Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Chương 4
Câu nói ấy rơi vào không khí như những tia lửa vụn, nhỏ bé nhưng dễ dàng thổi bùng ngọn lửa âm ỉ giấu kín trong căn phòng.
Mặc kệ ánh sáng lờ mờ yếu ớt, Phó Yến Dung vẫn nhìn rõ đôi mắt đỏ hoe run rẩy của Tống Lâm Du cùng đôi môi bất giác hé mở.
Hắn chỉ thất thần một lúc, sau đó như muốn xác nhận lại điều mình vừa nghe mà buột miệng lặp lại câu hỏi của Phó Yến Dung. “…Cầu xin anh…”
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống gương mặt ấy, muốn thấy được sự xấu hổ, phẫn nộ, hay thậm chí là oán hận hiện lên trong ánh mắt Tống Lâm Du. Thế nhưng dưới ánh trăng nhợt nhạt mờ ảo, thứ duy nhất anh nhìn thấy chỉ là ánh sáng lấp lánh như mảnh thủy tinh vỡ loang loáng nước phủ trên mặt đối phương, chói mắt đến đau lòng.
Cảm giác ẩm ướt như bọt khí champagne lặng lẽ nổi lên khắp nơi. Tống Lâm Du vươn bàn tay gầy gò lộ rõ gân xanh ẩn hiện dưới làn da, lúc này còn vương lại chút dịu dàng sau khi thấm ướt.
Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn biết rõ phải làm gì khi muốn cầu xin Phó Yến Dung.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ hòa cùng sắc đêm biến căn phòng thành một khoảng xanh lam lạnh lẽo. Tống Lâm Du giữ thẳng lưng, hai chân hơi tách ra quỳ gối trên nền gỗ. Bộ vest đắt tiền ôm sát vòng eo một cách hoàn hảo, còn chiếc cà vạt nhăn nhúm trước ngực thì đang được Phó Yến Dung từ tốn siết lại.
Thắt chặt, nghẹt thở, xâm chiếm, nhấn chìm, bao phủ…
Nhưng ngay cả trong tình cảnh đó, Tống Lâm Du vẫn không quên lấy lòng người kia để đạt được điều mình mong muốn. Đến khi phần sâu nhất trong cuống lưỡi bị lấp đầy, rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, vươn tay nắm chặt cổ tay Phó Yến Dung.
Trước đây, Tống Lâm Du hiếm khi quỳ trước mặt anh trong bộ vest chỉn chu như vậy. Phó Yến Dung vốn chẳng phải người rộng lượng, lúc này dĩ nhiên cũng bị khơi dậy h*m m**n tăm tối tận cùng trong xương tủy.
Anh khom lưng, đè thấp hơn một chút, rồi thản nhiên rút từ túi áo vest của Tống Lâm Du ra một hộp thuốc lá mảnh.
Phó Yến Dung luôn có trách nhiệm với công việc của mình. Là người của công chúng, anh chưa từng hút thuốc ở bất kỳ nơi công cộng nào. Nhưng vào thời điểm thế này, con người ta nên biết tận hưởng một chút nicotine, hoặc nhiều hơn thế nữa.
Anh tháo sợi dây buộc tóc màu đen phía sau gáy, mái tóc mềm mại buông xuống cổ. Phó Yến Dung cởi hai nút áo sơ mi trên cùng, ngửa đầu, thản nhiên châm thuốc. Đốm lửa đỏ nơi đầu thuốc lập lòe giữa những đốt ngón tay cong cong khiến vẻ mặt ai kia trở nên mơ hồ, giống hệt một khung hình cũ trong tấm ảnh bạc màu.
Tống Lâm Du cũng bị vây trong làn khói thuốc mờ mịt ấy, trông như đã hoàn toàn ngấm nước. Hàng mi dày dính lại thành chùm, che khuất đôi mắt ươn ướt, bộ dạng lúng túng thảm thương.
Phó Yến Dung lơ đãng vuốt nhẹ một bên mặt đang ngẩng lên của đối phương, dùng tông giọng dịu dàng như đang ân ái mà nói: “Vẫn chưa đủ, tiếp tục đi.”
Tống Lâm Du khẽ phát ra một tiếng nức nghẹn rất nhỏ, nghe mà thương xót. Cùng lúc thanh âm ấy tuôn ra, sợi dây trong đầu hắn như bị kéo đứt hoàn toàn. Bản năng lẫn kinh nghiệm đều mách bảo hắn rằng đây là thời điểm thích hợp để làm nũng với Phó Yến Dung.
