Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 37


Giọng Phó Yến Dung vừa dứt, hơi thở Tống Lâm Du bỗng khựng lại. Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung vô thức siết lại, nhưng chỉ nắm lấy một luồng lạnh buốt. Khoảnh khắc ấy, tất cả máu trong người như đông đặc lại, cảm giác giống hệt có ai đó dốc thẳng ly nước đá từ sống lưng đổ xuống, lạnh đến mức tê buốt từng chân răng.


Anh ấy… biết rồi sao?


Tống Lâm Du bắt đầu cấp tốc lục tìm trong đầu những sơ hở có thể để lộ, thậm chí vừa suy nghĩ vừa vạch ra đủ phương án đối phó.


Cậu vô thức căng thẳng lưng, thần sắc mềm mại còn sót trên khuôn mặt cũng rút đi như thủy triều trog lúc bản thân chưa kịp nhận ra. Sắc hồng trên môi nhanh chóng tan biến, chỉ còn lại một màu tái nhợt.


Căn phòng tĩnh lặng đến mức ngột ngạt, chỉ còn tiếng gió yếu ớt phát ra từ máy hút mùi trên bếp cùng âm thanh lưỡi dao trong tay Phó Yến Dung lướt qua mặt dĩa sứ. Tiếng va chạm giữa lưỡi dao kim loại và sứ trắng không chói tai nhưng lại vang lên từng nhịp chậm rãi, rõ ràng như cố tình kéo dài tiết tấu khiến Tống Lâm Du không khỏi chột dạ. Lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi lạnh.


Tiếng rắc giòn tan của yến mạch bị nghiền vụn vang lên, phá vỡ im lặng.

   
Phó Yến Dung đẩy đĩa ra, cầm muỗng nghiền nát cả tô yến mạch, có chút trẻ con mà nhấn chúng chìm vào lớp sữa chua trắng ngà. Người đàn ông không buồn ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ đẩy chén gỗ về phía Tống Lâm Du, giọng nhàn nhạt: “Đừng ngẩn người nữa, ăn trước đi.”


Cảm giác căng thẳng trong lòng Tống Lâm Du như được gỡ bỏ đôi chút. Hơi thở ngắn ngủi và gấp gáp nhanh chóng bị cậu che giấu. Ngón tay siết lấy muỗng bất an cuộn lại. Ai kia vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, đắn đo một hồi rồi dè dặt mở miệng: “Em không đói… Anh ơi, anh đang giận đúng không? Vậy em ở lại, lát nữa anh muốn làm gì, em sẽ cùng anh…”


“Không đói à?” Phó Yến Dung ngẩng mắt nhìn đối phương, nét mặt vẫn bình thản, chỉ khẽ cong môi cười rồi đứng dậy kéo ghế ra.


Người đàn ông luôn có thể nở một nụ cười mang theo nhiều tầng ý vị khác nhau, không rõ là bởi đôi mắt trời sinh đã thấm đượm tình cảm hay do diễn xuất quá khéo. Nhưng nói tóm lại, từ ánh mắt và nụ cười đó, Tống Lâm Du lại đọc ra một cảm giác thân mật xen lẫn trêu chọc khiến cho vẻ xa cách lạnh lùng lúc trước bỗng như ảo giác.


Thấy động tác của Phó Yến Dung, Tống Lâm Du hoảng loạn xoay người, đúng lúc tránh đường để người đàn ông đi ngang qua bên cạnh mình. Sau động tác đó, đôi bên gần nhau đến mức có thể bỏ qua mọi khoảng cách.


Phó Yến Dung dừng bước, tiện đà vươn hai ngón tay chạm vào cổ áo đang rộng mở của Tống Lâm Du, chậm rãi kéo lại rồi cài kín. Ánh mắt anh lướt xuống từ xương quai xanh trắng xanh lộ ra dấu hôn, dừng lại chốc lát rồi nhàn nhạt nhướng mày, cười trêu: “Nếu không đói bụng thì lén lút ăn gì no rồi? t*nh d*ch từ đêm qua à?”

