Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Chương 36
Note: Chương này lồng ghép giữa hiện tại và quá khứ nên sẽ có sự thay đổi trong đại từ nhân xưng của Tống Lâm Du giữa “cậu” trong quá khứ và “hắn” ở tương lai.
======
Quý Thừa phát hiện, Tống Lâm Du thật ra vẫn chưa đi.
Nói đúng hơn là… chưa từng rời khỏi bệnh viện.
Khi xuống lầu, y thấy Tống Lâm Du đang ngồi trên chiếc ghế dài đặt tại khu vực dành riêng cho người hút thuốc ở tầng một được bệnh viện đặc biệt xây dựng. Hắn ngồi đó, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bức tường trắng toát phía trước, vẻ mặt trống rỗng châm một điếu thuốc.
Khói thuốc trắng xanh mờ ảo nhẹ nhàng cuốn lấy bóng người ấy. Đầu ngón tay kẹp thuốc vẫn còn hằn vết đỏ nhạt chưa tan hết, chứng tỏ vừa hút không lâu. Nhưng cả người lại mang theo vẻ lạnh lẽo, rệu rã, đơn điệu đến mức khiến người ta có cảm giác như đang nhìn một con người hoàn toàn khác so với khi đứng trước mặt Phó Yến Dung.
Hương nicotine đắng gắt nhè nhẹ lan ra khiến cơn nghiện thuốc trong Quý Thừa bị khơi lên ít nhiều. Y đi tới châm một điếu cho mình, thuận miệng hỏi: “Tôi nhớ cậu trước đây đâu có hút thuốc?”
Tống Lâm Du quay đầu nhìn người nọ, ánh mắt lạnh lùng, dường như không định trả lời. Nhưng một lúc sau, hắn vẫn mở miệng, bình thản nói: “Tôi hút từ lâu rồi.”
…Thậm chí đã bắt đầu từ năm 16 tuổi.
***
Với Tống Lâm Du, hút thuốc trong những lúc riêng tư là một phần quan trọng để giải tỏa áp lực.
Cậu không phải một học sinh ngoan ngoãn, thật thà, lặng lẽ như trong mắt thầy cô hay Tô Đường. Thường thì khi bị Tô Đường sai vặt, ai kia sẽ tranh thủ trốn ở góc cầu thang tầng một, tựa vào mặt sau của thang bộ, rút một điếu thuốc ra hút rồi yên lặng suy nghĩ chuyện của mình.
Nếu may mắn, Tống Lâm Du sẽ nghe thấy tiếng bước chân rộn ràng của những học sinh khác khi họ đi xuống cầu thang cùng với tiếng đối thoại rôm rả. CÒn có cả Tô Đường được vây quanh bởi một đám học sinh, lớn tiếng hỏi: “Tống Lâm Du đâu rồi?” bằng giọng điệu hách dịch quen thuộc. Cũng có cả tiếng các nữ sinh vừa đi vừa ríu rít nói chuyện, túm tụm bàn tán chuyện bát quái, nắm tay nhau cười đùa.
Thế giới của họ hoàn toàn khác với Tống Lâm Du. Họ không cần bận tâm đến những nỗi phiền muộn quá lớn. Thứ khiến họ bực bội nhiều nhất chẳng qua chỉ là việc thầy cô chiếm dụng tiết tự học buổi tối để giảng bài ôn thi hoặc đồ ăn ở căn tin lại quá dở. Thỉnh thoảng, trong mấy câu chuyện cụt lủn ấy còn xen lẫn chút băn khoăn ngọt ngào… chẳng hạn như:
“Ê, có phải hôm nay anh lớp Ba kia vừa hỏi cậu muốn kẹo dẻo không?”
“Nhưng mà tui thấy Tống Lâm Du lớp Sáu đẹp trai hơn đó chứ! Chỉ là cậu ấy chưa từng để ý ai hết, chỉ đi cùng Tô Đường thôi.”
Rồi có người chuyển chủ đề:
“Nè, dạo này cậu có coi phim của Phó Yến Dung không?”
