Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Chương 45
Tống Lâm Du vừa dứt lời, toàn bộ khách mời lẫn khán giả theo dõi qua làn đạn đều đột ngột im lặng trong chớp mắt. Sau khi nghe yêu cầu của hắn, MC lập tức đổi chủ đề, mỉm cười liên tục xác nhận: “Được thôi, nếu thầy Phó không có ý kiến gì thì tất nhiên anh muốn gì cũng được, hoàn toàn có thể ở lại.”
Dù sao thì Tống Lâm Du cũng là đại diện nhà tài trợ lớn của chương trình. Người ta hỏi như vậy chỉ là phép lịch sự, chứ nếu thật sự vì Tô Đường mà làm mất lòng ông sếp lớn này thì đúng là cái được chẳng bù nổi cái mất.
Nghĩ vậy, MC nhớ lại lời căn dặn ban đầu của đạo diễn trước khi ghi hình. PD nói rằng lần này phía tài trợ, tức Tổng giám đốc Tống đã đích danh yêu cầu được lên hình. Trước ống kính phải nhớ giúp người ta đẩy nhịp, chiều theo một vài yêu cầu.
Hai chữ “đẩy nhịp” được PD nói với giọng khá mờ ám khiến MC lập tức lên mạng tra xem fan Tô Đường thường nói gì. Sau một hồi lướt các bài đăng có sức tẩy não cực mạnh, anh ta đã thật sự tin rằng Tống Lâm Du là bố đường của Tô Đường, lần này lên show chẳng qua chỉ để chơi đùa với “bé đường” của mình…
Kết quả là không ai nói cho anh ta biết giữa Tống Lâm Du và Phó Yến Dung lại có liên hệ gì à?
Không phải vậy chứ?
MC xấu hổ nở nụ cười với Tống Lâm Du, trong lòng cầu mong vị chủ tịch này đừng nổi giận vì chút sơ suất vừa rồi của mình.
May thay, Tống Lâm Du không hề tỏ vẻ không vui. Hắn lịch sự gật đầu coi như đáp lại, sau đó ánh mắt khẽ liếc sang bên cạnh.
Tô Đường vẫn còn đứng trên bậc thang của xe buýt, nghe thấy lời đối phương nói nhưng dường như chưa kịp phản ứng. Nụ cười giả lả lấy lòng vẫn còn treo bên môi.
Tống Lâm Du siết nhẹ tấm card có hình cá nhỏ trong tay, hàng lông mi dài cong như cánh quạ khẽ ép xuống, che đi ánh nhìn trong mắt. Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng về phía Tô Đường, để lộ một nụ cười tưởng chừng ôn hòa lễ độ.
Sau đó, môi hắn khẽ mấp máy, tuy không phát ra tiếng nhưng màn hình vẫn ghi lại rất rõ ràng hai chữ: “Của tôi.”
Chẳng có thanh âm nào, nhưng hình ảnh ấy vẫn được máy quay lưu lại vô cùng chân thực.
Tống Lâm Du mỉm cười trông đến là lịch sự khách khí, dù đứng ngay dưới ánh nắng mặt trời cũng trông vô cùng đường hoàng. Thế nhưng, chỉ một cái liếc mắt khi ánh nhìn hai người chạm nhau, Tô Đường lập tức không còn đủ tinh thần để đoán xem Tống Lâm Du vừa nói gì với mình. Bởi vì da thịt sau gáy cậu ta bất chợt lạnh buốt đến tận xương sống, làm cả da đầu tê rần lên
Không đúng. Cảm giác này… hoàn toàn không đúng chút nào.
Ai kia hoảng loạn gọi hệ thống “vạn nhân mê” trong đầu mình.
Lúc này, vẻ mặt của Tô Đường vặn vẹo giữa hoảng loạn và gượng cười giống như thằng hề bị ép lên sân khấu, tất cả đều bị khán giả theo dõi qua làn đạn nhìn thấy không sót một ly. Ngay lập tức, phần bình luận bùng nổ điên cuồng:
— Ơ kìa, cá hấp dấm đường chua lè! Ai da, hậu cung ghen tuông! Nội bộ tranh sủng đây mà!”
— Không chịu nổi a a a a!! Ai quay lại đoạn Tô Đường vừa rồi đập đồ cho tôi phát đi!!
— Choáng quá, có chuyên gia khẩu hình nào có mặt tại hiện trường không? Mau đến giải thích giúp tôi Tống Lâm Du vừa nói gì với Tô Đường đi? Sao tự nhiên khiến cậu ta hoảng loạn đến mức đó vậy?
