Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 60: Du học.

127@-

Tỉnh dậy, Thịnh Ngộ cảm giác có ai đó đang nắm ngón tay mình, hơi thở nhẹ nhàng người kia phả lên cằm cậu.


Cậu mở mắt, đối diện với gương mặt ngủ say của Lộ Dữ Chu, hàng mày và lông mi gần sát ngay trước mắt, nhất thời hơi ngẩn ra.


Cậu vừa khẽ động, Lộ Dữ Chu cũng tỉnh theo. Trong đôi mắt đen sâu ấy còn đọng lại một tầng buồn ngủ, anh lặng lẽ nhìn cậu một lúc, rồi đột nhiên đưa tay xoa nhẹ gáy cậu.


Hành động này có chút vượt ranh giới, nhưng vào thời điểm đặc biệt thế này, Thịnh Ngộ lại vô cùng dựa dẫm vào thứ an ủi vượt rào ấy.


Bọn họ còn chưa kịp rửa mặt, chuỗi cuộc gọi gấp dồn dập đã ập tới. Thịnh Khải Cơ ở đầu dây bên kia báo tin. 


Bà nội vẫn chưa tỉnh.


Giọng ông ấy đầy quan tâm, dặn Thịnh Ngộ đừng vì lo lắng, cứ tập trung học hành, đừng để bị ảnh hưởng nhịp sống.


Thịnh Ngộ nghe xong chỉ thấy kỳ lạ.


Liên hệ với trường xin nghỉ, cậu đặt vé tàu cao tốc buổi trưa, đặt điện thoại xuống, cậu bắt đầu bỏ hết mọi đống hành lý lộn xộn vào vali.


Thu dọn xong quá nửa, trường tạm thời không tìm được người thay thế, nên hai người họ chỉ có thể về một người. Thịnh Ngộ đã hoàn thành phần công việc của mình năm ngày đầu, Lộ Dữ Chu hoàn tất phần còn lại vào ngày cuối cùng. Theo một nghĩa nào đó, cũng xem như một dạng tiếp sức.


Các đại biểu khác nghe tin, khó nhọc lết xuống giường, ra tận cửa khách sạn tiễn cậu. Áo ngủ đủ kiểu màu sắc, mỗi người một dáng vẻ, cảnh tượng rất hoành tráng.


Dù không rõ cụ thể chuyện gì, nhưng giáo viên phụ trách nói trong nhóm rằng nhà Thịnh Ngộ có việc gấp. Gấp đến mức này, có lẽ liên quan đến chuyện sinh lão bệnh tử, nên ai cũng hiếm khi nghiêm túc, lần lượt tiến lên ôm cậu, chân thành dặn dò cậu giữ gìn sức khỏe.


Từ khắp trời nam biển bắc tụ họp tại một thành phố, ấy là duyên phận. Thế giới rộng lớn thế này, về sau chưa chắc đã có dịp gặp lại. Cuộc chia tay vừa vội vàng vừa trịnh trọng ấy, coi như đã đặt một dấu chấm trọn vẹn cho chuyến đi này.


Lộ Dữ Chu đưa cậu ra ga tàu cao tốc, đẩy vali cho cậu:


“Đến nơi thì gọi cho tôi.”


Trước cửa ga gió lớn, tóc mái hai người bị thổi rối tung. Thịnh Ngộ có chút không nhìn rõ vẻ mặt Lộ Dữ Chu, nhưng vẫn mỉm cười:


“Thầy Lộ, cậu nhiều lời thật đấy.”


Không biết từ bao giờ, Lộ Dữ Chu chỉ cần nói thêm hai chữ là đã thấy khó chịu, giờ lại trở nên hay dặn dò cậu từng chút một, lúc nào cũng lặp đi lặp lại chuyện phải chú ý an toàn.


Vừa xuống ga, Thịnh Ngộ lập tức chạy đến bệnh viện. Tuy bà vẫn chưa tỉnh, nhưng nhìn thấy bà nằm yên ổn, điện tâm đồ vững vàng đều đặn, cơn lo lắng hai ngày nay của cậu cuối cùng cũng lắng xuống.