“Có chứ!” Một nữ sinh cười khúc khích. “Phó Yến Dung đẹp trai dã man, diễn xuất cũng đỉnh nữa, coi xong mà tui khóc luôn á…”
Tống Lâm Du ngồi nấp trong góc tường, ngón tay kẹp điếu thuốc dừng lại một chút, trong đầu lại khẽ lặp lại cái tên đó một lần nữa: Phó Yến Dung.
Cậu nhớ đến chiếc thẻ học sinh vẫn giữ lại đến giờ. Nhớ đến khoảng thời gian trước kia từng cố ý đi ngang qua ngôi trường của Phó Yến Dung, đứng bên làn đường chờ đèn đỏ để ngắm nhìn dáng vẻ của người đó từ xa.
Khi ấy, Phó Yến Dung vẫn chưa để tóc dài. Anh mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh lam, vai đeo chiếc cặp màu đen, tay cầm điện thoại, được một đám người đang trò chuyện rôm rả vây quanh. Thỉnh thoảng, khi ai đó nhắc đến thứ khiến anh hứng thú, Phó Yến Dung sẽ hơi nghiêng đầu, nở nụ cười như trêu chọc rồi đáp lại vài câu đùa đùa giỡn giỡn mà Tống Lâm Du nghe không rõ, chỉ biết là cả đám lập tức cười ầm lên.
Bên kia đường, Tống Lâm Du đứng lặng, tay trái ôm cặp sách chứa đầy bài tập chưa làm cùng xấp tài liệu luyện đề dày cộm. Bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh đã bạc màu theo thời gian khiến cậu trông hết sức bình thường.
Thiếu niên lặng lẽ nhìn Phó Yến Dung. Ba giây sau, đèn đỏ chuyển sang xanh, dòng người vội vã ào qua đường như một guồng máy vận hành theo quy luật cố định, giống hệt một bộ phim tài liệu đen trắng không có màu sắc.
Chỉ là trong bộ phim đen trắng ấy, Phó Yến Dung lại mang theo tất cả sắc màu rực rỡ.
Tống Lâm Du và Phó Yến Dung chỉ thoáng lướt qua nhau. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi của đèn xanh, do bị người va phải, ai kia lỡ làm rơi xấp tài liệu trong tay. Khi cúi xuống nhặt, Phó Yến Dung cũng khom người xuống giúp một tay.
Chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi. Không có ánh mắt giao nhau thừa thãi, cũng chẳng có cảnh định mệnh lòng bàn tay chạm vào nhau như trong phim truyền hình giữa nam chính và nữ chính.
Chỉ có một câu “Cảm ơn” khách sáo, và lời hồi đáp “Không cần đâu” cũng khách sáo chẳng kém.
Lần đó, Phó Yến Dung không nhớ được Tống Lâm Du. Đương nhiên, Tống Lâm Du cũng không cảm thấy chuyện đó có gì sai. Cậu chỉ đơn thuần xem việc quan sát Phó Yến Dung như một cách để giải tỏa, một sở thích nhỏ mang tính trốn chạy tạm thời để thoát ra khỏi thế giới của chính mình, thoát khỏi Tô Đường luôn khiến bản thân ngột ngạt.
Năm ấy, Tống Lâm Du vừa tròn 16 tuổi thì mất người thân, chính thức trở thành một kẻ đơn độc. Người cha chưa từng gặp mặt cùng vị khách kỳ dị nào đó đã can thiệp, kiểm soát cuộc đời cậu, tất cả những chuyện ấy như dồn lại trong năm đó. Cũng trong năm ấy, Phó Yến Dung 17 tuổi vừa đóng bộ phim đầu tay đã lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của công chúng. Cái tên của anh tràn ngập khắp nơi, trở thành đề tài bàn tán của mọi người xung quanh.
Ấy vậy mà, tên của hai người bọn họ lại thật sự xuất hiện song song trong miệng bạn học.
Chẳng hiểu vì sao, Tống Lâm Du lại thấy buồn cười một cách kỳ quặc. Khóe môi ai kia thật sự khẽ cong lên, hiếm hoi cười khẽ một cái không thành tiếng.
Cho đến khi điếu thuốc trong tay vô tình rơi xuống đất, thầy chủ nhiệm vội vã chạy tới bắt học sinh hút thuốc, Tống Lâm Du mới vội thu lại ý cười, ôm đống tài liệu, giả vờ như một học sinh ngoan đang lướt ngang qua.
