Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Chương 18: 18: Bão Tuyết
"Canh thịt dê ngon không?" Yến Khinh Nam hỏi y.
Hình như anh vừa bắt đầu ăn tối, bát cơm trước mặt vẫn còn đầy ắp.
Thẩm Cảnh Viễn cười, đáp ngon lắm, hỏi Yến Khinh Nam đang ăn cơm à.
Anh cầm điện thoại lên, mở camera sau lướt một vòng, trên bàn ăn còn có A Dịch với Tiểu Tư.
"Tối muộn có khách đến thêm, bận tới ban nãy mới gọi đồ ăn bên quán Tiểu Tư." Yến Khinh Nam nói.
Thẩm Cảnh Viễn nói thế thì ngon rồi.
"Có ngon mấy cũng không bằng canh thịt dê của cậu." Yến Khinh Nam hạ thấp giọng, gần như đang lẩm bẩm.
Y lại không nhịn cười nổi, ai ngờ đâu Yến Khinh Nam lại là người như thế, có mỗi bát canh dê cũng làm khó làm dễ mãi thôi.
Lát sau, có vẻ Yến Khinh Nam tự cảm thấy bản thân hơi ấu trĩ, bèn chuyển đề tài: "Ngày mai trời quang, chắc sẽ hạ nhiệt, có thể còn có bão tuyết, cậu phải để ý thông báo của khu vực."
"Hở?" Thẩm Cảnh Viễn không tin, "Tôi vừa coi dự báo thời tiết, có nghiêm trọng thế đâu nhỉ?"
"Tóm lại cậu đi chơi bên ngoài nhớ cẩn thận." Yến Khinh Nam nói.
"Anh Nam," Thẩm Cảnh Viễn gọi anh rất bất đắc dĩ, "Tôi ba mươi tuổi mà, không phải mười ba."
Yến Khinh Nam cười: "Tôi thấy cậu giống mười ba lắm."
Anh nói câu này, Thẩm Cảnh Viễn chợt nhớ tới trận gào thét bên bờ sông của bọn họ trước khi đến đây.
Nói thật bây giờ nghĩ đến cảm thấy khá là mắc cười, nếu có người hỏi Thẩm Cảnh Viễn y chịu quay về làm lại lần nữa không, chắc chắn y sẽ không làm.
Có người hay vắng người gì cũng thấy hơi mất mặt, dù sao y đã ba mươi tuổi rồi, ai đời đầu ba lại đi làm cái trò này?
"Tôi mười ba, còn anh chơi với tôi thì anh được mấy tuổi?" Thẩm Cảnh Viễn vặn ngược.
Câu hỏi này không hề làm khó Yến Khinh Nam, anh bất chấp: "Ừ, tôi được vài tuổi."
*Từ vừa có nghĩa là bao nhiêu trong câu hỏi tuổi (nhưng thường chỉ để hỏi mấy bé ít tuổi), vừa có nghĩa là một ít, một vài.
"Tôi hỏi anh mấy tuổi ấy, anh đọc kĩ câu hỏi xem nào." Thẩm Cảnh Viễn sắp bị chọc cho phì cười tới nơi rồi.
"Ừ," Yến Khinh Nam gật đầu, tỏ ra cực kỳ đứng đắn, "Tôi vài tuổi."
Đấy, lại nữa.
"Anh cố tình chơi tôi phải không?" Thẩm Cảnh Viễn nhướng mày.
Yến Khinh Nam tự thấy vui: "Thế không phải tôi thật sự vài tuổi à?"
Hai người nhìn cái màn hình mà cũng cười được.
Hôm sau, Thẩm Cảnh Viễn đi chơi cùng Cảnh Châu.
Ban sáng hai người đi xe lửa ngắm cảnh dọc đường, cả y với Cảnh Châu đều chụp rất nhiều ảnh.
Đẹp thì đẹp thật, chỉ là khoang ngồi không có cửa, gió lạnh lùa vào tứ phía.
Đi một chuyến mà cổ họng Thẩm Cảnh Viễn hít vào không biết bao nhiêu khí lạnh ẩm ướt, đến mức ho muốn văng phổi ra.
Cảnh Châu không biết y bị làm sao, chạy khắp nơi tìm nước nóng cho y.
Cậu nhìn đôi mắt đỏ lừ sau khi uống nước, lập tức hoảng hốt, hỏi han: "Anh không sao chứ? Trong khu này có bệnh viện cấp cứu, để lát nữa em tìm xem nó ở đâu."
Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu giải thích, Cảnh Châu mới hơi thả lỏng tâm trạng, cùng tìm một quán ăn tấp vào.
Ho xong thì Thẩm Cảnh Viễn choáng váng chóng mặt, y bắt đầu tự hỏi chuyến đi này đúng là mình tự làm tự chịu không.
Nếu nói cho Cảnh Châu biết mình có bệnh tim, sợ thằng nhóc này sẽ phát khiếp kéo mình về luôn mất.
Thẩm Cảnh Viễn nghĩ tới nghĩ lui, bật cười.
Chiều nay Cảnh Châu muốn đi trượt tuyết y cũng theo cùng ngắm đồng cỏ.
Vào mùa hè nơi này cây cỏ đâm chồi chim muông chao lượn, mùa đông lại biến thành sân trượt tuyết.
Lúc đến nơi trời rất âm u, không thấy được mọi thứ quá rõ ràng.
Thẩm Cảnh Viễn vừa đắp một bé người tuyết nhỏ xong, tay đỏ ửng vì rét, cứng ngắc tới độ không động đậy gì được.
Y vật vã chụp vài bức ảnh, hiếm khi mở camera trước lên lộ nửa gương mặt mình trong một góc khung hình, thu cả người tuyết nhỏ đằng sau vào.
Chụp xong, Thẩm Cảnh Viễn mở thư viện lên xem, thấy mình buồn cười quá thế là bật cười, cười chưa được bao lâu lại thấy mắt mình đơ cóng.
Dạo trước y không thích chụp ảnh, bây giờ cũng không thích mấy.
Nhưng cứ cảm thấy muốn lưu giữ lại đôi chút gì đó.
Thẩm Cảnh Viễn đắp người tuyết rồi đứng một bên xem người ta trượt tuyết.
Đầu óc anh hơi mơ màng, cảm giác thiếu oxy lên não có vẻ cực kỳ nghiêm trọng.
Y biết rõ ban nãy hứng gió mạnh quá, vừa chóng mặt vừa đau đầu, chỉ e tới khi Cảnh Châu về y phải ghé bệnh viện lấy thuốc cảm thật.
Từ ngày đổ bệnh, khả năng miễn dịch của Thẩm Cảnh Viễn liên tục suy giảm, khó có thể tự khỏi dù chỉ là bệnh vặt nhỏ xíu, buộc phải uống thuốc.
Chập tối, Cảnh Châu chơi xong quay về tìm Thẩm Cảnh Viễn.
Cậu tháo kính trượt tuyết ra, vẻ mặt vô cùng lo lắng, vừa dắt tay y vừa lao đi, thở không ra hơi: "Cảnh báo bão tuyết."
Thẩm Cảnh Viễn sinh sống ở phương Nam từ nhỏ, biết bão tuyết chắc chắn là hiện tượng rất nghiêm trọng.
Nhưng không rõ ràng nghiêm trọng đến mức độ nào.
Bây giờ y mới rảnh tay bật điện thoại lên, tin đầu tiên nhảy lên trang báo địa phương là cảnh báo bão tuyết trên núi Tiên Nữ.
"Thể nào ngày mai cũng phong tỏa núi." Cảnh Châu nói, "Hình như mấy chục năm rồi mới xảy ra một trận bão tuyết thế này."
"Làm sao bây giờ?" Thật ra Thẩm Cảnh Viễn không quá quýnh quáng, nhiều người như vậy chắc chắn trị an khu vực sẽ sớm có phương án giải quyết.
"Chờ họ đưa xe đến." Cảnh Châu đưa mắt nhìn ra ngoài, "Chúng ta về khách sạn thu dọn đồ đạc trước đi, nếu không ra được chắc phải chờ họ dọn đường xong."
Khách sạn cũng có khá đông người, đại đa số có cùng suy nghĩ với Cảnh Châu, nếu đi được thì tranh thủ đi trước.
Ông chủ và nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tận vội vàng thu xếp thủ tục trả phòng cho du khách.
Cảnh Châu và Thẩm Cảnh Viễn lên tầng dọn hành lý.
Thẩm Cảnh Viễn ở mới được một đêm, đồ đạc không bày bừa mấy.
Y gói ghém gọn gàng lại, uống một liều thuốc nữa, phân mấy loại thường uống nhất nhét vào túi áo, đồng thời kiểm tra thẻ cấp cứu khẩn cấp trong điện thoại một lượt, xác nhận không có vấn đề gì mới ra ngoài.