Nhưng khi nghiêng người tới gần đôi môi mỏng lạnh lẽo kia, điều hắn nhận lại chỉ là một lời chất vấn lạnh băng đầy hàm ý.
“Với ai cũng như thế này à, Tống Lâm Du?”
Cổ họng ai kia vẫn còn vương cảm giác nghẹn ngào như bị lấp kín, hàng mi dài ướt đẫm khẽ rủ. Khóe mắt hoe đỏ như mảnh giấy mỏng bị ngâm trong nước. Trước đây, Phó Yến Dung cũng từng dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với hắn. Hoặc ra lệnh, hoặc yêu cầu, đôi khi sẽ là những lời tán tỉnh ám muội chẳng hề quá đà nhưng vẫn đầy cám dỗ.
Thế nhưng, Tống Lâm Du chưa từng có khoảnh khắc nào tỉnh táo đến vậy như lúc này. Hắn muốn phủ nhận, muốn cãi rằng không phải, không thể nào, làm sao có thể chứ, chỉ có thể là anh mà thôi…
Nhưng khi lời định bật ra khỏi môi, lý trí lại như cơn gió lạnh lướt qua, gián tiếp nhắc nhở rằng hiện tại đã chẳng còn giống ngày xưa nữa. Tổng giám đốc Tống mấp máy môi, cổ họng đặc quánh đến mức chẳng thốt nổi thanh âm nào, trong đầu loạn thành một cục.
Bây giờ… vẫn chưa thể…
Đối diện với một câu hỏi không thể trả lời, Tống Lâm Du chẳng biết nên phản ứng thế nào, chỉ đành theo bản năng khẽ rướn người tiến lại gần hơn một chút. Đầu hơi nghiêng sang một bên giống hệt dáng vẻ khi làm nũng trước đây, cố gắng che giấu qua loa cho xong.
Cảnh tượng tái ngộ với người yêu cũ vốn là như vậy. Những cử chỉ thân mật giữa đôi bên đều có thể tái hiện một cách dễ dàng, nhưng lại giống chiếc bánh quy viền vàng dính một lớp đường ướt vừa ngọt lịm vừa dễ vỡ.
Thứ cảm xúc mơ hồ chẳng thể nắm trong mắt Phó Yến Dung bắt dần tan biến. Người đàn ông từ từ cụp mắt. Dẫu nhiệt độ đêm nay không ngừng dâng cao, anh vẫn lạnh nhạt, xa cách như như nắm tuyết đặc sệt trong tay, như ngọn núi mãi chẳng thể chinh phục.
Ai kia dụi tắt điếu thuốc. Đầu ngón tay xoay nhẹ đám tro mang theo chút thờ ơ. Anh cúi người, hơi giữ cằm Tống Lâm Du bằng một lực đạo không mạnh nhưng tuyệt đối không cho phép từ chối, chăm chú quan sát khuôn mặt hãy còn vương nét xúc động kia.
Nhưng cũng chỉ là tác dụng phụ do bị thuốc nuốt chửng lý trí mà thôi.
Phó Yến Dung buông ra, đầu ngón tay lướt dọc theo cà vạt của Tống Lâm Du, ung dung nắm lấy rồi bất ngờ giật mạnh. Tiếng vải ma sát vang lên giữa không gian yên tĩnh, vừa chói tai vừa ái muội.
Tổng giám đốc Tống bị kéo nghiêng về phía trước, đầu gối trượt trên sàn gỗ phát ra âm thanh trầm đục, cổ họng khẽ bật một tiếng r*n r* thấp hèn. Thế nhưng, hắn chẳng hề phản kháng, thậm chí nơi đáy mắt còn mang theo chút ngoan ngoãn.
Cơ thể vì phản ứng sinh lý mà không ngừng run rẩy, khó giữ nổi thăng bằng. Phó Yến Dung như thể không hài lòng với dáng vẻ rệu rã này của đối phương. Anh từ tốn cúi mắt, nhìn người đang gắng gượng quỳ vững rồi bất ngờ vung tay đánh một cái.
Tiếng da thịt va chạm vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
Đầu ngón tay dường như vẫn dính chút ít dấu vết mơ hồ nào đó. Phó Yến Dung cụp mắt, lạnh nhạt ra lệnh: “Quỳ cho đàng hoàng.”
