Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Chương 19: Chương 19
Anh Nam ơi, tim tôi khó chịu quá.
"Cậu đang ở đâu?" Giọng Yến Khinh Nam cực kỳ nghiêm trọng, âm thanh xung quanh cũng hỗn loạn không kém.
"Vẫn đang chờ ở khách sạn." Thẩm Cảnh Viễn đáp.
Lúc này Thẩm Cảnh Viễn và Cảnh Châu ngồi sát cạnh nhau, tiếng trong điện thoại y Cảnh Châu vô tình nghe được hết.
"Được rồi, vào tới trung tâm quận thì gọi điện cho tôi." Yến Khinh Nam vừa nói xong thì có tiếng A Dịch vang lên, nói anh Nam mang cục sạc dự phòng này theo đi.
Thẩm Cảnh Viễn giật thót trong lòng, hỏi anh: "Anh định đi đâu?"
"Tôi tới quận Vũ Long chờ cậu."
"Rầm", tiếng đóng cửa xe làm tim Thẩm Cảnh Viễn như muốn đập loạn lên.
"Anh qua đây làm gi? Bên này bây giờ hỗn loạn lắm, tôi vào được quận rồi sẽ về liền, nhanh thôi." Thẩm Cảnh Viễn siết chặt điện thoại trong tay.
"Tôi không yên tâm, cậu còn đang bệnh, tôi đến cũng không mất thời gian.
Vậy đi, tôi lái xe." Yến Khinh Nam không giải thích lấy một cậu, cúp luôn điện thoại.
"Anh Thẩm, bạn anh à?" Cảnh Câu hỏi.
"Ừm, bạn." Thẩm Cảnh Viễn nhét điện thoại về túi áo.
"Uầy," Mắt Cảnh Châu sắp thành hai ngôi sao lấp la lấp lánh tới nơi, "Bạn bè thế này tốt thật, anh ấy từ trong nội thành Trùng Khánh chạy ra tận đây? Xa thế này mà còn phải vội vàng chạy tới, trời ạ..."
Thẩm Cảnh Viễn bất đắc dĩ "Ừ" một tiếng.
Y dựa lưng vào ghế, ướm lại nhiệt độ cơ thể mình một chút.
Cảnh Châu thấy Thẩm Cảnh Viễn làm vậy, vội vặn bình giữ nhiệt ra đưa sang, y bèn nói cảm ơn.
Nghe được bạn Thẩm Cảnh Viễn sẽ đến, Cảnh Châu an tâm hơn được một chút nhưng vẫn rối tinh rối mù lên.
Cậu sốt ruột vì gương mặt Thẩm Cảnh Viễn càng lúc càng đỏ lựng, mắt cứ ủ rũ cụp xuống, không có sức sống, ban nãy nói chuyện vài câu tình trạng mới xem như khá hơn.
Lúc đăng ký trước đó Cảnh Châu đã kéo Thẩm Cảnh Viễn tới trước mặt nhân viên, nói y không thể chờ đợi được.
Nhân viên đo nhiệt độ cho Thẩm Cảnh Viễn, đã ba tám độ ba, nói nếu có xe sẽ lập tức sắp xếp cho họ.
Nhưng bây giờ đã gần một tiếng rồi, xe không đến, khách trong sảnh ngày càng nóng ruột.
Sau đó có người phân phát nước và thực phẩm, Cảnh Châu thấy không ổn nên để Thẩm Cảnh Viễn ngồi nghỉ, còn mình chạy đi hỏi.
Lát sau cậu đem thuốc hạ sốt và mấy thứ thuốc cảm cơ bản về, nói: "Mấy người đó nói xe sẽ tới ngay, có kiếm thuốc cho anh đây."
Thẩm Cảnh Viễn thấy bản thân để Cảnh Châu chăm sóc như thế không hay cho lắm, nhưng thực tế tinh thần y đã mê man rồi.
Y uống thuốc sẽ chỉ thấy mệt mỏi thêm, không biết Cảnh Châu lại tìm đâu ra cái chăn đắp kín cho y.
