Chỉ khi hai người đã ra khỏi hội quán, thân hình bị màn mưa che mờ, chắc chắn không ai nhìn thấy được nữa thì Tô Đường mới xoay người lại, tỏ vẻ ngây thơ như chẳng biết chuyện gì, mừng rỡ hỏi: “Hình như chúng ta đã rất lâu không gặp rồi đúng không…? Sau khi nhà tôi gặp chuyện thì cũng không còn liên lạc lại với mấy người bạn cũ năm đó… Lâm Du à, tôi rất nhớ cậu, cậu sao lại ở đây vậy?”


Đối diện với màn “ôn chuyện chân thành” ấy, Tống Lâm Du không trả lời, chỉ hơi cúi đầu, mặt không cảm xúc quan sát người đứng trước mặt.


Tô Đường bất giác nuốt một ngụm nước bọt.


Hai người đang đứng ở cửa hồ nhân tạo bên ngoài Le Papillon Noir, đài phun nước chầm chậm tỏa ra làn hơi nước hòa với mưa bụi đang rơi. Mái tóc Tống Lâm Du bị ướt sũng, dính bết vào gương mặt trắng nhợt, đuôi mắt mang sắc thái trầm đậm như loài hoa thủy sinh nở trong đêm khiến người ta nhìn mà tim đập rộn ràng.


…Hay là dùng điểm tích lũy để sửa lại cốt truyện một chút nhỉ?


Tô Đường thầm nghĩ, nhưng chính cậu ta cũng chẳng biết cần đổi đạo cụ gì mới có thể ngăn Tống Lâm Du xuất hiện ở đây, dù sao chuyện này thoạt nhìn cũng chưa gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ công lược hiện tại. Chỉ cần không để Tống Lâm Du và ba cậu ta gặp nhau làm lệch hướng cốt truyện thì cũng không có vấn đề gì lớn.


Tô Đường còn đang do dự thì Tống Lâm Du đã rũ mắt, hỏi thẳng: “Vừa rồi cậu đang nhắc đến Phó Yến Dung à?”

   
Tô Đường chớp mắt một cái, nghĩ thầm: thì ra là vậy…


Cậu ta nhìn thấy mình thích người khác nên ghen tị sao?!


Bản thân Tô Đường thích nhất kiểu drama bùng binh này, thậm chí còn không nghĩ rằng sẽ đến nhanh như thế. Trong lòng lâng lâng vui sướng, ai kia buột miệng nói luôn: “Đúng vậy! Tôi vẫn luôn rất thích thầy Phó ——!”


Chữ cuối còn chưa kịp rơi xuống, Tống Lâm Du đã nắm lấy tay cậu ta.


Tim Tô Đường đột nhiên căng thẳng, còn chưa kịp nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra thì bàn tay kia bất ngờ siết chặt lại, khớp ngón tay trắng bệch, căng đến mức trông như sợi dây treo cổ đã dồn sức từ lâu, chỉ chờ bung ra.


Giây tiếp theo, cậu a đối mặt với ánh mắt của Tống Lâm Du.


…Lạnh lẽo đến mức khiến người ta sợ hãi.


Trong mắt Tống Lâm Du là một tầng tơ máu đỏ sẫm đè nén, môi mím chặt đến trắng bệch như thể muốn cắn nát. Trong ánh mắt hỗn độn và âm trầm ấy, tim Tô Đường bỗng nhảy dựng lên, thầm kêu thảm: Chết thật rồi, chẳng lẽ Tống Lâm Du phát bệnh rồi sao…?


Quả nhiên, chẳng biết Tống Lâm Du lấy sức lực từ đâu mà đột ngột đẩy mạnh cậu ta ra. Động tác dứt khoát gọn gàng, không chút do dự.


Tô Đường chỉ thấy trời đất đảo lộn. Rồi trong thoáng chốc, cơ thể rơi thẳng vào hồ nước lạnh buốt phía sau, mọi thứ bị nước nuốt chửng.

   
Đụ má nó ——



 Tống Lâm Du điên thật rồi à?! Ghen quá hóa điên?! Muốn giết người thật sao?!


May mà Tô Đường còn tích trữ đủ điểm để đổi đạo cụ.


Vào đúng khoảnh khắc rơi xuống nước, ai kia lập tức kích hoạt đạo cụ trở về vị trí trên bờ, sau đó tức giận đến mức không thèm để tai bất kỳ lời khuyên nào từ hệ thống vạn nhân mê, lập tức tiêu sạch một lượng điểm khổng lồ để sử dụng đạo cụ điều khiển tinh thần ngay trước mặt Tống Lâm Du.


