Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 46


Ánh mắt của Phó Yến Dung chậm rãi mà bình thản, phảng phất như bị làn gió biển thấm ướt, phản chiếu lên đó những gợn nước mềm mại, lấp lánh ý cười tự do. Hàng mi Tống Lâm Du khẽ run, trong lòng đột nhiên như có một cơn mưa bụi dày đặc rơi xuống, ướt át mà dịu dàng len lỏi vào trái tim.


“Không cần nắm tay à?” Thấy Tống Lâm Du nhìn mình hơi lâu một chút, Phó Yến Dung lại mỉm cười, nhắc lại câu hỏi vừa rồi.


“Muốn, muốn nắm…” Tống Lâm Du nhanh chóng lên tiếng, như thể vừa rút hồn về từ khuôn mặt của Phó Yến Dung. Hắn cụp mắt, trong thanh âm lộ ra một chút vui sướng nhỏ bé khó diễn tả, thấp giọng nói: “Cảm ơn… thầy Phó.”


Đầu ngón tay chạm thử vào lòng bàn tay đối phương rồi lại chần chừ trong thoáng chốc. Mãi đến lúc này Tống Lâm Du mới chậm rãi khép năm ngón tay lại, cực kỳ nhẹ nhàng nắm lấy tay Phó Yến Dung. Động tác mang theo chút dè dặt không tự giác, hơi căng cứng nơi các khớp ngón tay. Khi lòng bàn tay dán sát vào, ngay cả nhịp thở cũng theo đó mà chậm lại.


Phó Yến Dung không cho hắn cơ hội rút về, thuận thế nhẹ nhàng chế trụ cổ tay đối phương.


Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, mười ngón tay nhẹ nhàng giao hòa.

   
Bàn tay của Phó Yến Dung thon dài hữu lực, trải qua bao năm tháng rèn giũa trước ống kính nên từng đường nét đều toát lên dáng vẻ chỉn chu tinh tế. Đạo diễn lập tức tinh ý cắt vào cận cảnh, đúng lúc ghi lại khoảnh khắc Tống Lâm Du siết nhẹ các đốt ngón tay.


Thực ra Phó Yến Dung nắm rất nhẹ, là Tống Lâm Du vô thức dùng lòng bàn tay chống vào tay anh, như thể một thân cây nhỏ không nỡ tách khỏi thân cổ thụ, càng nắm càng chặt. Mãi đến khi đi được vài bước, ai kia mới ý thức được bản thân có phần quá mức, lập tức thả lỏng một chút, một lúc lâu sau mới tìm được lực đạo tự nhiên hơn.


Phó Yến Dung khẽ cúi mắt liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy tay nhau, một nét cười nhàn nhạt thoáng lướt qua trong đáy mắt, gần như không thể nhận ra.


Con đường núi uốn lượn quanh co, bậc đá cao thấp xen kẽ khiến mỗi bước đi của họ đều phải tiến sát lại gần nhau. Gió biển lùa qua, làm vài sợi tóc bên tai rối nhẹ. Mồ hôi mỏng rịn lên sống lưng, nhưng lòng bàn tay vẫn giữ được hơi ấm rõ rệt và kiên định, khiến người ta bỗng muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi.


Tống Lâm Du lặng lẽ bước đi trong chốc lát, một lúc sau mới ngẩng đầu liếc nhìn mái tóc hơi ướt bên gáy của Phó Yến Dung rồi như không kìm được nữa, cất tiếng gọi. “Thầy Phó…”


Hắn ra vẻ bình tĩnh, tuy cách xưng hô rất khách sáo nhưng lời nói lại mang theo cảm giác thân thiết lạ thường: “Anh có thấy nóng không? Để tôi cầm áo khoác giúp nhé.”

   
Cả hai đều cao ráo, chân dài, bước đi rất nhanh, gần như bỏ lại cả đội quay phim phía sau. Nhưng may thay những lời vừa rồi vẫn kịp được ống kính ghi lại một cách trung thực.


Kỳ lạ là, rõ ràng đã nghe thấy từng chữ Tống Lâm Du nói vậy mà Phó Yến Dung lại không phản hồi gì, chỉ tập trung đi về phía trước, giống như chẳng buồn để tâm.



Tống Lâm Du luôn rất để ý biểu cảm của Phó Yến Dung, cho nên hắn biết rõ anh đã nghe thấy. Thậm chí người đàn ông còn khẽ cong khóe môi một chút, chỉ là không hiểu vì sao lại không trả lời.


Chẳng lẽ mình nói gì đó không đúng sao?