   
“……”


Bụp một tiếng, mặt Tống Lâm Du lập tức đỏ bừng như bị thiêu cháy, toàn bộ kế hoạch trong đầu vừa rồi trong phút chốc đã bay biến sạch.


Câu nói đó của Phó Yến Dung thực sự khiến cậu không thể không nhớ lại hôm qua mình đã dụi đầu vào ngực đối phương nũng nịu đòi thêm như thế nào. Kết quả cuối cùng bị dày vò tới mức không cất nổi nên lời, chỉ có thể chấp nhận chịu trận, cầu xin tha thứ.


Trớ trêu thay, Phó Yến Dung còn hỏi rất tự nhiên, nói xong liền buông tay, vòng qua người cậu đi tới bên sofa, cầm lấy chìa khóa xe mà hôm qua mình tiện tay ném trên bàn trà.


“Ăn xong rồi hẵng đi. Về sớm một chút.” Phó Yến Dung nói.


Điện thoại của Tống Lâm Du lại vang lên lần nữa, là một dãy số lạ nhưng lại kiên trì không chịu dừng, rõ ràng là đang thúc giục. Điều đó có nghĩa là mọi chuyện đã cấp bách tới mức cần cậu lập tức ra mặt xử lý.



Nhưng cậu vẫn không động đậy.


Do dự một chút, Tống Lâm Du dứt khoát cúp máy. Khi ấy, Phó Yến Dung đã đi vào phòng thay đồ cuối hành lang, còn thiếu niên cũng không nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo. Chẳng rõ vì sao, Tống Lâm Du chỉ thấy mình nên nói gì đó với Phó Yến Dung. Nhưng khi thật sự đứng trước mặt anh, cậu lại phát hiện mình không sao giải thích được.


Chẳng lẽ phải nói em đã lừa anh suốt bây lâu nay ư?

   
Hay là nói thật ra em đang nghĩ cách kéo chú của anh xuống khỏi vị trí đó, hơn nữa còn mơ tưởng giành cổ phần trong tay anh?


Hoặc… Ban đầu em chỉ muốn lừa gạt anh, nhưng giờ thì em đã thật lòng thích anh rồi?


Nghe giống hệt mấy lời bao biện khi bị ép tới đường cùng, như thể đang dựng lên một câu chuyện dối trá để tìm lối thoát. Một khởi đầu không trong sáng đã tạo nên kết cục chẳng thể nói thành lời.


Tống Lâm Du há miệng th* d*c, đầu lưỡi chạm vào hàm trên rồi lại rơi xuống. Những lời vẫn xoay vòng trong lồng ngực giống như bọt biển nhỏ li ti, vừa chạm tới cổ họng đã âm thầm vỡ nát. Cuối cùng, điều duy nhất cậu có thể làm chỉ là gọi tên đối phương, sau đó nói ra một câu này.


“Em không sao.” Cậu nói, “Phó Yến Dung, anh sắp ra ngoài à? Cho em cùng theo được không?”


Phó Yến Dung đứng dưới bậc thang trong phòng thay đồ màu đen, cúi đầu chọn đồng hồ, mà mặt kính trong suốt của tủ trưng bày lại phản chiếu gương mặt của người đang đứng phía trên cầu thang.


Vẻ mặt cậu hoang mang, căng thẳng xen lẫn bất an.


Phó Yến Dung cụp mắt, ánh nhìn dừng lại rất lâu trên một chiếc Parmigiani Fleurier màu đen mà không hề nhúc nhích. Không rõ là anh đang suy nghĩ hôm nay có nên đeo chiếc đồng hồ này hay đang nhìn khuôn mặt mờ mờ ảo ảo kia của Tống Lâm Du qua lớp kính phản chiếu.