Thẩm Cảnh Viễn vùi vào ghế, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Lát sau có người gọi hai người ra xe, Thẩm Cảnh Viễn mơ màng không nghe thấy, cũng không có phản ứng dọa Cảnh Châu nhảy dựng lên, lớn tiếng hỏi anh Thẩm anh bị sao vậy.
Lập tức có nhân viên rẽ đám đông đi tới, khi đó Thẩm Cảnh Viễn đã từ từ mở mắt, thấy bao nhiêu người vây quanh mình, chính y còn không rõ lắm hiện tình trạng mình thế nào.
Nhân viên nọ bình tĩnh ngồi xuống, hỏi han Thẩm Cảnh Viễn: "Bây giờ trừ triệu chứng cảm với nóng sốt ra anh còn thấy khó chịu ở đâu không?"
Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu bảo không có, nhân viên nọ mới đứng dậy, lấy chăn ra rồi đỡ y lên: "Chào anh, tôi là bạn của anh Nam."
Thẩm Cảnh Viễn thoáng sửng sốt, mãi sau mới nói: "Xin chào, tôi là Thẩm Cảnh Viễn."
Thẩm Cảnh Viễn và Cảnh Châu cuối cùng cũng thuận lợi lên xe, trên đường nhân viên luôn theo sát bọn họ, hay nói chính xác hơn là theo sát Thẩm Cảnh Viễn.
Chiếc xe chòng chành chạy ra ngoài, bấy giờ trời đã bắt đầu đổ tuyết dữ dội.
Con đường vốn sạch sẽ trải một lớp tuyết dày, Thẩm Cảnh Viễn nhìn qua màn sương mù ngoài cửa sổ xe, lo lắng hỏi người bạn của Yến Khinh Nam: "Anh Nam đang trên đường đến đây thật sao?"
"Cậu ấy có gọi tài xế chứ không tự lái xe." Bạn anh đáp.
Thẩm Cảnh Viễn nghe vậy mới thấy nhẹ nhõm một chút.
Vốn đi từ núi Tiên Nữ đến quận Vũ Long chỉ mất chừng năm mươi phút, nhưng tuyết rơi buộc tài xế phải lái chậm lại, đã hơn một tiếng mà vẫn chưa đến.
Mặc dù Thẩm Cảnh Viễn đã uống thuốc song lại say xe ngoài ý muốn, cả cơ thể đều khó chịu.
Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, bạn Yến Khinh Nam có thể nhìn ra y hoàn toàn không ổn, chỉ cố hết sức ngó chừng chăm sóc y thêm.
Nửa đường Yến Khinh Nam gọi điện tới, anh nói chuyện với bạn mình vài câu rồi người kia giơ điện thoại áp gần tai Thẩm Cảnh Viễn.
Y biết âm thanh đã không lọt vào đầu mình được bao nhiêu, vẫn cố tập trung nghe những lời Yến Khinh Nam nói.
"Tiểu Viễn, tôi sẽ tới ngay.
Chờ tôi, đừng ngủ được không? Tôi hứa đến lúc cậu xuống xe sẽ nhìn thấy tôi." Vậy mà trong giọng Yến Khinh Nam lại lẫn sự dỗ dành, nếu là bình thường chắc hẳn Thẩm Cảnh Viễn sẽ phì cười đấy.
"Có khó chịu ở đâu nhất định phải báo kịp thời, bạn tôi trước đây cũng là bác sĩ nên tôi mới nhờ anh ấy tới, đừng sợ phiền." Yến Khinh Nam dặn dò thêm vài câu, xác nhận Thẩm Cảnh Viễn nghe rõ ràng rồi mới cúp điện thoại.
Thẩm Cảnh Viễn nghiêng mặt sang, giữ tỉnh táo nói với người bên cạnh, cảm ơn anh.
Sắc mặt bạn của Yến Khinh Nam có vẻ không tốt lắm, Thẩm Cảnh Viễn hỏi: "Bây giờ trông tình trạng tôi kém lắm sao?"