Yết hầu Tống Lâm Du vì căng thẳng khẽ động. Khi cất tiếng hỏi lại, giọng hắn đã nhỏ hẳn đi, rất nhẹ, gần như thì thầm: “Có cần em cầm áo khoác giúp không?”


Bấy giờ, Phó Yến Dung mới quay đầu nhìn hắn một cái, cố tình giả vờ không nghe rõ: “Gì cơ?”


Tống Lâm Du lập tức im bặt, khẽ lắc đầu, nói liến thoắng: “Không có gì, không sao cả.”


Hắn phủ nhận một cách chắc nịch, chủ yếu vì biết Phó Yến Dung không thích bị hỏi kiểu đó trước ống kính, lập tức lảng sang chuyện khác, không nhắc đến nữa.


Biểu cảm đổi thay nhanh như chớp của Tống Lâm Du khiến Phó Yến Dung không nhịn được bật cười khẽ. Anh gật gù suy nghĩ, rồi lại cố tình trêu ghẹo: “Thật à? Nhưng hình như tôi vừa nghe thấy ai đó nói gì khác cơ mà.”

   
Tống Lâm Du không đáp, chỉ dùng ánh mắt vừa bám dính vừa như bất lực nhìn anh, như thể đang trách móc, lại giống như muốn nói: Thôi được rồi, anh thích trêu thì cứ trêu đi.


Phó Yến Dung đắc ý quay đầu tiếp tục đi về phía trước, bước chân lười biếng mà thong thả. Nhưng vừa đi, ai kia vừa giống như trong tiết sinh hoạt hồi nhỏ phản kháng yêu cầu “tay nắm tay xếp thành hàng” của giáo viên, liên tục quơ quơ tay Tống Lâm Du.


Tống Lâm Du luống cuống bước theo sau anh, lại nghe thấy người đàn ông hỏi mình: “Cậu tính lấy áo khoác giúp ai cơ?”


“Anh…?” Tống Lâm Du khẽ chớp mắt. Hai từ “thầy Phó” đã lên đến miệng, nhưng nhanh chóng bị hắn nuốt gọn vào trong.


“Anh là ai?” Phó Yến Dung lại hỏi tiếp.


Đường núi khá dài, hai người nắm tay nhau đi thêm một đoạn. Mãi đến lúc ấy Tống Lâm Du mới khẽ đáp, giọng rất nhỏ, rất nghiêm túc, như thể đang nói một điều đã lặp đi lặp lại vô số lần trong lòng: “Phó Yến Dung.”


Khi gọi tên anh, bàn tay vô thức siết chặt hơn một chút, sau đó tiến sát lại bên cánh tay Phó Yến Dung, chân thành lặp lại lần nữa: “Phó Yến Dung.”


Tiếng gió biển từ xa truyền đến, sóng gầm bị bọt tuyết cuốn đi, đưa âm thanh mơ hồ ấy lướt qua không trung, tiếp theo rơi xuống bên tai Phó Yến Dung.



Anh dừng bước.

   
Chiếc áo khoác màu xám, còn mang theo nhiệt độ cơ thể người giờ đây đang nằm trong vòng tay Tống Lâm Du.


Bên trong áo khoác, Phó Yến Dung chỉ mặc một chiếc áo thun màu đen đơn giản ôm sát, đường cắt gọn gàng tôn lên bờ vai và cánh tay. Cơ bắp lộ ra vừa vặn, vai rộng eo thon, từng tấc đều toát lên vẻ sạch sẽ, rắn rỏi.


Tống Lâm Du ngây người mất một giây.


Ngay sau đó, gió biển uốn quanh sườn núi thổi qua rừng cây ven đường, bóng cây rậm rạp thoáng che khuất tầm mắt. Hắn chợt hoàn hồn, giữa những tiếng lá xào xạc nghe được giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt của Phó Yến Dung: “Được rồi, Tiểu Du, cho cậu một cơ hội này.”


Khoảnh khắc ấy, Tống Lâm Du như nghẹt thở, mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên lặng im.


Tựa như trong phút chốc, đất trời đều nín thở, thần Phật nơi xa khép mắt, ánh đèn giữa muôn vì sao cũng chìm sâu dưới đất, ngay cả cơn gió biển thổi qua cũng im bặt, tất cả chỉ để hắn có thể nghe rõ lời người đàn ông nói gì.


Tống Lâm Du cảm nhận được cơ thể mình như lay động từ trong cốt tủy, ngọn lửa nóng bỏng cuộn trào lan ra từng tấc một. Hắn không kìm được mà cụp mi, trái tim mềm nhũn đến mức chẳng biết phải làm sao.