Chẳng ai nghi ngờ cậu sẽ vi phạm nội quy trường học. Trong mắt mọi người, Tống Lâm Du luôn là kiểu học sinh với hình tượng cố định. Không cần giải thích gì thêm, cậu chỉ cần tiếp tục sống theo cái “nhân thiết” ấy là được rồi.
Đi được nửa đường, điện thoại của Tống Lâm Du nhận được hai tin nhắn. Tin thứ nhất là của Tô Đường hỏi tại sao đi mua mì xào mãi vẫn chưa về. Tin thứ hai thì ngắn gọn, rõ ràng hơn: “Có thể tra được toàn bộ thông tin liên quan đến Tống Vấn, kèm theo cấu trúc cổ phần của Đông Ngọc.”
Tống Lâm Du kéo bảng thống kê xuống cuối cùng, sau đó nhìn thấy dòng chữ: 10% cổ phần đứng tên Phó Yến Dung.
***
Tuy Tống Lâm Du nói rằng mình vẫn luôn hút thuốc, nhưng Quý Thừa nhớ rõ trước đây Phó Yến Dung đâu thực sự nghiện thuốc, cũng vì thế mà y chưa từng ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Tống Lâm Du.
“Ý cậu là trước đây từng vì Phó Yến Dung mà bỏ thuốc à?” Quý Thừa mở miệng hỏi, nhưng lại nghe thấy lời phủ nhận.
“Không phải.” Tống Lâm Du đáp khẽ. “Không bỏ, chỉ là nhịn thôi.”
Chỉ cần Phó Yến Dung không thích, hắn luôn có thể nhịn được.
Tống Lâm Du cảm thấy đây là mức độ hợp lý mà bản thân nên đạt tới khi cố gắng tiếp cận Phó Yến Dung. Dù sao trong khoảng thời gian ấy, ngay từ đầu hắn đã nghĩ mọi chuyện sẽ không kéo dài quá lâu, chỉ cần nhẫn nại một chút là được, chẳng phải điều gì quá khó khăn.
“Vậy cậu cũng giỏi thật.” Quý Thừa bật cười. “Nếu là tôi thì chắc không làm nổi đâu.”
Tống Lâm Du không trả lời, chỉ đột nhiên cảm thấy điếu thuốc này hút vào chỉ khiến người ta thêm bực bội.
Bởi vì nhịn và bỏ hẳn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cái sau mang tính vĩnh viễn, còn cái trước thì chỉ kéo dài được trong một thời gian ngắn.
***
Ban đầu, Tống Lâm Du nghĩ mình chỉ cần chịu đựng vài năm là được. Nhưng sau đó chính cậu lại bắt đầu đổi ý, thường xuyên cầu nguyện trong lòng mong khoảng thời gian ấy có thể kéo dài thêm chút nữa, nếu là vĩnh viễn thì càng tốt.
So với mọi phương pháp trấn an, Phó Yến Dung lại càng có tác dụng với Tống Lâm Du hơn. Thế nhưng, dường như ông trời chẳng nghe thấy lời cầu nguyện ấy. Và rồi đến cuối cùng, hắn chỉ nhận được một câu “Chúng ta dừng ở đây thôi.” từ người ấy.
“Dừng ở đây đi, Tống Lâm Du. Đừng xuất hiện nữa.”
Cánh cửa đóng sầm một tiếng. Tống Lâm Du ngồi bệt giữa căn phòng hỗn độn, ngơ ngẩn phát hiện bàn tay đang run lên một cách mất kiểm soát.
Lý trí thì nói rằng như vậy là tốt rồi, nhưng cơ thể lại đang gào thét trong nỗi đau tột cùng, đòi hỏi được trấn tĩnh lại. Thuốc lá, rượu, thậm chí là thuốc, bất kỳ thứ gì cũng được.
Chỉ cần nó đủ để khiến bản thân quên đi câu nói ấy của Phó Yến Dung, cậu đều có thể chấp nhận.
Gần như trong tuyệt vọng, gần như khát cầu theo thói quen, Tống Lâm Du luống cuống đưa tay vào túi tìm thuốc, nhưng khi chạm vào khoảng không lạnh lẽo, cậu lập tức ý thức được nơi đó đã trống rỗng từ lâu.