Người nọ nhẹ gật đầu, nhưng rồi lại trấn an y: "Bình thường thôi, bị sốt sẽ hay như thế.
Vì phải đảm bảo an toàn lúc trời tuyết nên chúng ta đi chậm, sẽ tới nơi ngay."
"Tôi biết mà," Thẩm Cảnh Viễn đáp nhỏ xíu, gần như đang tự an ủi mình vậy, "Sẽ không nghiêm trọng quá đâu."
Thẩm Cảnh Viễn không thấy được mặt mũi mình, Cảnh Châu hoảng như thế cũng là bởi lúc mới bị sốt mặt y đỏ phừng phừng, uống thuốc xong nhiệt độ giảm, sắc mặt lại trắng nhợt như tờ giấy.
Đến giờ Cảnh Châu mới để ý rằng hóa ra Thẩm Cảnh Viễn rất gầy, mi mắt y mỏng manh, hai bên má gầy hóp chẳng có chút thịt nào.
Nhưng vì Thẩm Cảnh Viễn cao ráo, lại mặc dày, mấy chỗ dễ nhìn ra như cổ hay cổ tay đều bị quần áo ấm bọc kín lấy nên cậu mới không phát hiện.
Sau đó Thẩm Cảnh Viễn cứ liên tục tì trán mình lên kính xe, xe mở điều hòa rất ấm, không có cảm giác lạnh nhưng ô cửa sổ vẫn lạnh thấu, thỉnh thoảng đường xóc đập vào cũng làm tinh thần tỉnh táo hơn.
Cảnh Châu vẫn ngồi cạnh nói chuyện với y, lắm lúc y bị chọc cho muốn bật cười, mà vừa lên tiếng là lại ho sặc sụa.
Cảnh Châu bèn im thít không dám nói lời nào.
Điểm đến đã ở ngay trước mắt, Thẩm Cảnh Viễn hơi khép mi, nghe Cảnh Châu nói với mình: "Sắp đến rồi anh."
Y chậm chạp mở mắt ra, nhìn quang cảnh mờ căm bên ngoài ô cửa kính.
Thẩm Cảnh Viễn nghĩ về những gì Yến Khinh Nam đã nói với mình trước đó, thế mà bây giờ thấy hơi sốt ruột.
Xe từ từ dừng lại, Thẩm Cảnh Viễn khoác tay lên cạnh cửa, có người từ ngoài bước tới kéo cửa xe ra.
Thẩm Cảnh Viễn ngẩng đầu, nhìn thấy Yến Khinh Nam chống tay trên cửa xe.
Anh khom người, đôi mày nhíu chặt vào với nhau.
"Anh Nam..." Y gọi.
Cổ họng khàn đặc đến mức Thẩm Cảnh Viễn không chắc chắn được Yến Khinh Nam có nghe thấy không.
"Tự xuống được không?" Yến Khinh Nam vừa hỏi vừa nắm lấy khuỷu tay y.
Thẩm Cảnh Viễn mượn lực gượng đứng dậy, không ngờ chân vừa chạm xuống đất đã loạng choạng, bị Yến Khinh Nam kéo vào ngực.
Hơi lạnh thấu xương đập vào mặt.
Cả đường đi xa xôi như vậy, Thẩm Cảnh Viễn chẳng hề thấy mình không chống cự nổi, vậy mà giờ đây được Yến Khinh Nam ôm lấy, thật lâu rồi y mới thấy mình mệt mỏi.
Y nghiêng mặt, mi mắt dán vào cổ anh thì thào, anh Nam ơi, tim tôi khó chịu quá.
Yến Khinh Nam nhẹ nhàng xoa tóc y.
"Tôi biết, không sao cả."
Editor có lời muốn nói:
Ngày mai nếu kịp mình đăng tới chương tác giả vào vip rồi tạm nghỉ mấy (chưa biết ít hay nhiều) bữa để tập trung edit lại nha.
Thiệt sự có rất là nhiều vấn đề, xin lỗi vì để các bạn chờ huhu ;;o;;;;;.
Anh Biết Mình Sắp Mất Em