— Ừm… tui mới xem lại lần 2. Hình như là nói “của tôi”????…Hả… hả?? Tống Lâm Du?? Anh nói cái gì cơ???”
— Công khai tuyên bố chủ quyền!!”
— Khách mời thần bí chẳng phải đến khúc sau mới xuất hiện sao? Vậy mà Tống Lâm Du vừa đến đã xuống xe ngay lập tức, đi thẳng vào đám đông là sao chứ?
— Chậc chậc chậc… Không đơn giản rồi.
— Các chị em, rốt cuộc Tống Lâm Du với Phó Yến Dung có quan hệ gì vậy? Liệu hai người này từng dính líu gì nhau không? Sao vừa xuất hiện đã chiếm sân khấu lớn đến mức này? Tôi sợ bị dẫn vào đường quỷ mất…
— Trước giờ chị Tốc Nằm cứ khoe là được bố đường bá đạo sủng lên tận trời mà? Sao vị bố đường bá đạo này vừa lên sóng đã nhìn Phó Yến Dung chằm chằm nửa ngày, còn nghiêm túc hỏi có thể để lại tấm card cho anh ta hay không z?”
— Chưa từng nghe qua, không quen biết, không thân thiết, không hiểu rõ. Nhưng biểu cảm này thật sự không ổn, nhìn cái là biết đang nghẹn một bụng tức.
— Nói thật, vừa lên xe đã ngồi một góc vẽ cá nhỏ mà không thèm tranh card với ai thì đã kỳ lạ rồi. Tôi còn thắc mắc sao hôm nay lại dễ thương thế…”
— Vậy tức là… Tống Lâm Du còn quan trọng hơn cả Anipop à?
— Ê huynh đệ, hai người kia có phải đang đẩy gay couple cho tụi mình xem không vậy?”
— Có đấy. Hiện tại bọn họ đang dẫn đầu bình chọn luôn. Chương trình này chắc chắn sắp tung ra kịch bản bom tấn rồi.
Nếu quyền sở hữu tấm card đã xác định, vậy việc các khách mời vẫn chưa rời khỏi vị trí chắc chắn không phải chỉ vì chuyện đó.
MC liếc mắt ra hiệu cho Tô Đường, bảo cậu ta mau xuống xe để chương trình tiếp tục. Thế nhưng Tô Đường vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, đến mức những người phía sau muốn xuống xe cũng phải chậm rãi lách qua người ai kia.
Nếu ai cũng hành động như vậy thì quả thực sẽ rất kỳ lạ, vì thế các khách mời còn đang ở trên xe đều do dự một chút, tạm thời chưa vội xuống trước.
Kết quả là, Trình Diễm vẫn ngồi yên nãy giờ xách túi lên, thản nhiên đi đến phía sau Tô Đường, lạnh lùng nói một câu: “Tránh ra.” Nói xong, cậu ta chẳng buồn nhìn thêm, kéo Tô Đường sang một bên rồi dứt khoát bước xuống bậc thang.
— Ủa? Trình Diễm với Tô Đường cãi nhau à?
— Cái này chắc không phải ghen nữa đâu, nhìn giống nội bộ bất hòa thì đúng hơn…
— Ừa, thật ra ai mà hiểu rõ nhóm NOVA này sẽ biết họ vốn luôn chơi hình tượng kiểu vũ đạo lạnh lùng mặt than. Dù nhìn có vẻ vô lý, nhưng đúng là đang xây dựng hình ảnh hotboy lạnh lùng với công chúa dịu dàng vạn người mê đấy.
— Vl, Tô Đường định làm công chúa kiểu gì thế, có mà chua cống ấy ạ, nhìn như não chưa phát triển xong ấy.
— Anh lên phím thẳng nhé, Tô Đường thật đúng chuẩn kiểu vô duyên mà đéo biết mình vô duyên ấy. Ngay từ đầu chương trình đã chọc Trình Diễm, còn ngang nhiên lấy trong túi người khác miếng dán chống say xe chuẩn bị sẵn. Vô duyên hết phần thiên hạ.
— Đúng rồi, nhưng đám Nằmbu đó cứ diễn đi diễn lại kiểu thương cho roi cho vọt cơ
— Thương thay kiếp bèo tụi tôi bao năm qua, các vị thanh canh đại lão nhìn cho kỹ, đừng tin bọn họ viết truyện máu chó. Trình Diễm của tụi tôi đúng là bị bú lỳ nội bộ đấy, thảm lắm!