***
Quý Thừa không tiếp tục trò chuyện thêm với Tống Lâm Du, bởi vì đối phương như thể vừa nhớ lại điều gì đó không vui, im lặng dụi tắt điếu thuốc lá đỏ rực trong tay rồi đứng dậy rời đi, chỉ để lại một bóng lưng lặng lẽ, dường như có chút cô đơn.
Ngồi trên ghế, Quý Thừa bắt chéo chân, nhìn theo bóng hắn dần khuất sau hành lang, lúc ấy, y mới chợt nhận ra một chuyện…
Giữa Tống Lâm Du và Phó Yến Dung, từ trước đến nay vẫn luôn tồn tại một sự chênh lệch không thể điều chỉnh về mặt thời gian. Trước kia là vậy, bây giờ cũng chẳng khác. Nếu muốn hai chiếc kim đồng hồ lệch nhịp có thể quay về đúng vị trí, vậy ta cần cả hai bánh răng dừng lại cùng lúc.
Nhưng Phó Yến Dung sao có thể đứng yên chờ đợi vì một người?
Quý Thừa quay mặt đi, nhìn điếu thuốc Tống Lâm Du vừa dụi trong gạt tàn, nhẹ nhàng lắc đầu.
***
Tàn thuốc rơi lả tả trong gạt tàn bị Quý Thừa bực dọc ấn mạnh xuống một cái. Tống Lâm Du đứng bên cạnh nhẹ nhàng cụp mắt, không nói một lời.
Bộ phim Ba phần tư vừa được gửi đi tham dự Liên hoan phim Cannes chưa bao lâu, Quý Thừa đã nhận được thư mời đến từ Maison Lévant, nội dung là mời Phó Yến Dung sang Paris tham dự show diễn thời trang.
Lévant là thương hiệu nổi tiếng trong giới thời trang quốc tế, mang phong cách Pháp, luôn giữ sự lạnh lùng sắc sảo đặc trưng, và nhất quán chỉ mời những “cá nhân có chiều sâu tự sự” trong giới công chúng. Thái độ của họ dành cho Phó Yến Dung cực kỳ lịch sự, từng câu từng chữ trong thư đều được viết bằng tiếng Pháp tinh tế và chuẩn mực. Sau khi đọc xong, Quý Thừa không chút do dự gửi ngay cho Phó Yến Dung.
Thế nhưng chờ mãi vẫn không nhận được phản hồi, cho đến tận ngày cuối cùng trước hạn chót.
Không rõ Phó Yến Dung đang bận gì, điện thoại thì không bắt máy, tin nhắn cũng không trả lời. Trước kia, việc người đàn ông mất tích sau mỗi lần quay phim là chuyện thường, nhưng lần này đến cả cuộc gọi từ Tống Lâm Du cũng không bắt… có vẻ không được bình thường cho lắm.
Nghĩ đến đây, Quý Thừa liếc nhìn người đang đứng bên cạnh, cậu nhóc trợ lý mà Phó Yến Dung đã đích thân lựa chọn.
Tuy trước đó y từng nhắc riêng Tống Lâm Du rằng ngoài thời gian làm việc thì nên giữ khoảng cách với Phó Yến Dung, nhưng rõ ràng, cậu trợ lý mới này ngoài mặt thì nghe lời, còn thực tế lại chẳng hề để tâm.
Đừng nói là giữ khoảng cách. Quý Thừa nhớ đến cách Phó Yến Dung từng diễn xuất trước mặt Tống Lâm Du, cảm thấy có lẽ giữa hai người họ đã sớm vượt qua ranh giới ấy từ rất lâu rồi.
Tuy vậy, y cũng chưa từng nghi ngờ thái độ của Phó Yến Dung. Trong mắt y, Tống Lâm Du chỉ là một bạn giường được Phó thiếu gia lựa bừa trong lúc rảnh rỗi sinh nông nổi. Không phải cậu ta thì cũng sẽ có người khác, không có người này thì sẽ có người kế tiếp.