Đã… thật lâu rồi, thật sự rất lâu rồi, mới lại được nghe anh ấy gọi mình như thế.


Từng chút hơi men dâng lên trong lòng khiến hắn muốn cúi đầu cười khẽ, nhưng cuối cùng vẫn phải cố nhẫn nhịn, vội dời ánh mắt đi nơi khác, như thể muốn đè nén hết thảy cảm xúc mãnh liệt đang trỗi dậy, ép chúng trở lại lồng ngực.

   
Rất lâu sau đó, hắn mới mím môi, nhỏ giọng, nhưng chân thành đáp lại: “Em sẽ cố gắng.”


Là lời đáp cho câu nói ấy.


… Nhưng cũng không chỉ là câu nói ấy.


***


Không ngoài dự đoán, Phó Yến Dung và Tống Lâm Du là hai người đầu tiên đến biệt thự.



Khi mở cửa bước vào, cả hai lập tức nhận ra tổ chương trình đã sắp xếp lại không gian bên trong.


Phòng khách trần cao được lát đá Đại Lý màu sáng với hoa văn tơ vàng mảnh, đèn tre đan treo trên cao tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ ấm áp. Chiếc đàn tam giác màu trắng ở góc nhà khiến cả căn phòng như có thêm điểm nhấn tao nhã. Trong khu bếp mở, các vật dụng bằng inox và bộ ly champagne được bày biện ngay ngắn, ở giữa là năm chiếc giỏ tre đựng đầy nguyên liệu nấu ăn.


Trong phòng, điều hòa trung tâm được bật ở mức hơi lạnh. Tống Lâm Du buông tay Phó Yến Dung ra, khoác lại áo cho anh rồi đi thẳng vào bếp, dựa theo quy tắc chương trình mà xem xét các nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị sẵn.

   
Tuy nhiên, trên màn hình, trông hắn hoàn toàn không có ý định quay lại hỏi ý kiến Phó Yến Dung, mà trực tiếp chọn dụng cụ và nguyên liệu mình cần, bắt đầu làm bếp.


Có điều, Phó Yến Dung dường như cũng chẳng có ý kiến gì. Anh đi một vòng quanh phòng khách, phát hiện chẳng có gì thú vị bèn ung dung ngồi vào một góc sofa, lười nhác chơi Anipop trên điện thoại.


Lúc này chưa có người chơi khác xuất hiện trong khung hình, không khí tạm thời rơi vào yên lặng ngắn ngủi, khiến phần bình luận trực tiếp vốn đang nghiêm túc theo dõi chương trình lại bắt đầu trở nên náo nhiệt:


— Tôi chịu không nổi Tống Lâm Du nữa rồi, có phải tổ chương trình lấy lộn kịch bản lăng xê cho thư ký rồi không? Nói tôi nghe, tôi đang xem phim ngôn tình vợ nhỏ dịu dàng thời phong kiến hay truyện tổng tài bá đạo đỏ mắt bóp eo gào lên ’em là mệnh của tôi’ vậy?!


— +1 vote cho giả thuyết thứ hai nhé. ủa mà khoan, Tống Lâm Du biết nấu ăn thật à? Cảm giác kiểu người mười ngón tay không dính nước xuân, sang chảnh có tiền, thế mà trông lại hiền lành đảm đang thế này… Là ảo giác hả?


— Chắc biết thật đấy. Người không biết nấu thật đang chơi Anipop kìa. Phó Yến Dung như thể sắp cuộn mình thành kén luôn rồi, cute ghê.


— Hồi leo núi không phải còn khí thế lắm sao? Anh Phó à~ hết hỏi người có nắm tay không lại hỏi tôi là ai.


— Chậc chậc chậc chậc, mê chữ ê kéo dài luôn.

   
— Nói thật, kỹ năng diễn xuất của Phó Yến Dung giỏi đến mức này à? Tham gia show tạp kỹ thôi mà cũng có thể diễn ra ánh mắt tình sâu nghĩa nặng đến vậy, tôi cảm thấy hai người này sắp hôn nhau thật luôn đó.


— Không phải diễn.


— Cũng chẳng phải chiêu trò.


— Các chị em ơi, nghe tôi, lần này khác thật rồi, cảm giác hai người này không phải đóng kịch đâu…



— Mau mau ship thôi! Tôi không có sở thích gì khác, chỉ thích xem trai đẹp nấu cơm cho nhau!