   
“Anh ơi…” Tống Lâm Du lại gọi khẽ một lần nữa, nhưng Phó Yến Dung vẫn không quay đầu lại.


Anh không vội không chậm dùng đầu ngón tay đẩy bánh răng kim loại, âm thanh nhỏ xíu vang lên khi các bánh răng tương khớp vào nhau, dây bạch kim rủ xuống, áp sát cổ tay nhô xương.


“Tống Lâm Du,” Anh nói khẽ. “cứ lo chuyện của mình trước đi.”


Giọng người đàn ông rất nhẹ, nhẹ đến mức giống như một tiếng thở dài không rõ ràng. Tống Lâm Du ngơ ngác nhìn anh, như thể đã hiểu, mà cũng như thể chưa hiểu hết.


Lúc Phó Yến Dung rời đi không quay đầu lại lấy một lần, giống như thật sự có chuyện quan trọng cần ra ngoài xử lý.


Anh chỉ mang theo điện thoại và chìa khóa xe, Tống Lâm Du cũng không rõ rốt cuộc đối phương đi đua xe hay còn việc gì khác.


Cậu theo bản năng muốn chạy theo như mọi lần để dặn dò vài câu, nhưng trong đầu lại chỉ hiện lên hình ảnh động tác lúc Phó Yến Dung đóng cửa.


Lúc ấy, anh đứng ở cửa, bước chân khựng lại, cuối cùng nghiêng người nhìn Tống Lâm Du thật sâu.



***

   
Tống Lâm Du giải quyết mọi việc rất nhanh. Không thể phủ nhận cậu thực sự có thiên phú vượt trội ở phương diện này. Cục diện vốn vô cùng rối rắm với Nhậm Hạo Nhiên chỉ cần Tống Lâm Du xuất hiện là có thể tháo gỡ dễ dàng.


Dù người khác không tin một chàng trai trẻ như vậy có thể kiểm soát mọi thứ trong tay, nhưng trước sự thật không thể chối cãi, bất kỳ ai cũng chỉ đành tâm phục khẩu phục.


Vì vậy, công việc vốn cần cả một quá trình triển khai đã bị Tống Lâm Du dẹp bỏ nhanh chóng. Thấy dành ra được vài ngày rảnh rỗi cho bản thân, ai kia lập tức muốn tranh thủ ở bên Phó Yến Dung thêm một chút.


Đến 10 giờ tối, Nhậm Hạo Nhiên sau khi tiễn khách từ buổi tiệc xong thì về khách sạn, vừa mở cửa ra đã thấy Tống Lâm Du cúi đầu cởi áo khoác ném lên sofa, không dừng lại một giây, lập tức đi vào phòng suite để thay đồ.


Ai kia chẳng nói lời nào, hối hả đến mức chỉ muốn rời đi ngay.


Khi cởi áo khoác vest, động tác hơi mạnh khiến lớp áo bên trong cũng xê dịch theo để lộ ra vài dấu hôn tím tím xanh xanh.


Trong khoảnh khắc, Nhậm Hạo Nhiên sợ đến mức dựng hết lông tơ, chỉ dám mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nhúc nhích, chỉ mong mình có thể lập tức mất trí nhớ tại chỗ.


Nói thật thì, y vốn chỉ chuyên làm nghề môi giới, dạng tình huống nào cũng từng gặp, ngay cả mấy chiêu trò k*ch th*ch nhất cũng từng đích thân thử qua… Nhưng vấn đề là, Tống Lâm Du không giống với mấy “em đào” ở Lộc Uyển kia một chút nào.

   
Nhậm Hạo Nhiên quen Tống Lâm Du khi đối phương mới 16 tuổi. Lúc đó, y chỉ xuất hiện vì di chúc của người cậu của Tống Lâm Du với thái độ khinh thường rõ rệt. Ban đầu, ai kia tưởng chỉ cần vứt cho thằng nhóc quê mùa chưa từng trải đời này một khoản tiền để nó sống mơ màng qua ngày là xong. Ai ngờ Tống Lâm Du tuổi còn nhỏ nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn dứt khoát hơn cả một kẻ lăn lộn lâu năm như y. Kết quả là ai kia bị thằng nhóc vắt mũi chưa sạch nào đó bẫy cho một vố đau điếng, mất cả tiền lẫn mặt.