Cậu mỗi ngày đều đến bệnh viện một chuyến, cái gì cũng không làm, chỉ ngồi bên giường chơi điện thoại. 


Ban đầu chỉ có một mình cậu, sau đó Lộ Dữ Chu cũng tham gia hoạt động này. Trong phòng bệnh thêm một chiếc bàn nhỏ, cậu ngồi chơi điện thoại, còn Lộ Dữ Chu ở bên cạnh làm đề thi thử.


Có đôi khi Thịnh Ngộ sẽ phàn nàn: 


“Ngày nào đó bà tỉnh lại, thấy tôi với cậu đối lập thế này, chắc sẽ nghĩ tôi chẳng làm việc gì đàng hoàng mất.”


Lộ Dữ Chu đưa cho cậu một tờ đề thi.



Thịnh Ngộ chán nản:


“Thôi, để tôi cứ không làm việc đàng hoàng đi. Cuối kỳ mà luyện đề nhiều quá chỉ làm chấn thương tinh thần thêm.”


Bà nội hôn mê hơn một tuần.


Trước giờ Thịnh Ngộ luôn cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, thoáng chốc đã vuột khỏi kẽ tay, chơi game thì bao nhiêu cũng thấy không đủ. Tuần này, cậu ngồi lì trong phòng bệnh chơi game, mới hiểu thế nào gọi là một ngày dài bằng một năm.


Ngày bà tỉnh lại, cả cậu và Lộ Dữ Chu đều đang có tiết học. Mãi đến 6 giờ chiều, họ mới nhận được điện thoại báo tin.


Trên đường bắt taxi tới bệnh viện, lại nhận thêm một cuộc gọi khác từ Thịnh Gia Trạch mang theo tin xấu.


Thịnh Gia Trạch:


“Tỉnh thì tỉnh rồi… nhưng có chút di chứng… Bà không nhận ra ai cả.”


Thịnh Ngộ siết chặt điện thoại, im lặng một lúc:


“Ý anh là sao?”


Thịnh Gia Trạch:


“Vị trí xuất huyết chủ yếu ở vùng thùy trán, nên ký ức và cảm xúc đều bị ảnh hưởng. Bà bị rối loạn nhận thức nghiêm trọng, không chỉ không nhận ra người, mà bác sĩ tâm lý còn nói bà có chút rối loạn cảm xúc… Nói thẳng ra là trầm cảm nhẹ.”


Trong lòng Thịnh Ngộ ngổn ngang trăm mối, chẳng biết nên đáp lại thế nào.


Cậu không thể tưởng tượng nổi cảnh bà không nhận ra mình… Nhưng nghĩ lại, ít nhất bà vẫn còn sống, nhà họ Thịnh cũng có tiền, giống như lúc cậu bị rối loạn tâm lý, đổ cả xấp tiền mặt vào, kiểu gì cũng có chút tác dụng.


Phòng bệnh VIP nằm ở tầng 8, giờ làm việc bệnh viện đông người, hai người không chen nổi vào thang máy, đành vội vã leo thang bộ.


Khi tới cửa phòng bệnh, cả hai đều mồ hôi nhễ nhại. Thịnh Gia Trạch thấy vậy chỉ biết tặc lưỡi cảm thán:


“Người trẻ tuổi có khác, sức khỏe tốt thật.”


Thịnh Ngộ không rảnh đáp, nhìn qua cửa kính phòng bệnh thấy bà đang ngồi trên giường, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.


Cậu vội kéo Thịnh Gia Trạch ra hành lang, th* d*c hỏi:


“Cụ thể tình hình thế nào?”


Thịnh Gia Trạch nhún vai:


“Không nhận ra ai hết. Chủ tịch Thịnh vừa ghé cũng bị bà trừng cho phải đi ra. Bác sĩ nói đây là chứng mất trí nhớ ngược chiều, có thể dần hồi phục khi di chứng giảm, nhưng quá trình này sẽ mất bao lâu thì không ai dám chắc.”


Thịnh Ngộ:


“Vậy bây giờ bà nhớ được bao nhiêu?”


Thịnh Gia Trạch lại nhún vai:



“Nhớ tới năm 25 tuổi. Cảm thấy chúng ta như bọn buôn người, nghe nói mình kết hôn với một người họ Thịnh còn không hề vui.”


