Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Chương 3
“Mày chắc chắn Tống Lâm Du uống ly rượu đó sẽ không sao chứ?”
Bên ngoài căn phòng hạng sang ở khách sạn Ngân Hồ, Tô Đường cứ đi đi lại lại, lo lắng không yên.
Hệ thống vạn nhân mê an ủi: “Không sao đâu Đường Đường. Vốn dĩ ly rượu đó cũng là để tạo cơ hội cho Phó Yến Dung có thể làm gì đó với cậu. Lát nữa cậu chỉ cần giả vờ chuếnh choáng rồi đi đến gõ cửa phòng của Tống Lâm Du là được.”
“Còn về người kia tối nay… Yên tâm đi, mấy cái lốp dự phòng của cậu nhất định phải là người trong sạch cả về thể xác lẫn tâm hồn, chỉ là anh ta sẽ phải chịu khổ một chút.”
Giọng nói của hệ thống vạn nhân mê còn mang theo chút hả hê, nhưng Tô Đường vốn luôn tin tưởng vào trợ thủ đắc lực này nên nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chuẩn bị cho màn trình diễn xuất sắc của mình.
Cụ thể là: một tay chống trán, cả người không ngừng xoay tròn, phát ra những tiếng r*n r* khó chịu.
Chứng kiến cảnh đó, đột nhiên Phó Yến Dung cảm thấy có chút không nỡ nhìn tiếp.
… Trông cậu ta giống hệt anh Chí say rượu cứ quay cuồng liên tục, miệng thì lẩm bẩm mấy câu thơ cổ quái như đang đóng phim cổ trang vậy.
Hệ thống tự cứu đã hỏi đi hỏi lại Phó Yến Dung vài lần về việc liệu Tống Lâm Du có uống phải ly rượu chứa thuốc không, nhưng ký chủ của nó vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Là ai uống thì quan trọng gì, miễn anh đếch phải ngủ với Tô Đường là được.
Hệ thống tự cứu lại nghi ngờ: “Vậy làm sao để hoàn thành cảnh quay đưa Tô Đường tỉnh táo về phòng đây?”
“Đơn giản.”
Phó Yến Dung dứt khoát thụi một cú vào sau gáy nhân vật chính.
Người mới nãy còn bám bên ngoài cửa phòng Tống Lâm Du đi qua đi lại như tên trộm chờ được “bế ngang” vào phòng bấy giờ đột ngột ngã uỵch xuống thảm, nằm sõng soài như một con cá khô bị phơi nắng quá lâu.
Hệ thống tự cứu vốn còn định nói thêm gì đó nhưng bị cảnh tượng thô bạo trước mắt chặn họng. Chất giọng máy móc đột ngột im bặt, chỉ biết trơ mắt nhìn Phó Yến Dung móc điện thoại ra gọi người.
Lúc Tiểu Tôn đến nơi, Phó Yến Dung lập tức tỏ vẻ ghét bỏ, túm cổ áo Tô Đường nhấc bổng dậy nhét thẳng vào lòng ai kia như vứt rác. Tôn Gia Dương ngây ngốc ôm lấy người, không biết nghĩ tới điều gì mà mặt mày chợt đỏ bừng. Ánh mắt cứ lượn qua lại giữa gò má đỏ ửng của Tô Đường và gương mặt thanh tú của nghệ sĩ nhà mình, lắp ba lắp bắp nói:
“Sếp ơi… Mình đừng làm mấy chuyện vi phạm pháp luật. Cần đóng thuế thì đóng thuế, còn người không nên ngủ thì không được ngủ đâu…”
Phó Yến Dung ngẩng đầu liếc đối phương một cái, cười như không cười: “Tên này sao? Có trói lại cũng không đáng giá bằng hàng xả kho từ Tết năm ngoái.”
Tiểu Tôn: …
Sếp nhà mình độc miệng thật, nhưng đúng là quá bảnh trai.
“Quẳng cậu ta vào phòng tôi trước, rồi đặt thêm một phòng nữa.” Sắc lệnh của Phó Yến Dung rõ ràng, gọn gàng.
Ý thức được bản thân vừa tưởng tượng quá đà, mặt Tiểu Tôn lại đỏ thêm một tầng, vội vác người lên rồi rảo bước rời đi, động tác dứt khoát như thể không muốn ở lại thêm một giây một khắc nào nữa.