Chuyện ầm ĩ đến mức thương gân động cốt, đến giờ nghĩ lại Nhậm Hạo Nhiên vẫn còn sợ phát khiếp.


Có điều, kể từ lần đó, y hoàn toàn tâm phục khẩu phục làm việc dưới trướng Tống Lâm Du. Hơn nữa, thứ cậu ta nắm trong tay ngày càng vững vàng, càng làm càng tốt, nước lên thì thuyền lên.


Y cũng biết gần đây Tống Lâm Du vì cổ phần trong tay Phó Yến Dung mà chủ động làm trợ lý, sống như chim hoàng yến cho người ta nuôi. Nhưng khi tận mắt chứng kiến, thứ hiện lên trong đầu y chỉ có hai chữ: khâm phục.


Có thể nhẫn nhịn đến mức này, có thể diễn sâu được đến mức đó… thật sự không phải thứ người thường có thể làm nổi.


Nhậm Hạo Nhiên còn chưa kịp nghĩ nhiều thì cửa phòng suite đã bị đẩy ra lần nữa. Tống Lâm Du đã thay bộ vest thẳng thớm bằng một chiếc áo thun đen mỏng bằng cotton đơn giản phối với một chiếc quần jean bạc màu, cả người nom thoải mái tươi tắn lạ thường. Ngay cả tóc mái ướt cũng rũ xuống trước trán che khuất đôi mắt không biểu cảm khiến cậu thoạt nhìn đơn thuần, vô hại đến đáng thương.


Qua khe cửa phòng còn khép hờ, Nhậm Hạo Nhiên thấy rõ trên giường vứt đầy phụ kiện, thậm chí hai chiếc khuy măng sét nạm đá quý đắt đỏ cũng lăn lóc dưới sàn, không thu hút được chút chú ý nào từ Tống Lâm Du.

   
Nhìn một người từ hình tượng thiếu niên quý tộc lạnh lùng phút chốc biến thành một sinh viên trẻ gầy gò, đơn bạc đến tội nghiệp, Nhậm Hạo Nhiên không khỏi lắc đầu líu lưỡi, sau đó rất biết điều mà lấy áo khoác đặt trên bàn đen bên cạnh khoác lên vai Tống Lâm Du, hết sức phối hợp khen ngợi: “Sếp này, cậu giả trang y như thật, quả nhiên trời sắp giao trọng trách cho ai thì nhất định người đó phải chịu được khổ tâm…”


“Không nói được câu nào ra hồn thì câm miệng.” Tống Lâm Du hờ hững đáp, “Lần sau muốn khoe văn chương thì chịu khó đọc nhiều sách một chút.”


Nhậm Hạo Nhiên lập tức ngậm miệng.



Tống Lâm Du dặn y chở đến giao lộ bên cạnh khu chung cư Lan Đình, sau đó sẽ tự mình xuống xe đi bộ sang bên kia để tránh bị lộ, bảo đảm không sơ suất chút nào.


Đã diễn thì phải trọn vai, Nhậm Hạo Nhiên cảm thấy nếu cậu chủ nhà mình mà gia nhập giới giải trí thì biết đâu có thể tranh cả giải ảnh đế cũng nên.


Y vặn chìa khóa khởi động xe, giọng nữ máy móc hướng dẫn lập tức vang lên trong không gian kín. Liếc sang bên, Nhậm Hạo Nhiên thấy giữa trán Tống Lâm Du vẫn còn nếp nhăn, ngón tay cái không ngừng nâng lên rồi lại hạ xuống trên màn hình điện thoại, soạn mấy dòng rồi lại xóa sạch, cuối cùng đập mạnh điện thoại lên đùi phát ra tiếng trầm vang.