Cảnh Châu đứng ngoài cửa chờ Thẩm Cảnh Viễn, biểu cảm không quá tốt.
Y hỏi có chuyện gì vậy, cậu mới đáp không đặt được xe.
"Từ ngoài không vào được, xe bên đây cũng nhét đầy rồi, bây giờ chắc chỉ chờ cảnh sát khu vực được thôi." Hai mắt Cảnh Châu dán chặt vào điện thoại.
"Không sao," Thẩm Cảnh Viễn không quá nóng nảy hay sốt ruột, y trấn an: "Sẽ ổn thỏa thôi, quá lắm cũng chỉ kẹt trên này một, hai ngày."
Cảnh Châu thở thật dài, bộ dạng nọ làm Thẩm Cảnh Viễn bật cười.
Hai người chờ đợi trong chốc lát, quả nhiên có nhân viên tới bảo mọi người đi đăng ký thông tin.
Nhất thời đại sảnh trở nên hỗn loạn, tất cả bắt đầu nối nhau xếp hàng dài.
Hàng đã dài ra tận bên ngoài khách sạn.
Cảnh Châu và Thẩm Cảnh Viễn đứng tại cổng gió lùa phần phật.
Y không dám quay đầu lại, không khí lạnh tạt vào da đau nhói.
Hàng người chậm chạp nhích lên, Cảnh Châu tỏ ra cực kỳ nôn nóng, cậu đứng đăng trước Thẩm Cảnh Viễn, quay người định nói với y cái gì, nhưng vừa mấp máy môi lại im bặt.
Y vừa định hỏi có chuyện gì vậy, Cảnh Châu vươn tay sờ lên trán y, a lên một tiếng: "Trán anh hơi nóng rồi."
Y lắc lắc đầu, cảm giác choáng hơn ban nãy một chút.
Lúc này trong lòng Thẩm Cảnh Viễn đã chắc mẩm mình bị sốt rồi, y nói với Cảnh Châu: "Chắc cũng hơi hơi, xuống núi thì vào bệnh viện."
Cảnh Châu càng lo lắng, nhưng bây giờ không còn cách nào, nói chuyện người ta không ai quan tâm lý lẽ, chỉ đành tự mình chạy đôn chạy đáo tìm nước nóng cho Thẩm Cảnh Viễn.
Thẩm Cảnh Viễn uống mấy ngụm thì thấy khá hơn một chút.
Quầy đăng ký tăng số lượng nhân lực, cuối cùng cũng đến lượt.
Đăng ký xong hai người ngồi sô pha tránh lạnh, Cảnh Châu ngồi cạnh cửa hứng bớt gió cho y.
Bộ dạng sợ bóng sợ gió của cậu chọc cười Thẩm Cảnh Viễn.
Thấy y cười, Cảnh Châu cũng đỡ căng thẳng, nói: "Bị dọa đột tử tới nơi mất, em mới hơn hai mươi tuổi thôi đấy."
"Ý nhóc là gì cơ?" Thẩm Cảnh Viễn đã kiệt quệ, giọng thều thào mềm nhũn: "Anh sắp già rồi à?"
"Già thì cũng là càng già càng dẻo dai, anh Thẩm phải cố chịu đựng." Cảnh Châu vỗ vỗ vai y.
Thẩm Cảnh Viễn còn muốn nói gì đó, điện thoại chợt reo chuông, là Yến Khinh Nam.
Lúc mới bắt máy y còn thấp thỏm, theo tốc độ mà Yến Khinh Nam nhận được tin tức, chắc anh cũng đã biết trên núi xảy ra chuyện rồi.
"Bên chỗ cậu bây giờ có ra ngoài được không?" Yến Khinh Nam phủ đầu hỏi han.
"Bây giờ đang chờ bên cảnh sát điều phối xe, bọn tôi đi đăng ký trước.
Khụ…" Thẩm Cảnh Viễn nói xong không nhịn được ho lên.
Y biết Yến Khinh Nam mà nghe được chắc chắn sẽ hỏi, nên lúc ho đã cố tình đưa điện thoại ra đằng xa, còn cố nín nhịn.
Chỉ tiếc là lúc áp loa lại vào tai, Yến Khinh Nam đã lập tức hỏi: "Cậu bị cảm rồi?"
"À…" Chẳng hiểu sao Thẩm Cảnh Viễn thừa nhận chột dạ tới vậy..
Anh Biết Mình Sắp Mất Em