Trước đây, hệ thống từng nói bộ truyện gốc thể loại “vạn nhân mê” này vốn ra đời từ diễn đàn Văn học Khẩu Khẩu. Thành ra dù tác giả có muốn viết nội dung k*ch th*ch đến đâu, những cảnh hạn chế độ tuổi đều bị “kéo rèm” hết. Vậy nên, chỉ cần sáng hôm sau Tô Đường tỉnh dậy “phát hiện trên người mình xuất hiện vài vết đỏ” thì có thể lươn lẹo tình tiết gốc bằng “hiệu ứng cánh bướm” rồi.
Những vết đỏ ấy có thể giả vờ là do dị ứng, còn Phó Yến Dung đã quyết định tối nay sẽ phi nhân đạo mà đút cho Tô Đường mấy bịch xoài to tướng.
Hệ thống tự cứu: Chẳng lẽ ký chủ nhà mình thật sự là thiên tài?!
Sau khi thụ chính bị đưa đi, Phó Yến Dung cũng không do dự mà quay người rời đi. Tuy nhiên đúng lúc đó, từ sau cánh cửa phòng đang đóng chặt đằng sau bỗng truyền ra tiếng thủy tinh vỡ sắc nhọn… cùng một tiếng rên nghẹn như cố kìm nén.
Bước chân ai kia khựng lại, thoáng nheo mắt.
Xem ra ly rượu chứa thuốc kia đúng là bị Tống Lâm Du uống rồi.
“Ký chủ!” Hệ thống tự cứu đột nhiên hoảng hốt nhắc nhở. “Cảnh đối đầu gay gắt sáng mai chính là bước ngoặt quan trọng nhất của toàn bộ kịch bản!”
“Cho nên?”
“Cho nên… lỡ tối nay Tống Lâm Du thực sự làm gì với người khác… cả đêm, sáng mai mệt quá không dậy nổi thì phải làm sao?!”
Nghe nó nói vậy, Phó Yến Dung cũng đứng lại suy nghĩ vài giây rồi lười biếng đáp: “Làm gì đến mức đó. Miễn không chơi quá đà thì hôm sau vẫn bò dậy được.”
Hệ thống tự cứu: Sao nghe câu này cứ thấy sai sai… Hơn nữa, sao ký chủ lại có vẻ kinh nghiệm đầy mình thế?
“Tống Lâm Du là người rất biết nhẫn nhịn.” Phó Yến Dung thản nhiên lên tiếng, trong giọng còn mang theo vài phần ẩn ý: “Không cần lo, người này sẽ không để ai nắm thóp điểm yếu vào lúc này đâu.”
Hệ thống hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn cố chấp: “Ký chủ à, để chắc ăn, ngài vẫn nên xác nhận một chút. Ít nhất phải đảm bảo sáng mai anh ta nhất định sẽ xuất hiện trước mặt ngài.”
Dù sao cốt truyện tối nay đã xong, không thể để xôi hỏng bỏng không vào phút cuối được.
Không cãi lại được nó, Phó Yến Dung đành miễn cưỡng quay lại, gõ cửa phòng hai cái.
“Cút.” Từ trong phòng vọng ra giọng nói trầm khàn đầy giận dữ, lạnh lẽo đến mức không thể nghi ngờ, không cho phép bất kỳ ai cãi lại.
Phó Yến Dung buông tay, như thể đã đoán trước được phản ứng đó, khẽ cong môi cười nhạt rồi nói: “Là cậu ta không cho tôi vào đấy, bây giờ đi được chưa?”
“Không được, không được đâu.” Có lẽ hệ thống tự cứu thật sự là một con AI ngu ngốc, lại còn nghiêm túc hướng dẫn: “Giữa hai người hiện tại vẫn chưa có mâu thuẫn gì sâu sắc, nếu ngài xưng tên, lịch sự trình bày lý do, chắc chắn anh ta sẽ mở cửa.”
Câu này thoạt nghe tưởng chừng không sai, nhưng Phó Yến Dung lại bật cười khẽ, giống như vừa nghe được chuyện nực cười nhất trần đời. Anh đột ngột lặp lại câu của hệ thống với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Chưa có mâu thuẫn gì sâu sắc à…”
Chẳng kịp để hệ thống phản ứng, anh đã giơ tay gõ cửa thêm một lần nữa. Động tác dứt khoát nhanh gọn, thậm chí có phần thiếu kiên nhẫn.