Người bình thường đến lúc xử lý đối thủ cạnh tranh vẫn có thể giữ được vẻ bình tĩnh nhàn nhã, vậy mà nét mặt Tống Lâm Du bấy giờ lại hoảng loạn. Đôi môi vốn đã tái nhợt vì thiếu máu bị cắn đến trắng bệch. Răng nghiến chặt khiến môi in hằn một vết bầm, làm cho Nhậm Hạo Nhiên nhìn mà cũng không dám thở mạnh.

   
Một lúc sau, y mới dè dặt hỏi: “Sếp này… xảy ra chuyện gì lớn à? Kế hoạch của chúng ta bị phát hiện rồi sao?”


Phải rất lâu sau, Tống Lâm Du mới trầm mặc đáp một câu: “…Anh ấy không trả lời tôi.”


Giọng nói khản đặc, nhỏ đến mức như đang thì thầm. Chiếc điện thoại buông thõng trong tay vẫn sáng, khung tin nhắn màu xanh lục dày đặc chồng chất khiến người nhìn hoa cả mắt.


Tống Lâm Du cụp mắt, hàng mi dài khẽ rung, lòng bàn tay vô thức vuốt nhẹ mép chiếc điện thoại lạnh lẽo, giọng nhỏ xíu như đang lẩm bẩm với chính mình: “Có phải giận rồi không?”


Nhậm Hạo Nhiên thật sự muốn hỏi: Chẳng lẽ chuyện này còn nghiêm trọng hơn mất 3% lợi nhuận sao? Cớ gì bộ dạng lại trông như mất hồn vậy?


Nhưng nghĩ đến chuyện cậu chủ xưa nay luôn có tính toán riêng, ai kia đành uyển chuyển khuyên nhủ: “Có khi Phó Yến Dung đang bận thôi? Cậu cũng có lúc bận đến nỗi quên trả lời tin nhắn cả ngày mà, chắc không phải chuyện lớn đâu.”


Tống Lâm Du không đáp, chỉ cúi đầu như một bức tượng đá cố chấp mà lặng lẽ chờ tin nhắn hồi âm của Phó Yến Dung.


Chiếc xe lao vút trong màn đêm vắng vẻ, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Nhậm Hạo Nhiên kéo phanh tay, mở cửa bước xuống rồi vòng sang bên kéo cửa cho Tống Lâm Du. Ánh đèn đường hắt lên một bên gương mặt tái nhợt đang dần biến mất trong bóng tối.

   
Một lúc sau, Tống Lâm Du mới có chút cứng đờ cất điện thoại rồi bước xuống xe.


Tối nay mưa nhẹ, nước đọng trên mặt đường khá sâu. Mỗi bước chân cậu đi đều làm bắn lên từng vòng bọt nước lạnh lẽo bám vào ống quần, chất vải thô ráp thấm nước dính chặt lấy da khiến con người ta khó chịu một cách kỳ lạ.


Đột nhiên, Tống Lâm Du quay sang hỏi Nhậm Hạo Nhiên: “Trên người tôi còn mùi thuốc lá không?”


“Không, không có.” Nhậm Hạo Nhiên lập tức cam đoan: “Đã thay cả bộ quần áo rồi lại mở cửa sổ để gió thổi suốt một lúc lâu, dù có cả một hộp hút hết thì giờ cũng không còn mùi đâu. Hơn nữa cậu chỉ mới hút nửa điếu, thật sự không nghe ra được gì.”


Tống Lâm Du ngập ngừng, vốn định quay đi nhưng không hiểu sao lại do dự giây lát, tiếp tục hỏi: “Trông tôi… có khiến người ta ghét không?”


“……?” Nhậm Hạo Nhiên trợn tròn mắt, có chút khoa trương nói: “Ai lại ngốc đến mức nói với cậu mấy lời như thế? Mắt để làm cảnh à, không biết nhìn cho rõ hả?”