— Ơ kìa, có drama mà ko thả lửa à? Ai cho link đi!
— Chỉ cần tra ‘hậu viện Trình Diễm’ trên Weibo là thấy luôn top tìm kiếm. Tụi tôi có giveaway vô hạn, nhưng suốt ngày bị chặn miệng, rồi bị tẩy não thành couple ‘đánh là yêu, mắng là thương’. Giải thưởng vẫn tăng giá đều đều, ai không ngại thì ghé chơi thử.
— Ái chà chà, tôi còn thấy cả đại fan Phó Yến Dung cũng chuyển hướng. Nhà mấy người đúng là nhiều tiền ghê, tăng giá thẳng bằng tiền mặt luôn sao?
— Trình Diễm có mỗi một cái đầu thôi, làm ơn đừng tẩy não nữa được không? Giờ còn kéo Tô Đường ra để dìm thì mấy người điên rồi à? Hai nhà liên thủ lại để xử lý Đường Đường nhà tôi là sao? Vì không tán được thằng bé nên giở trò phải không?
— Gớm, đánh mấy con Nằmbu nhà chúng mày còn cần đồng minh à? Bà mày vung tay một cái là răng môi lẫn lộn hết chứ ở đó kêu tụi t kéo bè kéo cánh. Khôn hồn thì tém tém lại, đừng có chõ mồm vào chỗ người ta ăn tiệc rồi làm bộ tội nghiệp, mắc công bà vui tay lại dần thêm cho phát nữa.
— Cười chết mất… Vừa đẹp trai vừa biết mắng người!
Khi các khách mời lần lượt xuống xe, lúc này hồn vía Tô Đường mới trở về, miễn cưỡng thu lại vẻ mặt rối rắm, lặng lẽ lững thững đi theo sau cùng. MC thấy vậy lập tức giơ tay ra hiệu, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng để thông báo: “Tiếp theo, chúng ta sẽ bước vào thử thách khiêu chiến đầu tiên: Bữa trưa hợp tác!”
“Trong thời gian cư trú tại biệt thự này, tất cả các bữa ăn đều yêu cầu mọi người phải tự tay vào bếp.” MC nghiêm túc nói tiếp: “Vì vậy, bữa ăn đầu tiên đặc biệt quan trọng. Tiếp theo chúng ta sẽ chia thành các nhóm hai người để thi đấu kỹ năng nấu ăn. Mỗi tổ sẽ làm ra món ăn để ban giám khảo chấm điểm. Tổ thắng cuộc sẽ nhận được hai tấm phiếu hẹn hò riêng tư vô cùng quý giá!”
Sau đó, người dẫn chương trình hạ giọng đầy thần bí, đưa tay chỉ về hướng xa xa nơi vách núi có bóng dáng căn biệt thự rồi nói: “Cuộc thi đã bắt đầu. Biệt thự do tổng giám đốc Tống cung cấp nằm trên đỉnh vách đá, còn xe của chúng ta thì đậu dưới bãi cát. Thế nên, hiện tại mọi người phải tự mình di chuyển từ đây lên trên đố! Nhóm đến nơi đầu tiên sẽ được ưu tiên chọn nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp. Còn những nhóm đến sau thì…”
Anh ta kéo dài giọng, mỉm cười nói tiếp: “Có khi chỉ còn lại mỗi gia vị với nguyên liệu phụ thôi.”
Các khách mời liền phối hợp hò reo thành từng đợt, kêu nào là “k*ch th*ch quá!” hay “Nguy hiểm quá!” v.v… Tuy nhiên, sau lớp diễn đó, trong lòng ai nấy đều đang tính toán nghiêm túc chuyện quan trọng hơn: chia nhóm như thế nào.
Theo kịch bản đã định, mười khách mời sẽ chia vừa đủ thành năm tổ. Nhưng vì Tống Lâm Du, vị khách mời bí ẩn vừa gia nhập vào phút chót khiến hiện trường có đến mười một người, đồng nghĩa sẽ có một người bị lẻ.
Mà chẳng ai muốn mình trở thành cái tên bị dư ra cả.
Phó Yến Dung và Tống Lâm Du đứng sóng vai một bên. Dù không ai mở miệng nói lời nào, giữa họ vẫn như phủ một tầng không khí nặng nề đến khó phá vỡ. Cảm giác như có một kết giới vô hình ngăn cách hai người này với phần còn lại của thế giới, tĩnh lặng đến mức khiến kẻ khác không dám đến gần.