“Tống Lâm Du, mở cửa. Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai.” Giọng điệu lạnh băng, mang theo áp lực khiến người khác không thể kháng cự.
“Ký chủ! Không phải vậy! Ngài phải nói là: Chào cậu Tống, tôi là—”
“Cạch” Cửa phòng đột ngột bật mở, ánh sáng chói mắt từ hành lang chiếu vào căn phòng tối om, rọi thẳng vào mắt.
Phó Yến Dung cụp mắt, thấy người kia đang tựa vào tường, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống từ thái dương.
Giọng máy móc của hệ thống lập tức bị nghẹn lại giữa chừng. Nó như bị đứng hình, sau đó xoay vòng trong im lặng một lúc, cuối cùng chỉ còn lại một câu cảm thán trong đầu–
Còn có thể như vậy à?
Chiếc áo vest ban đầu được Tống Lâm Du cài chỉnh tề giờ đây đã nhăn nhúm. Cà vạt nới lỏng để lộ một đoạn xương quai xanh ướt đẫm mồ hôi dưới lớp sơ mi. Dù đã cố gắng giữ vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không giấu nổi bộ dạng chật vật hiện tại.
Phó Yến Dung đứng tựa lưng vào cửa, một tay đút túi, yên lặng nhìn ai kia bằng ánh mắt phẳng lặng, không chút dao động.
Lồng ngực giám đốc Tống khẽ phập phồng, sau đó khó nhọc ngẩng mặt, vẫn giữ nét lạnh nhạt như thường, chậm rãi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Phó Yến Dung lười biếng nhướng mắt không vội đáp, chỉ như đang xem kịch mà dõi theo bàn tay khẽ run của người trước mặt.
Nhịp thở của Tống Lâm Du dồn dập hơn hẳn, bất giác cảm thấy tình cảnh này quá mức khó coi.
Hắn muốn tiếp tục giữ giọng điệu xa cách, từ chối để nói với người đàn ông rằng nếu không có chuyện gì thì tối nay đừng làm phiền mình. Nhưng có lẽ do tác dụng của thuốc, Tống Lâm Du dù thế nào cũng không thốt ra được câu đó.
Dường như hắn lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Phó Yến Dung, một lần nữa cảm nhận được thứ hương vị nồng nàn, ngọt ngào đến ngạt thở, say đắm tựa rượu mạnh ấy.
Khi nhớ về một người, điều đầu tiên hiện lên trong ký ức lại là mùi hương của họ. Khoảnh khắc này, cuộc tái ngộ sau bao năm xa cách bỗng trở nên chân thật hơn bao giờ hết.
Môi Tống Lâm Du đỏ ửng một cách bất thường, khẽ mím lại thành một đường thẳng trước khi cất lời. Sau một lúc ngập ngừng, hắn khàn giọng gọi khẽ: “Phó Yến Dung…”
“Gọi thẳng tên thế này, có hơi bất lịch sự đấy.”
Vừa dứt lời, năm ngón tay thon dài mạnh mẽ của Phó Yến Dung đã hờ hững luồn vào mái tóc ẩm ướt của Tống Lâm Du.
Đầu ngón tay lạnh buốt khẽ miết l*n đ*nh đầu, lực đạo mơ hồ như cánh lông vũ mỏng manh nhẹ nhàng lướt qua. Da đầu Tống Lâm Du bỗng căng cứng, theo phản xạ muốn tránh né nhưng lại bị một lực mạnh hơn ấn chặt, buộc phải ngửa khuôn mặt ướt mồ hôi lên.
Hệ thống tự cứu trong đầu Phó Yến Dung hoảng hốt nhắc nhở: “Ký chủ, nếu có động tay động chân thì cũng phải để tới ngày mai trong tình huống đấu…”
“Nghỉ ngơi đi.” Phó Yến Dung dứt khoát ngắt lời, trực tiếp chặn mọi hoạt động của hệ thống trong não mình, buộc nó rơi vào trạng thái ngủ đông.
Tiếp theo, anh lạnh lùng vén mấy lọn tóc lòa xòa trước trán Tống Lâm Du ép hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt điềm tĩnh mà lạnh nhạt: “Cậu thấy sao?”
“…Xin lỗi.” Tống Lâm Du khẽ thốt ra lời xin lỗi.