“Tôi chỉ đang so với đám người dưới quyền anh thôi. Ví dụ như tên Tiểu Xa kia chẳng hạn… Anh cảm thấy Phó Yến Dung sẽ thích kiểu người như nào nào hơn?”



Thế là Nhậm Hạo Nhiên cười phá lên, dùng giọng chân thành nói với Tống Lâm Du: “Làm sao có thể đặt sếp cạnh bọn họ để so sánh được chứ?”

   
Tống Lâm Du im lặng nhìn đối phương, nhưng lại như thể chẳng hề bị mấy lời nịnh nọt hay an ủi đó lay chuyển. Một lát sau, cậu nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, không rõ là tự giễu hay vì điều gì khác, chỉ khẽ cười một tiếng rồi nhẹ giọng hỏi: “Thật sao?”


…… Nhưng trong mắt Phó Yến Dung, mình và bọn chúng… chẳng khác nhau là bao.


Nghĩ tới đây, Tống Lâm Du không còn hứng thú tiếp tục nói chuyện với Nhậm Hạo Nhiên. Cậu lùi lại vài bước, bước qua bậc thềm, lặng lẽ băng qua con đường vắng người đối diện.


Tống Lâm Du cứ thế khoác ba lô lặng lẽ đi về dưới tầng chung cư. Ban đầu, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để quét thẻ mở cửa vào, định sẽ lên thang máy về nhà. Nhưng chẳng hiểu sao, đúng lúc sắp bước vào cửa, cậu lại ngẩng đầu nhìn cửa sổ trên cao như có cảm giác gì đó.


Cả căn phòng tối đen, không ánh sáng, rõ ràng bên trong không có ai.


Tống Lâm Du ngẩn người tại chỗ, dừng bước, lại lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện với Phó Yến Dung.


pesce: “Anh vẫn đang bận sao? Muộn thế này còn chưa về, có cần em đến đón không?”


“Anh không gặp chuyện gì chứ…? Xin lỗi, em hơi lo, không cố ý làm phiền đâu, nhưng… có thể trả lời em một tin thôi được không?”


Những vệt nước mưa lạnh buốt quấn quanh ngón tay và toàn thân Tống Lâm Du. Gió đêm về khuya lạnh đến mức có thể khiến cả người run lên tím tái, nhất là khi bản thân ăn mặc quá đơn bạc, hơi lạnh dễ dàng len vào từ phần vạt áo rộng quá khổ đọng lại trên hàng mi ướt, kết thành một tầng sương mờ.

   
Thế nhưng, Tống Lâm Du vẫn cứ đứng yên tại chỗ, như thể không cảm nhận được chút nào, kiên nhẫn chờ Phó Yến Dung trả lời.


3 giờ sáng.


Trong cơn say ngả nghiêng bên những làn da mềm mại, Nhậm Hạo Nhiên bỗng bị hồi chuông điện thoại dồn dập đánh thức. Y bực bội hất người bên cạnh sang một bên, vừa mò lấy điện thoại vừa cáu kỉnh hỏi: “Ai đấy?”


“Ra ngã tư đón tôi.”


Giọng Tống Lâm Du vang lên lạnh lẽo, bình thản, lọt vào tai khiến Nhậm Hạo Nhiên gần như tỉnh hẳn trong nháy mắt. Y lập tức gật đầu lia lịa, nói đã hiểu.


Thế nhưng, mới sải bước đi được nửa đường, ai kia mới cảm thấy có gì đó không đúng. Mở cửa xe ra, y hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Không phải đã về rồi sao? Sao lại quay ra nữa?”


Tại sao còn phải rời đi?


Không ai trả lời.


Chỉ còn lại những tiếng tút tút vội vã vang lên.


Tống Lâm Du đã cúp máy.


Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba Story Chương 37
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...