Thịnh Ngộ: “…”


Xuất huyết não khiến bà mắc chứng rối loạn nhận thức nghiêm trọng, bà không chỉ không nhận ra người, hôm nay xảy ra chuyện gì thì ngày mai quên sạch. Dù người nhà có xuất hiện trước mặt bà hàng trăm lần, thì hôm sau bà vẫn thấy họ ân cần một cách khó hiểu, thậm chí còn nghi ngờ họ đang nhắm tới nội tạng của mình.


Đồng thời cảm xúc của bà cũng bất ổn, để tránh k*ch th*ch, bác sĩ khuyên người nhà trước khi vào thăm nên thay một bộ quần áo khác.


—- Họ phải thay một bộ blouse trắng, giả vờ là nhân viên y tế để tránh làm bà bị kích động.


Phòng bệnh VIP sáng sủa, yên tĩnh đến mức giống như một góc tiên cảnh biệt lập. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, hạt bụi trong không khí nhảy múa trong luồng sáng.


Ổ khóa phát ra tiếng “tách” rất khẽ, Thịnh Ngộ giống như đang lén lút đột nhập vào.


Người trên giường bệnh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ là không nghe thấy tiếng động hay chỉ là lười quay đầu.


Bình thường, Thịnh Ngộ hay gọi bà nội là bà lão, nhưng thực ra bà cậu không hề già như thế. Dù trên da đã có dấu vết năm tháng, mái tóc nâu nhạt gần như chưa điểm bạc, nếp sống điều độ nhiều năm khiến làn da bà trắng mịn màng. Thoạt nhìn, trông bà chỉ như ngoài bốn mươi.


Giờ đây, mái tóc nâu mềm mại ấy đã bị cạo sạch, đỉnh đầu quấn kín băng gạc. Trải qua một trận bạo bệnh, bà dường như lại gầy đi, bệnh tật rút sạch sức sống.


Thịnh Ngộ mang theo một bó hoa tươi, bước thẳng đến bên cửa sổ, chuẩn bị thay bình thủy tiên khô héo bằng nước mới. Cậu một câu cũng không nói, bác sĩ đã dặn, đừng cố gắng nhắc lại ký ức cho bệnh nhân, cứ để bà tự nhiên nhớ lại.


Dù rất muốn ngồi xuống than thở với bà vài câu, kể cho bà nghe chuyện gần đây… cậu vẫn cố kìm lại.


Nước trong bình đã vẩn đục. Thịnh Ngộ vào nhà vệ sinh tráng sạch rồi mang ra. Lúc quay lại, cậu thấy bà đang nhìn mình chằm chằm.


Đôi mắt xanh biếc ấy không chứa cảm xúc gì, chỉ như tò mò xem cậu đang làm gì.


Thịnh Ngộ thở dài trong lòng, cắm lại bó hoa vào bình, cúi xuống cầm túi rác đã buộc chặt, cậu lễ phép nói với người trên giường:


“Ngài nghỉ ngơi cho tốt, cháu đi đây.”


Cậu bước về phía cửa, tay đã đặt lên nắm cửa, bỗng nghe phía sau vang lên một tiếng gọi:


“Tiểu Ngộ.”



Thịnh Ngộ đã rất lâu rồi không khóc. Ngày bà gặp chuyện, cậu không khóc. Khi nghe tin bà không nhớ ra mình, cậu cũng không khóc.


Nhưng chỉ một tiếng ‘Tiểu Ngộ’ ấy thôi, bất ngờ khiến cậu thấy tủi thân đến mức lớp vỏ ngụy trang căng cứng suốt nửa ngày lập tức sụp đổ. Trong tấm kính cửa sổ sáng bóng, phản chiếu gương mặt như sắp khóc của cậu, khóe mắt đỏ hoe.


-


Bà không nhớ rõ ai, cũng chẳng nhớ được Thịnh Ngộ là ai, chỉ biết cậu là ‘Tiểu Ngộ’. Trong trí nhớ của bà, ‘Tiểu Ngộ’ là một khái niệm rất mơ hồ.