Câu nói ấy nhẹ đến mức gần như tan biến trong không khí khiến Phó Yến Dung nhất thời không đoán được đối phương đang mang tâm trạng gì, đôi mắt hơi híp lại. Khi làm thế, nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt trái càng nổi bật hơn. Đồng tử đen thẫm không gợn sóng vì ngược sáng, như đáy biển sâu vĩnh viễn không lay động.
Tống Lâm Du bỗng choáng váng trước sắc màu nhàn nhạt ấy. Đầu ngón tay Phó Yến Dung còn áp l*n đ*nh đầu, cổ tay lộ ra trắng trẻo như nhánh trúc non. Từng đường gân xanh kéo dài vào trong ống tay áo gấp nếp rồi đến xương quai xanh, mái tóc dài, chiếc gáy, đôi môi lơ đãng khẽ cong như đang cười như không.
Muốn hôn anh ấy quá…
Lý trí bị thuốc làm rối loạn giờ như vừa được gom góp lại một cách lộn xộn, trong đầu Tống Lâm Du chỉ còn sót lại chút bản năng nguyên thủy mơ hồ. Tất cả kiềm chế, lạnh nhạt lẫn tự giữ mình trước giờ đều tan thành mây khói trước mặt Phó Yến Dung.
Hệ thần kinh trung thành thực thi mệnh lệnh từ chủ thể. Tống Lâm Du theo bản năng cọ nhẹ vào lòng bàn tay người đàn ông rồi ngẩng đầu, hoàn toàn bất chấp lực đạo trên tay Phó Yến Dung mà loạng choạng hôn tới.
Người đàn ông nghiêng đầu, bờ môi ướt át kia chỉ lướt qua khóe miệng anh.
Cùng lúc đó, “cạch” một tiếng, cánh cửa vốn đang khép hờ bị Tống Lâm Du kéo tay nắm đóng chặt lại, tia sáng cuối cùng cũng bị chặn ngoài cửa.
Dưới ánh sáng mờ mịt, gương mặt Tống Lâm Du mơ hồ không còn thấy rõ nữa. Trong không gian chỉ nghe tiếng ai kia khản giọng gọi tên Phó Yến Dung thật khẽ, như đang dốc hết sức để kiềm chế.
Hoặc có lẽ là đã không còn nhẫn nhịn được nữa.
Bóng tối quả thực có thể xâm thực ý chí con người.
Phó Yến Dung bỗng bật cười khi nhìn bộ dạng của ai kia lúc này, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt hắn, dịu giọng nói: “Khó chịu lắm sao…”
Giọng điệu hiện tại hoàn toàn khác hẳn so với ban nãy. Lả lơi, mập mờ, quyến rũ, như lời thì thầm chỉ dành cho người tình, mềm mại như nước ấm len lỏi vào những dây thần kinh mẫn cảm nhất dưới da.
Tống Lâm Du bị câu đùa này làm cho cả người run bắn lên. Ngón tay siết chặt cổ tay Phó Yến Dung như bám víu chiếc phao cứu sinh cuối cùng.
Thế nhưng Phó Yến Dung lại nới lỏng lực giữ. Ngón tay chỉ lười biếng lướt qua tóc mai đối phương như đang chơi đùa với một món đồ cũ quý giá mà vô dụng, tùy ý đến mức có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Tống Lâm Du th* d*c, tầm nhìn mơ hồ dừng lại nơi đường nét khuôn mặt người đàn ông lẫn trong ánh sáng nhập nhòe, đẹp đến mức hư ảo. Khoảnh khắc ấy, hắn chợt không phân biệt nổi thời gian hiện tại nữa, như thể mọi thứ đều quay ngược trở lại y hệt năm xưa.
Yết hầu ai kia khẽ chuyển động, tiếp đó thành thật gật đầu.
Khóe mắt Phó Yến Dung khẽ nhướng lên. Như thể cuối cùng cũng đã trêu chọc đủ, những ngón tay thon dài chậm rãi trượt xuống, bóp lấy cằm Tống Lâm Du, buộc hắn ngẩng mặt lên. Động tác lạnh lùng, tàn nhẫn lại mang theo nét dịu dàng khiến người ta tê dại, thậm chí giống như nũng nịu dụ dỗ.
“Vậy thì cầu xin tôi đi, Tống Lâm Du.”
“Cầu xin như ngày xưa ấy.”
Cứ tiếp tục diễn đi.
Để tôi xem, cậu còn có thể giả vờ đến mức nào.
Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Story
Chương 3
10.0/10 từ 10 lượt.