Nhưng rõ ràng lần này chưa có chuyện gì ngoài tầm kiểm soát xảy ra, vậy mà Phó Yến Dung lại im lặng, chẳng để tâm đến bất kỳ ai, hành động như vậy thực sự không giống phong cách trước nay chút nào.
“Hai người cãi nhau à?” Quý Thừa cau mày ấn ấn mi tâm, quay đầu nhìn Tống Lâm Du vẫn im lặng nãy giờ, tiếp tục hỏi. “Bởi vì gần đây cậu cứ xin nghỉ phép liên tục sao?”
Dạo này tần suất Tống Lâm Du xin nghỉ tăng lên trông thấy. Đổi lại là một trợ lý bình thường thì chuyện cũng không có gì to tát. Nhưng thử hỏi đã ai từng thấy một “chim hoàng yến” mà cứ mãi biến mất như vậy chưa?
Quý Thừa chỉ có thể suy đoán rằng việc đối phương liên tục xin nghỉ có liên quan đến những chuyện này. Thấy Tống Lâm Du vẫn im lặng không nói, tay đang cầm thuốc của y khựng lại một chút rồi nói: “Không khỏe à? Xin lỗi, cũng bởi vì ông chủ chúng ta hơi tùy hứng.”
“Không sao đâu.” Tống Lâm Du đáp, “Tôi không để tâm chuyện đó.”
Một lúc sau, ai kia lại nhẹ giọng nói: “Anh ấy không phải tùy hứng… là tại tôi. Anh ấy giận cũng là chuyện dễ hiểu.”
Tống Lâm Du đã đi đến giai đoạn cuối cùng trong kế hoạch của mình, thật sự không còn cách nào để tiếp tục không xuất đầu lộ diện. Cậu đành dốc hết tâm sức tìm đủ mọi cái cớ trì hoãn liên lạc hoặc miễn cưỡng giải thích với Phó Yến Dung. Khoảng thời gian đó, Tống Lâm Du đã nghĩ ra vô số lý do kín kẽ, thậm chí còn nhờ không ít người phối hợp diễn theo kịch bản. Cậu chắc chắn rằng dù Phó Yến Dung có điều tra cũng sẽ không tìm được vấn đề gì.
Nhưng dường như người đàn ông vốn chẳng để tâm đến những lý do ấy.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là ba ngày trước.
Sáng hôm đó, Tống Lâm Du đứng trong bếp, mở điện thoại để xem thực đơn chuẩn bị bữa sáng cho Phó Yến Dung. Dù tay nghề của cậu chẳng được xem là xuất sắc, nhưng trước nay Phó Yến Dung chưa từng phàn nàn điều gì.
…Cho đến khi ai kia nhận được một tin nhắn gửi đến từ một email nặc danh.
Tống Lâm Du nhìn chằm chằm màn hình một lúc, mặt không biểu lộ gì, sau đó xoay người đặt khay đồ ăn lên đảo bếp.
Bình thường, Phó Yến Dung luôn nằm lười trên giường thêm một lúc, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao lại ngồi đợi sẵn bên bàn. Tống Lâm Du kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, nũng nịu dựa vào tay Phó Yến Dung.
Trên người cậu chỉ khoác tạm một chiếc sơ mi của anh, căn bản không che nổi những dấu vết mờ ám còn lưu lại trên da, cả người đều toát ra một loại ý vị tình tứ mờ ám. Phó Yến Dung nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của cậu, chợt nghe thấy Tống Lâm Du nhỏ giọng nói: “Anh ơi… hôm nay em có chút việc… là…”
“Đi đi.” Phó Yến Dung cắt ngang.
Anh nhìn Tống Lâm Du một lúc, sau đó dứt khoát rút tay mình ra, bình tĩnh cầm lấy bộ dao nĩa đặt bên cạnh. Vừa xử lý phần đồ ăn mà Tống Lâm Du làm qua loa đến mức chẳng ra sao, Phó Yến Dung vừa thản nhiên nói: “Chẳng cần giải thích mấy chuyện đó với tôi đâu. Tống Lâm Du, nếu em chỉ định nói mấy lời ấy thì tôi không có hứng nghe.”
Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Đánh giá:
Truyện Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba
Story
Chương 36
10.0/10 từ 10 lượt.