Có một khách mời vốn định bước tới bắt chuyện, nhưng vừa đến gần lại bất giác dừng lại, đành che giấu sự lúng túng bằng nụ cười rồi bước ra xa hơn một chút, nửa thật nửa đùa hỏi: “Thầy Phó với tổng giám đốc Tống có biết nấu ăn không? Nếu không thì hay là… cân nhắc tôi một chút?”
Nói xong, hắn xoay người lại, hàng mi cụp xuống, ngữ khí mềm nhẹ hỏi người đàn ông: “Anh muốn ăn gì?”
Phó Yến Dung hạ mắt, khóe môi hiện lên nụ cười lười nhác. Ai kia giơ tay đặt lên vai Tống Lâm Du, các đốt ngón tay hơi cong, khớp xương rõ ràng, ngón tay trượt nhẹ dọc theo vai rồi khéo léo móc lấy cánh tay đối phương. Động tác có vẻ như vô tình, nhưng lại mang theo vài phần thân mật khó gọi thành lời.
“Thì ra tổng giám đốc Tống biết nấu ăn cơ đấy.” Phó Yến Dung đứng trước ống kính, nở nụ cười hào phóng. Đuôi mắt hơi cong lên, giọng kéo dài tán thưởng: “Giỏi quá nhỉ.”
Lời vừa dứt, vành tai Tống Lâm Du lập tức ửng đỏ.
Ngay sau đó, như thể có chút xấu hổ, ai kia vội cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại. Thấy vậy, Phó Yến Dung chậm rãi nhấc tay đặt lên vai đối phương, như đùa như thật cười cười rồi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má Tống Lâm Du, như thể đang giúp hắn “giảm nhiệt”.
Làm xong động tác ấy, anh lại nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật quay sang ống kính, bổ sung một câu: “Tổng giám đốc Tống đừng ngại, kiểu gì thành quả cũng rất ngon. Như tôi đây thì chịu rồi, chỉ có thể phiền cậu giúp một tay thôi.”
Tống Lâm Du cố gắng gật đầu, vành tai đỏ bừng lộ ra dưới mái tóc đen.
Thật ra, hắn cũng mong Phó Yến Dung có thể cư xử tự nhiên một chút như bây giờ, nhưng mà…
Nhưng mà khoảng cách này lại quá gần.
Cánh tay Phó Yến Dung lười nhác khoác trên vai hắn, thân người hơi nghiêng sang như nửa ôm vào lòng, hơi thở ấm nóng phả bên tai khiến Tống Lâm Du như bị bao vây hoàn toàn.
Ánh mắt của các khách mời xung quanh đều đổ dồn về phía họ, người thì trầm ngâm suy nghĩ, kẻ lại nở nụ cười hàm ý. Áp lực ấy khiến Tống Lâm Du gần như không giữ nổi nét mặt bình tĩnh, chỉ còn biết cúi đầu, giả vờ ngượng ngùng để che giấu bộ dạng bối rối mất kiểm soát.
Thật sự… rất rất thích cách anh ấy khích lệ và đụng chạm…
Thích đến mức, chỉ cần chạm một cái là bản thân lại không cách nào khống chế được…
Hoàn toàn chẳng thể chịu đựng nổi nữa.
Tống Lâm Du tự nhủ phải bình tĩnh lại, không được để lộ quá nhiều.
Bình luận của khán giả bắt đầu nổ tung:
— Voãi chưởng, thầy Phó đúng là bàn tay vàng trong làng ảnh đế, thế mà lại làm trò ngay trước mặt người ta, còn tự nhiên đến mức còn dám sờ mặt luôn chứ?!!
— Thần thiếp xin tố cáo Phó Yến Dung câu dẫn người khác giữa thanh thiên bạch nhật, tội này không nhỏ đâu nha! Mà nghe nói Tống Lâm Du đến giờ vẫn chưa kết hôn hả?
— Ôi trời, sao Tống Lâm Du cứ xấu hổ suốt vậy? Muốn làm dâu con nhà này rồi phải không? Với lại… câu ‘anh muốn ăn gì’ nghe sao tự nhiên quá trời…”
— Mẹ ơi, Phó Yến Dung quá biết cách thả thính luôn á… Chỉ cần cười một cái vậy thôi cũng đủ khiến tui xỉu trong lòng ảnh rồi…
— Cứ mỗi lần ai kia gọi ‘’Tổng giám đốc Tống” là tui thấy y như là đang tán tỉnh. Phó Yến Dung ơi, làm ơn đi đóng phim ngôn tình cổ trang giùm đi, có cái mặt này, cái giọng này mà không đem ra diễn cho dân tình xem thì quá phí luôn á…
Giữa lúc bình luận trực tiếp đang bàn tán sôi nổi về màn tương tác lần này, cả đoàn đã bắt đầu xuất phát. Điều bất ngờ là Trình Diễm lại ghép đội với một nữ khách mời khác.