Cậu ta nghiến răng mắng một trận: “Tống Lâm Du, cậu bị điên thật rồi đấy?! Cậu đúng là đồ thần kinh, đi khám bác sĩ ngay đi! Thích đẩy người ta xuống nước thì tự mình nhảy xuống đi cho biết mùi!”


Sau khi mắng xong một trận, điện thoại trong túi Tô Đường vang lên. Cậu a bắt máy, thì ra là Tống Vấn gọi đến giục mau về để gặp nhà đầu tư.


Tô Đường lập tức cười tươi đồng ý, nhưng trong lòng lại bực bội không chịu nổi.


Đúng là xui tận mạng! Hôm nay hiếm khi có hứng ra ngoài phát triển sự nghiệp, vậy mà cũng có thể đụng ngay lúc Tống Lâm Du lên cơn!


Chỉ là… nghĩ đến việc người kia thích mình đến mức như thế, coi như nể mặt mà tha cho cậu ta một lần. Dù gì thì về sau, bệnh tình của người đó cũng là một mắt xích quan trọng để bản thân công lược mà.


Dù sao thì, sau khi Tống Lâm Du nhảy xuống nước khiến bản thân ướt như con gà luộc, khả năng cao là sẽ quên sạch chuyện vừa xảy ra. Cốt truyện cũng sẽ không bị lệch khỏi quỹ đạo quá nhiều. Còn về Phó Yến Dung… Tô Đường nhớ lại gương mặt kia, không thể không thừa nhận đúng là rất đẹp. Nếu không phải vừa rồi bị Tống Lâm Du dọa cho một trận thì có khi cậu ta đã hứng thú tiêu chút điểm để dụ dỗ đối phương qua đây vui vẻ một trận rồi.

   
Dù sao điểm tích lũy vẫn còn đủ, đến lúc cần thì cứ để hệ thống dùng đạo cụ giải quyết hậu quả là xong.


Thôi vậy… Tô Đường thở dài, thầm nghĩ sau này còn nhiều cơ hội, lần này cũng không nhất thiết phải vội, sau đó xoay người quay lại “Le Papillon Noir”.


Bấy giờ, sàn nhảy trung tâm của quán bar cũng bước vào giai đoạn rực rỡ nhất.


Tiếng bước chân vang dội hòa vào bản nhạc sắp kết thúc, giai điệu dần dần chuyển chậm. Phó Yến Dung vẫn ngơ ngác đứng đó, chờ đợi hồi âm từ Tống Lâm Du, trước mắt chỉ thấy những gương mặt lẫn vào làn hơi nước, trở nên mơ hồ không rõ.


Nhưng chờ mãi vẫn không được gì, anh vẫn không biết cái gọi là “gặp một lần” mà Tống Lâm Du nói rốt cuộc là ở đâu. Giai điệu đổi nhịp, anh hơi xoay người, khóe mắt bỗng chốc bắt được một bóng dáng vụt qua giống như là người quen.


Ngoài cửa, hai bóng lưng mảnh khảnh đang dần đi xa dưới khung pha lê cao vút. Dù đã nhỏ đến mức gần như biến mất trong làn mưa, Phó Yến Dung gần như không chút do dự. Ngay khoảnh khắc nhận ra, anh theo bản năng rút tay ra. Hành động quá đỗi dứt khoát khiến tiểu thư Anna sững người trong chốc lát.


“Xin lỗi.” Phó Yến Dung hạ giọng nói nhanh như sợ chậm trễ. “Tôi tìm thấy cậu ấy rồi.”


Nói xong, anh chẳng hề ngoảnh lại mà lập tức xoay người rời đi. Như thể Moses rẽ nước, anh lao qua đám đông hỗn loạn cùng những chiếc váy dạ hội rực rỡ, đẩy cửa mà đi. Sau cánh cửa, hương rượu và ánh đèn bị màn mưa ngăn cách, trở nên mờ nhạt. Mưa phùn rơi như tơ, đọng lại trên tóc và vai áo. Người đàn ông cứ thế đi theo hướng bóng người biến mất, từng bước tiến vào con phố đêm yên tĩnh và xa xôi của Paris. Đường lát đá loang loáng ánh sáng nhạt trong mưa, đèn đường kéo chiếc bóng dài lê thê.

   
Hơi nước dày đặc đến mức hun ướt cả tầm mắt, từng giọt rơi nặng nề nơi khóe mắt như thể muốn xối trôi đi lớp sương mỏng trong đôi đồng tử lạnh lẽo ấy.


Phó Yến Dung dừng lại bên hồ nhân tạo, nhẹ chớp mắt một cái, cảm thấy có lẽ chỉ là mình hoa mắt nhìn nhầm.


Bằng không thì…


Bằng không, sao anh lại nhìn thấy bóng dáng của Tống Lâm Du bên hồ nước?


Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Story Chương 52
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...