Bác sĩ điều trị nói rằng rối loạn cảm xúc của bà nghiêm trọng hơn dự đoán, qua nhiều ngày theo dõi mới phát hiện tần suất phát bệnh rất cao.


Bà thường đột ngột không chịu ăn, cũng không chịu nói, tuy không có hành vi quá khích nào khác. Nhân viên y tế ban đầu tưởng đó là một dạng rối loạn ngôn ngữ.



Bởi vì khi cậu giận cũng hệt như vậy, chẳng làm gì cả, chỉ xù lông tránh đi chỗ khác, tìm một góc khuất để lén ôm hận.


Bà nội cũng giống vậy, thói quen này là Thịnh Ngộ học từ bà.


Bác sĩ đã nhiều lần cố gắng trò chuyện với bà và đoán rằng nguyên nhân chủ yếu bà hay nổi giận là vì bất an. Bà đến định cư ở Trung Quốc khi đã ngoài ba mươi tuổi. Dù tiếng Trung của bà rất lưu loát, nhưng đó không phải tiếng mẹ đẻ. Nhìn những người Đông Á xung quanh, đối với một người mất trí nhớ, cảm giác của bà chẳng khác nào bị bất ngờ đưa tới Myanmar xa lạ.


Những lúc bà nổi giận, chỉ có Thịnh Ngộ mới có thể dỗ cho bà ăn được vài thìa cơm.


Bộ não con người là một lĩnh vực rộng lớn, y học đến nay mới chỉ nghiên cứu được phần nổi của tảng băng trôi. Cảm xúc của bà nội giống như đang ở sát miệng núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát. Ngay cả bác sĩ cũng không thể đưa ra phương án điều trị cụ thể, chỉ có thể khuyên gia đình ưu tiên trấn an bà.


Cuối tháng tám, Thịnh Ngộ trở về nhà lớn họ Thịnh. Bình thường các chú bác hiếm khi về, vậy mà lần này đều tụ họp đầy đủ, nhà cửa còn náo nhiệt hơn dịp tết.


Không rõ người lớn đã bàn bạc thế nào, tóm lại vào cuối tháng, Thịnh Ngộ nhận được thông báo: gia đình sẽ đưa bà nội sang một bệnh viện phục hồi chức năng ở vùng Alsace, đông bắc nước Pháp — quê hương của bà. Y học phục hồi ở đó phát triển hơn trong nước.


Thịnh Gia Trạch chẳng mấy khi tới thăm hẻm Hỉ Thước, nghe tin này liền kéo Thịnh Ngộ ra phàn nàn một hồi dài:


“Anh hỏi bạn rồi, ở Alsace mua đồ ăn Trung Quốc khó lắm. Em hiểu ý anh chứ? Nghĩa là anh của em có thể… chết đói bên đó! Em rảnh thì nhớ sang thăm, mà đừng tay không nhé, mang ít đồ ăn qua…”


Chuyển bà sang Alsace là vì bệnh tình, nhưng không thể để bà sống một mình ở nước ngoài nên gia đình phải cử một người đi cùng. Thịnh Khải Cơ chọn lọc kỹ càng, cuối cùng để Thịnh Gia Trạch đi vì hắn vốn quen sống ở nước ngoài, và là người rảnh nhất trong nhà.


Gia đình còn liên hệ cho hắn nhập học tại một trường đại học top 100 ở Alsace. Trường này nổi tiếng về ngành thương mại, danh tiếng trong giới rất cao, nhưng đáng sợ nhất là cực khó tốt nghiệp.


Thịnh Gia Trạch nghe xong chỉ muốn ngất đi.


Có một khoảnh khắc, hắn cũng nghĩ đến việc sống luôn trong bệnh viện phục hồi kia, bà một phòng, hắn một phòng, hai bà cháu mỗi ngày chỉ cần sống cho tốt là được. 


Nghĩ thôi đã thấy cuộc sống mỹ mãn rồi.


Sân nhà cũ đặt hai chiếc ghế mây. Từ ban ngày đến tận hơn 9 giờ tối, Thịnh Gia Trạch kéo Thịnh Ngộ nói chuyện đến khô cả miệng, xong xuôi mới vỗ mông đứng dậy, vui vẻ ra về.