Cuối cùng, chỉ còn Tô Đường đứng lại một mình, lúng túng nhìn quanh rồi quay đầu nhìn về phía Phó Yến Dung như cầu cứu.
Phó Yến Dung chỉ vô tội chớp mắt với cậu ta, sau đó quay lại khoác tay Tống Lâm Du xoay người rời đi, hoàn toàn coi như không thấy Tô Đường đang cần giúp đỡ.
Từ bãi cát lên tới biệt thự trên vách núi có thể đi bằng cáp treo, nhưng nếu chọn leo bộ thì chỉ có một con đường đá hẹp dẫn lên núi. Quãng đường này không dễ đi cho lắm, mặt đường g ồ ghề khá khó nhằn. Phó Yến Dung lười biếng bước trên những bậc đá, buông tay ra rồi đi lên trước leo từng bậc thang cùng Tống Lâm Du.
Đường núi cũng không quá dài, nhưng không khí ẩm mặn của vùng biển khiến thể lực tiêu hao nhanh hơn, cảm giác mệt mỏi cũng rõ rệt hơn thường lệ. Một cơn gió biển bất chợt thổi qua, tóc dài của Phó Yến Dung bị cuốn bay vài sợi. Cả chiếc áo khoác thể thao mỏng nhẹ trên người cũng bị hất tung một góc, để lộ phần eo thon thấp thoáng dưới lớp áo.
Ống kính yên lặng ghi lại từng khung hình.
Ánh mắt Tống Lâm Du khẽ dừng lại ở lưng Phó Yến Dung, đứng yên trong thoáng chốc.
Chẳng nghĩ ngợi nhiều, ai kia nhanh chóng bước lên hai bước, theo bản năng đưa tay ra, hơi cúi người kéo lại vạt áo bị gió thổi tung như một thói quen đã thành phản xạ. Một tay khác vòng nhẹ qua eo, chỉnh lại nếp nhăn trên áo khoác cho gọn gàng. Đầu ngón tay lướt qua lớp vải mỏng, dù cách vài lớp dệt vẫn cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng từ thân thể bên dưới.
Bước chân Phó Yến Dung khựng lại, nghiêng đầu nhìn qua.
Mái tóc dài bị gió biển thổi rối tung, vầng trán lộ ra cùng sống mũi cao và đường chân mày thanh tú tạo thành một nét đẹp sạch sẽ, đầy sức hút.
Một lúc sau, người đàn ông khẽ bật cười, khóe mắt cong lên mang theo chút dịu dàng nhưng lại rất tự nhiên, đôi môi khẽ nhếch để lộ một nét cười vừa dung túng vừa thản nhiên như chẳng để tâm, nhìn Tống Lâm Du bằng ánh mắt dung túng đánh giá.
Việc này vốn là thói quen Tống Lâm Du hình thành từ thời còn làm trợ lý. Hắn luôn cẩn thận chỉnh lại cúc áo giúp Phó Yến Dung, vuốt lại gấu áo trong những góc khuất hậu trường. Động tác thành thục đến mức gần như vô thức.
Nhưng hiện tại không phải không gian riêng tư. Máy quay vẫn đang âm thầm ghi hình cả hai.
Ý thức được điều đó, Tống Lâm Du theo bản năng buông tay khỏi eo Phó Yến Dung. Thế nhưng, những ngón tay vẫn đang nắm góc áo kia lại khẽ siết. Các đốt ngón tay trắng bệch vì căng cứng, mãi vẫn không buông ra được.
Phó Yến Dung cúi đầu nhìn bàn tay đang siết chặt ấy, có chút hứng thú. Một lát sau, người đàn ông ngước mắt lên, rất bình tĩnh hỏi: “Đường khó đi lắm à?”
Tống Lâm Du giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
Ngay sau đó, Phó Yến Dung đưa tay ra phía hắn. Lòng bàn tay mở ra, các khớp xương thon dài, động tác dịu dàng mang theo mười phần an tâm.
“Nếu khó đi thì không cần níu áo.”Anh nói một cách tự nhiên, như thể chuyện này rất đỗi bình thường: “Trực tiếp nắm tay tôi cũng được mà.”
Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Story
Chương 45
10.0/10 từ 10 lượt.