Giọng anh không cao cũng chẳng thấp, mang theo áp lực của bề trên khiến người khác không lạnh mà run, buộc phải nghe theo.
Tống Lâm Du bị đánh tới choáng váng, không né tránh cũng không giãy giụa, chỉ mím môi chịu đựng. Hàng mi ướt khẽ run, cơ thể hoàn toàn chấp nhận một roi kia.
Không phải vì không quen, mà là bởi đã quá quen rồi.
Vô số mảnh ký ức rời rạc vụt qua trong đầu Tống Lâm Du. Từng vệt ửng đỏ trên da nóng rát khiến hắn gần như muốn co mình lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn thẳng gương mặt Phó Yến Dung.
Thật giống diễn viên chính trong mấy bộ phim s*x hạng C.
Phó Yến Dung khẽ tặc lưỡi, không kìm được mà cười giễu: “…Còn để cậu chơi đến mức sung sướng thế này.”
***
Hôm sau, Tống Lâm Du tỉnh giấc từ rất sớm dù cả đêm không mộng mị gì. Mỗi lần ở bên Phó Yến Dung đều như vậy, như thể nhịp sinh học trong hắn đã quen thuộc đến mức trở thành phản xạ tự nhiên, chẳng cần điều chỉnh.
Mãi đến khi tỉnh dậy, Tống Lâm Du mới sực nhớ bấy giờ bản thân đâu còn phải dỗ dành một Phó Yến Dung ngái ngủ để đi dự event hay đọc kịch bản nữa, cũng chẳng cần giả vờ ngoan ngoãn, làm bộ tội nghiệp rồi bò dậy chuẩn bị bữa sáng chẳng ngon lành gì.
Với Tống Lâm Du hiện tại, mấy việc đó thật quá rẻ mạt.
Hắn chỉ có thể lặng lẽ nghiêng đầu sang một bên ngắm nhìn người đàn ông đang lười biếng nằm ườn trên gối say giấc. Tấm chăn mỏng trên vai Phó Yến Dung trượt xuống một đoạn. Tống Lâm Du lưỡng lự đưa tay lên, nhưng ngón tay cong lại giữa chừng, lơ lửng trong không trung hồi lâu rồi cuối cùng vẫn không động đậy.
“Nhân lúc tôi còn chưa mở mắt, rút tay về đi.” Phó Yến Dung chậm rãi vùi mặt vào chiếc gối mềm, động tác trốn dậy rất thành thạo, hệt như đã quen làm thế từ lâu.
Phó Yến Dung nhắm mắt, ngáp một cái. “Cũng tàm tạm.”
Bầu không khí giữa hai người dịu xuống trong phút chốc, chẳng ai nhắc tới chuyện ngày xưa hay những gì xảy ra đêm qua. Tống Lâm Du khẽ thở dài, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người trước mặt.
Một lúc sau, hắn mới thu lại ánh nhìn, mặt mày vô cảm mở điện thoại nhắn tin cho cấp dưới. Hiện tại, khách sạn Ngân Hồ thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Đông Ngọc. Tống Lâm Du đã yêu cầu xử lý toàn bộ camera giám sát ở tầng này từ đêm qua.
Xong xuôi, hắn thoát khỏi khung chat, do dự một lát như đang cân nhắc điều gì rồi nhập mật khẩu, mở album ảnh bí mật.
Trái ngược với những gì người ta suy đoán về cái gọi là bộ sưu tập chứa đầy tài liệu bí mật thương nghiệp, bên trong chỉ là vài tấm ảnh chân dung đơn giản, hoàn toàn chẳng phải kiểu ảnh riêng tư gợi cảm của người mẫu hay minh tinh nào.
Tất cả đều là những bức ảnh hết sức bình thường của Phó Yến Dung, giống hệt một album được fan sưu tầm vậy. Nói trắng ra cũng chẳng khác gì album của fan. Các bức ảnh được phân loại rõ ràng, sắp xếp theo tông màu, trang phục, địa điểm, mọi thứ đều ngăn nắp gọn gàng.
Điều khác biệt nằm ở chỗ, đa phần trong số này là những thứ người khác không thể nào chụp được.
Ví dụ như Phó Yến Dung quay lưng cột tóc bằng dây thun lúc sáng sớm, Phó Yến Dung trùm chăn kín mặt làm biếng không chịu dậy, hay dáng vẻ hơi trẻ con của ai kia khi cầm nĩa cuốn một cuộn mì Ý siêu to khổng lồ…
Mỗi ngày đều được cập nhật liên tục.