Sân lại trở về yên tĩnh.


Chưa được bao lâu, Thịnh Ngộ bỗng cảm thấy một luồng lạnh buốt chạm vào gáy khiến cậu giật mình. Cậu lập tức ngồi thẳng dậy quay lại nhìn, trước mắt là một chai nước khoáng lạnh, ngón tay cầm chai thon dài cân đối.


Vừa ngẩng đầu lên, hàng mi của Lộ Dữ Chu khẽ rũ xuống, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên gương mặt cậu.


“... Sao cậu lại xuống lầu?” Thịnh Ngộ nhận lấy chai nước khoáng.


Lộ Dữ Chu kéo thêm một chiếc ghế ngồi xuống:


“Học mệt rồi, xuống nghỉ chút.”


Từ khi trở về từ thành phố B, hai người dường như không còn nhiều khoảng thời gian yên tĩnh ở bên nhau. Thịnh Ngộ phải chạy đi chạy lại giữa trường học và bệnh viện, còn Lộ Dữ Chu thì bận chuẩn bị thi đấu. Như thể có một đôi bàn tay vô hình nắm chặt quỹ đạo thời gian rảnh của họ, để rồi hai chàng trai mới mười bảy tuổi cứ thế bị cuốn đi, bận rộn lộn xộn một mảnh.


Thịnh Ngộ vặn nắp chai, uống một ngụm rồi chậm rãi dựa lưng vào ghế:


“Bà vẫn không nhớ ra ai à?”


Thịnh Ngộ: 



“Ừm, chỉ có chút ấn tượng với tôi thôi.”


Lộ Dữ Chu mím môi dựa lưng ghế, ngẩng nhìn ánh trăng trắng nhợt. Sắc mặt anh có chút phức tạp khó diễn tả.


Dạo này anh thường đến bệnh viện. Phần lớn thời gian chẳng biết nói gì, chỉ có thể yên lặng ngồi đối diện bà cụ.


Có khi giả vờ đo nhiệt độ xong chuẩn bị rời đi, trong túi lại bị nhét một quả táo tươi.


Bà cụ cười tươi, hỏi:


“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”


Lần sau đến, bà lại hỏi anh lần nữa:


“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”


“...”


Đó là lần đầu tiên Lộ Dữ Chu thấy hối hận vì đã đối đầu với Thịnh Khải Cơ.


Anh thậm chí không biết, liệu mình còn cơ hội nào để ăn vài bữa cơm với một bà cụ minh mẫn, nói chuyện tuổi tác, kể mình học ở đâu, học ngành gì.


Gió đêm hơi lạnh, hoa cẩm tú cầu sắp tàn, hương hoa lại nồng đậm lạ thường, như thể mùa hè đã chạm vào hồi kết.


Thịnh Ngộ bỗng nhiên khẽ hỏi:


“Lộ Dữ Chu, cậu thấy, tôi đi du học ở Pháp thì sao?”


Lộ Dữ Chu ngẩn người nhìn giàn nho trong sân.


Trên giàn nho chỉ mới kết trái một lần, còn xanh non đã bị hái mất. Đến giờ, họ vẫn chưa từng được nếm vị ngọt của nho chín.


Anh không phải kiểu người đa sầu đa cảm, vậy mà khoảnh khắc này bỗng thấy chút xao xuyến.


Đáng tiếc.


Một mùa hè khép lại đột ngột như thế.


“Cũng tốt, cứ đi đi.” Giọng anh nói nhẹ đến mức Lộ Dữ Chu còn tự hoài nghi, không biết có phải tiếng mình hay không, nó cứ lơ lửng mơ hồ như chưa chạm đất. 


“Nếu ăn không quen đồ bên đó thì nhắn cho tôi, tôi sẽ gửi sang.”


Thịnh Ngộ bật cười:


“Cậu nghe lén tôi với Thịnh Gia Trạch nói chuyện đúng không?”


Lộ Dữ Chu cũng khẽ cười theo.


Gần đây Thịnh Ngộ vẫn luôn tìm hiểu thông tin về vùng Alsace, xem thứ hạng ngành học của ngôi trường kia...


Anh đã sớm đoán được.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 60: Du học.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...