— Ít nhất ánh mắt hai người dành cho nhau rất hợp gu tôi. Nhưng mà kiểu couple này hình như hơi khác với tưởng tượng thì phải… Tôi nghĩ là sẽ kiểu tổng tài bá đạo ép yêu chim hoàng yến, thế mà chim hoàng yến chạy đâu mất rồi?


— Người khác câu cá, còn ông cháu này câu luôn cả trai, Tống Lâm Du? Look at my eyes and tell me why?!


— Ủa, mới có marketing 2 nháy mà đã yêu nhau thật rồi hả? Không thể nào! Lúc trước Tống Lâm Du còn giả vờ kiểu ‘anh muốn ăn gì’, giờ thì không thèm hỏi một câu đã tự chọn nguyên liệu rồi. Còn Phó Yến Dung, không phải đang diễn ánh mắt si tình sao? Sao lại ngồi im trên sofa chẳng nhúc nhích thế?


— Mấy con Tốc Nằm đừng vào phá nhà người khác nữa. Đứa nằm yên chính là chua cống nhà cmay á =))) DDhs leo núi thôi cũng ngã dập l*z, sau đó cứ ngồi ỳ dưới đất chìa tay về phía Trình Diễm đòi ôm một cái, không ôm là không chịu đứng dậy.

   
— Ê, chị đây ko rảnh quậy phá với Tô Đường đâu nhé, có cách nào hất thằng mắm này ra khỏi show không?


— Cút mẹ về nhà đi, còn phế hơn cả khách mời nữ bên cạnh Trình Diễm. Người ta là mỹ nữ đi giày cao gót đến chảy máu gót chân vẫn còn cố nói không sao, có thể đi tiếp!


— Tuy các cô gái mất sức thì cũng chỉ là bong gân nhẹ, nhưng Tô Đường nhà tôi là mất đi một cơ hội làm nũng với Trình Diễm đấy!


— Giải tán trò mèo này gấp cái đê! Chị lạy dưới l*z lạy lên đấy. Phó Yến Dung là người rất kén ăn, nguyên liệu nấu ăn do tổ chương trình cung cấp chẳng có mấy thứ anh ấy ăn được, nhìn livestream là biết Tống Lâm Du đã chọn hết tất cả đồ ăn mà anh ấy có thể ăn rồi…


— Nói thật thì, lúc Tống Lâm Du chọn nguyên liệu trông không hề do dự, cảm giác còn nhớ kỹ khẩu vị của Phó Yến Dung hơn cả fan tụi mình vậy trời…


— Trông chân thành thật đấy. Kệ mẹ có phải truyền thông bẩn không đi, ít ra có thể thấy anh ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đỡ hơn con mắm chơi trò ba xu nào đó.


— Tin chuẩn đấy. Yến Dung nhà này không vào nổi phòng bếp đâu, tránh đường cho chuyên gia giải quyết đê.


— Được được được, anh em cùng lên phím: Tống Lâm Du yêu Phó Yến Dung nhất, là yêu nhất trên đời!


— Đến mức này rồi thì tôi tự nguyện quỳ lạy Cá thần tiên 99 lần!!!

   
— Muốn đá lưỡi với cái mô mừn này quá… Không đùa đâu, mong kiếp sau em được sinh ra với khoang mũi đã được ba thiết kế riêng dòng nước hoa cao cấp mùi tuyết tùng, tai thì nghe giọng trầm ấm của ảnh đế ba đọc lời thoại. Ông nội nhà giàu đeo đầy huân chương dùng bàn tay quý phái vuốt nhẹ cái tã, mở mắt ra là thấy ông ngoại trong bộ vest giày da đang nghiêm nghị nhận chỉ thị từ thư ký điều chỉnh lịch trình ở biệt thự Lam Đình. Bà ngoại thì cột nguyên chùm chìa khóa siêu xe của cha vào cổ tay em làm lắc tay chojc em cười. Đúng lúc đói quá khóc ré lên, đội huấn luyện nuôi dạy trẻ bật ngay hệ thống nhà thông minh toàn phòng, bà nội quý tộc ôm em đến trước tòa nhà Đông Ngọc, ánh nắng rọi qua cửa sổ sát đất chiếu lên khuôn mặt đẹp như tạc tượng được thừa hưởng từ cha lớn Phó Yến Dung. Rồi nghe thấy ba nhỏ Tống Lâm Du điềm đạm nói: ‘Thiên sứ nhỏ của ba, tiền thì không biết nói, nhưng tài sản sẽ nói thay.’


— +1 muốn quỳ xuống xem tiếp.


Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Story Chương 46
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...