Chỉ là từ một ngày nào đó, album ấy đã không còn được cập nhật nữa.
Tống Lâm Du đương nhiên không phải người sẽ làm ra mấy chuyện như chụp trộm, chỉ thẫn thờ nhìn những tấm ảnh đó. Ngay lúc ấy, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng sột soạt khe khẽ. Đồng tử ai kia bất giác co lại, cảm nhận được nhiệt độ từ đằng sau áp lại gần.
Phó Yến Dung rút điện thoại khỏi tay hắn. Dưới tình thế cấp bách, Tống Lâm Du không kịp khóa màn hình, chỉ kịp chuyển máy sang chế độ đã mở khóa.
Mà người đàn ông cũng không thèm nhìn, chỉ hờ hững cầm điện thoại lên nghịch trong lúc mặc quần áo, vừa chơi vừa hỏi một câu nhẹ bẫng: “Chụp gì thế?”
“…Tôi không có chụp.”
Tống Lâm Du hơi luống cuống, âm lượng cũng lớn hơn một chút. Hắn đứng vội dậy, quỳ bên mép giường rồi vươn tay với lấy chiếc điện thoại trong tay ai kia. Vạt áo trượt lên để lộ đoạn eo trắng muốt cùng mấy vết bầm chưa tan hẳn.
Thấy thế, Phó Yến Dung hơi quay mặt đi, sau đó bật sáng màn hình, ngón tay dừng lại một lúc trên thanh mật khẩu.
“…Thôi vậy.”
Anh không nhập thử mật mã điện thoại của Tống Lâm Du, dù rõ ràng biết thừa dãy số cũ từng dùng. Người đàn ông nhét trả điện thoại vào tay ai kia, tiếp theo hơi cúi người nhìn vào mắt đối phương, khẽ cất giọng. “Dù là gì cũng xóa hết đi.”
Tống Lâm Du rất hợp tác gật đầu một cái. Sợ đối phương không tin, hắn còn rất bình tĩnh đáp lại: “Tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thầy Phó yên tâm…”
“Ý tôi muốn nói là tất cả mọi thứ, bao gồm cả quá khứ lẫn hiện tại.” Phó Yến Dung ngắt lời, các đốt ngón tay hơi cong lại, nhẹ nhàng gõ hai cái lên mặt lưng kim loại lạnh buốt của điện thoại.
Một tiếng rồi lại một tiếng, như thể đang gõ vào nhịp tim Tống Lâm Du.
Yết hầu tổng giám đốc Tống trượt mạnh xuống, môi mím chặt gần như thành một đường thẳng. Những ngón tay đặt trên mép giường chợt siết lại, khớp xương ép xuống tấm chăn mềm tạo thành vết lõm sâu.
Lúc Phó Yến Dung cúi đầu nhìn hắn, một lọn tóc khẽ lướt qua chóp mũi ai kia. Hương thơm nhàn nhạt quen thuộc chỉ thuộc về riêng người đàn ông lập tức tràn đến như thủy triều, suýt chút nhấn chìm Tống Lâm Du trong xoáy nước ngột ngạt ấy.
Nhưng sự kháng cự ấy đối với Phó Yến Dung bây giờ chẳng còn ý nghĩa. Anh đứng thẳng người, tiện tay vớ dây buộc tóc nằm vương vãi trên tủ đầu giường rồi thờ ơ buộc gọn phần đuôi tóc đen nhánh.
Tống Lâm Du ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, cuối cùng chỉ còn tiếng khóa cửa lách cách vang lên.
Rốt cuộc chỉ còn lại một mình Tống Lâm Du trong căn phòng ấy. Hắn lặng lẽ cúi đầu, hàng mi dài ẩm ướt phủ xuống một mảng bóng mờ u ám khó tả.
Viền kim loại lạnh lẽo bị năm ngón tay bấu chặt đến trắng bệch, chỉ sót lại một vệt hằn hình bán nguyệt đỏ sậm khắc sâu chẳng thể phai mờ.
======
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Phó: “…Còn để cậu chơi đến mức sung sướng thế này.”
Hệ thống tự cứu bị cưỡng chế cấm chat: (lầm bầm) Mình thì không ấy…
Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Story
Chương 4
10.0/10 từ 10 lượt.
